Vợ phi công - Chương 03 phần 2
Ở hành lang trên lầu, cô chợt thấy lúng túng. Hành lang sao quá dài, có quá nhiều cửa và quá nhiều phòng. Những ký ức trong ngày đã bắt đầu nhen nhuốm vào các căn phòng, chồng lên những ký ức trước đó. Cô đi đến cuối hành lang và vào phòng Mattie. Mattie và Julia đều đang ngủ say trên giường. Julia đang khe khẽ ngáy. Họ nằm quay lưng lại với nhau, đắp chung tấm trải giường. Kathryn nhìn tấm trải giường nâng lên hạ xuống trên hai thân người, phát hiện chiếc hoa tai mới của Mattie lấp lánh ở chỗ xương sụn vành tai trái.
Julia trở mình.
“Chào bà,” Kathryn thì thầm, để không đánh thức Mattie. “Con bé sao rồi?”
“Hy vọng là nó ngủ suốt đêm,” Julia đáp, dụi một mắt. “Robert vẫn ở đây à?”
“Vâng ạ.”
“Cậu ta sẽ ở lại đây luôn hay sao?”
“Cháu cũng chẳng biết nữa. Chắc là không đâu. Cháu nghĩ anh ta sẽ nghỉ ở khách sạn với những người khác.”
Kathryn muốn nằm xuống với bà và con gái. Thỉnh thoảng trong ngày, cô đã cảm nhận được sức mạnh ở chân mình giảm sút và đã mong mỏi được ngồi xuống. Ở đây đang có một sự phân chia cấp bậc, cô nghĩ. Trước mặt Kathryn, Mattie có thể là một đứa trẻ. Trước mặt Julia, Kathryn nhận ra cô muốn được Julia ôm ấp vỗ về.
Ở nhà dưới, trên một chiếc bàn đặt ở hành lang, có một bức ảnh của Julia, một bức ảnh đầy hoài niệm từ một thời đại khác. Trong ảnh, Julia mặc váy ôm sẫm màu, dài qua gối một chút, áo sơ mi trắng, và áo len ngắn cài nút. Cổ bà đeo một chuỗi ngọc trai. Bà có vòng eo thon thả, mái tóc đen bóng vén sang một bên. Thân hình bà rất khỏe khoắn, kiểu đẹp mang vẻ n tính. Trong ảnh, Julia đang ngồi trên sofa, rướn về trước để lấy một vật gì đấy nằm ngoài khung hình. Ở bàn tay kia, bà đang cầm một điếu thuốc lá trong tư thế làm cho hành động hút thuốc trở nên thật quyến rũ: điếu thuốc được cầm hờ hững giữa những ngón tay thanh mảnh, khói thuốc lơ lửng quanh cổ và cằm. Cô gái trong ảnh có lẽ ở độ tuổi hai mươi.
Năm nay Julia đã bảy mươi tám tuổi, thường mặc quần jean thụng lúc nào trông cũng có vẻ ngắn cũn, áo len rộng để che cái bụng quá cỡ. Không còn dấu vết nào của cô gái có mái tóc đen bóng và vòng eo thon ở người đàn bà có mái đầu bạc mỏng đang nằm cạnh Mattie lúc này. Có thể trong ánh mắt vẫn còn nét tương đồng, nhưng ngay cả ở đó, thời gian cũng đã hủy hoại nhan sắc. Mắt của Julia giờ đây thỉnh thoảng lại nhòe nước và gần như đã rụng hết lông mi. Dù quan sát bao nhiêu lần hiện tượng này, Kathryn cũng không tài nào hiểu nổi: không có gì là tồn tại mãi mãi, một ngôi nhà sắp sập, một khuôn mặt mỹ miều, tuổi thơ, một cuộc hôn nhân, tình yêu.
“Cháu không lý giải nổi,” Kathryn nói. “Cháu cảm thấy như cháu đang tạm thời lạc mất Jack và cháu cần phải tìm anh ấy.”
“Cháu sẽ không tìm thấy cậu ấy đâu.” Julia nói. “Cậu ấy đã đi rồi.”
“Cháu biết, cháu biết.”
“Cậu ấy ra đi không đau đớn.”
“Chuyện đó thì chúng ta không biết.”
“Cậu Hart đã đoan chắc như thế mà.”
“Bây giờ chưa ai biết gì đâu. Tất cả chỉ là đồn đại và phỏng đoán thôi.”
“Cháu nên rời khỏi nơi này, Kathryn à. Đây là nhà thương điên ở cuối đường mòn vào nhà của cháu. Bà không muốn dọa cháu, nhưng họ phải đưa Charlie và Burt trở lại để không cho mọi người đến gần cổng
Sau lưng Kathryn, một làn không khí lạnh luồn qua khe hở cửa sổ, cô hít vào thật sâu, ngửi thấy mùi muối. Cả ngày hôm nay cô chưa ra ngoài, trừ lúc đưa Mattie vào nhà.
“Bà không biết mất bao lâu nữa chuyện này mới lắng xuống,” Julia nói.
“Robert nói có thể phải mất một khoảng thời gian.”
Kathryn hít sâu vào. Giống như hít khí amoniac, không khí làm sạch đầu, mài sắc các giác quan.
“Không ai có thể giúp cháu vượt qua chuyện này, Kathryn ạ. Đây là việc mà cháu phải tự làm. Cháu biết thế mà, phải không?”
Kathryn nhắm nghiền mắt một lúc.
“Kathryn?”
“Cháu yêu anh ấy,” Kathryn nói.
“Bà biết cháu yêu cậu ấy. Bà biết như thế. Bà cũng rất thương cậu ấy. Tất cả chúng ta đều yêu quý cậu ấy.”
“Tại sao chuyện này lại xảy ra?”
“Quên câu hỏi tại sao đi. Chẳng có tại sao cả. Việc đấy không quan trọng. Chẳng có ích gì. Chuyện đã xảy ra rồi, và không thể làm cho nó trở lại như trước được.”
“Cháu...”
“Cháu mệt rồi. Đi ngủ đi.”
“Cháu không sao.”
“Cháu biết không,” Julia nói. “Khi bố mẹ cháu chết đuối, bà đã nghĩ rằng bà sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Bà đã nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ nổ tung. Nỗi đau thật khủng khiếp. Khủng khiếp. Mất một đứa con trai là – là một việc không thể tưởng tượng nổi cho đến khi nó xảy ra. Và bà đã trách mẹ cháu, Kathryn ạ. Bà sẽ không giả vờ là bà không có cảm giác đó. Mẹ cháu và bố cháu khi uống rượu vào là chết người, cực kỳ bất cẩn và nguy hiểm. Nhưng còn cháu, hoang mang vì mất cả bố lẫn mẹ mà lúc còn sống có cũng như không. Chính điều đó đã cứu bà, Kathryn ạ. Bảo bọc cháu, điều đó đã cứu lấy bà. Phải chăm sóc cháu. Bà phải thôi hỏi tại sao Bobby chết. Bà phải dừng chất vấn. Chẳng có tại sao hết. Và bây giờ cũng vậy.”
Kathryn ngả đầu xuống giường. Julia vỗ về mái tóc cô.
“Cháu yêu cậu ấy. Bà biết như thế.” Julia nói.
***
Kathryn rời phòng Mattie đi vào nhà tắm. Dưới vòi hoa sen, cô mở nước nóng hết cỡ và đứng yên bất động để nước chảy trên người. Mắt cô sưng húp, đau đớn vì khóc. Đầu cô nặng trĩu. Cô phải hỉ mũi quá nhiều lần đến nỗi da ở nhân trung viêm tấy. Cô bị đau đầu từ sáng sớm và đã uống không biết bao nhiêu viên Advil. Cô tưởng tượng máu của mình loãng ra và chảy đi hết cùng với nước từ vòi hoa sen.
Sẽ còn nhiều ngày như thế này, Robert đã nói như vậy. Không tệ như thế này, nhưng cũng chẳng khá hơn.
Cô không thể hình dung cảnh mình sống sót thêm một ngày nào nữa như ngày mà cô vừa mới trải qua.
Cô không nhớ nổi trình tự sự việc. Chuyện gì đã xảy ra đầu tiên hoặc thứ hai hoặc thứ ba. Chuyện gì đã xảy ra vào buổi sáng hay buổi chiều, hay cuối buổi sáng hay đầu buổi chiều. Có những bản tin trên tivi, những phhanh viên nói đến những từ khiến ruột gan cô quặn thắt mỗi khi nghe đến: Rơi sau khi cất cánh... Quần áo trẻ con và một chiếc ghế trôi... Thảm kịch ở... Chín mươi giây để xác máy bay... Sốc và buồn đau ở cả hai phía của... Chiếc T-900 mười lăm tuổi... Mảnh vụn trải dài... Câu chuyện tiếp diễn về Chuyến bay Vision 384... Các báo cáo chỉ ra rằng... của doanh nhân buổi sáng sớm... Hãng hàng không do Anh và Mỹ đồng sở hữu... Tập trung ở sân bay... Hoạt động thanh tra quy trình bảo dưỡng của FAA... Dự đoán rằng một vụ lớn...
Và tiếp đó là những hình ảnh mà Kathryn ngờ rằng sẽ không bao giờ rời bỏ đầu óc cô. Một quyển kỷ yếu trung học của một nữ sinh choán hết màn hình; một vùng biển rộng lớn với một chiếc trực thăng quần đảo và những mảnh trắng trên đầu sóng; một bà mẹ giơ hai tay ra, lòng bàn tay hướng lên trời, như có thể chặn đứng dòng chữ tuôn trào ngoài mong đợi. Những người đàn ông mặc đồ lặn phức tạp, căng thẳng nhìn xuống biển từ mạn tàu; thân nhân tại sân bay, tìm tên trên bảng danh sách hành khách. Và rồi, ngay tiếp theo cảnh thân nhân, ba tấm ảnh tĩnh xuất hiện, bức này nằm trên bức kia, ba người đàn ông mặc đồng phục trong tư thế nghiêm trang, phía dưới là tên của họ. Kathryn thậm chí còn chưa thấy bức ảnh đó của Jack, không thể hình dung nổi nó được chụp cho mục đích gì. Chắc chắn không phải là cho kết cục này. Không phải trong tình huống này. Nhưng liệu còn dịp nào khác để mặt phi công xuất hiện trên bản tin chứ? cô thầm hỏi.
Suốt ngày hôm đó, Robert đã bảo cô đừng xem tivi. Hình ảnh sẽ ám ảnh cô, anh ta đã cảnh báo như vậy, hình ảnh sẽ không biến mất. Tốt hơn là đừng xem, đừng nhớ, vì chúng sẽ quay lại, trong mơ lẫn ban ngày.
- Đó là điều không thể tưởng tượng nổi, anh nói với cô.
- Tức là, Đừng tưởng tượng về nó.
Nhưng làm sao cô có thể không tưởng tượng về nó? Làm sao cô có thể ngăn chặn dòng chảy chi tiết, dòng chảy từ ngữ và hình ảnh trong đầu?
Suốt ngày hôm đó, điện thoại reo không ngừng nghỉ. Chủ yếu là Robert nghe điện hoặc chuyển máy cho một người của hãng hàng không, nhưng đôi khi, trong lúc họ xem bản tin, anh ta cứ để điện thoại reo, và cô nghe thấy những giọng nói trên máy trả lời t động. Giọng nói ngập ngừng, thăm dò từ các cơ quan tin tức. Giọng của bạn bè và láng giềng trong thị trấn, gọi điện để nói chuyện này kinh khủng quá (Thật không thể tin được đó là Jack...), (Nếu chúng tôi có thể làm gì...). Giọng của một người phụ nữ lớn tuổi từ Liên đoàn – nghiêm nghị, cứng rắn, yêu cầu Robert gọi lại cho bà ta. Kathryn biết Liên đoàn không muốn đó là lỗi của phi công, còn hãng hàng không thì không muốn đó là lỗi của phi công hoặc động cơ bị hỏng. Cô nghe nói luật sư đã bắt đầu vào cuộc. Cô thắc mắc có luật sư nào đã tìm cách liên lạc với cô không, liệu Robert Hart có ngăn cản anh ta không.
Cô biết các thợ lặn đang tìm kiếm thiết bị ghi dữ liệu chuyến bay và CVR, chiếc hộp chứa đựng những lời cuối cùng. Cô sợ các thợ lặn tìm thấy món thứ hai. Đó là bản tin duy nhất mà cô biết mình không thể nào chịu nổi – nghe giọng nói của Jack, quyền lực trong giọng nói đó, sự điều khiển, và rồi sau đó thì sao? Thật là xâm phạm trắng trợn khi ghi lại những giây cuối cùng của một con người. Ở nơi nào khác ngoài nơi xử tử người ta mới làm việc đó?
Cô bước ra khỏi buồng tắm, lau khô mình, và nhận ra, như một người phụ nữ lơ đãng bước lên xe ô tô mới chợt nhớ mình để quên chìa khóa, rằng cô đã không dùng xà phòng hay dầu gội. Cô lại mở vòi hoa sen và bước vào. Giờ đây giữa những suy nghĩ của cô có các khoảng trống – không khí chết, nút bông.
Cô bước ra khỏi buồng tắm lần thứ hai, lau khô, rồi nhìn nhanh xung quanh để tìm áo choàng. Chiếc áo sơ mi, đôi tất và quần tất mà cô mặc cả ngày hôm đó đang nằm vương vãi trên sàn, nhưng cô đã quên áo choàng tắm. Cô tìm ở sau cửa nhà tắm.
Quần jean của Jack đang treo trên móc. Quần jean cũ, bạc màu ở đầu gối. Cô tự nhủ, hẳn anh đã mặc chiếc quần này vào ngày cuối cùng ở nhà.
Cô áp chiếc quần vào mặt, hít thở qua làn vải jean.
Cô lấy chiếc quần xuống, đặt nó lên bệ rửa mặt. Cô nghe tiếng tiền xu leng keng trong túi quần, tiếng giấy sột soạt. Cô thò tay vào túi sau và tìm thấy một xấp giấy, quăn góc, bị ép phẳng do ngồi lên. Cô lấy ra một mớ tiền gấp lại nhét trong xấp giấy, vài tờ một đô và một tờ hai mươi đô. Có một hóa đơn của Ames, là tiền mua một ổ nối điện, một hộp bóng đèn, một lọ lăn nách khử mùi Right Guard. Có một mảnh giấy hẹn giặt khô màu hồng: sáu áo sơ mi, ép keo nhẹ, móc áo. Một hóa đơn từ Staples: dây cáp máy in và mười hai cây bút. Một hóa đơn từ bưu điện cho một lần mua hàng hai mươi hai đô la; cô nhìn lướt qua và đoán đó là tem. Có một danh thiếp: Barron Todd, Công ty đầu tư. Hai vé số. Vé số ư? Cô không biết là Jack thích mua vé số. Cô nhìn kỹ hơn vào một vé. Có một dòng chữ mờ bằng bút chì. M ở nhà A. Sau đó là một dãy số. Mattie ở nhà ai đó? Nhưng những con số này có ý nghĩa gì? Có rất nhiều số như thế. Một dãy số mà anh đã mua? Sau đó, khi mở xấp giấy dày ra để xem kỹ hơn, cô thấy có hai tờ giấy màu trắng kẻ hàng. Trên tờ thứ nhất là vài dòng, trông như của một bài thơ, viết bằng mực, bằng bút máy thật. Đó là chữ của Jack.
Ở đây trong ngõ hẹp và phương bắc khắc nghiệt, những bội phản
Vĩnh viễn, phản kháng tàn nhẫn vô phương.
Cơn thịnh nộ bất ngờ của dao găm trong đêm tối: cuộc chiến sinh tồn
Của những tế bào mù đói khát từ sự sống trong dạ con.
Cô tựa lưng vào tường, bối rối. Đây là bài thơ nào, và nó có ý nghĩa gì? cô tự hỏi. Tại sao Jack lại viết nó ra?
Cô mở tờ giấy kẻ hàng thứ hai ra. Đó là một danh sách cần nhớ. Mỗi buổi sáng ở nhà, Jack đều lên một danh sách như thế. Cô đọc những món trong danh sách: Ổ cắm điện, Gọi thợ sửa cống, Máy in màu HP cho Mattie, Áo choàng Bergdorf gửi FedEx đến ngày 20.
Áo choàng Bergdorf. FedEx. Đến ngày 20.
Bergdorf Goodman? Trung tâm mua sắm ở New York?
Cô cố gắng suy nghĩ, cố gắng nhớ lại lịch tháng mười hai trên tủ lạnh. Hôm nay, dù là một ngày dài khó tin vẫn mới là ngày 17 tháng mười hai. Vào ngày 20, cô sẽ ở trường, ngày cuối cùng trước khi nghỉ lễ. Và Jack dự kiến sẽ về nhà vào hôm đó. Giữa các chuyến bay.
Cái này có liên quan đến quà Giáng sinh của cô không?
Cô cầm những tờ giấy trong tay, nắm chặt chúng. Cô tựa lưng vào cửa và trượt người xuống.
Cơn kiệt quệ ngấm sâu tận xương. Cô không thể nhấc đầu lên nổi nữa.