Nhật ký ma cà rồng (Tập 5) - Chương 18

Chương 18

Matt lơ mơ tỉnh dậy, thấy mình vẫn đương ngồi sau tay lái chiếc xe của Elena. Cậu lảo đảo đi vào nhà ,suýt thì quên khóa cửa xe ô tô và rồi dò dẫm với mớ chìa khóa để mở cổng sau. Ngôi nhà tối đen,bố mẹ cậu đã đi ngủ. Cậu cố lê thân vào phòng ngủ, không thèm cởi giầy mà đổ sụp xuống giường .

Khi tỉnh dậy, cậu giật mình nhận ra lúc đó đã là 9 giờ sáng và chiếc di động trong túi quần đang đổ chuông.

“Mer’dith?”

“Tụi này tưởng sáng nay bồ phải đến đây từ sớm chứ.”

“Đúng thế, nhưng trước hết mình phải tìm ra cách để đến đó đã.” – Matt đáp—hay đúng hơn là càu nhàu. Có cảm giác như đầu cậu đang nở ra gấp đôi và cánh tay đã to gấp bốn bình thường.Kể cả như vậy,đâu đó trong tâm trí cậu vẫn đang tính toán làm sao để đến khu nhà trọ mà không phải đi qua Khu Rừng Cổ. Một vài nơ-ron thần kinh trong đầu cậu cháy lên và cuối cùng đã tìm ra cách. 

“Matt? Bồ còn ở đấy không?”

“Mình không chắc nữa. Tối qua… Chúa ơi, mình không thể nhớ nổi phần lớn chuyện tối qua. Nhưng trên đường về nhà—coi này, mình sẽ kể với bồ sau khi mình đến đó. Mình phải gọi cho cảnh sát trước đã.”

“Gọi cho cảnh sát á?”

“Ừ… nghe này… cho mình 1 tiếng được chứ? Một tiếng nữa mình sẽ có mặt ở đó.”

Khi cậu đến khu nhà trọ đã là gần 11 giờ sáng. Tắm táp chút khiến đầu óc cậu tỉnh táo nhưng có vẻ nó không mấy hiệu quả với cánh tay còn đang nhức nhối. Khi Cậu xuất hiện khi các cô gái đã ngập chìm trong nỗi lo lắng.

“Matt, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Cậu kể cho họ nghe tất cả những gì cậu có thể nhớ được. Khi Elena-với đôi môi mím chặt, tháo đám băng cứu thương hiệu Ace đang quấn quanh cánh tay cậu ra, tất thảy mọi người đều cau mày. Những vệt cào dài ấy rõ ràng đang trở nên tồi tệ hơn.

“Chúng bị nhiễm độc rồi,vậy là cái lũ malach...”

“Đúng” – Elena đáp gọn – “Thứ chất độc tấn công cả cơ thể lẫn tinh thần.”

“Và bồ nghĩ một trong số chúng có thể chui vào cơ thể con người?” – Meredith hỏi. Cô đang lúi húi với một quyển sổ, cố vẽ cho ta cái thứ mà Matt đã miêu tả.

“Ừ”

Mắt Elena và Meredith gặp nhau trong một khoảnh khắc –và rồi họ cùng liếc xuống dưới. Cuối cùng Meredith lên tiếng:

“Và làm sao tụi mình biết được khi nào có một con như thế… chui vào bên trong ai đó… hay không?”

“Bonnie có thể kiểm chứng điều đó trong trạng thái thôi miên.”- Elena điềm tĩnh đáp – “Mình cũng có thể, nhưng mình sẽ không sử dụng Ma Thuật Trắng cho điều đó. Chúng ta nên xuống nhà để tìm Mrs. Flower.”

Cô nói điều đó theo một cách đặc biệt mà Matt đã quen thuộc từ lâu, và nó cũng có nghĩa bất kì lời phản đối nào cũng không có hiệu quả lúc này. Một khi cô ấy đã quyết định làm gì, nó sẽ là như thế.

Và sự thật giờ Matt cũng chẳng muốn tranh cãi điều gì. Cậu ghét phải thừa nhận—cậu đã từng chơi bóng đá với một xương đòn bị gãy, đầu gối bị bong gân hay một mắt cá chân bị trẹo—nhưng chuyện này thì khác. Cảm giác như cánh tay cậu sắp phát nổ đến nơi vậy.

Mrs. Flower đang ở trong nhà bếp dưới lầu, nhưng trên mặt bàn phòng khách, bốn cốc trà đá đã để sẵn tự bao giờ.

“Bà ra ngay đây” – bà nói vọng ra từ cánh cửa xoay khép hờ ngăn cách nhà bếp với nơi mọi người đang đứng. “Uống trà đi, đặc biệt là cậu thiếu niên đang bị thương ấy. Nó sẽ giúp cháu thấy thoải mái.”

“Trà thảo dược.” – Bonnie thì thầm với mọi người như đang trong một vụ mua bán bí mật.

Trà không tệ lắm mặc dù Matt vẫn thích Cocacola hơn. Nhưng khi cậu nghĩ về nó như một thứ thuốc và cảnh các cô gái đang ngó mình chằm chằm như những con diều hâu thì cậu đã quyết tâm nuốt hết một nửa trước khi bà chủ nhà đi ra.

Bà ấy đội một cái mũ làm vườn – hay đúng hơn là một cái mũ gắn hoa rởm trông có vẻ như thường được sử dụng khi làm vườn. Nhưng thay vào đó, trên tay bà là một khay bánh quy đựng đầy các dụng cụ bóng loáng như vừa được luộc qua nước sôi xong.

“Đúng đó cháu yêu” – bà nói với Bonnie - người đang đứng chắn trước Matt vẻ bảo vệ - “Ta đã từng là một y tá giống như chị gái cháu vậy. Phụ nữ không được khuyến khích để trở thành bác sĩ vào thời đó. Nhưng trong suốt cuộc đời, ta vẫn là một phù thủy. Nghe có vẻ cô đơn thiệt phải không?”

“Bà sẽ không cô đơn như vậy nữa…” –Meredith lên tiếng, trông cô có vẻ hơi bối rối – “… nếu bà sống gần thị trấn hơn.”

“Đúng vậy, nhưng rồi sẽ có cả đống người suốt ngày soi mói ngôi nhà của ta, lũ trẻ sẽ thách nhau chạy đến để chạm vào hoặc ném đá vào khung cửa sổ nhà ta,và những người lớn sẽ soi mói ta mỗi khi ta đi mua sắm. Và làm thế nào ta giữ cho khu vườn của ta được yên tĩnh bây giờ?”

Đó là lời đối thoại dài nhất mà bất cứ ai trong bọn họ từng thấy bà thốt ra.Chuyện này làm họ ngạc nhiên đến nỗi chỉ sau đó một lúc Elena mới lên tiếng được:

“Cháu không hiểu làm sao bà giữ cho khu vườn của mình được yên tĩnh nổi, với tất cả lũ nai,thỏ và các loài động vật khác quanh đây.”

“Well, như cháu thấy đấy, hầu hết khu vườn là dành cho tụi nó ” – Mrs. Flowers mỉm cười hồ hởi, dường như khuôn mặt bà hơi sáng lên – “Chúng nó hẳn rất thích điều đó. Nhưng chúng nó không thích mấy thứ thảo dược ta trồng dùng để trị bong gân, trầy xước và mấy thứ đại loại. Mà có lẽ chúng cũng biết ta là phù thủy, chúng luôn chừa lại một khoảnh vườn dành cho ta và cho cả 1 hay 2 vị khách nữa.”

“Tại sao giờ bà lại nói với chúng cháu những điều này?”- Elena thắc mắc – “Tại sao? Đã có những khi cháu muốn tìm bà, hoặc tìm Stefan,và cháu đã nghĩ—well, điều cháu nghĩ không quan trọng. Nhưng cháu luôn không chắc bà có là bạn của chúng cháu hay không.”

“Sự thật là tuổi già đã khiến ta trở nên cô độc và không ưa giao thiệp. Nhưng giờ cháu đã mất người thanh niên của cháu, phải vậy không nào? Ta ước sáng nay ta dậy sớm hơn chút xíu. Nếu được vậy ta đã có thể nói chuyện với cậu ta. Cậu ta để lại tiền thuê phòng trong một năm trên bàn bếp. Ta vẫn luôn có thiện cảm với cậu ta, đó là sự thực.”

Đôi môi Elena run run. Matt vội nhấc cánh tay bị thương của cậu lên và ngắt lời:

“Bà có thể giúp được gì cháu không?” –cậu hỏi, lại lột miếng băng hiệu Ace ra một lần nữa.

“Ôi trời, ôi trời. Cái thứ gì đã khiến cháu ra nông nỗi này vậy?” – Mrs. Flower thốt lên và quan sát những vết cào, ba cô gái nhăn mặt.

“Tụi cháu nghĩ đó là một con malach” – Elena khẽ lên tiếng – “Bà có biết điều gì về thứ ấy không?”

“Ta đã từng nghe thấy từ đó, đúng vậy, nhưng ta cũng không biết gì nhiều. Cháu bị thế này bao lâu rồi?” – bà hỏi Matt – “Trông chúng giống vết răng hơn là vết cào.”

“Đúng thế đó.” – Matt vội trả lời và cậu cố gắng miêu tả con malach cho bà. Đó là một phần trong cố gắng làm mình phân tâm bởi Mrs. Flower đã chọn ra một trong số những dụng cụ bóng loáng đặt trên khay và bắt đầu làm một số thứ với cánh tay tấy đỏ của cậu.

“Cầm và giữ chặt cái khăn này hết mức có thể” – bà nói – “Những vết này đã đóng vảy nhưng chúng phải được rạch ra, làm khô và sát trùng. Sẽ đau đấy. Một trong số các cháu hãy cầm và giữ cho cánh tay của cậu ta ổn định.”

Elena định tiến lên nhưng Bonni đã gạt ra, cô gần như đã nhảy qua Meredith để nhoài người, nắm tay Matt bằng cả hai tay của mình.

Việc làm khô và sát trùng thực rất đau đớn nhưng Matt gồng người lên chịu đựng, không phát ra một âm thanh nào, thậm chí cậu còn yếu ớt mỉm cười với Bonnie trong khi máu và mủ vẫn đang trào ra từ cánh tay. Việc rạch vết thương ra ban đầu rất đau nhưng rồi khi áp lực giảm đi, mọi thứ có vẻ dễ chịu hơn. Và khi những vết thương đã hoàn toàn khô ráo, sạch sẽ rồi được đắp bởi một bó thảo dược mát lạnh, cậu cảm thấy thật tốt và vui mừng vì đã được chữa trị đúng cách.

Trong lúc cậu đang định mở miệng cảm ơn bà phù thủy thì cậu nhận ra Bonnie đang nhìn mình. Cô ngó chăm chú vào cổ cậu rồi đột ngột bật cười khúc khích.

“Sao vậy? Có gì buồn cười à?”

“Con bọ...” – cô đáp – “… Nó để lại vết trên người bồ. Hoặc giả tối qua bồ còn làm gì đó mà không kể với tụi này.”

Matt có thể cảm thấy mình đang đỏ mặt và cậu kéo cổ áo lên cao hơn. “Mình đã kể rồi, đó là do bọn malach.Tụi nó có những cái vòi với ống hút quấn quanh cổ mình. Lúc ấy tụi nó tính thắt chết mình mà !”

“Mình nhớ ra rồi” – Bonnie thỏ thẻ – “Mình xin lỗi.”

Thậm chí Mrs. Flower còn có một lọ thuốc mỡ dược thảo chuyên trị chữa các vết do các vòi hút để lại – và một lọ cho các khớp ngón tay bị dập của Matt. Sau khi bà bôi nó lên, Matt cảm thấy thật dễ chịu. Cậu ngượng ngùng nhìn Bonnie-người cũng đang quan sát cậu với cặp mắt nâu to.

“Mình biết, trông chúng khá giống những vết bầm do bị hôn” – cậu nói –“Sáng nay mình nhìn thấy chúng qua gương. Và mình còn mấy vết khác ở phía dưới nữa, nhưng ít ra cổ áo mình sẽ che được mấy vệt này.” Cậu khịt khịt mũi và luồn tay vào áo sơ mi để bôi thêm thuốc mỡ. Các cô gái phá ra cười – cảm giác căng thẳng trong họ cũng vì thế mà tan biến.

Meredith bắt đầu leo lên cầu thang hướng về nơi đã từng là phòng của Stefan trong suy nghĩ của mọi người và Matt tự động theo sau cô. Cậu không nhận ra Elena và Bonnie vẫn đứng lại cho tới khi cậu đã leo được một nửa đoạn cầu thang, và rồi Meredith ra hiệu cho cậu tiếp tục đi.

“Hai bồ ấy chỉ là đang trao đổi gì đó” – Meredith nói với tông giọng trầm tĩnh, thản nhiên của mình.

“Nói về mình à?” – Matt nuốt nước bọt – “… và nói về thứ mà Elena đã nhìn thấy bên trong Damon phải không? Loài malach vô hình. Cả không biết bây giờ liệu có một con bên trong mình hay không nữa ?”

Meredith - người không bao giờ vội kết luận bất cứ điều gì chỉ đơn giản gật đầu. Nhưng cô đặt một bàn tay lên vai cậu khi họ tiến vào căn phòng ngủ có trần cao hơi tối .

Chỉ một lúc sau, Elena và Bonnie cũng bước vào và Matt có thể dựa theo khuôn mặt của họ mà nói rằng kịch bản về một trường hợp tồi tệ nhất đã không thành sự thực. Elena nhìn thấy biểu cảm của cậu và ngay lập tức chạy đến ôm cậu. Bonnie làm theo vẻ hơi bẽn lẽn.

“Cảm thấy ổn chứ?” – Elena hỏi, Matt gật đầu.

“Mình thấy ổn” – cậu đáp. “Ổn như thể đang vật nhau với cá sấu Bắc Mỹ ấy”-cậu nhủ thầm. Chẳng có gì tuyệt hơn là được ôm các cô gái mềm mại này.

“Well, tụi này nhất trí là bên trong bồ không tồn tại cái gì không thuộc về thế giới này. Sức mạnh của cậu toát ra rất trong sáng và rõ ràng là cậu cũng không bị đau.”

“Cảm ơn Chúa” – Matt thực lòng thốt lên.

Cũng trong khoảnh khắc ấy chuông điện thoại của cậu vang lên. Cậu cau mày, thấy khó hiểu với số điện thoại hiển thị nhưng cậu vẫn nghe.

“Matthew Honeycutt?”

“Vâng tôi nghe.”

“Làm ơn giữ máy.”

Một giọng mới vang lên đầu dây bên kia: “Mr.Honeycutt?”

“Đúng là tôi , nhưng---”

“Tôi là Rich Mossberg từ văn phòng cảnh sát Fell’s Church. Cậu đã gọi đến sáng nay để thông báo về một cái cây đổ nằm giữa đường đi qua Khu Rừng Cổ?”

“Đúng vậy, tôi---”

“Mr. Honeycutt, chúng tôi không thích những cuộc gọi trêu chọc kiểu này. Trên thực tế chúng tôi rất kị chuyện này. Nó làm mất thời giờ quý báu của nhân viên chúng tôi và bên cạnh đó,báo cáo sai sự thật với cảnh sát cũng là một tội danh. Nếu tôi muốn, Mr. Honeycutt à, tôi có thể buộc tội cậu và khiến cậu phải đối diện với tòa án.Tôi không hiểu tại sao cậu thấy có gì hay ho khi gây ra chuyện này.”

“Tôi không—tôi không cảm thấy hay ho gì với chuyện này cả! Nghe này,tối qua---” giọng Matt chợt tắt ngúm. Cậu có thể nói gì đây? Nói là tối qua tôi bị chắn đường bởi một cái cây và một con bọ quỷ chắc? Một giọng nói nhỏ trong đầu cậu vang lên bổ sung rằng nhân viên văn phòng cảnh sát thị trấn Fell Church dường như dành phần lớn thời gian quý báu của họ để lượn lờ quanh các cửa hàng bánh donut tại quảng trường thị trấn, nhưng những từ ngữ tiếp theo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.

“Trên thực tế, Mr. Honeycutt, chiếu theo luật của bang Virginia mục 18,2-461, báo cáo sai sự thực với cảnh sát được xếp vào loại tội phạm mức độ 1. Cậu có thể bị đi tù một năm hoặc bị phạt tiền 25 ngàn đô. Có thấy hay ho không hả Mr. Honeycutt?”

“Coi này, tôi---”

“Trên thực tế, liệu cậu có 25 ngàn đô không hả Mr. Honeycutt?”

“Không, tôi—tôi---”- Matt chờ đợi để bị ngắt lời và rồi cậu nhận ra chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu. Cậu đã dong buồm lạc vào một vùng đất không được biết đến. Nói gì bây giờ? Rằng lũ malach đã mang cái cây đi – hay cái cây tự lăn đi à? Thật khôi hài. Sau cùng, cậu nghiến răng lên tiếng :

“Tôi xin lỗi vì họ không tìm thấy cái cây. Có lẽ… nó đã được chuyển đi rồi.”

“Có lẽ nó đã được chuyển đi rồi” – viên cảnh sát thờ ơ lặp lại – “Trên thực tế, có lẽ bằng cách nào đó nó đã tự di chuyển giống với cách mà các biển báo dừng xe và biển chỉ dẫn nhường đường vẫn hay di chuyển ở mỗi giao lộ. Điều ấy có gợi lên cái gì không hở Mr. Honeycutt?”

“Không!” – Matt thấy mình ngượng chín – “Tôi không bao giờ đi chọc ngoáy các loại biển chỉ đường.” Hiện giờ các cô gái đang vây xung quanh cậu, như thể sự xuất hiện với tư cách là một hội của họ có thể giúp gì đó. Bonnie đang diễn tả bằng điệu bộ mạnh mẽ, và biểu cảm tức giận của cô rõ ràng có ý nghĩa là cô muốn tự mình mắng mỏ viên cảnh sát .

“Trên thực tế, Mr. Honeycutt” – viên cảnh sát tên Mossberg lại xen ngang – “Chúng tôi đã gọi đến số nhà cậu trước tiên vì đó là số điện thoại cậu dùng để gọi cảnh sát. Và mẹ của cậu nói rằng bà ấy không hề gặp cậu suốt tối qua.”

Matt cố ngó lơ một giọng bé xíu đang muốn xen vào. Đó có phải một sai lầm không ?

“Đó là vì tôi đã bị cầm chân bởi---”

“Bởi một cái cây biết tự di chuyển ấy hả Mr. Honeycutt? Trên thực tế tối qua chúng tôi cũng nhận được một cuộc gọi báo về ngôi nhà của cậu. Một thành viên của đội tự quản đã báo cáo rằng có một chiếc xe khả nghi đỗ ở trước nhà cậu. Theo lời mẹ cậu, cậu thường xuyên tân trang lại chiếc xe của mình, chuyện đó có đúng không Mr. Honeycutt?”

Matt có thể hiểu chuyện này sẽ đi đến đâu và cậu không thích điều đó chút nào.

“Đúng” – cậu nghe thấy bản thân trả lời trong khi trí óc đang hoạt động cật lực nhằm tìm một lời giải thích chính đáng – “Tôi đã cố gắng để không đâm một con cáo. Và---”

“Và giờ có một báo cáo về một chiếc xe Jaguar mới cóng đang đỗ trước cửa nhà cậu ở một khoảng cách đủ xa tính từ cột đèn tín hiệu. Chiếc xe mới đến nỗi nó còn không có biển số. Trên thực tế,đó có phải chiếc xe của cậu không Mr. Honeycutt?”

“Mr. Honeycutt là cha tôi!” – Matt mất kiên nhẫn – “Tôi là Matt. Và đó là xe của bạn tôi---”

“Và tên của bạn cậu là…?”

Matt liếc Elena. Cô ấy đang làm điệu bộ chờ đợi và rõ ràng đang cố để suy nghĩ gì đó. Nếu nói tên bạn cậu là Elena Gilbert thì đúng là tự sát. Cảnh sát và tất cả mọi người đều biết Elena Gilbert đã chết.Giờ cô ấy lại đang lượn lờ quanh phòng và chăm chú nhìn khẩu hình của cậu.

Matt nhắm mắt và đáp :

“Stefan Salvatore.Nhưng anh ta đã đưa chiếc xe cho bạn gái anh ta?” – cậu biết cậu đã kết thúc câu trả lời bằng một âm thanh nghe giống một câu hỏi, nhưng cậu tin câu trả lời của Elena sẽ là đúng.

Giờ giọng viên cảnh sát bắt đầu nghe có vẻ mệt mỏi và bực bội:

“Cậu đang hỏi tôi đấy à Matt? Vậy là cậu đã lái chiếc xe mới cóng của bạn gái của bạn cậu. Và tên cô ta là…?”

Các cô gái có vẻ bất đồng quan điểm trong một lúc và Matt giữ máy chờ đợi. Nhưng rồi Bonnie giơ tay lên và Meredith tiến lên phía trước, tay chỉ vào chính mình.

“Meredith Sulez? – Matt nói yếu ớt. Cậu nghe thấy sự do dự toát ra từ chính giọng của mình và cậu lặp lại, lần này mạnh mẽ hơn: “Meredith Sulez”

Giờ Elena đang nhanh chóng thì thầm gì đó vào tai Meredith.

“Và chiếc xe được mua ở đâu? Mr. Honeycutt?”

“À” – Matt đáp – “Chờ chút---” Cậu đặt chiếc điện thoại vào bàn tay đang vươn ra của Meredith.

“Đây là Meredith Sulez” – Meredith nói trơn chu, bóng bẩy với chất giọng thoải mái của một người chuyên giới thiệu đĩa hát cổ.

“Miss Julez, nãy giờ cô đã nghe thấy cuộc đối thoại?”

“Gọi tôi là Ms. Sulez thưa trung sĩ, và vâng tôi có nghe thấy.”

“Trên thực tế có đúng là cô cho Mr. Honeycutt mượn xe không?”

“Đúng vậy.”

“Và Mr...”- có tiếng lật giấy loạt soạt –“… Mr. Stefan Salvatore, chủ nhân chính của chiếc xe đang ở đâu?”

Ông ta không hỏi cô ấy họ mua nó ở đâu – Matt nghĩ. Ông ta hẳn đã biết.

“Hiện giờ bạn trai tôi không ở trong thị trấn.” – vẫn với chất giọng từ tốn nhẹ nhàng, Meredith đáp – “ Tôi không biết khi nào anh ấy quay lại. Khi anh ấy về, tôi có cần bảo anh ấy gọi cho các ông không?”

“Điều đó thật sáng suốt” – cảnh sát Mossberg đáp lại khô khốc – “Ngày nay có rất ít xe được mua bằng tiền mặt, đặc biệt là loại xe Jaguar mới tinh. Tôi cũng muốn cô khai báo về số chứng minh thư của mình. Và trên thực tế, tôi muốn nói chuyện với Mr. Salvatore khi anh ta quay trở về.”

“Sẽ rất sớm thôi.” – Meredith đáp hơi chậm dựa theo sự ra hiệu của Elena. Sau đó, từ trong trí nhớ,cô khai báo số chứng minh thư của mình.

“Cám ơn.”-viên cảnh sát Mossberg nói gọn – “Đó sẽ là tất cả để---”

“Tôi nói thêm điều này được không?Matt Honeycutt đã không, không bao giờ nghịch ngợm di chuyển bất kì cái biển chỉ đường nào. Cậu ấy là một người ái xe rất tận tâm và là người đứng đầu ở trường trung học của cậu ấy. Ông có thể hỏi bất kì giáo viên nào của trường trung học Robert E. Lee hoặc thậm chí cả hiệu trưởng nếu bà ấy không trong kì nghỉ.Bất kì người nào cũng sẽ nói cho ông điều tương tự.”

Viên cảnh sát có vẻ không bị ấn tượng cho lắm.

“Cô có thể nhắn lại cho cậu ta rằng trong tương lai tôi sẽ để mắt đến cậu ta. Trên thực tế, đó sẽ là một ý tưởng tốt nếu cậu ta đến văn phòng cảnh sát ngay hôm nay hoặc ngày mai.” – ông ta nói, và rồi điện thoại ngừng kết nối.

Matt bật dậy: “Bạn gái của Stefan? Bồ ấy hả Meredith?Nếu người bán xe nói đó là một cô gái tóc vàng thì sao? Chúng ta sẽ phải giải thích thế nào?”

“Chúng ta không cần.” – Elena nói một cách đơn giản từ đằng sau Meredith – “Damon sẽ phải làm việc đó. Tất cả những gì chúng ta phải làm là tìm anh ấy.Mình chắc anh ấy có thể lo vụ cảnh sát Mossberg với ít xảo thuật thôi miên – nếu cái giá phải trả tương xứng.Và đừng lo gì cả…”- cô dịu dàng thêm vào – “Bồ đang nhăn nhó nhưng mọi thứ sẽ ổn cả thôi.”

“Bồ tin là thế hả?”

“Mình chắc chắn là thế” – Elena lại ôm và hôn lên má cậu một cái.

“Dù gì đi nữa trong hôm nay hoặc ngày mai mình cũng phải đến đồn cảnh sát.”

“Nhưng không phải một mình!” – Bonnie nói và đôi mắt cô lấp lánh với vẻ phẫn nộ - “Và khi Damon đi chung với bồ, viên cảnh sát Moss-buger cuối cùng sẽ trở thành bạn thân của bồ lun ấy chứ.”

“Được rồi” – Meredith lên tiếng – “Vậy hôm nay tụi mình tính làm gì đây?”

“Vấn đề là…” – Elena lại lên tiếng,ngón tay trỏ mân mê bờ môi dưới – “… là chúng ta có quá nhiều vấn đề một lúc và mình không muốn bất cứ ai – mình nhấn mạnh là bất cứ ai – đi ra ngoài một mình. Một điều hiển nhiên là lũ malach đang lởn vởn tại Khu Rừng Cổ và hiển nhiên chúng đang cố làm một số thứ không-thân-thiện-xíu-nào với tụi mình. Giết tụi mình chả hạn.”

Matt đang tắm mình trong sự nhẹ nhõm. Cuộc đối thoại với viên cảnh sát Mossberg đã tác động đến cậu nhiều hơn những gì cậu muốn thể hiện ra ngoài.

“Vậy chúng ta cần thận trọng” – Meredith nói – “và chúng ta sẽ phá hỏng mục đích của chúng. Còn vấn đề gì chúng ta cần lập kế hoạch nữa?”

Elena búng tay: “Một vấn đề nữa Caroline.Mình thực sự nghĩ ai đó nên để mắt đến cậu ấy và ít nhất cố tìm hiểu được nếu có thứ gì đang thực sự ở bên trong cậu ấy. Một vấn đề nữa là Tami – và ai mà biết được còn ai nữa? Nếu bằng cách nào đó, Caroline thực sự là… ổ truyền nhiễm, cô ấy hẳn đã truyền nó cho một số phụ nữ – hoặc đàn ông khác.”

“Được rồi” – Meredith nói – “và còn gì nữa?”

“Ai đó cần phải liên lạc với Damon. Cố tìm hiểu từ anh ta nếu anh ta biết gì đó về việc Stefan bỏ đi và cố gắng đưa anh ta tới trụ sở đồn cảnh sát cùng chúng ta để xử lý viên cảnh sát Mosberg.”

“Well, vậy tốt hơn là bồ nên ở trong đội cuối cùng bởi bồ là người duy nhất Damon muốn nói chuyện “ – Meredith nói – “Và Bonnie cũng nên đi cùng để có thể giữ liên lạc bằng--”

“Không. Không có liên lạc gì hôm nay nữa.”-Bonnie khẩn khoản – “Mình xin lỗi Elena à, nhưng mình không thể,nhất là từ lúc mình chưa được nghỉ ngày nào. Và bên cạnh đó,nếu Damon muốn nói chuyện với bồ,tất cả những gì bồ cần làm chỉ là đi đến - không phải đi đến khu rừng mà đi đến gần nơi đó – và tự mình gọi anh ta. Anh ta biết mọi thứ đang diễn ra. Anh ta sẽ biết bồ ở đó.”

“Nếu thế mình nên đi cùng với Elena” – Matt lý luận – “vì việc viên cảnh sát là vấn đề của mình. Mình nên đi đến nơi mình đã nhìn thấy cái cây.”

Lại một lần nữa ba cô gái tụm vào nhau tính toán.

“Mình nói là mình muốn làm điều này” – Matt nói – “Chúng ta nên lập kế hoạch. Chúng ta biết là điều này quá nguy hiểm.”

“Được rồi” – Elena đáp – “Vậy Bonnie và Meredith sẽ đi thăm Caroline, và mình và bồ sẽ đi săn Damon, được chứ? Mặc dù mình thích đi săn Stefan hơn nhưng hiện giờ chúng ta vẫn chưa có đủ thông tin.”

“Được, nhưng trước khi hai người đi, có lẽ nên đến thăm nhà Jim Bryce trước. Matt được chào đón tại đó bất cứ lúc nào-bồ ấy hiểu Jim. Và bồ có thể kiểm tra tình trạng của Tami.” – Meredith gợi ý.

“Nghe giống như kế hoạch A, B, và C” – Elena nói và rồi, một cách tự nhiên,tất cả họ đều bật cười.

Đó là một ngày trong lành với ánh mặt trời nóng bỏng chiếu trên đỉnh đầu.

Trong ánh sáng mặt trời,bất chấp sự khó chịu nhỏ đến từ cuộc gọi của viên cảnh sát Mossberg, tất cả họ đều cảm thấy mạnh mẽ và sẵn sàng.

Không một ai trong số họ biết được rằng họ sắp sửa dấn thân vào cơn ác mộng tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.

Bonnie đứng lùi lại trong khi Meredith gõ cửa nhà Forbes.

Sau một lúc không có ai trả lời và bên trong vẫn yên lặng, Meredith gõ lần nữa.

Lần này Bonnie có thể nghe thấy tiếng thì thầm và bà Forbes đang sụt sịt gì đó và tiếng cười của Caroline vang lên xa xa.

Cuối cùng, ngay khi Meredith định nhấn chuông cửa-một hành động xa cách và không lịch sự giữa hàng xóm với nhau tại Fell Church thì cánh cửa mở ra. Bonnie lanh lẹ thò một chân vào để giữ cho cánh cửa không đóng lại lần nữa.

“Xin chào bác Forbes. Chúng cháu chỉ…” – Meredith ngập ngừng –“Chúng chau chỉ muốn qua xem Caroline đã đỡ hơn chút nào chưa.” Cô kết thúc bằng một giọng bé xíu. Bà Forbes nhìn cô như thể cô là một con ma và bà ấy vừa trải qua một đêm chạy trốn khỏi con ma ấy.

“Không, nó không như vậy.Không đỡ hơn. Nó vẫn còn… ốm” Giọng người đàn bà nhẹ hẫng và xa cách và cặp mắt của bà quét qua mặt đất phía vai phải của Bonnie. Bonnie cảm thấy lông tở trên cánh tay và sau gáy cô dựng đứng cả lên.

“Okay, Mrs. Forbes” – kể cả Meredith cũng cảm thấy sai trái và có chút giả dối ở đây.

Sau đó ai đó đột nhiên lên tiếng hỏi “Bác vẫn ổn chứ?” và Bonnie nhận ra đó là giọng của chính mình.

“Caroline… không khỏe. Nó… không muốn gặp ai.”-người đàn bà thì thào.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sương sống Bonnie. Cô muốn quay đầu và chạy khỏi ngôi nhà này cùng cảm giác oán ghét tỏa ra từ nó. Nhưng trong lúc đó bà Forbes đột ngột khuỵu xuống. Meredith đã gần như không thể đỡ được bà.

“Bà ấy ngất rồi” – Meredith nói gọn.

Bonnie chỉ muốn nói Well, đặt bà ấy lên tấm thảm trải sàn bên trong và chuồn thôi! Nhưng họ khó có thể làm như thế.

“Chúng mình phải đưa bà ấy vào trong” – Meredith quả quyết – “Bonnie, bồ thấy đi vào ổn chứ?”

“Không.” – Bonnie cũng nói quả quyết – “nhưng tụi mình còn lựa chọn nào nữa ?”

Mrs. Forbes trông có vẻ bé nhỏ nhưng kì thực lại nặng. Bonnie nâng chân bà và đi theo Meredith, miễn cưỡng từng bước lại từng bước tiến vào ngôi nhà.

“Tụi mình nên đặt bà ấy nằm lên giường” – Meredith nói.Giọng cô hơi run. Có cái gì đó về ngôi nhà rất khủng khiếp và đáng lo ngại, những đợt sóng áp lực từ nó như muốn nhấn chìm hai người.

Và sau đó Bonnie nhìn thấy nó,chỉ thoáng qua khi họ bước vào phòng khách. Nó ở phía dưới cầu thang và có thể chỉ là hiệu ứng của ánh sáng và những cái bóng, nhưng nó thực sự trông rất giống một người – một người đang bò như một con thằn lằn – nhưng không phải trên sàn nhà. Ở trên trần nhà…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3