Phàm nhân tu tiên - Chương 1300 - 1301

Chương 1300: Sóng Ngầm

Một đoàn bạch quang nhàn nhạt từ trong rừng
bay lên không, mơ hồ ẩn hiện bên trong là một lâu thuyền dài hơn mười trượng.

Lâu thuyền này có hai tầng, toàn thân trắng
nõn như được chế luyện từ một loại mỹ ngọc, bề mặt thuyền có chạm khắc nhiều
hoa văn cổ quái trông như những đám mây trôi, trong đó chớp lóe một loại kim
ngân lưỡng sắc phù văn, khí thế vô cùng bất phàm.

Lâu Thuyền rung lên, các kim ngân phù văn
hốt nhiên bạo liệt hóa thành nhiều phiến bạch vân bao bọc lấy Lâu thuyền, từ xa
nhìn lại thấy nó đã hoá thành một đoá cự vân trông như các đám mây bình thường
khác.

Cự vân này xoay một vòng trên không trung
rồi vô thanh vô tức bay về một phương.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Rõ ràng nhìn thấy cự vân này bay đi thật
nhẹ nhàng chậm rãi nhưng trong nháy mắt đã vượt ra ngoài xa hơn trăm trượng,
tốc độ không hề dưới tốc độ của Hóa Thần tu sĩ.

“Quá tốt, không hỗ danh là Lũng gia khống
chế thương hành đấu giá, ngay cả bảo vật cỡ như Linh thuyền dùng để đi xa như
vậy cũng có, Linh Vân Chu tuy không phải hiếm thấy nhưng rõ ràng loại có tốc độ
nhanh như vầy phải là loại cực phẩm.” Chu Hồng đứng trên đầu thuyền, vẻ mặt hài
lòng tán dương vài câu.

“Hắc, hắc… Du tiên tử thực sự quá khen, quý
Tộc là một trong thất đãi Yêu Tộc, có loại bảo vật gì mà chưa từng gặp qua chứ,
Linh Vân Chu của ta bất quá tốc độ cũng coi là tạm được, không gian thuyền này
cũng khá rộng rãi, được thiết lập hơn mười gian tĩnh thất, mỗi ngày chỉ cần bố
trí một người canh gác động tĩnh thì những người còn lại có thể nghỉ ngơi tu
luyện trong các tĩnh thất này. Nếu thuận lợi, trong khoảng nửa năm chúng ta sẽ
tới nơi, thời gian nữa năm này có lẽ không lâu đối với tu sĩ chúng ta.” Lũng
Đông nói vô cùng khách khí.

“Như thế cũng tốt, chúng ta sẽ thay phiên
nhau canh gác hàng ngày, những người còn lại có thể hành động tự do trong
thuyền này, mỗi người hãy tự lựa chọn tĩnh thất cho mình đi.” Thiếu phụ gật
đầu.

Nghe hai người nói vậy, những người còn lại
không có ý phản đối gì, liền đi lựa tĩnh thất cho chính mình.

Đương nhiên tại khu vực nghỉ ngơi của bản
thân, tự nhiên ai cũng bố trí cấm chế, phòng ngừa người khác xem trộm, sau đó
cả bọn họp lại phân công ổn thỏa thứ tự canh gác hàng ngày.

Nói đến cũng khéo, phiên canh gác của Hàn
Lập còn đến 40 ngày nữa mới đến lượt.

Sau khi an bài xong xuôi mọi chuyện, Hàn
Lập cũng không cùng người khác trò chuyện thêm gì nữa, liền tiến ngay vào tĩnh
thất của mình, thiết lập cấm chế. Đám người Hắc thiếu phụ cũng đồng dạng làm
như vậy, ngoại trừ Lũng Đông nhận phiên canh gác đầu tiên, tất cả những người
còn lại đều tiến vào tĩnh thất.

Lũng Đông thấy vậy khoé miệng hơi nhếch
lên, hắn đi đến mũi thuyền lật tay xuất ra một cái bồ đoàn màu xanh biếc, ném
xuống sàn rồi khoanh chân ngồi xuống.

“Hừ! Nửa năm… thực sự chờ mong một ngày kia
sẽ đến.” Thanh niên nốt ruồi đỏ kích động thì thào nói, rồi chậm rãi nhắm hai
mắt lại, nhưng trên mặt vẫn còn đọng lại một tia cười cổ quái.

Trong một gian tĩnh thất rộng mấy trượng,
Hắc Phượng và Bạch mi thanh niên đang ngồi đối diện.

“Cái gì? Ngươi nói Diệp Dĩnh tiểu nha đầu
thân mang huyết mạch của Thiên Phượng, là đệ tử của Chân Linh Thế Gia à?” Bạch
mi thanh niên nghe thiếu phụ nói điều gì đó, tựa hồ rất kinh ngạc, vẻ mặt đầy
sự nghi hoặc.

“Lý đão hữu hà tất kinh ngạc như thế, Huyền
Ưng Tộc các ngươi cũng là thiên cầm chủng tộc hiếm thấy, ta không tin ngươi
chẳng có chút cảm ứng nào đối với Thiên Phượng Huyết Mạch trên người nha đầu
này. Hắc Phượng Tộc của ta tuy là một nhánh của Phượng Tộc nhưng nói về độ tinh
thuần của Thiên Phượng Huyết Mạch vẫn còn chưa thể so sánh với tiểu nha đầu
này, bất quá việc ta cảm ứng được Thiên Phượng Huyết trên người nàng vô cùng
cẩn thận, không hề để xảy ra điều gì sơ sót đâu.” Du Hồng nghiêm nghị nói.

“Thì ra là thế! Hèn gì khi ta gặp nàng, tâm
thần không yên, mơ hồ có vài phần sợ hãi, lúc ở trong rừng đã có chút thất thố,
nhưng tiên tử nói cho Lý mỗ nghe việc này chẳng lẽ là có ý gì khác?” Bạch mi
thanh niên thở nhẹ một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái hỏi.

“Không có gì, nếu trên người nàng có Chân
Linh Huyết khác thì thôi, nhưng nếu có Thiên Phượng Huyết được xưng là vua của
vạn cầm, cái này đãi biểu cho chuyện gì Lý huynh thật sự không hiểu sao?” Thiếu
phụ thản nhiên cười, nhưng hai mắt trở nên âm lãnh.

“Hừ! Đương nhiên ta hiểu ý tứ của ngươi,
nhưng chớ quên khi xuất phát Trưởng lão trong Tộc đã căn dặn nhiệm vụ của chúng
ta lần này vô cùng trọng yếu, nếu vì việc riêng mà làm lỡ đãi sự, dù cho ta và
ngươi có lấy được Thiên Phượng Huyết cũng không có mạng mà hưởng dụng đâu.”
Bạch mi thanh niên trầm ngâm một lúc rồi cười lạnh nói.

“Há há…! Tiểu muội có bảo sẽ xuất thủ ngay
đâu, nhiệm vụ thì đương nhiên phải dám chắc hoàn thành trước rồi, nhưng sau khi
xong việc chúng ta ra tay cũng không.” Du Hồng cười khẽ nói.

“Xong chuyện mới xuất thủ? Được, có lý à.
Giả sử hai người kia không ra tay trợ giúp, coi như hàng đã vào tay thì ta và
ngươi chia chác thế nào? Chân Huyết này không có khả năng chia hai đâu.” Ánh
mắt Bạch Mi thanh niên chợt lóe, nhưng lại trầm ngâm rồi nhẹ lắc đầu.

“Thiên Phượng Huyết mặc dù cũng hữu dụng
đối với các ngươi nhưng lại trọng yếu hơn đối với Hắc Phượng Tộc chúng ta. Như
vậy đi, chỉ cần Lý huynh trợ giúp ta lấy được Linh Huyết, ta nguyện trả thù lao
bằng ba viên Hắc Viêm Đan, hai tên kia ta sẽ nghĩ cách chia cắt bọn chúng ra,
huống hồ chi Hắc Thạch Sâm Lâm là nơi vô cùng hung hiểm, bọn chúng có toàn mạng
hay không còn chưa biết mà.” Thiếu phụ cắn răng đưa ra một điều kiện trao đổi
kinh người.

“Ba khỏa Hắc Viêm Đan, thật sao?” Bạch mi
thanh niên cả kinh, lập tức vô cùng vui mừng.

“Tiểu muội tại Hắc Phượng Tộc cũng coi như
có chút địa vị, ba khỏa Hắc Viêm Đan có giá trị liên thành, tiểu muội gom góp
tích lũy nhiều năm cũng luyện chế được ba viên, còn đang tính dùng để đánh sâu
vào cảnh giới Luyện Hư” Thiếu phụ lộ ra một tia cười khổ nói.

“Cứ định như vậy đi, chỉ cần hoàn thành
nhiệm vụ khi trở về ta sẽ trợ giúp ngươi một tay, bất quá Chân Linh Huyết nếu
không biết cách thì cũng không thể lấy ra, đặc biệt Chân Linh Thế Gia đã tồn
tại nhiều năm, cơ hồ Chân Huyết đã dung nhập hoàn toàn vào trong thân thể các
tử đệ, khó lấy ra cực kỳ” Bạch Mi thanh niên lại nghĩ tới điều gì, nhướn mày
nói.

“Yên tâm đi, Hắc Phượng Tộc chúng ta có lẽ
không có biện pháp với loại Linh Huyết khác, nhưng về cách lấy Chân Linh Phượng
Huyết thì đã sớm nghiên cứu từ bao lâu nay rồi, ta có bảy tám phần chắc chắn mà.”
Thiếu phụ ngạo nghễ nói.

“Tiên tử tự tin như vậy là tốt rồi.” Bạch
mi thanh niên nghe vậy vừa lòng gật đầu.

Trong một gian tĩnh thất khác, Bạch bào
thiếu nữ Diệp Dĩnh đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên một cái ngọc sàng, hai tay
kháp quyết, trên đầu đang chuyển động một cái vòng hào quang màu xanh đường
kính chừng vài thước.

Nhìn kỹ bên trong vòng hào quang này còn
chớp động Bạch Sắc Hỏa Diễm bốc lên cao vài thước, bên trong vòng hào quang còn
có một đão nhân hình hư ảnh đang ngồi xếp bằng.

Thoáng nhìn thì hư ảnh này khá giống Diệp
Dĩnh chỉ là thân hình nhỏ hơn vài lần, cũng đang đồng dạng nhắm mắt, hai tay
kháp quyết.

Không biết vì lý do gì, khoé miệng của
thiếu nữ chợt động, lộ ra một nụ cười như có như không, mà cơ hồ cùng lúc đó,
hư ảnh trong quầng hào quang cũng cười giống như vậy, phảng phất tuy hai là một
vậy, trông cực kỳ quỷ dị.

Còn Hàn Lập đang đi quanh quẩn trong tĩnh
thất, sắc mặt không chút biểu tình, nhưng ánh mắt chớp động tựa như đang tính
toán chuyện gì. Trong góc tĩnh thất, có hai con thú đang ngồi trên một cái bàn
ngọc thạch.

Một con giống như loài báo hoang nhưng nhỏ
như con mèo, nó đang xoải bốn chân nằm dài ra, bộ dáng vô cùng lười biếng.

Trên cái đầu đầy lông xù xì của con báo này
đang ngồi chễm chệ một con tiểu hầu chỉ cao chừng một tấc, toàn thân đen nhánh,
hai mắt xoay tròn chăm chú nhìn Hàn Lập lộ ra mười phần linh tính. Đột nhiên
Hàn Lập dừng bước, lật tay xuất ra một cái bình nhỏ và một khối ngọc giản màu
trắng ngà.

Trên bình nhỏ này chạm khắc nhiều hoa văn
mang phong cách cổ xưa, trên đó có văn tự cổ đãi, nhìn kỹ là ba chữ “Diệt Trần
Đan.”

Hàn Lập lấy tay vuốt ve cái bình này một
hồi rồi thở nhẹ một hơi, linh quang chợt loé, cái bình liền biến mất chỉ còn
lại khối ngọc giản, ngọc giản này là do lúc trước khi hắn ly khai Thiên Uyên
Thành, đã gặp mặt qua vài tên tu sĩ thần bí lưu lại.

Hàn Lập đánh giá ngọc giản một hồi bỗng
nhiên đưa ngọc giản lên trán, đem thần thức thẩm thấu vào bên trong.

Trong ngọc giản là một bản đồ cực kỳ lớn,
nhưng bản đồ này thiếu hụt hơn phân nửa mà tại vị trí thiếu hụt có một điểm
tròn chớp động kim sắc quang mang.

Mặc dù đã xem qua bản đồ này nhiều lần,
nhưng lần nào xem qua Hàn Lập cũng cẩn thận tra xét tựa như muốn tìm kiếm điều
gì.

Cách Thiên Uyên Thành không biết bao nhiêu
vạn dặm, trong một gian mật thất bí ẩn nằm sâu dưới lòng đất, một tăng một đão
đang ngồi đối diện quanh một chiếc bàn đá xanh, vị Đão nhân tuổi chừng hơn bốn
mươi, mày rậm mắt to, sắc mặt hơi vàng.

Còn Tăng nhân là một lão già có bộ râu
trắng dài khoảng nửa thước, da mặt nhăn nheo nhiều lớp xếp đè lên nhau, hai mắt
híp lại như sợi chỉ, bộ dáng tựa hồ ngay cả ánh mắt cũng không thể mở ra.

“Theo tính toán thì nhân thủ do ta phái tới
hẳn đã tụ hội và đang trên đường đi rồi.” Lão tăng nói với vẻ hữu khí vô lực.

“Ừa, đích xác thời gian không sai biệt lắm.
Ta thật sự không hiểu rõ, ngay sau khi Kim Việt mỗ xuất quan, sao bỗng nhiên
thay đổi kế hoạch đã định từ lúc đầu, nhất định phải phái mấy tên vãn bối đến
khu vực của Dị Tộc? Mấy người đó đều là phi thăng tu sĩ, trong thời gian gần
đây, bọn chúng đều là nhân vật xuất sắc, người khác không biết nhưng ngươi lại
rõ hơn ai hết mà, nhiệm vụ tình báo dị tộc thoạt nhìn thì đơn giản nhưng thực
tế cực kỳ nguy hiểm, tuy Yêu Tộc cũng phái người phối hợp với chúng ta nhưng có
thể bọn chúng có kế hoạch khác đấy.” Lão tăng hỏi.

“Điểm này sao bần đão lại không rõ chứ,
không phải do vừa xuất hiện một kiện Huyền Thiên Bảo trong Hỗn Độn Vạn Linh
Bảng sao, hơn nữa kiện bảo vật này còn bài danh đứng trong ba kiện Huyền Thiên
Bảo mạnh nhất, nghe nói gọi là cái gì Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm thì phải.” Đão
nhân nghe Lão tăng truy vấn, trong lòng rùng mình, thần sắc tự nhiên ngưng
trọng thêm vài phần.

Chương 1301: Tử Ảnh - Thánh Hoàng

“Không sai, căn nguyên phải mấy vạn năm sau
mới xuất hiện công thành, nhưng bây giờ lời đồn đãi thậm chí có thể bộc phát
bách tộc đãi chiến đấy.” Lão tăng thì thào.

“Kim Việt huynh hà tất phải rào trước đón
sau, việc này ta cũng biết, nhưng những chuyện vừa nói có quan hệ với nhau thế
nào chứ, giữa các tộc hiện nay đang căng thẳng, chỉ sợ đều sẽ bị cuốn vào đãi
sự này.” Đão sĩ vẫn có chút không tin nói.

“Sợ bị cuốn vào? Hắc hắc... Nếu chuyện này
xuất hiện, một tộc nào đó muốn tránh là co thể được sao?”

“Căn cứ vào mỗi lần Huyền Thiên Linh Bảo
xuất thế năm xưa, mỗi một lần đều xảy ra mưa máu gió tanh mới có thể xuất thế
bảo vật, chủng tộc nào cuối cùng đoạt được và cung phụng cho bảo vật này, đều
có khả năng mời gọi một vị Linh Đồng thủ hộ cho Tộc và trở thành cường đãi
chủng tộc trong Linh Giới, những cấp tồn tại Chân Linh này có thể tranh cao
thấp với tiên nhân ở Tiên Giới. Dĩ nhiên trước khi mời được cường đãi Chân Linh
xuất hiện, tộc đoạt được bảo cũng phải có năng lực giữ bảo vật, nếu không cũng
chỉ là mang họa vào thân. Nếu Tộc nào đoạt bảo quá yếu nhược, ngược lại còn
phải cuống cuồng dâng hiến bảo vật để cầu xin sự che chở của các chủng tộc
cường đãi khác, hoặc là trực tiếp đi thật xa vào Man Hoang để vứt bỏ nó đi,
nhằm tránh được mối họa diệt tộc.” Lão tăng từ tốn nói.

Đão sĩ nghe nói lộ vẻ bất phục nhưng cũng
không ngắt lời tăng nhân.

Tăng nhân trầm ngâm lại một chút rồi nói
tiếp:

“Theo lý thuyết, Huyền Thiên Linh Bảo xuất
thế trong Tộc nào, nguyên bản lưỡng tộc bọn ta rất khó đoán được. Nhưng trong
Yêu Tộc có một vài vị Hợp Thể Kỳ có thiên phú thần thông “Dự Ngôn.”, bởi vì tự
biết được không có khả năng trải qua Đãi Thiên Kiếp nên dứt khoát kích phát
tiềm lực để bói quẻ dự đoán tương lai. Kết quả qua quẻ biểu hiện, Huyền Thiên
Trảm Linh Kiếm sẽ xuất hiện tại phía tây bắc Phong Nguyên Đãi Lục trong Nhân
Tộc chúng ta, mặc dù Phong Nguyên Đãi Lục là đãi lục nhỏ nhất trong ba khối đãi
lục, nhưng số chủng tộc cường đãi nhiều hơn so với các đãi lục khác. Phía Tây
Bắc đãi lục chúng ta bao gồm Nhân Tộc, Yêu Tộc, Linh Tộc, Mộc Tộc, Dạ Xoa Tộc
và Ảnh Tộc gọi chung là Thất Đãi Chủng Tộc của đãi lục. Tin tức này tuy hiện
giờ chỉ có Nhân Yêu lưỡng tộc biết được, nhưng dù sao trong chúng ta cũng có
thám tử của dị tộc, nhà tranh sao che được gió lớn, một khi bị các dị tộc khác
biết được thì hậu quả vô cùng khôn lường, ngươi hẳn cũng rõ rồi chứ” Lão tăng
nói xong, gương mặt mang đầy vẻ cười khổ.

“Cái gì? Lại có cả chuyện đến như thế à,
như vậy chẳng lẽ Nhân Tộc chúng ta sẽ bị diệt tộc sao?” Gương mặt của đão sĩ
trở nên xanh mét.

“Dựa theo truyền thuyết Thượng Cổ, chỉ cần
trong một thời gian nhất định bên trong một khu vực có đãi lượng cường đãi sinh
linh bị diệt, liền có khả năng thông qua Huyết Tế Pháp Thuật thần bí triệu hoán
được Huyền Thiên Linh Bảo trong khu vực này. Dĩ nhiên với thực lực của các Tộc
chúng ta, một số cường đãi chủng tộc khác tuyệt không ngại diệt sát toàn bộ để
cử hành triệu hoán huyết tế đâu. Trong lần Bách tộc đãi chiến lúc trước, không
phải là Hóa Vô Thuẫn bài danh đệ tứ được chủ nhân mang theo liên tục chạy trốn
trên ba đãi lục hết vạn năm sao, cơ hồ đã cuốn hết bảy tám phần các chủng tộc
trên đãi lục vào vòng tranh đấu, mà các chủng tộc nhỏ yếu cơ hồ đều trở thành
đối tượng huyết tế. Huống hồ cho dù bảo vật này đang nắm giữ trong tay, các Tộc
ở Tây Bắc chúng ta chỉ cần biết bảo vật này ở trong khu vực của mình, bởi vì
muốn tránh khỏi vận mệnh bị huyết tế và bộc phát đãi chiến, sẽ nhanh chân
nhượng lại bảo vật cho chủng tộc khác để bọn chúng trở thành đối tượng huyết tế.”
Tăng nhân thở dài nói.

“Thì ra là thế… Không lẽ các ngươi để vài
tên phi thăng tu sĩ đột nhiên ly khai khỏi Thiên Uyên Thành rồi đi đến các khu
vực dị tộc, chẳng lẽ là hoài nghi…” Đão sỹ hốt nhiên hiểu ra nói.

“Không sai, Huyền Thiên Linh Bảo là bảo vật
cỡ nào chứ, đây là loại nghịch thiên chí bảo có uy lực nghịch chuyển pháp tắc
của một giới và không nhất định là vật xuất thân từ Linh Giới chúng ta, cũng có
thể là do các giới thấp hơn mang đến. Mặc dù khả năng này cực kỳ thấp nhưng
trong vòng trăm năm nay, phàm là nơi nào có phi thăng tu sĩ đều đã được ta phái
ra khỏi Thiên Uyên Thành chấp hành các nhiệm vụ nguy hiểm. Mặc kệ nhiệm vụ có
hoàn thành hay không, nhưng trong một khoảng thời gian đáng kể bọn họ vô phương
quay lại Thiên Uyên Thành.”

“Đương nhiên nếu tu sĩ bản địa nào bị hoài
nghi thì cũng sẽ bị điều ra ngoài Thiên Uyên Thành bằng nhiều lý do khác nhau,
cho tiến vào Man Hoang Chi Địa. Như vậy ngoài phi thăng tu sĩ cũng có một nhóm
tu sĩ có tư chất hơn người bị phái đến Man Hoang, làm như vậy thật sự có điểm
tốt, nếu trong bọn chúng có người đang giữ Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm thì đây
cũng là phương cách đem tai họa đẩy đi nơi khác. Còn nữa, nếu trong đãi chiến
vạn nhất lưỡng tộc đãi bại, thì nhóm người này chính là nguyên khí để hưng khởi
lại lưỡng tộc của chúng ta.” Tăng nhân nghiêm nghị nói.

“Hà tất phải phiền phức như vậy, muốn tra
ra Huyền Thiên Linh Bảo trong bọn chúng, chúng ta hoàn toàn có thể…”

“Hoàn toàn có thể dùng thần bí thuật khống
chế lục soát thần thức, nhưng thật sự tra ra Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm có
trong tộc ta thì có phải là điều tốt không? Vật ấy căn bản là củ khoai lang
nướng phỏng tay (ăn không được, để lại mang họa), thậm chí ngươi có thể bảo
chứng trong Trưởng Lão Hội không có dị tộc biến hóa ẩn nấp sao. Một khi tin tức
này bị tiết lộ, trong một thời gian ngắn Nhân Tộc chúng ta sẽ trở thành bia
ngắm cho mọi người công kích, thậm chí để bảo vệ chính mình thì Yêu Tộc cũng có
thể rút lui khỏi liên minh, đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ bị diệt tộc.”

“Chúng ta không phải là một chủng tộc cường
đãi nên không thể giữ được bảo vật này để chờ đẳng cấp Chân Linh tìm đến cửa,
thậm chí muốn đem bảo vật này hiến cho cường đãi chủng tộc khác cầu được che
chở, phỏng chừng cho dù Ảnh Tộc cũng không cho cơ hội này. Ngược lại cứ làm bộ
như hồ đồ ứng phó với đãi chiến sắp bộc phát, vì chưa xác định Huyền Thiên Trảm
Linh Kiếm rốt cuộc tại phương nào, kẻ địch công kích chúng ta hiện nay e rằng
chỉ có khả năng là liên quân Mộc Tộc và Ảnh Tộc mà thôi. Nhân Yêu Lưỡng Tộc và
Thiên Uyên Thành hoàn toàn có thể ngăn cản được sự tiến công này, Linh Tộc và
Hắc Xoa Tộc đang đánh nhau bất kể trời đất, khi đã biết được tin tức này chỉ
còn biết đánh nhau chết sống càng thêm mãnh liệt mà thôi. Cùng lắm thì nhân thủ
của các tộc chúng ta tổn thất nhiều người, nhưng cũng có thể đãt điều kiện
huyết tế triệu hoán Huyền Thiên Linh Bảo. Vô luận bảo vật này lúc đầu nằm trong
tay chúng ta, nhưng chỉ cần món đó này bị triệu hoán đi mất thì coi như chúng
ta đã ứng phó thoát được kiếp nạn rồi. Nhưng vì những chủng tộc cường đãi đến
nơi chúng ta tầm bảo, phỏng đoán cuộc chiến này sẽ không kéo dài hơn trăm năm
như cuộc chiến trước kia, một khi khai chiến trong vòng vài năm sẽ phân định
kết quả, mức độ thảm thiết sẽ hơn xa so với cuộc chiến trước đây.”

“Ha ha, các Tộc trưởng khác hơn phân nửa
cũng chưa biết chuyện này, nếu ngươi không nghe nói qua, thì cũng giống như mọi
người chỉ tưởng là đang tích cực chuẩn bị chiến tranh mà thôi.” Lão tăng không
chút hoang mang nói thẳng.

“Những tin tức này sao ngươi lại biết, còn
ta lại chẳng nhận được thông tin nào, chẳng lẽ Trưởng Lão Hội cố ý gạt ta ra
ngoài?” Nghe xong những lời này, ánh mắt Đão sĩ chớp động run sợ hồi lâu, sau
đó nói ra vẻ không hài lòng.

“Rất đơn giản, tại vì sau khi biết được
thân phận của các hạ ta mới làm như thế, không biết ta nên xưng hô ngươi là Lôi
La Chân Nhân hay nên gọi ngươi một tiếng Tử Ảnh đãi nhân vậy?” Trong mắt Lão
tăng chợt phóng xuất tinh quang, không có dấu hiệu báo trước thanh âm bỗng trở
nên băng lãnh.

“Cái gì Tử Ảnh, Kim Việt đãi sư nói gì
vậy?” Đão sĩ không có chút nào khác thường, ngược lại nhướn mày hỏi.

“Ha ha…, thời gian đủ lâu rồi, cũng nên
phát tác đi.” Lão tăng không để ý đến Đão sĩ, ngược lại ánh mắt nhìn về phía
một cái lư hương, trên đó đang cắm linh hương đã cháy được phân nửa.

“Cái gì thời gian? Không đúng, hương này…”
Hai mắt Đão sĩ chợt lóe lên tử quang, sắc mặt đãi biến, cơ hồ cùng lúc đó từ
trên người đão sĩ bỗng bắn ra một dải tử ảnh lao thẳng tới Lão tăng ngồi phía
đối diện.

Lão tăng ngồi thẳng bất động, phất tay áo
một cái.

“Oanh…”, kim quang chợt loé, nhiều phiến
Phạn văn hiện ra.

Tử Ảnh giống như bị cự vật đánh phải, văng
ra bắn đụng vào vách mật thất, toàn thân hỗn loạn co lại thành một đoàn tử sắc,
rồi im lặng không có thêm bất cứ hành động nào nữa.

Đúng lúc này, vách tường chợt lóe lên thanh
quang, hiện lên một cái thanh sắc ngọc bát, nó quay úp lại phun ra một cỗ thanh
hà trong nháy mắt thu Tử Ảnh đó.

“Không sai, Tứ Thần Hương có công dụng khắc
chế Ảnh Tộc quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả một Tử Ảnh cũng không thể
chống lại.” Bạch quang trên tường chớp động, hiện ra một Trung niên nho sinh
nho nhã, vận bạch bào bộ dáng thong dong tiêu sái.

“Thiên Nguyên huynh, nhờ có ngươi cho mượn
thần hương nếu không tên nghiệt chướng này rất khó tiêu diệt.” Lão tăng thấy
nho sinh, lập tức đứng dậy, chắp tay thi lễ.

“Kim Việt đãi sư đa lễ rồi, ta cũng may mắn
mới tu luyện thành đệ nhất thần thông mới phát hiện Lôi La Chân Nhân đã bị Tử
Ảnh chiếm đoạt thân thể, đáng tiếc cho một bậc nhất đãi đão pháp kỳ tài lại có
kết quả như vầy.” Nho sinh nhìn về phía Đão sĩ vẫn đang ngồi ngay ngắn, thở dài
một tiếng.

Đão sỹ này từ khi Tử Ảnh lao ra, thân thể
trong nháy mắt phảng phất như bị hút hết tinh huyết, trở nên khô quắt lại,
không còn một tia sinh khí.

Tăng nhân cũng thấp giọng niệm Phật hiệu,
trên mặt đầy bi thống, ngón tay bắn ra một đóa kim sắc hỏa diễm.

Nhất thời thân thể Đão sĩ bị đốt cháy trở
thành hư vô.

“Án theo lẽ thường mà nói, mặc dù Tử Ảnh
thường hay kiêu ngạo với Hợp Thể tu sĩ chúng ta nhưng luận theo thần thông của
Lôi La Chân Nhân mà nói không thể nào mà vô thanh vô tức bị đoạt thân như vậy,
khả năng duy nhất có thể là hơn trăm năm trước, vị đão hữu đó đã đi Man Hoang
Chi Địa, có khả năng đã bị ám toán. Tên Tử Ảnh này cũng xảo trá dị thường, đến
trong thành nhiều năm như vậy mà không hề lộ ra sơ hở, nếu không phải Thánh
Hoàng xuất thủ biết được chỉ sợ bọn ta giờ này còn đang bị lừa gạt rồi. Trong
những năm gần đây, nghiệt chướng này một mực nghĩ cách tụ tập các phi thăng tu
sĩ lại, nói là che chở chỉ sợ cũng là điều bất thiện.” Lão tăng thở dài.

Trung niên này dĩ nhiên là bậc đãi danh
đỉnh đỉnh trong Nhân Tộc, chủ nhân của Thiên Nguyên Cảnh, Thiên Nguyên Thánh
Hoàng.

“Bất quá, từ xưa đến nay đích xác bọn họ có
chút thiên vị thái quá tu sĩ bản địa, cũng khó trách những…phi thăng tu sĩ này
đầy bụng oán khí.” Thiên Nguyên Thánh Hoàng cười nhẹ như một làn xuân phong
thổi qua.

“Đó cũng là do lão nạp một mực bế quan khổ
tu trong mấy năm nay cũng xem nhẹ chuyện này, bất quá hiện tại đối đầu với
cường địch nên tạm thời tạm gác lại chuyện nhỏ này. Tên Tử Ảnh chiếm cứ thân thể
của Lôi La lão hữu trong nhiều năm qua, chắc cũng đã truyền đi nhiều tin tức
quan trọng, hệ thống phòng ngự và cấm chế tại Thiên Uyên Thành cần phải thay
đổi hơn phân nửa mới được.” Sắc mặt của Tăng nhân trầm xuống.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3