Phàm nhân tu tiên - Chương 0103 - 0104 - 0105

Chương 103: Thu Phục

      Hàn Lập đứng thẳng quay lưng về phía Hăc Hùng, mặt hướng về phía đám người đang đánh nhau, Hắc Hùng mặc dù cước bộ rất nhẹ, nhưng làm sao có thể qua được tai mắt của Hàn Lập.

Cho nên khi Hắc Hùng chỉ còn cách Hàn Lập vài bước chân, bắt đầu với bộ dáng hung thần mãnh liệt xông tới, thân Hàn Lập khẽ động một cái, toàn thân người đột nhiên biến thành quỷ dị đứng đối mặt với Hắc Hùng, nhìn Hắc Hùng đang xông tới mà cười.

Hắc Hùng thất kinh, nhưng người đã nhào tới, căn bản không cách nào quay lại, chỉ còn cách hét lớn một tiếng, vươn đôi tay dài đầy lông đen, hung hăng chụp lấy đối phương, trong lòng hắn cầu khẩn thanh niên này tốt nhất là không có kinh nghiệm gì về việc đánh nhau, sẽ bị bộ dáng hung ác của hắn chế trụ, để hắn đắc thủ trong nháy mắt.

Hàn Lập nhìn tên đại hán không biết sống chết dám ra tay với mình, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, “bụp “một cái, người đang trước mặt Hắc Hùng đột nhiên biến mất.

Hắc Hùng thầm kêu không hay, vội vàng dừng bước, muốn quay đầu lại để bỏ chạy, nhưng đột nhiên thấy sau cổ lạnh toát, một mũi kiếm sáng như tuyết từ trong yết hầu của hắn lòi ra, rồi đột nhiên không thấy đâu, Hắc Hùng vội vàng lấy tay che kín yết hầu đang phun máu phì phì, muốn nói điều gì đó, nhưng từ trong cổ họng chỉ phát ra vài tiếng khô khốc, rồi chân tay tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Sắc mặt Tôn nhị cẩu cũng biến thành vàng như sáp, hắn tận mắt thấy thanh niên kia, như u linh chuyển tới phía sau Hắc Hùng, sau đó rút từ hông ra một thanh nhuyễn kiếm, thanh kiếm dễ dàng đâm xuyên qua yết hầu của Hắc Hùng, lúc này đối phương đang rút ra một mảnh vải trắng, lau chùi thanh lợi kiếm sáng lóa mắt kia.

Thanh niên này tựa hồ như cảm thấy sự chú ý của Tôn nhị cẩu, hắn ngẩng đầu, hướng về phía Tôn nhị cẩu cười một cái.

Tôn nhị cẩu lập tức giống như nhìn thấy rắn độc, vội vàng thu ánh mắt lại, hôm nay hắn đối với cái chết của Hắc Hùng, không những không có chút cao hứng, mà ngược lại trong lòng tràn ngập cái cảm giác “thỏ tử hồ bi “ (thỏ chết cáo buồn).

Hắn hiện tại cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, thanh niên nhân này đâu phải là con dê béo, rõ ràng là đoạt mệnh diêm vương. Mà đám tiểu quỷ bọn hắn, tự nhiên lại tự mình hồ đồ đâm đầu vào tay của Diêm vương gia này, thật đúng là tự đi tìm chết.

Lúc này cái duy nhất mà Tôn nhị cẩu trông chờ vào đó là đám thủ hạ kia có thể chế phục được cự hán, như thế thì còn có đường mà liều mạng, có thể đàm phán điều kiện với đối phương, bảo trụ được tiểu mệnh của mình.

Nhưng khi Tôn nhị cẩu chú ý đến tình hình bên phía cự hán, liền ngây người như con gà gỗ.

Hơn hai mươi đại hán, toàn thân đầy máu đang nằm bất động trên mặt đất, còn cự hán đang khoanh tay đứng thẳng ở đó, thấy Tôn nhị cẩu nhìn mình, liền lạnh lùng cùng hắn đối nhãn.

Tuy đã có nón che mất không thể nhìn rõ diện mục của cự hán, nhưng Tôn nhị cẩu vẫn cảm nhận một cỗ ý nghĩ đầy máu tươi của dã thú nọ đang xông đến, khiến cho khuôn mặt hắn đang từ vàng như sáp chuyển thành tái nhợt.

Hàn Lập vẫn lạnh lùng theo dõi thần tình biến hóa của Tôn nhị cẩu, gã nhìn ra đám người này không biết một chút võ công, hơn nữa hiện tại đang cực kỳ sợ hãi, nên không có chút hứng thú với việc tự mình ra tay đối phó với đám người này.

"Khúc Hồn, giết hắn đi! “Cuối cùng Hàn Lập đã quay đầu nói.

"Đừng! Ta đầu hàng, ta tình nguyện hiến dâng toàn bộ gia tài cho công tử, ta nguyện làm trâu ngựa cho công tử, ta biết hết thảy tin tức lớn nhỏ tại Gia Nguyên thành, có thê vì công tử mà ra sức khuyển mã... “Tôn nhị cẩu thấy cự hán giống hệt ác ma đang từng bước tiến tới gần mình, sợ đến nỗi bủn rủn ngã lăn xuống đất, mồm miệng vì hoảng sợ quá mà nói ra đủ lời cần xin.

“Ồ!” Hàn Lập vốn dĩ không để ý tới mấy lời của Tôn nhị cẩu, nhưng khi nghe thấy đối phương thông hiểu tin tức lớn nhỏ của Gia Nguyên thành, trong lòng chợt động, có vài phần hứng thú.

"Tạm thời dừng tay “Hàn Lập hô lên để ngăn Khúc Hồn không bẻ gãy cổ Tôn nhị cẩu, tiến lên vài bước, đến trước mặt người này.

"Ngươi rất quen thuộc Gia Nguyên thành sao? “Hàn Lập cười hỏi, bộ dạng rất chi là lương thiện.

Vừa mới nhìn thấy sự lạt thủ vô tình của Hàn Lập, Tôn nhị cẩu nào dám có chút chậm trễ, hắn run rẩy nói liên tục: “Rất quen, cực kỳ quen, tiểu nhân vốn lớn lên ở Gia Nguyên thành, đối với mỗi ngọn cây ngọn cỏ ở đây, đều như trong lòng bàn tay! “

Giờ phút này hắn như túm được cành cây cứu mạng, hận không thể đem những lời vừa nói khoa trương thêm mười phần, để đối phương thấy mình hữu dụng.

Hàn Lập nghe câu trả lời xong, sờ sờ mũi mình, rồi nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp theo rút từ trong ngực ra một cái bình sứ.

Từ trong bình, gã lấy ra một dược hoàn màu trắng to như long nhãn, đưa cho Tôn nhị cẩu.

"Hoặc uống nó, hoặc là chết! “Hàn Lập nói rất dứt khoát.

Tôn nhị cẩu tay cầm dược hoàn, có chút run rẩy. Hắn nhìn vật trong tay, có chút do dự không quyết, nhưng khi mục quang tiếp xúc với nhãn thần lạnh như băng phía đối diện, run rẩy vài cái, rồi ngửa đầu nuốt trôi dược hoàn.

"Tốt, có vậy ta mới tin tưởng ngươi “Hàn Lập hài lòng gật gật đầu.

"Viên thuốc này gọi là Hủ tâm hoàn, là độc môn bí dược của ta, một tháng phải dùng giải dược một lần, không thì lục phủ ngũ tạng nát nhừ mà chết. Tin rằng ngươi là người sáng suốt, không hai ý ba lòng “Hàn Lập âm trầm nói.

Tuy Tôn nhị cẩu đã sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng nghe xong dược tính sau khi sử dụng dược hoàn, mặt như có tang, cúi đầu ủ rũ.

"Ngươi chỉ cần giúp ta hoàn thành việc ở Gia Nguyên thành, ta sẽ giải độc, trả lại tự do cho ngươi. Dựa vào thân thủ của ngươi, ở nơi khác ta không thèm dùng “Hàn Lập quá biết tác dụng của cây gậy và củ cà rốt, mới có thể khiến cho người khác dốc lòng làm việc cho mình, nên cho Tôn nhị cẩu một hi vọng có thể giải thoát.

"Thật sao, công tử! “Tôn nhị cẩu vừa nghe lời ấy, tinh thần chấn chỉnh lên một ít.

"Số bạc trắng này để lại cho ngươi đi làm việc, trước tiên giải quyết việc ở đây một chút, ta không muốn người khác biết hết thảy những gì phát sinh tai đây, hiểu chưa? “Hàn Lập ném cho Tôn nhị cẩu một túi bạc vụn, nhẹ nhàng ra lệnh.

Tôn nhị cẩu tiếp lấy túi bạc, nhấc nhẹ xem cân nặng, hơi nặng nặng, sợ rằng trong đó có hơn trăm lạng bạc vụn.

Hắn lộ rõ vẻ mặt vui sướng, đột nhiên cảm thấy làm việc cho vị thanh niên nhân cực kỳ hào phóng này, cũng không hẳn là một việc xấu.

"Công tử gia yên tâm, ta tuyệt đối đem sự việc việc ở đây xử lý thỏa đáng, sẽ không mang lại phiền phức cho người đâu! “Hắn ta cười nịnh nọt, vỗ ngực nói.

"Tốt lắm, ta đi trước, tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút. Sáng mai, ngươi lại tìm ta, chắc hẳn thân là địa đầu xà ở đây, ngươi sẽ dễ dàng tìm ra “Hàn Lập không chút khách khí phân phó.

"Vâng! Vâng! Sáng mai, ta nhất định tới đúng giờ, nghe theo sai khiến của công tử! “Tôn nhị cẩu đi đến bước thế này, cũng rất thông minh mà tiến vào làm thủ hạ dưới trướng Hàn Lập.

Hàn Lập cười một cái, gọi Khúc Hồn cõng bao đồ, chậm rãi rời khỏi, đi được một đoạn dài, Hàn Lập quay đầu nhìn Tôn nhị cẩu một cái, thấy hắn vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, dung mắt đưa tiễn mình, bộ dáng rất là trung tâm xích đảm.

"Có ý tứ! “Hàn Lập đột nhiên cảm thấy người này thập phần thú vị, rất có mắt nhìn, không biết chừng có thể dùng được vào nhiều việc.

----- o O o -----

Chương 104: Tình Báo

      “Kinh Giao hội mà ta sáng lập, bang chúng phổ thông có sáu vạn bốn nghìn người, hạch tâm bang chúng có hơn bảy nghìn, đứng đầu trong số ba vị bá chủ ở Lam Châu, tổng đà đặt tại Gia Nguyên thành, phân đà có... “

"Cả đời cưới năm bà vợ, sinh được hai nữ, thu đồ đệ... “

"Đại phu nhân Kim thị, tính cách ôn thuận, con duy nhất của Kim sư tiêu cục Tổng tiêu đầu Kim Xán, đã bị hại mà chết, để lại một con gái tên là Mặc Ngọc Châu .”

"Nhị phu nhân Lý thị, thông tình đạt lý, con gái một nhà đại hộ, chưa sinh con cái .”

"Tam phu nhân Lưu thị, tính cách mạnh mẽ, nhưng hơi có dã tâm, thân muội của Khúc Lăng thành Trường Phong môn môn chủ, chưa sinh con cái, cần chú ý nhiều đến .”

"Tứ phu nhân Nghiêm thị, biểu muội của ta, tính cách trầm ổn, tâm kế hơn người, có phong phạm đại gia, sinh dưỡng một con gái Mặc Thải Hoàn, lúc ta sắp đi đại bộ phận quyền lợi của Kinh Giao hội đã chuyển sang tay Nghiêm thị, có thể tín nhiệm .”

"Ngũ phu nhân Vương thị, trầm mặc ít nói, đối với ta một mảnh si tâm, vốn là nha hoàn của đại phu nhân Kim thị,con cái, âm thầm có lực lượng bí mật, nhưng tuyệt đối tín nhiệm .”

"Nghĩa nữ Mặc Phượng Vũ, nguyên là con gái của thủ hạ tâm phúc, vì cha mẹ đã chết, thu nhận làm nghĩa nữ, lúc ta vừa đi được bảy tuổi, sáng sủa thông minh .”

“Yến Ca, đại đồ đệ, tư chất bình thường, đã truyền cho tuyệt học Ma ngân thủ, lúc sắp đi, mười hai tuổi, tâm tính chưa ổn định.”

"Triệu Khôn, nhị đồ đệ, tư chất hơn người, đã truyền cho tuyệt học Khốn long công, lúc sắp đi, mười tuổi, tâm tính chưa ổn định .”

"Mã Không Thiên, huynh đệ kết bái, đảm nhiệm chức vụ hộ pháp Kinh Giao hội, tính tình... “

Trong tay Hàn Lập là di thư chứa đầy bút tích của Mặc đại phu, đang ở trong một căn phòng tại một khách sạn có tên là Hồi Nguyên, không ngừng đi đi lại lại, đang suy nghĩ cái gì đó.

Di thư viết rất tỉ mỉ, không những đem cơ nghiệp mà Mặc đại phu sáng lập - Kinh Giao hôi, tả lại rõ ràng, mà còn đem tính tình thê thất của hắn ra kể lại một lần, khiến cho Hàn Lập có chút trầm ngâm.

Bất quá những thứ viết trong di thư, đều là những việc gần mười năm trước, hiện tại chắc chắn có những biến hóa long trời lở đất.

Cụ thể là phải làm những gì đây? Phải chăng là phải tiếp cận thê thất của Mặc đại phu, hay là ăn trộm bảo ngọc rồi chạy trốn? Những việc này đều cần Hàn Lập phải tường tận tỉ mỉ hiểu rõ tình hình đã, rồi mới có thể đưa ra quyết định.

Cứ như vậy đi, hôm qua thu phục được địa đầu xà Tôn nhị cẩu, hẳn có nhiều tác dụng, chắc hẳn từ miệng hắn lôi ra được nhiều tin tức hữu dụng.

Hàn Lập đọc kĩ di thư một lần nữa, rồi đem bỏ vào trong ngực, gã ngẩng đầu suy nghĩ, liền đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống.

Gã xếp hai chân, hai lòng bàn tay hướng lên trời, đặt lên trên hai đầu gối, sau đó nhắm hai mắt, bắt đầu xem xét tình hình bên trong cơ thể.

Âm hàn chi độc trong đan điền, từ một tháng trước đã khuếch tán ra ngoài, ban đầu nó chỉ là một tia lúc có lúc không, nhưng hiện tại đã ngưng kết thành một hạt đậu màu đen, hơn nữa còn không ngừng to thêm.

Theo dự đoán của Hàn Lập, nhiều lắm là hai tháng nữa, cỗ âm độc này sẽ hoàn toàn bộc phát ra ngoài. Đến lúc đó, gã sợ là khó mà qua khỏi.

Hàn Lập đang lo lắng trong lòng, thầm quyết tâm đoạt “Noãn dương bảo ngọc “về tay, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Vào đi! “Hàn Lập mở mắt, lạnh lùng nói.

Cửa phòng khe khẽ được mở ra, Tôn nhị cẩu cúi đầu bước vào, vừa nhìn thấy Hàn Lập liền thi lễ, sau đó cung kính nói:

"Công tử khỏe không! Tôn nhị cẩu đến xin nghe theo sự điều khiển của lão nhân gia người .”

"Không tồi, nhanh như vậy đã tìm được ta, thật là có chút bản lãnh! “Hàn Lập hài lòng nói, tiếp theo gã đứng dậy, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Tôn nhị cẩu.

"Công tử gia quá khen, nếu việc nhỏ như thế này mà không làm được, thì công tử gia lưu lại tính mệnh của tiểu nhân có tác dụng gì? “Trên mặt Tôn nhị cẩu hiện lên vẻ trung thành tuyệt đối.

Hôm đó lúc đi về, Tôn nhị cẩu không phải không nghĩ qua sẽ đem sự việc của Hàn Lập báo lên cấp trên, sau đó dẫn theo cao thủ đến báo thù. Nhưng nghĩ đến việc mình đã t “Hủ tâm hoàn “, toàn bộ dũng khí liền biến mất không còn một tẹo.

Trải qua cả một đêm suy nghĩ thấu đáo, hắn vẫn không có cách nào, chỉ còn cách ngoan ngoãn đến gặp Hàn Lập, hy vọng sau khi giúp đỡ đối phương, đối phương sẽ thật sự cấp cho giải dược, giải trừ được “Hủ tâm hoàn .”

"Hãy nói về thân phận của ngươi trước! Nhìn bộ dáng hôm đó của ngươi, tựa hồ như là một tiểu đầu mục “Hàn Lập thản nhiên nói.

"Tại hạ là quản sự ở bến đò của Tây thành Tứ bình bang, thuộc hạ có khoảng bốn năm mươi tên, cũng có thể coi là một đầu mục “Tôn nhị cẩu cung kính trả lời.

"Tứ bình bang? “Hàn Lập lãnh đạm hỏi.

"Đúng vậy, Tứ bình bang đứng đầu trong ba mươi ba tiểu bang ở phía tây Gia Nguyên thành, có gần một nghìn bang chúng, quá nửa là kiệu phu khổ lực ở bến đò, bang chủ là Viên tí Trầm Trọng Sơn, thủ hạ có ba vị đại hộ pháp “Tôn nhị cẩu lập tức nói hết những gì mình hiểu biết, mặc dù khai báo với người ngoài về tình hình của bang phái, nhưng trên mặt hắn không có chút gì là xấu hổ cả.

"Gã đen đen cùng ta động thủ ngày hôm qua, cũng là người của Tứ bình bang sao? “

“Không phải, người đó gọi là Hắc Hùng, là đầu mục của Thiết chưởng hội - một trong ba mươi ba bang phái ở tây thành, là đối thủ của ta “Tôn nhị cẩu cười nịnh trả lời.

"Chỉ mỗi Tây thành mà đã có nhiều bang phái đến thế, vậy toàn bộ Gia Nguyên thành, số lượng bang phái khẳng định là không ít? “Hàn Lập chắp tay ra sau lưng, từ từ quay về bên giường.

"Đúng vậy, cả Gia Nguyên thành, tiểu bang phái từ hơn một ngàn người trở xuống có bốn mươi mấy bang, trung đẳng bang phái hai ba ngàn người có bảy tám bang, còn đại bang từ vạn người trở lên có hơn ba bang “Tôn nhị cẩu đứng tại chỗ, thật thà nói.

"Vậy nghe nói cho ta nghe về tình hình của đại bang, trung đẳng bang phái, tiểu bang thì không cần nói! “Hàn Lập vén vạt áo, ngồi xuống mép giường, sau đó yên lặng đợi Tôn nhị cẩu giảng giải.

----- o O o -----

Chương 105: Kinh Tín

      “Gia Nguyên thành tam đại bang hội bao gồm Huynh đệ minh, Kinh Giao hội, Thiên Phách môn, những bang phái nhỏ hơn một chút thì có Thiết Thương hội, Kết nghĩa xã, Thanh Y bang, Xuân Vũ lâu, Kim Kiếm môn, Thương hà thuyền bang, Kim Cương môn, Lạc Nhật phái các phương thế lực.”

Tôn nhị cẩu một hơi đem tất cả tên các bang phái nói ra, sau đó thở hổn hển, lại tiếp tục nói:

“Trong ba đại môn phái thì Thiên Phách môn thế lực cực mạnh, cùng với Kim Kiếm môn, Thanh Y bang liên thủ với nhau, chiếm cứ khu vực Đông thành giàu có, đứng thứ hai là Huynh đệ minh, kết nghĩa liên minh với Thiết thương hội, thương hà bang thuyền, chiếm lấy khu Bắc thành, yếu nhất là Kinh giao hội chiếm lấy khu Nam thành, nhưng là cùng chia phần với Xuân Vũ lâu, Kim Cương môn cùng Lạc Nhật phái. Còn lại cuối cùng là khu hỗn loạn tây thành, do đa số các tiểu bang chiếm cứ. Những tiểu bang phái đó tuy nội đấu liên miên, những trước sự lăm le chiếm đoạt của các bang phái khác vào khu Tây thành liền lập tức đcan qua, cùng nhau đoàn kết chống lại các bang phái bên ngoài. Chính vì vậy mà Gia Nguyên thành mới hình thành thế đỉnh bốn chân như hiện nay.”  Tôn nhị cẩu lưu loát đem tình huống Gia Nguyên thành nói rõ ràng lại cho Hàn Lập nghe.

Hàn Lập sau khi nghe xong những điều này, trầm ngâm một lúc, sau đó như có điều gì nghĩ đến, liền mở miệng hỏi:

“Ta từng nghe nói Kinh giao hội là một trong ba đại bá chủ của Lam Châu, mà Gia Nguyên thành còn là nơi đặt tổng đà, như thế nào lại biến thành bang phái yếu nhất vậy?”

“Công tử, những điều người nói đều là chuyện cũ rồi. Mấy năm trước, Kinh Giao hội thật sự rất lợi hại, thế lực cơ hồ trải rộng khắp Lam Châu. Khi đó Kinh Giao hội là một siêu cấp thế lực, tổng đà tại Gia Nguyên thành không hề cho phép những thế lực khác vào đây chiếm cứ mà một mình độc chiếm Gia Nguyên thành, tại Gia Nguyên thành độc bá. Mà khi đó, những bang phái khác, dưới uy áp của Kinh Giao hội, ngay cả bóng dáng cũng không dám xuất hiện. Sau này, không biết tại sao, Kinh Giao hội chỉ sau một đêm đột ngột suy yếu, chẳng những vất bỏ những địa phương khác mà ngay cả đại bản doanh tại Gia Nguyên thành cũng co rút lại. Vì vậy những bang phái nhỏ yếu khác mới nhân cơ hội này mà vùng lên. Sau khi trải qua nhiều phen huyết chiến mới hình thành lên cục diện tạm thời như ngày hôm nay.”  Tôn nhị cẩu cẩn thận giải thích.

“Ngươi biết nguyên nhân Kinh Giao hội đột nhiên biến thành yếu kém sao?”  Hàn Lập nhíu mày, chậm rãi nhìn Tôn nhị cẩu hỏi.

“Cái này..., nói thật ra, tiểu nhân trong bang phái không có chức phận gì to tát cả, cho nên những việc này không biết rõ ràng cho lắm, chỉ là nghe nói từ người khác mà thôi. Hình như là do Kinh giao hội phân liệt từ bên trong, tranh đấu nội bộ, ngoài ra, bên ngoài còn có những thế lực lớn khác chèn ép nữa.”  Tôn nhị cẩu lộ ra vài phần khó khăn, chỉ nói ra được đáp án mơ hồ.

“A, ra là vậy!”  Hàn Lập cười cười, tựa hồ đối với điều này đã sớm biết.

“Bây giờ Kinh Giao hội do ai chủ trì, ngươi hẳn là biết rõ chứ?”  Hàn Lập hỏi.

“Cái này ta biết, chủ trì Kinh Giao hội bây giờ đúng là góa phụ của Mặc hội chủ, Nghiêm phu nhân.”  Tôn nhị cẩu vội vàng đáp lời.

“Góa phụ?”  Hàn Lập cảm thấy kinh ngạc.

“Đúng vậy! Nguyên người sáng lập Kinh Giao hội là Mặc hội chủ đã chết rồi, phu nhân của lão không phải là góa phụ sao?”  Tôn nhị cẩu mở to mắt, có chút chần chừ, không biết vừa rồi mình có nói sai gì không.

“Ai nói Mặc hội chủ đã chết rồi?”  Hàn Lập cảm thấy dường như có chuyện gì không đúng, sắc mặt trở lên lạnh lẽo.

“Mọi người trong Gia Nguyên thành đều biết a. Một năm trước, quan môn đệ tử của Quỷ thủ Mặc cư nhân mang theo di thư cùng tín vật của hội chủ đến Mặc phủ báo tang!”  Tôn nhị cẩu thấy sắc mặt âm trầm của Hàn Lập, trong lòng không khỏi run rẩy, có chút sợ hãi.

“Quan môn đệ tử? Tên hắn là gì?”  Hàn Lập mở to mắt, tỉnh táo hỏi.

“Gọi là Ngô Kiếm Minh, là một tên bạch diện tầm hai mươi tuổi, nghe nói đã học được chân truyền của Mặc cư nhân, có một thân võ công cao cường vô cùng.”  Tôn nhị cẩu cẩn thận nói, hắn giờ phút này đoán được người này cùng với Kinh Giao hội chắc chắn có nhiều mối liên hệ, và cũng rất để ý đến vị Ngô công tử kia.

“Hơn nữa...”  Tôn nhị cẩu lộ ra vẻ muốn nói nhưng lại không dám nói.

“Có cái gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải ấp a ấp úng như thế! Nếu tin tức có giá trị, ta sẽ trọng thưởng!”  Hàn Lập lạnh lùng nhìn đối phương, nhạt nhẽo nói:

“Ta nghe người ta nói, vị Ngô công tử này hình như cùng với thiên kim tiểu thư Mặc Ngọc Châu của Mặc phủ đã có đính ước rồi, nghe nói sắp tới sẽ thành hôn.”  Tôn nhị cẩu nghe thấy có tiền, lập tức mặt nở hoa, tươi cười nói rõ.

“Thành hôn!”  Hàn Lập hắc hắc cười, đột nhiên đứng phắt dậy.

Hắn bước vài bước trong phòng, sau đó ngửa đầu lên nhìn nóc nhà, vẫn lặng yên đứng, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.

“Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, từ hôm nay trở đi, ngươi lặng lẽ đi thu thập tin tức tình báo về Mặc phủ cho ta, đặc biệt là tin tức của vị Ngô công tử kia, càng rõ ràng càng tốt.”  Hàn Lập rốt cuộc cũng mở miệng, phân phó Tôn nhị cẩu.

“Số bạc này đưa cho ngươi trước, nếu như làm tốt, sẽ có trọng thưởng! Đi làm việc đi.”  Hàn Lập rất hào phóng, đưa cho đối phương một túi bạc nhỏ.

“Tuân mệnh, công tử ngài yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt việc này! Tiểu nhân xin lui trước.”  Tôn nhị cẩu tay cầm bạc, mặt mũi hớn hở lùi ra ngoài, trước khi đi vẫn cung kính đóng cửa lại.

“Vị công tử này thật hào phóng, mà việc chỉ là thu thập ít tin tức tình báo mà thôi. Xem ra đi theo người này, thật đúng là không có lựa chọn sai lầm.”  Tôn nhị cẩu hưng phấn nghĩ thầm, trong khoảng thời gian này, mối đe dọa từ “ Hủ tâm hoàn.”  cũng bị hắn quên mất rồi.

Hàn Lập nhìn đối phương vẻ mặt vui mừng rời đi, thở dài một hơi. Đột nhiên hắn cảm thấy đau lòng, mới tới đây có hai ngày, mà đã mất nhiều ngân lượng như vậy, làm cho Hàn Lập có chút cảm giác phung phí.

Mặc kệ vậy, dù sao số bạc này cũng là do lấy từ trên người Mặc đại phu, cũng phải làm sao để thu về lợi tức, Hàn Lập trong lòng khổ sở nghĩ ngợi như vậy.

“Bất quá vị Ngô Kiếm Minh Ngô công tử kia thật là khôn ngoan, lại dám dùng thân phận của mình trà trộn vào Mặc phủ, xem ra là vừa muốn tiền tài vừa muốn sắc đẹp rồi, lá gan thật là không nhỏ a!”  Hàn Lập sờ sờ mũi, cười lạnh một tiếng.

“Xem ra, không thể không tới Mặc phủ một chuyến rồi, nếu không Noãn dương bảo ngọc sẽ bị làm đồ bồi giá, rơi vào tay kẻ khác mất.”  Hắn có chút ức chế khi nghĩ tới.

----- o O o -----

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3