Phàm nhân tu tiên - Chương 0347 - 0348
Chương 347: Triệt Ly
Lão giả đang đứng trong hậu điện, hai tay chắp sau lưng.
Thấy đám người Hàn Lập gồm có vài chục tu sĩ tiến đến, thần sắc lão giả không đổi nói:
"Những người các ngươi ta vừa rồi có xem xét qua, đều có tư chất không tệ hoặc công pháp tu luyện đặc thù. Bởi vậy các ngươi là mồi lửa cho việc “Đông Sơn tái khởi.” của bổn phái. Cho nên cho các ngươi nửa ngày thời gian trở về thu xếp, sau đó Hoàng sư điệt sẽ mang các ngươi lập tức xuất phát.”
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, cũng có người kinh nghi hỏi:
“Lão tổ, không phải Ma đạo cần hai ngày nữa mới công phá được phòng tuyến sao, vì sao phải vội vàng như vậy?”
"Hừ! Phòng tuyến phía trước chính xác cần có hai ngày thời gian mới công phá được, nhưng các ngươi có nghĩ đến đối phương cứ thế mà nhìn những người lưu thủ của chúng ta rút lui sao chứ? Bọn họ phái người lẻn qua phòng tuyến, tập kích các phái. Phỏng chừng nhiệm vụ của bọn họ không phải là tiêu diệt các phái, mà chính là làm cho chùng ta không thể thuận lợi triệt ly mà thôi. Cho nên, phải bỏ mặc những người ở bên ngoài, tranh thủ thời gian để các ngươi rời đi. Nhưng nếu các người thừa dịp thời gian chuẩn bị mà tiết lộ việc này với đám người bên ngoài, khiến cho mọi việc hỗn loạn. Ta sẽ tự mình ra tay “thanh lý môn hộ.” Thanh âm lãnh khốc vô cùng của cẩm y lão giả vang lên, làm cho các tu sĩ trong lòng phát lạnh.
“Dạ.”
Đám người Hàn Lập tự nhiên không dám có lời dị nghị, tất cả đồng thanh cung kính đáp sau đó đi thu thập đồ đạc.
Trên đường trở về, Hàn Lập cùng tiểu lão đầu chia tay giữa đường, hai người tâm tư đều nặng nề.
Bởi vì động phủ ở quá xa, cho nên sau khi chia tay, Hàn Lập dùng Thần Phong Chu toàn lực phi hành để sớm có thể về tới nơi ở.
Lúc này trong lòng Hàn Lập cực kỳ phức tạp.
Nếu như nghe lời Lệnh Hồ lão tổ rời bỏ Việt quốc, tự nhiên là tính mạng không cần phải lo lắng, ngoài ra bởi vì nhân thủ thiếu thốn nên sẽ được coi trọng.
Nhưng đồng dạng về sau, muốn xây dựng lại Hoàng Phong Cốc, muốn ở quốc gia mới có địa bàn, mà bản thân lại là một trong số không nhiều lắm tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại, khẳng định là có rất nhiều việc vụn vặt quấn lấy thân. Tuyệt đối không có nhiều thời gian dành cho tu luyện!
Như vậy, đợi cho tất cả mọi việc ổn định, sáu phái hồi phục được nguyên khí thì cơ hội tiến vào Kết Đan kỳ cũng đã qua. Đây chính là sự tình mà Hàn Lập rất không muốn thấy.
Mà nếu như giờ mình trốn đi, Hàn Lập lại không biết bản thân có bị lão quái vật kia dùng thần thức giám thị không? Nói không chừng hành động hơi có chút bất thường liền sẽ bị nhận ra, lúc đó việc “đào binh.” của mình khẳng định sẽ “chết không chỗ chôn.” a!
Trong lòng Hàn Lập rất hối hận, sớm biết rằng sự tình hỏng bét đến bước này, sao lại không tự mình bỏ sang nước khác, còn trở lại làm chi!?
Hàn Lập trong lòng bất đắc dĩ về tới động phủ.
Tiến vào trong động, hắn vội vàng tiến tới phòng ngủ, lấy ra túi trữ phù lục dưới giường, tiếp theo lại tới Tàng trữ thất, thu hồi tất cả trân hi dược tài còn lại.
Cuối cùng mới tới phá hủy tòa mật thất chứa Linh nhãn chi tuyền và che dấu nó cẩn thận.
Hiện tại không thể di chuyển được linh vật này, Hàn Lập cũng không hi vọng bị người Ma đạo phát hiện sử dụng.
Làm xong tất cả mọi việc, Hàn Lập trở lại nội phủ, kiểm tra kỹ lại một lượt. Thấy không có gì còn sót mới rời khỏi. Đem trận kỳ cùng trận bàn của “Điên đảo ngũ hành đại trận.” tất cả đều thu hồi cho vào túi trữ vật.
Bởi vì trận pháp biến mất, cửa của động phủ lập tức xuất hiện, hai hàng lông mày Hàn Lập giãn ra, bỗng nhiên phóng ra hai đạo ô quang, sau thời gian khoảng chừng một bữa cơm cả tòa núi nhỏ đã bị phá hủy, đá núi sụp đổ đem động phủ hoàn toàn che dấu đi.
Sau đó Hàn Lập trên không trung bay quanh một vòng, rồi mới rời khỏi.
Khi Hàn Lập về tới Nghị sự đại điện thì phần lớn mọi người cũng đã đến, nhưng làm cho Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn đó là ngoài vài chục tu sĩ Trúc Cơ Kỳ ra còn có mấy trăm tên đệ tử Luyện Khí kỳ cũng ở đó.
"Những người này chẳng nhẽ cũng muốn đồng loạt rời khỏi? “Hàn Lập nghi hoặc thầm nghĩ.
Ánh mắt sáng ngời, bỗng nhiên hắn nhìn thấy tiểu lão đầu và Tiêu Thúy Nhi đứng cùng một chỗ, đang thấp giọng nói cái gì đó, thần sắc hai người cực kỳ nghiêm túc.
Gặp tình cảnh này, Hàn Lập không khách khí đi đến.
“Hàn sư thúc!” Tiêu Thúy Nhi nhìn thấy Hàn Lập đến liền chào một tiếng.
Hàn Lập cười gật đầu, liền quay sang nói với tiểu lão đầu:
“Tại sao lại thế, mấy đệ tử Luyện Khí kỳ chẳng nhẽ đồng loạt triệt ly cùng chúng ta hay sao?”
Vì không để người khác chú ý, nên âm thanh của Hàn Lập rất bé.
“Phải đó! Không thể dễ dàng buông bỏ, đệ tử này của ta cùng ở trong nhóm có tư chất tuyệt hảo đó!” Tiểu lão đầu nhàn nhạt nói và khi nhắc đến Tiêu Thúy Nhi thì lão lộ ra vài phần ngạo nghễ, điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy buồn cười.
Sau một khoảng thời gian, Lệnh Hồ lão tổ cùng một gã trung niên cường tráng đi vào.
“Vừa nhận được tin tức, xuất hiện tung tích của tu sĩ Ma đạo. Các ngươi lập tức xuất phát, về sau làm theo an bài. Ta sẽ hướng sự chú ý của địch nhân vào những người còn lại trong cốc.” Lệnh Hồ lão tổ sắc mặt trầm trọng nói.
Nghe được lời của Lệnh Hồ lão tổ, đám người Hàn Lập không khỏi khiếp sợ. Ma đạo đến thật là nhanh a!
Mà trung niên nhân bên cạnh Lệnh Hồ lão tổ lạnh lùng nói một câu.
“Thời gian cấp bách, ta không nói nhiều. Lần này mọi người theo ta rút lui, yêu cầu tất cả đều nghe theo phân phó của ta, người nào không nghe theo, ta sẽ xem như phản đồ, trực tiếp xử lý. Phía dưới lập tức xuất phát!”
Vị này thật là dứt khoát nhanh chóng a! Nói mấy câu xong liền hướng đến lão giả thi lễ một cái, rồi dẫn đầu đi ra khỏi đại điện.
Những người khác sau khi sửng sốt, liền lập tức bám sát theo.
Vì thế, đội ngũ mấy trăm người, bay lên phía trước đại điện, sau đó theo hướng Đông Bắc cấp tốc phi hành.
Sau hơn nửa ngày, toàn bộ đội ngũ ra khỏi Thái nhạc sơn mạch, sau đó tốc độ nhanh hơn vài phần, cấp tốc đi tới.
Hàn Lập chân đạp Thần Phong Chu, bay tại vị trí đầu đội ngũ, lão đầu thấy Thần Phong Chu của Hàn Lập còn có khả năng mang thêm người, liền không khách khí để Tiêu Thúy Nhi đứng lên, làm cho hắn chỉ có thể cười vài tiếng, không thể nói được cái gì.
Nhưng khi đội ngũ bay khỏi Thái nhạc sơn mạch hơn trăm dặm, đột nhiên phía sau bay tới một đạo bạch quang chói mắt, trong chớp mắt liền vọt tới phía trước nhóm tu sĩ, rơi vào trên tay Hoàng sư thúc, đó là một thanh tiểu kiếm bạch quang lấp lóe, phía trên có mang theo một khối ngọc giản.
Trung niên nhân sắc mặt trầm xuống, vung tay lên, làm cho cả đội ngũ ngừng lại.
Sau đó hắn tháo ngọc giản xuống, tùy tiện ném tiểu kiếm lên không trung, tiểu kiếm hóa thành một đạo bạch quang theo đường cũ trở lại.
Hoàng sư thúc dùng thần thức tiến vào trong ngọc giản xem xét kỹ, nhưng một lát sau sắc mặt khó coi xuất hiện, lập tức cúi đầu trầm tư, hiển nhiên là gặp phải sự tình khó xử.
“Những ai là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tiến lên, sự tình có biến, ta muốn phân phó nhiệm vụ lại lần nữa.” Trung niên nhân bỗng nhiên quay đầu nghiêm mặt nói:
Lời này làm Hàn Lập cùng mọi người sững sờ, sau khi liếc mắt nhìn nhau, tự nhiên nghe lời ngự khí tiến lên, Tiêu Thúy Nhi nhu thuận vội vàng nhảy khỏi Thần Phong Chu.
“Sư thúc, có chuyện gì thế!” Nhìn thấy trung niên nhân được phi kiếm truyền tin cũng không phải chỉ có một, hai người.
“Lão tổ truyền tin đến, chúng ta chân trước vừa mới rời đi, Ma đạo chân s đã tới, hơn nữa hình như bọn họ biết được kế hoạch rút lui của chúng ta, hiện tại binh chia hai lộ, một lộ vây khốn Hoàng Phong Cốc, lộ còn lại đang hướng chúng ta đuổi theo. Vì vậy để cho phần lớn mọi người thoát đi, ta cần một nhóm người cùng ta đánh lạc hướng Ma đạo. Ta sẽ chỉ định một người dẫn dắt tất cả tiếp tục rời khỏi Việt Quốc.” Hoàng sư thúc lạnh như băng nói.
Nghe được lời nói của trung niên nhân, những người khác trong lòng phát lạnh.
Bọn họ cũng không phải ngu ngốc, nhiệm vụ này rõ ràng là cửu tử nhất sinh a!
Bất chấp ánh mắt trốn tránh của đại đa số, Hoàng sư thúc không khách khí chỉ chỉ điểm điểm một lúc liền lấy ra hơn hai mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Bất hạnh là Hàn Lập cũng ở trong nhóm đó, còn Tiểu lão đầu thì không.
Những người bị chỉ định sắc mặt trắng bệch, nhưng không có ai nói không đi.
Bởi thế, Hoàng sư thúc vung tay lên, những người khác tiếp tục nhanh chóng phi hành, chỉ còn lại bọn Hàn Lập cô đơn, lạc lỏng đứng đó.
“Tốt lắm, hiện tại thời gian cấp bách! Ta biết đại đa số các người không xem trọng nhiệm vụ lần này! Nhưng là ta không yêu cầu các ngươi ngạnh kháng địch nhân, chỉ cần các ngươi đánh lén đối phương, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, che dấu vết tích của đội ngũ phía trước là được.” Trung niên nhân khẩu khí có chút hòa hoãn nói, tiếp theo lấy ra trên người hơn hai mươi ngọc giản màu xanh biếc.
“Ngọc giản này là bản đồ, nhớ kĩ rồi hủy đi! Nếu trong chốc lát mà bị thất lạc, có thể dựa theo địa điểm trên bản đồ trở lại tụ tập.” Hoàng sư thúc nói xong, khoát tay, hơn hai mươi đạo lục quang bay ra, trước mặt mỗi người đều có một khối.
Nghe thấy Hoàng sư thúc nói thế, sắc mặt những người khác tốt hơn nhiều. Một khi đã không phải mặt đối mặt ngạnh kháng Ma đạo, cơ hội sống sót lớn hơn rất nhiều. Vì thế mọi người đều cầm lấy ngọc giản, bắt đầu ghi nhớ bản đồ.
Tuy Hàn Lập nắm ngọc giản trong tay, nhưng chỉ xem qua một lần, không có để trong lòng.
Bởi vì lần này lưu hắn lại để cản trở địch nhân chính là một cơ hội thoát thân khó có được của Hàn Lập, vì mục tiêu Kết Đan kỳ, hắn không muốn đi chung một con đường với Hoàng Phong cốc cho đến cuối cùng.
Chương 348: Thiên Hỏa Thuật
Thấy mọi người đem toàn bộ ngọc giản phá hủy, Hoàng sư thúc lộ ra thần sắc vừa lòng.
Sau đó hoàng quang trên tay chợt lóe, một lá cờ nhỏ, dài hơn một thước xuất hiện trong tay. Toàn thân nó trắng như tuyết, nhưng lại tản ra hào quang màu vàng, làm cho người ta không thấy được trên mặt vẽ vật gì.
“Ta sẽ dùng Phong Vân phiên này che giấu hành tung của mấy vị sư điệt, sau đó đợi địch nhân đi qua sẽ xuất kỳ bất ý đánh lén.”
Hoàng sư thúc sau khi nói xong, nhẹ nhàng vung lá cờ nhỏ trong tay, vô số bạch sắc vụ khí lập tức xuất ra, trong nháy mắt liền hình thành một đám mây trắng to lớn rộng hơn mười trượng bao phủ lấy bên trong.
Bọn tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Hàn Lập vừa mừng vừa sợ.
Nhìn thì thấy đám mây này cực kỳ dày đặc nhưng không biết vì sao bọn họ ở trong lại không có cảm giác mơ hồ, không rõ, thật sự là một chỗ ẩn thân tuyệt hảo a.
Vì thế dưới sự thi pháp của trung niên nhân, đám mây mang theo mọi người cấp tốc hướng lên trên bay đi, đảo mắt liền xen lẫn với các đám mây trắng khác, căn bản không thể phân biệt được.
Hàn Lập thấy vậy líu lưỡi không nói nên lời.
Pháp khí “Thanh Hỏa chướng” của hắn mặc dù cũng có khả năng biến ảo ra mây mù dày đặc nhưng hoàn toàn không thể so sánh với “Phong Vân phiên.” này a. Chẳng những phạm vi nhỏ bé, hơn nữa cũng chỉ có thể dùng cho chính mình, đồng môn nếu tiến vào trong độc vụ Thanh Hỏa sợ rằng sẽ bị trúng độc.
Ngẫm nghĩ vậy nên Hàn Lập không nhịn được liếc mắt nhìn Hoàng sư thúc một cái.
Chỉ thấy hắn ở giữa đám mây mù, mắt nhắm chặt, đang khoanh chân ngồi, thân hình không nhúc nhích, nhưng phía sau có hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác đứng, tựa hồ đang làm nhiệm vụ hộ pháp.
Hàn Lập ngẩn ra một chút, nhưng lập tức hiểu đối phương đang dùng thần thức sưu tìm tung tích địch nhân.
Nhưng với thần thức cường đại của tu sĩ Kết Đan kỳ, động tĩnh trong phạm vi trăm dạm cũng có thể cảm ứng được một phần sao?
Hàn Lập thấy vậy, đồng dạng cũng ngồi ở trên Thần Phong chu dưỡng thần, đại chiến rất nhanh sẽ đến nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Mà Khúc Hồn vẫn đứng phía sau không nhúc nhích, bộ dáng rất trung thành.
Sau thời gian một canh giờ, Hoàng sư thúc đột nhiên nói:
“Địch nhân đã tới nhưng trệch chỗ chúng ta ước chừng khoảng hai dặm, nhất định phải chạy tới bầu trời trên con đường họ đi qua.” Vị này nói xong liền hô một tiếng, không có dẫn theo vân vụ bay đi.
Mọi người ở trong mây mù tự nhiên không dám thoát ly, tất cả đều ra sức, ngự khí theo sát Hoàng sư thúc.
Hàn Lập thấy vậy, lại nhíu mày, trên đường phi hành lấy ra cự kiếm màu bạc, ném cho Khúc Hồn ở phía sau. Mặc dù không biết có lợi ích gì không nhưng có thể gia tăng một chút lực chiến đấu thì vẫn tốt hơn.
“Ở đây rồi. Địch nhân sẽ nhanh chóng tới đây, mọi người chuẩn bị đi!” Một lát sau đám mây to lớn đã bay đến trên bầu trời nơi người Ma đạo phải đi qua, Hoàng sư thúc liền không khách khí hạ lệnh.
Nhất thời mọi người đều xuất ra pháp khí, dốc sức gia tăng pháp thuật phòng hộ trên người, các màn hào quang sáng lên.
Hàn Lập từ trên thân lấy ra hai quả cầu xanh, đỏ, nhẹ nhàng ném một cái.
Một âm thanh trầm muộn vang lên, rồi một luồng khói nồng đầm hai màu từ trên hai quả cầu phun ra, nhanh chóng vây quanh Hàn Lập. Trong chớp mắt liền hóa thành một đám mây màu đỏ thật lớn đường kính khoảng năm, sáu trượng, làm cho thân hình Hàn Lập hoàn toàn biến mất.
Hắn đã lợi dụng Thanh Hỏa chướng hình thành nên phòng hộ, làm cho các đồng môn gần đó cực kỳ kinh ngạc. Chẳng biết Hàn Lập có dụng ý gì.
Hàn Lập cũng không có tâm tư để chú ý đến đồng môn của mình, mà một tay cầm chặt Quy xác pháp khi, tay khác cầm một phi đao màu lam bình thường chứ không phải cầm cặp Ô Long đoạt kiắn rất rõ ràng mình đang làm cái gì. Đối với hắn mà nói, pháp khí công kích càng thấp thì càng tốt. Chỉ có như vậy mới có thể sau khi đánh lén, không bị các nhân vật độc ác nhìn chòng chọc, mới càng dễ dàng thoát thân.
Dưới sự ngưng thần chờ đợi của mọi người, thời gian qua rất nhanh, trong nháy mắt nửa khắc đã hết, nhưng vẫn không có bóng dáng địch nhân.
Đại bộ phận đã có chút lo lắng cùng không kiên nhẫn, không khỏi nghi hoặc nhìn qua Hoàng sư thúc.
Trung niên nhân đồng dạng cũng một bụng đầy ngờ vực, sau khi ngẫm nghĩ một chút liền chậm rãi nói:
“Mọi người không cần gấp, ta sẽ dùng thần thức sưu tìm lại.”
Nói xong liền ngồi xuống. Nhưng chưa kịp để hắn thực hiện hành động thì trên đầu bỗng nhiên truyền tới tiếng nổ kinh thiên động địa, lúc đầu là đứt quãng, có một, hai tiếng nhưng rất nhau sau đó liền vang vọng cả trời đất, liên miên một loạt.
Tất cả mọi người hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn trời, kết quả là tất cả những thứ đập vào mắt làm tu sĩ Hoàng Phong cốc sắc mặt đại biến.
Chẳng biết từ khi nào bầu trời đã đỏ bừng một mảng, mây mù phía trên đều biến thành những ráng mây đỏ thẩm, rất giống dung nham đang không ngừng quay cuồng, sản xuất ra từng đám bọt nước, âm thanh nổ vang thật lớn kia kỳ thật chính là do tiếng vỡ của nó.
“Đây là cái gì?”
Một người bên cạnh Hàn Lập hoảng sợ kêu lên.
“Cẩn thận một chút! Đây là pháp thuật cao cấp trung giai “Thiên Hỏa thuật.” Mỗi giọt dung nham kia rơi xuống như một kích của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nếu ngăn không được sẽ hóa thành tro bụi.” Người nói chuyện chính là Hoàng sư thúc, nhưng vẻ mặt hắn cực kỳ khó coi.
Rất hiển nhiên bọn họ định phục kích người khác nhưng lại bị người khác phục kích lại.
“Còn không mau chạy, ta không muốn đón đỡ chiêu này!” Thêm một người nữa kinh hoảng nói, pháp khí phi hành dưới chân sáng ngời, muốn ngự khí chạy trối chết.
“Chậm rồi. Pháp thuật của đối phương đã hoàn thành, căn bản chạy không thoát khỏi phạm vi của nó. Bên dưới nghe mệnh lệnh, tất cả mọi người liên hợp tạo thành vòng bảo hộ!” Hoàng sư thúc trong mắt hàn quang chợt lóe, không chút nghi ngờ, hung hăng phân phó.
Nghe vị sư thúc này nói như thế, những người khác mới giật mình hiểu ra, vội vàng liên thủ, trong một màn lam quang xuất ra một vòng bảo hộ thật lớn.
Cơ hồ khi vòng bảo hộ vừa mới hình thành trong tích tắc thì pháp thuật cấp cao trung giai này rút cuộc đã bắt đầu tàn phá, một giọt dung nham trực tiếp rơi xuống, hướng bọn người Hàn Lập ở phía dưới, nhưng vòng bảo hộ vừa mới hình thành đã ngăn cản lại.
Chẳng qua đây chỉ là bắt đầu mà thôi, vô số dung nham như những hạt mưa bắt đầu rơi tiếp xuống, mặc dù đại bộ phận đều không trúng đích nhưng có không ít chạm vào màn hào quang, nhất thời làm lóe lên một mảng ánh sáng lớn gồm hai màu hồng, lam giao nhau.
Mà mọi người lúc đầu vẫn nguyên vẹn, nghĩ rằng thừa sức chống trả.
Nhưng tốc độ dòng dung nham càng lúc càng nhanh, mật độ càng lúc càng lớn nên linh lực của nhóm người Hàn Lập mất đi nhiều hơn, làm mọi người không bao lâu sau liền nuốt không tr.
Lam quang của vòng bảo bộ dần dần suy yếu.
Nhưng may mắn pháp thuật này đến nhanh nhưng đi cũng nhanh, khi vòng bảo hộ lung lay muốn sụp thì Thiên Hỏa thuật liền kết thúc, những đám mây đỏ trong khoảnh khắc tiêu tán vô ảnh vô tung, làm cho mọi người Hoàng Phong cốc cực kỳ vui mừng.
Nhưng sắc mặt bọn họ vừa mới giãn ra một chút liền lập tức ngưng trệ.
Bởi vì không biết từ khi nào xung quanh đã vô thanh vô tức xuất hiện gần trăm tu sĩ, nhưng người này lờ mờ đem bọn họ bao vây vào trong, đang dùng ánh mắt giễu cợt nhìn, xem phục sức thì đúng là người của Ma đạo lục tông.
Nhóm người Hoàng Phong cốc cực kỳ kinh sợ.
Chẳng qua đám người này đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, vẫn không có xuất hiện tu sĩ Kết Đan kỳ, làm cho nhóm Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù pháp lực tiêu hao không ít, nhưng bên mình còn có một tu sĩ Kết Đan kỳ, nên không cần e ngại đối phương.
“Các ngươi như thế nào biết được tung tích của chúng ta? Phong Vân phiên này tuyệt đối có thể giấu giếm thần thức người khác!” Hoàng sư thúc sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng hỏi.
“Những lời này ta có thể nói cho ngươi!”
Từ một trời truyền đến một âm thanh kiều mị nhưng uể oải khiến cho Hoàng sư thúc trong lòng rùng mình, vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy một nam, một nữ từ trên bầu trời hạ xuống.
Nam tóc bạc, lại gầy chỉ có xương bọc da, phảng phất như có thể bị một trận gió thổi bay. Nữ thì lại xinh đẹp như hoa, eo thon mông nở, nhất cử nhất động hết sức động lòng người.
Hàn Lập lướt qua bọn họ, trong lòng liền âm thầm kêu khổ, đồng thời xuất hiện hai gã tu sĩ Kết Đan kỳ thật sự là rất phiền toái a.
“Hồng phấn khô lâu?” Hoàng sư thúc vừa nhìn, đồng tử đột nhiên co lại, cực kỳ trịnh trọng hỏi.
Tiếp theo hắn chẳng đợi đối phương trả lời, đột nhiên phất Phong Vân phiên, nhất thời sương mù màu trắng tiêu tan. Bọn người Hàn Lập cũng hiển lộ ra.
Đối với vị sư thúc này mà nói, hiện tại gặp phải cường địch, tự nhiên cũng bất chấp bọn sư điệt như Hàn Lập.
“Hì hì, không nghĩ vị đạo hữu này cũng nhận ra hai vợ chồng chúng ta! Thật sự không công bằng, ngươi biết lai lịch chúng ta, ngược lại chúng ta lại rất lạ lẫm đối với đạo hữu. Chẳng qua nghe nói Hoàng Phong cốc có tên gia hỏa lạnh như băng, có kiện pháp bảo gọi là Phong Vân phiên, rất có ý tứ, chẳng lẽ chính là các hạ sao?” Nữ tử xinh đẹp kia cười dài, phảng phất như không phải là địch nhân.
Nhưng thấy bộ dáng cười duyên đẹp như hoa kia, thần sắc Hoàng sư thúc càng thêm lạnh lùng, không nói lời nào, trừng mắt nhìn đối phương.
“Thực không thú vị! Giết hắn đi!” Nữ tử thấy hắn bộ dạng như thế, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, bỗng nhiên sắc mặt thay đổi ra lệnh.
“Được, được. Sư muội một khi muốn lấy tính mạng hắn thì huynh tự nhiên sẽ ra sức!” Bộ xương khô kia cười hắc hắc, âm trầm u ám nói.
Trong khi đó trong tai bọn người Hàn Lập vang lên tiếng truyền âm của Hoàng sư thúc.
“Động thủ đi, lập tức phá vây. Có thể chạy bao nhiêu thì chạy.”
Thanh âm hắn không có chút cảm tình.