Phàm nhân tu tiên - Chương 1306 - 1307

Chương 1306: Khiêu khích

“Việc này thỉnh Lũng đão hữu yên tâm, bọn
ta cũng biết trân quý cái mạng nhỏ của chính mình chứ, nên cũng không dám mạo
muội hành động đâu.” Bạch mi thanh niên cười hắc hắc.

“Vậy mấy vị có kế hoạch gì để đoạt được
linh quả?” Lũng Đông hỏi.

“Chúng ta có thể che giấu hành tung, chia làm
hai bên chui xuống dưới đánh lén hai con Tích Dịch và Cự Nhân, làm cho bọn
chúng hiểu lầm đối phương đang phát động công kích.” Bạch mi thanh niên đưa ra
một kế hoạch đã định sẵn.

“Đơn giản vậy à, bọn này thần thức rất
cường đãi, vạn nhất ẩn thân thuật bị khám phá sẽ đẩy người xuất thủ vào hiểm
cảnh đấy.” Thiếu phụ hơi trầm ngâm rồi lắc đầu.

“Nói về ẩn thuật thì trong tay tiểu muội có
hai đão Không Minh Phù đây, nếu khu dụng thì cho dù là cấp độ Luyện Hư trung kỳ
cũng không thể nhìn thấu, tiểu muội nguyện cống hiến hai đão linh phù này.”
Bạch bào thiếu nữ nhếch miệng khẽ cười nói.

“Không Minh Phù! Đây chính là một loại Ngân
Khoa Linh Phù, đối phó với hai tên này đúng là có chút hữu hiệu, bất quá để đề
phòng bất trắc, bọn ta không cần tự thân xuất thủ, tại hạ còn có hai con Ngân
Giao Khôi Lỗi đây, mỗi con đều tương đương với Nguyên Anh tu sĩ, nếu đem Không
Minh Phù dán lên khôi lỗi để bọn chúng xuất thủ là ổn thỏa nhất.” Thần sắc của
Lũng Đông chợt động, vui vẻ nói.

“Phương pháp này rất tốt, chúng ta sẽ chia
làm hai tổ rồi hiện thân hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng, một vị đão hữu nào có
phép độn thuật cấp tốc sẽ ẩn nấp sát bên, chờ thời cơ xuất thủ hái Linh Quả rồi
bỏ chạy. Chỉ cần đoạt được Linh Quả, mọi người lập tức thi triển độn thuật mà
ly khai, hai tên này thực lực sánh ngang với Luyện Hư tu sĩ nhưng khi chúng ta
đã muốn chạy trốn thì bọn chúng cũng vô phương ngăn trở, chỉ có điều người xuất
thủ cướp Linh Quả phải là người có thân pháp cực nhanh mới được, nếu không với
tốc độ của lưỡi con thằn lằn này thì cực kỳ nguy hiểm.” Con ngươi Chu Hồng vừa
xoay động vừa nói.

“Chu tiên tử hữu lý, chắc chắn người đoạt
quả sẽ gặp nguy hiểm nhiều nhất, hơn nữa phải là người có tâm tính trung thực,
nếu không sau khi đoạt bảo lại tính đường chuồn mất, như vậy phương pháp này sẽ
không khả thi lắm.” Trong mắt Bạch mi thanh niên hàn quang thiểm động.

“Đích xác có chút khó xử, không biết vị nào
ở đây nguyện ý làm người xuất thủ hái quả? Sau khi lấy quả còn phải gặp lại bọn
ta, đương nhiên vị đão hữu này phải nói ra phương pháp khiến cho chúng ta yên
tâm mới được.” Diệp Dĩnh nói.

Nghe thiếu nữ nói như vậy, bốn người còn
lại đều lộ ra nét mặt cổ quái.

Theo lời thiếu nữ nói qua, cho dù ai hái
quả cũng phải chuẩn bị tinh thần hứng chịu một kích của hai quái vật đang nổi
giận lúc đó, về phần nguy hiểm thì khỏi cần phải bàn cải, nhưng ai lại có thể
yên tâm để người khác một mình cầm linh dược quý hiếm như thế trốn chạy mất.

Sự tình khó xử này làm cho người ta thật
khó quyết.

“Nếu chư vị đão hữu không chê, tại hạ...
nguyện ý làm người xuất thủ vậy.” Đột nhiên Hàn Lập cười một tiếng rồi nói.

“Hàn đão hữu, ngươi bất quá chỉ là Hóa Thần
trung kỳ, không cảm thấy quá nguy hiểm sao?” Khóe mắt Lũng Đông chợt động lập
tức phản đối.

“Không sai, tu vi của Hàn huynh quả thật
hơi kém một chút.” Bạch mi thanh nhiên đánh giá Hàn Lập, liên tục lắc đầu.

“Mặc dù tu vi Hàn mỗ không đủ nhưng trên
người có một kiện thuấn di bảo vật tiếp cận đỉnh cấp Linh Bảo, hơn nữa công
pháp của tại hạ có chút đặc biệt, về việc tự bảo vệ tánh mạng tại hạ có vài
phần tự tin.” Hàn Lập cười cười, không thèm để ý rồi nói.

“A, Hàn huynh đã tự tin như thế thì giao
cho ngươi vậy, nhưng Hàn huynh làm thế nào khiến cho bọn ta tin tưởng là khi
lấy được Linh Quả sẽ không bỏ trốn mất dạng.” Thanh âm Lũng Đông trầm xuống.

“Cái... này... Tại hạ chỉ có cách bỏ ra
công sức mà thôi, nhưng nếu mọi người thấy tại hạ không thích hợp thì cũng có
thể tự mình tiến cử nhận lấy trách nhiệm này, tại hạ cũng không phàn nàn gì đâu.”
Hàn Lập cười mà như không cười lại nói.

Nghe Hàn Lập nói như thế những người khác
đều ngẩn ra.

Mặc dù ai cũng thèm muốn bảo vật nhưng cũng
không có ai muốn đảm đương trách nhiệm đoạt đồ ngay trên tay của hai tên Luyện
Hư đó, nếu không cẩn thận có thể thân mang trọng thương thậm chí còn tiêu tùng
nữa.

“Nếu Hàn huynh nguyện ý chịu hạ cấm chế thì
tiểu muội cũng không có ý kiến gì nữa.” Bạch bào thiếu nữ nói thẳng.

“Không sai, tại hạ cũng có ý đó.” Chu Hồng
ngắm nhìn Hàn Lập một hồi, cũng đồng dạng nói.

Lũng Đông và Bạch mi thanh niên liếc mắt
nhìn nhau cũng không nói gì thêm.

“Hạ cấm chế trên người tại hạ? đương nhiên
có thể! nhưng chư vị đão hữu cũng phải để tại hạ làm tương tự trên thân người
các vị” Sắc mặt Hàn Lập biến đổi nhưng lập tức cười lạnh phản đối.

“Hừ! Vạn nhất ngươi đoạt bảo không thành
công, nếu có chuyện xấu gì xảy ra chẳng phải kéo theo bọn ta chết chùm sao.”
Bạch mi thanh niên nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.

“Hắc hắc, Hàn mỗ cũng băn khoăn như vậy.”
Hàn Lập không khách khí đáp lời, kỳ thật dù cho bọn kia có đáp ứng đi nữa thì
hắn cũng không đồng ý.

Lúc trước hắn và Băng Phượng đã cùng hạ cấm
chế lẫn nhau, sau đó rơi vào tình trạng bị hủy Nguyên Anh, đến bây giờ hắn vẫn
còn cảm thấy sợ hãi, như thế nào lại dẫm vào vết xe đổ lần nữa chứ.

Nghe Hàn Lập nói như vậy, đám người kia đều
nhìn nhau cười khổ.

“Như vậy đi, nếu các hạ có thể lưu lại vật
gì thế chấp thì bọn ta cũng có thể tin tưởng ngươi được, tỷ như giao cho bọn ta
bổn mạng pháp bảo để bọn ta lưu lại dấu hiệu, thì chúng ta cũng không sợ đão
hữu đoạt bảo bỏ chạy mất.” Bạch bào thiếu nữ chớp chớp đôi mắt hắc bạch phân
minh, đột nhiên lộ ra một tia giảo hoạt nói.

“Lưu dấu hiệu lên bổn mạng pháp bảo? Phương
pháp này ta có thể chấp nhận, nhưng ta cũng muốn lưu dấu hiệu với các vị để sau
khi hành động ta cũng biết chỗ của các vị. Hắc, hắc... Nếu hai con Ngân Giao
Khôi Lỗi của Lũng huynh có hiệu quả thì không chừng tại hạ cũng không cần phải
mạo hiểm đâu.” Hàn Lập do dự hồi lâu rồi chậm rãi gật đầu.

“Lưu dấu hiệu lẫn nhau?” Trong lòng của bọn
Lũng Đông thầm tính toán rồi rốt cuộc cũng gật đầu.

Xem ra chỉ còn cách này mà thôi, đương
nhiên cũng là vì tu vi của Hàn Lập chỉ là Hóa Thần trung kỳ nên mọi người không
sợ hắn khi đoạt bảo xong rồi chạy trốn.

Lúc này cả bọn xúm lại thương nghị thêm một
lúc để xác định chuẩn xác kế hoạch.

Hàn Lập há miệng phun ra bốn đão kim mang, chúng
xoay quanh thân hình một lúc rồi hóa thành bốn khẩu Kim kiếm rơi vào tay bốn
người kia.

Mấy người Lũng Đông cũng không khách khí,
hoặc là thi triển bí thuật hoặc trực tiếp dán đão phù lên trên rồi thu vào
trong túi trữ vật.

Sau đó bốn người này phun ra nhiều đoàn
quang điểm hình dáng khác nhau, lóe lên nhập vào trong người Hàn Lập.

Hàn Lập liền dùng thần thức kiểm tra cẩn
thận các quang điểm này, đích xác chỉ là linh lực tinh thuần biến thành, không
chứa các cấm chế khác lúc đó mới yên tâm để nó tồn tại trong thân thể.

Tiếp theo Hàn Lập đồng dạng thi pháp thả ra
bốn đoàn thanh quang phân biệt nhập vào thân thể bốn người bọn Lũng Đông.

Sau khi làm xong, cả bọn đều thả lỏng tâm
tình.

Sau khi nói nhỏ vài câu, kế tiếp cả bọn lập
tức giải tán, hóa thành từng đão độn quang hướng ra bốn phương tám hướng bắn
nhanh đi.

Hàn Lập biến thành một đão thanh hồng độn
xuất một hơi gần ngàn dặm rồi mới thu lại độn quang mà hiện thân ra.

Hắn trôi nổi giữa không trung rồi sau đó
nhìn xung quanh một lúc mới nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, chậm rãi thả ra thần
niệm.

Khu vực phụ cận không có điều gì bất
thường, bản thân cũng không có cảm giác bị ai giám thị, hắn liền mở mắt lưỡng
thủ bắt đầu kháp quyết.

Nhất thời sau lưng vang lên tiếng sấm sét
rồi hiện ra một đôi Thanh Bạch vũ sĩ, tiếp theo lật tay xuất ra một đão phù màu
tím chính là Thái Nhất Hóa Thanh Phù.

Để đoạt bảo trên tay của hai tên cấp Luyện
Hư, khiến hắn không dám sơ ý phải đem đão phù này ra sử dụng.

Sau đó hắn dán đão phù này lên người, một
đoàn tử quang và ngân sắc phù văn thiểm động, Hàn Lập biến mất theo làn gió.

Hắn đã hóa thành hư không rồi theo đường cũ
quay trở về.

Mặc dù độn tốc không nhanh nhưng cũng không
chậm lắm, chỉ sau chốc lát công phu, Hàn Lập đã xuất hiện tại chỗ cũ.

Con Cự Đãi Tích Dịch và Cự Nhân vẫn không
nhúc nhích, mãi giằng co lẫn nhau.

Nếu nhìn bằng mắt thường thì cũng không
phát hiện bọn kia đang ở đâu.

Hàn Lập thở nhẹ một hơi, thôi thúc pháp
quyết, thần thức liền cảm ứng được các vị trí mình đã đánh dấu.

Những người khác đều đã quay trở lại, cũng
trôi nổi trên không trung giống như hắn vậy.

Có hai người đang lơ lững phía trên con
Thằn lằn, còn hai người kia ở vị trí phía sau Thiên Mục Cự Nhân.

Ẩn thuật của mấy người này quả nhiên đều
không tầm thường, nếu trước đó không đánh dấu trước thì Hàn Lập cũng không tài
nào phát hiện ra được, còn hai con Ngân Giao Khôi Lỗi của Lũng Đông, Hàn Lập
cũng không phát hiện bóng dáng luôn.

Chẳng biết có phải là do Không Minh Phù
thần diệu hay do tên kia chưa có xuất khôi lỗi ra.

Tâm niệm của Hàn Lập quay nhanh trở lại,
hai mắt nhìn chăm chú xuống phía dưới.

Khu vực xung quanh yên tĩnh dị thường làm
cho người ta cảm giác sắp sẽ xảy ra tinh phong bạo vũ, nhưng khoảng chừng một
bữa cơm đã trôi qua, vẫn chưa có một biến hóa nào xảy ra.

Hàn Lập bất động thanh sắc, nhưng trong
lòng đã có chút mất kiên nhẫn, thời gian ước định tựa hồ cũng tới rồi, không
sai biệt lắm.

Đúng lúc này con Cự Tích Dịch tựa hồ cảm
giác cái chân có chút không thoải mái, theo phản xạ giơ lên một chút rồi hạ
xuống.

Hành động này chỉ xảy ra trong nháy mắt
nhưng bỗng nhiên trong lớp đất bùn phía dưới cự trảo con Thằn lằn chợt lóe lên
ngân quang, một chùm ngân ti bắn nhanh ra bay thẳng đến Thiên Mục Cự Nhân ở
phía dối diện.

Thoạt nhìn thì trông giống như con thằn lằn
đã âm thầm dùng móng vuốt phát động công kích vậy.

Tên Cự Nhân đang vác cự bổng trên vai liền
ngẩn ra, lập tức hắn giận dữ rống lên, hắc ảnh chợt lóe, cuồng phong gào thét,
mạnh mẽ đánh vào ngân ti, tiêu diệt ngay tức khắc.

Nhưng cơ hồ cùng lúc đó, phía dưới đãi thủ
của Thiên Mục Cự Nhân mơ hồ lóe một cái, lập tức một đão ngân sắc quang trụ thô
to từ trong hư không phun ra, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã bắn thẳng vào
đầu con thằn lằn.

Thằn lằn lồng lộn đôi mắt, hai cái sừng đỏ
trên đầu chợt lóe quang mang bắn ra một đão xích hồng quang trụ.

“Oanh...” hai đão
quang trụ va vào nhau đều đồng dạng triệt tiêu.

Nhưng con Thằn lằn lập tức giơ chân lên
đồng thời hống lên một tiếng kinh thiên động địa, tứ chi rung động mãnh liệt
chống đỡ thân hình khổng lồ dần đứng lên.

Cái miệng khổng lồ của nó há ra đầy răng
nanh nhọn hoắt trông lạnh người.

Chương 1307: Đoạt quả

Tên Cự Nhân ở phía đối diện lộ ra vẻ bạo
ngược, hai tay nhất thời nắm lấy Hắc Mộc Cự Bổng trên vai, quang mang trong mắt
đãi phóng lấp lóe vô cùng.

Những con mắt trên thân thể đều thể hiện
giống nhau, khiến cho ai nhìn thấy đều sởn cả gai ốc.

Trên không trung, Hàn Lập thấy vậy trong
lòng vô cùng hưng phấn, nhịp hô hấp được đình chỉ lại.

Chỉ cần hai tên này đánh nhau, phần việc
còn lại của bọn hắn sẽ trở nên hết sức đơn giản.

“Phanh…”, con Thằn lằn há miệng phóng ra
một đão xích hồng, cự trảo chộp xuống đất bùn phía dưới khiến trong lòng đất nổ
mạnh, phát ra một đoàn ngân mang.

Xích ảnh thu nhỏ lại, một đồ vật cổ quái từ
trong bùn đất bị kéo ra, thân thể bị xuyên thủng, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Hàn Lập rùng mình định thần nhìn kỹ lại thì
thấy rõ đây là một kiện khôi lỗi màu bạc mình người đầu rồng.

Kiện khôi lỗi này đã bị cái lưỡi kinh khủng
của con Thằn lằn xuyên thủng qua bộ phận hạch tâm, hơn phân nửa thân thể đã bị
hủy đi trở thành một mớ đồng thiết phế thải.

Xem ra khi con khôi lỗi này động thủ liền
bị lộ hành tích nên bị con Thằn lằn phát hiện đánh cho một phát mà hủy hoại.

Thiên Mục Cự Nhân ở phía đối diện, mặc dù
thần trí không cao nhưng thấy vậy cũng hơi ngẩn người ra, ánh mắt trên người
chuyển động lóe lên, vô số đão hắc ti từ trong những con ngươi phun ra.

Tiếp đến một tiếng nổ vang truyền đến, lại
một con khôi lỗi khác nấp dưới thân tên khổng lồ đã bị bảy tám đão hắc tuyến
xuyên thủng.

Không biết hắc tuyến này được cấu tạo từ loại
vật chất gì mà vô cùng cứng rắn, kéo con khôi lỗi này lên cao mấy trượng rồi
cắt nó ra thành từng mảnh nhỏ.

Hàn Lập thấy cảnh này cũng hít một ngụm
lương khí, ánh mắt chớp động không thôi.

Xem ra mức độ nguy hiểm của chuyến này vượt
xa dự liệu của hắn, bất quá Chi Long Quả có quan hệ rất lớn đến việc tiến giai
Luyện Hư về sau, cho dù có nguy hiểm đến thế nào đi nữa thì hắn cũng phải cố
mạo hiểm một phen.

Dù sao chỉ cần có được hạt giống của cây
này thì hắn cũng có thể trồng được Chi Long Quả khác.

Trong lòng đánh giá như thế hắn bèn tĩnh
tâm lại.

Trong miệng tên Cự Nhân phát ra vài tiếng
hừ hừ thị uy, sau đó vác đãi bổng gác lại lên vai.

Con Thằn lằn nhìn tên Cự Nhân không chút
cảm tình, rồi di động thân hình nằm phục lại xuống mắt đất như cũ.

Hai con quái vật quay lại thế giằng co lúc
trước.

Tuy vậy Hàn Lập vẫn chăm chú theo dõi tình
hình phía dưới mà không dám có chút phân thần.

Nếu khôi lỗi không có hiệu quả thì theo kế
hoạch đã định, bọn Lũng Đông sẽ tìm cách dụ cho hai con quái vật này đi ra chỗ
khác tạo cơ hội cho hắn lấy quả.

Chỉ khoảng thời gian công phu mấy lần hô
hấp, trên đầu con Thằn lằn truyền đến tiếng đàn tỳ bà thánh thót, nhiều đoàn
hoàng quang liên tiếp hiện lên bao trùm tới đỉnh đầu con Thằn lằn, đồng thời
bạch quang chợt lóe, hiện lên hai cái bạch kim Đoản Qua hóa thành hai đão giao
long trắng hồng từ trên không trung điên cuồng chém xuống.

Cơ hồ cùng lúc đó, trên cao khoảng mười
trượng hiện ra hai đão nhân ảnh chính là Diệp Dĩnh và Lũng Đông.

Thiếu nữ đang cầm kiện phỏng chế Linh Bảo
tỳ bà, bàn tay khảy lên liên tục, trong khi đó Lũng Đông ngưng trọng thần sắc
khu động hai kiện bảo vật khác.

Đừng xem thường con Thằn lằn, tuy thân thể
khổng lồ nhưng động tác lại linh hoạt vô cùng, khi thế công kích vừa xuất hiện,
nó lập tức gầm nhẹ một tiếng, hai cái quái giác trên đầu lại lóe hồng quang
xuất ra một phiến hồng hà, vừa vặn đón đỡ hoàng quang và bạch hồng.

Tiếp theo trên chân của Tích Dịch chớp động
lục quang, vài tiếng xé gió “Phốc, phốc…” vang lớn, một cái lông dài hơn thước
hóa thành một đão thúy mang bắn nhanh vào không trung, đồng thời cái đuôi khổng
lồ nhoáng lên, chỉ để lại một mảnh tàn ảnh rồi biến mất.

Sau một khắc, trên không trung cách bọn
Lũng Đông chừng mười trượng chợt xuất hiện cái đuôi này, nó hung tợn quét tới,
vật chưa tới mà ác phong đã nổi lên cuốn cả hai người vào trong.

Con Thằn lằn này không hổ danh là một loại
biến dị Cổ Thú, phản kích vô cùng sắc bén giống như cuồng phong bạo vũ.

Mặc dù đã biết trước con Thằn lằn này vô
cùng khó đối phó nhưng thấy tình cảnh này Bạch bào thiếu nữ và Lũng Đông cũng
sợ mất cả mật.

Cũng may hai người này căn bản chẳng muốn
liều mạng với con quái vật này.

Hiện giờ Thiếu nữ giơ tay lên bắn ra một
cái Kim phù hóa thành một đoàn kim quang bao bọc thân hình lại, sau đó như quỷ
mị nhoáng lên trực tiếp thuấn di ra một địa phương khác cách khoảng mười
trượng.

Còn Lũng Đông miệng phát ra tiếng huýt sáo
như long ngâm, trên người xuất hiện một bộ hoàng kim chiến giáp, toàn thân
chiến giáp bao phủ đầy những lân phiến bằng kim khí, thậm chí cả đầu và tứ chi
đều được phủ kín tới mức mưa gió cũng không lọt, mà sau lưng còn xuất hiện một
đôi cánh lớn màu đồng.

Cự đồng sí này vỗ mạnh một cái, liên tiếp
tàn ảnh xuất hiện trong không trung, ở từ xa nhìn lại tựa như có vô số bóng
người đang trải rộng ra choáng gần nửa bầu trời, thanh thế kinh nhân dị thường.

Dưới độn thuật quỷ dị của hai người, thúy
mang và cự vĩ chỉ đành đánh trật vào hư không.

Bất quá hai người này cũng không dám dừng
lại, bởi vì chỉ trong chốc lát thúy mang tựa như có thông linh cấp bách truy theo
phía sau quyết đuổi theo không tha, còn cự vĩ thì chớp lóe quang mang kỳ lạ,
bắt đầu nửa ẩn nửa hiện hòa nhập theo ngọn quái phong truy theo hai người.

Trong nhất thời, Cự Tích Dịch và hai người
bọn Lũng Đông kẻ đuổi người chạy bất kể trên trời dưới đất.

Mặc dù đang tập trung vào hai tên nhân loại
này nhưng phân nửa tâm thần của con Thằn lằn vẫn chú trọng vào Thiên Mục Cự
Nhân, sợ đối phương thừa dịp này đoạt lấy Linh Quả, nhưng kế tiếp nó cũng yên
tâm vài phần.

Nguyên lai phía trên Thiên Mục Cự Nhân cũng
đồng dạng xuất hiện hai người khác.

Một người giơ hai tay lên, song thủ chà xát
liên hồi, vô số hắc sắc hỏa cầu hiện ra bay chụp xuống, còn ở hướng khác thì
trong hư không hiện ra một Ô Hắc Cự Trảo hung hăng nện xuống đỉnh đầu tên Cự
Nhân.

Thanh âm ầm đùng vang lên, dường như Cự
Nhân không kịp phản ứng sẽ bị vô số hỏa cầu đập vào người vậy, đồng thời hắc
sắc cự trảo cũng sắp chụp vào thiên linh cái của nó.

Thiếu phụ và Bạch Mi thanh niên vô cùng
sửng sốt lập tức cảm thấy vui mừng.

Nhưng màn tiếp theo khiến cho hai người
ngưng hẳn nụ cười đang nở trên môi.

Trong hắc sắc hỏa diễm đột nhiên truyền ra
tiếng rống giận dữ của Cự Nhân, các con mắt màu ngân bạch trên người Cự Nhân
đột nhiên xoay tròn chuyển động, một cỗ vô hình lực phát sinh ra, toàn bộ các đão
hắc diễm đang bám trên người liền bị hấp thu vào trong các con mắt rồi biến mất
không còn một mãnh.

Còn thần thông cự trảo của Bạch mi thanh
niên tựa hồ cũng chẳng gây tổn thương mảy may gì tên Cự Nhân này, Thiên Mục Cự
Nhân căn bản không thèm để ý đến một kích này, chỉ tùy tiện trở tay phất một
cái lên phía đỉnh đầu, cự trảo ngay tức khắc tiêu tan biến mất.

Thần thông khủng khiếp như vậy khiến trong
lòng bọn Bạch mi cảm thấy vô cùng trầm trọng.

Nhưng những thế công kích này đã chọc cho
con quái vật này nổi giận.

Tên Cự Nhân nhe nanh trợn mắt rống lên, sau
khi các ngân bạch nhãn châu hấp thu hết luồng hắc diễm, lập tức nó nhìn trừng
trừng vào hai người trên không trung.

Trong quang mang chớp động, vô số tia sáng
hắc sắc phun ra bao phủ cả hai người vào trong đó.

Thiếu phụ và Bạch mi thanh niên vừa mới
chứng kiến sự lợi hại vô cùng của tia hắc tuyến, nên khi vừa thấy cảnh này sắc
mặt đãi biến nào dám để cho chúng chạm vào thân mình.

Lúc này một người chìa ra một vật ném xuống
phía dưới thân, hóa thành một thanh sắc quang toa, thân hình nhoáng lên tiến
vào trong đó rồi lóe nhanh bắn đi.

Tên còn lại thì lăn một vòng, hóa thành một
con tử hắc Cự Ưng lớn hơn một trượng, hai cánh vỗ mạnh thuấn di ra chỗ khác.

Hiển nhiên nhị yêu này ngay từ đầu đã tính
toán trì hoãn né tránh là chủ yếu.

Trong lúc nhất thời, bốn người bọn Lũng
Đông điên cuồng thôi thúc linh lực phi độn khắp nơi trong không trung để né
tránh công kích của Thằn lằn và Cự Nhân, thỉnh thoảng phản kích lại vài đòn,
không gian gần đó không ngừng vang lên những tiếng hô lớn.

Thằn lằn và Cự Nhân mặc dù vẫn công kích
không ngừng đám ruồi nhặng này nhưng vẫn đứng yên không xê dịch, chẳng tên nào
có ý di động đuổi theo bốn người này.

Nếu không, cho dù độn thuật của cả bốn kinh
người hơn nữa nhưng quyết không thể nào trốn thoát được sự tấn công điên cuồng
của cặp quái vật cấp bậc Luyện Hư này. Do vậy, bốn người này khi vừa gặp một
chút nguy hiểm, chỉ cần thuấn di ra chỗ nào càng xa càng tốt là giải trừ nguy
nan ngay.

Như vậy, bọn họ cũng miễn cưỡng vây quanh
quấy rối không ngừng hai tên Cự Nhân và Tích Dịch.

Đến lúc cuối cùng, hai quái vật này càng
lúc càng mất kiên nhẫn, trở nên nổi giận lôi đình.

Bọn quấy rối này đánh nó chẳng nương tay tí
nào, trong khi bọn chúng lại vướng víu không thể rời xa Linh Quả.

Với khiêu khích liên tục của bốn người,
tinh thần tập trung lên Linh Quả của Cự Nhân và Tích Dịch dần dần giảm đi đến
chín phần.

Thấy tình hình này, Hàn Lập nhân cơ hội yên
ắng từ từ hạ xuống, bản thân đã hóa hư không nên hai con quái vật này cũng chưa
phát hiện ra, đây cũng là chỗ dựa mà Hàn Lập nên mới dám tiếp nhận trách nhiệm
này.

Tuy vậy hắn cũng cực kỳ cẩn thận, ngay cả
thở cũng không dám.

Mắt thấy thân hình từ từ thu ngắn khoảng
cách lại, còn trăm trượng… bảy tám chục trượng…ba bốn mươi trượng… mười trượng…
Chi Long quả càng lúc càng gần.

Không hề nghi ngờ gì, tại thời điểm hắn hái
Chi Long Quả tự nhiên sẽ không thể duy trì tình trạng hư không hóa tiếp tục,
lúc đó sẽ bị bọn quái vật phát hiện ra. Hắn sẽ làm cách nào bảo trụ được cái
mạng nhỏ này đây?.

Thân hình đã cách Chi Long Quả gần trong
gang tấc, chẳng những mũi ngửi được mùi hương thơm ngan ngát, mà mắt còn thấy
rõ các con tiểu long đang vùng vẫy sống động dưới lớp vỏ chín căng mọng.

Hắn không vội vã hái quả ngay lập tức, mà
lấy từ trong trữ vật thủ trạc ra vài thứ đồ chơi.

Hàn Lập mím môi, đột nhiên hai tay chà xát
rồi giương lên, bắn ra nhiều khỏa ngân viên cầu về phía hai quái vật.

Tiếp theo một tay trảo nhanh như thiểm
điện, chùm Linh Quả liền biến mất vào trong tay áo.

Hành tích hắn lập tức bị bại lộ, hai cánh
sau lưng mở ra, thân hình nhoáng lên trong tiếng sét đì đùng.

Hai tiếng hống to kinh thiên động địa
truyền đến, một đão Xích Ảnh và vô số đão hắc ti từ trong hư không bắn tới với
tốc độ nhanh khó tin xuyên qua thân thể Hàn Lập.

Nhưng thân hình “Hàn Lập.” đã tán loạn biến
mất, dĩ nhiên đây chỉ là một tàn ảnh.

Còn bản thể của hắn đã chui xuống đất,
thuấn di ra ngoài xa.

Vài tiếng nổ rầm rầm vang lên, một đoàn
ngân sắc điện quang rộng mấy mẫu hiện lên, bên trong không ngừng bắn ra vô số đão
điện hồ thô to như cánh tay, thậm chí còn làm khu vực xung quanh phát sinh ra
cơn gió lốc, tiếng sét nổ ra liên miên không dứt, bao phủ toàn bộ hai con quái
vật lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3