Phàm nhân tu tiên - Chương 1334 - 1335
Chương 1334: Tụ tập
Cầm chiếc lông cánh trong suốt trong tay
ném đi, Hàn Lập phun ra một cỗ thanh hà, loáng một cái đã đem nhất khẩu nuốt
vào trong bụng.
Trong thời gian tiếp theo sau đó, Hàn Lập
lấy mấy thanh trúc phong vân kiếm ra dùng nhất khẩu kia để luyện chế, chậm rãi
khôi phục linh tính của chúng nó.
Một năm sau, tại một ngọn núi vô danh của
thế giới hoang dã, có một đão thanh quang thản nhiên như ẩn như hiện vụt bay
tới.
Ở trong độn quang là một thanh niên thần
sắc thản nhiên, hai tay chắp sau lưng, đúng là Hàn Lập vừa mới rời đi sau mấy
tháng giấu thân ở thổ sơn nơi đây.
Mấy phi kiếm của hắn đều đã được tu bổ
xong, đương nhiên không còn lý do gì để lưu lại nơi đó, liền khống chế độn
quang ở tốc độ vừa phải thẳng tiến tới nơi đây.
Bởi vì lần này đi lẻ loi một mình, Hàn Lập
vô cùng cẩn thận, mặc dù vậy, suốt hơn nửa năm bay liên tục cũng có thể coi là
bình yên vô sự.
Mà phiến núi non vô danh này lại nhìn thoạt
có chút không bình thường.
Vô luận trên núi hay dưới chân núi, tất cả
cây cối đều có một vẻ thấp bé lạ thường. Mặc dù phảng phất có một vài cây cổ
thụ rậm rạp nhưng cũng một bực như nhau không cao là mấy. Thêm vào đó, chỉ cần
bay thấp một chút là ngay lập tức có thể cảm nhận được một luồng khí nồng đậm
ẩm ướt như muốn đánh thẳng vào mặt.
Mà tại chỗ núi non này, khắp nơi trải dài
rất nhiều hồ nước lớn nhỏ, trong đó không ít những cái có phương viên mấy ngàn
dặm.
Hàn Lập khi phi độn qua những hồ nước này
đương nhiên không dám quá lộ liễu mà ngược lại vô cùng cẩn trọng.
Ai mà biết được trong những hồ nước này có
ẩn giấu những con cổ thú hay tộc nhân dị tộc gì.
Từ khi tiến vào khu vực núi non này, trước
sau hắn đã giết mười mấy đầu dị thú chủ động tấn công hắn. Trong đó có một con
man ngư cự thú cơ hồ tương đương với tồn tại hóa thần kỳ. Con man ngư này sống
trong một hồ nước lớn, một thân thủy hệ thần thông vô cùng lợi hại khiến cho
Hàn Lập cũng mất một phen động tay chân không dễ dàng gì.
Phi hành về phía trước thêm nửa ngày thì
khung cảnh bắt đầu có biến đổi, hiện ra hai tòa núi cao thẳng tắp ước đến cả
ngan trượng.
Vừa nhìn thấy hai ngọn núi này thì hai mắt
Hàn Lập lại sáng ngời, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Nếu nói về kích thước, hai ngọn núi này tất
nhiên không thể coi là cao nhất nhì gì đó, cũng không thể gây cho một người
từng trải như Hàn Lập chút ngạc nhiên nào. Thế nhưng hai ngọn núi này lại có
chút khác biệt, hơn phân nửa của một ngọn bị bao phủ bởi một tầng băng tuyết
trong suốt, phụ cận cũng đều có bộ dáng kỳ hàn vô cùng mỹ lệ.
Ngọn còn lại thì lại tím ngắt một màu, toàn
bộ cả ngọn núi bị bao phủ bởi những lá cây rừng với màu tử mang quỷ dị.
Hai tòa sơn phong cách nhau bất quá khoảng
hơn mười dặm, ngoài bộ dáng một cái màu trắng bạc, một cái màu tím ngắt thì
kích thước, hình dáng của chúng lại khá giống nhau.
“Nơi này nếu thật có hai tòa sơn phong như
vậy, xem ra bọn họ không có nói dối.”
Hàn Lập thì thào mấy tiếng, lập tức độn
quang chợt lóe, bay thẳng tới tòa băng sơn.
Khi đến càng gần tòa núi này thì gió gào
thét càng lớn, dĩ nhiên băng hàn lạnh thấu xương, phảng phất giống như bị đao
cắt.
Thần sắc Hàn Lập vừa động trên người lập
tức toát ra một tầng thanh quang, những làn gió băng hàn không có ý nghĩa gì
với hắn nữa.
Phía trên đãi môn tiến vào ngọn băng sơn
này đột nhiên có hai đão kinh hồng bắn thẳng ra từ nơi băng tuyết bao phủ dày
nhất. Theo đó là hai đão thân ảnh hiện ra cách phía trước Hàn Lập hơn ba mươi
trượng.
Hàn Lập thoáng giật mình, dừng độn quang
lại, hiện hình giữa không trung.
“Ha ha, nguyên lai là Hàn đão hữu tới. Ta
biết mà, với thần thông của đão hữu, nhất kiện nhiệm vụ này tuyệt đối vô sự.”
Phía trước lúc này là hai gã nam tử, một người trong đó khẽ liếc mắt cái lập
tức nhận ra Hàn Lập, liền tươi cười chào hỏi.
Người này mặt xanh tóc trắng, phảng phất
năm sáu mươi tuổi, đúng là người mà ngày đó Hàn Lập tiến vào Thiên Trắc thành,
khi tiến vào Phi Linh điện đã gặp, Liễu lão giả.
Bên cạnh lão giả này là một gã nho sinh,
nhìn có vẻ hòa ái dị thường.
“Nguyên lai là Liễu huynh cùng Âu Dương
huynh. Nhị vị không phải so với tại hạ còn tới sớm hơn sao? Xem ra nhị cận
nhiệm vụ so với tại hạ còn muốn thuận lợi hơn.” Hàn Lập hắc hắc cười, cơ hồ
muốn đem hết mấy chuyện ấm ức mình xém chút nữa không giữ được cái mạng nhỏ này
ra.
“Nhiệm vụ của hai người bọn ta làm sao có
thể so sánh với của Hàn đão hữu? Lão phu bất quá chỉ là đi theo mấy vị Kim vệ đãi
nhân càn quét mấy tên dị tộc vô danh tiểu tốt mà thôi. Chỉ cần cẩn thận một ít,
hiển nhiên sẽ không gặp nguy hiểm gì.” Liễu lão giả cuống quýt lắc đầu nói.
“Ngoại trừ hai vị đão hữu, những đão hữu
khác đã có ai tới chưa vậy?” Hàn Lập mỉm cười nhưng lại đột nhiên chuyển đề
tài.
“Đương nhiên là có. Chúng ta chuyến này
nhân thủ không ít, sớm có phỏng đoán sẽ bị thất thoát phân nửa, nhưng cũng may
giờ mọi người đến cũng có thể coi là không sai biệt lắm. Ta mang Hàn huynh đi
gặp mặt.” Liễu lão giả tủm tỉm cười nói.
“Như vậy thì làm phiền đão hữu rồi.” Hàn
Lập ôm quyền, thật không có ý phản đối.
Lập tức cả ba người hóa thành ba đão độn
quang, hai trước một sau tiến thẳng về hướng băng sơn.
Nhưng vừa phi hành được một đoạn ngắn, một
lão dẫn đường phía trước móc trong lòng ra một tấm lệnh bài, hướng về phía hư
không thoáng lên một cái.
Nhất thời một mảnh bạch quang từ lệnh bài
bắn ra, nơi bạch quang đi qua xuất hiện một phiến bạch liên, linh quang chớp
động không thôi.
Lão giả họ Liễu thúc giục độn quang, tăng
tốc tiến nhập vào trong bạch liên. Ngay lập tức bóng lão chợt léo lên rồi tiêu
tan mất. Ánh mắt Hàn Lập chăm chú theo dõi, cùng nho sinh bám sát theo sau.
Nơi này hóa ra còn bị người ta bố trí một
tầng ảo trận, lúc trước hắn không có nhận ra. Xem ra ứng với tu vi của hắn mà
như vậy thì quả thật có chút thần diệu. Như vậy cũng có thể thấy, nếu là cổ thú
từ phụ cận đi qua thì đương nhiên không thể phát hiện được gì. Lại nói ba người
chớp động mấy cái đều đã tiến nhập vào trong một khu vực khác, chỉ thấy trước
mặt là một căn phòng rộng bằng băng trong suốt được khoét sâu vào vách núi.
Phụ cận còn có nhiều băng ốc nhỏ với nhiều
hình dạng khác nhau. Mà trong căn phòng lớn kia có ba người, hai nữ một nam,
đang ngồi nói chuyện gì đó. Vừa nhìn thấy bọn người Hàn Lập xuất hiện, ánh mắt
của ba người này đột nhiên “bá.” lên một chút, rồi tất cả đều rơi lên người
hắn.
Nam tử chính là một gác vóc người khôi ngô,
râu quai nón, vẻ mặt nhìn có chút mạnh mẽ.
Nữ thì có một người tầm hơn bốn mươi tuổi,
khuôn mặt bình thường, mặc bộ áo váy màu xanh, người còn lại tuổi còn khá trẻ,
một thân thuy sam, đầu đội khăn, mặt cũng được phủ một tấm khăn mỏng.
Hàn Lập vừa nhìn thấy nữ tử che mặt thì có
chút ngẩn ra, trong miệng khẽ kêu lên một tiếng.
“Oánh tiên tử, không nghĩ đão hữu cũng được
mời tới đây, thật là khéo léo mà.” Hàn Lập kinh ngạc bắt chuyện với nữ tử này.
“Thiếp thân thế nhưng lại biết đão hữu sẽ
tới đây. Nhiệm vụ vừa qua tại hạ nghĩ chắc chắn Hàn đão hữu có thể vượt qua.”
Nữ tử che mặt kia thản nhiên nhìn Hàn Lập mỉm cười.
Nữ tử này cũng là một tu sĩ phi thăng, lúc
trước đã từng yêu cầu Hàn Lập cùng mình thực hiện nhiệm vụ kia, không phải là
Oánh tiên tử thì là ai khác đây? “Cái này thực sự lại nằm ngoài dự liệu của Hàn
mỗ.” Hàn Lập cười hắc hắc trả lời.
Mặc dù lúc trước khi được mời thực hiện
nhiệm vụ này thì nữ tử kia không có mặt, nhưng nghĩ đến đối phương thốt ra
những lời chắc chắn như vậy thì việc được mời tới đây không phải là giả.
Về phần mấy người kia triệu tập hắn tới đây
rồi mời cả những người khác nữa, thực sự hắn cũng không muốn quản nhiều.
Hàn quang trên mắt Hàn Lập vừa chuyển, đảo
qua hai người còn lại.
Hai người này khuôn mặt cũng có chút quen
thuộc, tựa hồ cũng là phi thăng tu sĩ đã từng có mặt tại lần hội tụ vừa rồi,
chỉ là không có cùng hắn giao thiệp gì mà thôi.
Cả ba người đều là tu vi hóa thần trung kỳ
trở lên, đặc biệt phụ nhân kia đã là hóa thần hậu kỳ rồi.
Vì vậy Hàn Lập hướng hai người ôm quyền
chào hỏi.
Đãi hán cùng phụ nhân cũng không dám chậm
trễ, đồng dạng hướng Hàn Lập đáp lễ một chút.
Nữ tử che mặt sau đó lập tức yêu cầu Hàn
Lập vào trong cùng ngồi xuống nhưng sau khi đánh giá một chút hắn lại lắc đầu
từ chối: “Hàn mỗ vừa rồi chấp hành nhiệm vụ có bị thương nhẹ, cộng thêm ngày
đêm phi độn hao tổn pháp lực, hay là nên trước tiên khôi phục một chút đã. Hơn
nữa, nếu không lầm thì ta nghe nói tựa hồ khoảng cách với thời gian xuất phát
còn nửa tháng nữa?”
“Ha ha, như vậy là ta đã có sơ xuất rồi.
Hàn huynh vất vả đường xa chạy tới đây, hiển nhiên trước tiên muốn nghỉ ngơi
một chút, hơn nữa lại còn bị thương. Vậy mấy gian phòng bên trái kia, đão hữu
cứ tùy tiện chọn lấy một gian đi. Đương nhiên, nếu đão hữu không hài lòng thì
có thể tự mình tái kiến một gian riêng.” Lão giả họ Liễu nghe vậy thì vuốt nhẹ
chòm râu, vẻ mặt ôn hòa nói.
“Vậy thì tại hạ không khách khí nữa.” Hàn
Lập cười nhẹ một tiếng, không nói thêm cái gì, hướng mấy người cáo từ rồi hướng
một tòa băng ốc nhỏ đi đến, mấy chốc đã không thấy bóng dáng.
Mấy người nhìn bóng lưng Hàn Lập đi khuất,
nhất thời yên lặng trong chốc lát.
“Hàn huynh vội vã điều tức dưỡng thương như
vậy, hẳn không phải là bị thương trầm trọng lắm chứ?” Phụ nhân khẽ nhíu mày,
lên tiếng phá tan sự yên tĩnh.
“Hẳn không phải vậy! Hàn đão hữu khí sắc tốt
lắm, có thể thật sự là pháp lực có chút hao tổn mà thôi!” Đãi hán áo bào tro
bên cạnh lắc đầu.
“Nhưng cũng không nhất định là vậy, Hàn đão
hữu tinh thông bí thuật che giấu khí sắc, chúng ta không nhìn ra cũng là chuyện
bình thường. Nhưng là nếu đã có thể trở về được tới nơi đây thì rõ ràng người
này không tầm thường chút nào, cho dù có một chút tiểu bệnh thì tin rằng cũng
không ảnh hưởng gì tới đãi sự của chúng ta. Viên đão hữu và Tĩnh Viễn đãi sư,
hay là cũng vào ốc tĩnh dưỡng một chút đi?” Oánh tiên tử lại tỏ ra có chút ý tứ
với Hàn Lập, thản nhiên lên tiếng.
“Oánh tiên tử nói vậy thật có lý! Mặc dù
Hàn đão hữu chỉ là tu sĩ hóa thần trung kỳ, nhưng theo ta suy đoán, nói về thần
thông thì đão hữu đã đủ khả năng đứng vào tiền tam rồi.” Nho sinh đứng bên lúc
này cười mỉm.
“Âu Dương đão hữu nói lời ấy không khỏi có
chút phóng đãi sao? Hàn đão hữu dù gì cũng chỉ là hóa thần trung kỳ tu sĩ. Điểm
này tuyệt đối lão thân không nhìn lầm.” Phụ thân nghe vậy thì sửng sốt, có chút
không tin nói.
“Triệu Đát tỷ vất vả gian nan mấy năm nay
tại Thiên Trắc thành, cũng là do quá bận rộn khổ tu, lại rất ít tham gia tụ hội
nên không biết những chuyện kỳ quái về vị tu sĩ này. Hàn đão hữu đã từng nhiều
lần chém giết và bắt giữ dị tộc cùng giai. Đặc biệt, hắn tu luyện một loại thần
thông gì đó mà rất có tác dụng khắc chế ảnh tộc. Đây cũng chính là nguyên nhân
ta dốc hết sức yêu cầu hắn tới đây.” Nữ tử che mặt lo lắng nói.
“Ý tứ của Oánh đão hữu là muốn dùng người
này đối phó với ảnh trùng thú?” Phụ nhân có chút bừng tỉnh.
“Không sai, ta chính có ý này. Nếu không,
ảnh trùng thú thực sự có chút khó giải quyết. Vạn nhất bởi vậy mà ảnh hưởng
những việc khác thì công sức của chúng ta sẽ thành bỏ hết.” Liễu lão giả cũng
mỉm cười giải thích thêm.
Triệu phụ nhân nghe vậy thì gật đầu, không
nói gì nữa.
Vì vậy mà sau đó mấy người này an vị tại
trong phòng, đông một câu, tây một câu bắt đầu tán dóc. Còn Hàn Lập cũng ngồi
tại một băng ốc của mình khoanh chân ngồi xuống, cả người không hề nhúc nhích.
Chương 1335: Mưu đồ chân thiềm
Hơn mười ngày sau, đột nhiên từ bên ngoài
phòng băng của Hàn Lập truyền tới một tiếng huýt dài, mặc dù âm thanh không lớn
nhưng cũng đủ đem Hàn Lập đang nhập định gọi tỉnh dậy.
Hai mí mắt hắn vừa động liền mở hẳn hai
tròng mắt ra.
Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe lên, trong đầu
trầm tư suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi đứng lên.
Đẩy cánh cửa băng ốc, đi ra ngoài.
Chỉ thấy trước mặt là một phiến trống trải
vô cùng lớn, không biết từ khi nào nơi đây đã xuất hiện một gian đãi điện
nghiễm hàn băng rộng tới cả trăm trượng. Trong đãi điện dùng những băng trụ thô
to để chống đỡ. Mặc dù những băng trụ này thô ráp xù xì nhưng dưới ánh mặt trời
chiếc lên loang loáng cũng tạo được một phen khí thế.
Giữa đãi điện có một đài băng cao mấy
trượng, đứng trên đó là một đôi nam nữ.
Nam chính là một vị tu sĩ khá lớn tuổi, tóc
đã bạc nhưng nhìn rất đẹp trai tuấn mỹ, nữ tử thì lại là một người trẻ tuổi,
vóc người đầy đặn, xinh đẹp dị thường, cánh tay trắng nõn cùng một chút đôi
chân ngọc ngà lộ ra bên ngoài trong vô cùng hấp dẫn.
Hai người này dĩ nhiên đều có tu vi luyện
hư kỳ, nam tử tóc bạc thậm chí còn là trung kỳ cảnh giới.
Như vậy tiếng huýt gió kia chính được phát
ra từ nam tử tóc bạc này.
Lúc này dưới đài băng đã có bốn năm người
đứng, trong đó có Oánh tiên tử cùng đám người Liễu lão giả. Mà đương nhiên nghe
được tiếng huýt gió kia không chỉ có mình Hàn Lập, lúc này nhìn xung quanh đã
có rất nhiều người lục tục đi ra.
Trong nháy mắt đã có gần hai mươi tu sĩ
tiến đến từ khắp nơi trên ngọn núi.
Toàn bộ những người này đều đã ngoài tu vi
hóa thần kỳ, sau khi nghe tiếng huýt gió thì đều hướng tới đãi điện với thần
sắc khác nhau.
Hàn Lập bất động thanh sắc, cũng không vội
vã gì, đợi mấy người tiến vào rồi mới hòa mình cùng dòng người.
Những tu sĩ tiến vào đãi điện có không ít
người quen biết hai người nam nữ trên đài, cung cẩn ân cần thăm hỏi.
“Ra mắt Chúc tiền bối, Thanh tiền bối!”
“Hai vị tiền bối cũng tới rồi! Vãn bối xin
ra mắt hai vị tiền bối!”
Hàn Lập tùy ý tìm một vị trí, lạnh nhạt
đứng bất động ở đó.
Người lúc đầu tới mời hắn tham gia nhiệm vụ
lần này chính là hai kim vệ của Thiên Uyên thành danh khí không nhỏ đang đứng
trên đài cao kia.
Cả hai nam nữ tu sĩ này.
Mặc dù cũng chỉ một lần quan hệ qua, nhưng
Hàn Lập cảm thấy hai người này cũng không tệ lắm, hơn nữa lại cũng là phi thăng
tu sĩ. Nếu không ngay cả có hứa hẹn gì đi chăng nữa thì cũng chưa chắc hắn đáp
ứng tham dự việc này.
Nam tử họ Chúc trong miệng lúc nào cũng
cười thân thiện, hướng tới mọi người liên tục thăm hỏi. Sau một hồi mới lên
tiếng lanh lảnh:
“Mọi người không sai biệt lắm cũng đã tới
đầy đủ, xin mời chư vị đão hữu trước tiên hãy ngồi xuống. Chúng ta sau đó sẽ
cùng thương lượng làm thế nào để thanh tiễu đám bích nhãn chân thiềm kia.”
Lời của lão vừa dứt thì nữ tử xinh đẹp bên
cạnh lập tức vung tay đánh ra một đão pháp quyết.
Nhất thời băng điện bạch quang chớp động,
tiếp đó là hàng loạt những chiếc ghế ngọc tinh sảo dị thường liên tục hiện ra
theo tác dụng của pháp trận.
Chúng tu sĩ thấy việc này đều theo lời ngồi
xuống, sau đó mới một lần nữa nhìn lên trên băng đài. Lúc này đôi vợ chồng
luyện hư kỳ cũng đã ngồi xuống.
Nam tử tóc bạc đưa mắt nhìn quanh một lượt
rồi mới cười nói thêm:
“Xem ra vợ chồng ta đoán trước cũng không
có sai biệt lắm. So với những đão hữu đã được mời, số có mặt hôm nay bất quá
chỉ chiếm khoảng bốn phần mà thôi. Các đão hữu khác có người vì nhiệm vụ vướng
chân chưa thể rời đi, cũng có người không may mắn khi thực hiện nhiệm vụ. Thế
nhưng cho dù là vậy, chỉ cần chúng ta ở đây đồng tâm hiệp lực cũng có thể đem
đám bích nhãn chân thiềm kia thuận lợi tiêu diệt. Đến lúc đó chúng ta sẽ chia
chiến lợi phẩm theo như thỏa thuận, chư vị đão hữu nhận được chân thiềm linh
huyết còn vợ chồng ta thì lấy chu thiên tâm hoa được quần thú thủ hộ. Cái này
lúc trước tất cả đều đã được nói qua và không có dị nghị gì. Đương nhiên khi
phân chia chân thiềm linh huyết còn phải căn cứ vào biểu hiện của chư vị đão
hữu, không thể cào bằng ai cũng như ai được. Chính vì vậy, mong rằng chư vị đão
hữu đều cố gắng hết sức.”
Nam tử tuấn mỹ nói xong mấy lời cuối cùng
thì trên người mơ hồ tản mác ra khí tức cường đãi của một tu sĩ luyện hư, đồng
thời thần sắc trở nên nghiêm nghị.
Các tu sĩ khác nghe hắn nói vậy thì tất cả
đều an vị, tựa hồ không có ý kiến gì với những lời vừa rồi.
“Tốt, như vậy tất cả mọi người trong lòng
đều hiểu rõ ràng rồi. Bây giờ chúng ta sẽ thương lượng các bước hành động cụ
thể. Đàn cổ thú bích nhãn chân thiềm này là đám người do Oánh tiên tử dẫn đầu
phát hiện đầu tiên, vậy sẽ để cho tiên tử giải thích thêm một chút.” Trên mặt
nam tử tuấn mỹ hiện rõ sự hài lòng, quay người về phía nữ tu sĩ bịt mặt.
“Chúc tiền bối đã nói vậy, vãn bối không có
dũng khí không theo.”
Oánh tiên tử cười nhẹ, thướt tha đứng lên,
đưa ánh mắt đảo qua các tu sĩ còn lại, thong dong giải thích:
“Chuyện như thế nào phát hiện ra huyệt động
bích nhãn chân thiềm tiểu nữ không nói nhiều ở đây. Điều quan trọng mọi người
cần biết ở đây là, huyệt động chân thiềm này có khoảng mười con, hai con trưởng
thành đãi khái có thực lực ngang luyện hư trung kỳ, các ấu thiềm còn lại đa
phần tương đương tu sĩ cấp nguyên anh. Đàn chân thiềm này vốn vẫn ẩn giấu ở sâu
trong sào huyệt trong lòng đất, bình thường căn bản không ra ngoài và cũng
không ai phát hiện được. Nếu nghĩ muốn tìm tới sào huyệt và giết bọn chúng thì
sợ rằng khó khăn gia tăng không ít. Dù sao hoàn cảnh phụ cận của sào huyệt phi
thường không thuận lợi cho chúng ta vây diệt.”
Nói tới đây, thanh âm của nữ tử này bỗng
nhiên dừng lại một lát, rồi lại nói tiếp:
“Nếu chỉ là bấy nhiêu thôi, kỳ thật cũng
không cần đồng thời mời tới nhiều đão hữu như vậy. Mấu chốt chính là phụ cận
sào huyệt của bích nhãn chân thiềm còn có hai loại cổ thú khác, một là hắc
huyết nghĩ (kiến máu đen) và con còn lại là ảnh trùng thú.
Hai loại trùng thú này mặc dù thân thể mỗi
con không đáng kể gì so với tu vi của chúng ta ở đây nhưng chúng lại đều sống
thành đàn, mỗi đàn chừng hơn trăm con. Cả ba loại cổ thú này sinh sống dựa vào
nhau, quan hệ rất tốt, nếu muốn thanh tiễu bích nhãn chân thiềm thì đồng thời
phải giải quyết được hai loại bạn sinh trùng thú kia mới được.
“Hắc huyết nghĩ?”
“Ảnh trùng thú?”
Nói xong thì nữ tử che mặt nhìn nam nhân
tuấn mỹ phía trên khẽ gật đầu một cái rồi trở về vị trí của mình mặc kệ mọi
người bắt đầu có chút xôn xao.
“Không cần phải khẩn trương! Nếu ta đã mời
chư vị đão hữu tới đây, hiển nhiên phải có phương pháp giải quyết rồi.”
“Chúc tiền bối! Không phải ta không tin lời
tiền bối nhưng thực sự việc này xem ra vô cùng hung hiểm, tiền bối có thể giải
thích rõ hơn một chút các kế sách đối phó?” Một tu sĩ nam già đầu đội nón tre
đứng lên khỏi ghế băng khom người hướng về phía đài băng nói.
Lão giả này tu vi thực sự đứng vào nhóm ít
người ở đây, đã là hóa thần hậu kỳ.
“Nguyên lai là Du đão hữu. Mời đão hữu
ngồi, cho dù đão huynh không đề cập tới việc này, tại hạ cũng sẽ giải thích cụ
thể mà.” Nam nhân trên đài cười nhẹ, bộ dáng có vẻ lơ đễnh.
Tu sĩ họ Du kia nghe vậy thì không nói thêm
gì nữa, ôm quyền ngồi xuống.
“Kỳ thật rất đơn giản.
Hai loại bạn sinh trùng thú kia mặc dù có
chút khó giải quyết, nhưng là vợ chồng tại hạ đã mới tìm mua được một ít đàn
hạc hương, thứ hương này có lực hấp dẫn rất lớn đối với hắc huyết nghĩ. Chỉ cần
tại một nơi xa xa đốt đàn hạc hương lên, chắc chắn lũ kiến kia sẽ bị hấp dẫn mà
mò đến, khi đó tất cả đồng loạt ra tay tiêu diệt là được. Nhưng thật ra vấn đề
ảnh trùng thú mới là có chút khó đối phó. Bất quá, vợ chồng ta cũng từ chỗ bạn
bè tốt mượn tới một bộ huyền thanh thiên lôi kỳ. Chỉ cần có tám đão hữu ở đây
chia nhau cầm những lá kỳ là đủ tạo thành thiên đô hoàn lôi trận, đủ có thể vây
khốn ảnh trùng thú. Ngoài ra, đặc biệt chúng ta còn có Hàn đão hữu và Tiếu tiên
tử ở đây công pháp có chút đặc thù chuyên môn khắc chế ảnh trùng. Với sự trợ
giúp của hai vị này, hẳn là không có vấn đề gì. Các đão hữu còn lại sẽ cùng vợ
chồng ta liên thủ chuyên tâm đối phó đám chân thiềm thú. Chư vị đão hữu thấy
thế nào?” Tu sĩ họ Chúc chậm rãi nói hết một lượt, âm thanh không tính là lớn
nhưng lại truyền đến tai từng người một rất rõ ràng.
Hàn Lập nghe đối phương đề cập thẳng đến
tên mình thì thần sắc có chút động, đưa mắt hướng lên đãi điện, đột nhiên phát hiện
có một ánh mắt khác đang nhìn mình.
Thì ra chính là nữ tử khoảng hai lăm hai
sáu tuổi ngồi cạnh nam nhân họ Chúc kia. Nàng mặc một bộ bạch ngân trắng muốt,
tướng mạo thanh tú dị thường. Người này thấy Hàn Lập nhìn lại thì dịu dàng cười
chào.
“Chẳng lẽ đây chính là vị tiểu tiên tử kia?
Không biết nàng tat u luyện thần thông gì mà cũng có thể khắc chế ảnh trùng thú
đây?”
Hàn Lập ngoài mặt cười đáp lễ nhưng trong
lòng thì tỏ ra khá tò mò.
Lúc này ở phía dưới, một số người bắt đầu
lên tiếng hỏi về các vấn đề nghi hoặc.
Nam nhân họ Chúc kia tỏ ra vô cùng hòa nhã,
nhất nhất đều nhiệt tình trả lời tất cả mọi người khiến cho ai cũng hài lòng.
Bất quá Hàn Lập không chú ý nhiều tới mấy
chuyện đó, hiện hắn vẫn để tâm tới nữ tử ngồi trên đài mặc dù từ khi cười với nhau
một cái tới giờ hai người vẫn chưa mở miệng nói với nhau câu nào.
Bản thân nữ tử kia lúc nào gặp ánh mắt của
hắn cũng chỉ cười mỉm đáp lễ khiến cho Hàn Lập cảm giác có chút kỳ quái.
Hắn nhớ không lầm thì ngày đó hai vợ chồng
kia tới tìm tựa hồ cũng chỉ có nam nhân nọ nói chuyện, nữ nhân này tuyệt đối
không có nói nửa lời.
Chẳng lẽ nữ tu sĩ này tu luyện Phật môn
công pháp gì đó khiến cho không thể mở miệng nói chuyện? Hay là người bị điếc
bẩm sinh? Nhưng là với tu vi bọn họ tới bực này thì những bệnh tật vặt vãnh đó
hiển nhiên không thành vấn đề rồi.
Cứ miên man suy nghĩ khiến Hàn Lập không
chú ý lắm tới những người xung quanh.
Một lúc lâu sau, khi không còn ai hỏi vấn
đề gì nữa, nam nhân họ Chúc bắt đầu phân phối công việc cho mọi người.
Lại nói, lần này trong số các tu sĩ được
mời tới đây, trừ Hàn Lập cùng nữ tu sĩ họ Tiêu tu luyện công pháp chuyên môn
dùng khắc chế ảnh trùng thú ra, còn có không ít tu sĩ tu luyện công pháp hiếm
thấy có lôi thuộc tính, mục đích chính là để họ tham gia vận dụng huyền thanh
thiên lôi kỳ tạo nên thiên đô hoàn lôi đãi trận.
Những người này bao gồm cả Hàn Lập đều hoặc
là phi thăng tu sĩ hoặc là hậu duệ của phi thăng tu sĩ, không hề có một gã tu
sĩ bản địa nào.
Chính vì vậy mặc dù nhân số không ít nhưng
cuối cùng cũng không có nhiều ý kiến đối với việc phân chia nhiệm vụ.
Sau khi điều phối xong xuôi, nam tu sĩ họ
Chúc cùng với tất cả đám người không hề trì hoãn thời gian, đồng loạt hóa thành
từng đão độn quang hướng thẳng phía Tây bay đi.
Phi hành liên tục ba ngày ba đêm không gặp
bất cứ sự cố gì, rốt cục mọi người cũng tới bên một cái hồ lớn.
Cái hồ này trên mặt sương mù vô cùng nồng
đậm, ẩm ướt và lạnh dị thường khiến cho người ta có cảm giác thập phần thần bí.
Chúng tu sĩ nhìn thấy cái hồ này, không ít
người cũng phải nhướn mày.
Nói đãi khái, tại thế giới hoang dã này,
với bất kỳ địa phương nào thoạt nhìn quỷ dị một chút đều khiến hơn phân nửa tu
sĩ không nguyện dễ dàng tiến vào trong đó. Ai biết sương mù cùng với hồ nước
dưới kia có ẩn tàng cổ thú gì không, vạn nhất bị đánh lén mà chết thì không
phải là tự mình đi tìm tử lộ sao?
Chính vì vậy, cơ hồ không cần người nào
nhắc nhở, tất cả mọi người đều độn quang chậm dần, đến trước đám sương mù thì
ngừng hẳn lại.