Thám tử lừng danh Conan (Tập 4) - Chương 06
6. Dòng
chữ bí ẩn
Conan qua cổng ngôi miếu, chạy xuống những bậc thang với tốc độ như sắp lăn tới
nơi.
“Giá mà mình có huy hiệu!” – Cậu nghĩ tới phát minh cùa bác tiến sĩ. Nếu có huy
hiệu thám tử thì mọi việc đã đơn giản hơn nhiều: cậu có thể liên lạc với Ai và
Ayumi ngay lập tức. Vậy mà huy hiệu lại đang ở nhà bác Agasa. Bác cho rằng đi
cắm trại chẳng cần đến nó nên để lại, tiện thể bảo dưỡng.
Theo đà, Conan lao xuống dốc, chạy thẳng về nhà nghỉ. Khi gần đến nơi, cậu nhìn
thấy một người nằm bất động trên mặt đất.
“Lẽ nào…” – Conan bỗng hoảng, nhưng nhìn kỹ lại, cậu cảm thấy người đó khá lớn,
không thể là Ayumi hay Ai được. Chạy đến gần, Conan phát hiện ra đó là Ryouzou,
đầu bếp của nhà nghỉ. Anh nằm sấp trên bãi cỏ cạnh cổng, máu từ trên đầu chảy
xuống má và nhuộm đỏ cả vùng cỏ bên dưới.
Khi Conan đặt tay lên cổ thì Ryouzou khẽ rên lên.
- Anh Ryouzou! – Sayuki đứng như trời trồng.
- Anh có sao không? – Tadao định đỡ anh dậy.
Conan ngăn lại:
- Đừng! Những lúc như thế này cần tránh di chuyển anh ấy. – Conan gọi Ryouzou.
– Anh Ryouzou, anh có nghe thấy không? Anh có nhận ra em không?
Ryouzou khẽ gật đầu.
- Anh ấy vẫn còn tỉnh, nhịp hô hấp và mạch cũng bình thường. Máu chảy ra hơi
nhiều nhưng vết thương thì không sâu lắm. Em nghĩ anh ấy sẽ ổn thôi… - Conan
đứng dậy. – Anh Tadao gọi cấp cứu và cảnh sát nhé. Chị Sayuki ở lại đây với anh
Ryouzou đi.
Nói rồi, Conan chạy vào trong. Khi chạy ngang qua bãi đỗ xe, cậu liếc nhìn và
thấy chiếc xe đi núi không còn đó nữa.
“Có chuyện gì thế không biết?”
Vào đến sảnh, Conan sốt ruột cởi giầy rồi chạy vụt lên cầu thang. Mitsuhiko và
Genta giờ đã đuổi kịp, theo sát phía sau.
- Cảnh sát đấy hả! Tôi ở nhà nghỉ Kubo làng Kurofuchi, ở đây có người bị xe
đâm… Không, anh ấy không nguy lắm! Thêm nữa, trong miếu có xác chết… - Có tiếng
Tadao đang hét vào điện thoại. Anh đã mất hết bình tĩnh.
Bác Agasa vẫn nằm dài trên sàn phòng nghỉ.
- Bác tiến sĩ!
- Bác có sao không?
- Khò… - Bác Agasa ngáy một tiếng như trả lời.
- Hóa ra bác ấy chỉ ngủ thôi.
- Bác tiến sĩ ơi! – Conan đặt tay lên vai bác, lắc lắc.
Cuối cùng bác Agasa cũng tỉnh giấc:
- Gì thế?
- Haibara và Ayumi đâu rồi ạ?
- Ai và Ayumi à? – Bác tiến sĩ vội vàng ngồi dậy, nhìn quanh quất, nhưng dĩ
nhiên hai cô bé không có mặt ở đó. – Có chuyện gì xảy ra với hai đứa sao?
- Cháu không biết nữa… Genta, Mitsuhiko… - Conan quay đầu lại. – Cậu xuống dưới
tìm Haibara và Ayumi xem có ở trong nhà nghỉ không, nhờ cả anh Tadao nữa.
- Ừ!
- Tớ biết rồi!
Genta và Mitsuhiko lao ra khỏi phòng.
Conan cũng chạy ra ngoài, nhưng về phía ngược lại của hành lang. Cậu mở cánh
cửa phòng nghỉ trong cùng.
“Theo mình nhớ thì hai người Kimura và Tanaka ở phòng này…”
Căn phòng trống không, ngay cả đồ đạc cũng không còn.
Conan kiểm tra toàn bộ phòng cho chắc, nhưng phòng không có ai, thậm chí còn
không có dấu hiệu nào cho thấy có người từng ở. Cậu quay ra hành lang. Bác
Agasa đã ra khỏi phòng, mặt lo lắng:
- Có chuyện gì thế?
- Chuyện là… - Conan kể lại ngắn gọn việc phát hiện xác chết, viên đạn và những
điều đáng nghi ở Kimura và Tanaka. – Cháu vội vàng quay về nhà nghỉ thì thấy
anh Ryouzou bị thương chảy máu đầu nằm ngoài kia, hai tên Kimura và Tanaka biến
mất, cả Haibara và Ayumi cũng không thấy đâu…
- Liệu có phải hai đứa nó bị hai gã kia bắt đi rồi không?
- Cháu không biết… Nhưng tại sao chứ? Trước khi bác ngủ có chuyện gì xảy ra
không ạ?
- Có một lúc bác lơ mơ, nghe thấy Ayumi kêu lên “gay rồi” hay gì đó, sau đó nó
cùng Ai ra khỏi phòng… - Bác Agasa đặt tay lên cằm nghĩ ngợi.
- Rồi sao nữa ạ?
- Bác chỉ nhớ đến thế thôi.
Có tiếng Mitsuhiko từ phía cầu thang:
- Bác ơi! Conan ơi!
- Mitsuhiko im lặng lắc đầu.
- Anh Ryouzou tự ngồi dậy được rồi, đang vào trong nhà nghỉ.
- Thế à!
Conan cùng Mitsuhiko chạy xuống cầu thang. Bác Agasa lê chân theo sau.
Dưới tầng, Ryouzou đang nằm vắt ngang trên ghế sofa trong phòng sinh hoạt
chung. Sayuki, Tadao và Genta đứng quanh anh. Nhận ra Conan, Ryouzou lo lắng
nhìn lên:
- Hai cô bé kia bị hai gã đàn ông đó bắt mất rồi. Chúng có cả súng nữa.
“Mình biết ngay mà” – Conan cắn môi. Bác Agasa nín thở.
- Anh có sao không ạ? Anh nói được gì nữa không?
- Không sao đâu… Anh xin lỗi đã không cứu được bạn em… Anh định chặn xe lại,
nhưng…
- Anh đừng nói thế. Anh kể lại chuyện xảy ra đi?
- Anh đứng quét dọn bên ngoài nhà nghỉ, nên nghe không rõ lắm, chỉ loáng thoáng
tiếng hai cô bé nói chuyện trong sân… Khi anh thấy tiếng nói chuyện ngưng lại,
thì bỗng có xe vụt ra khỏi bãi đỗ, chạy về phía anh.
- Hai bạn ấy nói chuyện gì ạ?
- Anh nghe không rõ lắm, nhưng hình như có từ “kho báu” và “mật mã” gì đó… Anh
nghĩ hai đứa nghĩ ra trò chơi mới, nên không để tâm lắm.
- Vâng… - Conan gật đầu.
Genta quay sang Conan, nói lớn:
- Conan, thế này là thế nào?
- Theo những gì bác tiến sĩ và anh Ryouzou kể lại thì… - Conan khoanh tay, vừa
nghĩ vừa trả lời. – Ayumi đã tìm ra đầu mối gì đó liên quan đến kho báu. Đó là
đầu mối quan trọng đến mức hai tên kia bắt cóc cậu ấy để cướp.
Mitsuhiko chen vào:
- Chắc bọn chúng đã ra tay khi Ayumi và Haibara đang mải mê nói về chuyện đó!
- Hai cậu ấy gặp nguy rồi!
- Sao cảnh sát mãi chưa tới nhỉ! – Tadao ngó ra ngoài sảnh, bực dọc.
- Chúng ta không thể chờ tới lúc cảnh sát tới được, phải đuổi theo bọn chúng
ngay!
Nhưng Mitsuhiko cúi đầu chán nản:
- Chúng ta có biết chúng đi đâu đâu…
- Chắc chắn chúng tới nơi có kho báu. Và chúng ta đã có gợi ý về địa điểm đó
trong tay rồi!
- Đúng rồi, cậu nói đến mật mã dưới hầm đúng không? – Mitsuhiko ngẩng đầu lên.
Conan gật đầu xác nhận:
- Đúng thế… Những dòng chữ trên bia đá chính là mật mã chỉ nơi giấu kho báu!
- Mật mã chỉ nơi giấu kho báu… - Tadao lẩm bẩm.
Conan quay sang Sayuki:
- Chị nói cho em biết cả đoạn văn đi.
Sayuki vừa nhớ lại vừa đọc lên một đoạn như ngâm
thơ:
- “Buổi sớm mặt trời mọc, buổi chiều mặt trời đỏ rực, rơi xuống… Đuổi
theo một chú chuột, lấy những gì ở giữa, mọi vật đều sáng tỏ… Điều đúng là bước
đi của ngựa, khi tiến gần đến khỉ, có một thứ hiện ra… Ta thấy rắn hay cừu,
loài rồng kỳ lạ với cuộc đời bất tử… Bắc đẩu dẫn ta đi đúng hướng… Tiến lên ttừ
màu xanh, đứng ngay ở màu vàng, rơi xuống địa ngục màu đen, ngập trong chu sa
màu đỏ… Màu trắng cho ta qua, và kho báu phía trước, là gia tài sánh ngang với
vạn ryou vàng một koku gạo…”
Đọc xong, ánh mắt Sayuki trở nên xa xăm:
- Chị đã nghe những câu này từ
khi còn nhỏ… Bố chị luôn nhắc “Đây là những lời cực kỳ đáng giá, quan trọng thứ
hai chỉ sau tính mạng của bố”… Thế nên đã lâu rồi mà chị vẫn nhớ kỹ từng lời
thế này.
Nghe xong, Genta và Mitsuhiko hào hứng:
- “Kho báu lớn trên đời” cơ đấy!
- Thích quá!
Nhưng Tadao thêm:
- Anh biết một câu chuyện thế này: “Buổi sớm mặt trời chiếu sáng, chiều
mặt trời đỏ rực, dưới đó là ngàn lượng vàng”. Đây là “Truyền thuyết
mặt trời”, lưu truyền ở rất nhiều vùng của Nhật Bản. Người ta nói ở những
nơi từng xây dựng lâu đài hoặc nhà ở của quý tộc đều có chôn giấu của cải, và
ai giải mã được câu nói trên sẽ lấy được gia tài đó, nhưng từ trước đến nay
chưa kho báu nào được phát hiện cả. Có ý kiến cho rằng mật mã này không chỉ của
cải mà nói về những mỏ kim loại ở dưới đất…
- Ý anh là mật mã lần này cũng chỉ là một “truyền thuyết mặt trời” sao?
- Rất có thể như vậy. Chúng ta không thể hoàn toàn tin vào nó được.
Conan viết những lời Sayuki vừa đọc vào sổ tay, rồi nói:
- Nhưng đây là toàn bộ đầu mối mà chúng ta có. Không còn lựa chọn nào khác đâu.
Với lại… - Conan liếc nhìn Sayuki. – Ông Yasuharu là một chuyên già về kho báu.
Ông ấy cho rằng “quan trọng thứ hai chỉ sau tính mạng”, chắc chắn phải là thật!
Tadao im lặng.
Genta nhòm vào sổ tay của Conan:
- Thế cậu nghĩ ra gì chưa?
- Ừm… - Conan nhìn chăm chú vào sổ. – “Buổi sớm mặt trời chiếu sáng?” ám chỉ
hướng đông. Cửa sổ của căn phòng bằng đá dưới lòng đất cũng hướng về phía đó.
Trên cửa sổ là tấm bảng “thanh long” cũng có ý nghĩa là hướng đông… Phía đông
của ngôi miếu có gì chăng?
Sayuki trả lời:
- Ở ngọn núi bên kia vực có tảng đá lớn khắc hình người. Người ta nói phiến đá
đó cũng giống như ngôi miếu, là thứ trấn an linh hồn những người thợ mỏ vàng đã
bỏ mạng dưới vực…
- Nó là kho báu đấy, Conan! Chúng ta lên đường thôi!
Nhưng Tadao lắc đầu:
- Anh đã tìm kiếm khu vực quanh đó rất kỹ rồi, chẳng thấy có gì liên quan tới
kho báu cả.
- Thế ạ… - Genta ỉu xìu.
Conan nói:
- Cậu đừng vội nản. Một dấu mốc dễ nhận ra như vậy chỉ là đấu mối giả nhằm đánh
lừa người đi tìm kho báu thôi. Điều chúng ta cần chú ý là “buổi chiều mặt
trời đỏ rực, rơi xuống”…
Conan tiếp tục giải thích. Mặt trời mọc và lặn mỗ ngày. Nếu phía đông ngôi miếu
có dấu vết nổi bật như tảng đá kia, thì phía tây cũng phải có thứ gì đó tương
tự… Cụm từ “rơi xuống” ý nói thứ ở phía tây, phía mặt trời lặn, mới là đầu mối
thật sự quan trọng.
- Thêm nữa, vị trí đối xứng với phiến đá hình người qua ngôi miếu là nơi đáng
nghi nhất. Nếu không thì chẳng có lý do gì người ta đặt phiến đá ở đó cả.
- Ừ… Để anh lấy bản đồ.
Tadao tiến về quầy tiếp tân. Ryouzou nói:
- Chúng ta cần đi theo đường rừng, rồi leo núi một đoạn.
- Anh Ryouzou tới đó rồi ạ?
- Chưa… Nhưng lần ông chủ Yasuharu đi mãi không về, tôi có hỏi mọi người xem
ông ấy thường qua đêm ở đâu… Có người chỉ cho tôi ngôi nhà ở dưới chân núi,
cuối con đường rừng.
- Ra thế… - Conan quay sang Tadao. – Em nghĩ vị trí cuối đường rừng là chính
xác đấy.
- Được rồi! – Tadao ra khỏi nhà nghỉ. Một lát sau, từ bên ngoài vọng lại tiếng
động cơ ô tô.
Conan bảo bác Agasa:
- Bác tiến sĩ ở lại đây nhé. Khi nào cảnh sát tới thì bác giải thích mọi chuyện
cho họ.
- Ừ. – Bác Agasa gật đầu, vẻ mặt căng thẳng.
- Với lại… Tớ muốn Genta và Mitsuhiko cũng ở lại đây…
- Còn lâu!
- Conan lại định đi một mình hả?
- Không phải đâu! Các cậu phải nhớ hai tên kia có súng, rất nguy hiểm!
- Chúng ta là Đội thám tử nhí, sợ gì súng chứ!
Genta và Mitsuhiko nắm chặt tay thành nắm đấm, cãi lại. Conan đành cười vẻ
nhượng bộ:
- Tới biết hai cậu sẽ nói vậy mà. Được rồi, các cậu có thể đi cùng, nhưng phải
nghe theo hướng dẫn của tớ đấy!
- Genta và Mitsuhiko giơ hay tay lên trời sung sướng, chẳng rõ có nghe lời
Conan dặn không. Hai cậu bé chạy ra ngoài:
- Chị cũng đi. – Sayuki xung phong.
- Chị Sayuki…
- Chị là chủ nhà nghỉ, phải có trách nhiệm bảo vệ khách! Với lại, có thể chị sẽ
nhớ ra điều gì đó về bố.
Conan gật đầu:
- Chúng ta đi thôi!
Cậu xỏ chân vào đôi giày thể thao và vọt ra ngoài.
Chiếc xe to lớn ngất ngưỡng đi trên đường núi gập ghềnh. Trong xe, không ai nói
năng gì, hay đúng hơn, không ai có thể nói gì. Con đường núi đã lâu ngày không
người qua lại nên đầy những tảng đá và gốc cây, làm chiếc xe rung lắc dữ dội,
người trong xe nếu mở miệng ra nói là có thể cắn vào lưỡi như chơi.
Nhưng cuối cùng Tanaka không chịu được yên lặng bèn nói:
- Đại ca ơi…
Kimura ngồi ở ghế lái, miệng ngậm điếu thuốc lá, không nói gì.
- Đại ca ơi, giờ chúng ta làm gì với bọn nhóc?
Kimura đành trả lời:
- Cứ đưa bọn nó đi cùng đã.
- Cứ phải kéo hai đứa nó theo thế này ấy à?
- Thế thì cũng khá bất tiện đấy. Để xem quanh đây có chỗ nào khó bị người ngoài
phát hiện không…
- Lẽ nào… Ối! – Tanaka đưa tay bị miệng. Hình như hắn vừa cắn vào lưỡi.
- Mày đừng nói nữa. – Tanaka dí mẩu thuốc vào gạt tàn đã đầy.
Ayumi ngồi cạnh Tanaka ở băng ghế sau. Cô bé khẽ dịch người vào Ai, thì thào:
- Ai ơi… Bọn mình sẽ ra sao?
- Ừm…
Ai không dám nói rất có khả năng cả hai sẽ bị giết, điều đó sẽ chỉ làm Ayumi
hoảng sợ hơn. Ai bắt đầu nghĩ ngợi. Mục đích của hai tên này là kho báu. Chúng
đã có trong tay đầu mối dẫn đến gia tài. Đây là loại người dám dùng súng trấn
áp và tông thẳng xe vào người khác, chắc chắn sẽ không để hai đứa trẻ con sống
sót trở về.
Dường như cảm nhận được nỗi lo lắng của Ai, Ayumi rùng mình, kéo sát chiếc áo
khoác vào người. Khi đó, cô bé vô tình làm rơi chiếc bật lửa dùng lúc cắm trại.
Ai nhận ra bèn nhanh chóng nhặt lấy và giấu trong lòng bàn tay. Cô liếc nhìn
Tanaka. Khi chắc chắn hắn không để ý đến mình, Ai giấu bật lửa vào túi chiếc
váy cô đang mặc.
Một hàng rào bằng gỗ chắn ngang con đường rừng. Kimura dừng xe trước hàng rào
và nhảy xuống đất.
- Đường đến đây là hết rồi… Giờ chúng ta phải đi bộ thôi.
- Đại ca nhìn kìa. – Tanaka xuống xe, chỉ sang bên phải. Ở đó có một ngôi nhà
nhỏ nấp sau mấy thân cây. – Năm ngoái chúng ta gặp lão già ở đó.
- Ờ, chứng tỏ ta đã đi đúng đường. Nào, giờ thì…
Kimura giở quyển sổ tay ra. Tanaka cũng ngó vào, vẻ tò mò.
“Sầm!”
- Ối! – Tanaka kêu lên. Hắn ngã xuống cạnh đường, đúng chỗ dốc. – Á… - Tanaka
vừa kêu vừa lăn.
Người vừa đẩy Tanaka là Ai. Cô chộp lấy quyển sổ trên tay Kimura khi hắn còn
đang ngơ ngác, rồi chạy vào rừng.
- Hừ! – Kimura giật mình, vội đuổi theo Ai.
Ai vừa chạy vừa gọi với lại phía sau:
- Yoshida, cậu chạy đi!
- Nhưng…
- Nhanh lên! Cậu về báo cho mọi người đi! Nếu không… cả hai chúng ta sẽ bị giết
mất!
- Ừ… Tớ hiểu rồi! – Ayumi đáp vẻ quyết tâm, rồi chạy ngược lại con đường vừa
đi.
Bóng Ayumi xa dần. Khi chắc chắn bạn đã biến mất hẳn khỏi tầm nhìn, Ai dừng
chân. Sau lưng cô là Kimura đang đuổi theo sát nút và Tanaka lấm lem bùn đất.
Ai rút bật lửa từ trong túi ra và dí sát quyển sổ tay vào ngọn lửa.
- Mày làm gì thế hả? – Kimura và Tanaka đồng thanh.
Trước mắt bọn chúng, quyển sổ cháy thành than, rơi lả tả xuống mặt đất.
Tanaka nắm lấy cổ áo Ai, nhấc bổng cô lên:
- Tao sẽ giết mày, con nhãi ranh!
- Nếu giết tôi, ông sẽ không có được kho báu đâu. – Ai nhìn thẳng vào mặt
Kimura.
Hăn cũng nhìn đáp lại:
- Ý mày là sao?
- Tôi đã đọc hết quyển số đó, và nhớ cả cách giải mật mã nữa… Nhưng ông thì mới
xem qua mấy trang đầu thôi, đúng không?
Kimura lấy tờ giấy ghi mật mã trong túi áo ngực ra nhìn, hắn quay sang Ai, rồi
bỗng bật cười lớn.
- Đại cả…?
- Hay lắm… Mày thả con bé xuống đi.
Tanaka miễn cưỡng hạ Ai xuống đất, rồi đưa mắt nhìn con đường rừng:
- Thế con bé vừa chạy thì sao?
Ai giơ tay ngăn cản:
- Tôi sẽ dẫn đường cho các ông tới kho báu, nếu các ông để yên cho bạn ấy.
Kimura cười khẩy:
- Con bé này gan thật. Tao thích mày rồi đấy… Nhưng nếu mày nói dối thì liệu
hồn…
Ai mỉm cười:
- Lúc đó ông muốn làm gì cũng được.
Hai người lườm nhau. Cuối cùng, Kimura đưa mắt nhìn tờ giấy trên tay.
- Bắt đầu đi. Trong này có viết “Đuổi theo một chú chuột, lấy những gì ở giữa”…
- Đó là… - Ai vừa nói vừa bắt đầu leo núi. Cô không định nói dối, nhưng cũng
không định vội vàng làm gì.
Trong đầu Ai hiện lên hình ảnh cô bé con ra sức chạy và nhóm bạn đang đợi cô bé
ở phía trước.
“Nhờ cậu cả đấy, Yoshida. Và cả cậu nữa, Kudo ạ...”.