Nhật ký ma cà rồng (Tập 5) - Chương 12
Chương 12
Tất cả ùa về trong anh: những lối đi chật hẹp,những ô cửa sổ tí xíu, mùi ẩm mốc của sách cũ…
50 năm trước anh đã tới Bỉ và đã rất ngạc nhiên khi tìm thấy một quyển sách được viết bằng tiếng Anh, trong đó đề cập tới những chủ đề không ngờ vẫn còn tồn tại trên đời.
Nhưng sự thực nó đã ở đó – lớp bìa rắn phủ đầy rỉ sét và không thể đọc ra được tựa (nếu thực sự nó có một cái tựa). Bên trong thì trang mất trang còn vì vậy cũng không thể đoán nổi tác giả là ai (nếu thực sự tên tác giả từng được in ra). Mỗi công thức, bùa ngải, thần chú được ghi trong các mẩu giấy đó đều liên quan tới những tri thức bị cấm.
Damon có thể dễ dàng nhớ được thần chú đơn giản nhất trong số đó:
“Ye Bloode of ye Samphire or Vampyre iƒfair goode aƒa general physic for all Maladieƒor mischief Done by those who Dance in the Woodeƒat Moonspire.”
Lũ malach đó hẳn đã giở trò trong khu rừng, và hiện tại là tháng Trăng Áp Đỉnh – tháng hạ chí theo như ngôn ngữ cổ xưa.
Damon không muốn bỏ mặc Bonnie nhưng cũng không muốn Elena nhìn thấy những điều anh sắp làm.
Anh phanh áo sơ mi của mình trong lúc vẫn đang giữ cho đầu Bonnie nổi bên trên mặt nước nhuộm hồng. Anh luôn giắt bên hông một con dao làm bằng gỗ lim. Giờ anh lôi nó ra và với một động tác nhanh gọn, anh dùng nó tự cứa vào cổ mình.
Máu đã chảy ra. Vấn đề bây giờ là làm sao để Bonnie uống được nó. Giắt lại con dao vào chỗ cũ, anh nâng cô lên khỏi mặt nước, cố gắng áp môi cô vào vết cắt.
“Không, chuyện này thật là ngu ngốc” – cái tôi mới sinh trong anh lên tiếng – “Cô ấy sẽ lại nhiễm lạnh và mày thì không có cách nào khiến cô ấy nuốt vào được.” Vì vậy anh để Bonnie ngả người vào dòng nước và tiếp tục suy nghĩ. Anh dùng con dao một lần nữa, lần này tự cứa vào cổ tay mình. Anh cứ cứa vào các tĩnh mạch cho tới khi máu hết nhỏ giọt “drip-drip” và tuôn xối xả. Sau đó anh kề cổ tay vào mồm Bonnie, tay kia vẫn đỡ gáy cô. Miệng cô hơi hé ra và dòng máu đỏ sẫm cứ thế tuồn vào một cách trơn chu và cô nuốt vào từng ngụm nhỏ. Sự sống đã trở về trong cô.
“Cứ như là cho chim non ăn ấy” – anh nghĩ, lòng thầm cảm ơn trí nhớ, sự lanh lẹ và… cảm ơn chính bản thân anh.
Như thường lệ, anh nở một nụ cười chói lóa không – vì – gì - cả.
Nhưng chỉ khi việc này có hiệu quả.
Trong lúc vẫn đang giữ Bonnie, Damon hơi chuyển động để tìm một tư thế thoải mái hơn. Anh tăng thêm nhiệt độ của nước và biết rằng cho cô uống máu cũng đòi hỏi sự khéo léo và không được chậm trễ. Mà chuyện này cũng hay hay. Nó làm anh cảm thấy có đôi chút kì cục bởi ngay bây giờ, ngay tại đây đang có một vampire không những không hút máu từ một con người mà còn cố cứu sống cô ta bằng cách cho cô ta uống máu của chính nó.
Mà còn hơn thế ấy chứ. Để giữ gìn thanh danh cho Bonnie, anh đã phải cởi quần áo của cô bằng sự nỗ lực, tính đếm và tuân theo tất cả các chuẩn mực đạo đức của con người. Điều đó cũng thật thú vị. Đương nhiên không thể chối cãi là anh đã “thấy” cơ thể của cô nhưng dù sao thì việc anh cố làm mọi thứ cho “đúng luật” cũng đã đủ kinh dị rồi đấy chứ.
Đây có thể trở thành cú đáp trả của anh đối với Stefan. Mà không, Stefan đã có Elena – người từng là con người, vampire, linh hồn vô hình,và giờ xuất hiện như một thiên thần sống (nếu thiên thần thực sự tồn tại). Có Elena đã là quá đủ. Anh nhận ra rằng trong mấy phút trở lại đây anh không còn nghĩ về Elena – và đó là một kỉ lục trong suốt cả đời tìm kiếm Elena của anh.
Anh nên gọi cô, đưa cô vào đây và giải thích mọi chuyện xảy ra để cô không có lí do mà “bộp” vỡ sọ anh ra. Mọi việc nên thế thì hơn.
Đột nhiên Damon nhận ra rằng anh không còn cảm giác được sự hiện diện của Elena trong phòng Stefan nữa. Nhưng trước khi anh kịp tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra thì “cạch”, có tiếng bước chân vang và rồi lại “cạch” phát nữa ở khoảng cách gần hơn. Và rồi cửa phòng tắm bị đá tung, mở toang hoang bởi Kẻ Tầm Thường Ồn Ào Phiền toái… (Mortal Annoying Troublesome).
Matt hùng hổ xông vào, hai chân vẫn còn liêu xiêu và cậu cúi xuống giằng hai người ra.
Gò má rám nắng của cậu bỗng dưng ửng lên màu hoàng hôn bởi trên tay cậu đang cầm là… cái áo lót màu hồng be bé của Bonnie. Cậu luống cuống buông nó ra như thể cái áo vừa cắn cậu và rồi lại nhặt nó lên, ngượng ngùng xoay người hướng về phía Stefan – người đang tiến vào phòng. Damon thích thú dõi theo tất cả những điều đó.
“Làm sao giết vampire đây Stefan? Có cần một cái cọc không? Anh có thể giữ hắn ta trong khi tôi… bởi vì… Máu! Hắn đang hút máu Bonnie kìa!” – Matt lắp bắp và nhìn cậu như thể sắp xông vào tấn công Damon đến nơi.
“Ý kiến tồi đấy nhóc ạ” - Damon thầm nghĩ.
Matt nhìn anh chằm chằm. Damon thì khoái chí: “Coi mình là quái vật à. Mọi chuyện ngày càng thú vị hơn đây”.
“Thả... cô… ấy… ra” – Matt nhả từng từ, thái độ rõ ràng toát ra vẻ hăm dọa nhưng nghe có vẻ - như Damon nghĩ là cậu đang nghĩ - rằng nói thế có thể áp đảo được Damon vậy.
“Tầm Thường Không Chịu Được” (Mortally Unable To Talk) – Damon nghĩ ngợi – “… nhưng ghép lại ta được…”---
“Mutt!” – anh nói thành tiếng, khẽ lắc đầu. Dù sao thì, trong tương lai điều này có thể nhắc anh nhớ…
“Mutt? Mày đang gọi---?Chúa ơi Stefan à, làm ơn giúp tôi giết tên này! Hắn đã giết Bonnie!” – Matt phun ra một lèo tất cả những lời đó mà không cần lấy hơi. Và trong phút chốc, Damon cảm thấy cơn giận của anh đột nhiên dâng lên như một ngọn lửa.
Thật ngạc nhiên là Stefan vẫn bình tĩnh. Anh kéo Matt ra đằng sau và nói, thái độ rõ ràng không chỉ là một lời đề nghị: “Lại chỗ Elena và Meredith và ngồi xuống đi”. Và rồi anh quay sang anh trai, hỏi một câu cũng không hoàn toàn là câu hỏi “Anh không hút máu cô ấy phải không?”
“Cái thứ độc kinh tởm ấy á? Không không, đó không phải sở thích của anh đâu em trai bé bỏng à.”
Môi Stefan hơi nhếch lên. Anh không tỏ thái độ gì, chỉ đơn giản nhìn Damon với một ánh mắt rất chi là... biết tỏng. Damon đã phải rất kiềm chế.
“Anh đã nói sự thực!”
“Sở thích – đó là điều anh định giải thích?”
Damon thả Bonnie ra, nhận thấy rằng nếu anh bất ngờ thảy cô vào bồn nước nhuộm máu thì đó sẽ là cơ hội để anh thoát khỏi mấy chuyện lộn xộn này, nhưng…
Nhưng… cô đang là con chim non của anh. Cô đã nhận được kha khá máu của anh và nếu tiếp tục nhận thêm nữa, điều đó sẽ có thể Biến Đổi cô. Nhưng nếu anh không đưa cho cô đủ máu thì phương thuốc sẽ thành công cốc. Bên cạnh đó, phép lạ sắp diễn ra.
Anh khép lại vết thương trên cổ tay, làm nó ngừng chảy máu và lên tiếng…
Cánh cửa lại bị mở cái rầm.
Lần này là Meredith xông vào, trên tay cô cầm áo ngực của Bonnie. Cả Stefan và Damon đều im bặt. Trong suy nghĩ của Damon, Meredith luôn là một người rất đáng sợ. Cô ta biết cách nhìn nhận tình hình – điều mà Mutt không thể. Cô cúi xuống, xem xét mớ quần áo trên sàn phòng tắm và hỏi Stefan “Cô ấy thế nào rồi?” (điều mà Matt cũng không thể nốt).
“Cô ấy sẽ ổn thôi” – Stefan đáp và Damon ngạc nhiên nhận ra anh cảm thấy… đương nhiên không phải là sự thở phào nhẹ nhõm mà là một cảm giác… như khi vừa hoàn thành mĩ mãn một nhiệm vụ. Đồng thời anh cũng tránh được hiểm họa đến từ Stefan đang đe dọa đến từng inch sự sống của anh.
Meredith hít vào một hơi thật sâu và rất nhanh, đôi mắt tràn đầy nét hoảng hốt cả cô khẽ nhắm lại. Khi cô làm thế, khuôn mặt cô trở nên rạng rỡ. Có lẽ cô đang cầu nguyện. Đã hàng thế kỉ trôi qua kể từ khi Damon còn cầu nguyện, bởi không lời cầu nguyện nào của anh được hồi đáp.
Sau đó Meredith mở mắt ra, lắc lắc đầu, trông cô có vẻ sợ hãi. Cô lấy chân lật lật đống quần áo trên sàn và chậm rãi nói vẻ cương quyết “Nếu những thứ này mà không cùng bộ với đồ Bonnie đang mặc trên người thì chúng ta có vấn đề cần giải quyết đấy.”
Vừa nói cô vừa quay quay cái áo ngực trên tay như thể nó là một lá cờ.
“Stefan có vẻ bối rối.Làm sao nó lại không hiểu câu hỏi đã rõ rành rành về mấy thứ đồ lót bị thất lạc này chứ?...” – Damon tự hỏi – “… Sao nó lại ngu đến khó hiểu vậy trời. Làm như Elena chưa từng mặc---”.
Và Damon đông cứng, không thể di chuyển trong giây lát bởi những hình ảnh vừa thoáng hiện trong đầu. Rồi anh lên tiếng. Anh đã có câu trả lời cho nghi vấn của Meredith.
“Cô có muốn lại gần và kiểm tra không?” – anh vừa hỏi vừa quay đầu ra chỗ khác vẻ đàng hoàng.
“Có, tôi muốn .”
Anh quay lưng lại phía cô trong lúc cô tiến lại gần bồn, nhúng tay vào làn nước màu hồng và khua khua chiếc khăn tắm. Anh có thể nghe thấy cô khẽ thở phào.
Cô nói khi anh quanh lại phía cô “Trên mồm anh có dính máu kìa.” Đôi mắt đen tuyền của cô dường như sẫm lại.
Damon rất ngạc nhiên.Hình như lúc nãy anh vừa cắn nhóc tóc đỏ và quên mất hay sao ấy nhỉ? Nhưng rồi anh nhớ ra nguyên do của việc đó.
“Anh đã cố hút chất độc ra phải không?” – Stefan lên tiếng và ném cho anh trai một cái khăn tắm sạch. Damon dùng nó để lau chỗ Meredith đang nhìn chăm chú và nhận ra có máu dây vào chiếc khăn. Thảo nào mà mồm anh cứ nhức nhối như lửa đốt. Thứ chất độc này thật kinh khủng mặc dù tác hại của nó với vampire không được như với con người.
Meredith tiếp tục “Và trên cổ anh cũng có máu kìa.”
Damon nhún vai “Một thí nghiệm thất bại.”
“Vậy là anh đã cứa cổ tay mình.Chuyện này là… có thực ha.”
“Tất cả vì con người ấy mà. Thế cuộc tra hỏi này kết thúc chưa vậy?”
Meredith ngồi phệt xuống. Anh có thể “đọc” được biểu hiện của cô và khẽ cười thầm.
TIN GIẬT GÂN! TIN GIẬT GÂN ĐÂY! MEREDITH VỪA BỊ LÀM CHO SỢ HÃI!!
Tréo ngoe thiệt. Anh biết cái nhìn của một người khi họ buộc phải từ bỏ việc đập nát đầu Damon.
Meredith nhổm dậy “Tôi có thể lấy thứ gì để giúp mồm anh ấy hết chảy máu bây giờ? Cái gì đó để uống chẳng hạn?
Trong Stefan như muốn bệnh. Vấn đề của Stefan ---à thì, một trong rất nhiều vấn đề của Stefan đó là anh ta nghĩ việc hút máu – dù chỉ nói đến thôi cũng thật tội lỗi.
Có lẽ chuyện này hoàn toàn là cú đáp trả. Damon nhận ra rằng con người – và cả vampire nữa – thường bị cuốn hút bởi những điều họ nghĩ rằng thật tội lỗi. Làm sao một người biết dừng lại khi anh ta biết chuyện anh ta đang làm là tội lỗi? -- Bởi vì anh ta bị chuyện đó phản lại.
Meredith quay lưng lại phía anh – điều đó chứng tỏ cô đã bớt sợ. Vì vậy, Damon đánh bạo trả lời câu hỏi khi nãy:“anh có thể uống gì?” của cô .
“Tôi có thể uống... chính cô. Phải, chính cô đấy người yêu dấu ạ.”
“Thế ra anh cũng có nhiều ‘người yêu dấu’ quá ha.” – Meredith nói vẻ bí ẩn. Trước khi Damon kịp hiểu rằng cô chỉ đang chơi chữ chứ không có ý bình luận đời tư của anh, cô đã quay gót đi – trên tay vẫn cầm chiếc áo lót.
Giờ chỉ còn lại Stefan và Damon.
Stefan rời mắt khỏi bồn tắm , bước lại gần. “Chú đã bỏ lỡ rất nhiều thứ đó đầu gỗ à.” – Damon nghĩ. Và “đầu gỗ” chính xác là từ mà anh đang tìm để diễn tả chuyện này.
“Anh đã làm rất nhiều điều vì cô ấy” – Stefan lên tiếng. Hình như nhìn thẳng vào Damon hay chiếc bồn đều khó khăn với anh, vì vậy anh chọn quay sang đối diện với bức tường.
“Thì chú đã dọa anh nếu anh không làm chú sẽ bụp anh còn gì. Mà thực sự anh cũng chả quan tâm có bị bụp hay không đâu.” – vừa nói anh vừa nở nụ cười chói lóa với Stefan và cứ giữ như thế cho tới khi Stefan chịu quay sang nhìn anh.
“Anh đã làm tốt nhiệm vụ được giao.”
“Chỉ với chú thôi em trai à, chú sẽ không bao giờ biết khi nào thì những chuyện này mới thực sự kết thúc đâu. Nào, giờ thì nói anh nghe ngoài đó thế nào?”
Stefan thở dài: “Ít ra anh cũng không phải loại run như cầy sấy khi phải đối mặt với người trên cơ mình.”
“Chú đang nói khéo để bảo anh ‘tránh qua một bên’ cho chú làm việc hử?”
“Không, tôi chỉ đang khen ngợi anh vì đã cứu sống Bonnie.”
“Làm như anh còn lựa chọn nào khác ấy. Thôi được rồi, dù sao thì..có phải chú đã giải độc cho Meredith không và—và… làm thế nào mà chú làm được ?”
“Elena đã hôn họ. Anh không nhận ra lúc cô ấy bỏ đi à? Lúc tôi mang họ về đây thì cô ấy đi xuống cầu thang, thổi hơi vào mồm họ và điều đó đã chữa lành cho họ. Từ những gì tôi nhìn thấy thì có vẻ như việc cô ấy biến hóa từ một linh hồn thành con người hơi chậm. Trông tình trạng của cô ấy bây giờ thì sự Thức Tỉnh chắc phải mất một thời gian nữa mới tới.”
“Ít nhất là cô ấy còn nói được. Mặc dù không nhiều nhưng chú cũng đừng đòi hỏi quá.” – Damon đáp, hồi tưởng lại cảnh tượng anh ngồi trong chiếc Porsche và Elena bay lơ lửng trên nóc xe như một quả bóng bay.
“Nhỏ tóc đỏ này chẳng hé răng lấy một lần…”- Damon càu nhàu và rồi nhún vai “… Cũng thế mà thôi.”
“Tại sao vậy Damon? Tại sao anh không chịu thừa nhận là anh anh quan tâm tới cô ấy, ít nhất là đủ quan tâm để cứu sống cô ấy mà không đòi hỏi gì? Anh biết là cô ấy sẽ nguy hiểm nếu mất quá nhiều máu…”
“Đó chỉ là một thí nghiệm thôi.” – Damon sửa lại.Và giờ mọi chuyện đã kết thúc. Bonnie có thể tỉnh lại hoặc không, có thể sống hoặc chết trong vòng tay của Stefan - không phải của anh. Anh đang ướt nhẹp, anh cảm thấy không thoải mái,tối nay anh chưa được ăn gì và đang đói cồn cào. Miệng anh thì bị đau.
“Giờ cô ta là trách nhiệm của chú…” – anh nói tỉnh bơ – “Anh đi đây. Chú và Elena và… Mutt có thể kết thúc---”
“Tên cậu ấy là Matt, Damon.Không quá khó để nhớ chứ.”
“Quá khó ấy chứ nếu chú hoàn toàn không có tí tẹo hứng thú gì với thằng nhóc ấy. So với những phụ nữ đáng yêu trong vùng này thì thằng nhóc chả khác nào lựa chọn cuối cùng cho một bữa ăn đạm bạc.”
Stefan đấm mạnh vào tường. Cú đấm của anh làm lủng một lỗ trên bức tường thạch cao đã cũ.
“Chết tiệt Damon. Con người không chỉ có giá trị như thế đâu.”
“Đó là tất cả những gì anh yêu cầu từ họ.”
“Anh chả bao giờ “yêu cầu” cả – đó mới là vấn đề.”
“Không quan trọng. Anh chỉ biết đó là tất cả những gì anh cần, những gì anh thích. Chú đừng có cố thuyết phục anh rằng còn những thứ hơn được điều đó. Và cũng đừng tự dối mình về một lối đi toàn mĩ cho một cuộc sống tốt đẹp.”
Stefan vung nắm đấm vào bên trái Damon trong khi anh đang phải đỡ đầu Bonnie ở phía đó. Anh không thể thản nhiên buông cô ra như anh vẫn thường làm được. Cô ta đang bất tỉnh, cô ta có thể chìm trong nước và chết ngay lập tức. Làm sao biết được loài người chết dễ thế nào, đặc biệt là khi họ đang bị nhiễm độc?”
Vì vậy thay vì tránh né, anh tập trung sức mạnh, dựng lên một màn chắn năng lượng bao phủ bên phải cằm của mình. Anh nhận ra anh sẽ không buông cô gái này, kể cả nếu anh phải nhận cú đấm đến từ Stefan - siêu – mạnh, kể cả nếu Stefan có làm hàm anh bể nát.
Nắm đấm của Stefan dừng lại cách mặt Damon chỉ vài milimet.
Một khoảng lặng kéo dài, hai anh em nhìn chăm chú vào nhau, người này cách người kia tầm 2 feet.
Stefan hít một hơi thật sâu và lùi lại “Nào, giờ anh chịu thừa nhận chưa?”
Damon thực sự bối rối “Thừa nhận cái gì?”
“Thừa nhận rằng anh có quan tâm đến họ và ở mức độ đủ để thà nhận một cú đấm vào mặt còn hơn để Bonnie chìm nghỉm dưới nước.”
Damon nhìn em trai chăm chú và rồi phá ra cười, nhận ra mình không thể ngừng lại.
Stefan cũng nhìn anh trai.Rồi anh nhắm mắt lại, hơi quay đi, nét mặt lộ vẻ đau buồn.
Damon vẫn không dứt được cơn cười.
“Và chú nghĩ… i. a... ha… ha.a… rằng anh quan tâm đến… u… hu. ha… ha... đến nhỏ này. ấy hả… a… haha. haha.”
“Vậy sao lúc nãy anh làm thế?” – Stefan mệt mỏi đáp lại.
“Anh đã… a… haha… ha… nói với chú rồi… hihi. Rằng đó chỉ là… ahaha… haha.” – Damon cười bể bụng, như thể cơn say máu và tất cả cảm xúc cứ lẫn lộn với nhau.
Đầu Bonnie chìm xuống nước.
Hai vampire cùng lao đến, đầu họ cụng vào nhau ở khoảng giữa bồn. Cả hai người đều sững sờ, tạm thời không nói được nổi một câu.
Damon không cười nữa. Anh đấu tranh như một mãnh hổ để đưa cô gái ra khỏi làn nước. Stefan cũng vậy và dường như anh đang chiếm lợi thế nhờ nguồn sức mạnh cùng phản xạ mới.
Trong suy nghĩ của Damon thì chỉ mới gần một giờ trước đó, cả hai người chẳng ai muốn hợp tác để cứu cô gái. Người nào cũng muốn làm việc đó một mình, và người nào cũng cố phá đám người còn lại.
“Tránh ra nhóc” – Damon gầm gừ, gần như rít lên vẻ đe dọa.
“Anh chẳng liên quan quái gì tới cô ấy. Anh mới là người phải tránh ra----”
Có thứ gì như bọt khí nổi lên và Bonnie đột ngột chồm dậy từ dưới làn nước.Cô ho sặc sụa và bật khóc, lên tiếng hỏi với tông giọng khiến trái tim của đá cũng phải mủi lòng: “Chuyện gì đang xảy ra vậy.”
Và đúng là có chuyện đang xảy ra. Con chim non nhem nhuốc của anh đã tỉnh lại, hai tay cô nắm chặt chiếc khăn tắm theo bản năng, mái tóc màu lửa dính trên đầu, đôi mắt nâu to tròn lóng lánh giữa những sợi tóc ướt. Ngắm nhìn cô khiến thứ gì đó trong anh trỗi dậy. Stefan vừa chạy đi để thông báo tin tốt cho mọi người và vì thế,trong giây phút này chỉ còn lại hai người họ: Damon và Bonnie.
“Nó có vị ghê quá.” – Bonnie khổ sở vừa nói vừa khạc ra nhiều nước hơn.
“Tôi biết.” – Damon đáp trong lúc vẫn nhìn cô chăm chú.
Anh cảm thấy thứ vừa trỗi dậy kia đang ngày càng ăn sâu vào linh hồn mình cho tới khi áp lực của nó khiến anh không thể chống đỡ nổi nữa.
Khi Bonnie chuyển tông 180 độ nói “Nhưng tôi vẫn còn sống”,khuôn mặt hình trái tim của cô ửng lên niềm hạnh phúc. Nhìn cô như vậy làm dấy lên trong Damon cảm giác tự hào ghê gớm. Dù sao thì CHÍNH anh là người mang cô trở về từ cơn lạnh giá chết chóc. Cơ thể ngấm đầy chất độc của cô đã được CHÍNH anh cứu lành, và CHÍNH máu của anh đã hóa giải và xua tan chất độc.
Và giờ cảm giác đó bừng lên.
Đối với Damon, thứ cảm giác ấy như thực sự hữu hình, nó làm hòn đá đang chắn ngang linh hồn anh vỡ tung và các mảnh vỡ cứ thế văng đi đâu mất .
Và có thứ gì đó trong anh đang hát. Anh ôm Bonnie, cảm nhận cái khăn tắm ướt qua lớp áo sơ mi bằng lụa của mình, và cảm nhận cơ thể mảnh mai của Bonnie bên dưới cái khăn. “Hoàn toàn là thiếu nữ, và không phải trẻ con” – anh nhận xét vẻ hơi choáng.
Mặc kệ những gì gọi là chuẩn mực đạo đức con người, anh ôm chặt cô nhưg thể anh đang cần máu của cô, như thể họ đang ở giữa một cơn biển động và nếu anh buông cô ra, cô sẽ biến mất.
Cổ anh đau nhói, nhưng hòn đá trong tâm hồn anh vẫn đang vỡ lách cách. Nó sắp nổ bung đến nơi và cái “tôi” của Damon mà nó kìm giữ bên trong sắp được tự do. Anh đang quá say trong niềm tự hào và niềm vui, phải, quá say trong niềm vui để có thể bận tâm đến thứ khác. Những vết nứt vỡ đang lan khắp bề mặt của tảng đá, các mảnh vụn bay tứ tán và…
Bonnie đẩy anh ra.
Không hiểu cơ thể mảnh mai của cô lấy đâu ra sức mạnh như vậy. Cô vùng ra khỏi vòng tay của anh,nét mặt hoàn toàn thay đổi: sợ hãi, tuyệt vọng và… đúng, cả sự ghê tởm nữa.
“Cứu!Ai đó, làm ơn, cứu tôi với!” – đôi mắt màu nâu của cô mở to, khuôn mặt trắng bệch.
Stefan đang ở gần đó. Tất cả những gì anh nhìn thấy cũng giống những gì Meredith – người vừa từ phòng khác gạt cánh tay anh xông vào nhìn thấy và cả Matt nữa. Ba người họ chen chúc trong căn phòng tắm nhỏ xíu. Bonnie thì nắm chặt chiếc khăn tắm, cố gắng dùng nó để che cơ thể, và Damon đang quỳ gối bên cạnh bồn tắm, khuôn mặt trở nên vô cảm.
“Làm ơn cứu với. Hắn ta đã nghe thấy mình kêu gọi như thế - mình có thể cảm thấy hắn ta phía trên nóc xe – nhưng hắn chỉ ngồi đó quan sát. Hắn ngồi đó và quan sát tụi mình chết dần. Hắn muốn tất cả mọi người chết hết, muốn máu tụi mình chảy ra cho đến khi không còn gì cả. Làm ơn làm hắn tránh xa khỏi mình với!”
Vậy đấy. Nhóc phù thủy này giỏi hơn những gì anh tưởng tượng. Không khó để nhận ra rằng khi một người nhận từ bạn thứ gì đó - bạn sẽ được đền đáp, nhưng thật khó để nhận ra người đó “giỏi” thế này. Dù sao thì, lúc đó cô ta đã nghe được một vài suy nghĩ của anh. Đó là khả năng đặc biệt của cô ta – con chim nhỏ… à không, không phải con chim nhỏ của anh, không phải khi Bonnie đang nhìn anh với nét mặt căm hận nhất có thể thế kia.
Và sự im lặng kéo dài. Damon có cơ hội để thanh minh nhưng tại sao anh phải quan tâm tới chuyện đó? Stefan hẳn phải hiểu rõ sự thực. Có lẽ Bonnie cũng vậy.
Khuôn mặt mọi người dần thay đổi với cùng một biểu cảm như thể đó là một căn bệnh truyền nhiễm.
Meredith vội vã tiến về phía trước, lấy tay quơ tạm một cái khăn tắm. Tay kia của cô đang cầm thứ đồ uống nong nóng gì đó và theo như cái mùi nó tỏa ra thì hẳn đó là cacao. Thứ đó đủ nóng để trở thành một vũ khí hữu hiệu và không thể tránh được kể cả đối với một vampire đang mệt nhoài.
“Đây…” – cô trấn an Bonnie – “… Bồ an toàn rồi. Stefan đã ở đây rồi.Mình ở đây và Matt cũng thế. Cầm lấy cái khăn này và quấn nó quanh vai đi nào.”
Stefan vẫn đứng lặng, anh đang quan sát mọi chuyện --- à không, quan sát anh trai mình. Mặt anh đanh lại, thốt ra một từ duy nhất:
“Ra ngoài.”
Bị đuổi như một con chó, Damon lần mò tìm chiếc áo jacket đằng sau lưng và hi vọng cũng tìm lại được khiếu hài hước vốn có của mình.Khuôn mặt mọi người xung quanh anh đều đang giống nhau – đanh lại như đá tảng.
Nhưng những khuôn mặt đó chẳng thể đanh cứng được bằng tảng đá đang bao quanh linh hồn anh: vừa được hàn gắn và tăng cường thêm một lớp giống như cách ngọc trai hình thành. Chưa khi nào nó bóp nghẹt linh hồn anh như thế này.
Damon muốn thoát khỏi căn phòng chật ních những người có nét mặt giống nhau này. Một trong sô họ đang nói: Meredith nói với Bonnie, Mutt – à không, Matt đang đơn thuần tuôn ra một tràng những lời xỉ vả… nhưng Damon không nghe rõ nổi một từ nào. Mùi máu đang xộc vào mũi anh nồng nặc. Tất cả mọi người ở đây đều mang những vết thương và mùi riêng của từng người quện vào nhau thành một thứ mùi tổng thể tấn công anh.Đầu óc anh quay mòng mòng. Anh cần phải ra khỏi đây ngay lập tức trước khi anh chộp lấy một cái động mạch bất kì và hút nó đến khô kiệt. Hơn cả sự choáng váng, giờ anh đang rất nóng và… rất khát.
Rất, rất khát. Anh đã làm nhiều việc trong một thời gian dài mà không hề “ăn” và giờ thì bị một đống “con mồi” vây quanh.Họ xếp thành vòng quanh anh, làm sao anh có thể ngăn minh chộp lấy một người bây giờ? Hay là cứ chộp lấy một đứa và…
Nhưng còn một người mà anh chưa thấy và cũng không muốn thấy. Nếu khuôn mặt đáng yêu của Elena mà cũng biểu hiện giống như những khuôn mặt đang vây quanh anh lúc này thì… thật là một bi kịch. Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến anh làm mình phải tự bình tĩnh lại.
Nhưng tréo ngoe thay, ngay khi Damon vừa ra khỏi phòng tắm, Elena đã ở ngay trước mặt anh – đang bay lơ lửng như một con bướm ngoại cỡ. Ánh mắt anh bắt gặp thứ mà anh không muốn nhìn thấy nhất: nét mặt của cô.
Biểu hiện của Elena dường như không giống những người khác. Trông cô có vẻ lo lắng và buồn rầu nhưng biểu hiện không có lấy một tia ghê tởm hay căm ghét giống như những người khác.
Và cô lên tiếng – vẫn băng cách thức thần giao cách cảm lạ lùng đó, nhưng chính điều này đã giúp cô đạt được nấc thang mới trong giao tiếp.
“Da---mon”
“Hãy kể về tên malach. Làm ơn mà.”
Damon nhướn mày nhìn cô. Kể với cả đống người kia về bản thân anh á? Cô ấy đang nghiêm túc đấy à?
Bên cạnh đó, tên malach kia cũng chưa hoàn toàn làm chuyện gì với anh. Nó chỉ mới làm phiền anh trong vài phút, vậy thôi. Vì vậy không thể đổ lỗi cho tên malach ấy về bất kì chuyện gì. Anh tự hỏi phải chăng Elena đã lưu ý đến nội dung ảo tưởng lúc đó của anh.
“Da---mon.”
“Tôi có thể thấy nó. Nhưng vẫn…, làm ơn…”
Oh, well, có lẽ các linh hồn có thể thấy được những hành vi xấu xa của mọi người. Elena hình như không phản ứng gì về suy nghĩ đó của anh, vì vậy anh tính rời đi, lao mình vào màn đêm u tối.
Phải, màn đêm – đó là nơi anh quen thuộc, nơi anh xuất phát. Tất cả bọn họ đều có nơi thuộc riêng mình: con người với những ngôi nhà ấm áp khô ráo và anh với những cái cây trong rừng. Và tất nhiên, Elena sẽ ở lại với Stefan.
Đó là điều tất nhiên…
“Sau tất cả, anh sẽ không nói ‘au revoir’*** với em đâu…” và Damon nở nụ cười chói lóa với Elena – người đang nhìn lại anh vẻ thống thiết – “… Chúng ta sẽ chỉ nói lời ‘tạm biệt’ và giữ nguyên mọi chuyện như thế này.
***au voir: tiếng Ý, có nghĩa là: hẹn gặp lại.
Những người còn lại không nói câu gì.
“Da---mon” – Elena đã bật khóc.
“Làm ơn. Làm ơn”
Damon tung mình vào bóng đêm.
“Làm ơn…”
Điên cuồng chà xát cổ của mình, anh tiếp tục lướt đi.