Phàm nhân tu tiên - Chương 0129 - 0130 - 0131

Chương 129Thanh Nhan Chân Nhân

       Hàn Lập mới vừa đi dược vài bước, đã nghe ở xa xa có người đang gọi hắn.

“Bên này, Hàn đại ca!”

Hàn Lập nghe vậy nhìn lại về phía âm thanh hô hoán, chỉ thấy Vạn Tiểu Sơn đứng ở bên cạnh một lão giả mặc áo xanh, hướng về phía hắn không ngừng vẫy gọi.

Hàn Lập mỉm cười, bước nhanh tới. khi đến bên cạnh lão nhân áo xanh, Vạn Tiểu Sơn hướng về Hàn Lập giới thiệu:

“Vị này là Thanh Nhan chân nhân của Thái Nam cốc, là chí giao với gia phụ, Thái Nam tiểu hội lần này chính là do người cùng một số các vị tiền bối khác cùng chủ trì.”

Hàn Lập vừa nghe lời của thiếu niên, không khỏi nhìn kỹ Thanh Nhan chân nhân.

Chỉ thấy lão giả này vóc người cao gầy, vai rộng tay dài, mặc nho sam màu xanh, có chút thần thái thần tiên trong loài người. Chỉ là khuôn mặt của hắn xanh lè, thật sự có chút dọa người!

Tiếp theo, thiếu niên lại đối với lão giả nói: “Hàn huynh là ta ở ngoài cốc vừa mới quen biết, mặc dù là tán tu, nhưng mà chúng ta cũng đã thảo luận qua, thế bá hãy chiếu cố vài phần!”

Lão giả lúc này cũng đem Hàn Lập đánh giá một phen, đột nhiên hắn nheo hai mắt lại, nói với Hàn Lập:

“Hàn tiểu hữu công pháp luyện tthuộc tính mộc cũng không tệ! Tuổi còn nhỏ đã luyện tới tầng thứ tám, như vậy cũng đạt tiêu chuẩn, cho dù là ở các gia tộc tu tiên cũng không thể thấy nhiều được!”

Hàn Lập vừa nghe lời khen của Thanh Nhan chân nhân, trong lòng cũng cười khổ. Nếu không có uông một lượng lớn linh đan thảo dược, hắn làm sao có thể luyện đến tầng thứ tám? Phỏng chừng còn đang ở tầng thứ ba, bốn gì đó là cùng!

Bất quá mặt ngoài hắn vẫn rất cung kính khiêm nhường: “Thanh lão quá khen, tại hạ chỉ là may mắn mà thôi.”

Thanh Nhan chân nhân thản nhiên gật đầu, không hề nói với hắn điều gì nữa, ngược lại xoay mặt nói với Vạn Tiểu Sơn:

“Tiểu tử kia, người trong nhà của ngươi đã tới mấy người, bọn họ cũng đang lo lắng cho ngươi, có dặn ta là hễ thấy ngươi là lập tức đưa đến gặp bọn họ, bây giờ theo ta đi thôi!”

Vạn Tiểu Sơn nghe những lời này, không khỏi đưa ra khuôn mặt buồn hiu.

“Không phải là Thất tỷ cùng Cửu ca cũng tới chứ? Ta sợ nhất là nói chuyện với bọn họ, không đi có được không?” Vạn Tiểu Sơn đầy hy vọng nhìn Thanh Nhan chân nhân.

Thanh Nhan chân nhân nghiêm mặt nói: “Ngươi nói đi?”

“Đương nhiên là không được rồi!” Vạn Tiểu Sơn cúi đầu ủ rũ tự mình đáp.

“Hừ! Ngươi thật là to gan, dám gạt người trong nhà, bản thân lén chạy đến đây. Nếu nửa đường gặp phải những người tu tiên tâm thuật bất chánh, ngươi có mấy cái mạng nhỏ cũng phải giao ra!” Thanh Nhan chân nhân sau khi nói vậy, khẽ liếc nhìn Hàn Lập một cái.

“Lão nhân này cũng không vừa, nói thế rõ ràng là ám chỉ mình chính là người tu tiên tâm thuật bất chánh, cố ý đến gần Vạn tiểu tử này.” Hàn Lập ở một bên lạnh lùng nhìn, tự nhiên nghe ra ý tứ của Thanh Nhan chân nhân.

“Hài! Khó mà tìm được một vị tiểu thiếu gia hết lòng như vậy, xem ra phải tạm thời chia tay! Nếu không Thanh Nhan chân nhân này tùy tiện chụp cho một cái mũ, mình cũng khó mà đội được!” Hàn Lập bất đắc dĩ thầm nghĩ.

“Nếu Vạn huynh đệ phải đi gặp người nhà, vậy tại hạ trước hết đi xem một vòng trước, sau này có cơ hội, lại cùng Tiểu Sơn huynh đệ uống rượu chuyện trò.” Hàn Lập liền ôm quyền, hướng tới Vạn Tiểu Sơn cùng Thanh Nhan chân nhân nói.

“Ái dà! Đừng đi nhanh vậy chứ, ta còn muốn đưa ngươi đi giới thiệu cho...”

“Hàn tiểu hữu bản thân còn có chuyện quan trọng phảxử lý, ngươi cũng đừng làm cho người ta thêm rối loạn!”

Vạn Tiểu Sơn thấy Hàn Lập phải đi, vội vàng muốn nói cái gì đó, lại bị Thanh Nhan chân nhân kéo lại, đem những lời đó chặn lại.

Hàn Lập thấy vậy, hướng về phía Vạn Tiểu Sơn cười sáng lạn một cái, rồi xoay người tiếp tục hướng về phía cái sân rộng mà đi tới.

Mà thiếu niên, giống như tù nhân bị áp giải, gương mặt khổ sở, đi theo sau Thanh Nhan chân nhân, từ từ hướng về phía lầu các mà đi tới.

Hàn Lập bị Thanh Nhan chân nhân đối đãi như thế, cũng không có gì tức giận!

Dù sao bất cứ một người trưởng bối nào, nhìn thấy bên cạnh con cháu trong nhà xuất hiện một bằng hữu lai lịch không rõ, đều sẽ dùng ánh mắt hoài nghi xem trước đã, huống chi nhà của Vạn Tiểu Sơn cũng là một đại gia tộc tu tiên.

Bất quá, Hàn Lập bản thân đối với Vạn Tiểu Sơn cũng không có gì ác ý, chỉ là thuần túy muốn từ miệng người này hiểu rõ thêm một ít chuyện trong tu tiên giới mà thôi, nhưng không ngờ lại bị Thanh Nhan chân nhân lại xem như một gã lừa đảo, đang tìm người để hành sự!

Hàn Lập nghĩ như vậy, bản thân lại dần dần tới gần cái sân rộng đầy những quầy hàng nhỏ.

Các quầy hàng của người tu tiên, nằm trong cái sân rộng, có bố trí một con đường nhỏ hình chữ “Hồi - ” để ra vào. Mà những người lựa chọn giao dịch vật phẩm, đều đang tụm hai tụm ba tai các quầy hàng ở khu đất trống mà lui tới, cũng có khí tức sinh ý buôn bán như ở thế tục vậy.

Lúc này sắc trời đã có chút tối tăm, ngoài sân rộng lại sáng hẳn lên, đại bộ phận các quầy hàng phía trước đều có một cái đèn thật lớn, ngọn đèn này là được làm từ đồng mà chế thành, toàn thân cổ kính, cao chừng một thước.

Nhưng ở trên những ngọn đèn này, cũng không có bỏ vào bất kỳ nhiên liệu nào để đốt sáng, ngược lại chỉ có một khối nhỏ đá trắng to bằng nắm tay, toàn thân đều phát ra ánh sáng trắng dìu dịu.

Hòn đá này phát ra ánh sáng, còn sáng hơn các ngọn đèn thông thường nhiều, chẳng những có thể chiếu sáng quầy hàng ở bên dưới, mà ngay cả con đường phụ cận, cũng được ánh sáng chiếu sáng rõ, thật sự là diệu vật! Hàn Lập thấy tình cảnh này, không khỏi âm thầm tặc lưỡi không thôi.

Sắc trời mặc dù đã tối, nhưng người trên sân rộng vẫn rất nhiều, chẳng những còn tăng thêm một ít quầy hàng, mà người đi dạo cũng rất đông đúc, làm cho chỗ này trong nhất thời náo nhiệt phi phàm.

Hàn Lập chậm rãi đến gần sân rộng, nhưng cũng không lập tức đi vào, mà là đứng ở phụ cận, quan sát những người tu tiên đang tới lui.

khoảng cách cũng tương đối gần, cho nên hình dạng cùng trang phục của những người tu tiên này, thật sự làm cho Hàn Lập mở rộng tầm mắt.

Có người tu tiên mặc quần áo rất đơn sơ, chỉ che những chỗ quan trọng, những chỗ khác đều để trống. Mà cũng có những người mặc trang phục từ trên xuống dưới kín mít, một chút da thịt cũng không lộ ra ngoài, lại có những người kỳ quái trái ngược hơn, đó là còn nhin thấy một người, rõ ràng là tướng mạo nam nhân, nhưng lại mặc trang phục như là phụ nữ, điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy muốn ói. Bất quá may mắn là người như vậy cũng không thấy nhiều, đại bộ phận trang phục mặc dù có ít nhiều cổ quái, nhưng Hàn Lập vẫn có thể chịu được.

Sau khi cứ quan sát như vậy một hồi, Hàn Lập thần sắc đột nhiên chợt động, trong mắt thần quang chợt hiện!

Hắn phát hiện, bất kể là bên trong sân rộng hay là quầy hàng, đều có người tu tiên đi dạo quanh, tất cả đều là người tuổi trẻ khoảng mười mấy hai mươi tuổi, ngay cả một người tuổi cỡ chừng ba mươi cũng không nhìn thấy.

Vạn Tiểu Sơn cũng đã từng nói qua, “Thái Nam tiểu hội.” là năm năm một lần chuyên dành cho bọn tiểu bối, trong đầu hắn lại xuất hiện. Như thế xem ra, lứa tuổi này sẽ là rất nhiều, các người tu tiên có thân phận cao cũng sẽ không xuất hiện ở đây, mà Thanh Nhan chân nhân kia cũng chỉ sợ thân phận cũng khá cao, mới có thể lộ diện ở nơi này!

Hàn Lập nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi chùng xuống. Dù sao cửa của lão gia này thật sự không dễ ứng phó, hơn nữa bọn họ mà muốn đối phó mình mà nói, sợ rằng so với một con kiến cũng không có gì phiền phức hơn.

Bất quá, cho dù trước mắt cũng chỉ là các người tu tiên tiêu bối, thực lực của bọn họ cũng đều không kém. Người giống như Hàn Lập, trong đám người kia xem ra cũng chỉ thuộc hàng trung đẳng, mà người tu tiên đẳng cấp cao như người áo lam, ở chỗ này cũng rất không thiếu. Trong thời gian ngắn ngủn Hàn Lập cũng đã thấy năm sáu cao thủ như vậy, điều này làm cho Hàn Lập rất là xấu hổ.

----- o O o -----

Chương 130: Nhập Hỏa

      “Huynh đài tại sao lại đứng ở chỗ này một mình, đang đợi bằng hữu hay sao?” Một thanh âm đột nhiên từ phía sau Hàn Lập truyền đến, làm cho Hàn Lập trong lòng cả kinh.

Hàn Lập chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy phía sau cách đó không xa có sáu, bảy người đang đứng, người bắt chuyện chính là một người tu tiên trang phục đạo sĩ chừng hai bảy hai tám tuổi, người này mặt trắng không râu, ngũ quan đoan chánh, trên cánh tay cầm phất trần, đang mỉm cười nhìn Hàn Lập.

“Đạo trưởng tìm tại hạ có việc chi?” Hàn Lập không để ý đến câu hỏi của đối phương, ngược lại mặt không chút thay đổi hỏi lại một câu.

“Ha ha! Không nên hiểu lầm, ta tìm huynh đài cũng không có gì ác ý. Chỉ là thấy huynh đài đứng một mình ở chỗ này, đối với nơi này bộ dáng rất là tò mò, cho nên đoán các hạ là tán tu một mình phó hội, nên muốn kết giao một chút mà thôi, mấy người chúng ta tất cả cũng đều là tán tu, giống nhau vậy.” Đạo sĩ vẻ mặt đầy thiện ý giải thích.

“Các người tất cả đều là tán tu?” Hàn Lập có chút sửng sốt.

“Không sai, các hạ nếu là tán tu, tốt nhất là kết bạn với chúng ta mà cùng đi, như vậy ở tại nơi này mọi người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Lần này nói chuyện chính là thiếu phụ diện mục thanh tú, trên mặt có vết sẹo, bên cạnh nàng còn có một đại hán to lớn đeo đao, tựa hồ hai người là vợ chồng.

“Không sai, năm trước một tán tu một mình tham gia giao dịch, bởi vì thế đơn lực cô, thường xuyên bị người của các đại gia tộc khi nhục!” Đạo sĩ ánh mắt nghiêm nghị nói.

Vừa nghe hai người nói thế, Hàn Lập liền hiểu rõ ý tứ của đối phương.

Tán tu phó hội, sợ nhất là bị người của các đại gia tộc tu tiên khi dễ, bởi vậy liền tự động tụ tập lại cùng một chỗ, tạo thành một nhóm nhỏ, với ý đồ hình thành năng lực tự bảo vệ nhất định, cho nên tại nơi này mới tìm những tán tu giống như mình.

Nếu đã hiểu rõ dụng ý của đối phương, Hàn Lập tự nhiên sẽ không cự tuyệt chuyện tốt như vậy, dù sao hiện nay hắn đích xác cũng cần có một chỗ dựa như vậy, coi như là tạm thời cũng được.

Bất quá trước đó, hắn cũng phải cẩn thận hỏi rõ đối phương mấy vấn đề, mới có thể yên tâm gia nhập.

“Nếu mấy vị đã nhìn ra, vậy tại hạ cũng không có gì giấu diếm, tại hạ đích thật là tán tu. Bất quá mấy vị muốn cho ta gia nhập vào đoàn, cũng nên giới thiệu về mình trước chứ nhỉ? Và cũng nên nói thật với nhau rõ ràng trước sau, cần phải làm những cái gì?” Hàn Lập thản nhiên thừa nhận thân phận tán tu, nhưng thấy mấy người trước mặt vừa lộ ra sắc mặt vui mừng, liền đưa ra yêu cầu.

“Xem ra huynh đài còn có chút băn khoăn! Ha ha! Cái này cũng không có gì, mấy người mới vào, đều cũng nói như là các hạ vậy!” Đạo sĩ cùng mấy người kia khi nghe Hàn Lập nói ra những lời ấy, đều không có lộ ra vẻ gì không vui, mà ngược lại đều nhìn thoáng qua nhau, đột nhiên đều cười ha hả, sau đó đạo sĩ mới nói rõ ra.

“Ta giới thiệu với các hạ mấy vị bằng hữu này!” Đạo sĩ chỉ vào mấy người tu tiên nọ, đối với Hàn Lập cười nói.

“Hai vị này là huynh đệ song sinh, Thương Lang lĩnh Hắc Mộc và Hắc Kim hai huynh đệ” Đạo sĩ dẫn Hàn Lập tới trước mặt hai thanh niên gương mặt giống hệt nhau, thoải mái giới thiệu.

Hai người này liền ôm quyền hướng về phía Hàn Lập, Hàn Lập cũng đáp lễ lại.

“Đây là Phi Liên động Hồng Liên tán nhân cùng Bồ Lộ sơn Khổ Tang đại sư” Lần này dẫn đến ra mắt chính là một cô gái tướng mạo bình thường cùng một tiểu hòa thượng vẻ mặt đau khổ.

“Về phần hai người này...”

“Vợ chồng ta là người của Thiên thủy trại, Hồ Bình Cô và Hùng Đại Lực.” Đạo sĩ chỉ vào thiếu phụ và đại hán nhiều râu vừa nói chuyện với Hàn Lập, lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, liền bị thiếu phụ kia cười khúc khích, giành nói mất.

Đạo sĩ bị cướp lời, cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt cười cười.

“Bần đạo là Ngọa Ngưu sơn Thanh Ngưu quan Quải Đan đạo sĩ, đạo hiệu Tùng Văn. Ha ha, bần đạo chính là người khởi phát ra cái nhóm nhỏ này, tạm thời đượcbầu là người đứng đầu, bất quá bần đạo bình thường sẽ không ra lệnh gì với mọi người, chỉ là khi xử lý đối ngoài, mới do bần đạo đại diện ra nói chuyện mà thôi!” Đạo sĩ cuối cùng cũng khiêm nhường giới thiệu bản thân một chút, cũng đem tính chất của nhóm này đại khái nói qua.

Đạo sĩ này cũng hơi có chút khí độ, tựa hồ con người cũng không tệ lắm!

Hơn nữa những người khác pháp lực phần lớn cũng không kém, cơ hồ bộ dáng đều có pháp lực Trường Xuân công bảy tám tầng! Tùng Văn đạo trưởng này càng lợi hại, mặc dù chưa có đạt tới trình độ như người áo lam, nhưng so với mình cũng mạnh hơn nhiều.

Hàn Lập trong lòng tính toán một chút, cảm giác được cùng một chỗ với những người này, đích thật là có trăm lợi mà không một hại, liền nói:

“Nếu mọi người đều là tán tu, hơn nữa ở cùng một chỗ đích xác là việc tốt, vậy tại hạ Hàn Lập, tạm thời sẽ gia nhập với mọi người!”

“Thật tốt quá, có Hàn huynh gia nhập, đoàn người của chúng ta thực lực cũng mạnh hơn một phần!” Tùng Văn đạo sĩ vừa nghe lời này của Hàn Lập, lập tức cao hứng nói.

Mà mấy người khác, mặt cũng đều lộ vẻ vui mừng, dù sao Hàn Lập thoạt nhìn pháp lực cũng không kém, có thể trợ giúp bọn họ không nhỏ.

“Nhóm chúng ta đều ở mơi này sao?” Hàn Lập lúc này nhìn sang hai bên một chút, rồi mở miệng hỏi.

“Còn có hai người nữa, bọn họ một người còn đang ở trong phòng ngủ, người kia thì đang đi dạo quanh đây.” Hồ Bình Cô bĩu môi, tựa hồ đối với hai người kia không thế nào thuận mắt.

“Cũng không có tệ như Hồ phu nhân nói đâu, chỉ là một người thì thích ngủ một chút, người kia thì ham chơi một chút mà thôi!” Lần này là tiểu hòa thượng kia nói, thế cho hai người mà giải thích.

Ngươi...” Hồ Bình Cô nghe Khổ Tang hòa thượng nói như vậy, có chút không vui, lại muốn nói cái gì đó.

“Được rồi! Mọi người không nên tranh chấp. Dù sao lúc đầu mọi người đều nói tốt đẹp mà, ngoại trừ tranh đấu với các thế lực bên ngoài thì mọi người cũng phải thống nhất hành động, nghe theo chỉ huy, sau đó, tất cả mọi người đều tự do, muốn hành động thế nào cũng được!” Tùng Văn đạo sĩ bước nhanh lên phía trước nói.

Vị Hồ phu nhân này thấy vậy, ngoài trừ có chút mất hứng ra, cũng không có nói gì nữa, dù sao Tùng Văn đạo sĩ thực lực cũng vượt hơn mình, không thể không cấp cho vài phần thể diện.

“Đợi buổi tối tụ họp, Hàn huynh đệ sẽ thấy hai người kia, đến lúc đó sẽ giới thiệu sau, hai người nọ đích thật là có chút khác biệt với người khác!” Đạo sĩ bộ dáng không thể tránh được, tựa hồ đối với hai người nọ có chút đau đầu.

Hàn Lập thấy vậy, mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng cũng không tiện hỏi lại.

Kế tiếp, Tùng Văn đạo sĩ hỏi Hàn Lập, có định cùng bọn họ hành động? Hay là vẫn muốn đi dạo một mình?

Hàn Lập tự nhiên là lựa chọn vế sau, Tùng Văn đạo sĩ cũng không có kinh ngạc. Bởi vì người mới vừa vào Thá Nam cốc, tự nhiên đối với nơi này tương đối tò mò, đại đa số đều thích một mình hành động, bất quá sau khi xem xong, cũng sẽ cùng với mấy người bọn họ, tụ lại cùng một chỗ m động.

Đạo sĩ cũng rất ra dáng phụ trách, sau khi giảng giải cho Hàn Lập một vài điều kiêng kỵ cùng một chút tập quán thường thức, để cho hắn đối với Thái Nam tiểu hội có sự hiểu rõ nhất định. Tiếp theo, đạo sĩ lại đưa cho Hàn Lập một đạo phù.

Hắn chỉ vào một căn tiểu lâu, nói với Hàn Lập, đó chính là noiư bọn họ tạm trú, để cho Hàn Lập khi mệt mỏi có thể đi đến đó nghỉ ngơi, mà lá phù này chính là chìa khóa phá vỡ cấm pháp của căn tiểu lâu.

Sau đó mấy người này cùng với Hàn Lập cáo từ, biến mất trong bóng đêm, không biết là có phải đi tìm những tán tu khác nữa hay không.

Hàn Lập nhìn bóng lưng mấy người này, đợi cho họ thật sự đi xa nhìn không thấy nữa, mới cúi đầu xem xét lá phù ở trên tay. Trên als phù ngân quang lập lòe, mặt trên có họa một ít phù chú mà hắn xem không hiểu, thoạt nhìn thật có chút diệu dụng.

Hàn Lập trầm ngâm một chút, sau đó nở nụ cười.

Hắn đem lá bùa gấp lại, bỏ vào trong áo, tiếp theo hướng về phía Tùng Văn đạo sĩ biến mất mà nhìn thoáng qua, sau đó không chút do dự xoay người đi đến sân rộng.

Sau khi vào sân rộng, Hàn Lập liền hòa vào những người tu tiên khác, một bên từ từ đi tới, một bên xem xét các vật phẩm được bày bán ở trên các quầy hàng.

Theo lời của Tùng Văn đạo sĩ vừa rồi nói, những người tu tiên khi giao dịch, bình thường là dùng hai phương thức.

Một là phương thức nguyên thủy lấy vật đổi vật, một số người tu tiên hy vọng dùng những vật mà mình không cần, đổi lấy vật phẩm mà mình cần, cho nên những người này thường thường cho dù liên tiếp bày ra vật phẩm, cũng không giao dịch thành công một lần nào, thì cũng là chuyện bình thường.

----- o O o -----

Chương 131: Linh Thạch Dữ Linh Phù

      Phương thức còn lại thì thông dụng hơn, đó là sử dụng một loại gọi là “linh thạch.” gì đó để làm tiền tệ giao dịch, người tu tiên hjay sử dụng để mua bán vật phẩm.

“Linh thạch.” tên cũng là nghĩa, là một loại đá tràn ngập thiên địa linh khí, linh khí mà nó sở hữu đối với người tu tiên mà nói, là một thứ cực kỳ bổ dưỡng.

Bình thường ngồi xuống luyện công nếu như thu nạp linh khí của linh thạch, sẽ khiến cho người tu tiên tốc độ tu luyện trở nên kinh người, dù sao bản thân người tu tiên thu nạp luyện hóa linh khí tán loạn trong trời đất, so với linh khí tinh thuần bên người, có thể tùy ý thu nạp, chính là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Nhưng công hiệu lớn nhất của linh thạch, cũng không phải ở chỗ này. Công dụng chủ yếu nhất của nó, chính là khi bố trí trận pháp cùng sự thi triển pháp thuật.

Một trận pháp cao cấp thành công hay không? Hiệu lực như thế nào? Thường thường là xem nó sử dụng hiệu lực của linh thạch, linh thạch tốt chẳng những có khả năng bảo đảm sự thành công của trận pháp, hơn nữa uy lực cũng sẽ gia tăng rất lớn.

Mà số lượng linh thạch tiêu hao khi thi triển pháp thuật, cũng vượt xa khi ứng dụng trên trận pháp. Bởi vì một người tu tiên có thể thi triển cấp bậc cùng hiệu quả của pháp bình thường đều căn cứ vào tu vi pháp lực của bản thân hắn mà định, không thể dựa vào khả năng của bản thân mà có thể xuất ra các pháp thuật siêu đẳng cấp, vì vậy linh thạch trở thành vật tốt nhất để tăng cường pháp thuật.

Nếu như khi người tu tiên thi triển pháp thuật lợi hai, trong tay có thể có một khối linh thạch, linh khí trong linh thạch sẽ cuồn cuộn không ngừng bổ sung cho người tu tiên đang hao tổn pháp lực để làm phép, chứ người làm phép căn bản không thể nào mà cứ liên tục mà mạnh mẽ thi triển pháp thuật ra.

Cho nên linh thạch trở thành thứ mà người tu tiên khi tranh đấu, là lựa chọn để lấy yếu thắng mạnh, hơn nữa sau khi pháp lực bị tổn hao, có vật này để lập tức khôi phục thực lực như trước, có thể gia tăng cơ hội rất lớn để cho bọn họ sinh tồn trong tranh đấu.

Linh thạch có nhiều công dụng như vậy, tự nhiên giá trị của nó rất cao.

Nhưng với nhu cầu sử dụng linh thạch quá lớn, các quáng mạch linh thạch bị khai thác quá độ ngày càng thưa thớt, ngày nay tại tu tiên giới, linh thạch dần dần trở thành xa xỉ phẩm trân quý, trở thành vật bảo chứng tốt nhất của người tu tiên khi giao dịch, trở thành một loại tiền tệ lưu thông của người tu tiên, cũng sắp được cộng đồng định ra quy cách, cùng các chi tiết cấp bậc của linh thạch.

Linh thạch ẩn chứa linh lực bao nhiêu, được chia làm bốn bậc, đó là linh thạch bậc thấp, linh thạch bậc trung, linh thạch bậc cao, linh thạch bậc siêu, đều dựa theo linh lực thuộc tính ẩn chứa không giống nhau ở bên trong, linh thạch cũng chia làm kim linh thạch, mộc linh thạch, thủy linh thạch, thổ linh thạch, hỏa linh thạch là ngũ hành linh thạch, mặt khác cũng có một chút rất hiếm thấy phong linh thạch, lôi linh thạch là linh thạch có thuộc tính, đương nhiên loại linh thạch này rất hiếm.

Linh thạch là đồ tốt như vậy, Hàn Lập nửa khối cũng không có.

Hắn tự nhận trên người cũng không có vật phẩm gì có thể trao đổi, cho nên ngay từ đầu chỉ có ý niệm trong đầu là mở rộng tầm mắt, nên chỉ một đường đông nhìn một chút tây nhìn một cái, cứ thế mà đi.

Mặc dù Hàn Lập bộ dáng lạnh nhạt, thong dong không bức bách, nhưng các quầy hàng này, thật sự có rất nhiều thứ làm cho hắn mắt cũng hồng lên cùng trong lòng cực kỳ xao động.

Không nói cái gì khác, chỉ cần nói đến một lá Không bạch phù chỉ thôi! Món đồ này mặc dù rất bình thường, nhưng là một trong những món đồ mà Hàn Lập trước mắt hết sức cần.

Mặc dù Hàn Lập chưa biết, lá bùa cấp bao nhiêu bậc bao nhiêu, có những tính năng gì khác biệt, nhưng cũng biế với công lực trước mắt của mình, lá bùa sơ cấp bậc thấp này khẳng định cũng đủ để hắn thi triển “Định thần thuật.”

Cho nên nếu như có thể có được một vài lá bùa này, hắn lập tức có thể vận dụng một vài pháp thuật, làm cho thực lực của bản thân lập tức tăng cường thêm một phần.

Đương nhiên ngoại trừ lá bùa này ra, cái gì là “Lôi hỏa phù.” Hỏa long phù “Cự lực phù.” đủ loại linh phù, cũng làm cho Hàn Lập có chút động tâm.

Thậm chí Hàn Lập còn ở trước một quầy hàng, thấy một lá linh phù giống hệt như lá phù lục có thể xuất ra kim tráo của mình, bên cạnh có chú rõ ràng: Kim cương phù, linh phù thuộc tính kim sơ cấp bậc trung có công dụng phòng ngự, giá trị chín khối linh thạch bậc thấp.

Hàn Lập sau khi đi dạo qua rất nhiều quầy hàng, đối với giá tiền của các phù lục, cũng có sự hiểu rõ nhất định. Một lá Không bạch phù chỉ sơ cấp bậc thấp chỉ cần một khối linh thạch bậc thấp là mua được, mà luyện chế hoàn thành phù lục sơ cấp bậc thấp, cho dù là bất kỳ loại pháp thuật gì, cũng có thể bán được hai khối linh thạch bậc thấp.

Về phần linh phù sơ cấp bậc trung, chỉ cần xuất ra là được bán với giá sáu đến mười khối linh thạch, hơn nữa linh phù thuộc tính phòng ngự so với tiến công thì giá cao hơn một ít.

Nếu bản thân cũng có vật phẩm giống như vậy, Hàn Lập tự nhiên phải lưu ý một chút.

Sau khi cẩn thận quan sát quầy hàng có Kim cương phù, hắn phát hiện phù lục của người ta linh khí so với phù lục của hắn sung túc hơn nhiều, hiển nhiên là vật mới chưa từng sử dụng qua, mà phỏng chừng đồ cũ của hắn, nhiều lắm cũng chỉ có thể bán được cho người ta với giá chỉ bằng một phần ba.

Sau khi kết luận như vậy, Hàn Lập cười khổ một chút, xem ra so với người tu tiên ở nơi này, hắn thật đúng là cùng quỷ, hắn không khỏi sờ sờ các vật phẩm ở trên người, đột nhiên trong lòng chợt động, nghĩ tới linh phù có họa hình thanh kiếm trong áo của mình.

Mặc dù còn chưa biết tên của lá phù này, nhưng Hàn Lập tin tưởng, giá trị của nó nhất định phải hơn Kim cương phù.

Nghĩ tới đây, Hàn Lập bắt đầu chú ý các quầy hàng, để ý có bán phù lục có họa hình thanh kiếm giống như vậy hay không.

Nhưng đáng tiếc chính là, sau khi hắn vòng vo rất nhiều quầy hàng, vẫn không có nhìn thấy vật phẩm cùng loại. Nhưng thật ra tại một chỗ có năm sáu người tu tiên vây quanh, phát hiện có người đang bán một lá linh phù sơ cấp bậc cao.

Bên cạnh linh phù có viết: “Phi thiên phù.” là loại linh phù phi hành phong thuộc tính sơ cấp bậc cao, giá trị ba mươi khối linh thạch bậc thấp, hoặc đổi các loại đan dược có giá trị tương đương.

Hàn Lập vừa thấy lời giới thiệu này, trong lòng liền ngẩn ra.

Phải biết rằng, vòng vo qua nhiều quầy hàng như vậy, lúc này hắn mới nhìn thấy bán một lá linh phù sơ cấp bậc cao, không khỏi dụng tâm quan sát, quả nhiên trên phù lục linh khí nồng nặc kinh người, không thể không thấy sự chênh lệch với linh phù bậc thấp và bậc trung.

“Hai mươi khối linh thạch, có đổi không?” Trong số người vây xem có một vị hán tử đi chân không mặt như ngựa, không nhịn được mở miệng nói.

Chủ nhân của quầy hàng là một thanh niên đầu đội mũ cỏ, hắn lấy tay chỉ chỉ vào giá, không để ý đến lời của người nọ.

“Chỉ là Phi hành phù mà thôi, cũng không phải linh phù công kích hoặc phòng ngự, hai mươi khối đã là không ít rồi!” Người mặt ngựa ra giá không cam lòng nói.

“Hừ! Thật sự là linh phù công kích hoặc phòng ngự, ta sẽ bán với giá ba mươi khối sao? Không có năm mươi khối, thì đừng có mà nhìn vào! Muốn chiếm tiện nghi, thì đi tìm chỗ khác đi! Ta không chào đón.” Thanh niên nọ rốt cục lạnh như băng cất tiếng nói, nhưng hắn một khi mở miệng, làm cho hán tử kia tức giận trên mặt cũng.

“Hảo tiểu tử! Tần diệp lĩnh Diệp Báo ta nhớ kỹ ngươi, sau khi đại hội chấm dứt, chúng ta hãy luận bàn một chút.” Hán tử mặt ngựa tức giận nói.

“Tần diệp lĩnh.” Hàn Lập nguyên lúc đầu đang đứng ngoài cao hứng cười xem, chợt nghe địa danh này, trong lòng cả kinh.

“Đó không phải là chỗ xuất thân theo lời của Chu Nho đã bị hắn giết chết sao? Mặc dù không biết lời của Chu Nho nọ là thật hay giả, nhưng hán tử này nếu tự xưng là người của Diệp gia, bản thân mình vẫn phải cẩn thận một chút!”

Nghĩ tới đây, Hàn Lập lui lại mấy bước, lặng lẽ rời khỏi nơi đây, đi tới trước một quầy hàng khác. Bất quá trên lời giới thiệu có nói là đồng ý đổi lấy đan dược có giá trị tương đương, đã được hắn ghi vào trong lòng.

Hắn nhớ kỹ bản thân còn có không ít “Hoàng long đan.” cùng “Kim tủy hoàn.” chưa dùng, không biết là có phù hợp với yêu cầu của thanh niên nọ không, đợi đến khi vắng người hãy tới hỏi cũng không muộn! Nếu thật có thể thành công, thì bản thân đã có thể có được chút vốn, có thể đổi lấy những vật phẩm cần thiết rồi.

Hàn Lập sau khi đã tự định ý nghĩ, quay đầu nhìn lại quầy hàng của thanh niên nọ, lại phát hiện Diệp Báo đã không còn ở nơi này, không biết đã đi nơi nào. Mà trong mấy người còn lại, lại có một người lấy ra một cái bình đưa cho thanh niên nọ.

Thanh niên mở cái bình ra, ngửi một chút, rồi khe khẽ lắc đầu, đem cái bình trả lại cho chủ nhân. Chủ nhân của cái bình không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt tiếc nuối mà rời đi, mà mấy người khác tựa hồ cùng đi với người này, cũng ngay sau đó cùng rời đi, hiện tại trước quầy hàng không có một bóng người.

Hàn Lập vừa thấy, trong lòng mừng thầm, cũng chầm chậm bước đến phía trước quầy hàng của thanh niên. Mà thanh niên nọ thấy Hàn Lập, có chút sửng sốt, hiển nhiên nhận ra hắn là người vừa mới tới lúc nãy.

Hàn Lập tới trước mặt người thanh niên cười cười, nói:

“Ta có hai loại dược vật, xem một chút thử có hợp với yêu cầu của ngươi không?”

Nói xong, hắn lấy ra hai cái bình nhỏ một xanh một lam, đặt ở trước mặt người này.

Người thanh niên cũng không nói lời thừa, đưa tay đem hai cái bình cầm trong tay, bậ nắp ra. Sau đó đưa mũi tới gần miệng bình, phân biệt ngửi thử, trên mặt lộ ra ánh mắt suy tư.

Thanh niên Sau khi trầm ngâm một lát, cũng không có lập tức hồi phục, mà đem cái bình nhẹ nhàng đưa trở về trước mặt Hàn Lập.

“Thế nào?” Hàn Lập không hiểu rõ nên hỏi.

“Nói thật, đan dược trong hai cái bình của ngươi, so với mấy người trước đưa cho ta xem tốt hơn một chút, nhưng đối với ta mà nói cũng không có nhiều tác dụng” Thanh niên sau khi do dự một chút, thì vẫn lắc đầu cự tuyệt.

----- o O o -----

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3