Phàm nhân tu tiên - Chương 0239 - 0240

Chương 239: Quyết Trạch

      Sau khi đợi ở trong động phủ một ngày, ngày thứ hai Hàn Lập đứng ở trước mặt vợ chồng Lý Hóa Nguyên, nghe vị sư phụ này thản nhiên nói:

“Hàn Lập, đã nghĩ kỹ muốn vi sư cấp cho vật gì chưa? Bây giờ có thể nói xem.”

“Đệ tử muốn một bộ công pháp thích hợp cho mình tu luyện, mong rằng sư phụ có thể thành toàn cho.” Điều này căn bản là không cần suy nghĩ, Hàn Lập sớm đã có đáp án trong lòng, lập tức thốt ra.

Lý Hóa Nguyên nghe xong, không lộ vẻ ngoài ý muốn, ngược lại hướng thiếu phụ bên cạnh cười, ý tứ muốn nói: Thế nào, ta không nói sai chứ, quả nhiên là muốn công pháp.

Sau đó lão mới quay đầu, thong dong nói với Hàn Lập:

“Ừ, lựa chọn này của ngươi không tệ. Đến gần đây để cho vi sư xem xét thuộc tính linh căn của ngươi, sau đó quyết định ban cho ngươi pháp quyết loại gì.”

Hàn Lập nghe xong, không dám chần chờ, lập tức tiến tới. Tiếp theo bị đối phương bắt lấy cổ tay, một cỗ nhiệt lưu nhanh chóng lưu động tại bên trong kinh mạch.

“Trừ Kim thuộc tính ra, công pháp thuộc tính khác đều có thể tu luyện được. Dĩ nhiên là linh căn có bốn thuộc tính, điều này thật đúng là làm cho ta giật mình, ngày đó cũng chỉ là từ mặt ngoài thấy được linh căn của ngươi hỗn tạp, cũng không nghĩ tới tình huống đến mức như thế này.” Lý Hóa Nguyên sau một lát dò xét, sắc mặt có chút cổ quái, khẽ thở dài nói.

Thiếu phụ ở một bên nghe xong cũng lộ ra vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, mặc dù không mở miệng nói chuyện nhưng không tự đánh giá lại Hàn Lập thêm vài lần.

“Đệ tử tư chất thấp kém, làm cho sư phụ thất vọng” Hàn Lập trên mặt khẽ đỏ lên, có chút xấu hổ nói.

“Điều này không có gì cả, nếu trời cao có thể cho người Trúc Cơ thành công, vậy khẳng định sẽ có tạo hóa dành cho chính ngươi, chỉ là nếu như vậy thì việc lựa cho công pháp tu luyện có thể có chút phiền phức!”

“Có ý nghĩa gì?”

Hàn Lập nghe xong lời này, trừng mắt nhìn, mặc dù không có chủ động hỏi nhưng vẻ mặt nghi hoặc biểu hiện ra không thể nghi ngờ.

“Chàng thiệt là, nói rõ ràng cho đồ đệ là được. Lão chính là dạng không đầu không đuôi như vậy đó. Kỳ thật ý tứ của sư phụ ngươi là lúc đầu muốn cho ngươi lựa chọn một môn công pháp không tệ, nhưng là hiện tại nhìn qua thuộc tính linh căn của ngươi, lại có chút do dự. Dù sao công pháp càng tốt thì càng khó tu luyện, không bằng cấp cho ngươi một bộ pháp quyết đơn giản để có thể cho ngươi tiến lên cấp bậc nhanh hơn một chút.” Thiếu phụ quở trách Lý Hóa Nguyên một câu, tiếp theo lại hướng Hàn Lập ôn nhu giải thích.

“Không sai, phu nhân nói chính là điều ta muốn nói.” Lý Hóa Nguyên cuống quít gật đầu. Nhưng tiếp theo lão lại giảng giải chi tiết, rõ ràng hơn:

“Phải biết rằng công pháp tu luyện của người tu tiên chúng ta dựa theo uy lực cùng hiệu quả để xem xét, đại thể có thể chia làm ba loại. Một loại công pháp sau khi tu luyện, tốc độ tinh tiến của pháp lực bình thường, thậm chí vẫn hơi thấp, nhưng chúng có thần thông và thủ đoạn khắc địch chế thắng, uy lực cường đại không giống bình thường. Trong thực chiến càng như cá gặp nước, có thể vượt qua tu sĩ tầng cao hơn nhưng pháp lực lại ở tầng thấp. Bởi vậy tu sĩ tự biết cuộc đời này vô vọng có thể kết đan, đều tuyển chọn công pháp này tu luyện!”

“Loại thứ hai vừa vặn trái ngược, hiệu quả tinh tiến pháp lực của loại pháp quyết này cực kỳ kinh người, dễ dàng tu luyện, hơn nữa cơ hội gặp phải bình cảnh cũng nhỏ hơn tu sĩ tu luyện loại pháp quyết đầu tiên. Nhưng có được tất có mất, ưu thế của loại công pháp đầu tiên vừa vặn là thiếu khuyết trí mạng của loại pháp quyết này. Loại công pháp này trên cơ bản không có thủ đoạn tự bảo vệ mạnh mẽ, thần thông lại càng ít đến mức đáng thương. Trên cơ bản tu luyện loại pháp quyết này, trong cuộc sống sau này chỉ có thể trở thành kẻ yếu trong các tu sĩ cùng cấp, nhưng đồng dạng người muốn theo đuổi tu tiên lên tầng càng cao, vọng tưởng tiến vào thiên đạo, tu luyện loại pháp quyết này cũng không ít, dù sao nó dễ dàng giúp cho các tu sĩ dễ dàng tiến đến gần Kết Đan kỳ nhất.”

Khi Lý Hóa Nguyên nói tới đây liền dừng lại, đột nhiên cười híp mắt hướng về phía Hàn Lập nói:

“Không biết đồ đệ nhà ngươi sẽ chọn lựa loại pháp quyết nào, hoặc là cho rằng loại pháp quyết nào thích hợp hơn cho mình?”

Hàn Lập vừa nghe lời ấy, sửng sốt một chút, không khỏi chần chờ hỏi:

“Sư phụ, không phải là có ba loại sao, tại sao mới nói có hai loại?”

Lý Hóa Nguyên nghe xong nghi vấn của Hàn Lập, sau khi cùng cười với thiếu phụ, mới nói với Hàn Lập:

“Đích xác ngoại trừ hai loại trước ra, còn tồn tại một công pháp thứ ba cực kỳ ít, đó chính là pháp môn tu luyện đỉnh cấp mà đông đảo tu sĩ truy đuổi. Tuy nhiên vi sư không khuyên ngươi tu luyện. Và bảy vị sư huynh của ngươi cũng không có ai tuyển tu loại công pháp này. Mặc dù nó cơ hồ tập trung điểm mạnh của hai loại công pháp trên, uy lực cường đại, pháp lực tinh tiến kinh người, nhưng tu luyện nó chẳng những có nhiều điều kiện hạn chế, khó khăn trùng trùng, hơn nữa quá trình tu luyện hết sức nguy hiểm, không chú ý sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục. Sư nương ngươi tu luyện chính là loại công pháp đỉnh cấp này, kết quả cẩn thận như thế mà thiếu chút nữa thì một mạng ô hô ai tai, cho nên không phải tu sĩ có tư chất vượt xa người khác, tu luyện nó cùng với tự sát không kém bao nhiêu.”

Ta mặc dù trên tay có hai, ba công pháp đỉnh giai, nhưng nếu ngươi tự thấy tu luyện nó có thể thành công, nhân vì công pháp này là bồi thường cho ngươi, vì vậy nếu như ngươi nhất định phải tu luyện công pháp đỉnh cấp, vi sư cũng sẽ đưa cấp cho, nhưng nếu sau này xuất hiện nguy hiểm và khó khăn gì, chỉ có thể giải quyết dựa vào chính bản thân mình.”

Lý Hóa Nguyên rõ ràng không muốn Hàn Lập tuyển chọn loại công pháp cuối cùng để tu luyện, cho nên trước tiên cảnh cáo Hàn Lập một phen.

Hàn Lập cau mày, cúi đầu suy ngẫm, việc này đích xác là sự lựa chọn khó khăn.

Nhưng không bao lâu sau Hàn Lập ngẩng đầu lên, trong mắt thần sắc bình tĩnh, hiển nhiên đã đưa ra quyết định.

“Sư phụ, xin thứ cho đồ đệ vô lễ. Đệ tử trước khi đề xuất yêu cầu, có thể hỏi một chút về công pháp sư phụ tu luyện là gì không?” Hàn Lập đột nhiên mở miệng hỏi.

“Ha, ha! Vi sư tu luyện là công pháp đỉnh cấp “Chân Dương quyết.”, nhưng vi sư thân mình chính là tam dương chi thể gần với Thiên Linh căn, tu luyện công pháp này chính là như cá gặp nước, hơn xa công pháp khác. Nếu không vi sư sao có thể kết thành kim đan đây chứ?” Lý Hóa Nguyên mặc dù không ngờ tới Hàn Lập sẽ hỏi câu này, nhưng vẫn kiêu ngạo nói.

“Đệ tử rõ rồi, vậy đệ tử tuyển tu loại pháp quyết thứ hai.” Hàn Lập thần sắc bình tĩnh nói.

“Loại thứ hai?”

Lý Hóa Nguyên thần sắc khẽ động, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, dùng ánh mắt dò xét Hàn Lập vài lần, mà thiếu phụ một bên nghe vậy, cũng toát ra ánh mắt cảm thấy khá hứng thú.

“Ngươi chọn loại thứ hai, làm cho vi sư nói như thế nào đây chứ? Lòng tu tiên kiên định như thế làm vi sư rất là vui mừng. Nhưng ngươi phải biết rằng pháp lực tu luyện dễ dàng, điều này cũng là đối với người có tư chất tốt mà nói, hơn nữa người có tư chất nổi bật như bọn hắn có thể tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong cũng là số ít trong đó mà thôi. Cho nên vi sư vẫn có khuynh hướng muốn ngươi chọn loại công pháp đầu tiên, mặc dù hy vọng kết đan rất xa vời nhưng tối thiểu có thể làm cho ngươi trong tu sĩ Trúc Cơ kỳ tự hào hãnh diện, không bị người khi dễ. Thật ra bất kể tu luyện loại công pháp nào, có thể kết đan có được mấy người! Nhớ lúc đầu...”

Lý Hóa Nguyên căn bản muốn khuyên bảo Hàn Lập một chút, nhưng nói một hồi lại tựa hồ hồi tưởng chuyện cũ gì đó, tâm tình trở nên trầm trọng một chút, ngậm miệng không nói nữa.

Thiếu phụ ở một bên thấy tình cảnh này, khẽ thở dài, tiếp theo nói với Hàn Lập:

“Hàn Lập, ngươi đã nghĩ kỹ, muốn tuyển tu loại công pháp này sao? Mặc dù ngươi chọn không vượt quá suy nghĩ của ta cùng sư phụ ngươi, nhưng lòng tu tiên của ngươi quả thật kiên định như thế, sư phụ của ngươi tự nhiên cũng sẽ không phản đối. Nếu ngươi không biết tự lượng sức mình muốn chọn công pháp đỉnh cấp, vợ chồng ta hai ngươi đồng dạng đáp ứng nhưng sẽ khiến cho chúng ta rất thất vọng. Dù sao không phải là vấn đề lòng tu tiên có kiên định hay không, mà là với quá cao.”

“Không sai, sư nương ngươi đã nói ra tâm tư của vi sư, vi sư cũng sẽ không nói cái gì nữa, bây giờ chỉ hỏi ngươi một lần, thật đã quyết định kỹ chưa?” Lý Hóa Nguyên khôi phục lại tinh thần, vừa lúc nghe được ngôn ngữ của thiếu phụ, liền vuốt cằm đồng ý nói.

“Đúng vậy, đệ tử đã hạ quyết tâm.” Hàn Lập lẳng lặng nghe vợ chồng Lý Hóa Nguyên nói xong, trầm giọng nói.

“Ừm, nếu ngươi hạ quyết tâm, như vậy theo ta đi Tàng thư thất. Phu nhân tạm thời ở chỗ này đợi chốc lát, ta cùng Hàn Lập sẽ trở lại ngay.” Lý Hóa Nguyên thấy vậy, cũng không nói cái gì nữa, đứng dậy dẫn Hàn Lập đi ra ngoài, để cho thiếu phụ lưu lại chỗ này chờ.

Tàng thư thất cách đại sảnh không xa, cũng không quá lớn, chỉ là một cái thạch thất bình thường, thậm chí là thấp bé, nhưng cả thạch thất được một cái kết giới màu hỏa hồng bảo vệ, người bên ngoài căn bản không cách nào tiến vào.

Lý Hóa Nguyên đi tới kết giới trước mặt, không thèm để ý, vươn một ngón tay tùy ý hướng kết giới vạch ra, kết giới lập tức mở ra một cái cửa lớn rộng khoảng một trượng, để cho hai ngươi sánh vai nhau bước qua.

Sau đó cửa đá được đẩy ra dễ dàng, mang theo Hàn Lập vào thạch thất.

Vừa vào bên trong, Hàn Lập đã được đại khai nhãn giới. Bởi vì trong thạch thất, các thức, các dạng ngọc giản, sách, hộp, bộ sách tất cả đều nổi lơ lửng ở trong không trung, tản ra kỳ quang đủ mọi màu sắc, chừng năm, sáu mươi kiện. Cái này chính là công pháp tu luyện mà Lý Hóa Nguyên mấy trăm năm qua dùng các loại thủ đoạn để thu thập được.

“Nơi này mỗi đồ vật đều giống nhau, đều bị ta hạ cấm chế, nếu như không phải do ta và phu nhân đi lấy, sẽ lập tức kích động trận pháp bên trong thạch thất, sau đó người sẽ bị vây khốn ở đây.” Lý Hóa Nguyên có chút tự đắc giảng giải với Hàn Lập, nhưng hắn lại nghe ra ý vị của một tia cảnh cáo ở bên trong, liền cuống quít gật đầu tỏ vẻ đã biết.

----- o O o -----

Chương 240: Thư Hiệt

      Lý Hóa Nguyên thấy Hàn Lập biết ý như thế, thần sắc lộ ra vẻ hài lòng, sau đó nhẹ nhàng sử ra một trảo, nhất thời một đạo mây đỏ bay ra từ trên tay, sau đó cuộn một cái ngọc giản mang trở về trên tay lão.

Lý Hóa Nguyên cũng không thèm nhìn tới, trực tiếp giao cho Hàn Lập, sau đó dùng thủ pháp như thế liên tiếp quơ lấy bảy, tám kiện đồ vật mới. Lúc này Hàn Lập đang cầm một đống đồ nhìn không chớp mắt.

“Mấy loại công pháp này đều là loại giúp pháp lực tinh tiến nhanh chóng, lại vừa dễ dàng tu luyện, ngươi chọn lựa ra một loại làm chủ công pháp đi, còn lại phải trả về chỗ cũ. Đợi lựa chọn xong, nói một tiếng với ta.” Lý Hóa Nguyên lạnh nhạt nói với Hàn Lập, sau đó khoanh chân ngồi xuống trên một cái bồ đoàn tại thạch thất.

Hàn Lập cảm giác được hai mắt mình có chút hoa lên, mặc dù công pháp không nhiều lắm, nhưng đích xác đều có đặc sắc riêng.

Ví dụ như trong đó có một quyển “Quy Nguyên công”, ngoài việc tốc độ tăng tiến pháp lực không chậm, còn có một loại tiểu thần thông cực kỳ thực dụng “Quy Nguyên linh giáp.” Khi đối địch ngoài việc phụ trợ thêm một tầng pháp thuật phòng ngự, mặt khác có khả năng dùng pháp lực ngưng tụ xuất ra linh giáp, sự bảo vệ hơn một tầng, có thể nói là thủ đoạn tốt nhất để bảo vệ tính mạng, mà linh giáp này theo sự tinh tiến của Quy Nguyên công, lực phòng ngự cũng dần dần gia tăng.

Bên trong một cái ngọc giản khác ghi lại “Huyễn Linh quyết.” cũng rất tốt, với thần thông “Ảo ảnh.” có thể tùy thời tùy chỗ huyễn hóa ra phân thân giống đúc như mình, làm mê hoặc địch nhân. Tầng thứ tu luyện càng cao thì số phân thân càng nhiều, càng có thể mê hoặc tầm mắt của địch nhân.

Trừ hai loại công pháp này ra, các pháp quyết khác với tiểu thần thông mặc dù uy lực không lớn nhưng đối với việc đào thoát để bảo vệ tính mạng đều cực kỳ hữu hiệu. Xem ra người sáng lập ra công pháp này đã rất rõ ràng, rành mạch từng câu. Công pháp này không cách nào tranh đấu ngoan cường với đối phương, bảo trụ mạng nhỏ mới là chuyện trọng yếu đầu tiên.

Sau khi Hàn Lập xem qua tất cả một lần. Một quyển sách màu vàng bên trong một hộp ngọc làm cho hắn ngạc nhiên.

Bởi vì kích cỡ, hình dáng quyển sách này rất quen thuộc. Hàn Lập khẳng định hoàn toàn giống như đúc quyển sách màu bạc đang ở trong tay hắn. Chỗ bất đồng duy nhất chính là quyển sách này phảng phất mỏng mảnh hơn một chút, trên mặt cũng không có hoa văn cổ quái. Ngược lại xuất hiện cổ văn dày đặc, tuy nhiên sau khi nhìn kỹ, ở trên ghi lại một môn pháp quyết bình thường gọi là “Ngưng Nguyên công”, pháp quyết thần thông phụ trợ “Tụ Linh thuật.” cũng cực kỳ bình thường, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện tụ tập linh khí.

Hàn Lập đem quyển sách màu vàng này lăn qua lộn lại nhìn vài lần, nghi hoặc trong lòng nảy lên, nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc trù trừ giải mê, mặc dù hắn rất muốn lập tức đem quyển sách màu bạc trong túi trữ vật lấy ra so sánh một phen.

Nhưng hắn bây giờ phải đưa ra quyết định mới được, nếu không sẽ làm cho vị sư phó của mình nổi lên lòng nghi ngờ.

Nghĩ tới đây, Hàn Lập cân nhắc về quyển sách màu vàng này, nháy mắt trong lòng đã đưa ra sự lựa chọn.

Vì vậy hắn mở miệng nói với Lý Hóa Nguyên đang nhắm mắt dưỡng thần:

“Sư phụ, ta đã chọn kỹ rồi. Chính là công pháp này.”

Lý Hóa Nguyên nghe vậy liền mở hai mắt, nhìn thấy quyển sách màu vàng trong tay hắn, nao nao rung động. Tuy nhiên cũng không nói gì thêm, sau khi gật đầu thì dẫn thạch thất.

Khi về tới đại sảnh, thiếu phụ đang chờ thầy trò bọn họ hai người, thấy vậy trước tiên cười cười ôn nhu, sau mới hỏi:

“Thế nào, chọn kỹ rồi chứ?”

“Đa tạ sư nương quan tâm, đệ tử đã chọn kỹ rồi.” Hàn Lập cung kính đáp.

“Ta đây đã an tâm.” Thiếu phụ nghe vậy, càng cười vui mừng. Tựa hồ còn muốn quan tâm việc này hơn Hàn Lập, làm cho hắn nao nao trong lòng.

“Tốt lắm, nếu ơn cứu mạng sư nương ngươi đã báo. Bây giờ nên nói chuyện thu ngươi làm đồ đệ. Ngươi thật tâm nguyện ý đầu nhập làm môn hạ của ta, chính thức thành đệ tử Lý Hóa Nguyên chứ?” Lý Hóa Nguyên đột nhiên thần sắc trang nghiêm nói:

Hàn Lập trong lòng rùng mình, nhanh chóng bước lên phía trước quỳ nói:

“Đệ tử Hàn Lập tuyệt đối thành tâm, không dám có chút giả dối.”

Hàn Lập ngoài miệng mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng lại thì thầm kiểu khác:

“Ngươi nếu thật lòng đối với ta, ta tự nhiên là thành tâm mười phần, nguyện làm tròn bổn phận thầy trò, nếu như có tâm tư xấu, ta cũng sẽ không khờ khạo mặc cho ngươi thao túng.”

Lý Hóa Nguyên tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Hàn Lập, nếu không đã sớm một chưởng đem Hàn Lập diệt trừ.

“Tốt, người tu tiên chúng ta hết thảy đều đơn giản, từ hôm nay trở đi ngươi chính là đệ tử chính thức của Lý Hóa Nguyên ta, hy vọng sau này ngươi có thể cần cù chuyên tu tiên đạo, không làm giảm danh tiếng Lý Hóa Nguyên ta.” Lão lúc này thần sắc mới hòa hoãn, cười nói.

Kế tiếp Hàn Lập và Lý Hóa Nguyên tự nhiên một phen thầy giỏi, trò ngoan, tiếp theo lại bị Lý Hóa Nguyên dạy bảo, sau đó Hàn Lập cáo từ rời đi.

Khi ra động phủ vừa lúc đụng phải vị Vu đại sư huynh kia

Ma âm không ngớt hướng Hàn Lập, sao mình lại chuốc lấy cực khổ, lúc này miệng luôn chối từ, cuối cùng khi vẻ mặt đối phương tiếc nuối, rút cuộc thoát khỏi dây dưa, ngự khí bay đi.

Khi Hàn Lập đứng ở trên tiểu chu, không khỏi nhịn được hồi tưởng hết thảy những gì phát sinh trong hai ngày.

Vị sư phó Lý Hóa Nguyên này đem lại ấn tượng cho hắn so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thái độ đối với hắn so với chuyến đi cấm địa lần trước hoàn toàn bất đồng. Không biết là bởi vì hắn đối với sư nương gián tiếp có ân cứu mạng, hay là do mình Trúc Cơ thành công, rút cuộc đã được trọng thị của vị tu sĩ Kết Đan kỳ này.

Mặc kệ như thế nào, Hàn Lập hiểu được chính mình chuyến này không có trắng tay, không chỉ có một chỗ dựa to lớn ở trong tu tiên giới, mà còn được một quyển sách màu vàng, cái này có thể giải quyết được bí ẩn của quyển sách màu bạc kia.

Cho dù không có lời giải, Hàn Lập cũng không quan tâm, nhiều lắm chính là tu luyện Ngưng Nguyên công là được, tuy nói công pháp này không có đại thần thông gì, nhưng Hàn Lập lại có nhiều cách tự bảo vệ khác, cũng không cần lo lắng về việc này.

Sau khi về tới động phủ của mình, Hàn Lập lập tức tiến vào phòng ngủ, vội vàng đem hai quyển sách màu vàng, bạc lấy ra, cẩn thận so sánh.

Quyển sách màu bạc bộ dạng vẫn còn mới, chưa ai đụng vào, Hàn Lập đồng thời đem quyển sách màu vàng chồng lên, quả nhiên lớn nhỏ hoàn toàn giống vừa nhìn đã biết là những vật có quan hệ lớn lao.

Hàn Lập cầm hai quyển sách phân ra hai bên trái phải, một tay một quyển phân biệt, cân nhắc một chút, quyển màu bạc nặng hơn một tí. Xem ra cảm giác quyển màu vàng mỏng hơn không phải là sai, mà là do độ dày không giống nhau.

Hàn Lập cúi đầu nghĩ ngợi một lát, đột nhiên đem quyển sách màu bạc để trước mắt, cẩn thận xem xét hoa văn cổ quái, lấy tay vuốt ve không ngừng.

Lúc này trong mắt hắn lóe ra thần sắc bất định, tựa hồ có nan đề rất lớn làm cho hắn lưỡng lự.

Tuy nhiên trên mặt Hàn Lập vẫn lộ ra vẻ quả quyết.

Hắn đột nhiên đem bỏ sách ra khỏi tay, sau đó nhẹ nhạng xoa tay, một đoàn liệt hỏa đỏ hồng bao phủ lấy quyển sách màu bạc, chiếu rọi làm mặt Hàn Lập đỏ bừng, nhưng hắn không thèm để ý, ngay cả mắt cũng không chớp, nhìn chằm chằm quyển sách đang ở trong liệt hỏa, lúc này bởi vì nhiệt độ cao nên bề mặt đã bắt đầu chảy ra.

Đột nhiên thần sắc Hàn Lập rung động, tiếp theo lộ ra vẻmặt vui mừng do bề mặt quyển sách sau khi tan chảy, dĩ nhiên bên trong cũng hiện ra quang mang màu vàng, quả nhiên trong đó có bí mật.

Thấy cảnh này Hàn Lập cẩn thận điều khiển ngọn lửa, không cho nó phá hủy lớp màu vàng kia. Nhưng Hàn Lập hiển nhiên đã lo lắng quá độ, quyển sách màu vàng mới lộ ra này tựa hồ không sợ ngọn lửa đốt, không có chút biến hóa nào.

Đợi khi quyển sách màu vàng mới tinh hoàn toàn hé lộ, hắn mới vung tay lên, ngọn lửa lập tức biến mất, sau đó tim đập thình thịch đọc quyển sách mới có được này.

Hắn chỉ nhìn mở đầu, người liền ngây ngẩn cả ra, tiếp theo sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bởi vì quyển sách này dĩ nhiên cũng dạy người làm sao điều khiển phi kiếm cùng Kiếm tu chi thuật chuyên dùng tu luyện kiếm quang, mặc dù cực kỳ thần diệu nhưng vốn không phải là thứ Hàn Lập muốn.

Xem ra hán tử chân trần của Cự Kiếm môn ngày đó chính là tu luyện quyển sách trước mắt này, nhưng kỹ xảo này có lẽ đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ đúng là bảo bối nhưng đối với Hàn Lập hôm nay đã Trúc Cơ thành công, có thể nói là bình thường, thật sự không cách nào gợi lên sự hứng thú của hắn.

Hàn Lập vẫn còn không chịu buông bỏ hy vọng.

Hắn lăn qua lộn lại dò xét một lần, thậm chí dùng liệt hỏa đốt thêm lần nữa nhưng vẫn không có phát hiện gì khác.

Bận rộn hơn nửa ngày, Hàn Lập càng nhìn quyển sách màu vàng này thì càng tức giận.

Tốn nhiều tâm tư như vậy, lại thu được thứ vô dụng, thật sự là cực kỳ buồn bực. Đặc biệt là hai chữ Kiếm quang càng lại kích thích Hàn Lập, bởi vì hắn thân mình tu luyện Thanh Nguyên kiếm quang, chẳng lẽ còn phải tu luyện thêm một loại kiếm quang khác.

Hàn Lập âm trầm nghiêm mặt, đột nhiên túm lấy quyển sách, quăng ra giữa không trung, ngay sau đó tay phải nhấc lên, một đạo kiếm quang màu xanh to như cái bát rời tay, trực tiếp đánh tới quyển sách. Hàn Lập chuẩn bị hoàn toàn tiêu hủy đồ vật này, để tránh khỏi việc bực mình.

“Phành.” một tiếng, thanh âm bao liệt như trong tưởng tượng của Hàn Lập không có truyền đến, thật ra kiếm quang màu xanh giống như đá chìm đáy bể, đã biến mất vô ảnh vô tung trên quyển sách, như bị căn nuốt.

“Đây là...” Hàn Lập lấy làm kinh hãi, nhưng sau đó trong tâm rung động, đột nhiên trở nên phấn chấn.

----- o O o -----

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3