Cảnh Hi vương phi - Chương 48 - 49

Chương 48: Thị ngủ

Biết tin Lăng Phong đồng ý tác hợp cùng với Lệ nhi, ta liền đặc biệt cao hứng, cầm một chén đen tuyền, lấy tay bóp mũi, cứng rắn nuốt xuống.

“Lệ nhi, ta hỏi ngươi nói, ngươi trả lời rõ ràng cho ta!”

“Tiểu thư hỏi đi! Lệ nhi biết, thì Lệ nhi nhất định sẽ nói!”

“Ta đây hỏi ngươi nga... Ngươi có thích Lăng Phong không!”

“Tiểu... Tiểu thư!” Lệ nhi lập tức đỏ bừng mặt, oa cạc cạc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rất đáng yêu nha.

“Ngươi không phải nói ngươi có biết liền nhất định sẽ nói sao.” Cô gái nhỏ này khi nào đã học được giấu giếm người khác, thật là xấu lắm a?

“Nhưng là...” Lệ nhi bả đầu cuối thật thấp xuống, phỏng chừng rằng cả mặt ngày càng đỏ hơn...

“Ngươi nếu không nói, ta cũng chỉ có thể cho Lăng Phong tìm người khác thôi. Vốn có chuyện tốt như vậy, tiểu thư ta là trước hết nghĩ cho ngươi, nhưng là không nghĩ tới, ngươi lại không thích...”

“Không phải như thế, tiểu thư!” Lệ nhi vừa nghe đến ta muốn giúp Lăng Phong làm mai mối liền nóng nảy...

“Đó là thế nào a?” Ta từng bước nói một lời nói khách sáo...

“Chính là... Chính là... Ai nha tiểu thư! Ngươi không cần làm Lệ nhi khó xử!”

Ta ách xì 1 cái, “Lệ nhi, tiểu thư mệt mỏi, làm sao bây giờ tùy ngươi! Bất quá ngươi tốt nhất đi tìm Lăng Phong nói rõ ràng a! Bằng không nếu hắn thích người khác, ngươi sẽ không còn cơ hội a!”

Ta đi về nội sảnh, ngủ... Lưu lại Lệ nhi vẫn còn đứng đó đắn đo, suy nghĩ...

Vẫn là ngủ là thoải mái nhất...

Không biết ngủ bao lâu, cảm giác trời hẳn là tối đi?! Nhưng là còn chưa ngủ đủ giấc đâu... Có người ở bên cạnh đang bảo ta?! Thật chán ghét a không cho ta ngủ...

“Tuyền nhi, rời giường... Nên ăn cơm...” Là Vương gia nhà ta...

“Không cần... Ta vậy, ta không ăn cơm...” Ngủ quan trọng nhất, tuy nói hiện tại ta cảm thấy đói, nhưng chính là hai mi mắt của ta đều không mở ra được a! Ta có biện pháp nào đâu?!

“Tuyền nhi... Ăn một chút rồi ngủ tiếp được không?”

Không thương lượng!

Ta ngủ không bao lâu lại thì có người lại bảo ta?! Cái gì? Điểm tâm?

“Tiểu thư, nên ăn điểm tâm...”

Không để ý tới các nàng, tiếp tục ngủ...

“Tuyền nhi, dậy đi, ngươi đã ngủ rất lâu rồi... Tới giờ uống thuốc rồi!”

Uống thuốc? Không cần.... Ta không cần uống!

Nhưng là ta mơ mơ màng màng giống như đang ngồi dậy... Ách... Miệng có cái gì lạ? Mềm, đắng, có ngọt ngào... Tò mò quái nga.

Bất quá hảo hảo ăn nga!

Ách? Ăn xong rồi?

Vậy được rồi! Tiếp tục ngủ...

Ô ô... Thật đáng ghét, lại một lần nữa ta rất buồn ngủ... Bọn họ như thế nào còn kêu ta nữa? Ô ô... Ta không vui! Ta thật sự rất khó chịu...

“Tuyền nhi, tỉnh dậy được không, ngươi ngủ hai ngày rồi, không thể ngủ tiếp!” Thanh âm Vương gia nhà ta thật là dễ nghe.

Nhưng là vì cái gì mà thanh âm tốt như vậy lại muốn tới quấy rầy giấc ngủ của ta a ta muốn đi ngủ!

Hai ngày? Ta ngủ đã lâu như vậy sao? Nhưng sao ta vẫn cảm giác vẫn ngủ chưa đủ đâu? Hai ngày, ta phải dậy thôi!

Ách... Mí mắt rất nặng a! Không mở ra được!

Ách... Đầu đau quá a!

Vẫn là tiếp tục ngủ! Dù sao ta cũng không muốn dậy, ngủ tốt thôi!

“Tuyền nhi, ngươi không ngủ tiếp được không? Ngươi không cần làm ta sợ, ta không thể không có ngươi a! Ngươi mau tỉnh lại, đừng ngủ tiếp! Mau đứng lên đi! Tuyền nhi ngoan! Tuyền nhi ngươi không thể ngủ tiếp!”

A! Ta không phải là ngủ một giấc thôi sao, sao lại giống như sinh ly tử biệt vậy?! Bất quá Vương gia nhà ta giống như khóc...

Hô rốt cục im lặng...

Rốt cục có thể im lặng ngủ tốt nữa rồi

“Tuyền nhi, tỉnh tỉnh! Mở to mắt nhìn xem ta? Ta là nhị ca a! Nhị ca? Nhị ca đi Lạc Hà Thành đã trở lại?” Nhanh như vậy?

Bất quá mắt của ta vẫn là không mở ra được a!

“Vương gia đại có thể yên tâm, Tuyền nhi trúng độc ‘Thất ngày túy’, vừa mới bắt đầu uống thuốc liền ngủ, dần dần làm hôn mê, bảy ngày sau sẽ chết, bất quá hoàn hảo, ta trở về kịp, đúng ngày thứ tư giải độc cho Tuyền nhi! Nếu là đến ngày thứ năm, cho dù là thần tiên cũng không giải được!”

Trúng độc? Ta sao lại trúng độc? Ta cố giãy dụa mở to mắt, a hảo chói mắt a! Đúng thật là lâu lắm ta không nhìn đến ánh sáng?!

Nhị ca? Nhị ca quả thực đã trở lại! Không phải là ảo giác?! Còn ta là thật sự trúng cái kia gọi là “Thất ngày túy”, trừ bỏ nhị ca ta, thiên hạ còn có ai có thể giải độc!

“Nhị ca, Vương gia!”

“Tuyền nhi, ngươi tỉnh!”

“Tuyền nhi.” Hai người đều bổ nhào vào người ta...

“Nhị ca, ngươi khi nào từ Lạc Hà Thành trở về?”

“Không bao lâu, Vương gia cho ta biết ngươi ngủ hoài không dậy nổi, ta liền vội vàng trở về!”

“Nhị ca, vất vả!”

“Không vất vả, nhưng thật ra Vương gia, luôn luôn tìm thuốc giải cho ngươi, tra ra độc thủ phía sau, còn...”

“Khụ...” Vương gia đứng đằng sau ho khan cái gì?

“Còn có cái gì?”

“Không có gì! Tuyền nhi, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta hồi phủ Thừa Tướng... Vương gia, tại hạ cáo lui!”

“Ân!”

“Tuyền nhi, uống thuốc!” Vương gia lại bưng tới một chén thuốc!

“Ta không cần uống, uống cũng không hết!”

“Sẽ không! Đây là thuốc do nhị ca ngươi kê, Lệ nhi tự mình đi nấu, không có việc gì!”

“Kia... Vương gia, ngươi nhất định tra được ta làm sao trúng độc phải không?” Nhìn bộ dáng hắn cùng nhị ca là biết hai người đó có gì giấu giếm, nhất định có chuyện gạt ta, làm như ta là tiểu hài tử ba tuổi vậy!? Dám lừa ta?

“Ngày đó, người tới xem bệnh cho ngươi là Liễu đại phu, là người của Thượng Quan gia! Ta đã đem chế độ song hưu ngày nghỉ trong Vương phủ tất cả đều huỷ bỏ!”

“A! Chuyện này nữa sao?”

“Nếu không trong Vương phủ sẽ không có quy củ, bọn họ sẽ không có cơ hội làm ngươi trúng độc đâu?! Bảo hộ Vương phi bất lực. Các hạ nhân đều là ỷ lại ngươi!” Vương gia vẻ mặt trách cứ!

Những lời hắn nói rất đúng! Ta đối đãi bọn họ tốt, nhưng bọn họ sẽ thừa dịp nghĩ muốn hại ta! Bảo ta như thế nào không thể có trái tim băng giá a!

“Vương gia, Liễu đại phu kia ngươi xử trí sao?” Làm ra chuyện như vậy, Vương gia nhất định sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ mới đúng!

“Ngươi không cần lo lắng, bổn vương đã xử lý tốt, ngươi chỉ cần thanh thản ổn định điều trị bản thân mình! Chuyện của Tử Băng ngươi cũng không cần bận tâm, ta gọi Lãnh Ngôn thay ngươi quản lý!”

“Lãnh Ngôn? Là ai? Có thể tin được không?” Tử Băng là tâm huyết của ta a! Nhất định tìm người tin cậy!

“Lãnh Ngôn cũng là thị vệ trong Vương phủ, ngươi đã gặp qua một số ám vệ là ngay thời điểm ta bị thương, gồm Lăng Vũ, Lăng Phong, Lăng Thiên, Lăng Sương. Cùng các thị vệ khác là Lãnh Ngôn, Lãnh Tịch, Lãnh Tình, Lãnh Á... Đương nhiên trong Vương phủ cũng có những ám vệ ít khi thấy mặt, chỉ có thời khắc nguy hiểm mới có thể lộ diện!”

“Thị vệ? Thị vệ có thể đi quản lý các cửa hàng của ta?” Ta thật rất tò mò, chỉ một cái thị vệ thôi mà cũng lợi hại như vậy sao!

Cái Liễu đại phu hạ độc hại ta kia, mặc kệ có phải do người khác sai khiến, ta nghĩ Vương gia nhất định sẽ không dễ dàng buông tha hắn! Hẳn là rất thảm!

“Lệ nhi, ngươi làm cái gì đó?” Tiểu thư của nàng bệnh hấp hối ở trên giường, mà nàng không lo lại ở trong này thêu cái gì đó!

“A không có gì a! Chính là thêu khăn tay!” Lệ nhi thẹn đỏ mặt, ta hiện tại liền nhìn ra nguyên nhân, chỉ cần Lệ nhi vẻ mặt hồng, khẳng định có liên quan đến Lăng Phong... Ha ha!

“Là thêu khăn tay cho Lăng Phong sao?!”

“A! Không phải! Tiểu thư!” Còn chối sao cô gái nhỏ, ta vừa thấy là biết ngươi muốn làm tặng Lăng Phong!

“Còn nói xạo? Nếu không phải Lăng Phong, ta liền tìm vợ tốt cho Lăng Phong!” Hừ! Chiêu này dung là lần nào cũng đúng a!

“Ai! Tiểu thư! Đừng!” Ha ha, ta đã nói mà!

“Hì hì, thừa nhận không phải tốt lắm sao! Ta cũng sẽ không trách ngươi! Nói đi? Các ngươi tiến triển tốt không?” Nha, nha, nha!

“Hồi tiểu thư... Như trước đây là giống nhau...” Lệ nhi không khỏi cúi đầu thất vọng, hai ngày này hai người đều không có thời gian gặp mặt, cho dù gặp mặt cũng là vội vàng đi qua, cho dù có rất nhiều lần gặp thoáng qua, lại chưa nói chuyện cùng nhau!

“Kia... Muốn tiểu thư giúp ngươi không?!”

“Thật vậy không? Tiểu thư?”

“Đương nhiên rồi! Tiểu thư ta khi nào lừa gạt ngươi chưa!” Tốt lắm, mục tiêu đã mắc câu” Nhưng... Ngươi phải đáp ứng giúp ta một điều kiện!”

“Tiểu thư người nói đi, chỉ cần Lệ nhi có thể làm, Lệ nhi khẳng định làm tốt!”

“Không có gì khó, ngươi nhất định có thể làm! Đêm nay Vương gia sẽ vào cung, có khả năng ngủ lại ở trong cung, ta đối với ám vệ trong Vương phủ thực cảm thấy hứng thú! Chúng ta đi cùng đi tìm được không?”

“A? Nhưng tiểu thư...”

“Không làm được à...! Ngươi vừa đồng ý với ta, tính nuốt lời sao...”

“Đúng rồi, Lệ nhi, ngươi có biết Liễu đại phu kia bị Vương gia xử trí như thế nào không?”

“Liễu đại phu? Vương gia nói không thể nói ra....” Quả nhiên, Vương gia đã giết hắn chết, ý định không muốn ta biết!

“Ngươi nếu không nói ta liền...” Hiện tại ta hé miệng ra chỉ là biết ta muốn nói cái gì! Không phải ta làm Lệ nhi khó xử, chỉ là chút sự tình nên biết, thì ta liền nhất định phải biết!

“Tốt lắm tốt lắm, tiểu thư, ta nói là được phải không!... Cái kia... Cả nhà Liễu đại phu đều bị xử tử... Còn tiệm thuốc của hăn bị niêm phong,... còn có những người lớn nhỏ trong đó, bao gồm những người trong cung có liên quan đến,... tất cả đều đã chết...” Lệ nhi ấp a ấp úng nói xong.

Khó trách không cho ta biết! Chánh chủ không dám động đến, chỉ biết lấy chút quyền thế liền khai đao lên dân chúng!

Bổn tiểu thư thực tức giận!

Chờ hắn từ trong cung trở về, xem ta tìm hắn tính sổ như thế nào!

Hiện tại? Bổn cô nương đi ra ngoài tìm ám vệ để chơi! Hắc hắc... ta thấy rất vui vẻ a!

Chương 49: Vương phủ bị đột nhập

Khó trách không cho ta biết!
Chánh phủ không dám động đến, chỉ biết lấy chút quyền thế liền khai đao lên dân
chúng!

Bổn tiểu thư thực tức giận!

Chờ hắn từ trong cung trở về,
xem ta tìm hắn tính sổ như thế nào!

Hiện tại? Bổn cô nương đi ra
ngoài tìm ám vệ để chơi! Hắc hắc... ta thấy rất vui vẻ a!

“Lệ nhi, đi, chúng ta đi ra
ngoài!”

Kỳ thật không thể trách ta
đối ám vệ tốt như vậy, chính là ta thật sự là chưa thấy qua ám vệ là cái gì!
Bọn họ ban ngày ở địa phương nào, sinh hoạt ra sao?! Ta đều thực không rõ, cho
nên ta... hôm nay... buổi tối.... tại đây... nhìn xem ám vệ có phải giống với
cảnh sát chìm ở hiện đai6 không...

Ta lôi kéo Lệ nhi ra cửa, đi
dọc theo hành lang, đi đến hoa viên bên kia, tìm đằng sau các hòn lăng bộ (núi
giả) — không tìm thấy!

Leo lên cây — không tìm thấy!

Vòm cầu bên trong — không tìm
thấy!

Rốt cuộc ở nơi nào? Hay căn
bản ở đây không có ám vệ!

Núi giả? Ta cảm thấy nơi đó
có khả năng nhất! Phía trong núi giả có thể dễ dàng giấu người! Nếu thật ám vệ
ở đó... Không thể nào lại ở nơi dễ dàng tìm thấy như vậy?

Ách? Có động tĩnh!

“Hư –” Ta ra hiệu cho Lệ nhi
chớ có lên tiếng.

Vì thế hai người chúng ta
lẳng lặng lặng nhìn núi giả di động!

Hàn quang chợt lóe, “sưu” một
tiếng, một đường kiếm hướng ta đánh úp lại!

Không phải chứ! Đây là ám vệ?
Có ám vệ nào xuất thủ trước chủ nhân của mình?

Ta thuận tay cởi xuống dây
đai lưng làm lộ ra một cây roi mềm dẻo tinh xảo, cổ tay dùng một chút lực, không
hề nương tay quất về phía Hắc y nhân!

Mà cùng lúc đó thì cũng có
rất nhiều Hắc y nhân đánh về phía ta! Trong tay bọn họ đều cầm kiếm, nhưng ta
không sợ vì ta biết roi là kẻ thù trời sinh của kiếm! Cuối cùng là hai tay làm
sao địch lại bốn tay a!

Lệ nhi!

Còn có ta và Lệ nhi không có
võ công lại cùng một chỗ! Nếu nàng xảy ra chuyện gì thì ta biết làm sao ăn nói
với Lăng Phong đây! Ta liều mạng chạy về bên cạnh nàng, thật ta có thể chọn
hướng ngược lại, chạy khỏi nàng nhưng mà ta thật sự lo lắng! Vậy bây giờ phải
làm sao mới tốt!

Tất cả đều do ta hại nàng!

Đột nhiên vài luồng bạch
quang (ánh sáng trắng) lóe lên, ta thấy ám vệ của vương phủ xuất hiện.

Ta cứ nghĩ rằng ám vệ đều
phải là mặc hắc y phục chứ. (Tác giả: Kỳ thật ám vệ quả thật là mặc hắc y phục,
chẳng qua vì tránh cho nhầm lẫn với các hắc y nhân muốn đột kích Vương phủ kia,
liền viết thành màu trắng! Màu trắng thật tốt! Lại đẹp! Ha ha.)

Chỗ này đã không cần đến ta
phải nhúng tay nữa, ta mang theo Lệ nhi thối lui đến chỗ an toàn.

Các ám vệ này giải quyết rất
nhanh những người đó, nhưng sau đó lại có một đám hắc y nhân khác xuất hiện, xem
ra bọn họ không đạt mục đích thề không bỏ qua! Mục đích là Băng Lạc hiên, xem
ra, mục tiêu của bọn họ là ta?!

Rốt cuộc là ai có thể đối ta
như thể có thâm cừu đại hận? Người trên giang hồ? Không đúng! Bọn họ căn bản là
không có ai biết Ngọc Băng Tuyền chính là Tử Yên!

Vậy chỉ có thể là người của
Thượng Quan Thanh!

—–Hoàng cung—–

“Hoàng Thượng! Cảnh Hi Vương
gia! Có chuyện không tốt!” Phúc công công vội vàng, không chờ thị vệ thông báo
liền chạy vọt vào nội điện!

“Đã xảy ra chuyện gì? Không
thấy trẫm đang cùng Vương gia có chuyện quan trọng thương lượng sao? Ngươi lại
lỗ mãng như thế, còn thể thống gì!?” Hoàng Thượng lớn tiếng quát!

“Hồi Hoàng Thượng! Có người
đột kích Băng Lạc hiên trong Vương phủ của Cảnh Hi Vương gia!”

“Cái gì?”

“Cái gì?” Hai nam nhân đồng
thời bất ngờ nói!

“Chuyện này chỉ có Thượng
Quan gia làm ra, hắn thật to gan! Mấy ngày trước, chuyện Tuyền nhi bị trúng độc,
ta còn chưa tìm bọn họ tính sổ! Bây giờ dám ban đêm tập kích Vương phủ!” Cảnh
Hi Vương gia tức giận đến mức, đỉnh đầu có khói nhẹ

“Cửu đệ! Vi huynh đã liên
lụy ngươi!”

“Hoàng huynh, thần đệ xin
được hồi phủ, xem Tuyền nhi có bị thương không!” Không đợi Hoàng Thượng đáp lời,
Cảnh Hi Vương gia liền chạy vội ra ngoài, thúc ngựa một đường trở về Vương
phủ!—

—–Vương phủ—–

Chỉ trong chốc lát, trên mặt
đất chỉ toàn là thi thể!

Ta trợn tròn ánh mắt, cố
không nhắm lại. Cảm giác như chết lặng! Một bên, Lệ nhi đã muốn nôn mửa đến
ngất xỉu, ta cũng không rãnh bận tâm. Chỉ nhìn chằm chằm một mảng huyết sắc
kia!

Quyền lợi tranh đấu rốt cuộc
là vì cái gì? Hy sinh nhiều mạng người như vậy! Chủ nhân của bọn họ không hề
xem tính mạng của bọn họ là đáng giá, chỉ biết bọn họ làm tay sai kiếm tiền
thôi!

Con người thật đáng buồn, chính
là bởi vì con người bị tiền tài, địa vị, quyền lợi, vật chất, ích lợi làm mờ
mắt, chưa bao giờ nghĩ sẽ vì cuộc sống mà sống, vì chính mình mà sống! Thế giới
này chính là như vậy, đây chính là nhân loại! Vì quyền lực, một đám, rồi lại
một đám người khác hoàn toàn không lo lắng, lấy kinh nghiệm người trước. [người trước ngã xuống, người sau tiến lên]!
Cho dù là trả giá chính máu tươi mình...

Chết không biết hối cải!

Nếu ta gia nhập vào cuộc
chiến giành quyền lợi này, như vậy là ta cùng bọn họ không phải giống nhau sao.
Thật đáng buồn! Không! Ta muốn cuộc chiến này sớm chấm dứt, không muốn người
khác lấy máu tươi làm tiền đặt cược, lấy sinh mệnh làm lợi thế...

“Tuyền nhi, Tuyền nhi!” Ta
nghe được tiếng của Vương gia gọi ta, nhưng tứ chi của ta lại không thể đáp
lại!

“Tuyền nhi, ngươi đừng làm ta
sợ!”

Ta dường như nhớ lại trạng
thái hai ngày trước của ta, khi ta bị trúng độc. Có lẽ hiện tại, là ta đã quá
mệt mỏi mà thôi!

Ta cần có thời gian để bình
tĩnh lại. Sau đó, thù mới hận cũ cùng nhau mà tính, những sinh mệnh vô tội này,
ta sẽ giúp các ngươi đòi lại công bằng!

“Tuyền nhi...”

Ta hung hăng nhắm hai mắt
lại! Không muốn nghe gì hết.

Cảm giác thân thể bị nhấc
bổng lên, hẳn là ta bị Vương gia bế lên...

Lệ nhi... Chắc đang ở cạnh Lăng
Phong! Có người chiếu cố nàng, ta an tâm rồi....

Ha ha, từ giờ trở đi ta sẽ
làm ác ma, còn quan tâm đến người khác làm gì?! Ta thực cảm thấy thế giới này
thật đáng sợ. Cảm thấy như bản thân mình lạc lõng trong một chỗ xa lạ, mà ta
không cách nào hòa nhập được với nó.

Lần đầu tiên, ta thấy thực sự
cần hắn, cần Vương gia của ta. Ta gắt gao ôm chặt hắn, chỉ cần ở trong long
ngực của nam nhân này, thì ta sẽ không còn cô đơn nữa. Ta tin điều đó!

“Tuyền nhi... Ta sẽ không cho
kẻ khác làm tổn thương đến ngươi... Tin tưởng ta! Ta sẽ bảo hộ ngươi... Ai làm
ngươi bị thương, ta sẽ đòi lại trên người bọn họ gấp trăm lần!” Ta nghe tiếng
nói ôn nhu bên như nỉ non...

Càng lúc càng nhẹ…

—–Linh hồn—–

Từ thân thể đang ngủ yên kia,
có một linh hồn đang nhẹ nhàng rút ra, bay bổng lên không trung.

Linh hồn và thể xác đã chia
lìa, tưởng chừng cảnh đó chỉ có ở trong mơ! Vừa thật lại vừa ảo...

Một cảm giác mãnh liệt truyền
đến, cảm giác cả người ta đang lơ lửng trong không trung. Rất nhẹ nhàng, mở mắt
nhìn xung quanh, ta quả nhiên đã ở không trung!

Chuyện gì đã xảy ra, ta quay
đầu, nhìn cơ thể của ta còn đang ngủ yên, còn ta, là cái gì? Hồn phách sao?

Nguyên lai thật sự có linh
hồn a.

Ta thật sự là may mắn, chuyện
kỳ lạ này ít người biết... Nhưng hình như linh hồn của ta càng lúc càng xa...

Ta đang nhìn thấy cái gì đây?

Ô tô? Biệt thự? Nhà bảo tàng?
Tháp tín hiệu?

Ta đã trở về hiện đại sao?

Chuẩn xác mà nói, là linh hồn
của ta về tới hiện đại!

Ta đang ở nơi nào?

Trước mắt là cảnh tượng xa lạ làm cho ta cảm thấy bất an...

Nhưng linh hồn của ta đang trở về hiện đại a!

Ta muốn về nhà, nhìn xem ba ba mụ mụ, xem bọn họ... Có khỏe không?

Đây chính là đường về nhà ta, đi qua một biệt viện lớn, sẽ gặp một vườn hoa
thiên lý, bên phải chính là nhà của ta. Nhưng tại sao, trên người bảo an đi qua
lại mặc đồ tang? Không phải ba ba mụ mụ có chuyện gì sao?

Ngoài đại sảnh, “di ảnh” – hình chụp của người đã mất, của ta được để chính
giữa, mụ mụ đang ngồi khóc ở sô pha, ba ba ở một bên an ủi...

Thật tốt, bọn họ không gặp chuyện gì!

“Thụy Hoa! Đừng đau buồn nữa, Tử Tuyền đã chết, ngay cả thi thể cũng chưa
tìm được, nàng thương tâm cũng là không làm nên chuyện gì!”

Thi thể không tìm được? Vận khí của ta không phải còn tốt lắm a!

Bất quá phỏng chừng có người ở nghe được thi thể chính mình không tìm thấy
sẽ nghĩ vận khí có vấn đề. Tựa hồ là chỉ có một mình ta có suy nghĩ như vậy a!

“Ta không tin! Ba đứa nhỏ, ngươi có biết không, ta cảm thấy Tuyền nhi đang
nhìn chúng ta! Nàng đang ở cạnh chúng ta!” Mụ mụ khóc rất nhiều, ta thấy thương
mụ mụ! Ta hiện tại thật sự đang ở bên cạnh hai người, vẫn đang nhìn hai người
đây!

Ta kiềm chế không cho nước mắt chảy xuống, kìm lòng không được vươn hai tay,
muốn ôm ôm ba ba mụ mụ, nhưng đã quên chính mình lúc này chỉ là linh hồn... Điều
này làm ta càng vô cùng đau xót, thật bi ai, cảm giác đau đớn khi phải nhìn
người thân đang khóc than vì mình, nhưng bản thân lại không thể làm gì được...

“Thụy Hoa, đừng như vậy, ta biết nàng rất khó chịu, tâm lý của ta cũng
không chịu nổi! Tai nạn máy bay đã qua bốn tuần, cho dù tìm thấy cũng không có
khả năng còn sống!” Ba ba nói.

Bốn tuần? Ta ở bên kia bốn tháng, nơi này mới bốn tuần sao?

“Nhưng là... Hài tử của ta!” Mụ mụ khóc đến hôn mê bất tỉnh...

“Thụy Hoa! Thụy Hoa! Ai đó kêu xe cứu thương dùm ta mau!”

“Thí chủ, tiền duyên đã hết, quý trọng hiện tại đi!”

Ai? Ai đang ở đó nói chuyện? Không cần! Ta không cần trở về! Mụ mụ! Mụ mụ!
Ta muốn đưa mụ mụ đi bệnh viện! Ta còn muốn đưa mụ mụ đi bệnh viện mà! Ta không
cần trở về!

Linh hồn ta dựa theo con đường cũ đi trở về, dần dần rơi xuống, kết hợp
cùng thân thể.

“Không cần!” Ta mở to mắt!

Ngước nhìn chằm chằm màn che
phía trên, nhè nhẹ từng đợt từng đợt bay bay lẫn lộn, tựa như này hai cái thế
giới này rối rắm không rõ!

“Tuyền nhi... Ngươi rốt cục
đã tỉnh!” Là Cảnh Chi... Hắn khẽ hôn đi khóe mắt ươn ướt của ta, nhưng nước
mắt lạnh lẽo của hắn lại rơi xuống trên mặt ta –

Ta dần dần khôi phục thái độ
bình thường, Vương gia ở cạnh đỡ ta ngồi dậy, tựa vào giường. Lúc này, ta mới
nhìn thấy được cha, nương, đại ca, nhị ca, Lệ nhi, Lăng Phong, Mộc Cần, Đình
Lịch, Bạch Chỉ, Phù Dĩ, Phù Cử, Cẩn Hoa, còn có một hòa thượng... Hắn là người
vừa mới đem ta gọi trở về sao!

“Trần duyên đã hết, quý trọng
hiện tại!” Tiếng nói kia dường như vẫn còn văng vẳng bên tai ta.

“Cha, nương, đại ca, nhị ca, Tuyền
nhi không tốt, hại mọi ngươi lo lắng!”

“Tuyền nhi, ngươi không có
việc gì là tốt rồi! Ngươi nếu vẫn chưa tỉnh lại, Vương gia chắc sẽ phải điên
mất!” Phụ thân nói.

Ta quay đầu nhìn xem Vương
gia của ta, hắn... Gầy thiệt nhiều! Ta nhẹ nhàng đưa tay, xoa khuôn mặt hắn...”
Cảnh Chi, ngươi gầy quá...” Giọng nói của ta yếu ớt đến mức, cánh tay giơ lên
cũng không nổi.

Bất quá Vương gia thật thực
hiểu ý, hắn gắt gao bắt lấy tay của ta, dán chặt trên mặt hắn...

“Ngươi không có việc gì là
tốt rồi!” Đem tay của ta đặt ở bên môi, hôn nhẹ...

“Vương gia, chúng ta đi về
trước, Tuyền nhi cần được nghỉ ngơi!” Nhị ca nói. Nhị ca là thần y, lời hắn nói
không có ai là không nghe.

“Thí chủ tiền duyên đã hết, quý
trọng hiện tại đi!”

“Đa tạ phương trượng, ngày
khác bổn vương nhất định vì Kim Thiền Tự trọng tố kim thân!” –Cúng tiền vàng.

A! Trọng tố kim thân, không
biết là bao nhiêu tiền a!

“Đa tạ thí chủ! Thí chủ công
đức vô lượng!”

Bỏ tiền ra, công đức liền vô
lượng!

“Các ngươi đều đi xuống hết! Nơi này có ta chiếu cố!”

“Dạ, Vương gia!”

Rất nhanh trong phòng cũng chỉ còn lại ta cùng Vương gia!

“Tuyền nhi! Ngươi... Thật là làm cho ta lo lắng gần chết!” Trong lời nói
của hắn vừa lo lắng, lại có trách cứ!

“Cảnh Chi... Muốn biết ta như thế nào không?”

“Ngươi nói đi....”

“Ta đã về nhà!”

“Ta không phải là người ở Ngọc Thiên, ta chỉ là linh hồn xuyên thời không...
Ta, đến từ tương lai!” Ta đem cuộc sống ở hiện đại, rồi rủi ro máy bay, chuyện
sau khi bị tai nạn, ta làm sao đến đây. Tất cả đều nói tỉnh lược cho hắn nghe.

“Chính là như vậy, sau vài ngày Ngọc Băng Tuyền bị rơi xuống nước, linh hồn
ta xuyên qua chiếm thân thể của nàng ta, thành Vương phi của ngươi!” Lại nói
tiếp, ta hiện tại không khác gì quỷ nhập vào con người!

“...” Sau một lúc lâu không nói gì, tay của ta khôi phục khí lực, khẽ vuốt
mặt hắn...

Tràn đầy nước mắt!

“Cảnh Chi... Sợ sao?” Tuy nói ta hiện tại xem như quỷ, nhưng nếu hắn nói
hắn sợ ta, phỏng chừng tâm ta sẽ rất đau!

“Không sợ!”

“Vậy vì sao ngươi lại khóc?”

“Đau lòng vì Tuyền nhi ở đó, không có đầy đủ thân...”

“Ô ô...” Ta nép trong lòng hắn, khóc ầm lên! Đối với hắn, ta có thể là
chính ta, không cần phải ngụy trang!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3