Phàm nhân tu tiên - Chương 2249 - 2250
Chương 2249: Kẻ Thù Cũ
Hàn Lập giơ tay bắt lấy ba con Phệ Kim Trùng cất vào linh thú hoàn rồi nhắm mắt điều dưỡng tâm thần.
Không thể nghi ngờ một điều là sau khi ba con Phệ Kim Trùng này cắn xé nhau xong sẽ chỉ còn lại một con mạnh mẽ nhất.
Nhưng sau đó con Phệ Kim Trùng đó có trở thành trùng vương hay vẫn nằm ở trạng thái chuẩn bị thực sự là điều hắn không sao nắm chắc được.
Dù sao thì cũng có lời đồn về sự kinh khủng của Phệ Kim Trùng Vương, sự mạnh mẽ của nó đến độ ngay cả Chân Tiên cũng cảm thấy ngán ngẩm. Mà tất nhiên đây cũng chỉ là lời đồn thôi, còn thực hư ra sao thì ở Linh giới lại chẳng hề có lấy một mẩu sách nào ghi chép lại cả. Thế nên sự đáng sợ của Phệ Kim Trùng Vương sau này quả thực rất khó nói trước được.
Lúc này Hàn Lập chỉ biết thầm mong ngóng ở trong lòng mà thôi.
Có điều với thần thông kinh người của Hàn Lập như l này thì sự trợ giúp của các một Đại Thừa Kỳ bình thường đã chẳng còn tác dụng là bao. Cho nên hắn đã có quyết định, lần này trở về hắn sẽ đôn đốc Báo Lân Thú chăm chỉ tu luyện thật nhiều hơn nữa. Dù gì con linh thú này đã theo hắn nhiều năm, cũng tĩnh lũy được khng ít tu vi cùng thực lực, hơn nữa lại với sự trợ giúp của hắn về đan dược thì tin rằng trong thời gian tới sẽ tiến thêm một bước dài cũng là điều dễ dàng.
Hàn Lập âm thầm suy suy tính tính như vậy, thần thức dần chìm thật sâu vào bên trong thức hải.
Chiếc thuyền bay màu trắng không hề che dấu mà cứ một mạch phô trương bay qua những vùng hoang vắng. Từ trên thuyền tràn ra một cỗ khí tức như có như không của một tu sỹ Đại Thừa Kỳ để khiến cho các ma thú xung quanh phải kinh hồn táng đảm không dám ho he.
Nửa tháng sau, màu xanh bất tận của những cánh rừng phía dưới đã biến mất, thay vào đó một mảng trắng xóa mênh mông tuyết trắng thành đồng.
Trước mặt tràn đến từng trận gió lạnh cắt da cắt thịt, những cánh hoa tuyết như từng sợi lông ngỗng trắng ập đến ào ạt như bão, thỉnh thoảng còn lẫn trong đó là vài cục băng to như nắm tay.
Nhưng nằm bên trong một màn sáng màu trắng ngà, chiếc thuyền vẫn phóng đi an ổn vũng chắc hệt như đá tảng.
Hai con rối to lớn có hình dáng giống như vượn vẫn ngồi phía trước điều khiến chiếc thuyền bay đi như chẳng thấy chuyện gì khác thường.
Mấy ngày sau, con thuyền đã lướt đến một chỗ rất sâu bên trong cánh đồng băng bất tận. Phía dưới lúc này tràn ngập không biết cơ man nào là tuyết dày, thỉnh thoảng đâu đó còn có vài dòng sông băng trong suốt lóng lánh.
Mà đứng trên thuyền có thấy bằng mắt thường vài con thú nhỏ có bộ lông xù màu trắng đang chạy giữa vài ngọn núi nhỏ trong suốt. Chúng cứ phóng đi băng băng, hình như chẳng nhận ra chiếc thuyền màu trắng trên đầu thì phải.
Cũng chẳng trách, những con ma thú này thấp kém quá mức, đến cả việc cảm giác được khí tức tỏa ra từ chiếc thuyền cũng chưa đủ tư cách.
Bỗng nhiên một vệt sáng màu bạc lóe lên trên chiếc thuyền, thế rồi nó bắn đi, lao thẳng đến một con trong đàn thú phía dưới. Tiếp đó đó vệt sáng quay trở về, một lần nữa xuất hiện ngay bên trong.
Đến khi làn sáng tan đi, hình dáng của Ngân Nguyệt đang tươi cười liền hiện ra ngay phía trước mũi thuyền. Nàng đang ngắm nhìn con thú nhỏ màu trắng xinh xắn trên tay.
Con thú này hao hao giống với một con gấu trắng, thế nhưng trên trán của nó lại có một cái sừng màu lam ngăn ngắn, hai tai nhô dài, nhìn thật đáng yêu.
Con thú đang bị nắm lấy, bốn chân cứ liên tục huơ loạn xạ trong không trung. Đồng thời cây sừng nhỏ trên trán của nó còn bắn ra vài tia điện đì đạch màu lam. Xem ra loài thú này không mấy thông minh cho lắm.
“Lạ ghê, con thú này chẳng bị nhiễm chút ma khí nào mà ngược lại còn có vài phần giống với linh thú ở Nhân tộc.” Ngân nguyệt xoa xoa đầu con thú nhỏ, khuôn mặt ánh lên một nụ cười rạng rỡ động lòng người.
“Nó có tên Băng Giác Hùng, là một trong vài loại thú bậc thấp ở Ma giới không cần nhờ đến ma khí để sinh tồn. Từ khi sinh ra đã có được hai loại thần thông bao gồm cả băng lẫn lôi điện.” Một giọng nói lanh lảnh bỗng nhiên truyền đến từ phía sau lưng của Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt liền quay lại, vừa vặn thấy Hàn Lập đang ung dung bước ra từ trong khoang.
“Ô, Hàn huynh cũng biết về con thú này sao?” Ngân Nguyệt chúm chím cười.
“Năm xưa ta từng sưu tầm sách ghi chép về các loài ma thú ở Ma giới cho nên đối với loài nửa linh nửa ma thú này ta có ấn tượng rất sâu sắc.” Hàn Lập ôn tồn đáp.
“Thì ra là thế. Nhưng mà lúc này huynh lại ra ngoài, có phải chúng ta đã gần đến mục tiêu rồi phải không?” Ngân Nguyệt gật đầu, bỗng nhiên nàng hưng phấn hỏi.
“Dựa theo lời nói của Lam Dĩnh thì khoảng cách đến khu vực trên bản đồ có bảo tàng của Khấp Linh giỏi lắm chỉ còn nửa ngày nữa thôi.” Hàn Lập dùng thần niệm đảo qua bốn phía xung quanh rồi tùy tiện đáp lời.
“Nửa này ư? Cũng chẳng xa mấy! Ha ha, vị lão tổ Khấp Linh này ngày xưa cũng là một người có tiếng tăm lừng lẫy tại Ma giới. Hắn đã tận tâm lưu lại bảo tàng bí mật thì chắc chắn bên trong đó có rất nhiều thứ tốt.” Ngân Nguyệt tỏ vẻ hưng phấn.
“Cũng khó mà nói trước được. Công pháp của Ma tộc đối với Nhân tộc chúng ta phần lớn là đối ngược nhau, vậy nên chắc hơn nửa những thứ quý giá trong đó đối với chúng ta lại chẳng mấy tác dụng. Nhưng nghe nói năm xưa người này sở hữu một kiện pháp bảo phi hành đặc biệt được xếp vào hàng thứ ba ở Ma giới, tên gọi là.” Mặc Linh Thánh Thuyền “. Nếu có thể lấy được nó cũng coi như chuyến này đã chẳng phí công rồi.” Hàn Lập mỉm cười.
“Được xếp vào hàng thứ ba sao? Vậy xem ra bảo vật này không phải loại tầm thường rồi. Muội nghĩ rằng chắc vì nó bay rất nhanh.” Ngân Nguyệt cười rạng rỡ như hoa.
Hàn Lập cũng khẽ cười như đang định đáp lại nhưng đột nhiên hắn nhíu mày, ánh mắt đảo vể một hướng nào đó phía xa tận chân trời, “a.” lên ngạc nhiên.
“Sao thế, Hàn huynh phát hiện ra điều gì sao?” Ngân Nguyệt cảm thẩy thật ngoài dự liệu.
“Thú vị thật, chúng ta sẽ gặp lại người quen từ năm xưa.” Tia sáng màu lam chớp động trong mắt của Hàn Lập đang soi về xa típ tắp, khóe miệng nhếch lên khẽ cười.
“Người quen? Muội cũng quen sao?” Ngân Nguyệt kinh ngạc.
“Đúng vậy, năm đó ta cùng nàng từng chạm trán với kẻ này. Lúc này chúng ta hãy qua gặp người xưa đi.” Hàn Lập thu lại tia sáng màu lam trong mắt, hắn nhìn về ngân nguyệt cười lém lỉnh.
“Ta vẫn chưa nhớ ra được... Vậy hãy qua gặp một lần đi.” Ngân Nguyệt cũng đưa thần niệm quét về phương hướng phía bên kia nhưng đáng tiếc là phạm vi tra xét của nàng rất có hạn. Lúc này nàng vẫn chưa phát hiện ra sự thực bên đó thế nào nên trong lòng không kìm nén được nỗi tò mò.
Hàn Lập chỉ cười cười mà không nói thêm bất cứ điều gì nữa. Tiếp đó bàn nhân hắn khẽ nhún, cả con thuyền khẽ rung lên rồi nhắm về một hướng khác lao đi vun vút.
Một lát sau, con thuyền đã vượt qua một khoảng dài đến mấy vạn dặm tới trước một đỉnh núi bằng băng trong suốt cao sừng sừng phải đến mấy ngàn trượng.
Trên đỉnh ngọn núi đang phát ra liên tiếp những tiếng nổ ầm ầm, hơn nữa còn tràn ra từng đợt sóng khí cuồn cuộn về hướng.
Ngọn núi phía trước thật giống như những ngọn núi băng thật lớn đã tồn tại qua không biết bao nhiêu năm tháng khác, thế nhưng ở xung quanh sườn núi lúc này đã bị bào mòn đi thật nhiều. Mà bốn phía quanh nó rải chi chút những khối băng lớn nhỏ nằm nhấp nhô khắp nơi.
Ở trong trung tâm vụ nổ có từng đám khí màu trắng xóa quện lẫn với từng làn khí màu lam, chúng đan lẫn vào nhau tạo thành một mảng mây mù giăng kín. Lúc này nếu nhìn vào thì thấy dường như hai làn khí này đang đấu đá với nhau cực kỳ kịch liệt!
Hàn Lập thấy cảnh này liền nhíu khẽ hai mắt nhưng sau đó chẳng màng làm bất cứ điều gì. Còn con thuyền ở dưới chân vẫn tự động bay đến rồi dừng lại bất động ngay giữa không trung gần đó.
Ngân Nguyệt cũng vội chớp chớp cặp mắt long lanh nhìn về cuộn khí ngùn ngụt ở đàng xa, đáng tiêc là lúc này nguyên khí ở nơi đó đang loạn xạ liên tục khiến cho nàng chẳng thể thấy được điều gì.
Nhưng với khí thế kinh người đang diễn ra trước mặt thì chắc hẳn rằng những tên ma tộc cỡ Hợp Thể Kỳ chẳng thể nào làm ra được.
“Là ả!”
Sau nghi quan sát tỉ mỉ một lúc, đột nhiên Ngân Nguyệt cảm nhận được một chút khí tức mỏng manh khá quen thuộc, khuôn mặt xinh xắn như ngọc của nàng liền trở nên giật mình.
Hàn Lập khẽ cười, cũng chẳng đáp lời mà cứ đứng trước mũi thuyền lẳng lặng nhìn hai làn khí giao đấu với nhau. Với thần niệm mạnh mẽ của mình, tình hình đang diễn ra trong làn khói kia thế nào cứ hiện ra rõ mồn một trước mặt hắn.
Ước chừng một uống hết một tuần trà, từ bên trong đám khói truyền ra một tiếng nổ long trời lở đất. Một vầng sáng màu lam bùng ra khiến cho mọi thứ ở xung quanh đó bị phá hủy sạch sẽ chẳng còn lại chút gì.
Tiếng thét thảm thiết thê lương hệt như thú rống!
Không gian liên tục dao động, một con giao long màu trắng dài đến mấy chục trượng phá vỡ vầng sáng mà ra. Tiếp rồi nó mặc kệ hết thảy những vết thương đang chằng chịt quanh thân mình, cắm đầu cắm cổ bỏ trốn mất dạng.
Nhưng đúng lúc này, một dáng người thon thả thướt tha chợt hiện ra ngay trong quầng sáng. Ả ta quát lên!
Trên trời cao bỗng dấy lên dao động, một cái bàn tay màu lam nhạt khổng lồ chợt hiện ra rồi chụp thẳng xuống, cắt phăng thân thể con giao long trắng ra làm mấy khúc.
Tiếp đó bàn tay màu làm kêu lên mấy tiếng phốc phốc, ngọn lửa đen rực cháy lên, bao phủ lấy toàn bộ mấy mẩu thân của con giao long.
Con thú kêu lên thảm thiết liên tục, mấy khúc xương thịt của nó cứ tả xung hữu đột trong làn lửa màu đen nhưng không cách nào thoát ra ngoài được.
Chỉ chốc lát sau, tất cả những gì của nó đều tan biến thành hư ảo.
Hàn Lập thấy thế, đuôi lông mày khẽ nhíu, lúc này hắn mới quay sang bóng người đang ở trong vầng sáng màu lam.
“Nguyên Sát đạo hữu, có vẻ như ta và ngươi thật có duyên, ở nơi hẻo lánh thế này mà chúng ta còn có thể gặp được nhau. Nhưng xem bộ dáng của ngươi lúc này thật chẳng tốt đẹp chút nào.”
Đứng trong làn sáng rõ ràng là một người thiếu nữ có khuân mắt như ngọc, làn da trắng tinh cực kỳ xinh đẹp.
Đúng là vị thánh tổ mà năm đó Hàn Lập đã từng ở lãnh thổ của Mộc tộc.
Chỉ khác là lúc này bộ chiến giáp màu lam mà ả vẫn thường mặc đã không còn sáng bóng như trước mà thay vào đó là cực kỳ ảm đạm. Chẳng những thế mà sắc mặt của nàng còn tái nhợt, khí tức do nàng tỏa ra rất yếu ớt, bộ dạng vô cùng bất ổn. Đáng lạ hơn nữa, nếu xem kỹ lại thì khí tức thực sự của nàng lúc này chỉ còn ở cảnh giới Hợp Thể Kỳ mà thôi.
“Thì ra là Hàn đạo hữu, chẳng nhẽ Bảo Hoa đã thay đổi ý định cho ngươi đến đây giết ta sao?” Nguyên Sát nhận ra Hàn Lập những cũng không ngạc nhiên chút nào, ngược lại ả còn ảo não hỏi han.
“Đuổi giết ngươi? Sao lại như thế? Tuy đúng là ta có ra tay giúp Bảo Hoa một lần nhưng cũng chỉ giới hạn trong một cuộc giao dịch đó thôi. Ngươi cho rằng ta là thủ hạ của Bảo Hoa hay sao?” Hàn Lập trầm mặt, sẵng giọng nói với Nguyên Sát.
“Vậy là ta đã hiểu lầm, mong Hàn đạo hữu rộng lòng tha thứ. Cũng thật là, kể từ khi đạo hữu tiến cấp lên Đại Thừa đến nay thần thông đã không sai biệt lắm so với Bảo Hoa, lý nào lại nghe sai bảo đến đuổi giết một người gần như tàn phế như ta chứ.” Nguyên Sát tần ngần một lúc rồi chợt cười ảo não.
“Người tàn phế? Khí tức trên người của ngươi quả là không ổn, sao lại trực tiếp rớt khỏi cảnh giới Đại Thừa rồi? Do Bảo Hoa ra tay với ngươi sao?” Hàn Lập nhíu mày trầm ngâm rồi vừa đoán vừa hỏi.
“Không phải, do ta tự làm hao tổn đi hơn phân nửa tu vi của mình!”
Nguyên Sát trầm ngâm một hồi sau đó nói một đáp án khiến cho Hàn Lập phải bất ngờ.
Chương 2250: Bảo Tàng Hiện Ra
“Tự hủy tu vi! Ngươi lại tự mình làm chuyện này?” Ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe, có vẻ hắn chẳng tin cho lắm.
“Nếu ta không tự hủy hơn nửa tu vi thì dễ dàng gì Bảo Hoa chỉ trục xuất ta đến nơi hoang vắng này, ở đời làm gì có chuyện đơn giản như thế? Dù sao năm đó ta cũng từng là người được ả tín nhiệm nhất, vậy mà lại đâm một nhát trí mạng ngay sau lưng ả. Lần này có thể giữ lại được tính mạng đã khiến ta quá bất ngờ rồi.” Nguyên Sát nhẹ nhàng giải thích đôi câu.
“Hóa ra là thế. Vậy ra quan hệ giữa ngươi và Bảo Hoa năm đó thực không bình thường chút nào nên dưới tình huống như thế mà vẫn thả cho ngươi cao chạy xa bay.” Hàn Lập gật gật đầu, có vẻ như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.
“Hàn đạo hữu, năm đó ta từng xúc phạm ngươi. Lúc này cảnh giới của ta đã giảm xuống, không thể nào là đối thủ của ngươi được. Lần chạm mặt này ngươi định xử lý ta thế nào? Có phải sẽ báo đáp lại mối thù năm đó?” Ánh mắt của Nguyên Sát toát ra đôi nét khác thường, ả thong thả hỏi.
“Nếu Bảo Hoa mà không trừng trị ngươi rồi thì đúng là ta rất có hứng thú báo đáp lại mối ân tình của ngươi năm đó. Nhưng bây giờ thì sao nào, lúc này ý muốn đó đã phai nhạt đi nhiều rồi. Tu vi của ngươi đã xa sút rất nhiều, ngay cả ý trí cũng đã chẳng còn giữ được, chắc là từ nay về sau chỉ mãi giậm chân ở tu vi như lúc này thôi. Cho dù ngươi có muốn khôi phục lại cảnh giới Đại Thừa Kỳ một lần nữa nhưng cuối cùng chỉ là vô vọng. Nể ngươi dù sao cũng đã từng là một tu sỹ Đại Thừa, ta chẳng muốn khinh rẻ ngươi quá đáng. Ngươi mau tự chặt một tay của mình đi. Như vậy mọi ân oán năm đó giữa chúng ta cũng theo cánh tay của ngươi tan biến mãi mãi.” Hàn Lập trầm ngâm một lúc sau đó mới trầm giọng đáp lại.
“Môt cánh tay thôi sao? Nếu đơn giản như thế thì không thành vấn đề!” Nguyên Sát ngẩn ra, sau đó lập tức cười chua xót.
Vừa dứt lời, ả đột nhiên nâng cao một cánh tay, từ trong miệng phun ra một làn sáng trắng muốt quấn thành một vòng. Cánh tay của ả lập tức rơi xuống không một tiếng động nào, hơn nữa ở miệng vết thương cũng chẳng có lấy một giọt máu, nhìn thật láng bóng như mặt kính vậy.
“Phốc.” Nguyên Sát dùng cánh tay còn lại nhấn một cỗ lực vô hình lên cánh tay vừa rơi xuống. Lập tức cánh tay đó hóa thành một cơn mưa máu lún phún rồi tai đi mãi mãi.
“Bây giờ ta có thể đi chưa?” Sau khi tự hủy đi một cánh tay, sắc mặt của Nguyên Sát trở nên tái nhợt.
“Có thể, ngươi đi đi.” Hàn Lập gật đầu, chẳng hề có chút ý tứ làm khó dễ nào.
“Xin đa ta đạo hữu đã rộng lượng. Ta và ngươi, chắc là sau này chẳng còn cơ hội gặp lại.” Vẻ mặt của Nguyên Sát hơi động sau đó hơi chào hỏi Hàn Lập rồi thân hình mờ đi, hóa thành một làn sáng màu lam mờ mờ lao vút về nơi khác.
Mà trong làn hào quang đang bay, ngay chỗ đầu vai bị thương chợt có ánh sáng màu đen lóe lên, một cánh tay mới tinh lại được tạo ra bên trong làn khí. Có điều cho dù cánh tay có khôi phục lại như lúc đầu nhưng nguyên khí trong cơ thể bị tổn thương là việc không tránh khỏi.
“Hàn huynh, cứ thả ả ta như vậy ư? Không sợ về sau ả sẽ lại có cơ hội báo thù sao?” Từ đầu đến giờ Ngân Nguyệt cứ đứng bất động ngay trên mũi thuyền, mãi đến lúc này nàng mới nhịn không được liền hỏi.
“Bảo Hoa đã đồng ý chừa lại cho ả một con đường sống, ta cũng không vì thế mà tiếp tục đuổi giết ả. Ai mà biết mấy người này còn giữ lại bao nhiêu tình cảm đây chứ. Bảo Hoa có thể dễ dàng bỏ qua chuyện cũ thì chắc là quan hệ của họ không phải ở mức thường, người ngoài chúng ta không thể tưởng tượng được. Sau này ta còn phải đến Ma giới, vì vậy cũng không muốn quan hệ giữa ta và vị thánh tổ đó trở nên bế tắc. Còn việc trả thù ta sao? Để khôi phục lại cảnh giới Đại Thừa đối với Nguyên Sát đã là hi vọng xa vời, hơn nữa tâm trí ả đã như tro nguội, đến ngay cả chính ả ta cũng chẳng thể khôi phục được ý định nữa. Mà nếu không thể khôi phục tu vi về Đại Thừa Kỳ thì tuổi thọ cũng chẳng còn là bao, căn bản ta chẳng cần phải lo lắng nhiều làm gì.” Hàn Lập lắc đầu.
“Cũng đúng, cho dù ả ta có ý định này đi nữa thì với bản lĩnh của huynh cũng chả đáng để vào mắt. Chỉ là làm muội cảm thấy bùi ngùi! Năm xưa chỉ với một nhúm phân hồn của ả đã thiếu chút nữa làm muội với huynh phải nằm lại trong núi Côn Ngô, vậy mà giờ đây kết cục lại trở thành như vừa rồi.” Ngân Nguyệt dõi mắt theo hướng vệt hào quang đã tắt ở mãi cuối chân trời, thở dài.
Đương nhiên là nàng không ưa gì người đã từng là thánh tổ của Ma tộc này. Nhưng trước sau lại tương phản nhau quá lớn khiến cho lòng của nàng trào nên một nỗi dao động phức tạp.
“Nguyên Sát đã không còn là mối lo của chúng ta, không cần để ý đến nữa. Nhưng chúng ta vẫn phải mau chóng đi đến bảo tàng của Khấp Linh, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Hàn Lập nhẹ nhàng nói.
“Hàn huynh nói cũng phải!” Ngân Nguyệt đồng tình.
Tiếp đó con thuyền vang lên, nó lại quay về hướng ban nãy phóng đi vun vút.
Nửa ngày sau, chiếc thuyền bay đến một vùng bình nguyên bằng băng trong suốt. Nhưng kỳ lạ là ở ngay giữa bình nguyên bằng băng lại có một hồ nước nhỏ màu lam nhạt.
Cái hồ nhỏ chỉ chừng vài ngàn mẫu thôi, chẳng những thế mà trên mặt nước hơi nóng bốc lên hừng hực, thỉnh thoảng còn có bọt khí sôi trào sùng sục.
Ở xung quanh mé hồ có thêm các bụi cây nhỏ xanh đen sinh trưởng mạnh mẽ, nếu đứng gần thì chẳng thể biết được ngoài kia là một vùng được băng tuyết che phủ đến bất tận.
Con thuyền nhoáng lên rồi thình lình xuất hiện phía trên không. Hàn Lập đứng trên thuyền quan sát mặt hồ một lúc, sau đó hắn cười nói bâng quơ: “Thú vị thật!”
“Hàn huynh, nơi này chính là nơi chôn dấu bảo tang trên bản đồ sao? Thoạt nhìn cực kỳ khác biệt so với những chỗ khác. Nhiều năm đã trôi qua, chẳng lẽ những Ma tộc đi ngang qua không phát hiện ra sự tồn tại của nó sao?” Ngân Nguyệt tò tò hỏi.
“Bảo tàng mà một tên thánh tổ của Ma tộc cỡ như Khấp Linh lưu lại dễ gì để cho mấy tên tu sỹ cao cấp có thể phát hiện. Huống hồ những gã Đại Thừa Kỳ có tự mình đến đây đi nữa, nếu không có bản đồ chỉ sợ cũng chẳng thể trông thấy điều gì đâu.” Hàn Lập khẽ mỉm cười, tay áo phất xuống phía mặt nước.
Tiếng xé gió vang lên!
Bốn miếng gạch trong suốt bắn ra, tỏa ánh sáng năm màu lấp lánh. Chúng xoay tròn một vòng rồi sau đó lơ lửng bất động ngay bên trên mặt hồ.
Hàn Lập lẩm nhẩm thần chú, ngón tay của hắn bắn ra một sợi tơ bay nhẹ nhàng về phía hồ nước, sau đó quát bâng quơ: “mở”.
Oành!
Từ bốn miếng gạch tràn ra vô số ký hiệu bay lượn khắp nơi giống hệt như mưa. Bỗng chốc những ký hiệu này ngưng tụ lại với nhau tạo thành một cái pháp trận năm màu rộng khoảng một mẫu.
Chẳng cần đợi Hàn Lập điều khiển cái gì, những ký hiệu ở trung tâm của pháp trận tự động chuyển động nhanh dần rồi phát ra tiếng kêu trầm trầm. Một cột sáng màu xám lập tức tràn tới, chợt lóe lên, rồi nhanh chóng chìm nghỉm vào sau mặt nước.
Phút chốc sau, toàn bộ không gian khắp nơi quanh hồ nước bắt đầu dao động!
Tiếp đó những đợt sóng trên mặt hồ tràn lên sau rồi hiện ra một vòng xoáy nước đen thui ngay bên dưới pháp trận. Từ trong đó còn thỉnh thoảng phun ra vô số những sợi tơ màu đen.
“Đây chính là bảo tàng của Khấp Linh, quả là cực kỳ bí ẩn! Nhưng muốn thực sự lấy được những bảo vật trong đó xem ra còn phải bận rồn nhiều.” Ngân Nguyệt thấy cảnh tượng trước mặt liền tỏ vẻ hưng phấn.
“Đi thôi, bên trong còn mấy cái cấm chế nhưng để xem làm cách nào để ngăn cản được ta đây.” Hàn Lập m lơ đễnh. Tiếp đó dưới chân hắn chợt lóe, chiếc thuyền lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Thân hình của cả hai hơi động sau đó liền thong thả bay xuống cái động đen ngòm dưới mặt hồ.
Khi cả hai vừa vào trong lòng động đen hút, bốn miếng gạch trong suốt đang tràn ra vô số ký hiệu năm màu trên mặt hồ cũng nổ vang rồi liền lao vút theo phía sau.
Mà dòng xoáy nước đen xì cũng quay cuồng rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Mặt hồ nước không có chút khác thường nào mà trở lại dáng vẻ vốn có của nó.
Không biết trải qua bao lâu sau, Hàn Lập và Ngân Nguyệt sóng vai nhau dảo bước thong thả trong một cái mê cung vô danh ở dưới lòng hồ.
Ở xung quanh họ đầy là những cột trụ được dựng lên chi chít. Những cây cột này cao đến vài chục trượng, mặt ngoài còn có khí đen lờ mờ, thỉnh thoảng còn có tiếng gào khóc thảm thiết như có như không.
Nếu là tu sỹ bình thường mà nghe phải tiếng khóc này chỉ e là sẽ mê man, đầu óc trở nên ngốc nghếch.
Thế nhưng Ngân Nguyệt liền thả ra một làn hào quang che kín toàn thân, cách ly toàn bộ những âm thanh kỳ quái đó. Còn đối với Hàn Lập thì hết thảy vẫn như thường, hắn cứ trâng trâng nhìn thẳng vào những cây cột như chẳng có việc gì.
Còn phía trên ngọn cao của những cây cột là một màn sương mù mênh mông che kín mít, chẳng thể nhìn thấy được điều gì.
Bỗng nhiên khí đen ngưng tụ trên một thân cột bên cạnh hai người biến ảo thành ảo ảnh mờ mờ như mấy con sói có dáng vẻ cực kỳ dữ tợn.
Hàn Lập chẳng buồn dừng bước, ngay khi ba con sói nhảy xổ đến thì một làn sáng màu vàng nhợt nhạt chợt lóe lên. Cả ba con sói liền bị cuốn vào trong làn sáng rồi biến mất hút.
Mà bên kia, đúng lúc hai con sói khác lao đến đỉnh đầu của Ngân Nguyệt. Cũng là một tiếng sói tru lên, một con sói màu bạc khác thình thình hiện ra.
Con sói màu bạc há rộng miệng nuốt trửng hai con sói đen vào bụng rồi nhoáng lên, biến mất một cách kỳ quái.
Thân hình hai người chẳng hề dừng lại, cứ thế nghênh ngang đi qua rất nhiều cột trụ rồi xa dần trong tầm mắt.
“Hàn huynh, chúng ta đã giải quyết đám này lần thứ mấy rồi nhỉ.” Đột nhiên Ngân Nguyệt hỏi.
“Chắc là thứ bảy.” Hàn Lập bình thản đáp.
“Lão Khấp Linh là một trong những lão tổ hàng đầu thì cấm chế do hắn bố trí chắc không chỉ ở mức này đâu. Mà từ đầu đến giờ, đừng nói là một tu sỹ Đại Thừa Kỳ như Hàn huynh, mà ngay đến cả một Hợp Thể Kỳ như muội chỉ sợ nó chẳng có chút tác dụng nào.” Ngân Nguyệt cười lạnh nhạt.
“Nếu muội nghĩ vậy chỉ sợ sẽ trúng phải mưu kế của Khấp Linh.” Hàn Lập nghe vậy liền từ từ trả lời.
“Sao cơ, Hàn huynh nói thế nghĩa là...” Ngân Nguyệt cảm thấy ngạc nghiên, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
“Muội thực sự cho rằng những cây cột được trồng ở đây chỉ để thả ra tạp âm với biến ảo thành vài con thú cấp bậc Luyện Lư thôi sao?” Hàn Lập cười cười.
“Chẳng nhẽ chúng còn có tác dụng khác sao?” Ngân Nguyệt nghe Hàn Lập nói vậy liền hỏi lại.
“Muội nhìn đây thì sẽ biết.” Hàn Lập mỉm cười. Đột nhiên cánh tay nhấc lên, chụp về phía hư không bên cạnh.
Phanh!
Năm ngón tay cháy bùng lên ngọn lửa màu bạc chụp đến, rồi móc một thứ gì đó ra từ giữa hư không. Những ngón tay khép lại bắt chặt thứ đó vào trong.
Ngân Nguyệt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang được làn lửa màu bạc bao phủ không chớp mắt.
Hàn Lập vẫn mỉm cười, hắn nâng lên rồi chậm rãi mở năm ngón ra.