Phàm nhân tu tiên - Chương 1405 - 1406

Chương 1405: Tà Long tộc

Đám người Mộc Thanh hiện đang trò chuyện
với nhau.

Bên trong liên quan đến “Huyền quỷ quý lỗi.”
gì đó, bọn họ lại còn luyện binh với quy mô lớn, phảng phất như chuẩn bị tấn
công nơi nào đó….

Bất quá làm Hàn Lập cảm thấy hứng thú nhất
chính là thỉnh thoảng mấy người này nhắc tới Minh Hà Chi Địa.

Đây là địa danh mà Hàn Lập lần đầu nghe
thấy, tâm Hàn Lập chợt động, nhớ lại Âm Minh Chi Địa lúc trước.

Bất quá, những người này ngoại trừ đề cập
đến địa danh này thì cũng không nói gì liên quan đến nơi này.

Lúc này Hàn Lập đã sớm thối lui, âm thầm quan
sát mấy yêu vương này.

Nói thật, trong tứ đãi yêu vương, thần bí
nhất, làm hắn nhìn không thấu chính là Lục Túc và huyết lão quái.

Người đầu tiên thì phát ra khí tức lạnh
lẽo, vô cùng cổ quái, không chứa một chút sinh mệnh khí tức. Nếu như không phải
có cử động và nói chuyện thì Hàn Lập cũng hoài nghi người này là xác chết.

Người tiếp theo thì lại là hai người.

Hai gã huyết bào nhân vô luận là giọng
điệu, hình thể, khí tức cũng không có gì khác nhau. Nhưng hết lần này tới lần
khác hai người đều được gọi là huyết lão quái.

Việc này hiển nhiên có chút quỷ dị.

Về phần Mộc Thanh cùng mỹ phụ tóc bạc, Hàn
Lập mơ hồ nhìn ra một chút lai lịch của hai người.

Trên người Mộc Thanh bị một tầng hắc quang
bao phủ, thậm chí dùng Minh Thanh Linh Mục cũng không thể thấy rõ, nhưng từ
trong hắc quang lộ ra một tia xanh biếc, không cách nào giấu được hai mắt của
Hàn Lập.

Hơn nữa trên người nữ tử này phát ra một
tia mộc linh lực cực kỳ tinh thuần. Hàn Lập cơ hồ dám khẳng định tám phần rằng
Mộc Thanh là một Mộc Linh Chi Yêu hiếm thấy.

Nhưng không biết bản thể là loại linh mộc
nào.

Về phần mỹ phụ tóc bạc thì âm khí toàn thân
rất dày.

Hơn nữa mới vừa rồi nghe mấy vị yêu vương
này trò chuyện, Hàn Lập cũng đoán ra phụ nhân này là một tên quỷ yêu.

Chỉ có quỷ yêu cơ hồ đem quỷ vật chi khu
ngưng luyện giống như thường nhân thì mới có thể có được thần thông lớn như
vậy.

Bất quá cũng bởi vậy, Hàn Lập chú ý âm khí
trên người Nguyên Dao cũng không tệ, tựa hồ cũng không phải là thường nhân chi
khu, nhưng lại không giống như quỷ vật chi thân như phụ nhân.

Nữ tử này tựa hồ có kỳ ngộ khác, về phần
Nghiên Lệ thì cũng giống như Nguyên Dao.

Bất quá từ khí tức mà nhị nữ phát ra thì
cũng có thực lực Hóa Thần Sơ Kỳ.

Hai người Nguyên Dao có tu vi thấp như thế
mà lại đi theo bên cạnh mỹ phụ, xem ra không phải thân thích gì, mà là có
nguyên nhân gì khác.

Mấy tên yêu vương này cũng không bàn luận
lâu, ngẫu nhiên có chút bất đồng khi tranh luận, nhưng sau khi dùng vài phương
pháp thì rất nhanh đã giải quyết.

Sau thời gian một bữa cơm, đám người Lục
Túc đã thương thảo xong, lúc này đứng dậy cáo từ.

Mộc Thanh không dám chậm trễ, từ trên kim
hoa bước xuống, tự mình tiễn mấy yêu vương này.

Hai gã huyết bào nhân khi đi ra cửa điện,
vừa lúc đi ngang qua cạnh Hàn Lập thì một gã huyết bào nhân tới gần hắn hỏi:

“Hai huyết khôi lỗi mà ta phái đi, có phải
bị ngươi diệt hay không?” Hàn Lập sau khi chần chờ một lúc thì thành thật khom
người trả lời:

“Đích thật là do vãn bối diệt sát, lúc
trước không biết là thủ hạ của tiền bối, mong rằng tiền bối không nên trách
tội.”

“Hắc hắc, chỉ là hai huyết quý lỗi, ta
không đặt vào mắt đâu. Nhưng việc này cũng không thể cứ như vậy xí xóa, sau này
phải làm cho ta một việc nhỏ để đền bù.” Trong tai Hàn Lập vang lên tiếng của
huyết lão quái.

Hàn Lập ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại.

Hai gã huyết bào nhân chậm rãi đi qua cạnh
hắn, phảng phất như truyền âm vừa rồi căn bản không tồn tại.

Hàn Lập nhíu mày, thầm cảm thấy mình lại
dính thêm phiền toái.

Mỹ phụ tóc bạc cùng đám người Nguyên Dao đi
ra cuối cùng, đồng dạng cũng đi qua cạnh Hàn Lập, nhưng mỹ phụ vẫn chỉ nhìn bên
ngoài cười mỉm, chưa nói gì. Nguyên Dao thì mặt không biểu tình, phảng phất như
chưa bao giờ thấy Hàn Lập.

Nhưng thật ra Nghiên Lệ thì trừng mắt nhìn
Hàn Lập, ánh mắt hiện lên vẻ như đang nghĩ đến điều gì đó.

Khóe miệng Hàn Lập vừa động, nhưng lập tức
thần sắc khôi phục như thường, bàn tay trong tay áo đột nhiên nắm lại.

“Chúc mừng Hàn huynh đệ, mấy vị đãi nhân
cũng coi trọng Hàn đão hữu a.” Vừa thấy bọn người Mộc Thanh trước sau đi ra đãi
điện, huyết độc hướng Hàn Lập cười nói.

“Có gì đáng vui chứ, tại hạ hiện tại còn
chưa biết rõ những chuyện này là gì, huyết tiền bối có biết khu lôi chi đão là
công pháp gì không, thật sự có thể làm tăng uy lực của Ích Tà Thần Lôi sao?”
Sauk hi Hàn Lập cười khổ một tiếng thì bán tín bán nghi hỏi.

“Hắc hắc, việc này thì ta có biết một chút,
tại thời thượng cổ, Ích Tà Thần Lôi tại linh giới rất nổi danh. Mộc Thần Lôi là
một trong ngũ hành chân lôi, chuyên phá ma khí tà vật. Nói về uy lực thì còn
vượt xa Thiên Cương Huyết Lôi của ta. Bất quá thần lôi này phải cần pháp môn
đặc thù khu sử tế luyện, nếu không thì chỉ phát huy được một hai phần. Tại thời
thượng cổ, linh giới bị mấy đãi tộc liên thủ thống trị, trong đó Tà Long Tộc
bởi vì bị thần lôi này khắc chế, cho nên lục soát Thiên Lôi Trúc, đem tất cả
phá hủy hầu như không còn, làm cho Ích Tà Thần Lôi cơ hồ tuyệt tích tại linh
giới, pháp môn khu lôi cũng dần dần không còn ai biết nữa…ít nhất…huyết mỗ cũng
không biết.” Huyết độc cười cười, kể lại rõ ràng chi tiết.

“Tà Long Tộc?” Hàn Lập có chút ngẩn ra.

Tại nhân tộc, tựa hồ hắn chưa bao giờ nghe
nói linh giới có tộc này.

“Ha ha, Hàn đão hữu chưa bao giờ nghe cái
tên này cũng không có gì kỳ quái. Bởi vì năm đó Khấp Bá Công cổ đãi tộc đối với
những chủng tộc linh giới khác vô cùng khi dễ, cuối cùng bị phần lớn chủng tộc
liên thủ tiêu diệt. Bất quá mấy tộc này thực lực rất mạnh, năm đó chư tộc linh
giới cũng đồng dạng vì thế mà bị diệt bảy mươi tám phân chi, đều là trong trận
chiến cường đãi đó. Nếu không, làm thế nào bọn họ lại xưng vương xưng bá tại
linh giới được. Mà cái tên Tà Long Tộc hiển nhiên cũng rất ít người biết.”
Huyết độc hời hợt nói ra một đoạn thượng cổ bí văn.

Hàn Lập nghe được thì có chút khó hiểu.

Chuyện lớn như thế, như thế nào trong điển
tịch nhân tộc cùng Phi Linh Tộc lại chưa từng ghi lại. Trong lòng kỳ quái, hắn
không nhịn được hỏi tiếp.

“Ta nói chính là chuyện lúc linh giới còn
sơ khai, Phi Linh Tộc các ngươi lúc ấy còn chưa xuất hiện tại giới này, hiển
nhiên sẽ không ghi lại chuyện này.” Huyết độc cười hắc hắc.

“Thì ra là thế!” Hàn Lập lúc này mới hiểu.

Theo như trong điển tịch nhân tộc ghi lại,
nhân tộc tại linh giới xuất hiện sau Phi Linh Tộc, không ghi chép việc này cũng
không phải là chuyện kỳ quái.

Nhưng ngay khi Hàn Lập và huyết độc đang
tán dóc thì bên ngoài cửa điện vang lên tiếng bước chân Mộc Thanh đang đi đến.

Huyết độc cùng Hàn Lập ngừng nói, tiếp lên
chào vị yêu vương này.

Mộc Thanh gật đầu, thân hình thoáng một cái
liền ngồi vào kim sắc cự hoa, sau đó không nói lời nào, chống cằm suy tư.

Nữ tử này tựa hồ có chuyện gì đó không thể
giữ được bình tĩnh, một hồi lâu cũng không phân phó gì.

Hàn Lập có chút kinh ngạc, theo tiềm thức
nhìn huyết độc bên cạnh một cái.

Huyết giao này thế nhưng lại cực kỳ bình
tĩnh, tựa hồ không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.

“Hàn đão hữu, ngươi nghe cho kỹ đây. Ta
không quản ngươi nghĩ thế nào, nhưng trong hai năm phải nắm giữ pháp môn khu sử
Ích Tà Thần Lôi. Nếu được như thế thì hai năm sau ta sẽ giúp ngươi từ chối Quỷ
Bà, ngươi hiểu rõ ý tứ của ta chứ?” Mộc Thanh trong hắc quang nói.

Thần sắc Hàn Lập vừa động, chỉ có thể cười
khổ trả lời:

“Mộc Thanh tiền bối có lệnh thì vãn bối sẽ
cố hết sức.”

“Hừ, ngươi tốt nhất là phải cố hết sức, nếu
không ta sẽ phải để ngươi qua bên Quỷ Bà.” Thanh âm Mộc Thanh lạnh lẽo, trong
lòng Hàn Lập trầm xuống, chỉ có thể trầm mặc không nói.

“Ba ngày sau, ngươi đến Mộc Tinh Động,
trong hai năm này ta sẽ tự mình chỉ điểm khu lôi chi đão cho ngươi. Huyết độc,
chuyện huyết thực trong hai năm này toàn bộ giao cho ngươi xử lý.” Mộc Thanh
quay đầu lại, dùng ngữ khí không thể nghi ngờ phân phó cho huyết giao.

“Vâng, chủ nhân!” Lúc này huyết độc thật sự
có chút ngoài ý muốn, nhưng lập tức lên tiếp đáp ứng.

Hàn Lập cũng ngẩn người.

“Được rồi, ta có chút việc, các ngươi đi ra
đi.” Sauk hi phân phó, Mộc Thanh phất tay nói.

Hàn Lập cùng huyết giao chỉ có thể thi lễ
rồi lui xuống.

“Hắc hắc, cơ duyên Hàn huynh không nhỏ a,
dĩ nhiên có thể được chủ nhân tự mình chỉ điểm cho ngươi tu luyện, đây chính là
cơ hội ngàn năm khó gặp!” Ra khỏi đãi điện, huyết độc đột nhiên hướng Hàn Lập
nói, trong mắt có một tia dị sắc.

“Có đúng vậy không, tại hạ còn không biết
thời gian hai năm có đủ để tu thành khu lôi chi đão không nữa.” Hàn Lập cuống
quít lắc đầu, bộ dáng có chút buồn bực.

“Ha ha, chủ nhân nếu nói như thế thì khẳng
định là nắm chắc. Hàn huynh đệ không cần đa tâm, huyết mỗ có một số việc cần xử
lý, trước hết xin cáo từ.” Huyết độc cười ha ha, huyết quang trên người chợt
hiện, nhất thời hóa thành một đão huyết quang bay xa.

Hàn Lập đứng tại chỗ, hai mắt híp lại nhìnn
huyết quang biến mất, sau đó mới xoay người lại đi về chỗ mình ở.

Không bao lâu, Hàn Lập đã về đến lầu các.

Phát động cấm chế để che giấu những kẻ khác
rình xem, sắc mặt hắn âm trầm ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt chớp động
không thôi.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên giơ một tay
lên, năm ngón tay mở ra, hiện ra lòng bàn tay.

Trong lòng bàn tay xuất hiện vài hắc văn
nhỏ, ngưng thần nhìn kỹ thì rõ ràng là một chữ “Nguyên.”

Nhìn thấy chữ này, trên mặt Hàn Lập hiện ra
một tia cổ quái.

Nếu nói lúc trước có chút bán tín bán nghi
đối với thân phận của Nguyên Dao thì giờ phút này toàn bộ đều là tin.

Chữ này là trong lúc Nguyên Dao đi qua cạnh
hắn, vô thanh vô tức đặt vào tay hắn.

Quá trình đó ngay cả một tia linh ba cũng
không phát ra, ngay cả tồn tại đáng sợ như Mộc Thanh và mỹ phụ cũng không phát hiện.

Lấy một tồn tại Hóa Thần Kỳ, có thể làm
được chuyện này thì thật sự là có chút kinh ngạc.

Khó trách thần sắc Hàn Lập lại khác thường
như thế.

Vươn một ngón tay, hắn nhẹ nhàng điểm vào
chữ “Nguyên.” trong lòng bàn tay.

Đầu ngón tay hiện ra một tầng lục quang,
sau đó hướng về phía chữ này.

Hai tay Hàn Lập rút về trong tay áo, lẳng
lặng tự định giá.

Sau một lúc lâu, bỗng nhiên hắn duỗi một
bàn tay ra.

Một tiếng lôi minh trầm thấp phát ra, một
đoàn kim sắc lôi cầu trồi lên bàn tay, hình thể không ngừng cuồng trướng, mặt
ngoài ánh lên kim sắc điện ti, chớp lóe không ngừng.

Hàn Lập nhìn lôi cầu này, mặt không biểu
tình, nhưng hai mắt thì híp lại một chút.

Chương 1406: Mộc Tinh động

Năm đó trong lúc vô ý hắn thúc dục ra Kim
Lôi Trúc, luyện chế thành bảy mươi hai Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, vì thế có thể
mượn uy lực Ích Tà Thần Lôi trong kiếm đối địch, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới
lôi điện này lại có lai lịch lớn như vậy, hơn nữa lại còn pháp môn khu sử đặc
thù.

Nếu thật sự như yêu vật ở Địa Uyên nói, Ích
Tà Thần Lôi tại linh giới là một trong ngũ hành chân lôi, được xưng là Chí Mộc
Thần Lôi, như vậy thì uy lực thật sự lớn đến khó tin, lập tức có thể trở thành
một trong những đòn sát thủ của hắn.

Bất quá chuyện về Ích Tà Thần Lôi hiển
nhiên là chuyện tốt, nhưng hắn lại phải đi Minh Hà Chi Địa gì đó. Hơn nữa yêu
vương này cũng luyện chế quỷ binh khôi lỗi số lượng lớn, nguy hiểm trong đó có
thể nghĩ được. Nếu hắn không cẩn thận thì rất có thể sẽ chết trong đó.

Cũng may nghe khẩu khí đối phương thì ít
nhất cũng còn sáu bảy năm nữa, hắn còn có thể suy nghĩ cẩn thận, xem có thể
nghĩ cách gì tốt hơn không. Nhưng thật ra ở nơi này có thể gặp lại Nguyên Dao
một lần nữa thì xem ra duyên phận cũng không tệ.

Năm đó Nguyên Dao không tiếc hủy Kim Đan để
Nghiên Lệ hoàn hồn, hiển nhiên đáng kính nể. Nhưng nhiều năm như vậy, đối
phương có còn trọng tình trọng nghĩa hay không thì vẫn khó nói. Dù sao lòng
người rất dễ thay đổi. Nhưng xem ý tứ Nguyên Dao thì cũng không muốn bại lộ
chuyện có quen biết ra, điều này làm hắn thầm thở dài một hơi.

Mặc dù chuyện giả mạo Phi Linh Tộc không
phải là chuyện cần giấu diếm, nhưng Hàn Lập vẫn không muốn cho yêu vương biết
thân phận thật của mình. Trong lòng Hàn Lập tự định giá như vậy, nhắc đến
Nguyên Dao, trong đầu hắn vẫn còn nhớ rõ tình cảnh mấy lần gặp nàng.

Lúc trước trong mật thất tại Hư Thiên Điện,
nhìn thấy cảnh nữ tử này dùng linh tuyền tắm, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết của
nữ tử này không khỏi chợt lóe qua đầu Hàn Lập, làm lòng hắn nổi lên một tia gợn
sóng. Nhưng lập tức thân ảnh Nam Cung Uyển lại từ sâu tận đáy lòng hiện lên, rõ
dàng dị thường, tràn ngập cả tâm trí Hàn Lập. Nhiều năm như vậy, nếu tất cả đều
thuận lợi thì nàng tại nhân giới cũng có thể đã tiến giai đến Hóa Thần Kỳ.
Không biết đến khi nào hắn mới có thể một lần nữa gặp lại ái thế tại linh giới.

Bóng dáng Nam Cung Uyển không ngừng quay
cuồng trong đầu Hàn Lập. Cảnh lúc ở Thiên Nam, cùng ái thế thiết tha mặn nồng
không ngừng xuất hiện, trên mặt Hàn Lập hiện ra vẻ tươi cười, lâm vào hồi ức
ngọt ngào.

Sau một hồi lâu, thân ảnh Nam Cung Uyển dần
biến mất, một khuôn mặt kiều diễm khác lại xuất hiện trong tâm Hàn Lập, đồng
dạng cũng làm hắn chìm vào hồi ức….

Không biết trải qua bao lâu, một tiếng thở
dài vang lên, Hàn Lập rốt cục lần nữa tỉnh táo lại, trên mặt hiện lên vẻ cười
khổ.

Không nghĩ tới chuyện gặp lại Nguyên Dao
làm hắn bị kích thích, mất thời gian dài chìm vào hồi ức như thế. Cũng may gần
đây không có kẻ nào ác ý nhìn trộm, nếu không thì thật sự nguy hiểm.

Bất quá nếu hắn không thể rời đi thì vẫn
còn cơ hội gặp lại Nguyên Dao, sau đó lại liên lạc cũng không vội. Hàn Lập chậm
rãi tự định giá, nét mặt lần nữa hiện ra vẻ tự định giá.

Ba ngày sau, Hàn Lập đứng trước một ngọn
núi nhỏ, nhìn vách núi trong xanh một cách quỷ dị, trong mắt chợt lóe lên một
tia kinh ngạc.

“Đây là Mộc Tinh Động mà bổn tọa dùng để bế
quant u luyện, nơi đây mộc linh khí dày đặc, cho dù tại linh giới cũng không có
bao nhiêu. Người tu luyện công pháp một thuộc tính ở đây thì có thể tăng tốc độ
tu luyện lên rất nhiều.” Mộc Thanh ở một bên hãnh diện nói.

Hàn Lập dựa theo phân phó, ba ngày sau tới
gặp Mộc Thanh, nữ tử này liền dẫn hắn bay một chân núi lớn, tiến vào một tầng
mê vụ cấm chế, rốt cục dừng lại ở chỗ quỷ dị này.

Nơi này cách chỗ ban đầu khá xa, nữ tử này
tu luyện ở đây thật sự là làm người khác bất ngờ.

Bất quá thạch bích trước mắt xanh biếc,
bóng loáng như gương, nào có dấu hiệu gì của động quật.

Thần niệm Hàn Lập quét ra lần nữa, nhưng
vẫn không phát hiện có gì dị thường, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái.

Mộc Thanh bước tới trước vách núi, bàn tay
phất nhẹ một cái.

Một tầng lục hà hiện lên trên thạch bích,
rồi một khe nứt vô thanh vô tức hiện ra, lộ ra một lục sắc thông đão nối thẳng
vào bên trong.

Lối vào thông đão bị một tầng quang mạc
phong bế, bốn phía còn có phù văn cổ quái ẩn hiện, có vẻ rất thần bí.

Hàn Lập tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Sau thạch bích có thông đão như vậy, nhưng
lấy thần niệm mạnh của hắn vẫn không thể phát hiện.

Xem ra thần thông của yêu vương này quả
nhiên không thể tưởng tượng nổi, đúng là cần phải cẩn thận một chút.

Hàn Lập rùng mình!

Thân hình Mộc Thanh thoáng lên, dẫn đầu đi
vào thông đão, lục sắc quang mạc không chút nào ảnh hưởng.

Hàn Lập chần chờ một chút, hiển nhiên cũng
đi theo.

Kết quả không biết Mộc Thanh đã động tay
động chân gì, mà quang mạc đồng dạng cũng không cản trở hắn.

Sau khi hai người tiến vào quang mạc, quang
hoa trên thạch bích chợt lóe, cửa vào thông đão biến mất.

Bên kia, Hàn Lập đi theo Mộc Thanh, sau khi
đi một lát thì trước mắt trở nên sáng ngời, xuất hiện một thính đường không lớn
lắm. Thính đường trống rỗng, ngoại trừ bảy tám thông đão thì không còn gì khác.
Nhưng Hàn Lập lại cảm ứng được linh khí nồng đậm từ dưới đất phát ra, trong
lòng vừa vui vừa buồn.

Vui chính là mộc linh khí nơi này nồng đậm
như thế, trong hai năm nắm giữ pháp môn khu sử Ích Tà Thần Lôi thì cũng không
phải là chuyện không có khả năng. Buồn chính là, vị Mộc Thanh này ngay cả linh
mạch như thế mà cũng cho mình sử dụng, có thể thấy được tình thế bắt buộc. Sau
này muốn thoát khỏi không chế của vị yêu vương này không phải là chuyện dễ.

“Đi theo ta, ta an bài chỗ cho ngươi. Từ
nay về sau, trong thời gian hai năm, ngươi không được ra khỏi Mộc Tinh Động một
bước. Bốn phía đã bị ta bày cấm chế cực kỳ lợi hại, không có ta tự mình mở ra
thì ngươi không thể ra ngoài.” Mộc Thanh thản nhiên nói, trong lời nói ẩn chứ
sự tự tin. Hàn Lập giật mình, vẫn chưa nói gì, yên lặng đi theo nữ tử này vào
một thông đão khác.

Xuyên qua một đãi hoa viên toàn kỳ hoa dị
thảo, Hàn Lập bị đưa đến trước một hoàng sắc đãi môn, không biết dùng kim loại
gì luyện thành. Mộc Thanh bước về phía trước.

“Đây là một tòa mật thất ta thường dùng,
trước tiên để ngươi tạm thời ở lại tu luyện, bắt đầu từ ngày mai, cứ cách bảy
ngày ta sẽ chỉ điểm khu lôi chi đão cho ngươi một lần. Giờ ngọ bảy ngày sau,
ngươi đến thính đường tìm ta là được. Được rồi, ngươi vào đi, ta đến một mật
thất khác. Nơi đây ngoại trừ mấy nơi được ta bày cấm chế, thì những nơi còn lại
ngươi được phép ra vào.” Biểu hiện của Mộc Thanh cũng cực kỳ hào phóng.”Đa tạ
tiền bối ưu ái!” Hàn Lập vội vàng cảm tạ vài câu, nhưng Mộc Thanh sau khi nói
xong thì chỉ nhìn Hàn Lập một cái liền xoay người rời đi.

Thấy nữ tử này đã đi khuất, Hàn Lập mới thở
dài một hơi, đẩy đãi môn đi vào mật thất. Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã
không biết trôi qua bao nhiêu năm tháng. Một ngày nọ, trong sương mù, trên một
tiểu sơn bỗng xuất hiện dị triệu!

Vô số mấy đen tụ tập, tiếp theo là thanh
sắc điện quang chớp động, một trận lôi minh từ không trung truyền ra, phảng
phất như trong mây đen đang sinh ra một mãnh thú đáng sợ.

Đột nhiên trên mặt đất tiểu sơn hiện ra hơn
mười pháp trận màu đen, mặt ngoài chợt lóe hắc quang, nhất thời có hai người
hiện ra.

Một người vây trong hắc hà, vóc người thon
thả, một người mặc thanh sắc trường bào, khuôn mặt còn trẻ.

Đúng là hai người Mộc Thanh và Hàn Lập!

Trong nháy mắt khi hai người xuất hiện,
trên không trung vang lên tiếng nổ lớn, mây đen kịch liệt cuồn cuộn, thanh sắc
điện hồ trong mây đen trở nên dày đặc, thanh thế cực kỳ kinh người. Mộc Thanh
ngẩng đầu nhìn khoảng không, bình tĩnh nói:

“Không nghĩ tới lại vừa đúng lúc như thế,
thiên kiếp của ngươi đã tới. Nhưng ngươi có Ích Tà Thần Lôi, cộng thêm sự hiểu
biết sơ bộ về khu lôi chi đão, loại lôi kiếp trình độ này có thể dễ dàng ứng
phó, nhân cơ hội này ma luyện thêm một phen, đối với ngươi cũng có lợi.” Mộc Thanh
nói xong thì quang mang pháp trận dưới chân chợt lóe, cả người bỗng biến mất.
Trong khoảnh khắc, trên đỉnh núi chỉ còn lại một mình Hàn Lập, thấy cảnh này,
hắn chỉ có thể cười khổ một mình. Lần tiểu thiên kiếp thứ hai của mình tại linh
giới đã đến, hiển nhiên hắn cũng đã đoán trước.

Cũng may hắn đã dùng Diệt Trần Đan, hơ nữa
cũng đã ăn bảy tám viên, thiên kiếp lần này không còn kinh khủng như lưỡng sắc
lôi kiếp nữa, mà là thanh sắc thiên lôi bình thường.

Bất quá cho dù là vậy, Hàn Lập vẫn không
dám khinh thường, dù sao đây cũng là lần lôi kiếp thứ hai của hắn.

Hàn Lập há miệng phu ra một thanh sắc tiểu
đỉnh, đồng thời tay vỗ lên đầu, một phiến hà quang bay ra, hình thành một tầng
quang mạc bảo vệ toàn thân.

Sau đó hắn quát khẽ một tiếng, hai tay nắm
chặt thành quyền, nhất thời tiếng oanh minh phát ra, vô số đão kim sắc điện hồ
bắn ra, hướng về phía không trung bay đi. Một lát sau, một kim sắc điện võng
hiện lên, tiếng sét đánh không ngừng.

Cùng lúc đó, thanh sắc điện hồ trên không
trung càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sáng, rốt cục dưới một tiếng nổ kinh
thiên động địa, vô số thanh sắc điện hồ từ không trung đánh xuống, mục tiêu là
Hàn Lập trên đỉnh núi.

Mỗi điện hồ phảng phất như thanh sắc tiểu
xà đập lên kim sắc điện võng.

Dị quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, tay
bắt quyết, từ trên kim sắc điện võng truyền ra một tiếng lôi minh, từ trên điện
võng hiện ra kim sắc phù văn, rồi bỗng hóa thành một phiến kim sắc quang vựng.
Một màn quỷ dị xuất hiện, thanh sắc điện hồ khi vừa tiếp xúc với quang vựng thì
điện quang chợt lóe, sau đó biến mất. Cả quá trình vô thanh vô tức, phảng phất
như đã bị kim sắc quang vựng thôn phệ.

Trong chốc lát, hơn trăm đão thanh sắc điện
hồ đều bị hút vào kim sắc quang vựng. Trên kim sắc điện võng chợt phát ra tiếng
bạo liệt.

Đợt thiên lôi thứ nhất đánh xuống, Hàn Lập
ngay cả mắt cũng không chớp, dễ dàng vượt qua.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3