Phàm nhân tu tiên - Chương 1346 - 1347

Chương 1346: Hắc sắc vụ hải

Nhìn về phía xa xa, cả dãy núi này đều là
những vách núi dốc đứng cao lớn, quả núi này nối tiếp quả núi kia, san sát dày
đặc không biết là có bao nhiêu.

Tuy chưa bước vào, nhưng từ trong thế núi
đã mơ hồ phát tán ra một khí tức hung ác, làm cho Hàn Lập có chút kinh ngạc.

Nhưng cũng giống như vậy, linh khí trong
dãy núi lại nồng đậm hơn bên ngoài nhiều. Chỉ có điểm này làm cho Hàn Lập không
suy nghĩ gì thêm nữa, lại dùng độn quang, thoắt một cái đã đi vào bên trong.

Để không gây sự chú ý của người khác, Hàn
Lập đã ép độn quang cực thấp, và đi thật chậm, từ sườn của ngọn núi này lướt
qua, hắn trong độn quang đem thần niệm phóng ra bao phủ cả vài dặm, đồng thời
mắt không ngừng thăm dò bốn phía.

Chỉ mới bay vào trong dãy núi hơn nghìn
dặm, khuôn mặt Hàn Lập đã tỏ ra mừng rỡ mà không có cách nào giấu nổi.

Trong dãy núi này khắp nơi đều là linh thảo
linh mộc. Tuy đa số đều là ở những nơi hiểm trở dị thường, hơn nữa phần lớn là
những linh dược cấp thấp, nhưng số lượng lại rất nhiều, điều đó vẫn làm cho Hàn
Lập vui mừng khôn xiết.

Dù sao đó cũng mới chỉ là vội vàng lướt qua
mà thôi, chứ nếu cẩn thận tìm kiếm, thì nhất định có thể thu hoạch lớn tại dãy
núi này.

Nghĩ đến những linh dược cấp cao, hẳn là
cũng ẩn chứa không ít.

Ngoài linh dược ra, những đàn thú trong núi
cũng cực kì đông đúc, điều đó cũng ngoài dự liệu của Hàn Lập.

Hàn Lập thậm chí còn tận mắt chứng kiến một
trận đấu thảm khốc giữa một đám thú.

Lúc đó là khi hắn đang bay qua giữa hai
ngọn núi lớn, ở một khe núi tương đối bằng phẳng, từ hai bên núi đột nhiên
truyền ra những tiếng vượn kêu và tiếng gầm của một loại mãnh thú.

Tiếp theo từ trong một ngọn núi đột nhiên
xông ra rất nhiều con cự vượn lông trắng cao tới hai trượng, dưới sự cầm đầu
của một con cự vượn có ánh vàng rực rỡ, tay cầm mộc côn, thạc bổng xông thẳng
vào ngọn núi đối diện.

Còn từ trong một ngọn núi khác thì chạy
loạn ra một đám hung thú đầu trâu mình sư tử, con dẫn đầu lại là một con cự thú
thân hình lớn gấp nhiều lần đồng loại.

Hai bên đứng ở tại thung lũng bằng phẳng
giữa hai ngọn núi, ngẩng đầu xông vào đánh nhau, đánh giết không hề nương tay.

Những con cự vượn nhảy lên như bay, thân
đầy sức mạnh, còn hung thú đầu trâu lại có hàm răng sắc nhọn, da dày thịt chắc,
hai bên sức lực ngang nhau.

Điều làm Hàn Lập để tâm chính là con cự
vượn đầu đàn và những hung thú kia hình như đều có một chút linh trí, một con
tay có thể phát ra bàng thạch, một con miệng có thể phun ra hoàng quang, đãi
khái là yêu thú cấp ba cấp bốn.

Trong đó cự vượn lông vàng dựa vào cơ thể
linh hoạt đã chiếm được một chút thế thượng phong, nhưng thủ lĩnh của đám hung
thú đầu trâu cũng không kém chút nào.

Cho nên sau khi hai đàn thú đâm xé nhau nửa
canh giờ thì đã cảm thấy mệt, cuối cùng sau khi hai con đầu đàn của hai bên gầm
thét lên mấy tiếng, rồi chúng lần lượt quay về núi của mình.

Chỉ để lại giữa thung lũng là vô số thi thể
của hai đàn thú, làm dẫn đến một loại quái kê hai đầu xấu xí, ăn tất cả chỗ thi
thể đó.

Hàn Lập trốn ở trên cao nên đã nhìn rất rõ
trận đãi chiến của bầy thú. Khi nhìn thấy cách tiến lùi của bầy cự vượn như là
có cách thức bố trí rõ ràng, trong lòng hắn chợt dao động và lờ mờ có một chút
suy nghĩ.

Ngoài ra, trong quá trình không ngừng tiến
vào dãy núi, Hàn Lập liên tục phát hiện ra những loại thú kì dị, lúc ẩn lúc
hiện trong núi. Trong đó có mấy ngọn núi linh khí nồng nhất, thậm chí còn ẩn
chứa mấy con yêu thú hình như trình độ đã đãt đến cấp sáu, bảy.

Hàn Lập đối với những con thú này hoàn toàn
không thấy sự uy hiếp, cũng hận không thể đi tìm hiểu một chút. Vẫn khống chế
độn quang bay tới chỗ núi non sâu nhất.

Sự rộng lớn của dãy núi này vượt xa tưởng
tượng của Hàn Lập.

Sau khi bay đủ hai tháng, hắn vẫn chưa thể
bay ra khỏi những dãy núi này.

Điều này làm cho Hàn Lập vô cùng kinh ngạc.

Đang trong lúc do dự phải chăng là nên quay
trở về, thì ở phía trước liền xuất hiện một biển sương màu đen vô cùng, nó bao
trùm vô số ngọn núi.

Ở gần biển sương mù này, hàn Lập dừng độn
quang lại, mượn linh mục thần thông, sắc mặt âm tình bất định nhìn vào trong
biển sương mù. Ở rìa đám sương đó hắn có thể nhìn rất rõ, một chút cỏ cây cũng
không có, thậm chí ngay cả đất đá dưới mặt đất cũng có chút màu đen và khô nứt
khác thường.

Với tình hình quỷ dị như thế này, Hàn Lập
đương nhiên là sẽ không đâm đầu vào đó, mà chỉ hướng về phía cái cây nhỏ thô
ráp bằng miệng bát mà chụp một cái.

Lập tức cái cây bị lôi lên, Hàn Lập một tay
nắm chặt lấy.

Toàn thân kim quang phóng ra, một cánh tay
của Hàn Lập nổi lên vô số mảng kim sắc, hung hăng vung lên.

Sau một tiếng “vù” mãnh liệt khác thường xé
vỡ không trung, cái cây nhỏ giống như một cái nỏ tiễn, bắn thẳng vào bên trong
biển sương đen xa đến vài dặm.

Trong mắt Hàn Lập ánh lam mờ phát ra, toàn
thân chú ý nhìn thẳng vào cái cây mà không nói gì.

Một cảnh tượng làm cho tim hắn đập mạnh
xuất hiện.

Trong khoảnh khắc khi cái cây bắn vào màn
sương đen thì cái cây này lập tức từ vàng chuyển thành xanh, phút chốc khô héo
hóa thành bụi đất.

Sắc mặt Hàn Lập có chút khó coi.

Hắn nhìn một hồi, sau khi trầm ngâm, thì đột
nhiên khống chế độn quang bay về phía trước.

Hắn định men theo mép của biển sương để tìm
kiếm, xem xem có thể tìm thấy đường ra hay không.

Kết quả là sau cả nửa ngày, Hàn Lập đã xuất
hiện ở bên cạnh một ngọn núi nhỏ gần sát biển sương, và ánh mắt hướng nhìn chăm
chú về một bên vách núi.

Ngọn núi này chỉ cao có vài trăm trượng,
nhưng cái mặt hướng về phía Hàn Lập thì lại bằng phẳng vô cùng, như thể có ai
đó đã dùng thần thông to lớn để chà cho nó bằng phẳng vậy.

Còn ở trên vách núi bóng loáng dị thường
kia có viết ba văn tự màu đỏ lớn đến vài trượng.

Thời gian Hàn Lập ở Thiên Uyên thành, đối
với văn tự thượng cổ của hai tộc Nhân Yêu và mấy loạn văn tự dị tộc gần đó đều
đã từng chuyên tâm nghiên cứu qua. Nhưng ba văn tự quái dị này thì lại không
nằm trong đó, rõ ràng đây là loại văn tự dị tộc mà hai tộc Nhân Yêu chưa từng
tiếp xúc.

Tuy không hiểu những chữ trên đó viết gì,
nhưng những văn tự này từng nét được viết như kiếm khắc, làm cho hắn có một cảm
giác đáng sợ với sát khí đầy trời.

Tin rằng nếu như là tu sĩ cấp thấp vừa nhìn
thấy những văn tự này lập tức sẽ bị ép cho phải lui lại, không có cách nào nhìn
lâu vách núi này được.

Đương nhiên với thần thông hiện tại của Hàn
Lập thì sẽ không quan tâm đến điều này, mà còn cẩn thận quan sát, lại phát hiện
những văn tự này dường như là ở niên đãi phi thường xa trước đó. Những núi đá
gần đây đều bị phong hóa đi không ít, ngay cả ba văn tự này cũng có một số chỗ
bị mờ đi, nhìn không rõ.

Hàn Lập lẳng lặng suy nghĩ ngay tại chỗ,
lại một lần nữa dùng độn quang bay xung quanh mép của biển sương. Sau khi bay
hết mấy ngày cuối cùng cũng ra khỏi dãy núi.

Nhưng không chờ hắn kịp vui mừng, thì sau
khi nhìn thấy cảnh tượng rõ ràng hiện ra trước mắt, cả người hắn liền đờ cả ra.

Ở nơi này thình lình lại có một bãi cát
hiện ra, ở phía xa nước biển màu đỏ không ngừng trào lên vỗ vào lân thạch gần
đó.

Hàn Lập sờ sờ cằm, đứng trên không gần đó
nhìn bờ biển không nói gì.

Một lúc sau, hắn đột nhiên cùng đột quang
hóa thành một đường cầu vồng bay trở về theo con đường đã tới, bắn về một đầu
khác bên cạnh biển sương màu đen kia.

Lần này, tất cả tốc độ của độn quang đã
được mở ra toàn bộ, sau hơn mười ngày hắn đã lại xuất hiện trên vách núi gần
biển.

Hàn Lập cuối cùng cũng đã khẳng định mảnh
đất mà mình đã ở là một cự đảo vô cùng lớn và kì quái.

Sự to lớn của hòn đảo này tuyệt đối chỉ có
cuộc đời này mới nhìn thấy, hơn nữa nó lại còn rất dài, một nửa khác lại bị
biển sương đen bao phủ.

Vốn Hàn Lập còn muốn từ bên ngoài hòn đảo
đi xung quanh biển sương đen để nhìn xem đầu bên kia của nó rốt cuộc là có
những gì.

Nhưng kết quả là hắn đã đi vòng quanh cả
một tháng trời mà vẫn không nhìn thấy một chút đầu cuối nào, bên trong đảo vẫn
là thiên hạ của biển sương đen.

Hàn Lập lấy làm lạ nên đã quay đầu lại trở
về theo đường cũ.

Xem ra nơi hắn đang ở có thể là một nửa cực
lớn của đảo và cũng không phải là hòn đảo biệt lập thật sự. Nếu không, một hòn
đảo lớn như thế này, có thể độc lập hình thành một thảm lục địa nhỏ được. Nhưng
bất kể nơi này là bán đảo hay là cả một hòn đảo, thì đối với hắn mà nói đều không
có gì khác biệt.

Ngoài biển sương đen có chút khác thường
ra, những khu vực khác trên đảo dường như không có gì tồn tại quá mạnh.

Còn bên trong những dãy núi trên đảo linh
khí nồng nặc khác thường, tuyệt đối là mảnh đất tốt nhất để tu luyện.

Nhưng Hàn Lập vừa nghĩ đến tìm kiếm các tồn
tại đồng cấp ở gần biển, thì hòn đảo lớn như vậy lại không có loài yêu vật
cường đãi nào chiếm giữ, quả thật là có chút cổ quái.

Hơn nữa, yêu vật đầu mục đó là yêu thú cấp
tám Hóa Hình, vừa nhìn thấy hắn thì không nói gì mà quay người tháo chạy, điều
đó càng làm hắn cảm thấy ngờ vực trong lòng.

Hàn Lập suy nghĩ một hồi lâu, lòng vẫn chưa
có kết luận gì. Nhưng vì để phòng chuyện vạn nhất xảy ra, nên vẫn cần nhiều
thời gian chuẩn bị. Phải xem trước cạnh đảo phải chăng còn có những đảo khác
hoặc là còn sự tồn tại lớn mạnh có thể cấu thành sự uy hiếp.

Tiếp theo, thời gian một tháng còn lại, Hàn
Lập lấy bán đảo này làm trung tâm, dò xét tỉ mỉ một lượt mặt biển trong phạm vi
hơn mười vạn dặm.

Kết quả là ngoài mấy hòn đảo hoang không có
giá trị ra thì hắn dường như chẳng phát hiện được gì thêm.

Dưới đáy biển cũng chỉ có mấy con hải thú,
nhưng con lợi hại nhất cũng không bằng con mực yêu mà lần trước hắn nhìn thấy,
không có chút linh trí nào, hoàn toàn không phải bận tâm.

Cứ như vậy, Hàn Lập đã hoàn toàn yên tâm,
bắt đầu quay trở về dãy núi trên cự đảo, chuẩn bị dốc lòng tu luyện một thời
gian nữa rồi mới tính tiếp.

Trong một cuộc tuyển chọn cẩn thận, hắn đã
chọn được một ngọn cự sơn có linh khí tốt nhất, rồi đào rỗng một nửa lòng núi,
mở một động phủ lớn. Sau khi bố trí cấm chế, liền chuyển vào trong.

Động phủ này dựa sát vào bên ngoài của dãy
núi, cách biển sương đen khoảng mười mấy ngày đường. Cho dù biển sương đó có
nguy hiểm gì thì cũng không có cách nào tạo ảnh hưởng bất ngờ với nơi này.

Cũng đủ để hắn có thể phản ứng kịp, có thể
chuẩn bị.

Sau khi Hàn Lập đem tất cả những linh dược
mang theo người trồng xuống dược viên trong động phủ, thì lập tức chui vào
trong mật thất, bắt đầu bận rộn.

Lập tức trữ vật trạc trên cánh tay rời ra,
sau khi chuyển động quay tròn trong không trung thì những tia ánh sáng màu xanh
cuộn lại, hai lớn bảy nhỏ là chín khối thi thể Châm Thiềm thú xuất hiện trên
mặt đất, dường như chiếm một nửa lớn không gian của mật thất.

Trên tất cả các thi thể đều có dán những
phù lê với màu sắc khác nhau, đó là để phòng cho thân thú không bị thối rữa và
làm cho hiệu lực của tinh huyết giảm mạnh.

Hàn Lập hít sâu một hơi, vung trữ vật trạc
lên một lần nữa, một chiếc bình ngọn trắng nõn hiện lên, một tay cách không
chộp một trảo vào một trong số thi thể đó, lập tức vật ấy trôi nổi lên không
trung.

Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra ánh sáng màu
xanh, lập tức một đường kiếm khí đâm xuyên qua một lỗ nhỏ trên móng cái thi thể
Ấu Thiềm.

Một lát sau, từ bên trong chảy ra một chất
lỏng sền sệt với ánh sáng chói mắt, lại là màu trắng bạc.

Chương 1347: Khổ tu

Bạch quang vừa động, bình ngọc xuất hiện
một cách quỷ dị ở dưới lỗ hổng, dịch thể ngân sắc hóa thành một đão ngân tuyến
rơi thẳng vào trong miệng bình. Một cảnh tượng yêu dị hiện ra. Theo sự dịch
chuyển của dịch thể ngân sắc thì cơ thể Ấu Thiềm cũng khô rồi thu nhỏ lại.

Dịch thể ngân sắc chảy ra từ trong thi thể
không nhiều, chỉ trong một thời gian ngắn đã cạn sạch, còn thi thể thì thu nhỏ
lại gần một nửa. Hàn Lập hơi nhăn mày, há to miệng lập tức một quả cầu ngân sắc
bắn ra, đánh thẳng vào thi thể.

Đó chính là Hàn Lập dựa vào lực chí âm chí
dương của Phệ Linh Thiên Hỏa, để dễ dàng ẩn giấu được cơ thể của Ấu Thiềm,
những tàn huyết của nó đều được luyện hóa ra. Tay áo khua lên một cái, một cỗ
thanh hà đã cuộn ra.

Sau khi thanh quang lấp lánh, ánh sáng mờ
đã đem tất cả những giọt chất lỏng ngưng tụ lại, hóa thành một đám ngân sắc to
bằng đầu quyền, rồi cuộn lại chui vào trong bình ngọc.

Với linh huyết Chân Thiềm thú thì Hàn Lập
không có cách nào có thể thúc sinh ra, cho nên từng giọt một cũng không được
lãng phí.

Cứ như vậy, Hàn Lập đã đem tất cả thi thể
của Châm Thiềm thú xử lí một lượt, rồi mang Châm Thiềm huyết trong lời đồn cho
vào bình ngọc. Sau đó, hắn thở dài một hơi, cuối cùng cũng đã yên tâm.

Hôm nay những Châm Thiềm huyết được lấy ra
hắn đều không vội luyện chế Châm Thiềm dịch, mà hắn cần phải tu luyện tu vi của
mình đến trạng thái cực đỉnh của Hóa Thần trung kì, đột phá cảnh giới chướng
ngại mới tính tiếp. Xem ra, hắn chọn con đường pháp thể song tu có vẻ là thật
sự không sai.

Trong hoàn cảnh có thân thể cường tráng và
số lượng đơn dược lớn, thì đối với những tu sĩ khác mà nói có lẽ phải bỏ ra
thời gian vài trăm năm mới có thể tu luyện đến cảnh giới này, nhưng đối với
hắn, có lẽ chỉ cần một trăm năm, thậm chí là nội trong mười mấy năm đã có thể
dễ dàng tu luyện được. Chỉ có điều phiền phức là sự đột phá chướng ngại, e rằng
phải bỏ khá nhiều thời gian.

Tiếp theo đó, sau khi Hàn Lập bỏ ra mấy con
Cự Vượn Khôi Lỗi, rồi lại vuối vuốt cái đầu đem Nguyên Anh thứ hai đặt ra
ngoài, để nó phụ trách quản lí tất cả mọi việc trong động phủ, còn mình thì vào
bên trong mật thất đóng cửa lớn lại, chuyên tâm tu luyện.

Có đầy đủ đan dược cung ứng, hơn nửa đống
linh quả Long Lân Quả không ngừng được dùng, và dưới sự hỗ trợ của diệu pháp
của Thoái Cốt quyết phụ trợ, pháp lực của Hàn Lập ngày càng thâm hậu dị thường,
cơ thể cường đãi cũng thay đổi từng ngày.

Trong thời kì này, hắn ngoài việc khổ tu
Phạm Thánh Chân Ma Công ra, thì sau khi đem hai tay cùng Nguyên từ thần sơn,
Ngũ tử đồng tâm ma luyện chế thành một thể, thì lại bắt đầu dựa theo Bách Mạch
Luyện bảo quyết, đem 72 thanh Tranh Trúc Phong Vân Kiếm nhập vào trong những
xương cốt hiểm yếu trong cơ thể.

Nếu như thật sự có thể luyện thành công,
cái khác thì khỏi phải nói, chỉ cần phối hợp uy năng của Phạm Thánh Chân Ma
công lại thì sức mạnh phòng ngự của những chỗ hiểm này tuyệt đối đãt đến một
cảnh giới khó có thể tin được. Chỉ sợ cho dù công kích chính diện của tu sĩ cấp
Luyện Hư, cũng có thể chỉ dựa vào thân thể cứng rắn này mà có thể tiếp được.

Tất nhiên hai cánh tay ngưng luyện lại
không giống, những chỗ xương hiểm yếu của cơ thể đương nhiều càng phức tạp,
phải tiêu hao một thời gian khá dài có thể thấy được.

Tiếp theo tất cả các cửa lớn trong mật thất
đều được đóng chặt lại. Rồi cứ cách mấy năm thì Nguyên Anh thứ hai lại biến
thành một đám hư ảnh trực tiếp nhập vào vách tường để ra vào bên trong, đem một
số linh dược linh quả cho Hàn Lập. Từng tháng qua đi, từng năm trôi qua, thoáng
cái thời gian một giáp đã qua.

Vào một ngày, tại một ngọn núi khác cách
động phủ của Hàn Lập khoảng mười mấy dặm, có một lớp yêu khí hai màu đen vàng
lúc ẩn lúc hiện ở trên đỉnh núi, bên trong lại phát ra những âm thanh mơ hồ, cơ
hồ như có yêu vật đang nói chuyện gì đó. Trong hắc khí có hai con mắt bạc không
ngừng chớp, trong hoàng khí lại có độc một con mắt màu đỏ sẫm, lập lòa phát
quang. Hai con yêu dường như đã nhìn thấy Ẩn Huyễn trận mà Hàn Lập bố trí bên
ngoài cửa lớn của động phủ, không ngừng nhìn quanh.

Nhưng hai con yêu cơ hồ như có sự kiêng dè
với động phủ của Hàn Lập, nên không lập tức động thủ, mà lại nói chuyện, không
lâu sau thì tản đi.

Rồi ba ngày sau, trên không trung bên ngoài
động phủ của Hàn Lập lại có vô số đám yêu khí ngưng tụ, lần này đám yêu vật
không ẩn thân nữa, mà lại táo bạo biến thành một cơn yêu phong, dưới đất cũng
xuất hiện hàng nghìn con mãnh thú quái trùng các loại, khí thế hừng hực tụ tập
lại, trắng trợn xông lên tấn công động phủ của Hàn Lập.

Còn trên không trung thì hiện hình mấy yêu
vật, cũng đều có những hình dạng kì quái. Một con là Tam thủ thanh hoa cự mãng,
ba cái đầu một to hai nhỏ, dữ tợn khác thường; một con là dã trư cực lớn thân
hình khoảng sáu, bảy trượng, một hàm răng nanh cực lớn phát ra ngân quang,
giống như là được làm bằng bạc thuần khiết. Cuối cùng là hai con yêu vật, lại
có vẻ giống như hai con yêu vật đầu đàn trong trận đãi chiến bầy thú mà Hàn Lập
ngày trước đã tưng thấy. Một là con cự vượn lông vàng cao mấy trượng toàn thân
phát quang, một tay cầm cây cự xoa đen sì. Còn con kia lại là một con quái thú
đầu trâu thân sư tử, nhưng cơ thể chỉ cao có vài thước, toàn thân xanh biếc như
là được khắc bằng ngọc phỉ thúy.

Hàn Lập nếu như gặp lại một lần nữa thì tất
nhiên có thể nhìn ra đám yêu vật này đều là những con yêu thú cấp sáu cấp bảy
mà hắn đã từng thấy ở trong dãy núi gần đó.

Còn những con yêu thú này, đặc biệt là con
quái vật đầu trâu này có thực lực lớn nhất đã đãt tới cảnh giới yêu thú cấp
bảy, chỉ thiếu một bước nữa thì có thể được liệt vào hàng Hóa Hình Yêu Thú. Hàn
Lập cũng không hiểu những con yêu thú này tại sao lại tụ họp rồi tấn công động
phủ của hắn.

Mặc dù Hàn Lập đang trong thời gian bế
quan, đối với mọi việc bên ngoài đều không nghe không hỏi, nhưng cấm chế mà hắn
dùng cảnh giới Hóa Thần bố trí lẽ nào lại có thể bị những con yêu thú bậc trung
chỉ dựa vào thần thông do bản năng tu luyện ra mà phá vỡ được sao.

Bầy thú và độc trùng dưới sự thúc giục của
mấy con yêu vật trên không trung, xống tới với khí thế hừng hực, phá vỡ Huyễn
trận tầng ngoài cùng, lập tức khuấy động Phòng Ngự Cô trận mà Hàn Lập đã bố
trí.

Chúng chỉ nhìn thấy đối diện bỗng nhiên
thanh sắc hà quang cùng nhau bắn ra, lập tức cuồng phong gào thét, đất đá bay
mù trời, hàng trăm tảng nham thạch lớn gào thét trong gió mà tới, sau những
tiếng ùng oàng động cả núi thì lập tức một bộ phận bầy mãnh thú đã bị giã thành
thịt vụn.

Bầy thú ngay tức khắc trở nên đãi loạn, có
một số con đổi ý tháo chạy.

Nhưng khi bốn con yêu thú cầm đầu ở trên
không trung nhìn thấy cảnh này bỗng nhiên há to mồm, phát ra những tiếng gào
rít lớn, thì bầy thú phía dưới xương cốt như mềm ra. Ba con thú còn lại cũng
nhe nanh trợn mắt lên, phát ra những âm thanh uy hiếp khủng khiếp. Bất đắc dĩ,
bầy thú quay đầu lại, chỉ có thể cố gắng xông vào thanh sắc hà quang trước mặt
một lần nữa.

Kết quả lại một lần nữa sau một trận cuồng
phong, bên trong không bay ra những tảng đá lớn nữa, mà có thêm vô số những
phong đao nhọn hoắt bắn ra dày đặc, hoàn toàn không có cách nào có thể tránh
được.

Ngay tức thì, hàng nghìn con yêu thú sau
một trận quỷ khóc sói tru thì lần lượt đầu lâu rớt xuống, cả người bị chặt
thành bảy, tám đoạn. Cuồng phong không ngừng lại, những con yêu thú có thể sống
được đã chỉ còn chưa tới vài trăm. Còn những con dã thú này cho dù linh trí
chưa được khai phá, nhưng cũng bị dọa cho hồn bay phách tán, thậm chí không thể
đứng vững tại chỗ, rồi cũng không khống chế được mình mà quay người tháo chạy.
Mấy con yêu vật trên không trung nhìn thấy đều không khỏi quay sang nhìn nhau.

Bỗng nhiên con yêu vật đầu trên há to mồm,
rồi phát ra một giọng nữ dễ nghe khác thường, rõ ràng dị thường, nhưng lại hoàn
toàn không phải là bất kì loại ngôn ngữ nào của hai tộc Nhân Yêu đã từng được
biết. Ba con yêu vật còn lại cũng dùng giọng nói đó nói chuyện với nhau.

Một lúc sau, chúng cơ hồ như đã thương lượng
xong, lập tức bốn con yêu thú bất chấp đám thú đồng loại đang chạy trốn, mỗi
con đều làm nổi dậy một trận yêu phong cuồn cuộn mà hạ xuống, nhưng giữa đường
đột nhiên lại hợp thành một thể, hóa thành một cơn lốc lớn xông thẳng tới động
phủ của Hàn Lập với khí thế hừng hực. Những con yêu vật này định cậy mạnh để
phá vỡ pháp trận mà Hàn Lập đã bố trí.

Nếu như thực lực của những con yêu thú này
đều từ cấp tám trở lên, thì còn có chút khả năng, nhưng chỉ là những yêu thú
cấp sáu, cấp bảy, làm sao có thể làm lay động cấm chế do một tu sĩ Hóa Thần như
Hàn Lập bố trí được.

Lúc này phía trước động phủ, một ánh sáng
mờ đột nhiên biến đổi, tự mình huyễn hóa thành dạng ngũ sắc, không một chút
khiêm nhường cuồn cuộn nghênh đón. kết quả là cơn lốc màu đen và ánh sáng ngũ
sắc chạm vào nhau, trong khi ánh sáng vừa chớp động, đã lập tức bị quấn lấy bóp
gãy.

Ngay tức khắc cơn lốc màud đen bị nứt ra
thành bốn phần, bốn con yêu vật tới tấp tháo chạy, lại tụ tập ở trên không
trung rồi nhìn xuống phía dưới, khuôn mặt đều lộ vẻ kinh hãi.

Tuy chúng vẫn chưa đối đầu trực tiếp với
ánh ngũ sắc, nhưng cái khí tức đáng sợ bên trong đó làm mấy con yêu vật đều
kinh hãi run sợ. Lúc này, sau khi chúng hạ giọng bàn bạc với nhau mấy câu, thì
lại hóa thành những cơn yêu phong rồi lần lượt rút lui.

Từ sau lần đó, động phủ của Hàn Lập không
còn bất kì một con yêu vật nào tới gần, thậm chí nôi trong một trăm dặm xung
quanh động phủ thì ngay cả con chim bay trên trời hay thú chạy dưới đất cũng
không nhìn thấy một con... Từ đầu đến cuối, cửa lớn động phủ của Hàn Lập đều
đóng, hoàn toàn không mở ra một chút nào. Thời gian trôi nhanh như bay, thoắt
một cái đã hơn ba mươi năm rồi.

Đột nhiên một tiếng gầm dài từ trong cửa
lớn mật thất ra, tiếp theo là những tiếng rầm rầm ầm ù vang lên, cửa lớn mật
thất đột nhiên nổ tung ra.

Từ ngoài cửa nhìn vào, ở giữa không trung
trong mật thất có một luồng kim sắc quang chói mắt hiện ra, Hàn Lập đang ngồi ở
trong đó, phía sau lại xuất hiện một hư ảnh kim sắc ba đầu sáu tay.

Hư ảnh này cũng ở bên trong hào quang kim
sắc, dung mạo mờ ảo không rõ, nhưng so với lúc trước thì nổi bật chân thật hơn
rất nhiều, và cũng ngồi khoanh chân như Hàn Lập, đồng thời sáu cánh tay đều bắt
một loại pháp quyết.

Bỗng nhiên Hàn Lập và kim sắc hư ảnh đồng
thời thân hình chợt nhoáng lên, rồi một gợn sóng ngân sắc thoắt cái từ trong
quầng sáng nhộn nhạo trôi ra, lướt nhanh lên trên vách tường mật thất, lập tức
ánh sáng ngũ sắc chớp lóe, mật thất phát ra một tiếng nổ cực lớn, rồi không
ngừng lay động.

Hàn Lập bên trong kim quang sắc mặt hiện
lên vẻ đau đớn, những giọt mồ hôi chảy đầy trên trán, quầng sáng kim sắc cực đãi
lại rung lên không ngừng, ngay cả hư ảnh pháp tướng ngân sắc ở đằng sau lưng
cũng lay động mơ hồ bất định.

“Rắc rắc.” một tiếng nhỏ vang lên, quầng
sáng ngân sắc lại giống như một chiếc gương, từ bên trong nứt ra một khe hỡ nhỏ
và dài. chịu phải ảnh hưởng đó, pháp tướng ngân sắc ba đầu sáu tay cũng trong
phút chốc mà nứt vụn ra, tiêu tán vào trong không khí, không còn nhìn thấy.

Hàn Lập lại thở dài một hơi, sự đau đớn
trên khuôn mặt đã tan biến, cả gian mật thất như hồi phục lại vẻ yên tĩnh.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi. Hàn Lập cuối cũng cũng đã mở to hai mắt
ra, nhưng trên khóa miệng lại nở một nụ cười gượng gạo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3