Phàm nhân tu tiên - Chương 1206 - 1207

Chương 1206: Tiến giai Hóa Thần Kỳ

Trụy Ma Cốc từ sau khi trải qua trận đại chiến với Cổ Ma, cấm chế phía ngoại cốc dần dần biến mất. Trải qua nhiều năm, ngoại cốc đối với tu sĩ bình thường đã được mở rộng.

Đa số tiến vào Ngoại Cốc là để tầm bảo, khiến cho các loại trân hi quáng tài, linh thảo, linh mộc bị càn quét rất nhanh. Chỉ còn tại một góc cực kỳ bí ẩn trong Cốc chưa bị người phát hiện, có lẽ vẫn còn chút gì đó nhưng phải xem vận khí tạo hóa của kẻ săn lùng.

Chính vì vậy, các tu sĩ tầm bảo ngày càng thưa thớt. Bây giờ, ngoại cốc so với linh sơn linh địa bình thường cũng không khác nhau là mấy.

Lâu lâu mới có vài tên tu sĩ thấp giai mò đến đây tìm vận khí.

Nhưng lại nói, Nội Cốc thì hung danh lại càng hiển hách.

Qua nhiều năm như vậy, cấm chế trong Nội Cốc không yếu bớt tí nào, bên trong cũng tồn tại vô số khe nứt không gian như trước. Hơn nữa trong vòng hai ba trăm năm gần đây, không biết vì lý do gì, trong Nội Cốc phát sinh tràn ngập một cỗ bạch sắc mê vụ quái dị.

Mặc dù mê vụ này không chủ động đả thương tu sĩ, nhưng bất luận kẻ nào tiến vào trong, lấp tức đầu hoa mắt váng, thần thức mơ hồ, đi sâu thêm chút nữa sẽ hoàn toàn lạc mất phương hướng.

Dị tượng này nhất thời oanh động cả Thiên Nam.

Không ít tu sĩ phán đoán, chắc là có dị bảo xuất thế trong Cốc, nên phát ra kỳ tượng giống như thiên triệu như vầy. Bất quá, bảo vật dù tốt, nhưng mạng nhỏ lại quan trọng hơn. Đại đa số cao giai tu sĩ đều chần chừ không dám liều lĩnh tiến vào trong Nội Cốc.

Nhưng sau đó không lâu, có vài Nguyên anh Tán Tu không khống chế được tham niệm, ỷ vào vài bảo vật có khả năng phá mê vụ, liên thủ xông vào trong Nội Cốc.

Kết quả, mấy tên này bị khốn trong mê vụ nhiều năm, bảo vật trong tay hoàn toàn mất đi hiệu lực, chạy loạn cả lên, cuối cùng không biết may mắn thế nào mới chạy ra khỏi mê vụ nhưng mặt mày lấm lem đầy tro bụi.

Sau đó lại có vài tên ỷ vào thần thông đặc thù lục tục tiến vào, nhưng hậu quả càng thêm thê thảm, phần thì trực tiếp bị táng thân trong khe nứt không gian ẩn trong mê vụ, phần thì bị giam hãm càng thêm lâu dài.

Thậm chí có một vị bị giam đến năm sáu chục năm, nếu không nhờ thứ không thiếu bên trong Nội Cốc là linh khí, có thể tùy thời hấp thụ, bổ sung pháp lực, chỉ sợ đã không còn mạng mà rời khỏi đó rồi.

Các sự việc này đều truyền ra bên ngoài, kiến các Nguyên anh tu sĩ kinh hãi, không ai còn dám xem thường.

Cứ vậy, Nội Cốc của Trụy Ma Cốc lại một lần nữa trở thành cấm địa của Thiên Nam Tu Tiên Giới, hiếm có ai dám bén mảng đến gần.

Năm tháng dần trôi, giới tu sĩ Thiên Nam cũng dần quen với việc xuất hiện mê vụ trong Nội Cốc. Thậm chí các tu sĩ có quan niệm tân tiến, còn cho là mê vụ là do trời sinh. Không còn ai muốn truy cứu rõ ngọn nguồn nữa.

Nhưng cũng không ai biết, tại một sơn cốc kỳ bí bên trong Nội Cốc, tọa lạc một tòa tiểu động phủ, toàn thân đều dùng từ mỹ ngọc luyện chế mà thành, nằm phơi bày trong sơn cốc.

Mà ở bên cạnh động phủ, có một tòa Dược Viên rộng hơn trăm trượng. Bên trong Dược Viên gieo trồng vô số kỳ hoa dị thảo khiến cho giới tu sĩ nếu biết được sẽ trở nên điên cuồng. Niên đại của linh dược, cái thì trăm năm, cái thì ngàn năm, tỏa ra hương thơm mê người.

Ở phụ cận của sơn cốc, đã bị người thiết lập trọng trọng cấm chế huyền diệu, cả Nguyên anh tu sĩ nếu sa vào cũng khó mà dễ dàng thoát thân.

Hôm nay, tại một tòa thanh thạch ốc ở giữa Dược Viên, trong thạch ốc trống rỗng, trừ một cái bồ đoàn cũng không có cái gì khác.

Trên bồ đoàn có một gã tu sĩ đang ngồi xếp bằng không nhúc nhích, cứ như một bức tượng gỗ vậy.

Không biết qua bao nhiêu lâu, người này chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi thạch ốc.

Vừa ra ngoài, dưới ánh dương quang (mặt trời) rực rỡ, nhìn lại thấy mặt mũi của người này vô cùng quen thuộc, chính là chàng “Hàn Lập.” của chúng ta, nhưng gương mặt hắn có chút đờ đẫn, không lộ ra chút biểu tình gì cả.

“Hàn Lập.” đi tới một góc của Dược Viên, lấy tay móc một cái, lấy ra từ trong đất bùn một cái Lục Sắc Tiểu Bình, sau đó đi lại một góc khác của Dược Viên, dừng lại trước một gốc cây xanh biếc dây leo um tùm, trích từ trong bình ra một giọt dịch thể nhỏ vào dây leo.

Chỉ thấy dây leo nhanh chóng hấp thu giọt dịch này.”Hàn Lập.” không chút do dự quay người lại, đem chôn tiểu bình vào chỗ cũ, rồi thân hình lắc lư đi vào trong thạch ốc, tựa hồ muốn đả tọa tiếp.

Nhưng vào lúc này, “Hàn Lập.” hốt nhiên dừng cước bộ, tay áo bào phấp phới. Một kiện bạch quang chớp động từ trong hư không bắn ra, được hắn thu vào trong tay, cúi đầu xem xét.

Chỉ thấy thanh sắc văn tự phù hiện không thôi, hình như có ai truyền tin tức cho hắn.

Lập tức “Hàn Lập.” bay lên không, hóa thành một đạo thanh hồng bay ra khỏi Dược Viên, chạy thẳng đến một vị trí bí ẩn trong sơn cốc.

Quang mang tắt đi, hắn hạ thân hình xuống, phía dưới có một Truyền Tống Trận cỡ nhỏ.”Hàn Lập.” đứng lẳng lặng kế bên không nói một lời.

Một lát sau, Truyền Tống Trận tự hành kích phát, trong linh quang chớp động, một đạo đạm thanh sắc nhân ảnh được truyền tống tới.

Một bóng người bước ra, lại một “Hàn Lập.” khác xuất hiện.

“Mấy năm nay thật là khổ cho ngươi. Nếu không nhờ ngươi mỗi ngày đều đặn cấp phát linh dược đúng hạn, chỉ sợ ta vô phương tiến tới đỉnh phong Hoá Thần sơ kỳ trong một thời gian ngắn như vậy.”

Hàn Lập mới xuất hiện nhìn Hàn Lập lúc đầu, hốt nhiên cười một tiếng, nói.

“Ta chính là ngươi, ngươi cũng là ta, còn phân bì cái gì?” Hàn Lập thứ nhất, thần sắc bất động, nhàn nhạt nói.

Thì ra đây chính là đệ nhị Nguyên Anh đang điều khiển nhân hình Khôi Lỗi.

Người xuất hiện lúc sau mới chân chính là Hàn Lập.

Hiện tại Hàn Lập đã rời Lạc Vân Tông được ba trăm năm.

Năm xưa hắn mang theo Nam Cung Uyển rời khỏi Lạc Vân Tông, lại thông qua Thượng Cổ Truyền Tống Trận, dẫn đám người Nam Cung Uyển đến Loạn Tinh Hải, dùng thần thông chiếm cứ một toà linh mạch không tồi trên một tiểu đảo hẻo lánh.

Sau khi ổn định an cư cho bọn Nam Cung Uyển, Hàn Lập quay lại Trụy Ma Cốc ở Thiên Nam, mở ra không gian giới tử, tiến vào trong đó tu luyện Nguyên Từ Thần Quang.

Trước khi tiến vào không gian giới tử, hắn xuất ra Thiên Cơ Phủ, đem các đám Linh trùng, Linh Thú gửi vào trong đó, còn xây một toà Dược Viên, đem Huyền Thiên Tiên Đằng lấy từ Tử Mẫu Phong và Long lân Linh Thụ trồng vào trong Dược Viên. Cuối cùng hắn lưu lại nhân hình Khôi Lỗi, giao tiểu bình thần bí cho hắn, để hắn ở lại phụ trách chăm sóc dược viên.

Mà hắn cũng chưa yên tâm, sợ có người xông cốc, phát hiện tung tích, liền tốn mất nửa năm thời gian, bố trí một cái siêu cự hình Thượng Cổ Kỳ Trận, có thể thả ra mê vụ làm nhiễu loạn thần thức, ngũ cảm của tu sĩ, đem phân nửa địa phương Nội Cốc bao phủ bên trong.

Hoàn thành xong hết thảy, Hàn Lập bèn cấp cho đệ nhị Nguyên Anh vài mệnh lệnh, rồi vào Truyền Tống Trận, đi vào không gian giới tử.

Trước khi tu luyện, Hàn Lập lấy khoả Yêu Đan của Kim Giao Vương, dựa vào hướng dẫn của Đồng tử, dùng phương pháp đặc thù tế luyện một phen, chuyển hoá thành Đan Linh Căn hệ Kim, rồi mới an tâm bắt đầu tu luyện Nguyên Từ Thần Quang.

Chính Hàn Lập và Đồng tử cũng không ngờ, hành động tưởng như vô ý này của bọn họ, nhưng lại vừa khéo giải quyết điểm trí mạng thiếu hụt khi tu luyện Nguyên Từ Thần Quang. Cũng coi như Hàn Lập số lớn được phúc tinh chiếu mạng.

Nếu không hắn sẽ lãng phí mất trăm năm mới phát hiện được nhược điểm này. Đến lúc đó muốn tu luyện lại cũng phải suy nghĩ có nên hay không nữa.

Dù vậy, quá trình mượn Nguyên Từ Thần Sơn tu luyện cũng không gặp thuận lợi lắm.

Luyện mấy tầng đầu thì thuận lợi vô cùng, thời gian cũng nhanh chóng. Nhưng khi đến các tầng cao hơn, lại thường xuyên đụng phải bình cảnh, có mấy lần thiếu chút nữa tẩu hoả nhập ma, tổn thương nặng nề nguyên khí.

Nếu không nhờ trong tay hắn có vô số linh dược, lại nhờ có tiểu bình làm tăng phúc cho linh dược, chỉ sợ bây giờ cảnh giới đã đại diệt.

Thống khổ nhất là giai đoạn bản thân dung hợp Ngũ hành chi lực và Nguyên từ lực của Nguyên Từ Sơn, phải mất đến thời gian mười năm, căn bản vô phương rời khỏi Nguyên Từ Sơn được nửa bước, nỗi khổ mà ngoại nhân căn bản không thể biết được.

Nếu không phải Hàn Lập là người có tâm trí và nghị lực phi thường, thật sự là vô pháp tu luyện tiếp được.

Cứ như vậy, hắn tu luyện trong không gian giới tử suốt hai trăm năm, rốt cuộc công pháp Nguyên Từ Thần Quang đại thành, hơn nữa luyện hoá hoàn toàn Nguyên Từ Sơn, có thể thu nó vào trong cơ thể, sử dụng làm một kiện chí bảo.

Từ đó mọi việc tiếp theo cũng trở nên thuận lợi hơn.

Hàn Lập đọi thời cơ thích hợp, ăn vào Ma Nguyên Đan và nhiều loại linh dược khác, lại dùng Cực Phẩm Linh Thạch và năm chủng Cực Hàn Chi Diễm phụ trợ, rốt cuộc đột phá thành công lên Hoá Thần sơ kỳ, trở thành một Hoá Thần tu sĩ.

Hóa thần đã thành, Hàn Lập liền có thể sơ bộ điều động thiên địa nguyên khí, hô phong hoán vũ, thần thông so với thần tiên do thế tục đồn đại, cũng không khác là bao, có thể nói một bước lên trời. Trong lòng vui vẻ, Hàn Lập lập tức rời khoải Truỵ Ma Cốc, đi Loạn Tinh Hải.

Thấy Nam Cung Uyển và các môn hạ đệ tử vẫn bình yên vô sự. Thậm chí chúng môn nhân còn phát triển thành một thế lực không nhỏ ở Loạn Tinh Hải, đã trực tiếp khống chế hơn mười toà đảo lớn nhỏ khác nhau ở phụ cận xung quanh.

Đối với vấn đề này Hàn Lập không có ý kiến gì, mà đám môn hạ đệ tử cùng Nam Cung Uyển thấy Hàn Lập đã trở thành Hoá Thần tu sĩ, tự nhiên mừng rỡ khánh chúc một phen.

Lúc này Nam Cung Uyển nhờ được Hàn Lập trợ giúp nhiều linh đan diệu dược, đã sớm tiến giai hậu kỳ, đang khổ tu tu luyện, tranh thủ đạt tới hậu kỳ đỉnh phong, để có thể đột phá Hoá Thần.

Mà Thạch Kiên nọ tư chất cũng hơn người, chỉ mất có vài trăm năm đã ngưng kết Nguyên Anh thành công.

Hàn Lập thấy vậy rất là vui mừng.

Nhưng cũng xảy ra chuyện không hay, Mộ Phái Linh sợ đến kỳ thọ nguyên, nóng lòng đột phá bình cảnh Nguyên Anh, trong lúc bế quan tâm cảnh lộ ra một tia sơ hở, liền bị tâm ma quấy phá, pháp lực phản phệ, ngã xuống mà chết.

Hàn Lập nghe được tin tức này, liền sửng sốt, cảm thấy như mất mát điều gì.

Khi Mộ Phái Linh đột phá Nguyên Anh, Hàn Lập đã đưa cho nàng Cửu Khúc Linh Tham đan dược để phụ trợ, nhưng vẫn vô phương gắn kết Nguyên Anh, thật đúng là ý trời.

Nhưng nàng trên danh nghĩa là thị thiếp của hắn, nên Hàn Lập tự mình đi tế mộ nàng một phen.

Thời gian sau đó, Hàn lập ở lại trên đảo hơn mười năm với Nam Cung Uyển, sau đó mới rời đi, quay lại Thiên Nam tiếp tục tu luyện.

Chương 1207: Ngũ Long Hải

Nhưng khi đi, Hàn Lập mang theo Thạch Kiên về Thiên Nam, rồi bảo gã đến cực Tây chi địa, đoạt lại vị trí giáo chủ Thiên Trúc Giáo, cũng coi như kế thừa y bát của Đại Diễn Thần Quân. Thạch Kiên đã sớm được Hàn Lập nói cho biết về việc của Đại Diễn Thần Quân nên cũng không có ý kiến gì khác.

Sau khi cùng Hàn Lập truyền tống đến Thiên Nam, Thạch Kiên liền bái biệt, tự mình đi đến cực Tây.

Giờ phút này, tu vi của hắn là Nguyên anh, quản Thiên Trúc Giáo, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Bởi vậy Hàn Lập cũng không lo lắng điều gì.

Mà khi trở lại Trụy Ma Cốc, hắn lập tức tu luyện củng cố tu vi Hóa Thần Kỳ. Nhờ có được bí thuật cấy trồng linh dược của Phong Hi, Hàn Lập bèn đem đám linh thực vốn không thể trồng được trong giới tử không gian lấy ra. Nhờ đó, vấn đề thiếu hụt nguyên liệu luyện chế Giáng Vân Đan cuối cùng không còn bị hạn chế.

Mặc dù Giáng Vân Đan chỉ là đan dược dành cho Nguyên Anh Kỳ nhưng dược tính của rất bá đạo, đối với cấp giai Hóa Thần vẫn có trợ lực không nhỏ.

Như vậy, đối với các tu sĩ khác khi lên cấp Hóa Thần rất khó tiến triển tiếp nhưng do Hàn Lập được linh đan cung ứng vô hạn, lại tu luyện rất nhanh chóng.

Trải qua hơn trăm năm khổ tu, hắn đã tu luyện đến đỉnh phong của sơ kỳ, đem Thanh Nguyên Kiếm Quyết tu luyện đến đại viên mãn.

Đến lúc này, dùng Giáng Vân Đan đã không còn hiệu quả, hơn nữa thiên địa nguyên khí ở Nhân Giới quá loãng và thưa thớt, thật khó có thể tiến giai lên Hóa Thần trung kỳ.

Vì vậy Hàn Lập cũng không do dự nữa, liền xuất quan.

Mà trong lúc bế quan tu luyện Nguyên Từ Thần Quang đột phá bình cảnh Hoá Thần, cũng thông qua Vạn Lý Phù liên lạc nhiều lần với Hướng Chi Lễ cũng lão quái Hóa Thần ở Đại Tấn, đem tư liệu do Ngân Nguyệt lưu lại cho mình năm đó lộ ra cho họ một chút.

Kết quả, bọn Hướng Chi lễ dựa theo tài liệu do Hàn Lập cung cấp, trải qua một phen khổ cực truy tìm, cuối cùng đã tìm ra vị trí không gian tiết điểm.

Điều này khiến cho các lão quái vật quá đỗi vui mừng, mà đồng dạng Hàn Lập cũng vui không kém.

Cuối cùng, sau thời gian chuẩn bị hơn trăm năm, Hướng Chi Lễ, Phong Lão Quái, Hô lão quái liên thủ cùng tiến vào không gian tiết điểm.

Nhưng chỉ không lâu, bổn mạng Nguyên Thần Đăng của ba người lưu lại Nhân Giới, liền tắt mất hai đèn, chỉ còn đèn của Hô lão quái vẫn sáng, nhưng là cực kỳ ảm đạm.

Khoảng mấy ngày sau, đèn của Hô lão quái cũng tắt ngúm.

Cũng không biết lão ma đã phi thăng thành công lên Linh Giới nên Nguyên Thần ngăn cách khiến đèn tắt hay là đã tiêu đời trong không gian tiết điểm.

Thông qua Vạn Lý Phù, từ môn hạ đệ tử của ba người này, Hàn Lập cũng biết được tin tức này, trong lòng vô cùng buồn bực, xem ra không gian tiếp điểm nguy hiểm vượt xa hắn dự kiến, lấy thần thông của đám Hướng Chi Lễ mà cơ hồ cũng toàn quân bị diệt.

Điều này thật khiến cho hắn trong lòng vô cùng bất an.

Xem ra điều Ngân Nguyệt nói năm xưa không chút nào khuếch đại, không gian tiết điểm quá nguy hiểm, thật sự là cửu tử nhất sanh.

Cũng may Hướng Chi Lễ còn thủ tín, để lại cho hắn vị trí không gian tiết điểm, nên hắn không cần lo lắng sau này tìm kiếm làm chi.

Hiện tại, hắn vô phương tăng tiến tu vi, nên cần sớm chuẩn bị trước khi tiến vào không gian tiết điểm. Dù sao thì chuẩn bị càng đầy đủ, cơ hội vượt qua tiếp điểm càng cao. Chỉ là từ thông tin miêu tả qua Vạn Lý Phù cũng thật khiến hắn lo lắng.

Ngoài ra, vị trí không gian tiết điểm, không phải ở Đại Tấn, cũng không ở Thiên Nam, mà là tại một hải vực xa lạ mang tên Ngũ Long Hải.

Nơi này ngay cả ở Đại Tấn cũng hiếm có ai biết, nhưng bọn Hướng Chi Lễ nắm giữ địa điểm một toà Truyền Tống Trận trực tiếp truyền tống đến hải vực này. Hàn Lập phải đi đến nơi này mới có thể thuận lợi truyền tống đến Ngũ Long Hải.

Nhưng điều này hãy tính sau, trước hết, Hàn Lập tính đi đến Loạn Tinh hải một chuyến trước.

Kế hoạch hoạch định như vậy, Hàn Lập bèn tiếp tục phân phó cho Khôi Lỗi canh giữ không gian giới tử, còn bản thân mình thì rời khỏi Truỵ Ma Cốc.

….

Tại một nơi phong cảnh tú lệ trên một tiểu đảo, có vài Nguyên anh tu sĩ đang tụ tập trong một thạch đình trên một toà tiểu sơn, cả bọn đang mỉm cười hăng hái thảo luận điều gì đó.

“Bích tiên tử, nghe nói lần này ngươi luyện chế ra một lô Hinh Hương Đan, chính là thượng hảo đan dược tẩy tủy kinh, không biết Tiểu lão Nhi có xin được vài khoả chăng?”

Một lão giả, râu tóc bạc trắng, mặc áo bào màu tro rộng rộng, ngồi vuốt râu cười nói với nữ tử phía đối diện.

“Điền huynh lại nói đùa. Ai chả biết đạo hữu tinh thông luyện đan thuật, như thế nào lại coi trọng Hinh Hương Đan của Bích tiên tử. Trái lại nên để cho Quân mỗ trao đổi đan dược này cho các môn hạ đệ tử thì hay hơn.”

Nữ tử kia chưa kịp trả lời, thì tên Lam bào trung niên nho sinh đã vội cười rộ giành nói trước.

“Triệu đạo hữu nói sai rồi. Tuy lão phu tinh thông các loại đan dược, nhưng đối các đan dược tăng tiến tu vi pháp lực như Hinh Hương Đan lại không có luyện chế. Bây giờ có cơ hội này thì làm sao bỏ qua được.”

Lão giả không giận, ngược lại nheo mắt, cười, đáp lời.

“Hai vị đạo hữu cùng đừng nên tranh chấp. Thiếp thân đến đây lần này cũng đã đem theo hơn nửa lô Hinh Hương Đan để trao đổi, nghĩ cũng đủ hai vị chia phần. Cũng hy vọng đồ vật trao đổi của hai vị không làm thiếp thân quá thất vọng”

Vị lục bào nữ tử kia nhã nhặn đáp lời, bộ dáng không giống đạo sĩ tu hành, cũng không giống khuê các thiếu nữ.

Nhưng lão giả và nho sinh nghe nữ tử nói xong, không khỏi thầm thở dài nhẹ nhõm, mở miệng nói vài lời khách khí.

Mấy tu sĩ ở chỗ này hiện đang tiến hành một tiểu đại hội trao đổi mua bán với nhau.

Ngồi trong thạch đình này còn có hai người khác, vẫn ngồi im nãy giờ, hiện thấy sự tình như vậy không khỏi nhìn nhau cười. Trong đó có một gã đại hán sắc mặt vàng như táo chín, đột nhiên giơ tay quăng ra một Kim sắc mộc hạp lên thạch bàn, sau đó hướng về phía lão giả, ngưng trọng nói:

“Đồ vật này là do mỗ và Tôn đạo hữu hợp lực mới đắc thủ, muốn trao đổi hai khỏa Hóa Giao Hoàn của Hám huynh, chỉ có đan dược này mới giúp cho Tật Phong Mãng của tại hạ tiến hóa thành giao long.”

“Hóa Giao Hoàn? Lần trao đổi trước, không phải lão phu đã nói rồi sao, đan dược này không đổi, Bích Linh Xà của ta cũng cần Hóa Giao Hoàn.”

Lão giả sắc mặt không hài lòng, liên tục lắc đầu.

“Hắc, hắc. Hám huynh không cần trả lời nhanh như vậy. Trước hết hãy xem thử đồ vật của tại hạ là cái gì rồi hãy nói sau.”

Hoàng diện tu sĩ họ Phạm kia cười nhẹ một tiếng, lộ vẻ rất là tự tin

“Trừ phi đạo hữu có tài liệu cỡ Thanh Linh, còn không thì dù đồ vật trong hộp này có trân quý đến đâu, lão phu cũng không đáp ứng”

Lão giả động tâm, tuy mồm vẫn lải nhải từ chối không thôi, nhưng đã giơ tay thu mộc hạp vào trong tay, trực tiếp mở nắp ra.

Một khỏa lam sắc viên châu xuất hiện ở trong hộp, phát ra ánh sáng chói lọi.

“Nội đan Lôi Kình thú!”

Lão giả thấy vật này liền la lên thất thanh.

Những người khác cũng cả kinh, không khỏi dòm qua.

“Hám huynh kiến thức sâu rộng, chỉ liếc mắt đã nhận ra. Cái này chính là yêu đan của con thú thất cấp Lôi Kình Thú. Mặc dù chỉ là thất cấp, nhưng chư vị đồng đạo hẳn đã biết con thú này vô cùng quý hiếm. Ta và Tôn huynh phải mất ba ngày ba đêm đuổi giết, cuối cùng mới đắc thủ. Dùng nó để trao đổi, không biết các đạo hữu thấy có được không?”

Phạm tu sĩ nói.

Lão giả từ lúc mở hộp ra đến giờ, nhìn khỏa viên châu không chớp mắt, hiển nhiên cực kỳ khát vọng, nhưng Hóa Giao Hoàn thì cũng có chỗ đại hữu dụng của nó.

Nhất thời lão cũng do dự không biết tính sao.

“Lôi Kình Thú yêu đan đích xác không phải là vật tầm thường. Có thể để tại hạ xem qua một chút được không?”

Đang lúc này, bỗng nhiên từ bên ngoài thạch đình truyền đến một thanh nhàn nhạt của một nam tử, nghe rất xa lạ.

“Ai?” Tất cả mọi người đều cả kinh, nhìn ra ngoài.

Không biết khi nào, chỉ thấy bên ngoài thạch đình xuất hiện một thanh bào nam tử, tuổi chỉ chừng hai mươi mấy, mặt mũi bình thường, nhưng hai mắt trong suốt dị thường.

Các tu sĩ trong thạch đình không khỏi nhìn nhau.

Không ai biết người này. Hơn nữa xung quanh thạch đình đã bố trí cấm chế. Làm thế nào lại có người lạ xuất hiện? Nhưng bọn họ không lập tức trở mặt giận dữ, nguyên nhân là sau khi xem qua, thì lại cảm thấy người này ngay cả một tia pháp lực cũng không có, cứ như một phàm nhân vậy. Nhưng phàm nhân sao lại tới được chỗ này?.

“Các hạ…”

Phạm tu sĩ tựa hồ là chủ nhân ở đây, sau khi do dự, liền cẩn thận hỏi.

“Không có gì. Tại hạ chỉ muốn hỏi đường một chút mà thôi, hy vọng các đạo hữu không lấy làm phiền lòng”

Thanh niên ôm quyền, thần sắc nhàn nhạt.

Hắn tự nhiên chính là Hàn Lập từ Đại Tấn tới. Mà nơi cũng chính là hải vực Ngũ Long Hải.

Hàn Lập đối với này cực kỳ xa lạ, nên muốn hỏi thăm, định mua một tấm hải đồ của khu vực này.

Mà huyễn thuật cấm chế ở đây tuy bất phàm nhưng như thế nào lại dấu giếm được trước thần thông của Minh Thanh Linh Mục. Vì vậy hắn đang bay trên không trung liền thấy nhiều cao giai tu sĩ hội họp, bèn không khách khí hạ xuống.

“Hỏi đường?” Phạm tu sĩ ngẩn ra, có vẻ không tin.

“Đạo hữu, nếu có hải đồ khu vực thì càng tốt. À, miếng Lôi Kình Thú yêu đan của ngươi nhìn có vẻ hoàn hảo, nhưng yêu lực bên trong đã bị phát tán, nếu đem đi phối dược cũng không có tác dụng”

Hàn Lập căn bản không thèm để ý xem đối phương nghĩ gì, cứ thế liếc nhìn viên châu bên trong mộc hạp, mỉm cười bình phẩm.

“Chuyện này thật sao?”

“Các hạ hồ ngôn loạn ngữ cái gì?”

Lão giả nghe vậy trong lòng cả kinh, hỏi. Mà Phạm tu sĩ sắc mặt đại biến, lộ vẻ giận dữ.

“Tin hay không thì tùy. Xem như tại hạ chỉ thuận miệng nói chơi, bất quá có vị đạo hữu nào nguyện ý xuất ra hải đồ cấp cho tại hạ, đồng thời trả lời vài vấn đề thắc mắc của tại hạ thì tại hạ cũng tương tặng một khỏa Lôi Kình Thú yêu đan. Mặc dù chỉ là cấp thấp nhưng dùng để phối dược thì cũng đủ.” Mặt bất động thanh sắc, Hàn Lập vừa nói vừa lật tay, một khỏa yêu đan ngoại hình tương tự hiện lên.

Cũng lam quang chói mắt, nhưng vẻ nhỉnh hơn so với viên của Phạm tu sĩ.

Lần này, các tu sĩ Ngũ Long Hải, lúc đầu là ngạc nhiên, về sau thì thần sắc khác nhau phát sinh. Kẻ thì mắt chớp không thôi, người thì lộ ra vẻ khó tin, tên thì gắt gao nhìn Hàn Lập chằm chằm như thể trên mặt Hàn Lập nở hoa vậy.

“Rốt cuộc lai lịch các hạ như thế nào? Cố ý đến đây trêu chọc chúng ta chăng?”

Phạm tu sĩ dời ánh mắt khỏi yêu đan trong tay Hàn Lập, bỗng nhiên nghiêm nghị quát lớn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3