Thám tử lừng danh Conan (Tập 4) - Chương 01

Mở đầu
Có thứ gì đó nằm giữa những tảng đá đè lên nhau ở bờ hồ. Đó là một chiếc túi nilông. Bề mặt túi khá bẩn, có vẻ như nó đã nằm ở đấy lâu rồi, chứ không phải bị ai vứt ra mới hôm nay hay hôm qua.
Chiếc túi là rác, hay là đồ của ai đó bỏ quên?
“Nhưng dù là rác, mình cũng không nên để nó lại đây. Mình phải vứt nó vào thùng rác” – Nghĩ vậy, Ayumi nhặt chiếc túi lên.
“Giờ thì sao nhỉ: - Cầm chiếc túi trên tay, Ayumi nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của bạn mình đâu cả.
Ở phía xa, khuất sau bờ hồ, nhô cao lên, là mái của chiếc liều trại. Vừa đi một mình vừa mải ngắm cảnh, cô bé đã đi xa hơn mình nghĩ.
Ayumi liếc nhìn chiếc túi nilông trước khi quay trở về lều.
Miệng túi được buộc chặt. Khi giơ lên trước ánh nắng, cô bé nhìn thấy có thứ gì đó bên trong.
Bị trí tò mò thúc giục, Ayumi xé chiếc túi để xem có gì. Có vẻ như chiếc túi cũ lắm rồi, vì cô bé rất dễ dàng xé toạc nó ra…
“Keng!” – Có thứ gì đó rơi xuống gần chân Ayumi.
Khi nhặt lên, cô bé nhận ra nó giống một viên sỏi tròn. Nó nhỏ hơn quân cờ vậy một chút, với gam màu giữa màu da cam với màu đất, và loáng thoáng phản chiếu ánh mặt trời.
Ayumi dụi mắt, nhìn kỹ hơn, và thấy trên bề mặt viên sỏi có chạm khắc hoa văn gì đó. Cũng có thể đó là chữ, nhưng chúng mờ quá, nhìn không rõ…
Trong chiếc túi nilông không chỉ có vậy.
Từ chiếc túi rách lộ ra quyển sổ tay nhỏ. Nhìn lớp bọc da màu đen bên ngoài đã bạc màu, người ta có thể đoán rằng quyển sổ được dùng nhiều.
Cô bé thò tay vào túi lấy cuốn sổ ra, thì thấy một mảnh giấy kẹp ở giữa. Khi mở ra, trên mảnh giấy có khoảng mười dòng chữ viết tay. Cô bé Ayumi nhận ra những từ ngữ đơn giản như “buổi sớm”, “buổi tối”. Cũng có thể đây là một bài thơ…
Ayumi nghiêng đầu nghĩ ngợi.
- Ayumi! Đến giờ ăn rồi! – Có tiếng gọi từ phía xa. Ayumi thấy bạn mình đứng vẫy tay trước căn lều.
- Ừ! – Cô bé trả lời rồi cho hòn sỏi, cuốn sổ cùng chiếc túi nilông vào túi áo ngoài của mình, chạy lại phía lều.
Trước căn lều, một chiếc bàn đã được dọn sẵn, và mùi cà ri thơm ngon làm bụng Ayumi sôi réo lên vì đói.
- Mời mọi người ăn cơm! – Ai đó nói chưa dứt lời, Ayumi và các bạn đã bắt đầu cắm cúi ăn cà ri.
Và khi đã no, Ayumi không còn nhớ đến những vật kỳ lạ mình nhặt được nữa.
1. Làng suối nước nóng u ám
 
- Bác tiến sĩ ơi, bác có thấy lạ không? – Conan hỏi từ ghế cạnh tay lái.
- Cái gì lạ kia? – Vừa hỏi, mắt bác tiến sĩ vẫn nhìn thẳng về phía trước vẻ căng thẳng.
Đường đi thật kinh khủng. Đó là con đường núi không được lát, mà chỉ toàn sỏi đá rải đầy. Thỉnh thoảng đâu đó lại có vài viên đá to, chốc chốc lại có ổ gà. Bánh xe xóc lên xóc xuống, làm người ngồi trên xe cũng không yên.
- Đường đi ấy bác ạ! Có phải bác nhầm đường rồi không?
- Đúng đấy! Lúc đi chúng ta có bị xóc thế này đâu! – Mitsuhiko và Ayumi xen vào từ ghế sau.
- Vị trí của mặt trời cũng lạ nữa… - Ai vừa nheo mắt nhìn mặt trời từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa khẽ nói như để cho mỗi mình mình nghe – Nếu chúng ta quay về Tokyo, thì mặt trời phải ở sau lưng chứ… Đằng này, bác lại lái xe về phía mặt trời lặn.
- Tớ đói bụng quá… - Genta rên rỉ bên cạnh Ai.
- Genta lúc nào cũng chỉ kêu đói bụng thôi! – Ayumi phồng má nói. Nhưng cũng đúng thôi. Xe đã chạy liền năm tiếng. Đáng lẽ tất cả phải về đến nhà rồi.
Mọi chuyện bắt đầu bằng kế hoạch đi cắm trại trong kỳ nghỉ hè.
Những người tham gia kế hoạch, như mọi khi, vẫn là năm thành viên của Đội thám tử nhí: Edogawa Conan, Kojima Genta, Tsuburaya Mitsuhiko, Yoshida Ayumi và Haibara Ai. Và cũng như mọi khi, tiến sĩ Agasa là người đi cùng bọn trẻ.
Vì đi mãi một nơi cũng chán, bác Agasa đã đưa chúng đến khu cắm trại mới dưới chân núi Phú Sĩ, bên bờ hồ Motonishi. Đúng như dự đoán, cơ sở vật chất ở đó còn mới, và khu trại cũng không đông người. Cả nhóm đã có đêm cắm trại rất vui.
Vấn đề xảy ra trên đường về…
Chiếc xe hiệu Beetle của bác Agasa đang đi lạc vào con đường núi không quen.
Bác tiến sĩ giải thích mồ hôi vã ra trên trán:
- Bác chưa tới đây lần nào. Lúc đi bác đã rất cẩn thận nhìn bản đồ nên mọi việc đều trót lọt, nhưng khi về bác chủ quan quá…
Conan so sánh khung cảnh xung quanh với tấm bản đồ trên tay. Nhưng hai bên đường chỉ là khu rừng kéo dài. Nếu không có dấu hiệu gì, thì nhìn bản đồ cũng chỉ vô ích.
- Đã là đường thì phải dẫn đến đâu đó. Ta cứ đi thế này, thể nào cũng ra được chỗ quen thuộc.
- Cháu nghĩ ta không có thời gian lang thang thế đâu. – Conan chỉ đồng hồ báo xăng. Chiếc kim đã qua vạch chữ “E (1) ¬¬” và ngày càng tiến dần tới vạch xuất phát.

(1) Chữ “E” trên bình xăng viết tắt cho từ “Empty” (trống rỗng) trong tiếng Anh, thông báo xăng trong bình sắp cạn.
Chưa kịp nghĩ gì, thì “phụt”! Với âm thanh như không khí thoát ra, động cơ đột ngột dừng lại.
Bác Agasa vội vàng tắt máy. Do quán tính, chiếc xe còn chạy thêm một đoạn nữa lên bờ cỏ bên đường rồi mới dừng lại hoàn toàn.
Bác tiến sĩ đẩy cửa ra ngoài và mở nắp thùng xe phía sau để kiểm tra buồng động cơ. Nhưng nguyên nhân khiến xe dừng lại là hết xăng, việc kiểm tra đó chẳng có ích gì.
Bọn trẻ cũng theo bác Agasa ra ngoài.
- Bác ơi, điện thoại di động đâu ạ?
- À, ừ nhỉ!
Bác tiến sĩ lần sờ trong túi, và lấy chiếc điện thoại ra, nhưng lại ỉu xìu ngay khi nhìn màn hình.
- Có vẻ chúng ta đang ở ngoài vùng phủ sóng rồi.
- Hả!
- Vậy chúng ta sẽ phải đứng chờ ở đây sao?
- Làm thế nào bây giờ?
Conan lên tiếng trấn an:
- Chúng ta đành chờ ai đó qua đây thôi. May mà chúng ta mang theo đồ nghề cắm trại, nên không lo về chỗ trú…
Nhưng Ai xen vào:
- Cậu nghĩ bao lâu nữa mới có người qua đây? Mấy tiếng rồi tớ có thấy chiếc xe nào chạy qua đâu.
Ayumi cũng chỉ vào chiếc hộp giữ đồ đông lạnh:
- Chỗ trú thì không lo, nhưng chúng ta không còn nước và thức ăn nữa!
- Không còn thức ăn à? – Genta buồn bã ngồi phịch xuống đất.
- Đành chịu thôi… Chúng ta cũng có thể đi bộ tìm người tới giúp, nhưng không biết nên tiến tới hay quay lại…
- Từ khi vào con đường này, tớ chẳng thấy ngôi nhà nào, chứ chưa nói tới trạm xăng – Mitsuhiko chỉ vào con đường vừa đi qua.
- Nhưng có đi tiếp thì cũng không chắc là sẽ thấy gì… - Conan khoanh tay suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên quả quyết – Thế này đi. Chúng ta sẽ đi tiếp một đoạn nữa. Chỉ còn khoảng một tiếng nữa là mặt trời lặn rồi. Buổi tối đi đường nguy hiểm lắm, nên nếu không thấy gì, chúng ta sẽ quay lại chỗ này và cắm trại đợi trời sáng.
- Rõ! – Đội thám tử nhí đồng thanh đáp.
Cả nhóm, do Conan dẫn đầu, bắt đầu bước đi.
Đường đi thoai thoải một đoạn, rồi càng ngày càng dốc.
Càng đi thì bờ bên phải con đường càng dốc xuống. Ở tít phía dưới là một con sông nhỏ đang chảy.
Mặt trời chuẩn bị ẩn mình sau rặng núi phía xa. Chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối mịt.
Cả nhóm lúc đầu còn vui vẻ, nhưng giờ không còn ai nói chuyện, mà chỉ lặng lẽ bước đi.
Vì đã có tuổi, người lại hơi béo, nên bác Agasa trông có vẻ mệt nhất nhóm. Bác đi cuối đoàn, vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm “Mấy đứa đi chậm thôi cho bác nhờ nào”.
“Đến lúc rồi” – Conan vừa nhìn phía trước vừa nghĩ. Xung quanh vẫn không có ngôi nhà nào. Nếu không quay lại bây giờ, cả nhóm sẽ không thể về nơi chiếc xe trước khi trời tối…
- Bác tiến sĩ ơi, cháu nghĩ đã đến lúc… - Conan vừa nói vừa quay lại, nhưng không thấy bác Agasa đâu. Cậu vội vàng nhìn quanh thì thấy bác tiến sĩ đang ngồi sụp xuống bên vệ đường. Ai chạy đến chỗ bác đầu tiên. – Bác tiến sĩ!
- Hình như… Bác bị vấp ngã… - Bác Agasa cười làm ra vẻ không có chuyện gì, nhưng mồ hôi vã ra trên trán bác.
- Bác ngồi yên nhé – Ai cởi giày và tất của bác ra – Chân bác không sưng lắm, cũng không bị chảy máu trong… Bác có cử động được chân không?
Bác Agasa thử động đậy chân, và nhăn mặt. Có vẻ bác đau lắm.
- Có chuyện gì thế ạ?
- Bác có sao không?
Bọn trẻ đứng thành vòng quanh bác Agasa và Ai.
- Bác ấy bị trật chân, không nặng lắm, nhưng không đi bộ được tiếp đâu.
Nghe Ai nói vậy, Conan liền mở balô, lấy ra một chiếc khăn mặt, xé dọc làm đôi. Ai nhanh nhẹn dùng chiếc khăn cố định chân bác Agasa. Đó là cách sơ cứu đơn giản khi bị trật chân.
- Bác xin lỗi, bác làm vướng chân mấy đứa quá…
- Bác đừng nói thế… Nhưng chúng ta kẹt ở đây rồi… - Conan nhìn lên phía trên.
Bầu trời nhuộm một màu tím; bóng đêm dần buông xuống. Hôm đó là một ngày tháng bảy, nhưng gió thổi qua thật lạnh lẽo. Cùng với mặt trời lặn, không khí trên núi cũng ngyà càng lạnh hơn. Ayumi co ro, khẽ run lên:
- Conan ơi, chúng ta làm gì đây?
- Ừm… - Conan nghĩ ngợi.
- A! – Mitsuhiko lên tiếng, chỉ tay về phía ánh sáng le lói đang tiến lại từ phía xa. Ánh sáng phát ra từ một chiếc ô tô.
Genta giơ hai tay lên với vẻ vui mừng và chạy ra giữa đường.
- Genta, nguy hiểm đấy! – Conan chạy ra đứng dưới lòng đường cùng Genta, bật công tắc đèn pin gắn trong đồng hồ đeo tay, rồi lia ánh sáng về phía chiếc ô tô.
Chiếc xe dần dừng lại. Lái xe thò đầu qua cửa sổ:
- Có chuyện gì thế?
- Bọn em bị lạc đường… - Conan vừa chạy lại chiếc xe vừa nói.
Đó là một chiếc xe tải nhỏ bình thường màu trắng. Trên thành xe có chữ “Nhà nghỉ Kubo”. Một cậu thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi bước xuống. Anh ta khá gầy, nhưng cánh tay lộ ra dưới chiếc áo phông thì rám nắng, khiến người ta có cảm giác đây là một người khỏe mạnh. Anh có mái tóc bù xù có vẻ ít được chải chuốt và gương mặt tươi cười dễ mến.
- Mấy đứa là trẻ con mà đi lạc vào tận trong này à?
- Không phải đâu ạ - Conan nói và chỉ về phía sau lưng mình.
Về phía Conan chỉ, bác Agasa vẫn đang ngồi dưới đất. Bác yếu ớt vẫy tay chào.
- Bọn em bị lạc, mà bác ấy lại bị thương, nên không đi được tiếp.
- Hả? Bác ấy bị thương à? – Người thanh niên chạy lại chỗ bác Agasa. Anh xốc nách bác dậy – Bác có sao không ạ?
- Không có gì nghiêm trọng đâu, tôi chỉ bị trật chân một chút thôi…
- Để cháu đưa bác lên xe… Em ơi! – Cậu thanh niên gọi Conan. – Em có biết dựng ghế ở sau xe lên không? Làm thế xe mới chở được nhiều người.
- Để em làm cho! – Conan leo lên chiếc xe tải, gập ghế ngồi xuống chui vào buồng chứa đồ. Cậu đẩy đống thùng giấy đựng bát đĩa và hàng tạp hóa vào sâu bên trong, rồi dựng hàng ghế thứ ba lên. Vừa làm xong thì anh thanh niên kia cũng đỡ được bác Agasa vào xe. Anh bảo bác:
- Bác bị trật khớp thì phải gác chân lên cao và hạn chế cử động.
Nghe lời anh, bác tiến sĩ ngồi phịch xuống ghế. Theo sau bác là bọn trẻ. Genta, Mitsuhiko, Ayumi và Ai ngồi ở hàng thứ hai. Conan leo lên ghế cạnh tay lái.
- Mọi người ổn định chỗ ngồi hết chưa? Xuất phát nhé! – Anh thanh niên nói, và chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
- May quá, thoát rồi… - Bác Agasa nói với lên từ hàng ghế sau cùng, giọng vui tươi hơn hẳn vừa nãy. Bác đúng là một người suy nghĩ đơn giản.
- Sao mấy bác cháu lại ở giữa đường thế?
- Bọn em đang trên đường từ chỗ cắm trại ven hồ Motonishi về nhà… - Conan giải thích.
- À, hóa ra cục sắt vụn bên đường là của mấy bác cháu?
Tiến sĩ Agasa lẩm bẩm “Sao dám nói xe của ta là sắt vụn” nhưng Conan phớt lờ. Cậu trả lời:
- Vâng, chiếc xe hiệu Beetle màu vàng đó là của bác Agasa.
- Đường về Tokyo ở hướng ngược lại cơ. Đường này chỉ dẫn đến một ngôi làng nhỏ thôi. – Anh thanh niên nói thêm rằng đó cũng là nơi cả đoàn sắp tới.
Ayumi hỏi:
- Chú làm việc cho nhà nghỉ ạ?
- Nhà nghỉ ư? À, vì trên xe có chữ phải không? Nói vậy không đúng lắm, nhưng cũng không hẳn là sai… - Anh thanh niên cười như mếu. – Mà sao em lại gọi anh là “chú” chứ? Anh tên là Umesaki Tadao, trông thế này nhưng mới hai mươi sáu tuổi thôi.
- Em là Ayumi ạ!
- Em là Genta!
- Tên em là Mitsuhiko.
- Haibara Ai…
Bọn trẻ thi nhau xưng tên. Cuối cùng Conan nói:
- Còn em là Edogawa Conan. Người bị trật chân là tiến sĩ Agasa, em quen bác ấy cũng lâu rồi…
- Quen lâu rồi ư? Nhưng em mới học tiểu học mà.
Thấy Tadao có vẻ ngạc nhiên, Conan vội vàng đánh trống lảng:
- Lúc nãy anh nói mình không phải người của nhà nghỉ Kubo ạ?
- Đúng là anh có liên quan đến nhà nghỉ, nhưng không phải nhân viên. – Tadao mỉm cười. – Công việc chính của anh là truy tìm kho báu.
- Truy tìm kho báu ấy ạ?
Bầu trời bên ngoài cửa xe đã tối sẫm. Phía trước là một quầng sáng lờ mờ.
- Chúng ta tới nơi rồi đấy.
Như hiểu ý chủ, đèn pha của chiếc xe rội lên một tấm biển trên đường. Trên biển có dòng chữ: “Chào mừng quý khách đến làng suối nước nóng Kurofuchi”. Mitsuhiko và Ayumi reo lên:
- Ở đây có suối nước nóng à?
- Ôi, thích quá!
Chiếc xe vượt qua tấm biển, tiến vào trong làng. Hai bên đường có nhà ở nhưng không có ai qua lại, cũng chẳng có dấu hiệu gì của con người sinh hoạt. Các nhà trọ có biển báo nhưng lại tắt đèn. Không khí ngôi làng thật u ám.
- Làng suối nước nóng gì mà hoang vu thế nhỉ… - Ai lẩm bẩm.
- Ừ thì… - Anh Tadao ậm ừ không rõ ràng. Chiếc xe rẽ phải. Cuối con đường có một đốm sáng nhỏ. Tấm biển treo ngoài cổng có chữ “Nhà nghỉ Kubo”. Sau khi qua cổng, Tadao lái xe vào bãi đỗ trước lối vào nhà nghỉ. Anh vừa đặt chân xuống đất thì cánh cửa kính của tòa nhà mở ra.
- Anh về rối đấy à? Có mệt không anh?
Người ra đón là một cô gái trẻ. Chắc cũng trạc tuổi Tadao, nhưng trông cô có vẻ chững chạc hơn, có lẽ là do bộ Kimono trên người. Conan và mọi người cũng xuống xe. Thấy vậy, cô gái ngạc nhiên:
- Ủa?
Cô đưa mắt nhìn Tadao vẻ dò hỏi.
- À, Sayuki, mấy người này là…
Tadao vừa giải thích ngắn gọn việc xảy ra, vừa vòng ra sau xe để đỡ bác Agasa xuống.
- Ôi, bác bị thương ạ? – Cô gái tên Sayuki vội vàng chạy đến cạnh bác tiến sĩ.
Ai xuống xe, hỏi:
- Chị có đá không ạ?
- Đá ấy à? – Sayuki dừng chân.
- Vâng, bác ấy bị trật khớp, nên phải chườm đá trước. Nếu chị tìm được vải hay gì đó để băng bó thì càng tốt.
Sayuki chớp mặt ngạc nhiên trước vẻ điềm tĩnh của Ai, bởi bình thường một cô bé con đâu có cách nói năng người lớn đến vậy. Dù sao thì cô cũng gật đầu và đi vào nhà nghỉ. Theo sau cô là Ai, vác Agasa được Tadao và Genta dìu hai bên, Mitsuhiko tay cầm giày của bác tiến sĩ, và Ayumi. Conan đóng cửa xe một cái “sầm” rồi cũng chạy theo.
Nhưng cậu dừng lại trước cửa và ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà. Nhà nghỉ gồm hai tầng làm bằng gỗ, không to lắm nhưng trông cũng khang trang, đúng kiểu nhà trọ dành cho khách tắm suối nước nóng. Chỉ có điều, tòa nhà cũng không thoát khỏi vẻ u ám bao trùm khắp làng.
Hay đó là vì ngoài cửa chính, không căn phòng nào của nhà nghỉ sáng đèn?
Conan bước vào thì thấy Sayuki và bác Agasa đang nói chuyện.
- Cháu tên là Kubo Sayuki, quản lý nhà nghỉ này.
- Tôi là Agasa…. Hôm nay chúng tôi phiền cô quá…
- Bác đừng bận tâm. Nhưng nhà nghỉ chúng cháu chỉ thuê bác sĩ ở thành phố dưới kia, mà hôm nay ông ấy lại về mất rồi… Hay để cháu gọi điện nhờ ông ấy lên đây vậy?
- Thôi, tôi đâu có bị thương nặng đến mức đó. Đúng không, Ai?
Ngay cạnh cửa ra vào là quầy tiếp tân, tiếp theo đó là một khoảng không gian khá rộng dùng làm phòng sinh hoạt chung. Đồ đạc trông có vẻ cũ kỹ.
Bác Agasa đang nằm trên chiếc ghế sofa, chân bị thương duỗi dài.
- Xem nào… Nếu bác chịu khó nằm yên thì chắc đến mai là chân đỡ đau rồi. – Ai vừa nói vừa dùng cuộng băng Sayuki đưa cho để cố định chân bác tiến sĩ. Sau đó, cô cho đá vào túi nilông, dùng khăn mặt bọc lấy túi và chườm vào vết thương.
- Em còn nhỏ mà giỏi ghê nhỉ. – Sayuki đứng cạnh nhìn Ai làm, vẻ mặt vừa thán phục vừa nghi ngờ.
Bác Agasa vội vàng đổi chủ đề:
- Tối nay chúng tôi không biết ở đâu cả, liệu cô có thể cho mấy bác cháu tôi thuê phòng không?
- Dĩ nhiên rồi ạ! Mà bác không cần để ý tiền phòng đâu.
- Ai lại thế. Giờ đang là mua du lịch, chắc nhà nghỉ bận rộn lắm.
- Cháu không nghĩ vậy đâu ạ. – Conan xen vào. Cậu nhìn quanh. – Nhà nghỉ chẳng có vẻ gì là đông khách. Đèn tầng hai lại tắt hết cả.
- Em nói vậy làm chị buồn quá, nhưng không thể chối được. Nhà nghỉ của chị hiện tại chẳng có ai ở cả. – Sayuki chau mày.
Conan vừa định hỏi tại sao thì có tiếng cửa mở Tadao bước vào, tay bê thùng giấy.
- Sayuki, đồ ăn cô nhờ tôi mua đây.
- Cảm ơn anh. Anh mang nó xuống chỗ Ryouzou dưới bếp được không?
- Xong ngay… Mà tôi vẫn là khách của nhà nghỉ đấy nhé, cô đừng có tranh thủ!
Cuộc đối thoại của hai người bị ngắt ngang bởi một âm thanh vang vọng khắp phòng. Mọi người quay ra nhìn thấy Genta ôm bụng, mặt thiểu não. Mitsuhiko chán nản:
- Vừa rồi là tiếng bụng cậu sôi đấy à Genta? Bụng gì mà kêu to thế không biết…
- Ai bảo anh ấy nhắc đến đồ ăn đúng lúc tớ đói!
- Tớ cũng muốn ăn gì quá! – Ayumi hùa vào.
Thấy bọn trẻ như vậy, Sayuki mỉm cười.
- Chắc mấy em chưa được ăn tối, đói bụng là phải. Em cố đợi một chút nhé, chị sẽ nấu gì đó ngay bây giờ!
Genta hút một lèo sợi mì từ trong bát vào mồm rồi thở hắt ra:
- Ngon quá!
- Công nhận! – Ayumi đồng tình – Tớ chưa bao giờ ăn loại mì nào chan nước hầm làm từ đủ thứ rau thế này cả.
- Đây gọi là mì thập cẩm. – Conan vừa ăn vừa giải thích.
- Mì thập cẩm là đặc sản của Koshu đấy… - Sayuki nói như quảng cáo, tay múc thêm mì từ chiếc nồi bốc hơi nghi ngút vào bát Genta. – Vùng núi có nhiều loại rau khác nhau, nên làm mì thập cẩm ngon lắm… Món ăn này do Takeda Shingen (2) nghĩ ra và rất phổ biến trong thời chiến.

(2) Takeda Shingen (1521-1573) là một lãnh chúa trong thời chiến quốc của Nhật Bản.
- Thế ạ? – Mitsuhiko nhìn vào nồi, có vẻ thích thú. Bên cạnh cậu bé, Ai không nói gì, nhưng tay cầm đũa lùa liên tục.
Trong lúc bọn trẻ ăn uống ngon lành ở phòng sinh hoạt chung bên trong nhà nghỉ, bác Agasa đã lui về phòng riêng vì đau chân.
- Vội quá nên chị chỉ nấu được món đơn giản thế này thôi.
Thấy Sayuki có vẻ áy náy, Ayumi lắc đầu:
- Em thấy ngon lắm! Chị Sayuki nấu ăn giỏi quá!
Đôi má Sayuki ửng đỏ:
- Cảm ơn em, nhưng nồi mì này không phải do chị nấu, mà do đầu bếp của nhà trọ làm đấy. Anh tên là Kadokura Ryouzou, vừa bê nồi lên lúc nãy đấy.
Conan nhớ lại anh thanh niên đó. Anh có mái tóc ngắn, rất ít nói. Anh cũng tầm tuổi anh Tadao, nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược.
Conan bỏ đôi đũa và chiếc bát trống không xuống, hỏi Sayuki:
- Chị ơi, chuyện lúc nãy…
- Chuyện gì em nhỉ? À, ý em là việc nhà nghỉ không có khách à? – Gương mặt Sayuki nãy giờ vui vẻ giờ đượm buồn. – Đúng như em để ý, chẳng có ai trọ ở nhà nghỉ này cả.
- Tại sao ạ? Em thấy nhà nghỉ được đấy chứ.
- Ba năm trước thì thế thật…
- Ba năm trước ấy ạ???
- Suối nước nóng bị cạn từ ba năm trước rồi.
Sayuki khẽ thở dài rồi giải thích.
Làng Kurofuchi này không thật sự nổi tiếng, nhưng cũng được biết đến là một địa điểm tắm nước nóng khá tuyệt. Cạnh con phố chính của làng, các nhà nghỉ liên tục mọc lên. Trong số đó, nhà nghỉ Kubo với phong cách truyền thống được ưa chuộng nhất.
Vậy mà ba năm trước, dòng suối nước nóng đột ngột ngừng phun. Dân làng đã rất cố gắng nhưng không tài nào tìm được nguyên nhân. Họ kết luận là nguồn nước nóng đã cạn kiệt do nguyên nhân tự nhiên.
Đây đúng là tai họa đối với ngôi làng làm nghề du lịch. Các nhà trọ dần đóng cửa, cuối cùng chỉ còn nhà nghỉ Kubo trụ lại.
- Nhưng cũng không lâu nữa đâu.
- Sao thế ạ?
- Chị cũng đang định hết năm nay sẽ đóng cửa. Đằng nào cũng chẳng có khách tới đâu. – Sayuki cười buồn.
“Thảo nào không khí ngôi làng u ám đến vậy…”, Conan nghĩ.
Cậu vừa định nói vài lời an ủi thì có tiếng gọi ngoài cửa:
- Có ai ở đây không?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3