Nhật ký ma cà rồng (Tập 5) - Chương 02
Chương 2
Damon chỉ mất mấy tiếng đê tìm cái ăn. Có rất nhiều cô gái vẫn đang chìm trong giấc ngủ say – và anh thì có nhu cầu. Cơn đói mà sinh vật bí ẩn kia gieo vào trong anh vẫn còn rất thật, dù nó không thể khiến anh hành động như một con rối. Anh cần máu, và anh cần thật nhanh.
Chỉ sau khi đã ăn, anh mới lại suy nghĩ về những lời nói của vị khách lạ trong tấm gương của Caroline: cái con quỷ thực sự đội lốt người tình ấy đã nắm cô trong tay, dâng cô cho Damon để anh giết cô, kể cả khi vẫn đang giả vờ thương lượng với cô.
9 giờ sáng, anh lái xe dọc con đường chính của thị trấn, lướt qua một cửa hàng lưu niệm, mấy quán ăn và một cửa hàng bán thiệp chú mừng.
Gượm đã. Nó đây rồi. Một cửa hàng mới mở bán kính râm. Anh đỗ lại, ra khỏi xe với dáng bộ tao nhã như hàng thế kỉ nay vẫn thế mà không phải mất chút sức nào. Một lần nữa, Damon lại nở nụ cười hớp hồn trong chớp nhoáng, anh nhìn thấy chính mình trên lớp kính đen cửa sổ. Đúng vậy, anh nghĩ một cách lơ đãng: dù nhìn thế nào đi nữa, trông mình vẫn rất tuyệt.
Cánh cửa có một cái chuông phát ra âm thanh “tinh tinh” khi anh bước qua. Bên trong là một cô gái xinh xắn với mái tóc nâu buộc sau lưng, đôi mắt to màu xanh lục đang đứng như trời trồng .
Cô gái đã nhìn thấy Damon và cô cười ngượng ngùng.
“Chào”. Và kể cả khi anh chưa hỏi, cô đã nói thêm vào, giọng cô run run: “Mình là Page”.
Damon nhìn cô một lúc, ánh nhìn thong thả và kết thúc bằng một nụ cười chậm rãi tuyệt vời rất có vẻ “đồng lõa”: “Xin chào, Page” -anh nói,rất thoải mái.
Page nuốt cái ực: “ Tôi có thể giúp anh điều gì chăng?”
“Oh,có chứ” -Damon nói, vẫn nhìn cô “Tôi nghĩ là có”.
Anh làm bộ nghiêm túc: “Cô có biết là,” anh nói “rằng cô thực sự trông giống như một bà chủ một lâu đài thời Trung cổ vậy”.
Page ngạc nhiên,đỏ mặt nhanh chóng—và trông cô càng dễ thương hơn. “Tôi—tôi luôn ước ao mình sinh ra trong thời kì đó. Nhưng... làm sao anh biết ?”
Damon chỉ cười.
Elena nhìn Stefan với đôi mắt mở to màu xanh đen của thứ ngọc lưu ly tán xạ ánh vàng. Anh vừa nói cho cố biết là cô sẽ có một Vị Khách. Trong bảy ngày của cuộc đời mới, kể từ khi cô quay trở lại từ thế giới bên kia, cô chưa từng – chưa bao giờ có 1 Vị Khách.
Điều đầu tiên và lập tức phải làm đó là phải biết Vị Khách là cái thứ gì đã .
15 phút sau khi vào cửa tiệm bán kính râm, Damon đi bộ dọc theo vỉa hè, đeo một đôi kính mới hiệu Ray-Bans và đang huýt sáo.
Page đang có một giấc ngủ ngắn trên sàn cửa tiệm. Sau đó, sếp của cô ta sẽ bắt cô phải trả tiền cho cái kính hiệu Ray-Bans. Nhưng trong lúc này, cô đang cảm thấy ấm áp và hạnh phúc tột đỉnh – và cô sẽ có những kí ức ngây ngất mà cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.
Damon thích “shopping” qua những ô cửa sổ trưng bày, không hẳn giống như cách mà con người vẫn thường làm. Một người phụ nữ đứng tuổi đằng sau quầy hàng bán thiệp chúc mừng... không. Cái gã ở cửa hàng đồ điện… không nốt.
Nhưng… có gì đó lại thu hút anh về cửa hàng đồ điện. Ngày nay người ta phát minh ra nhiều thứ thật hay ho. Anh luôn có ý tậu một cái camera to cỡ lòng bàn tay. Damon thường đi theo những cám dỗ của bản thân và không cầu kì một khi đấy là trường hợp khẩn cấp. Máu là máu, dù cho nó đươc lấy từ động mạch nào chăng nữa. Một vài phút sau khi được chỉ cho xem cách làm một cái đồ chơi nhỏ xinh hoạt động, anh đã đi bộ trên phố với thứ đó trong túi áo.
Anh khá là khoái đi bộ, mặc dù mấy cái răng nanh đang lên cơn đau nhức. Thật lạ là, thay vì phải được no nê thì anh hầu như chả có gì trong bụng từ hôm qua tới giờ. Đó là lí do tại sao anh vẫn cảm thấy đói, thêm nữa là do tiêu hao năng lượng lúc tìm con trùng chết tiệt đó trong phòng Caroline. Bên cạnh đó, anh cũng lấy làm mừng vì các cơ bắp của anh vẫn hoạt động khá bình thường, không có dấu hiệu gì xấu; anh vẫn như một cỗ máy được tra dầu cẩn thận, mọi cử động đều dễ dàng.
Anh duỗi căng người, thoải mái tận hưởng điều đó như một loài động vật thuần túy, và rồi ngừng lại để nhìn lại mình qua ô kính cửa tiệm lưu niệm. Hơi “nhăn nheo” hơn mọi ngày, nhưng nói chung là vẫn đẹp như mọi khi. Và anh đã đúng, cái kinh hiệu Ray-Bans “hợp tông” quá đi. Cửa hàng lưu niệm đã được thuê lại, anh biết, bởi một bà góa với đứa cháu gái cực xinh, cực trẻ.
Bên trong tiệm mờ ảo và thoáng đãng.
“Cô biết không”, anh hỏi cô cháu gái khi cô đến trước mặt anh, “cô gây ấn tượng cho tôi rằng cô là một người thích đi đến nhiều nước trên thế giới”.
*
Đôi khi Stefan giải thích cho Elena rằng Những Vị Khách là những người bạn của cô-những người bạn tốt và anh muốn cô thay đồ. Elena không hiểu được tại sao. Nó nóng lắm. Cô được mặc váy ngủ buổi đêm (ít nhất là hầu hết mọi đêm), nhưng ban ngày thì ấm hơn nhiều, và cô thì đâu có váy - ngủ - ban-ngày.
Bên cạnh đó, những thứ quần áo mà Stefan đưa cho cô – một chiếc quần Jean bó ống và một chiếc áo thun có cổ khá là to – tất cả-có gì đó – bằng cách nào đó-không đúng tẹo nào. Khi cô chạm vào chiếc áo thun, cô thấy hiện lên những khung cảnh về hàng trăm người phụ nữ trong một căn phòng nhỏ, tất cả đều đang dùng những chiếc máy may trong ánh sáng mờ mờ, và tất cả đều đang làm việc hối hả.
“Những công xưởng?”, anh nói, hơi giật mình khi cô cho anh thấy hình ảnh trong đầu cô. “Những thứ này ấy hả?” Anh vội quăng mấy thứ quần áo trên sàn nhà vào tủ.
“Thế còn cái này thì sao?” Stefan đưa cho cô một cái áo phông khác.
Elena xem xét cái áo kĩ lưỡng, thậm chí áp nó vào má. Không công xưởng, không người phụ nữ dùng máy may nào hiện lên cả.
“Uhm, thôi được” -Stefan nói. Nhưng Elena thì đang đông cứng người lại. Cô tới bên cửa sổ rồi nhìn chăm chú ra bên ngoài.
“Có chuyện gì vậy em?”
Lần này, cô gửi tới anh chỉ một hình ảnh. Anh nhận ra nó ngay lập tức.
Damon.
Stefan cảm thấy ngực anh như thắt lại. Anh trai của anh đã khiến sự tồn tại của anh trở nên đau khổ nhất có thể trong gần nửa thiên niên kỉ. Lần nào anh tìm cách tránh xa anh ta ra, Damon lại dõi theo anh, tìm kiếm anh để… để làm gì kia chứ? Trả thù? Để thỏa mãn? Họ đã giết nhau, cùng một lúc, vào thời kì phục hưng của nước Ý. Kiếm của người này đã cắm ngập vào trái tim của người kia, trong một cuộc đấu tranh giành một nữ vampire. Tất cả mọi thứ đều chệch hướng kể từ lúc đó.
Nhưng anh ta cũng vài lần cứu mạng anh-Stefan hồi tưởng lại, đột nhiên thấy bồi hồi. Hai người còn hứa sẽ trông chừng nhau, chăm sóc cho nhau...
Stefan thình lình quan sát Elena. Cô là người duy nhất đã khiến hai anh em phải cùng thề điều đó-khi mà cô đang hấp hối. Elena nhìn lại anh,với đôi mắt non nớt màu xanh sẫm ngây thơ.
Dù thế nào đi nữa,anh phải trao đổi với Damon-người đang đỗ chiếc xe Ferrari của anh ta cạnh chiếc Porsche của Stefan trước cửa nhà trọ.
“Ở lại đây và... -và tránh xa cửa sổ ra nhé em, anh xin đấy” Stefan vội nói với Elena. Anh nhanh nhẹn di chuyển khỏi phòng, đóng cửa lại với những bước chân gần như là chạy.
Anh thấy Damon đang tựa vào chiếc Ferrari, đang quan sát bên ngoài khu nhà trọ - đầu tiên là qua chiếc kính râm,sau đó gỡ hẳn kính ra. Biểu hiện của Damon nói lên rằng khu nhà trọ trông vẫn thế, dù nhìn nó theo cách nào đi nữa.
Nhưng đó không phải là mối bận tâm hàng đầu của Stefan mà đó là tầm ảnh hưởng của anh ta, cả cái mùi toát ra từ anh ta-cái mùi vị không một người bình thường nào cảm nhận được chứ đừng nói là ngửi thấy.
“Anh đang làm cái gì ở đây vậy?” Stefan hỏi, cảm thấy hơi quá shock kể cả với một lời chào hỏi thông thường.
Damon ném cho anh một nụ cười 250 wat (đơn vị đo cường độ dòng điện). “Vẫn như cũ nhỉ”,anh nói ,kèm theo một tiếng thở dài. “Oh, anh vừa đi mua sắm một chút”. Anh lướt nhẹ tay qua cái thắt lưng da mới, chạm vào túi áo trong có cái camera, đẩy đẩy chiếc kính hiệu Ray-Bans. “Em có tin được không, cái thị trấn bụi bặm này có mấy cửa hàng khá khẩm lắm. Và anh thì thích mua sắm.”
“Ý anh là... ăn trộm ấy hả. Mà đó là chưa tính đến một nửa của những gì tôi có thể “ngửi” ra được từ anh. Anh đang hấp hối hay chỉ là đang phát điên thế hả?” Đôi lúc, khi một vampire bị đầu độc hay không chống lại nổi một trong số những lời nguyền bí ẩn hoặc bị một vài căn bệnh gây ảnh hưởng, họ sẽ cảm thấy bị kích thích, không thể kiểm soát được hành động đối với bất cứ cái gì-bất cứ ai-trong tầm tay của họ.
“Anh chỉ hơi đói bụng chút”, Damon đáp lại lịch sự, trong lúc vẫn tiếp tục quan sát ngôi nhà trọ. “Mà có chuyện gì với phép lịch sự tối thiểu của em thế hả? Anh đã lái xe cả một đoạn đường dài đến đây và đáng lẽ ít nhất anh cũng phải được nghe câu ‘Chào, Damon’ hay ‘Rất vui dược gặp anh, Damon’ chứ nhỉ. Không, và thay vào đó, anh lại nghe thấy: ‘Anh đang làm cái gì ở đây vậy Damon’” Anh nhại lại câu đó với một chút mỉa mai, châm chọc. “Anh tự hỏi Thánh Marino (một vị thánh đại diện cho lòng tốt) sẽ nghĩ sao về chuyện này, hả cậu em trai bé nhỏ?”.
“Thánh Marino…”, Stefan lặp lại qua kẽ răng, tự hỏi làm sao lúc nào Damon cũng mặt dày đến vậy – hôm nay anh ta còn định làm gia sư cho anh về lòng tốt và phép xã giao nữa à. “… Đã trở về với cát bụi từ hàng trăm năm trước rồi – và chúng ta cũng nên như thế từ lâu. Tôi không còn thấy lí do gì để tiếp tục cuộc nói chuyện này, anh trai ạ. Tôi hỏi anh anh đã làm gì,và anh biết ý nghĩa của nó – hẳn là anh đã hút máu của một nửa số con gái trong thị trấn này rồi”.
“Con gái và phụ nữ” Damon sửa lại, những ngón tay làm đông tác khôi hài. “Chúng ta nên nói cho đúng, phải không nào. Và có vẻ như em nên xem lại chế độ ăn uống của mình. Nếu em uống nhiều hơn một chút,em sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Ai mà biết được?”.
“Nếu tôi uống nhiều hơn ấy hả---?” Có nhiều cách để kết thúc điều này, nhưng không có cái nào anh thấy phù hợp hết. “Thật tiếc…”, anh nói ngắn gọn trước Damon , “... rằng anh sẽ chẳng bao giờ trưởng thành thêm 1 mili mét nào dù anh có sống thêm bao năm đi chăng nữa. Và giờ thì, tại sao anh không nói toạc ra là anh đang làm gì ở đây, sau khi đã để lại cho tôi xử lý một đống lộn xộn trong thị trấn-tôi hiểu rõ anh mà”.
“Anh đến đây vì muốn lấy lại cái áo jacket của anh”, Damon nói thẳng tưng.
“Sao anh không tự đi ăn cắp một cái khác ấy--?” Stefan đột ngột cảm thấy mình bị nhắc bổng lên trong không trung, bay một đoạn, rồi bị găm vào một trong những hành rào của bức tường phía sau, khuôn mạt Damon tiến tới sát mặt anh.
“Anh không ăn cắp cái gì cả, cậu bé ạ. Anh trả cho chúng – bằng thứ tiền riêng của anh. Những giấc mơ, những ảo tưởng, và niềm vui vượt lên thế giới này”. Damon nhấn mạnh những từ cuối cùng, vì anh biết chúng sẽ khiến Stefan bực mình.
Stefan đang rất bực – đồng thời cũng lưỡng lự. Anh biết Damon quan tâm tới Elena. Thế là quá đủ phiền phức rồi. Nhưng ngay bây giờ, anh có thể thấy một tia lạ lùng trong mắt Damon. Giống như là trong một giây, con ngươi anh ta phản chiếu một đốm lửa. Và bất kể Damon đã làm gì hôm nay, tất cả đều không bình thường. Stefan không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh biết Damon nên sớm kết thúc chuyện đó.
“Nhưng một vampire thật sự thì không phải trả bất cứ cái giá nào”. Damon nói với cái giọng chế nhạo nhất anh có. “Sau tất cả, chúng ta quá tội lỗi và nên biến thành tro bụi. Phải không nào, cậu em bé nhỏ?” Anh xoay xoay bàn tay với chiếc nhẫn ngọc thạch giúp giữ cho anh không biến thành cát bụi giữa ánh nắng mặt trời chói chang. Và Stefan cử động, Damon dùng bàn tay đó kẹp, ghim chặt nắm đấm của Stefan vào tường.
Stefan giả bộ di chuyển sang trái nhưng rồi lại ngoặt sang phải hòng thoát khỏi vòng kìm tỏa của Damon. Nhưng Damon nhanh lẹ như một con rắn – không, thậm chí là nhanh hơn. Nhanh hơn mọi khi. Nhanh và mạnh với tất cả số máu mà anh ta vừa rút được.
“Damon, anh…” Stefan quá giận dữ đến nỗi một lúc sau tâm trí anh mới bình tĩnh trở lại, cố gắng tấn công vào phần dưới của Damon.
“Đúng, là tao, Damon” Damon nói với một chất giọng như có nọc độc. “Và tao không trả cho cái gì tao không thích; tao chỉ Lấy đi mà thôi. Tao lấy những thứ tao muốn, và không trả lại cái gì cả.”
Stefan nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen tuyền đang sôi lên của anh trai, và anh nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ nhảy múa trong đó.Anh tập trung suy nghĩ. Damon thường hay tấn công, hay xúc phạm anh. Nhưng không phải theo cách này. Stefan đã hiểu anh ta trong một thời gian quá dài đến nỗi biết điều gì bình thường, điều gì không. Damon giờ như đang bị kích động vậy. Stefan cố gắng gởi một tia năng lượng truyền đạt đến anh trai, giống như cách mà sóng radar dò tìm hoạt động, anh muốn hiểu điều bất thường đang xảy ra ở đây.
“Ha,tao thấy là mày cũng nhạy bén đó, nhưng chẳng tích sự gì đâu”. Damon nói với âm điệu méo mó, và rồi bất chợt, bên trong Stefan như bị lửa thiêu đốt, như thể anh đang trong cơn hấp hối, Damon đang dùng sức mạnh cuồng bạo của mình trói chặt sức mạnh của anh.
Giờ, bất chấp đau đớn, Stefan nhất định phải giữ mình tỉnh táo, anh tiếp tục suy nghĩ chứ không chỉ cố gắng chống cự. Anh di chuyển một chút, xoay cần cổ, nhìn hướng vào cánh cửa khu nhà trọ. Chỉ cần Elena vẫn còn bên trong…
Nhưng thật khó để nghĩ về bất cứ điều gì khi mà sức mạnh của Damon vẫn cuốn chặt tâm trí anh. Anh thở đốc và nặng nề hơn.
“Đúng rồi” Damon nói “Vampire chúng ta lấy đi mọi thứ– bài học đầu tiên mày cần phải học”.
“Damon, chúng ta cần chăm sóc lẫn nhau – chúng ta đã hứa---”
“Đúng, và tao đang “chăm sóc” mày đây.”
Rồi Damon cắn anh.
Damon làm anh chảy máu.
Điều đó thậm chí còn đau đớn hơn cả luồng sức mạnh đang quật anh tơi bời kia, Stefan cố giữ mình vững vàng, anh cần phải chống cự. Những cái răng sắc như dao kia đáng lẽ không làm anh đau nếu như chúng không cắm quá sâu vào động mạch cổ. Lúc nãy Damon dồn anh vào một góc – và giờ chộp tóc anh, giơ lên một cách cố ý.
Và cơn đau khủng khiếp tràn tới. Cơn hấp hối đến với anh vì cảm nhận được máu tuôn trào ra ngoài, mặc cho ý chí và sự kháng cự của bản thân. Đó là nỗi thống khổ mà con người có thể so sánh với việc linh hồn bị xé toạc khỏi cơ thể sống. Con người sẽ tình nguyện làm bất cứ thứ gì chống lại điều đó. Với tất cả những gì Stefan biết thì đây chính là nỗi đau đớn thể xác kinh khủng nhất từ trước đến nay mà anh từng trải qua. Và rồi, nước mắt tuôn ra, lăn sang hai bên thái dương, thấm vào những lọn tóc xoăn đen của anh.
Tệ hơn, với tư cách một vampire, thật xấu hổ khi bị một vampire khác coi anh như một con người, dùng anh như dùng một bữa ăn. Trái tim Stefan đập thình thịch, nỗi đau của anh lại như tăng gấp đôi, anh cố gắng chịu đựng cơn đau cùng sự nhục nhã khi bị Damon “sử dụng”. Nhưng ít nhất thì -tạ ơn Chúa –Elena đã nghe lời anh và ở lại trong phòng.
Lúc anh bắt đầu tự hỏi phải chăng Damon thực sự đã phát điên, thực sự có ý muốn giết anh thì bằng một cái xô làm anh mất thăng bằng, Damon thả anh ra. Stefan hơi hụt đi, anh ngã, rồi anh lập tức lăn sang một bên và nhìn lên, Damon lại đứng trước mặt anh lần nữa. Anh ta dí dí ngón tay vào chỗ da trên cổ bị xé toạc lúc nãy của anh.
“Và bây giờ” Damon nói một cách lạnh lùng, “chú sẽ đứng lên, vào lấy cho anh cái áo jacket của anh”.
Stefan đứng đậy một cách từ tốn. Anh biết Damon hẳn đang rất thích thú với sự nhục nhã của Stefan, quần áo Stefan nhăn nhúm và bê bết cả đống bùn, đất, lá, cỏ từ mấy luống hoa của Mrs. Flower cho anh. Anh cố gắng dùng một tay chùi sạch tất cả, tay còn lại vẫn giữ rịt lên vết cắn.
“Sao im lặng thế”, Damon nhận xét, đứng cạnh chiếc Ferrari, nói bằng giọng lưỡi, đôi mắt thì ti hí lại hả hê: “Không đáp trả lại à? Không một lời nào hả? Vậy anh nghĩ anh nên dạy cho chú bài học này thường xuyên hơn mới được.”
Stefan đang gặp khó khăn khi cố di chuyển. Well, mọi thứ trở nên đúng như anh đoán-anh vừa nghĩ vừa quay người lại, tiến về phía nhà trọ. Và rồi anh khựng lại.
Elena đang đứng tựa vào cửa sổ, tay giữ áo jacket của Damon. Biểu hiện của cô rất điềm tĩnh, nhưng cũng chỉ ra rằng cô đã thấy tất cả.
Đó là một cú shock với Stefan, nhưng anh biết nó còn shock hơn đối với Damon.
Elena vò cái áo jacket trên tay ,rồi cô ném nó đi, chiếc áo rơi xuống đúng chỗ Damon đứng, che phủ bàn chân anh.
Như đáp lại sự ngạc nhiên của Stefan, mặt Damon tái mét. Anh ta nhặt lấy cái áo jacket giống như thể anh ta không muốn chạm vào nó. Cặp mắt anh ta dán chặt vào Elena một lúc. Sau đó, anh ta chuồn thẳng vào xe.
“Tạm biệt, Damon. Tôi không thể nói đó là một vinh hạnh được… đón tiếp anh tại đây”.
Không một lời thốt ra, nhớn nhác nhìn xung quanh như một đứa trẻ hư vừa bị phát hiện, Damon chỉ đáp:
“Để tao được yên”, anh nói với giọng nhỏ và yếu ớt.
Anh lái xe đi, để lại đàng sau những đám bụi và sỏi đá.
Đôi mắt Elena dường như không còn giữ được bình tĩnh khi Stefan đóng cảnh cửa phòng lại đàng sau. Mắt cô lấp lánh với ánh nhìn suýt làm anh khựng lại bên ngạch cửa.
Anh ta làm anh đau.
“Anh ta làm tất cả mọi người đau. Dường như anh ấy không bao giờ ngừng việc đó lại. Nhưng hôm nay anh ấy có gì đó rất kì lạ. Anh cũng không biết đó là gì. Bây giờ thì anh chẳng quan tâm đến chuyện đó nữa. Bởi, coi em kìa, em đã bắt đầu biết dùng các câu đơn giản rồi kìa!”
Anh ta là… Elena ngừng lại, và lần đầu tiên kể từ khi cô mở mắt tại khoảng rừng thưa nơi cô được hồi sinh, một cái nhăn trán xuất hiện trên khuôn mặt cô. Cô không thể thấy bất cứ hình ảnh nào, cô không biết từ ngữ nào để có thể diễn tả điều này. Một thứ bên trong anh ta. Đang phát triển bên trong anh ta. Giống như… một ngọn lửa băng giá, ánh sáng u ám và... ẩn giấu… và… lửa… thiêu đốt từ trong ra ngoài.
Stefan cố liên kết tất cả những điều cô cho anh thấy lại với nhau nhưng không hiểu gì cả. Anh vẫn thấy xấu hổ vì Elena đã nhìn thấy mọi chuyện xảy ra. “Tất cả những gì anh biết đó là bên trong anh ta là máu của anh, và của nửa số cô gái trong thị trấn này.”
Elena nhắm chặt mắt, lắc đầu một cách chậm rãi. Và rồi, như đã quyết định không dấn sâu vào điều đó thêm nữa, cô vỗ nhẹ vào chiếc giường bên cạnh cô.
Lại đây, cô nhìn lên và đề nghị anh một cách tự tin. Màu vàng trong mắt cô dường như đang phát tán mạnh mẽ hơn. Hãy để em… làm nỗi đau… biến mất.
Stefan không tiến lại chỗ cô ngay và cô thì cứ giơ tay ra một cách kiên trì. Stefan biết rằng anh không nên để cô làm thế, anh đã bị thương – và vết thương nặng nhất chính là sự kiêu hãnh của anh .