Phàm nhân tu tiên - Chương 0016 - 0017 - 0018

Chương 16: Tiểu Toán Bàn.

Ở giữa hai phe, đang có hai gã tay không đang tỷ thí quyền cước. Một người thân hình mập mạp, nhưng hạ bàn bình ổn, quyền đấm, cước đá vô cùng có lực, đó chính là hảo hữu Vương đại bàn của Hàn Lập. Vương đại bàn tuy có béo phì nhưng thân thủ lại không yếu, theo sau mỗi tiếng quát là một quyền đánh ra, kèm theo đó là âm thanh quyền phong, phải nói là trông rất uy phong lẫm lẫm. Người còn lại là một tên lùn, động tác mẫn tiệp như một con linh thử, hắn không có ngạnh tiếp nắm đấm của Vương đại bàn, chỉ tránh né xa xa, xem ra là hắn đang muốn đợi đến khi Vương đại bàn tổn hao khí lực, lúc đó mới tiến hành phản kích.

Nhìn thấy hảo hữu ở phía trước động thủ tỉ thí võ công với người khác, Hàn Lập tâm lý tự nhiên phải đứng về phía bằng hữu.

Xem một lúc, thấy Vương đại bàn vẫn bảo trì thế tấn công mãnh liệt như lúc đầu, Hàn Lập tuy không có võ công gì cả nhưng hắn cũng biết trong nhất thời Vương đại bàn không thể bại vong, liền phóng tâm mà quan sát.

Hắn đi quanh quanh xem xét, muốn tìm người nào đó để hỏi rõ việc gì đang xảy ra ở đây.

Nhìn thấy một cây lớn không xa, bên cạnh có một khối đá lớn, còn có một thiếu niên đứng ngoài quan sát đang hoa tay múa chân, miệng thì luôn mồm hô: “Đánh vào đầu nó, đá vào mông nó đi, ai nha! Thiếu chút chút điểm! Đúng, đúng, tóm lấy cổ hắn đi, mạnh nữa nào...”

Tên thiếu niên này một bên mặt mày căng thẳng quan sát trận đấu, một mặt thì luôn miệng nói.

Nghe khẩu khí của hắn, hình như là người bên phe của Vương đại bàn.

Hàn Lập hiểu được người này có chút điểm hiểu biết, chậm rãi từ trên cây leo xuống dưới, đi tới bên cạnh hắn.

“Vị sư huynh này, những người trong trường đấu này huynh đều nhận biết hết chứ? Bọn họ vì sao lại đánh nhau vậy?”  Hàn Lập làm ra bộ dạng trung hậu nói.

“Còn phải hỏi sao, ta tiểu toán bàn mà lại không biết ai sao, bọn họ đánh nhau đương nhiên là vì... Di! Ngươi là ai? Ta thế nào mà chưa từng gặp qua ngươi? Mới nhập môn? Không đúng, còn hơn nửa năm nữa tân đệ tử mới nhập môn, ngươi rốt cục là ai?”  Người này có chút mê hồ trả lời hắn, nhưng đột nhiên lại phát hiện ra chính mình chưa từng gặp qua Hàn Lập, lập tức tỉnh táo ngay trở lại.

“Tại hạ Hàn Lập, là bạn tốt của vị Vương đại bàn đang đánh nhau ở kia.”  Hàn Lập nghiêm trang trả lời.

“Là bạn tốt của Vương đại bàn? Bằng hữu của hắn ta đều biết, nhưng không hề biết ngươi a!”  Người này vẫn rất cảnh giác.

“Nga, ta tại nhiều năm trước đã bế quan tu luyện, một thời gian dài không có ra ngoài tiếp xúc, ngươi không nhận ra ta cũng là điều bình thường.”  Hàn Lập nửa giả nửa thật nói.

“Thật sao? Ngươi cũng là đệ tử nhập môn từ bốn năm trước? Thật không thể tin được, sơn nội còn có người mà ta, vạn sự thông, không nhận thức được.”  Người này liếc nhìn quần áo của Hàn Lập, thoạt nhìn đã có vẻ tin tưởng những lời Hàn Lập nói.

Người này cùng Hàn Lập sau khi nói chuyện qua lại vài câu, không nhịn được đã tự mình chủ động nói cho Hàn Lập biết nguyên do của tràng tỷ thí này.

“Vị sư đệ này, ngươi là không biết, chuyện này cũng vốn là từ hồng nhan họa thủy mà ra, lúc đầu là...”  tên tiểu toán bàn này, thật không hổ tự xưng là vạn sự thông, hắn đem đầy đủ toàn bộ sự việc kể lại cho Hàn Lập nghe.

Nguyên lai chuyện này phải bắt đầu từ hai người mà nói. Một người được gọi là Vương Dạng, là đường đệ của Vương đại bàn, người còn lại được gọi là Trương Trường Quý, là con một lão bản của một tiền trang. Cả hai đều là đệ tử Thất huyền môn, bất quá một người là ngoại môn đệ tử, còn kẻ kia là nội môn đệ tử.

Hai người này vốn ở trong cùng trấn. Nguyên hai người vốn không có bất đồng gì mà hết thảy đều là do một cô gái gây nên. Cô gái này là đến từ một trấn khác, từ nhỏ đã được hứa gả cho Vương Dạng. Nhưng cách đây một đoạn thời gian, cô gái một lần xuất ngoại, trên đường về nhà bị Trương công tử nhìn trúng, kết quả là Trương công tử dùng sức nặng của đồng tiền, chèn ép cô gái cùng cha mẹ nàng, cho nên sính lễ của Vương Dạng đã bị đem trả lại. Người con gái kia hiềm bần ái phú, đã cải hôn, làm cho gia đình Vương Dạng chịu đả kích rất lớn. Mà Vương Dạng đã sớm mê luyến cô gái kia, sau khi biết tin tức đã không còn thiết sống nữa, cuối cùng do không có lối thoát, đã nhảy sông tự tử.

Chuyện vốn chỉ đến đó, cũng coi là một tấn bi kịch đã rồi, hoàn toàn kết thúc.

Nhưng là, Vương đại bàn từ nhỏ đã cùng đường đệ của hắn chơi thân thiết, nghe được chuyện này, đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, liền tìm tới Trương Trường Quý, muốn cùng hắn quyết đấu, người thua sẽ phải hướng kẻ thắng châm trà thi lễ, nhận tội.

Trương Trường Quý mặc dù tâm cao khí ngạo, nhưng cũng tự biết võ nghệ bản thân còn kém Vương đại bàn một chút, liền yêu cầu phải có bằng hữu của hắn tham gia, trường đấu sẽ chia làm mấy trận, lấy tổng kết quả mà phân định thắng thua, Vương đại bàn đáp ứng ngay lập tức. Tiếp theo, Trương Trường Quý ỉ vào nhiều tiền bạc, dùng một lượng lớn bạc, tìm kiếm hảo trợ thủ trong đám đồng môn phú gia đệ tử. Tuy Vương đại bàn không có tiền nhưng trong môn phái hắn có rất nhiều mối quan hệ tốt, kết giao với rất nhiều người ở tầng lớp trung hạ tầng, cho nên cũng có rất nhiều người võ công không tệ tự nguyện hỗ trợ.

Kết quả là, có rất nhiều đồng môn nghe được tin tức bọn tỷ thí, liền kéo đến theo dõi, trợ uy, hình thành liên minh, hai phía bây giờ tràn ngập địch ý, hỏa bạo cục diện.

Từ trong khẩu khí của thiếu niên này, Hàn Lập nghe ra bây giờ phú gia đệ tử và trung, hạ tầng đệ tử mâu thuẫn bắt đầu mở rộng.

Tỷ thí một thời gian, lượng người kéo đến quan sát trợ uy bỗng nhiều lên hẳn.

“Ngươi cũng là người ủng hộ Vương đại bàn ba? Nếu bọn họ không tuân thủ quy củ, chúng ta sẽ đồng loạt lên, đánh cho bọn thiếu gia này tè ra quần. Phải làm cho bọn chúng không còn dám coi thường chúng ta nữa.”  Tên này t đến giờ, cái miệng luôn mồm nói, chưa ngừng lại một lúc nào.

Hàn Lập cười khổ một cái, mâu thuẫn của hai bên cùng hắn thì có cái gì quan hệ cơ chứ. Chuyện này cũng rất khó nói ai không phải với ai. Bản thân mình sau mấy năm đả tọa luyện khí, những xúc động, nhiệt huyết lúc trước không biết vì sao đã biến mất không còn. Còn nữa, bản thân mình cũng không có luyện qua quyền cước võ công, hiện tại ngay cả một gã đồng môn phổ thông cũng không đánh nổi. Xem ra, xem xong vụ luận võ này, nên thành thật mà quay về sơn cốc thôi.

“Hảo a!”  Đột nhiên, tên này mặt mũi trở nên vui mừng, quát to một tiếng.

Hàn Lập vừa nghe xong, vội vàng quay đầu nhìn vào tràng đấu. Nguyên lai, tên đối thủ của Vương đại bàn cuối cùng cũng không thể tránh né được nắm đấm của Vương đại bàn, bị một quyền đánh trúng gáy, liền ngã xuống ngất đi.

Liền đó, một bộ phận đám đông liền lớn tiếng kêu to “ Hảo.”, còn bộ phận còn lại, mặt mũi trở lên rất khó nhìn.

Vương đại bàn vẻ mặt đắc ý, tay nắm chặt lại, chạy quanh bốn hướng, sau đó lúc lắc cái mông, thoải mái quay trở về phía đồng bọn, lúc này hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ngoan kính của hắn lúc tỷ thí.

Bên Trương Trường Quý liền đi ra hai gã, đem người ngất xỉu mang về phía bọn họ.

Tiếp theo, song phương cử tiếp ra mỗi bên một người. Một người cầm đao, còn người kia cầm kiếm.

Hai người này xem ra cũng là dạng người tính nóng, không cần nói một câu, liền múa vũ khí trong tay, đinh đinh đang đang xông vào nhau mà đánh chém.

----- o O o -----

Chương 17: Lệ Sư Huynh (1)

     Chỉ thấy xung quanh hai người, đao quang kiếm ảnh loạn vũ, hai thanh binh khí biến thành hai luồng hàn quang, thỉnh thoảng va chạm vào nhau, khó lòng phân cao thấp.

Hàn Lập nhìn một hồi lâu, hắn không thể nhìn rõ được đường đao mũi kiếm nhưng cũng cảm giác được hai người đó đánh nhau phi thường đẹp mắt, cũng không nhìn ra đâu là cao chiêu, đâu là bại chiêu. Về phần ai chiếm thượng phong thì hắn càng không có khả năng nhìn ra được.

“Hàn sư đệ, không biết ngươi là theo vị sư thúc nào tu luyện, hiện nay đã xuất quan, công lực chắc đại tiến đúng không?”  Tiểu toán bàn rốt cuộc đã không nhịn được nữa, mở miệng cung kính hỏi sư thừa Hàn Lập.

Cần phải biết, mỗi một nội môn đệ tử Thất huyền môn đều giống nhau, phải trải qua hai năm huấn luyện ở Bách Đoán đường sau đó được phân chia đầu nhập các vị trưởng bối khác trong môn phái để bái sư, học tập những môn võ công cao thâm hơn. Sau khi xuất sư, nhưng đệ tử này mới có thể nhậm chức vụ cụ thể trong bản môn.

Đương nhiên đây chỉ là con đường xuất sư của những đệ tử bình thường, nếu như trong kỳ thi nhập môn có những biểu hiện kiệt xuất, thì cũng không cần qua hai năm cơ sở huấn luyện mà trực tiếp tiến nhập Thất tuyệt đường, có thể được vị môn chủ nào đó thu làm nhập thất đệ tử, truyền thụ môn nội tuyệt kỹ, có thể nói là ngư khiêu long môn, một bước lên trời.

Tại hai năm huấn luyện cơ sở, những người ó biểu hiện đột xuất, cũng có hi vọng được một số vị trưởng lão, đường chủ, cung phụng xem trọng, được thu làm môn hạ thân truyền đệ tử, những đệ tử này tiền đồ thì không thể so sánh với đệ tử của môn chủ, nhưng so với những đệ tử phổ thông thì được trọng dụng hơn rất nhiều.

Tiểu toán bàn nghe Hàn Lập vừa mới xuất quan, hơn nữa từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp mặt qua người này, tự nhiên nghĩ tới có thể là đệ tử của một vi đại nhân nào đó trong môn nội, do đó mà cung kính hỏi thăm Hàn Lập, nghĩ muốn tiến tới làm thân.

“Ta vài năm trước bị một vị cung phụng nhìn trúng, được thu làm đệ tử, còn cụ thể danh húy vị cung phung kia, ta không thể nhắc tới danh húy của lão nhân gia.”  Hàn Lập nói rất rõ ràng ý tứ của hắn, nhưng trên mặt giả bộ ngại ngùng, chỉ là trong ánh mắt có mang theo vài phần kiêu ngạo.

“Thật sao, Hàn sư huynh thật là may mắn a, sau này địa vị của huynh trong nội môn nhất định sẽ rất cao a, tiền đồ viễn đại, hi vọng nếu có cơ hội, sư huynh có thể đề cử đệ được không.”  Tiểu toán bàn nghe được Hàn Lập không muốn thổ lộ tên sư phụ, cũng không để ý, dù sao thì bất cứ vị cung phụng nào cũng cường hơn sư phụ hắn, cho nên giọng nói lập tức thay đổi.

“Hàn sư huynh, vừa nhìn tựu không phải là loại chịu tù túng trong ao, sớm sẽ có ngày thành đạt, tiền đồ vô lượng.”  Hắn tiếp tục nịnh nọt.

“Người này bộ dạng cao, đen, vẻ mặt bình thường, thế nào mà lại được cung phụng thu làm môn hạ đệ tử, bản thân mình lanh lợi, thế nào mà không có một vị đại nhân nào muốn a?”  Tiểu toán bàn trong lòng âm thầm nghĩ, nhưng ánh mắt trên mặt lại trở nên cung kính đối với Hàn Lập.

Hàn Lập nghe khẩu khí của hắn bỗng nhiên đại biến. Mình đang từ Hàn sư đệ bỗng nhiên biến thành Hàn sư huynh. Tâm lý bỗng thấy có chút buồn cười.

Bất quá, trong lòng Hàn Lập cũng không có chút ý tứ xem thường hắn, phải biết rằng xu viêm phụ thế vốn là bản năng của con người, ai mà chẳng muốn có thêm một chút điểm tốt, càng không muốn nói người này, từ tên gọi đã có thể biết được hắn là người tính toán, biết lấy phần hơn từ người khác.

     Bất quá hắn sẽ thất vọng thôi, mình mặc dù là nói thật nhưng đệ tử cung phụng lại chỉ là cái hoa danh mà thôi, trong môn nội Thất huyền môn, tùy tùy tiện tiện cũng có thể chỉ ra một đệ tử bất kỳ có thể đánh ngã mình. Hắn đem mình ra xem như là một cây đại thụ để nương tựa, xem ra là đã tìm nhầm người mất rồi.

Hàn Lập một mặt âm thầm cười khổ, một mặt thản nhiên nghe tiểu toán bàn nịnh nọt, trong miệng thỉnh thoảng tung hứng một vài câu cùng hắn.

“Hàn sư huynh võ công cao cường, nếu như có thể xuất tràng mà nói, nhất định có thể đánh cho địch nhân lạc hoa lưu thủy, nhất định có thể...”  Tiểu toán bàn một mặt nói không dứt lời, một mặt vẫn chú tâm quan sát nhất cử nhất động của Hàn Lập.

“Di! Thật kỳ quái, đệ tử của cung phụng đáng ra thân thủ, nội công phải không kém, nhưng sao chính mình lại không nhìn ra nông cạn của người này, huyệt Thái Dương của người này một chút cũng không hề nhô ra, trong mắt không có tinh quang hiển lộ, nhìn thế nào một người không có võ công a.”  Tiểu toán bàn càng quan sát, càng cảm thấy buồn bực.

“Đã phân thắng bại rồi.”  một câu nói của Hàn Lập loáng thoáng truyền tới, liền cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.

Tiểu toán bàn lấy làm kinh hãi, vội vàng chuyển ánh mắt trở lại trường đấu.

Quả nhiên, người sử đao bỏ đao qua một bên, một cánh tay thì vết máu loang lổ, tay còn lại thì đang ôm lấy vết thương, khuôn mặt thì xanh mét, xem ra hắn thua mà không tâm phục khẩu phục. Việc này cũng không lấy làm quái lạ, hai người này võ công không chênh lệch, nhưng là vừa rồi là vì trúng kế đối thủ, nên mới sai một bước, để đối phương kích bại.

Tiểu toán bàn xem đến đây, sắc mặt hiện lên vẻ tiếc hận, trong miệng cứ luôn mồm kêu “ đáng tiếc.”

“Cuối cùng là làm sao? Có cái gì đáng tiếc?”  Hàn Lập không nhìn ra cái gì đang diễn ra, nhưng bên cạnh có người sẵn sàng giải thích, nếu không hỏi thì có vẻ có lỗi với chính mình quá.

“Tràng tỷ thí này, nếu người bên phe Vương đại bàn thắng, thì là thắng luôn ba tràng, tràng đấu cuối cùng tựu không cần đấu nữa, đáng tiếc là không có thắng a.”

“Nga!”

“Bất quá không sao, hiện tại đã đến tràng đấu cuối cùng rồi, người phe Vương đại bàn lần này là người được mệnh danh võ nghệ tối cao trong đám đệ tử, Bôn lôi đao pháp trong tay cường mãnh vô bì, có thể toái thạch đoạn kim. Cáp cáp! Có thể được xem Lệ sư huynh đao pháp, xem ra ta cũng không uổng phí khi đến đây, bất luận phe Trương Trường Quý phái ai ra ứng chiến trận này, chúng ta cũng nhất định chiến thắng.”  Tiểu toán bàn lúc đầu có chút uể oải, nhưng sau bỗng hưng phấn hẳn lên, thoạt nhìn có thể thấy hắn đối với Lệ sư huynh kia tràn đầy tin tưởng.

“Đến tràng đấu cuối cùng rồi sao?”  Hàn Lập thuận miệng đáp lời, trong lòng thì đang suy nghĩ vị Lệ sư huynh là ai a? Là người mình không biết ư?

Lúc này, từ bên phía phe Vương đại bàn đi ra một thiếu niên thần sắc lãnh khốc, thiếu niên này cầm trên tay một thanh đao hàn quang xạ ra tứ phía, từng bước, từng bước tiến vào trung tâm tràng đấu, sau đó một lời cũng không nói, hai mắt nhắm nghiền lại.

“Lệ sư huynh! Lệ sư huynh! Lệ sư huynh!...”

Nhìn thấy vị thiếu niên này xuất tràng, mọi người bên ngoài trường đấu vẻ mặt đều hưng phấn, không hẹn mà đồng thời cùng nhau gọi tên người thiếu niên này, tiếng gọi này nối tiếp tiếng gọi kia, âm sau cao hơn âm trước, tiếng hô chấn động tứ phương, mà lúc này thì cũng không còn phân biệt là phú gia đệ tử hay cùng gia đệ tử, lúc này cả hai bên đều cùng phát ra duy nhất âm thanh cổ vũ cho thiếu niên này mà thôi.

Chương 18: Lệ Sư Huynh (2)

“Vị Lệ sư huynh này rất nổi danh phải không? Có lai lịch như thế nào?”  Hàn Lập có chút kinh ngạc.

“Ngươi ngay cả Lệ sư huynh cũng không biết?”

“Ta không phải là đã bế quan nhiều năm sao?”

“Đúng, đúng, ta sẽ sao lại quên việc này nhỉ? Trí nhớ của ta thật là không tốt lắm, biết được trong môn phái vẫn có người không nhận ra L sư huynh, vậy mà ta đem sự việc Hàn Lập sư huynh bế quan quên mất.”  Tiểu toán bàn chợt nhớ ra, vội vàng bồi tiếp.

“Giảng cho ta những chuyện tốt của vị Lệ sư huynh này được không?”

“Hàn sư huynh, đương nhiên là có thể rồi. Sự tích của Lệ sư huynh, chúng ta những thanh niên đệ tử đều biết rất rõ ràng.”  Tiểu toán bàn nhìn thấy bên Trương Trường Quý đã phái ra đối thủ của Lệ sư huynh, liền cùng Hàn Lập giảng giải về các truyền thuyết của vị Lệ sư huynh này.

“Hàn sư huynh, không phải là tiểu toán bàn ta thổi phồng a, chuyện của Lệ sư huynh, chẳng những chúng ta những đệ tử ở đây đều biết rõ ràng, mà tất cả các đệ tử đồng trang lứa khác trong bản môn cũng đều biết. Lúc đầu...” hắn tinh thần trở nên tỉnh táo, bắt đầu nói cho Hàn Lập biết chuyện xưa của Lệ sư huynh. Thần thái của hắn bắt đầu bay lên, giống như là thổ mạt hoành phi*, nhìn giống như là đang kể lại sự tình của chủ nhân.

*Thổ mạt hoành phi: Bụi đất bay đầy trời.

       Nghe tiểu toán bàn kể lại toàn bộ sự tích của Lệ sư huynh, thật đúng là có vài phân truyền kỳ sắc thái.

Vị Lệ sư huynh này cũng thượng sơn từ bốn năm trước. Đương nhiên hắn và Hàn Lập không cùng một nhóm khảo hạch. Hắn lúc đó cũng không thể vượt qua nổi khảo hạch, cũng trở thành một gã ký danh đệ tử. Nhưng là tại nữa năm sau, trong kỳ trắc thí ký danh đệ tử, hắn chẳng những hoàn thành những hạng mục được đề ra ở vị trí hạng nhất, mà lúc tối hậu, hắn còn cùng mấy vị sư huynh đối kháng, miễn cưỡng vượt qua ba mươi chiêu, kỷ lục này đã phá vỡ những kỷ lục trước của trong các kỳ thi dành cho ký danh đệ tử, khiêu dẫn tới sự chú ý của các đại nhân vật ở tầng lớp thượng tầng. Trải qua kiểm tra, kết quả khiến cho người ta phải kinh ngạc, căn cốt Lệ sư huynh cũng chỉ như những người bình thường, tiềm lực hữu hạn. Kết quả làm cho người ta cảm thấy đáng tiếc, cho nên cũng không có vị cao tầng đại nhân nào thu nhận hắn làm đệ tử. Sau khi trải qua hai năm huấn luyện cơ sở, hắn chỉ được bái một vị hộ pháp bình thường làm sư phụ, học một bộ võ công Phong Lôi đao pháp, là một môn võ công phổ thông, xếp vào trung tầng võ học của Thất huyền môn.

Nếu chỉ như vậy thôi, Lệ sư huynh cũng không thể coi là truyền kỳ trong đám tân đệ tử được, chỉ có thể coi là đâu voi đuôi chuột. Nhưng sau đó không lâu, hắn tựu bằng bộ Phong Lôi đao pháp vốn không được coi trọng, cánh nhiên tại cuộc tranh đua hàng năm dành cho nội môn đệ tử mà triển hiện năng lực, được bài danh trong mười sáu đệ tử hàng đầu, trở thành tân môn đệ tử duy nhất được liệt vào hàng ngũ này. Sự kiện này lại một lần nữa biến hắn trở thành tiêu điểm của môn phái.

Trong các cuộc tỷ thí tiếp theo, Lệ sư huynh lần nào cũng đều dũng mãnh vô cùng, duệ bất khả đương*, đều dành được thứ hạng cao, vi thế mà bọn tân niên đệ tử đều nhận biết hắn. Trong cuộc tỉ thí so tài trong năm tiếp theo, hắn một mạch leo lên vị trí thứ ba, cần phải biết rằng, bài danh vị trí thứ nhất, thứ hai đều là những đệ tử đã nhập môn hơn mười năm rồi, tuy chỉ nói là hàng đệ tử nhưng cũng đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi, thậm chí có khi còn hơn. Đa phần lũ đệ tử đều cho rằng, nếu Lệ sư huynh có nội công cường mãnh như họ, bài danh ở vị trí đệ nhất không ai khác ngoài hắn.

*duệ bất khả đương: không thể cưỡng lại khí thế.      

      Cứ như vậy, Lệ sư huynh lại một lần nữa gây ra sự chú ý. Được chỉ định xuất sơn, tham gia không ít những hành động trọng đại của môn phái bên ngoài. Trong khi những tân đệ tử khác đang khổ khổ tu luyện võ công, hắn đã bắt đầu thế Thất huyền môn lập ra không ít công lao, trên giang hồ cũng có chút ít danh tiếng “ Lệ hổ”, nghe nói sắp tới hắn sẽ được đặc cách thu nhập vào Thất tuyệt đường, học các môn võ công cao thâm hơn.

Hàn Lập nghe đến đó, trong lòng cũng không khỏi run lên, nếu những chuyện đó là thật, gã Lệ sư huynh này thật sự không đơn giản. Dựa vào thân phận một gã ký danh đệ tử, mà lại có thể tạo ra thành tựu như vậy, chính mình cũng có chút khâm phục.

Bên phía Trương Trường Quý, trải qua một thời gian dài thương nghị, rốt cuộc cũng có một gã đệ tử mặt dày đi ra.

Tên này thoạt nhìn võ nghệ cũng không kém. Từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, thanh nhuyễn kiếm này khá mỏng, mềm mại vô lực, vừa nhìn có thể thấy được một người bình thường khó có thể sử dụng được nó.

Lệ sư huynh cảm giác có người đến trước mặt, chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy thần quang.

Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, như tiếng sấm nổ vang vọng giữa trời, chấn đắc toàn trường làm lỗ tai mọi người cảm thấy lùng bùng. Người đối diện cũng bị chấn động, run lên một cái, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

Tiếng thét vừa rời khỏi miệng, trường đao đã phát động, một đường đao quang chớp động, liên hoàn đao thức vận chuyển, tức khắc hóa thành hơn mười phiến đao ảnh, đem đối thủ vây vào trong vòng đao ảnh.

Người này xem chừng cũng cơ trí, mặc dù có chút bối rối, nhưng nhuyễn kiếm phiêu hốt bất định, âm độc gian xảo, phòng thủ rất chắc chắn, đến giọt nước cũng không lọt qua.

“Người kia là ai?”  Hàn Lập không nhịn được hỏi một câu.

“Là Triệu Tử Linh, đệ tử của ngũ trưởng lão, một tay thi triển kiếm pháp, rất khó đối phó.”

“So với Lệ sư huynh thì thế nào?”

“Đương nhiên không phải là đối thủ của Lệ sư huynh rồi.”  Tiểu toán bàn tự hào nói.

“Vậy sao tên Trương Trường Quý kia không tìm một gã khác lợi hại hơn xuất tràng?”

“A a! Triệu Tử Linh chính là tên lợi hại nhất trong bọn chúng rồi, còn nữa, trong đám tân đệ tử, ai có thể đánh thắng nổi Lệ sư huynh cơ chứ? Cho dù có hoán đổi ai đi chăng nữa, thì cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.”  Hắn cười có chút hả hê.

Quả nhiên, Triệu Tử Linh kiếm pháp còn chưa loạn, nhưng khí thế đã không còn, bị trường đao của Lệ sư huynh gắt gao bám riết. Người sáng suốt vừa nhìn sẽ biết ngay hắn sẽ thất bại, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Hàn Lập nhìn một lúc, trong lòng bỗng nổi lên một nghi vấn.

“Ta phát hiện một sự kiện khá kỳ quái, vì sao mà không có một vị sư huynh nào ở trong tràng đấu này, cho dù không cho bọn họ xuất tràng tỷ đấu, nhưng xem nào nhiệt thì cũng phải có ba. Vậy mà nơi này, đến một vị sư huynh cũng không có, tất cả đều là chúng ta tân đệ tử mười mấy tuổi đến xem náo nhiệt, chuyện này là thế nào?”  Hàn Lập không khách khí đề xuất mấy cái nghi vấn.

Tiểu toán bàn nghe xong nghi vấn của Hàn Lập, thần sắc biến đổi, liền dùng một ánh mắt cổ quái để nhìn Hàn Lập. Làm cho Hàn Lập cảm thấy bối rối, lẽ nào mình hỏi đến vấn đề kiêng kỵ nào đó?

----- o O o -----

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3