Thiên văn - Phần II - Chương 13 phần 2
Lão Mục lập tức lôi cuốc xẻng từ trong ba-lô ra, gạt sạch lớp bụi đất trên tường rồi cắm sâu mũi xẻng vào khe, sau khi đã cắm chắc mũi xẻng, anh ta bẩy mạnh cán xẻng lên. Nhưng bẩy mãi, mũi xẻng cong hẳn đi mà miếng kim loại kia vẫn nằm im không nhúc nhích. Lão Mục lôi chiếc dao nhíp ra thử chọc mạnh lên trên, những tiếng “cách… cách…” giòn tan phát ra mà trên bề mặt vẫn không hề hấn gì.
Tôi sờ lên bề mặt tấm kim loại hình thái cực, rõ ràng nó được đúc bằng kim loại liền khối nên cứng chắc vô cùng, biết giải quyết thế nào với nó đây.
Thấy Lão Mục lôi tiếp chiếc búa ra, Tiểu Đường vội ngăn lại, cô bé nghiêng đầu quan sát tấm kim loại hình thái cực hồi lâu, hai tay miết miết lên bề mặt rồi nói với chúng tôi, hai hình âm dương trên đây là khắc hình, có lẽ nó là chìa khóa khởi động của một cỗ máy, nên dùng ngoại lực tác động cũng không có ý nghĩa gì.
Tôi nghe thấy vậy liền lo lắng hỏi:
- Chúng ta đều không phải là Sở Kinh Lan, vậy thì ai sẽ mở được nó chứ?
Tiểu Đường vẫn nhìn chăm chăm lên tấm kim loại, chậm rãi trả lời câu hỏi của tôi:
- Em cũng không biết mở khóa, nhưng hai biểu tượng âm dương trên này là khắc hình, cổ ngữ có câu “dĩ hình chế hình”, ta thử cách khác xem sao.
Nghe Tiểu Đường nói như vậy, do bản thân vẫn chưa nghĩ ra cách gì, nên đành để cô bé thử trước xem sao.
Tiểu Đường lấy ra hai mũi kim, lần lượt đặt lên hai biểu tượng âm dương, dừng lại một lúc, hai bàn tay của cô bé thoăn thoắt đưa mũi kim lên xuống đều đặn. Tiếng kim loại chạm vào nhau phát ra tiếng rít chói tai. Động tác của Tiểu Đường mỗi lúc một nhanh. Bỗng nhiên, một tiếng “tách” vang lên, hình thái cực từ từ tách ra theo đường chữ S ở chính giữa, rồi kéo sang hai bên để lộ một miệng hố đen ngòm.
Chúng tôi vội vàng cúi đầu xuống quan sát, ngay bên dưới lại là một tấm kim loại trơn nhẵn, màu đen bóng, không có bất cứ một khe nứt nào và càng không thấy dấu hiệu bị hoen gỉ. Dùng cán dao gõ xuống, thấy vọng lên những âm thanh nặng trịch, chứng tỏ lớp kim loại này rất dày, trừ khi khoan thủng nếu không sẽ không thể đi xuyên qua.
Tiểu Đường lại áp dụng cách vừa xong, nhưng vừa mở được lớp kim loại này, thì bên dưới lại xuất hiện một lớp kim loại khác, màu sắc và chất liệu không khác gì nhau, cảm giác như phía dưới tầng hầm này đều được xếp kín bằng các tầng kim loại giống y hệt nhau.
Thấy tình hình có vẻ khó khăn, Lão Mục cho rằng nên tìm kiếm vị trí khác, không nhất thiết trông chờ ở sáu tấm kim loại hình thái cực này. Chúng tôi đều đồng ý và bắt đầu chia nhau ra tìm ở từng góc một, nhưng kết quả vẫn không thấy gì, đến cả chiếc cột trụ cũng là đặc bên trong.
Tôi bắt đầu thấy sốt ruột, quay sang bàn bạc lại với Lão Mục:
- Hay là chúng ta quay về, rồi lần tới mang theo một chiếc máy khoan để khoan lớp kim loại đó ra.
Lão Mục trầm ngâm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói:
- Không ổn, miệng ống giờ cũng đã co lại cao hơn chục mét, nếu không có thang thì ta cũng không thể trèo lên đó được, bây giờ chỉ còn cách đi tiếp thôi.
Lão Mục vừa ngừng lại, Tiểu Đường bỗng thốt lên bàng hoàng, ngón tay chỉ xuống đất, giọng nói khẽ run run:
- Em biết rồi, đây chính là sáu đường luân hồi.
Sáu đường luân hồi?!!!
Tôi ngỡ ngàng nhận ra, trong tiềm thức của mình, sáu đường luân hồi chỉ tồn tại trong phim và tiểu thuyết, hình như đó là khái niệm dùng để chỉ sự đầu thai của kiếp người trong Phật giáo, lẽ nào sau vòng tròn thái cực này chính là sáu đường luân hồi. Suy nghĩ mãi, tôi vẫn thấy hoài nghi. Vòng tròn thái cực thì tôi biết, nó bắt nguồn từ Đạo giáo Trung Quốc, ngày trước, bố tôi cũng tập Thái Cực Quyền nên tôi không xa lại gì với biểu tượng này. Nhưng thời nhà Liêu đa phần mọi người đều rất tin Phật, vậy tại sao lại khắc hình thái cực trong một ngôi tháp Phật giáo, điều này thật sự rất khó lý giải.
Đôi mày của Tiểu Đường cũng chau lại, cô bé không giải thích gì thêm, chỉ quỳ xuống trước hình tròn thái cực, lấy ra một thanh kim loại màu bạc to bằng đốt ngón tay, một đầu mài tròn, rồi lấy thêm một lọ sứ nhỏ màu xanh nhạt. Cô bé đổ dung dịch trong suốt trong chai lên một đầu thanh kim loại, rồi mới cào lên bề mặt hình thái cực.
Tôi và Lão Mục chưa hiểu cô bé đang làm gì, chỉ đứng im ở phía sau quan sát, thấy tinh thần Tiểu Đường tập trung cao độ cũng không dám làm phiền.
Hai tay của Tiểu Đường chuyển động khá chậm, nhưng lại dồn rất nhiều lực, các cơ bắp trên cánh tay đều đang gồng lên, chỉ một lúc sau cánh tay đã lấm tấm mồ hôi, hơi thở cô bé mỗi lúc một gấp gáp. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, khẽ hỏi:
- Em không sao chứ?
Tiểu Đường không quay đầu lại, chỉ hơi liếc nhìn tôi qua đuôi mắt, khó nhọc buông từng tiếng:
- Không… không sao…
Cùng với một loạt tiếng lách cách vọng tới, tôi ngỡ ngàng nhận ra, bề mặt tấm kim loại đang khẽ chuyển động và dần dần biến thành màu vàng nhạt. Màu vàng nhạt từ từ lan tỏa khắp bề mặt, sau đó càng lúc ngày càng rõ rệt, dưới ánh đèn pin, lớp kim loại như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Càng nhìn tôi càng cảm thấy hiếu kì, không kìm được liền đưa tay ra sờ thử. Lớp kim loại vẫn cứng đanh, ngoài việc biến màu ra thì không thấy dấu hiệu gì khác thường.
Tiểu Đường cất thanh kim loại đi, đưa tay lau vệt mồ hôi trên mặt, thở hắt ra rồi nói:
- May quá, đường đầu tiên là Nhân Đạo, coi như chúng ta gặp may rồi, màu này khá may mắn đấy!
Không đợi tôi hỏi lại, Tiểu Đường vội đứng dậy nhanh chân bước tới một tấm kim loại khác, rồi cũng cào cào lên bề mặt một lúc, lập tức tấm kim loại dần biến thành màu xanh nhạt, đó là màu xanh lam trong vắt giống như bầu trời buổi trưa hè nắng gắt hay những con sóng biển dưới ánh nắng chói chang. Tiểu Đường nhăn mặt, cắn chặt môi, nói nhỏ qua kẽ răng:
- Súc Sinh Đạo!
Cô bé nhanh thoăn thoắt chạy tới mở nốt bốn tấm kim loại còn lại, chúng lần lượt đổi màu, đầu tiên là màu trắng đục, rồi đến màu xanh lá, màu đỏ, tấm cuối cùng càng cạo càng trong suốt, mãi lâu sau mới chuyển thành màu xám đục, ngay sau đó là những tiếng rùng rùng rít lên từng hồi.
Thấy có vẻ nguy hiểm, tôi và Lão Mục vội vàng hỏi Tiểu Đường có chuyện gì xảy ra vậy. Tiểu Đường vừa lúc lắc cổ tay cho đỡ mỏi vừa giải thích với chúng tôi: Sáu đường luân hồi, hay còn gọi là sáu đường sinh tử, chính là đạo lí cơ bản trong thuyết pháp Phật giáo. Trong sáu đường này sẽ chia thành ba đường thiện và ác. Ba đường thiện chính là Thiên, Nhân và Asura; ba đường ác là Súc Sinh, Ác Quỷ và Địa Ngục, mỗi đường đều có màu sắc tượng trưng khác nhau. Trong đó gồm: Thiên Đạo là trắng đục, Nhân Đạo là vàng nhạt, Asura là màu xanh lá, Súc Sinh là màu xanh lam nhạt, Ác Quỷ là màu đỏ, Địa Ngục là màu xám khói.
Đây là sáu đường luân hồi trong thuyết đầu thai, sáu vòng thái cực khắc hình chính là tượng trưng cho sáu đường luân hồi. Chiếc cột đặt ở chính giữa tảng đá có tác dụng chống trụ cho cả ngọn tháp, có thể đây chính là một cỗ máy xoay trục, và thân cây Sinh Tức Mộc chính là trục xoay, với độ xoay lên tới 360 độ. Nhưng hiện nay, nó đã bị mất bản vị, và chỉ còn giữ lại sáu tấm kim loại này.
Còn việc tại sao tấm kim loại khi bị cào lại biến màu thì chắc là do khi xây dựng, những người thợ cao tay đã dùng phương pháp khắc màu bên trong tấm kim loại.
Lời giải thích của Tiểu Đường quá huyền bí với nhiều kĩ thuật của phái Mặc môn, nên tôi nghe không hiểu lắm, nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì thấy cũng có lí. Nhưng bây giờ chúng tôi làm thế nào để mở nó ra? Tôi liền nghĩ tới trục xoay trong lòng tháp, liệu có điều kì bí nào ở đây chăng?
Tiểu Đường đắn đo một lúc rồi nói rằng suy đoán của tôi rất hợp lí, có thể thử xem sao. Nói rồi cô bé bước tới bên chiếc cột, đi quanh vài vòng, không ngừng xoa vỗ lên bề mặt, cuối cùng chọn một điểm cách mặt đất chừng một mét, rồi bảo Lão Mục dùng mũi dao gọt quanh thân cây. Lớp vỏ sau khi bị tách ra, để lộ sáu lỗ nhỏ hướng ra sáu phía khác nhau.
Tôi thấy vô cùng háo hức, nếu như đây cũng là dấu tích do vết kim cổ để lại thì chắc chắn bên trong thân cây sẽ còn một địa đạo nữa. Nghĩ vậy, tôi liền bảo Tiểu Đường dùng kim thăm dò thử xem sao.
Tiểu Đường khẽ gật đầu đồng ý, rồi lôi một chiếc kim ra, cắm thẳng vào thân cây chừng hơn một cen-ti-mét, tôi nhận thấy các ngón tay cô bé bỗng khựng lại, giống như vừa chạm vào một vật rất cứng, từ bên trong khẽ phát ra tiếng rít nhẹ rồi mũi kim nhanh chóng bị hút vào thân cây. Tiểu Đường vội vàng rút mũi kim ra, giục Lão Mục lấy mũi dao khoét thử. Nhưng khoét mãi bên trong vẫn đặc nguyên một khối, những chỗ bị dao phạm phải ngay lập tức được lấp liền lại.
Lần này chúng tôi không rõ lí do vì sao, lẽ nào cỗ máy không nằm ở đây? Nhưng tại sao lại xuất hiện sáu lỗ động, và tại sao thân cây ở đây lại không rỗng trong? Tiểu Đường khẽ chau mày, đưa tay vỗ lên thân cây rồi thở dài, nói:
- Mỗi lỗ mắt là một động, xem ra cần phải hy sinh sáu mũi kim mới xong.
Thì ra, thân cây và sáu đường luân hồi kia có quan hệ đặc biệt và thông trực tiếp với nhau, sáu lỗ tròn chính là lỗ khóa, cần phải dùng đến mũi kim của Tiểu Đường thì mới có thể mở được.
Trong đầu đặt ra vô số câu hỏi mà không biết thực hư ra sao, trong đó, điều mà tôi vẫn luôn thắc mắc là Tiểu Đường tuy còn rất trẻ vậy tại sao lại tinh tường những kiến thức cổ xưa như thế. Nhưng nghe những lời giải thích của Tiểu Đường, tôi đoán chắc rằng cô bé đã biết cách mở khóa.
Tiểu Đường lập tức mở bọc kim rồi chọn ra sáu chiếc kim có chiều dài bằng nhau, kẹp chặt trong lòng bàn tay, vừa lắc đầu vừa thở dài, miệng lẩm bẩm:
- Giá như có chị Lan Lan ở đây thì không đến nỗi này.
Sau đó, cô bé đưa cho tôi và Lão Mục mỗi người hai mũi kim, dặn chúng tôi phải tuyệt đối nghe theo hiệu lệnh. Cả ba người sẽ cắm mũi kim vào cùng lúc, vì khi sáu mũi kim hợp lực lại sẽ kích hoạt trục xoay, khiến tầng tháp xoay chuyển, hoặc có thể lấy lại bản vị của sáu đường đại đạo. Sau khi giảng giải xong, Tiểu Đường bỗng nhiên vừa cười vừa nói:
- May sao chúng ta có ba người, đủ sáu tay, chứ nếu chỉ có hai người thì chết chắc.
Dù tôi có bán tín bán nghi nhưng vẫn cầm lấy hai chiếc kim, giữ chặt hai đầu, chỉ cần ấn mạnh một chút là thân kim đã cong lại. Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ về khả năng của mũi kim, mong manh và bé xíu thế này liệu có thể mở được cỗ máy của ngọn tháp khổng lồ không?
Theo hướng dẫn của Tiểu Đường, chúng tôi đi vòng qua thân trụ, mỗi người đứng một góc tạo thành hình tam giác, miệng lẩm bẩm đếm một hai ba rồi đưa mũi kim lên chọc vào sáu lỗ cùng một lúc. Khi mũi kim chọc sâu vào khoảng hai cen-ti-mét, tôi cảm giác như chọc phải một vật vô cùng cứng, và rồi, từ bên trong một lực hút rất mạnh xuất hiện, cảm giác tay mình không thể giữ nổi mũi kim, tôi định bụng thả tay ra.
Đúng lúc đó, Tiểu Đường hét lớn:
- Đẩy mạnh vào!
Tôi không kịp nghĩ ngợi gì, hai tay vẫn đang ghìm chặt đầu kim, nghe thấy hiệu lệnh liền đẩy thật mạnh người về phía trước, mũi kim giống như một vật thể sống, chạy thẳng vào bên trong thân cột, chỉ trong nháy mắt nó đã biến mất cùng sáu lỗ mắt.
Tôi đưa tay sờ lên thân trụ, bề mặt vẫn trơn nhẵn, không để lại bất cứ dấu vết gì, trong lòng có chút hoang mang, tôi biết rằng, khi các mũi kim bị hút vào cũng sẽ là lúc cánh cửa được mở ra. Đúng như dự đoán, chỉ khoảng năm giây sau, bên trong thân trụ vọng ra một tràng âm thanh chát chúa như kim loại đang chuyển động,mặt đất dưới chân kẽ rung lên, sau đó cả tầng tháp bắt đầu chuyển động.
Lão Mục hét lớn:
- Lại đây!
Cả ba chúng tôi lập tức chạy tới đứng sát bên nhau, cầm thật chắc tay người kia, mắt vừa tập trung ngó nghiêng quan sát mọi hướng xung quanh. Những âm thanh va chạm như tiếng tiếng gầm rú của một con quái vật đang bị tra tấn, khiến đầu óc tôi trở nên tê dại.
Mặt đất rung chuyển khoảng ba mươi giây, tầng tháp xoay quanh thân trục theo chiều kim đồng hồ sau đó chầm chậm dừng lại, tiếng động khinh khủng kia cũng giảm đi rất nhiều, giống như cỗ máy vừa được tra dầu.
Chúng tôi không ai dám tự động di chuyển, chỉ đứng yên một chỗ và chờ đợi. Thân trụ xoay đến khoảng sáu mươi độ thì bất ngờ phát ra một tiếng động to sau đó thì dừng hẳn lại, chỉ còn vang những tiếng “tách… tách…” rất nhỏ.
Đoán rằng đã đến lúc hành động, chúng tôi quay ra nhìn nhau, mặt ai nấy đều hết sức hào hứng, vội vàng chạy tới trước tấm kim loại hình thái cực trước mặt. Quả nhiên, tấm kim loại đã biến mất, để lộ ra một miệng hố đen ngòm. Dùng đèn pin soi lên năm vị trí còn lại, tất cả đều là miệng hố tròn sâu. Điều đó chứng tỏ, sau khi tầng tháp xoay chuyển đã tự động mở những vòng thái cực này ra, khiến sáu đường địa đạo đã khôi phục được bản vị.
Lão Mục quỳ gối xuống đất, tay cầm đèn pin soi xuống dưới, tôi và Tiểu Đường cũng vội chạy tới, hướng mắt theo luồng sáng. Tường hố rất nhẵn, dưới ánh đèn pin, tôi nhận ra tất cả đều là kim loại, tưởng rằng có thể nhìn tận xuống đáy nhưng ngó nghiêng hồi lâu vẫn không thấy đâu cả.
Tôi hồ nghi quay sang nói với Lão Mục:
- Tấm kim loại đã mở được rồi, giờ chúng ta xuống dưới thôi.
Lão Mục “ừ” một tiếng rồi nhặt một viên đá lên ném xuống dưới như mọi lần, viên đá lách cách rơi xuống, Lão Mục lắng tai nghe một lúc, sau đó chau mày nói:
- Hố sâu quá, phải gần ba mươi mét đấy, bên dưới lại là mặt gỗ.
Chúng tôi bàn luận một chút rồi quyết định đi xuống bằng đường Nhân Đạo, hy vọng đó sẽ là đường may mắn. Lão Mục hạ chiếc ba-lô trên lưng xuống, lấy ra một cuộn dây thừng leo núi, một đầu buộc vào cạp quần tôi, rồi cùng móc kim loại thít lại thật chặt. Miệng ngậm chiếc đèn pin, hai tay nắm chắc sợi dây, tôi ra hiệu cho Lão Mục và Tiểu Đường từ từ hạ tôi xuống.