Tình sử bi thương của một nàng Phượng Hoàng - Chương 21
Chương 21 - Ta nhìn tay áo, tủm tỉm cười nói: “Lão Quân lo lắng quá rồi, tháng này, ta đang có”.
Thái Thượng Lão Quân suy nghĩ một lúc lâu, sắc mặt lại thay đổi, phất tay cho người hầu lui xuống, rồi mới chậm chạp nói: “Độc trong người Thượng thần không khó giải, chỉ cần một thang thuốc là đủ rồi, nhưng mà…”.
Thái Thượng Lão Quân nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống bàn, rồi mới mở miệng nói: “Chỉ là mạch tượng hơi kỳ lạ một chút, ta chưa thể kết luận được”.
Ta chợt hiểu, mấy năm gần đây Thái Thượng Lão Quân rất thích mấy vở kịch của nhân gian, đối với mấy trò giả thần giả quỷ, đánh trúng yếu điểm của người khác ông ấy rất tâm đắc, nên đôi lúc ta thật rất muốn nói dăm câu sửa chữa cái tính tình quái gở này của ông ấy, ví dụ như bây giờ chẳng hạn.
Ta rút tay về, cười gượng nói: “Bá Dương đừng ngại, cho dù có sai cũng không sao cả. Hơn nữa, ta biết rõ năng lực của Bá Dương, mấy việc nhỏ nhặt này, ngài đã nói một thì nhất định không thể là hai”.
Thái Thượng Lão Quân được ta tâng bốc lên tận mây, ta híp mắt, gần như có thể nhìn thấy cái đuôi hồ ly của ông ấy đang vẫy vẫy. Ông ấy lại uống một ngụm trà, chép miệng, thở dài một cái rồi nói: “Ôi chà, Thượng thần, vậy tiểu thần nói nhé. Xin hỏi Thượng thần, gần đây không biết bao lâu rồi chưa thấy nguyệt sự?”.
Ta nhìn tay áo, tủm tỉm cười nói: “Lão Quân lo lắng quá rồi, tháng này, ta đang có”.
Sắc mặt Thái Thượng Lão Quân cứng đờ, lúng túng nói: “Chắc là tiểu thần đoán sai rồi, Thượng thần có thể cho tiểu thần xem lại được không?”.
Long Tam chợt “phì” một tiếng vui vẻ, cười đến độ nghiêng ngả cả người, tay đấm thình thịch vào ngực.
Ta và Thái Thượng Lão Quân cùng quay đầu lại nhìn hắn.
Tuy rằng Long Tam thỉnh thoảng cũng phát khùng, nhưng chưa bao giờ lên cơn mà không có lý do. Ta đi vắng không lâu, chẳng lẽ hắn lại mắc bệnh điên mất rồi?
Long Tam vừa cười, vừa đấm ngực, nói một cách ngắt quãng: “Lão Quân, không phải ta trách ông, A Hoàn không phải…, không phải ai cũng có thể tùy tiện chạm vào như thế”.
Tay của Thái Thượng Lão Quân sắp chạm vào cổ tay ta chợt cứng đờ, lập tức rụt lại, đứng lên chắp tay hướng về phía ta nói: “Tiểu thần thất lễ, xin Thượng thần đừng trách phạt”.
Ta phẩy tay: “Chỉ là nói nhầm thôi, không sao cả”.
Ta quay sang nhìn Long Tam, thấy hắn vẫn đang cười không ngừng lại được, hít thở không thông, mặt lúc xanh lúc trắng.
Khách quan mà nói, không nói đến chuyện Thái Thượng Lão Quân với gương mặt già nua và đạo mạo, dáng vẻ trang nghiêm đến nỗi chẳng ai có thể hiểu lầm được, cho dù Thái Thượng Lão Quân có là một thiếu niên thanh xuân sức sống dồi dào đi nữa, Long Tam cũng không thể vì thế mà cười đến như vậy được!
Nhìn sắc mặt Lão Quân lúc xanh lúc đen, ta cảm thấy thật áy náy.
Điều này… làm ta cảm thấy thật đau đầu.
Ta phẩy tay, giận dữ nói: “Ta không sao cả, nhưng Tam Thái tử của Long Vương, nếu Lão Quân không bận thì kiểm tra cẩn thận bệnh của hắn đi”.
Thái Thượng Lão Quân cúi người vái chào, nói: “Xin Thượng thần hàng ngày đến Cung Đâu Suất trên tầng trời Ly Hận một chuyến, để tiểu lão nhân căn cứ vào tình hình bệnh trạng thực tế mà kê thuốc giải độc Đông Doanh Hoa trên người Thượng thần”.
Ta gật đầu, sai thị nữ đưa Thái Thượng Lão Quân trở về, rồi quay đầu nói với Long Tam: “Long Tam, ngươi vừa rồi nói quá đáng quá, khiến sắc mặt Lão Quân đen thui như đáy nồi ấy”.
Long Tam phẩy tay, nghiêm túc nói: “A Hoàn, ta có hai tin muốn báo cho ngươi, ngươi muốn nghe cái nào trước?”.
Ta suy nghĩ rồi nói: “Đằng nào cũng phải nghe, ngươi nói tin tức vui vẻ trước đi”.
Long Tam nói: “Hạo Thiên quay về rồi”.
Ta lập tức cảm thấy vui vẻ.
Mấy trăm vạn năm trước sau trận đại chiến Tiên – Ma, Tiên giới đã trả một cái giá rất đắt để giành được chiến thắng trong gang tấc.
Đêm đó, Hạo Thiên tới tìm ta.
Lúc đó, ta đang đau buồn vì chuyện của Thái Ất, ngồi một mình ở bên bờ Dao Trì vắng vẻ lạnh lẽo, nhìn những đóa sen trong hồ đang thời kỳ tàn úa mà ngây ngẩn cả người.
Hạo Thiên đi đến bên cạnh ta, đột nhiên nói với ta: “Cuối cùng cũng kết thúc”.
Ta quay đầu nhìn huynh ấy, không nói gì.
Hạo Thiên nói: “Trận đại chiến lần này, tuy Tiên giới thắng, nhưng cũng đã khiến nguyên khí bị hao tổn nhiều, tổn thất rất lớn. Nếu như Ma giới lại tấn công lần nữa, chúng ta sẽ không có Thượng thần Đông Hạo thứ hai để chống đỡ”.
Ta thấp giọng nói: “Ma giới cũng không có Thái Vu thứ hai. Đế tọa không cần lo lắng”.
Áo khoác màu trắng của Hạo Thiên tung bay trong gió, gương mặt có phần cô đơn.
Từ khi huynh ấy đăng cơ tới nay, vẫn luôn tỏ ra vui vẻ để che giấu mọi tình cảm bên trong lòng, huynh ấy như thế, lần đầu ta mới thấy.
Hạo Thiên nghe ta nói xong, chỉ cười bình thản.
Ta chậm rãi nói: “Thái Ất…”.
Hạo Thiên ngắt lời ta, nói: “Ta đã biết trước trong vận mệnh của Thái Ất có một kiếp nạn, chỉ là không ngờ nó lại đến vào lúc này”. Gió thổi khiến mặt ao lay động, lá sen đung đưa trong gió, ta cảm thấy hơi lạnh.
“Đêm nay huynh đến là muốn nói với muội, ngôi vị Thiên Đế huynh đã nhường lại cho người khác rồi”.
Ta ngẩng đầu, sắc mặt Hạo Thiên rất bình tĩnh, không vui không buồn, vẫn trong trẻo như nước, dịu dàng như ngọc như trước đây.
Huynh ấy ngồi xuống ngâm hai chân trong ao giống ta, hai tay chống ra phía sau, ngửa đầu nhìn bầu trời cô đơn, chậm rãi nói: “Khi huynh tranh ngôi vị Thiên Đế, muội từng khuyên huynh, ngôi vị Thiên Đế, nhìn thì thấy oai phong hoa lệ vậy thôi, nhưng thật ra lại có rất nhiều cấm kị, không thể bằng hiện tại tự do”.
“Những gì muội nói huynh đều biết, nhưng lúc đó Thiên Đế tiền nhiệm mới mất, ở Thiên giới ngoài huynh ra không còn ai có khả năng đảm nhiệm chức vụ ấy cả, vì thế, huynh mới phải cố gắng đến giờ. Ngồi ở vị trí ấy, huynh luôn thấy mệt mỏi, phải xem xét tình hình chiến sự nhưng lại không được trực tiếp cầm quân xông pha trận mạc giết địch. Nhưng mà, sau này huynh lại luôn tự hỏi, nếu như huynh ra trận, Thái Ất liệu có kết cục như thế hay không?”.
“Huynh nhìn muội và Thái Ất cùng nhau lớn lên, bây giờ đệ ấy như vậy, hơn một nửa nguyên nhân là vì huynh. Huynh và Thái Ất là huynh đệ cùng một mẫu thân sinh ra, cho dù có như thế nào, huynh cũng không thể dễ dàng từ bỏ Thái Ất được, chúng ta là huynh đệ, máu thịt nối liền, lần này, huynh nhất định không bỏ rơi Thái Ất”.
Ta nghe Hạo Thiên nói, cảm thấy có gì đó không đúng.
Huynh ấy đá mấy cái làm nước văng tung tóe, rồi tiếp tục nói: “Bây giờ có thể coi như cả hai giới Tiên – Ma đều bị thương tổn nguyên khí nặng nề, Ma Quân Thái Vu cũng bị trấn áp, huynh có thể yên tâm rời đi được rồi”.
Ánh trăng trên mặt nước theo những con sóng nhỏ dập dềnh, đập vào thành ao trắng muốt.
“Huynh sẽ mang Thái Ất đi cùng, có thể không lâu nữa sẽ trở lại, cũng có thể sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về”.
“A Hoàn, muội phải giữ gìn sức khỏe cho tốt. Chúng ta không ở bên cạnh muội, muội không được tùy hứng nữa”.
Bên bờ Dao Trì rộng rãi trống trải, ta lặng lẽ nhìn mặt nước, trên đầu còn sót lại chút hơi ấm từ bàn tay của Hạo Thiên.
Đêm đó, ta ngồi một mình bên bờ ao, cho đến tận bình minh.
Bây giờ Long Tam nói với ta Hạo Thiên đã quay trở về, không lẽ…
Long Tam lại nói tiếp: “Còn tin thứ hai, lần này Hạo Thiên trở về là về một mình”.
Ta chợt cảm thấy lạnh toàn thân, đầu ngón tay cũng tỏa ra khí lạnh.
Long Tam lại nói: “Hạo Thiên lúc này, chắc là đang đợi ở Cung Thiên Cực”
Lúc ta tìm thấy Hạo Thiên, huynh ấy đang cầm một quyển sách ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt hướng về phía bên ngoài cửa sổ mà nhìn chăm chú, khóe miệng hơi cong lên, không biết là đã lạc vào chốn thần tiên nào rồi, chén trà trên bàn cũng đã lạnh ngắt.
Ta bước đến bên cạnh nói: “Tâm tư của huynh không đặt ở quyển sách trước mặt, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì?”.
Hạo Thiên thả quyển sách xuống, cười với ta: “Chẳng qua là đang nghĩ tới mấy chuyện thú vị ngày xưa thôi”.
Ta tìm cái ghế tựa, ngồi xuống tựa lưng vào ghế, nói: “Chuyện gì vậy, nếu huynh không ngại thì nói cho muội nghe với”.
Hạo Thiên lắc đầu, nói: “Huynh biết muội đến vì chuyện gì, không cần phải vòng vo. Vết thương của Thái Ất vẫn chưa khỏi, huynh để đệ ấy ở một nơi để tĩnh dưỡng, lần này huynh tới đây, là muốn tìm một vật, có nó, một thời gian nữa, Thái Ất nhất định có thể tỉnh lại được”.
Ta còn nhớ phụ thân từng nói với ta, hai huynh đệ huynh ấy ở Cửu Trùng Thiên, tuy là do cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng tính tình lại rất khác biệt, một người nhìn xa trông rộng, dù gặp biến cố cũng không sợ hãi, có thể ra lệnh cho quần hùng; người kia thì lại khiêm tốn, dịu dàng như ngọc, thích hợp để làm bạn. Lúc đó phụ thân vỗ vai ta, nói một cách sâu xa: “Con gái của ta tuy ngốc, nhưng có hai đứa nó chăm sóc, ta cũng thấy yên tâm”.
Không nghĩ tới, Hạo Thiên cho dù đã lâu rồi không gặp nhưng vẫn là người hiểu ý người khác đến thế.
Nghe thấy Thái Ất có thể tỉnh lại, ta lại thấy vui vẻ lại ngay, chặn ngang nói: “Huynh nói đi, để muội xem vật ấy muội có hay không, nếu không có, chúng ta cùng nhau tìm”.
Hạo Thiên phẩy tay, hơi chần chừ: “Thứ này khó mà có được… Thứ ta tìm, chính là Tinh Nguyên Châu quan trọng nhất của tiên nhân”.
Muôn vật ở phàm giới phải tu luyện mới thành tiên được, họ có Nguyên Đan, nhưng những tiên thai được sinh ra như ta, trong cơ thể có Tinh Nguyên Châu, cũng chính là kết tinh pháp lực cả một đời. Nó và Nguyên Đan tuy là cùng một loại nhưng cũng không giống nhau. Người tu luyện nếu như bị hủy mất Nguyên Đan thì sẽ mất hết pháp lực, bị đẩy trở về nguyên hình, nhưng ta nếu như mất Tinh Nguyên Châu thì vẫn có thể tiếp tục tu luyện lại, để hình thành một Tinh Nguyên Châu mới, chỉ là pháp lực trước đó cũng sẽ mất sạch theo Tinh Nguyên Châu mà thôi.
Hạo Thiên tiếp tục nói: “Vết thương của Thái Ất quá nặng cần đến ngoại lực chữa trị, huynh lại không phải là vũ tộc, không có Tinh Nguyên Châu, mà pháp lực của những người khác thì lại thấp, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có muội mới có. Huynh biết hạt châu này rất quan trọng đối với muội, nhưng mà…”.
Ta cảm thấy pháp lực của ta thật ra không có duyên với ta, xem ra trước đây không chịu tu luyện tử tế quả là đúng mà, độc Đông Doanh Hoa còn chưa giải được, ta đã đem Tinh Nguyên Châu tặng cho người ta rồi.
Nhưng mà đừng nói Thái Ất cần là Tinh Nguyên Châu, cho dù là tính mạng của ta, cũng có một nửa là thuộc về huynh ấy.
Ta khoát tay, nói: “Hạo Thiên huynh không cần nói nhiều, muội đưa cho huynh. Nhưng hiện tại độc Đông Doanh Hoa trên người muội chưa được giải, huynh chờ mấy ngày, đợi giải độc đã, muội mới có thể đưa Tinh Nguyên Châu tinh khiết cho huynh được”.
Hạo Thiên nhìn ta cười, nói: “Muội từ bỏ được, huynh đương nhiên là rất vui, nhưng mà Thái Ất lại không chờ được, độc trên người muội phải nhanh chóng giải đi mới được”.
Hôm sau lúc ta đến Cung Đâu Suất, Long Tam đã ở đó rồi.
Gương mặt Thái Thượng Lão Quân và Long Tam đều có vẻ đang tập trung suy nghĩ, hai người họ đứng đối diện, sắc mặt Lão Quân có vẻ không thoải mái, Long Tam thì không chút biểu cảm.
Ta cảm thấy hình như ta đã đến không đúng lúc, đang định lát nữa quay lại, nhưng tiên đồng chỉ đường đã thông báo mất rồi, nên ta đành phải thong thả bước từng bước đi vào.
Tiên đồng rót cho ta một chén trà, ta cầm chén trà trong tay xoay mấy vòng, gượng cười hỏi: “Hai vị đang nói chuyện gì thế?”.
Sắc mặt Thái Thượng Lão Quân trở lại bình thường, mở miệng muốn nói, thì Long Tam lại đột nhiên chen ngang: “A Hoàn, hôm qua ta mới có được một thứ rất thú vị, lúc nào rảnh qua chỗ ta xem đi”. Tuy rằng những lời này Long Tam nói với ta, nhưng ánh mắt hắn lại đang lườm Thái Thượng Lão Quân.
Long Tam tuy rằng không phải là người đáng để dựa vào, thái độ vẫn luôn cười cười nói nói, nhưng những hành động quái dị như thế này vẫn là lần đầu tiên ta thấy.
Ta lén nhìn Thái Thượng Lão Quân, sau khi ông ấy nhận được cái lườm của Long Tam thì sắc mặt biến đổi, hình như đã hiểu ra điều gì, hơi gật đầu.
Bầu không khí giữa hai người họ lúc này quả là có chút kỳ lạ.
Bọn họ tuy là một kẻ là người, một kẻ là rồng; một kẻ là tu đạo, một kẻ là tiên thai; một kẻ là thiếu niên đang độ thanh xuân tính tình ngay thẳng, một kẻ tuổi tác nhìn thì có vẻ hơi lớn một chút, nhưng bọn họ đã từng… Bây giờ lại như vậy… Nói không chừng…
Ta có vẻ đang không kiểm soát được suy nghĩ của chính mình rồi…
Ta ngắm nghía gương mặt đạo mạo của Lão Quân, dáng vẻ tiên khí đầy mình hiên ngang lẫm liệt, lại quay sang nhìn ngắm dáng vẻ cương trực của Long Tam, tự nhiên, cảm thấy mình cũng có phần không biết chừng mực, trong lòng không tránh khỏi chột dạ, giọng nói mang theo vài phần áy náy: “À, Long Tam, ừm, ta muốn qua thăm Bích Hoa một lát, vật hay ho gì đó để hôm khác ta qua xem đi”.
Long Tam cũng không để ý, thuận tiện nói: “Cũng được”. Sau đó quay sang nháy mắt một cái với Thái Thượng Lão Quân.
Đây là tâm ý tương thông có phải hay không?
Ta chợt nghe thấy có tiếng sấm nổ bên tai, lòng không khỏi cảm thấy lạnh toát.
Hai người này, sao lại như thế này?
Thái Thượng Lão Quân đi đến bên cạnh ta, cẩn thận xem mạch của ta, một lúc lâu sau mới nói: “Độc trên người Thượng thần giải rất nhanh sẽ hết, nhưng lại làm cho nguyên khí bị tổn thương, cần phải điều dưỡng cẩn thận, xin Thượng thần thường xuyên qua đây, để tiểu tiên tiện xem bệnh bốc thuốc”.
Ta gật đầu, không đành lòng nhìn gương mặt già nua của ông ấy, cố nhịn cười hỏi: “Ý của Bá Dương là độc trên người ta đã hoàn toàn giải được rồi đúng không?”.
Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, gật đầu.
Trong lòng ta cảm thấy vui vẻ, lại tiếp tục hỏi: “Nói như vậy Tinh Nguyên Châu trong cơ thể cũng đã được thanh tẩy sạch sẽ rồi, liệu trên đó có còn sót lại chút tàn dư nào của độc tố không?”.
Long Tam chợt xen vào hỏi: “Ngươi đột nhiên hỏi như vậy là có ý gì?”.
Chuyện này ta cũng còn cần Thái Thượng Lão Quân giúp đỡ, cũng không nên giấu họ.
Ta cầm nắp chén trà gạt mấy cái lá trà ra, uống một ngụm, rồi nói: “Nói đến chuyện này còn cần Bá Dương giúp đỡ, Hạo Thiên có nói Thái Ất cần Tinh Nguyên Châu của ta, nên ta muốn đem hạt châu này tặng cho huynh ấy”.
Long Tam và Thái Thượng Lão Quân đột nhiên cùng hét lên: “Tuyệt đối không được!”.