Phàm nhân tu tiên - Chương 1250 - 1251

Chương 1250: Thái Nhất hoá Thanh Phù

Hàn Lập nhìn ngân sắc hoả điểu trước mắt, trên mặt lộ ra một tia cổ quái, lẩm bẩm nói:

“Gọi là Phệ Viêm hay gọi là Thái Âm Chân Hỏa đây, dù sao lúc trước đã dung hợp Thái Dương Tinh Hỏa, hiện tại lại hấp thu thêm Phệ Viêm là căn nguyên của một vị Linh Tộc, như vậy nên gọi là Phệ Linh Thiên Hỏa đi. Ta thật may mắn khi ở Nhân Giới đã đem toàn bộ Tử La Cực Hỏa chuyển hóa thành Thái Âm Chân Hỏa, uy lực liền tăng lên đáng kể, nếu không thiếu chút nữa đã bị tên kia đắc thủ rồi.”

Nguyên lai Hàn Lập bị Phệ Viêm Linh Tộc xâm nhập vào trong cơ thể, nhưng không bị thôn phệ thần thức mà ngược lại khi Linh Tộc hóa thành Hỏa Giao tiến vào trong cơ thể, Hỏa Linh Lực tràn ngập đã kích phát Thái Âm Chân Hỏa đang tạm thời ẩn núp do pháp lực bị khô kiệt,

bản năng của Thái Âm Chân Hỏa là cắn nuốt tất cả các loại hỏa diễm, nên lúc này không cần Hàn Lập khu động, đã tự hành tranh đấu với Hỏa Giao.

Nếu chỉ như vậy thôi thì cũng chẳng có gì để nói, vốn Phệ Viêm bản thân tương đương với Hoá Thần tu sĩ tự nhiên nghĩ sẽ dễ dàng đắc thủ,

nhưng vị Linh Tộc này không ngờ rằng Hàn Lập nguyên bản chính là một vị Hóa Thần tu sĩ cộng thêm đã từng tu luyện qua Đại Diễn Quyết, nên thần niệm cường đại thậm chí còn mạnh hơn của Hóa Thần trung kỳ tu sĩ một bậc.

Phệ Viêm chính là một tên sơ cấp Linh Tướng, bản thể có một chút đặc tính thôn phệ nhưng khi tiến vào trong thân thể của Hàn Lập, quả thực giống như dê vào miệng hổ.

Đang lúc Phệ Viêm và Thái Âm Chân Hỏa đang tranh chấp bất phân thắng bại thì Hàn Lập thúc giục thần niệm mạnh mẽ trói buộc hắn, sau đó để cho Thái Âm Chân Hỏa nuốt trọn sạch sẽ, thậm chí cả bản thể và khỏa Phệ Viêm xích hồng bảo châu đều bị hòa tan vào trong cơ thể hỏa điểu.

Đây là sự cắn nuốt một cách trực tiếp nhất, chẳng những hấp thu Hỏa Linh căn của đối phương mà cả trí nhớ của đối phương cũng được hỏa điểu thu nạp, biến thành hình dáng Phệ Linh Thiên Hỏa như bây giờ.

Sau khi thôn phệ hoàn tất, Hàn Lập khống chế hỏa điểu, bắt chước hơi thở và khẩu khí của Phệ Viêm, nói chuyện với các Linh Tộc khác.

Đương nhiên vì khi thôn phệ đã bao gồm cả sưu hồn, nên Hàn Lập cũng biết được mục đích của Linh Tộc đến Lạc Nhật Chi Mộ, sự tồn tại của tên Linh Tộc phản nghịch và cả Thần Huyết.

Nhất thời hắn vừa mừng vừa sợ.

Tên phản nghịch kia của Linh Tộc thì hắn không thèm quan tâm nhưng Linh Tộc Thần Huyết thì lại hấp dẫn hắn.

Thần Huyết này là do Linh Tộc cấp Thánh Linh sau khi tiêu vong, trong linh căn bổn thể sinh ra một loại chất lỏng thần bí.

Thiên địa linh vật mà nuốt một giọt huyết này liền tự khai mở linh trí, tiến hoá thành Linh Tộc cấp thấp.

Đương nhiên Linh Tộc khi sinh ra đều hoàn toàn không phải chỉ dùng biện pháp này mà cũng có hơn phân nữa là linh vật tự khai mở linh trí chuyển hoá thành Linh Tộc.

Dù cho như vậy thì Thần Huyết vẫn được tộc nhân Linh Tộc rất xem trọng, cực lực bảo vệ xem như bí bảo.

Mà trong lần này, một tên Khí Linh Tộc không biết vì nguyên nhân gì, nhân cơ hội các thủ vệ Thần Huyết sơ hở, đã trộm một lọ Thần Huyết, rồi liên lạc với Nhân Tộc để trao đổi một vật gì đó.

Nhưng nếu chỉ có như vậy thì Hàn Lập cũng đâu có thèm quan tâm lắm, chủ yếu là Thần Huyết rất có ích đối với việc tu luyện của tu sĩ và luyện thể sĩ.

Tu sĩ có thể dùng Thần Huyết làm nguyên liệu, luyện chế thành một loại linh dược gọi là Huyết Dương Đan, Nguyên Anh kỳ tu sĩ ăn vào có thể tăng thêm trăm năm khổ tu, còn Luyện thể sĩ có thể bôi huyết này lên toàn thân tu luyện một loại bí thuật Huyết Tinh Chiến Y.

Nghe nói bí thuật này mà tu luyện đại thành, uy lực còn cao hơn vài loại Luyện Thể Thuật cỡ như Kim Cương Quyết, thân thể trong thời gian ngắn có thể ngăn cản bất kỳ công kích nào của tu sĩ cấp Luyện Hư mà vẫn bình yên vô sự.

Đương nhiên khi uy năng của Chiến Y tiêu hao hết thì nó sẽ tự tiêu tán, đồng thời bí thuật cũng tiêu thất.

Trừ cái đó ra, nếu cao giai luyện thể sĩ ăn vào Thần Huyết cũng có thể kích thích thần niệm linh tính, tăng cao tỉ lệ đột phá bình cảnh, tiến giai thành công.

Đương nhiên việc ăn sống dị tộc linh vật như vậy khẳng định cũng là muôn phần nguy hiểm.

Cấp bậc của Luyện thể sĩ càng thấp thì thần thức càng yếu, ăn sống vào rất có thể sẽ bị phản phệ nổi điên mà chết. Thật ra muốn dùng Thần Huyết đột phá bình cảnh, các Luyện thể sĩ đều dùng kèm với một loại đan dược định tâm như Thiên Tâm Đan, tạm thời gia tăng thần thức rồi mới ăn vào Thần Huyết, nhưng dù như vậy thì nguy hiểm vẫn còn không nhỏ.

Hàn Lập sở hữu được trí nhớ của Phệ Viêm nên biết được các thông tin này liền vui mừng quá đỗi, hiện tại thần thức của hắn là cấp Hoá Thần kỳ nhưng công pháp tu luyện chính là công pháp luyện thể, Thần Huyết rất thích hợp đối với hắn.

Hàn Lập tự tin chỉ dựa vào bản thân cũng có thể tu luyện thành công tầng cuối cùng của Kim Cương Quyết, nhưng thời gian bao lâu thì hắn không nắm chắc.

Mà Tiểu Thiên Kiếp lại không biết khi nào giáng xuống nên hắn sớm hồi phục pháp lực sớm chừng nào tốt chừng ấy.

Phương pháp khác thì hắn lại không có nhiều thời gian suy nghĩ nữa, liền quyết định tận dụng pháp lực hiện có.

Mặc dù pháp lực này chỉ có sáu bảu thành nhưng do đậm đặc nên cơ hồ không thua sút tu vi của một Hoá Thần tu sĩ.

Nguyên lai sau khi Thái Âm Chân Hỏa cắn nuốt Phệ Viêm, một thân Hỏa thuộc tính tinh thuần cũng bị hoả điểu thu nạp bảo tồn.

Do đó Hàn Lập có thể sử dụng được linh lực Hỏa hệ này, chỉ là linh lực này không do Hàn Lập tu luyện ra, xài thì chỉ có tiêu hao hết chứ không thể tái sinh, vì lý do này nên Hỏa Linh lực được Hàn Lập sử dụng cũng không vừa ý lắm, nhưng với một thân đầy thần thông quỷ dị của hắn cùng với các loại bảo vật hiện hữu thì hắn cũng đủ ngạo thị cùng tu sĩ cùng cấp.

Hơn nữa Hoả Linh Lực này nếu không sử dụng, khi thời gian trôi qua, cũng sẽ từ từ tán loạn biến mất, không chừng khoảng một tháng sau, Hàn Lập sẽ trở lại thành một phàm nhân mà thôi.

Vì vậy Hàn Lập không muốn lãng phí cơ hội khó kiếm này, quyết định mạo hiểm tìm kiếm Thần Huyết, Hàn Lập mượn khí tức của Phệ Viêm, che dấu được Huyền Thiên và Linh tộc cấp Huyền Linh, cùng đi tới Hỗn Độn Cốc, và dựa theo phân phó tiềm phục trong nhóm Nhân Tộc.

Kết quả là hiện tại hắn thừa dịp lúc hỗn loạn tiến vào trong Hỗn Độn Cốc, bắt đầu từ bây giờ hắn sẽ hành động tự do, tìm cơ hội đoạt bảo.

Lúc này Hàn Lập hướng về Phệ Linh Hỏa Điểu nhẹ nhàng điểm một cái.

Nhất thời ngân sắc hỏa điểu mở hai cánh ra, hướng về một bên thạch bích bắn xuyên qua, một âm thanh nhỏ vang lên, hỏa điểu đã tiềm nhập vào trong thạch bích không thấy bóng dáng.

Bản thân Hàn Lập một tay lật ra, nhất thời ngón tay cầm lên một cái linh phù màu vàng nhạt, sau đó hắn hướng trên người vỗ một cái, toàn thân hoàng quang đại phóng, hai tay Hàn Lập tiếp tục kháp quyết, thân hình nhoáng lên … trực tiếp thi triển Thổ Độn Thuật tiến nhập vào lòng đất.

Nhưng có một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Hai chân của hắn đã chui vào trong đất được hơn thước thì dừng lại, vô phương đi tiếp được, hình như dưới đất có một cỗ cản lực quỷ dị làm cho hắn không cách nào hạ sâu xuống nữa.

Trong lòng Hàn Lập rùng mình.

Xem ra Hỗn Độn Cốc này có có điều quỷ dị, cần phải cẩn thận hơn một chút.

Sau khi nghĩ kỹ, Hàn Lập hơi do dự lấy từ trong túi trữ vật ra một đạo phù tử sắc, đạo phù này trên bề mặt ẩn hiện chớp động những ngân sắc phù văn, chính là loại Ngân Khoa Linh Văn mà ngay cả người ở Linh Giới cũng hiếm có ai biết.

Đạo phù này là do Hàn Lập đọc từ Kim Khuyết Ngọc Thư, kết hợp thêm việc tự mình tìm hiểu, sau vô số lần thất bại ở Nhân giới, hắn đã luyện thành một đạo bán tiên gia linh phù duy nhất này.

Mặc dù linh phù này chỉ là loại linh phù đơn giản nhất được ghi trong Kim Khuyết Ngọc Thư, nhưng đây là một đạo phù dùng để ẩn nấp được gọi là Thái Nhất Hóa Thanh Phù, có điều tài luyện luyện chế khó kiếm tới mức dù có quay lại Nhân Giới thì cũng khó có thể kiếm được đầy đủ.

Hàn Lập đã thử nghiệm rất nhiều lần, mới miễn cưỡng tìm được một bộ phận tài liệu thay thế, luyện chế thành một đạo phù bán thành phẩm này.

Bởi vì đạo phù này quá quý giá mà lại là cái duy nhất nên hắn vẫn chưa dám tùy tiện dùng thử.

Hiện tại Hàn Lập mưu tính tìm cơ hội chiếm lấy Thần Huyết, mà tu vi hắn hiện đang suy giảm, nếu dùng thuật ẩn nấp chỉ sợ vô phương che mắt được tu sĩ đồng cấp, nên tự nhiên nghĩ tới việc sử dụng đạo Thái Nhất Hóa Thanh Phù này.

Sau khi Hàn Lập xuất ra đạo phù, liền không chần chờ, vung nhẹ tay buông đạo phù này ra.

Tử sắc phù lê nổ mạnh ra, các Ngân Khoa Văn Tự tùy thời hiện ra chớp động ngân sắc vây quanh, bay múa xung quanh Hàn Lập.

Lập tức vài tiếng vang nhỏ “Phốc xuy…” vang lên, các văn tự hóa thành từng đoàn ngân vụ, trong chớp mắt đem Hàn Lập bao phủ vào trong.

Một lát sau ngân vụ tan hết, tại chỗ không còn bóng dáng Hàn Lập nữa,

lúc này ở phía cốc khẩu truyền đến một tiếng phá không, đứng ở xa nhìn tới thì thấy có mấy đạo độn quang chạy ào vào trong cốc, hướng về phía bên này bắn tới.

Trong nháy mắt bọn họ xẹt qua nơi Hàn Lập ẩn nấp, rồi loé lên tiến sâu vào trong thâm cốc, trong lòng Hàn Lập vui vẻ, từ nãy đến giớ hắn căn bản không di động một bước nhưng đám nhân tộc và yêu tu đều không phát hiện ra.

Hắn quan sát thấy rõ trong đó có một tên đầu đà, chính là một tên Hoá Thần kỳ tu sĩ, bất quá tình hình hiện tại của hắn cũng có chút cổ quái, cả thân hình phảng phất hóa thành trong suốt, thân thể như vô hình.

Hàn Lập cũng thử âm thầm kháp quyết thử, nhưng đều không thể khu động linh lực cũng như pháp bảo, điều này làm cho hắn có một chút tiếc nuối, bất quá cũng không sao cả, chỉ cần che mắt được các tu sĩ đồng cấp là hắn cảm thấy mỹ mãn rồi.

Dù sao thì đạo Thái Nhất Hóa Thanh Phù cũng đã bị hạn chế tài liệu, nên cũng chưa luyện chế hoàn hảo, có thể có thần thông kỳ diệu như vậy đã là ngoài ý muốn của hắn rồi.

Chờ hắn thật sự hoàn toàn tìm hiểu thấu triệt Kim Khuyết Ngọc Thư, luyện chế ra đạo phù hoàn hảo, sẽ giải quyết được khuyết điểm này.

Lại nghĩ tới trong Kim Khuyết Ngọc Thư còn có nhiều loại tiên gia đạo phù có diệu dụng khác, trong lòng Hàn Lập không khỏi bừng bừng mong đợi như có lửa đốt.

Nhưng tất cả những chuyện này đều phải đợi hắn trước hết hoàn toàn khôi phục pháp lực, rồi vượt qua Tiểu Thiên Kiếp đầu tiên tại Linh Giới, sau đó mới hảo hảo tính tiếp được.

Vì vậy Hàn Lập rất nhanh thu liễm tinh thần, khu động thân thể, khinh phiêu bay vào trong thâm cốc.

Đi được hơn trăm dặm, hắn đã tiến vào khu vực của Chích Quang Đàm nằm ngay trung tâm sơn cốc, ở bốn phía đều bị mê vụ trắng xám trùng trùng bao phủ. Mặc dù Hàn Lập đã sớm biết đại khái vị trí của Chích Quang Đàm nhưng vì sợ bại lộ hành tung nên cũng không dám thả ra thần niệm dò xét.

Kết quả trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời, xuất hiện một thủy đàm rộng xấp xỉ mười dặm, bên cạnh thủy đàm đã có hơn chục tên Nhân - Yêu lưỡng tộc cao giai ở đó, bọn họ chia thành hai nhóm đứng hai bên thủy đàm có vẻ như đang giằng co.

Đứng đầu phía Nhân Tộc tự nhiên là Lam Thành chủ và tên Đầu Đà, còn phe yêu Tộc thủ lĩnh là Cung trang thiếu phụ của Hắc Phượng Tộc và ba gã thanh niên gầy ốm, đen nhẻm, trông giống như ba huynh đệ sinh ba.

Chương 1251: Chích Quang đàm

Hàn Lập gặp tình cảnh này, quét mắt quan sát tình hình chung quanh rồi dừng lại tại thủy đàm.

Thủy đàm chỉ ngoại trừ trong suốt ra còn lại rất bình thường, không có điểm nào kỳ quái.

Đang lúc Hàn Lập kinh ngạc đánh giá thì vị Lam thành chủ nhìn về phía ba gã cao gầy, đột nhiên hỏi:

“Nghe nói Ngân Nguyệt Lang Tộc có một vị Lang Yêu ba đầu biến dị, được sự trợ giúp của một vị đại thần thông trong Lang Tộc, đem ba đầu phân biệt tu luyện khác nhau, luyện thành ba phân thân, mỗi phân thân đều có tu vi Nguyên Anh đại thành. Tam phân thân khi liên thủ có thể ngăn cản được cấp bậc Hóa Thần kỳ, chẳng lẽ bọn ngươi chính là vị biến dị Lang yêu đó?.”

“Không nghĩ danh tiếng ba huynh đệ ta cũng đã lan truyền tới đây. Không sai, chúng ta chính là Tam Thủ Nguyệt Lang, bọn ta cũng nghe qua đại danh của Lam Thành chủ đã lâu, chi bằng chúng ta luận bàn một chút, Thành chủ thấy thế nào?.”

“Hừ! Hiện giờ lão phu không rảnh để làm việc này.” Lam thành chủ không thèm để ý đến sự khiêu khích của ba thanh niên mà quay sang Cung trang thiếu phụ chất vấn: “Tiểu đạo hữu, ngươi một mình chạy vào trong cốc, muốn tính toán gì vậy?.”

“Tính toán? Lúc trước Hoàn tiền bối không phải đã nói muốn bắt người của Linh Tộc đang trốn trong thủy đàm à, tự nhiên ta ở đây là có nhiệm vụ đó.” Cung trang thiếu phụ cười, làn thu ba gợn chuyển.

“Có đúng như vậy không thì trong lòng tiểu đạo hữu tự biết. Hảo, đạo hữu kêu những người khác vào đi, Lam mỗ sẽ xuất lĩnh nhân thủ canh giữ ở ngoại đàm ngăn trở bọn Linh Tộc, ngươi thấy thế nào?” Lam Thành chủ nhìn chăm chú thiếu phụ một hồi, lại liếc mắt xem xét thủy đàm, cười hắc hắc, nói.

Cung trang thiếu phụ ngẩn ra, nhưng ánh mắt quét qua Lam thành chủ, vị Đầu Đà và vài tên Nguyên Anh tu sĩ kế bên, bèn cười rộ lên khanh khách:

“Nếu đạo hữu không tới không chừng thiếp thân cũng dẫn người đi, nhưng Lam huynh đã đến đây, đương nhiên là nhường cơ hội này lại cho Lam huynh rồi. Không lẽ đạo hữu lại thật sự muốn nhường cho một nữ tử tiến vào trước sao? Lại nghe nói Lam huynh có một kiện Tị Thủy Ngọc Tê Giác, thần kỳ vô cùng, đối với việc tiến vào Chích Quang Đàm không chừng có chỗ đại hữu dụng đấy.”

“Nhường ta đi trước, cũng được. Ngươi mang theo những người khác lập tức thối lui khỏi Hỗn Độn Cốc, lão phu liền đi vào trước.” Mặt của Lam thành chủ trầm xuống, lời nói trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Cung trang thiếu phụ nghe Lam thành chủ nói không hề khách khí, sắc mặt hơi đổi, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Bộ dáng cả hai bên xem ra chả ai nhường nhịn ai.

Môi của Lam thành chủ khẽ nhúc nhích truyền âm nói chuyện với Đầu Đà, ánh mắt nhìn Cung trang thiếu phụ dần lộ ra vẻ bất thiện.

Bên phía Yêu tộc, nhân thủ gồm Cung trang thiếu phụ, ba gã thanh niên và ba tên Hóa hình yêu tu khác.

Mà phía Nhân tộc có Lam thành chủ, Đầu Đà và bảy tám tên Nguyên Anh tu sĩ, rõ ràng nhân số đang chiếm thượng phong.

Tới giờ phút này cũng không có ai khác tiến vào, hiển nhiên là đã bị Linh Tộc ngăn cản, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, song phương cũng sẽ không thể tăng thêm viện binh.

Chỉ cần có thể đi trước một bước cướp lấy đồ, căn bản không ai tuân thủ hiệp nghị chia đều nữa.

Bởi vì ai cũng rất rõ ràng, hiệp nghị lúc trước chỉ là cái cớ để song phương không trở mặt với nhau mà thôi.

Cung trang thiếu phụ phát giác người của Nhân Tộc đang kích động, chân mày khẽ động, cũng dùng bí thuật nhắc nhở phe mình cẩn thận, hơn nữa ngọc thủ trong tay áo rung lên, một kiện vật xuất ra trong lòng bàn tay.

Không khí vô cùng khẩn trương, tình thế song phương hết sức căng thẳng. Đột nhiên ở mặt đất phụ cận thủy đàm bỗng rung động mạnh, không gian kịch liệt quay cuồng, một cây cột nước trắng sáng từ trong thủy đàm bắn ra bay lên trời, rồi chụp xuống yêu nhân lưỡng tộc đang đứng ở hai bên bờ đầm.

Nham thạch ở phụ cận bị các tia sáng đánh trúng, lập tức xuyên thủng lỗ chỗ như cái tổ ong vò vẽ.

Cả bọn Yêu Nhân lưỡng tộc thất kinh, nhao nhao thi triển thần thông, bảo vật để ngăn cản tia sáng đó.

Ngay lúc này, vốn dĩ nước thủy đàm đang vô cùng trong suốt, bỗng nhiên từ dưới nước nổi lên một tầng quang mang chói mắt, như ánh mặt trời gay gắt. Thủy đàm quay cuồng, mạnh mẽ phóng xuất ra một cỗ nhiệt khí cực cao, làm cả thủy đàm như đang bị thiêu đốt.

“Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bọn Linh Tộc ẩn phía dưới làm trò quỷ?”

Hàn Lập đang ẩn trên không trung cũng bị quang tia làm cho một hồi luống cuống tay chân, sau đó lại thấy nước ở trong đầm có biểu hiện khác thường, không khỏi ngạc nhiên tự hỏi.

Không riêng gì hắn mà đám người Lam thành chủ và thiếu phụ cũng đang âm thầm suy đoán.

“Không đúng! Luồng sáng ẩn tàng trong nước, như thế nào lại rời khỏi mặt nước, chẳng lẽ là …” Lam thành chủ tương đối quen thuộc thủy đàm này, la lên thất thanh.

Nhưng không chờ hắn dứt lời, hơn mười đạo thủy mang bạch sắc quang trụ phá không bắn lên. Vừa rời khỏi mặt nước, quang trụ liền quỷ dị quét một vòng, hốt nhiên tiến thẳng đến Nhân Yêu lưỡng tộc ở gần đó, tốc độ cực nhanh, cơ hồ loáng một cái đã đến nơi.

Pha đánh lén khó lòng phòng bị này lập tức làm cho nhân thủ lưỡng tộc tổn thất nặng nề.

Trừ Thiếu phụ và Lam Thành chủ cùng một số ít có tu vi cao thâm thấy tình thế không ổn đã thi triển bí thuật độn thoát ra ngoài, còn lại mấy tên Hóa Hình yêu tu và Nguyên Anh tu sĩ bị quang trụ đập vào liền trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, các loại pháp bảo bí thuật phòng hộ đều không chút tác dụng đối với quang trụ này.

Nhìn thấy cảnh này, đám người Cung trang thiếu phụ vô cùng kinh sợ, nhưng không chờ cả bọn kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một tiếng nổ vang oanh động, từ mặt đất bốn phía xung quanh thủy đàm chui lên năm cây trụ màu vàng, trên thân trụ ẩn hiện hoa văn vô phương nhìn ra là loại gì.

Các tu sĩ Nguyên Anh của Nhân Tộc do chiếm đại đa số nên chết thảm cũng khá nhiều.

Những người này phần lớn là tâm phúc hoặc môn hạ đệ tử của Lam Thành chủ, nên hắn cực kỳ giận dữ, hiện còn đụng phải các cây trụ cổ quái chui lên từ mặt đất, liền khẳng định sự việc vừa rồi chắc hẳn có liên quan đến mấy cây trụ này, lập tức quát to:

“Yêu nghiệt phương nào dám hạ độc thủ?.”

Lập tức hắn vỗ vào thiên linh cái của mình, nhất thời thanh âm “vèo, vèo…” nổi lên, liên tiếp năm cây lam sắc tiểu kiếm nhoáng lên bắn ra, phân phân hoá thành vài cây cự kiếm dài mấy trượng.

Lam Thành chủ lành lạnh quát:

“Trảm!.”

Năm cây cự kiếm loé lên, hoá thành năm đạo kinh hồng chạy thẳng đến năm cây hoàng trụ, vây quanh các cây trụ này.

Liên tiếp nhiều tiếng nổ “Oanh oanh long long” truyền đến, các cây hoàng trụ này ai cũng nghĩ sẽ bị chém đứt thành hai đoạn, nhưng kết quả chỉ lưu lại một vết kiếm mờ tại đó.

Đồng tử Lam Thành chủ chợt co rụt lại, hai tay tức thời kháp quyết, vội vàng triệu hoán năm cây cự kiếm quay trở về.

Đúng lúc này, ngay chỗ vết kiếm trên năm cây hoàng trụ đột nhiên phún ra một dịch thể xanh biếc, tản ra một cỗ xú khí cực kỳ quái dị.

Lam Thành chủ ngự kiếm bay quanh đỉnh đầu, ánh mắt quét qua năm cây trụ, cơ nhục trên mặt không khỏi giựt lên vài cái.

Uy lực của lam sắc cự kiếm tự nhiên hắn biết rất rõ ràng.

Bình thường đừng nói đến mấy cây trụ này mà ngay cả một tòa tiểu sơn thanh kiếm này cũng có thể chẻ ra làm đôi.

Nhưng năm cây trụ này có điều kỳ lạ, mặt ngoài rất co dãn đàn hồi giống như một vật thể sống.

Chứng kiến Lam Thành chủ xuất thủ không có thành công, Cung trang thiếu phụ đang bay là là gần mặt đất, trên mặt cũng lộ vẻ kinh nghi.

Có thanh âm vù vù truyền ra từ bên dưới thủy đàm, phảng phất như tiếng người đang ca hát, ngâm xướng, lại giống như tiếng ngáp của người mới ngủ dậy.

Cùng với thanh âm quỷ dị này đang phát ra, năm cây hoàng trụ lại đứng yên bất động, nhưng từ trong thủy đàm bay vụt ra một khoả quang cầu đường kính hơn mười trượng.

Toàn thân quang cầu này chớp động bạch quang, ở trung tâm có một khỏa viên cầu phát ra ánh sáng vàng chói lọi.

“Lạc Dương Tinh!.”

Nhìn thấy quang cầu bay ra, Đầu Đà đang đứng phía sau Lam thành chủ buột miệng la lên như thế, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức hối hận, liền không lưỡng lự, thân hình nhảy lên, hóa thành một đạo bạch hồng nhào tới đoạt lấy bảo vật này.

Nghe ba tiếng “Lạc Dương Tinh.”, thiếu phụ và ba gã thanh niên gầy ốm cũng sửng sốt, lập tức hiện ra vẻ vui mừng như điên.

Sau một tiếng quát yêu kiều, Thiếu phụ động thân, hóa thành một con Hắc Sắc Hỏa Phượng bay thẳng đến bảo vật nọ, còn ba tên thanh niên gầy ốm cũng tụ vào giữa, hóa thành đạo ngân quang bám theo sát Hắc Phượng.

Không biết vì nguyên nhân gì Lam thành chủ lại do dự, đứng yên tại chỗ, không có xuất thủ.

Hàn Lập đang ẩn núp trên không, ánh mắt cũng chớp động vài cái, nhưng cũng không có bất cứ hành động gì.

Mục tiêu của hắn rất đơn giản, chỉ là Thần huyết. Các đồ vật khác dù trân quý thì hắn cũng không mạo muội xuất thủ làm bại lộ hành tung.

Hành động của Cung trang thiếu phụ rõ ràng chậm hơn Đầu Đà một bước.

Mắt thấy tên Đầu Đà biến thành luồng sáng trắng hồng sắp chui vào trong quầng bạch quang, chuẩn bị cuốn lấy Lạc Dương Tinh.

Nhưng trong tích tắc này, dị biến phát sinh.

Một cỗ cự đại vô hình hấp lực đột nhiên xuất hiện ở bốn phía quang cầu, làm cho thân hình của Đầu Đà ngưng tụ lại.

Hắn chưa kịp kinh hãi đã điều động pháp lực để đối kháng lại hấp lực, quần áo trên người Đầu Đà vừa mới hiện ra mấy cái ngân sắc phù quỷ dị thì thân hình tên này đã bị hấp lực hút vào trong thủy đàm, không thấy bóng dáng.

Chỉ còn lại quang cầu huyền phù âm hiểm trên không trung.

Cung trang thiếu phụ và ba gã thanh niên đang lao tới, thấy cảnh này tự nhiên bị dọa sợ mất mật, vội vàng xoay người độn quang bắn nhanh tháo lui trở về bên bờ thủy đàm, rồi mới dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn thủy đàm một lần nữa.

Lam Thành chủ lúc này tựa hồ đã phát hiện ra điều gì, sắc mặt phức tạp, trở nên khó coi dị thường.

Liền lúc này, phía bên kia bờ thủy đàm lại vang lên thanh âm ầm ầm, lại có thêm năm cây hoàng trụ mọc ra.

Phảng phất như có tiếng hống giống như sấm sét từ trong thủy đàm truyền ra, càng lúc càng lớn.

Thủy đàm và mười cây hoàng trụ dựa theo tiếng hống đó bắt đầu phát sinh biến hóa kịch liệt.

Lam Thành chủ đột nhiên quay người lại, hóa thành một đạo lam hồng nhắm hướng cốc khẩu đào tẩu, chỉ mấy lần chớp động, thân hình đã biến mất trong sương mù nồng đậm.

Hành động này của hắn khiến đám Thiếu phụ và Hàn Lập đều ngẩn ra, nhưng Hàn Lập liền nhướng mày, thân hình phiêu đãng bay lên cao.

Cung trang thiếu phụ và ba thanh niên gầy ốm trên mặt lộ vẻ hi vọng, ánh mắt ngưng trọng tập trung xem biến hóa.

Kết quả nước trong thủy đàm bắt đầu chuyển động cực nhanh, trong nháy mắt hình thành một vũng xoáy nước cực lớn.

Mà cùng lúc đó mười cây trụ lại đồng thời dâng lên cao thêm vài chục trượng, mặt đất rạn nứt, bùn đất quay cuồng, hai cự vật từ hai bên thủy đàm, từ dưới đất chui lên.

Hàn Lập đang bay lên cao bèn liếc mắt ngó xem chuyện gì xảy ra.

Sau khi nhìn rõ ràng chân diện mục của hai cự vật này, nhất thời hắn trợn mắt há hốc mồm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3