Phàm nhân tu tiên - Chương 1286 - 1287

Chương 1286: Lôi Bào hiện thế

Hàn Lập cũng đã từng lưu tâm qua cấm chế có liên quan đến Ngân Khoa Văn Tự ở Thiên Uyên Thành và một số cấm chế do hắn sáng tạo, nhưng tuyệt cũng không thể so với Vạn Lung Châu về mức độ khéo léo trong việc ẩn nấp.

Trừ phi thần niệm của hắn phải cường đãi hơn gấp mấy lần đồng thời phải cẩn thận lục soát mặt đất, nếu không cho dù có đi trên mặt đất cũng không thể nào phát giác ra sự tồn tại của Vạn Lung Châu.

Cho nên pháp khí này mặc dù luyện chế đơn giản nhưng đích thật là độc nhất vô nhị. Đương nhiên chỉ là nói như thế, nếu không tinh thông phần Phù Lê Chi Đão trong Kim Khuyết Ngọc Thư thì cũng vô phương luyện chế ra Vạn Lung Châu. Trước kia ở Nhân Giới Hàn Lập cũng đã từng muốn luyện chế một bộ pháp khí này nhưng hữu tâm mà vô lực do tài liệu luyện chế ở Nhân Giới qua hữu hạn.

Lúc hắn ở tại phường thị của Lạc Nhật Thành, trong lúc vô tình phát hiện các tài liệu để luyện chế hơn nữa lại không quá quý giá, động tâm tiện tay mua tất cả tài liệu luyện chế. Bây giờ nghĩ lại vô cùng may mắn.

Với tính cách của Hàn Lập, đã không biết thì thôi còn nếu biết có người lén lút vụng trộm mưu đồ trong linh địa của mình tự nhiên không thể không bố trí chuẩn bị. Mặc kệ xử lý ra sao nhưng trước mắt phải theo dõi đối phương cái đã.

Hàn Lập lại hoá thành một đão thanh hồng rời khỏi động phủ, lấy động phủ là trung tâm, dựa theo qui luật đem các Vạn Lung Châu bố trí chôn dưới sâu trong đất.

Với tốc độ độn của hắn, chỉ trong nửa ngày cơ hồ hai phần ba khu vực linh địa đều được thiết hạ cấm chế.

Sau đó Hàn Lập bất động thanh sắc quay lại động phủ, mở ra một cái cổ quái pháp trận, đem bát giác pháp bàn đặt tại trận nhãn.

Hắn lấy ra hơn mười khối cao giai linh thạch khảm nhập vào bốn phía pháp trận, liên tiếp đánh ra mấy đão pháp quyết, đem cả toàn pháp trận khởi động.

Sau một hồi phát ra tiếng vù vù, cả toà pháp trận phát ra trận trận bạch quang, trong sự chớp động của bạch mang, bát giác pháp bàn đột nhiên hiện một tầng ngân sắc quang mạc. Mặt trên của ngân sắc quang mạc chớp động không ngừng điểm điểm bạch mang rồi phát tán ra toàn bộ quang mạc.

Ánh mắt Hàn Lập quét qua các điểm bạch mang này rồi vừa lòng gật đầu, sau đó hắn đi vào trong mật thất.

Mặc dù không biết xông vào linh địa là kẻ nào nhưng theo hắn phán đoán hơn phân nửa có liên quan đến gã hán tử mày xếch từng tranh đoạt linh địa. Hiện giờ không nắm vững thông tin đối phương, tốt nhất nhất là bàng quang âm thầm theo dõi một thời gian.

Hiện tại hắn chuẩn bị đem lôi văn thần bí ra tìm hiểu một phen đồng thời luyện chế một vài Ngân Khoa linh phù ghi trong Kim Khuyết Ngọc Thư. Đương nhiên còn phải làm cho thuần thục một số linh dược để luyện chế ra Ngọc Thanh Đan.

Hàn Lập khép đãi môn lại, tiến vào trong mật thất đi tới vị trí giữa, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

Hắn phất tay vào trữ vật trạc, nhất thời thanh quang chớp động, một ngọc giản, một kim sắc Cẩm Mạt và một viên châu cùng hiện ra.

Trước hết Hàn Lập đem thần thức nhập vào trong ngọc giản, nhìn qua tất cả lôi văn đồ án một lần, sau mới lấy tay vuốt ve Cẩm Mạt. Sau khi ngẫm nghĩ một phen hắn hốt nhiên ném Cẩm Mạt vào không trung.

Hàn Lập không chút nghĩ ngợi há miệng phun ra một đoàn xích hồng hoả cầu đánh lên phía trên Cẩm Mạt.

Kết quả hào quang loé một cái, “Phốc xuy.”, hoả cầu tiêu thất, dĩ nhiên kim sắc cẩm mạt không bị tổn hao gì. Hàn Lập chau mày, ngón tay điểm về Cẩm Mạt, một đão băng truỳ trong suốt bắn nhanh ra. Kết quả đồng dạng, băng truỳ biến thành vô hình.

Trên mặt Hàn Lập hiện lên sự ngạc nhiên. Chẳng lẽ vật này mạnh mẽ tới mức không sợ cả Ngũ Hành lực. Ngón tay Hàn Lập lại tiếp tục bắn ra một đão Kim sắc kiếm khí.

Một tiếng vang nhỏ vang lên, Cẩm Mạt dễ dàng bị trảm thành hai đoạn hoá thành vô số kim ti tinh tế, rồi lại bạo liệt biến thành vô hình. Hàn Lập nhướn mày, đầu tiên là gật đầu sau lại lắc đầu. Hắn cúi đầu bắt đầu nghiên cứu hạt kim sắc châu trong tay. Hạt châu này ẩn chứa lực lôi điện vô cùng cuồng bạo.

Sau nửa canh giờ, trong mật thất truyền ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Tầng tầng cấm chế đang bao phủ quanh mật mật thất đột nhiên tấc tấc vỡ vụn, từng đão đão Kim Hồ thô to như cánh tay tuôn ra, kim quang đan vào loé ra giống như vô số Kim xa đang nhảy múa.

Đang lúc này từ trong trung tâm của kim quang truyền ra một tiếng vang thanh thuý, một toà tiểu sơn đen tuyền tuyền hiện lên, linh quang từ nó đãi phóng thả ra vô số hôi sắc quang hoàn.

Trong sự cuốn quét của hôi quang, tất cả Kim Hồ đều biến thành hư không, bị Nguyên Từ Thần Quang ngưng tụ thành một con kim sắc điện giao. Con giao này lắc đầu, vẫy đuôi, giẫy dụa không ngừng, muốn thoát khỏi sự trói buộc.

Ở phía dưới tiểu sơn, Hàn Lập đang ngồi xếp bằng chính là trong phương viên hơn trượng xung quanh hắn đều trống rỗng, xuất hiện một cái hố to cỡ năm sáu trượng.

Thân hình Hàn Lập tại trung tâm cái hố phảng phất như thạch trụ, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn tiểu sơn trong không trung và kim sắc điện giao, rồi lại nhìn phụ cận chung quanh, trên mặt hiện ra nét vui vẻ.

“Uy lực của Lôi Văn Châu con hơn thập bội so với Tịch Tà Thần Lôi. Nếu không chuẩn bị dùng Nguyên Từ Thần Quang bảo vệ toàn thân chỉ sợ đã bị cuốn vào uy lực của nó. Nếu có thể ngưng tụ ra vài khoả như vậy, chẳng cần phải dùng đến pháp bảo, có thể cường hành kích sát đối thủ cùng giai.” Tâm niệm của Hàn Lập nghĩ như vậy.

Bất quá xác xuất ngưng tụ thành Lôi Văn Châu quá thấp, cho dù hắn đem toàn bộ Tịch Tà Thần Lôi hiện có ra sử dụng thì cũng không có khả năng ngưng tụ thành châu này. Tuy vậy nói đến lực Lôi Điện không phải hắn đã có Tịch Tà Thần Lôi rồi đó sao. Trong lòng Hàn Lập nhất động, há miệng phun ra một đoàn thanh quang. Trong thanh quang có một cái cổ sắc tiểu đỉnh chính là Hư Thiên Bảo Đỉnh.

Hàn Lập không chậm trễ, một tay quét lên đỉnh đầu, một cỗ hôi sắc quang hà mù mịt phun ra bao bọc cả hắc sắc tiểu sơn và kim sắc điện giao, kéo điện giao xuống. Dưới tác dụng của lực cấm chế, kim sắc điện giao vô phương kháng cự rơi thẳng xuống. Hàn Lập lại dùng ngón tay điểm vào tiểu đỉnh trước người.

Nhất thời có tiếng vù vù phát ra, Hư Thiên Đỉnh lại bay lên, hôi sắc hào quang mạnh mẽ cuốn kim sắc điện giao vào trong tiểu đỉnh rồi tự tán loạn tiêu thất. Hàn Lập lại giơ tay thu hắc sắc tiểu sơn vào trong cơ thể. Còn Hư Thiên Đỉnh, hắn không vội thu hồi mà để cho nó tự xoay quanh trên đỉnh đầu.

Hàn Lập nhìn tình cảnh bừa bãi xung quanh, nhướn mày thả ra một con khôi lỗi cự viên cao hai trượng, dùng thần niệm phân phó cho nó xong rồi không quay đầu lại hướng đi vào một mật thất khác. Hư thiên Đỉnh cũng đong đưa phiêu phù trên đỉnh đầu một tấc cũng không rời.

Sau khi vào trong mật thất, Hàn Lập ngồi xuống đưa tay vẫy tiểu đỉnh. Vèo một tiếng, Hư thiên Đỉnh bay tới trước mặt. Hắn liền niệm Thông Thiên Bảo Quyết, thanh quang từ tiểu đỉnh đãi phóng.

Hàn Lập lại dùng ngón tay bắn vào Hư Thiên Đỉnh, một tiếng nhỏ “Đương…” vang lên.

Trong Đỉnh đột nhiên truyền ra nhiều tiếng sét đánh, một đoàn ngân sắc điện quang kinh người lớn cỡ cái đầu bắn ra. Trong đỉnh vẫn vang ra thanh âm ầm ầm không ngừng, tựa hồ càng có nhiều lôi đoàn tồn tại bên trong.

Đây cũng chính là một trong kim ngân lưỡng sắc thiên lôi đã đánh vào Hàn Lập khi hắn trải qua Tiểu Thiên Kiếp. Uy lực của lôi điện này không dưới Tịch Tà Thần Lôi, hơn nữa số lượng lại nhiều đủ cho Hàn Lập thử nghiệm luyện chế lôi văn châu.

Hàn Lập hít sâu một hơi, mười ngón tay nã đãn liên hồi vào lôi đoàn, thần niệm khổng lồ giống như thủy triều trào ra. Nhất thời thanh âm ầm ầm, ngân sắc lôi đoàn hóa thành vô số ngân sắc điện ti…

Thời gian lặng lẽ trôi qua, thầm thoát Hàn Lập đã bế quan trong mật thất được hơn nửa tháng.

Một ngày nọ, bát giác pháp bàn nằm trong pháp trận trong đãi sảnh đột nhiên phát ra tiếng kêu, rồi phun xuất ra ngân sắc quang mạc, sau quang ngân quang đãi phóng.

Cửa mật thất đang đóng chặt chợt mở ra, từ trong bắn nhanh ra một đão thanh hồng, sau vài lần chớp động đã quỷ dị xuất hiện trong đãi sảnh. Quang mang chợt tắt, hiện ra Hàn Lập đang mặc một bộ kim ngân sắc trường bào. Cái bào này hình dáng thì bình thường nhưng toàn thân ẩn hiện các kim ngân lưỡng sắc phù văn, rực rỡ dị thường. Mặt Hàn Lập không chút thay đổi, một tay hắn lộn chuyển, trong lòng bàn tay xuất ra một cái thanh sắc trường bào khác phủ trùm vào toàn thân che lại cái kim ngân bào đang mặc. Sau đó hắn đi vào pháp trận, hai mắt lóe lên ngắm nhìn quang mạc trong không trung. Chỉ thấy trong quang mạc chợt xuất ra bốn quang điểm màu sắc khác đang từ từ di động vào trung tâm của quang mạc (chúng ta hãy xem quang mạc như một màn hình và trung tâm của quang mạc là động phủ mà Hàn Lập đang đứng).

Hàn Lập chăm chú nhìn diễn biến xảy ra. Khi bốn quang điểm càng lúc càng gần trung tâm, trên mặt hắn không khỏi hiện lên vẻ trầm ngâm.

Ước chừng một lúc sau, bốn quang điểm còn cách động phủ chừng hai ba ngàn dặm thì đột nhiên dừng lại tiếp theo tản ra, rồi đổi tới đổi lui một hồi, có vẻ như đang bồi hồi bất định. Thấy cảnh này, Hàn Lập sờ sờ cằm. rốt cuộc có chút phản ứng.

Hốt nhiên tay áo hắn rung lên, hơn mười nhóm Phệ Kim Trùng bắn ra, xoay quanh gào thét quanh đỉnh đãi sảnh một hồi rồi bay ra khỏi đãi sảnh không thấy bóng dáng. Hàn Lập quan sát kỹ quang mạc một vài lần rồi cũng không để ý nữa, rời khỏi đãi sảnh, quay lại trong mật thất.

Hàn Lập cởi thanh bào ra, lộ ra kiện kim ngân lưỡng sắc trường bào vô cùng thần bí. Hắn vuốt ve nhẹ nhàng trê bề mặt bộ trường bào này, nét mặt vô cùng vui vẻ.

Bộ Lôi Bào là do hắn đã hầu như đem tất cả lôi điện trong Hư Thiên Đỉnh ra luyện chế ngưng luyện mới thành công như thế.

Trên Lôi Bào này cô đọng hơn mười loại lôi điện phù văn khác nhau. Chỉ cần đồng thời kích phát toàn bộ là có thể sử dụng làm đòn sát thủ lúc tối hậu.

Về Lôi Văn Châu, hắn cũng đã ngưng luyện được hơn mười khỏa, nếu xuất ra chỉ sợ Luyện Hư tu sĩ cũng phải kính nhi viễn chi hơn ba thước.

Như vậy cơ hồ trong vòng một đêm, thực lực Hàn Lập đã được tăng lên rất nhiều.

Sau khi lặng yên đánh giá một hồi, Hàn Lập lại mặc vào bộ thanh bào, sau đó phất tay và trữ vật trạc lấy ra một cái ngọc bài màu trắng ngà.

Đó chính là Kim Khuyết Ngọc Thư gồm các tàn trang không trọn vẹn.

Chương 1287: Dò xét

Trước kia hắn đã từng chế luyện và sử dụng Thái Nhất Hóa Thanh Phù, bây giờ dựa theo kinh nghiệm đồng thời kết hợp tìm hiểu trong các tàn trang đã tìm hiểu thêm cách luyện chế Vạn Lung Châu, Cửu Cung Thiên Càn Phù và một loại khôi lỗi phù là Giáp Nguyên Phù.

Tối hậu là một loại đão phù duy nhất ghi trong tàn trang có tính công kích gọi là Thiên Qua Phù.

Về mặt Thái Nhất Hóa Thanh Phù, Hàn Lập đã hiểu rõ cách luyện chế đến bảy tám phần, mặc dù xác suất thành công cực thấp, nhưng hắn chưa muốn luyện chế thêm vì tiếc tài liệu và công sức.

Còn Cửu Cung Thiên Càn Phù nguyên là một loại phù dùng để khốn địch của Tiên Gia. Chỉ mới có hiểu được có nửa phần, Hàn Lập đã tạo ra được Vạn Lung Châu là một loại pháp khí vô cùng xuất sắc.

Còn hai loại phù còn lại là Giáp Nguyên Phù và Thiên Qua Phù, khi xưa một tia đầu mối để hiểu được cũng không có.

Bất quá khi ở phường thị của Thiên Uyên Thành, Hàn Lập đã xem qua các khôi lỗi phù bán ở đó, trong lúc cơ duyên xảo hợp đã lĩnh ngộ được điểm mấu chốt của Giáp Nguyên Phù. Bằng vào tạo nghệ chế tạo khôi lỗi của hắn, sau này nếu bỏ công sức nghiên cứu chắc chắn sẽ thành công việc chế tạo Giáp Nguyên Phù.

Còn Thiên Qua Phù là một loại Phù có tính công kích thuộc tính Kim. Khi sử dụng Phù này có thể huyễn hóa ra một cái Thiên Qua Nhận từ Tiên Giới, uy lực đủ để dời non lấp bể.

Nhưng Phù này thâm ảo dị thường, với cấp độ Hóa Thần tu sĩ của Hàn Lập thì chưa đủ tạo nghệ để tìm ra đầu mối chế luyện.

Hàn Lập lặng yên vuốt ve Ngọc Bài, tư lự suy nghĩ.

Cao giai tu sĩ trong Thiên Uyên Thành có vô số, trong đó số có pháp lực thần thông hơn hắn không ít, để bảo vệ cái mạng nhỏ tự nhiên hắn phải chuẩn bị càng nhiều đồ chơi càng tốt.

Nhưng đáng tiếc trong bốn loại phù triện này hiện tại hắn chỉ mới có thể chế được Thái Nhất Hóa Thanh Phù. Mà Phù này chỉ là bán thành phẩm đã có thể che mắt được cấp độ Luyện Hư tu sĩ. Như vậy hắn nên cố gắng luyện chế thêm một hai đão để có thể sử dụng khi cần kíp.

Các loại Phù còn lại thì cũng không cần phải vội, sau này từ từ lĩnh ngộ là được.

Hàn Lập nghĩ thông suốt như vậy, cổ tay rung lên, thanh hà từ trữ vật trạc đãi phóng quét về phía mặt đất. Quang mang tắt đi xuất hiện trên mặt đất các cẩm hạp, ngọc hạp và các chai lọ lớn nhỏ khác nhau.

Hàn Lập trảo vào hư không, nhiếp một cái cẩm hạp vào trong tay.

Khi nắp hộp mở ra, bên trong là một miếng da thú màu hồng không biết tên, bề mặt miếng da chớp lóe linh quang, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

Hàn Lập không thèm nhìn, ném miếng da thú này vào không trung, sau đó há miệng phun ra một đoàn linh quang bao miếng da thú lại.

Lưỡng thủ hắn kháp quyết, màu sắc của linh quang biến đổi thành màu xích hồng của hỏa diễm, khí thế trở nên hừng hực.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Tấm da thú trong xích diễm cực nóng lại không bị đốt cháy mà ngược lại phát ra linh quang chói chang, bề mặt càng lúc càng trong suốt.

Lúc này Hàn Lập đưa tay điểm chỉ vào ngọc hạp.

Nắp ngọc hạp mở ra… từ bên trong bay ra các cỗ phấn mạt nhiều màu nhập vào trong hỏa diễm.

Nhất thời thanh âm “Đùng, đùng..” vang lên, các phấn mặt hóa thành nhiều điểm linh quang bám trên bề mặt miếng da.

Bề mặt miếng da lập tức chớp động quang mang trong vô cùng rực rỡ.

Mười ngón tay của Hàn Lập múa lên không ngừng, hai mắt nhắm lại.

Trong mật thất lúc này chỉ vang lên duy nhất thanh âm hỏa hoa bạo liệt.

Cứ như vậy hai tháng đã trôi qua.

Tại mật thất cơ hồ trung bình khoảng vài ngày lại phát ra một tiếng nổ nặng nề. Quá trình này xảy ra liên tiếp hơn mười lần sau đó trở nên hoàn toàn yên lặng.

Nửa tháng tiếp theo, cửa mật thất đột nhiên mở ra, Hàn Lập từ bên trong đi ra, đôi mày nhíu chặt, đi thẳng đến đãi sảnh.

Pháp trận trong đãi sảnh vẫn tản ra linh quang nhàn nhạt, bát giác pháp bàn phun ra đãm ngân sắc quang mạc, trên quang mạc các quang điểm lúc trước trở nên mơ hồ không rõ.

Hàn Lập nhìn một chút rồi không chút do dự thay mới vào pháp trận các cao giai linh thạch mới rồi khởi động lại pháp trận.

Bát giác pháp bàn phát ra ngân mang chói mắt, lần này trên ngân sắc quang mạc thể hiện rõ ràng tất cả các điểm ảnh. Ánh mắt Hàn Lập trở nên sáng như sao nhìn diễn biến, gương mặt trở nên âm tình bất định.

Bốn quang điểm lần trước giờ này đã tụ lại chỉ cách động phủ của hắn chừng bốn năm trăm dặm.

Lần bế quan trong mật thất kỳ này, Hàn Lập đã luyện chế ra được một đão Thái Nhất Hóa Thanh Phù, nhưng hắn phải xuất quan là do các Phệ Kim Trùng phóng ra lần trước có một số con biến mất, không rõ là bị bắt hay bị giết chết.

Mà đệ nhị Nguyên Anh đang phụ trách trồng linh dược đã từng thông báo cho hắn các tu sĩ xâm nhập này đã dừng ở đây được mấy ngày.

Chẳng lẽ bọn chúng đã tìm được mục tiêu gì rồi?

Hàn Lập lặng yên thầm suy tính một lúc, hốt nhiên hắn khoanh chân ngồi xuống trước quang mạc, lẳng lặng nhìn quang mạc không nói một câu.

Cứ như vậy ba ngày đã trôi qua, các quang điểm vẫn đứng y chỗ cũ không có ý tứ nào tản ra đi chỗ khác.

Đến ngày thứ tư, Hàn Lập khẽ thở dài đứng lên.

Xem ra tự mình phải đi khảo sát một phen.

Mặc kệ bọn này có mục đích gì, nhưng vạn nhất dẫn đến xảy ra chuyện gì tại linh địa của mình, dù hắn có trốn trong động phủ vẫn có khả năng mang họa từ trên trời rơi xuống.

Dù sao với khoảng cách mấy trăm dặm, đối với tu sĩ tu tiên cơ hồ chỉ là trong chớp mắt mà thôi.

Có mấy tên quấy rối này thì làm sao hắn có thể an tâm mà tu luyện cho được, không bằng tự mình đi giám thị hẳn là tốt hơn.

Đương nhiên nếu gặp thuận tiện, Hàn Lập sẽ đục nước béo cò. Dù sao nếu địch không lại thì hắn bỏ trốn, chỉ thế thôi.

Mà đặc biệt hắn hắn đã ngưng luyện ra Lôi Văn Châu và Lôi Bào, lại có thêm một đão Thái Nhất Hóa Thanh Phù, nên tự tin nắm chắc thêm vài phần.

Bốn người này không biết hắn dùng Vạn Lung Châu giám thị nên chắc chắn không phải là cấp độ Hợp Thể Kỳ tu sĩ.

Như vậy sự sợ hãi trong lòng Hàn Lập lại giảm thêm vài phần.

Trong lòng tính toán lập kế một hồi, quanh thân Hàn Lập nổi lên thanh quang, hóa thành một đão thanh hồng độn xuất ra ngoài động phủ.

Vừa ra khỏi động phủ, trong miệng Hàn Lập lẩm bẩm niệm chú, cả thân hình dần dần mờ nhạt rồi trở nên trong suốt.

Loại Độn thuật ẩn nấp này tuy không bằng Thái Nhất Hóa Thanh Phù nhưng nếu không cẩn thận lục soát thì cũng không dễ dàng phát hiện.

Chỉ dùng loại độn thuật này cũng là đủ rồi.

Sau một khắc, Hàn Lập khống chế độn quang, đi thẳng đến vị trí có nhóm tu sĩ xâm nhập.

Cự ly mấy trăm dăm, ứng với độn tốc của Hàn Lập hiện giờ chỉ trong chốc lát công phu đã tới nơi. Nhưng hắn cố ý hạ thấp tốc độ để giữ bí mật, bất quá sau thời gian uống cạn tuần trà hắn cũng đã tiếp cận mục tiêu.

Cách vị trí mục tiêu không xa lắm, Hàn Lập lặng lẽ hạ độn quang, linh quang toàn thân lóe lên biến thành sắc thâm trầm, tiếp theo hắn dùng Thổ Độn Thuật chui vào trong đất đi tới phía trước. Trong quá trình đi tới, lưỡng thủ Hàn Lập kháp quyết, thu liễm hơi thở toàn thân.

Sau khi tiềm hành dưới đất hơn mười dặm, hốt nhiên Hàn Lập dừng độn quang lại, hai mắt nhíu lại, trong miệng lẩm bẩm khẩu quyết.

Mặt đất đen tuyền xung quang đột nhiên chớp động điểm điểm kim quang, tiếp theo các con Phệ Kim Trùng bắn ra, lóe lên chui vào trong tay áo Hàn Lập.

Thu hồi thần niệm bám trên người các con Phệ Kim Trùng, ánh mắt Hàn Lập chớp lóe mấy cái, trên mặt hắn hiện ra một tia cổ quái.

“Những người này đang tìm đồ. Nhưng mà món đồ muốn tìm đó lại nằm tại địa phương này thật làm cho người ta bất ngờ. Bất quá bọn này có thể phát hiện ra sự tồn tại của Phệ Kim Trùng lại diệt sát vài con xem ra có sự tồn tại của cấp bậc Luyện Hư” Hàn Lập thì thào, cúi đầu suy nghị đánh giá tình hình một phen.

Hốt nhiên hắn đưa tay phất vào trữ vật trạc, linh quang lóe lên, xuất hiện trong tay một đão phù màu tím.

Bề mặt đão phù này lấp lánh giống như bằng kim loại, trên đó có chớp động nhiều ngân văn thật nhỏ. Chính là đão Thái Nhất Hóa Thanh Phù do hắn vừa luyện chế ra.

Đão phù này do hắn đã có kinh nghiệm nên uy lực hơn xa đão đã dùng tại Chích Quang Đàm.

Hắn cảm thấy không nắm chắc có thể bị cấp Luyện Hư tu sĩ phát hiện ra tung tích hay không nên mặc dù tiếc nuối vẫn phải cắn răng sử dụng đão phù này để đem thân thể hóa thành hu vô tiến lại gần xác minh lại lịch của bốn tu sĩ này.

Thái Nhất Hóa Thanh Phù tuy quý hiếm nhưng làm sao bằng tính mạng của mình, vì vậy tự nhiên Hàn Lập sẽ không tiếc rẻ.

Hơn nữa đão Thái Nhất Hóa Thanh Phù này không giống với đão không trọn vẹn lần trước, bên cạnh vấn đề có uy lực hơn xa mà còn có thể xài đi xài lại nhiều lần.

Tử sắc đão phù bạo liệt, ngân mang từ Ngân Khoa Văn phát ra chói mắt vây quanh Hàn Lập bay múa một hồi.

Sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng, hắn đánh ra mấy đão pháp quyết.

Vài tiếng vang nhỏ “phù, phù” phát ra, các phù văn hóa thành một đoàn ngân vụ bao Hàn Lập lại trong chớp mắt.

Một lát sau ngân vụ tan hết, tại chỗ trống không.

Trong Kim Khuyết Ngọc Thư, trong chương về đão phù tuy không thể hiện trọn vẹn tất cả nhưng về phần chế tạo đão phù ẩn nấp lại đầy đủ bốn loại. Do vậy khi Hàn Lập vừa sử dụng liền có cảm giác khác biệt lần trước.

Lúc này hắn vẫn có thể điều động pháp bảo và một số lượng lớn linh lực. Đương nhiên nếu thực sự khu sử bảo vật hoặc thi triển một công pháp quá lợi hại thì dĩ nhiên uy năng của Thái Nhất Hóa Thanh Phù sẽ tự bị phá hủy.

Nhưng như vầy là Hàn Lập đã cảm thấy mỹ mãn.

Tối thiểu trong trạng thái hư vô, hắn vẫn có thể giành tiên cơ phát động công kích.

Hắn liền thúc dục pháp quyết, thân hình bay nhanh rồi mất hút phía trước.

Sau khi phi độn được vài dặm, Hàn Lập bắt đầu dè dặt nhẹ nhàng đi từ từ về phía trước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3