Mỹ nhân đá - Chương 004 - 005 - 006 - 007

Chương 4: Dụ dỗ

Thiệu Khải Đăng đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Nắm được tay của mỹ nhân rồi, hắn lại tự nhiên ôm nàng vào trong lòng. Mỹ nhân không có thẹn thùng chi cả. Đôi mắt trong veo cứ ngẩng lên nhìn hắn. Bất giác trong lòng Thiệu Khải Đăng dâng lên một tia khó chịu. Không ngại ngùng, tự nhiên như vậy, không lẽ từng có nam nhân ôm qua thân thể của nàng:

- Đã có ai làm như vậy với nàng chưa?

- Rồi!

- Ai vậy?

- Là cha. Nhưng cha không có thứ của người. - Nàng đưa tay lên ngực hắn, cảm nhận nhịp tim đang thình thịch đập - Khi đó cha không như vậy.

Hắn thở phào song cũng vẫn thấy khó chịu. Chẳng hiểu sao với mỹ nhân này, hắn chỉ muốn mình là người đầu tiên trong hết thảy của nàng. Ôm ấp, thậm chí là nụ hôn thân mật. Hắn cúi xuống… Lũ thuộc hạ há hốc mồm. Sơn vương thật là táo bạo. Nhịn khát bao ngày, gặp thứ vừa miệng, đúng là nhanh chóng làm ngay. Cả đám không ai bảo ai, vội quay lưng sang nơi khác. Mỹ nhân trong lòng cứng ngắc. Khi hắn cho lưỡi len lỏi vào bên trong bờ môi anh đào đỏ mọng ấy, nàng ngô nghê nhìn hắn. Hôn nhau nhưng sao chỉ có hắn là nhắm mắt thế này. Nhưng nàng khó chịu bởi cử chỉ này hơn những cái nắm tay và ôm ấp. Hơi thở cũng khó khăn hơn. Hắn lại áp quá sát vào mình, gần như đẩy nàng dựa vào mẫu thạch. Người hắn nóng ran. Còn nữa, tay thì sờ soạng lung tung trên cơ thể Nương Tiên. Cha chưa bao giờ làm vậy. Đặc biệt là phần ngực làm nàng có cảm giác đau.

- Buông ra… Không được… Buông ra!

- Tới giờ phút này đương nhiên là không buông được rồi - Hắn tham lam di chuyển nụ hôn xuống vùng da cổ mịn màng - Nếu nàng không thích ở đây thì ta cũng ráng nhịn. Về nhà ta nhé. Ta sẽ lấy nàng làm vợ, hôn lễ làm ngay bây giờ.

- Hôn lễ?

- Ừ!

- Đó là gì?

Nàng như một tờ giấy trắng vậy. Hắn nhìn nàng đầy âu yếm. Sống trong rừng lâu ngày, ngô nghê không hiểu nhân thế, đó cũng là chuyện bình thường.

- Đó là chuyện rất vui. Nàng sẽ thích!

- Nhưng làm hôn lễ… - Nương Tiên mơ hồ thấy cái gì đó như là bị sở hữu - Không thể làm ở đây sao? Cha dặn không được đi xa!

Không được đi xa. Nhưng tại sao lại bỏ nàng cô quạnh một mình nơi đây. Lòng Thiệu Khải Đăng chợt dâng lên một sự giận dữ không tên. Khốn kiếp! Nàng thì xinh đẹp ngời ngời, chốn rừng hoang nước độc thế này, cho là thú dữ không hại nàng, còn nào là bệnh dịch khốn khổ rồi lũ tiều phu, sơn tặc vô lương tâm. Hắn thì yêu ái nàng, lần đầu gặp gỡ tuy là muốn ăn nàng đến tận xương, nhưng vẫn muốn mỹ nhân mãi mãi trong đời mình. Còn đám sơn tặc, tiều phu kia, lắm kẻ khốn nạn, chỉ muốn chơi qua đường. Mong manh và đáng yêu thế này, nếu có gì làm sao nàng chịu nổi.

- Vô trách nhiệm!

Trên thiên giới, thiên đế đau lòng không sao kể xiết. Duyên kiếp trước, tại sao lại cho con gái yêu hiến mình cho tướng cướp? Nó dịu dàng, thiện lương, nếu là hoàng đế gặp mặt cũng phải xiêu lòng. Làm vợ ăn cướp, không phải cũng trở thành cướp nữ hay sao?

- Yên tâm đi! Tên cướp đó khác người lắm. Cứ từ từ mà xem đi!

Dưới trần, Thiệu Khải Đăng lại hôn. Lần này tay hắn đã kéo một mảnh xiêm áo của Nương Tiên tụt xuống vai. Cảm giác lành lạnh khiến nàng phản ứng:

- Không!

Tiếng kêu nguy hiểm. Mẫu thạch nhanh chóng chứng tỏ tác dụng, hút Nương Tiên trở vào. Trong tay hắn, chỉ còn lại không khí và một mảnh xiêm áo trắng như tuyết. Bọn thuộc hạ run rẩy gào lên:

- Yêu tinh!

Trong khi vẻ mặt hắn sa sầm, đang định thần sắp xếp nhanh mọi việc. Mỹ nhân như ngọc… Vụt tan biến như không khí. Hắn nhớ lại.

- Từ đâu tới?

Nàng chỉ vào đá kia. Màu ngũ sắc kỳ lạ và nổi bật. Lòng hắn có chút gì đó bâng khuâng. Một nỗi niềm nhè nhẹ len vào tim:

- Mang đá này về nhà. Tìm cho ta chiêng trống, cồng la, càng ồn ào càng tốt, đánh liên tục bên đá tới khi nào ta bảo ngưng thì thôi.

- Dạ…

Chương 5: Bại hoại

Tiếng cồng chiêng, thanh la, trống quả thật rất ồn, khiến cho tảng đá cũng lắc lư. Cô gái nhỏ có lẽ cũng vô cùng khó chịu. Cả thiên đế cũng nhíu mày trước những tiếng ồn đó. Thật là đồ bại hoại, biết Nương Tiên ẩn thân trong đá nên mới dở mọi thủ đoạn dụ nó ra. Đột nhiên:

- Ngưng đi!

- Sơn vương, đá lắc mạnh lắm rồi!

- Các ngươi không thấy điếc tai sao? - Hắn bất giác sờ nhẹ lên tảng đá, giọng nhẹ đi - Mỹ nhân chắc cũng khó chịu lắm! Ta không muốn như vậy.

Hắn thở dài, vuốt nhẹ lên tảng đá. Ánh mắt trong veo của nàng hiện ra trong đầu hắn. Tinh khiết và ngây ngô. Yêu tinh thì sao chứ? Ánh mắt tinh khôi như vậy, tìm nơi đâu giữa biển người? Thiệu Khải Đăng trong mắt một số người như một đứa trẻ không lớn. Vì hắn tính cách trẻ con, vui buồn bất chợt. Đôi khi hắn nhí nha nhí nhố một cách khác thường. Sợ bóng tối, không thích giết người. Hắn là tên cướp nghèo nhất nơi đây. Đơn giản vì Thiệu Khải Đăng không cướp của, sát sinh, làm những trò tàn nhẫn. Mùi tanh của máu rất khó chịu. Đám thuộc hạ của hắn đa số đều còn rất trẻ. Chúng như chủ nhân của chúng vậy. Có phần ngây ngô và rất hồn nhiên. Tuy nhiên,chúng là hồn nhiên thật sự, còn hắn chỉ mượn cái lốt đó để che đi bản mình, con người thật bên trong lớp vỏ hồn nhiên đó.

- Các ngươi đi ngủ đi. Ta ở lại đây.

- Sơn vương cẩn thận yêu quái!

- Ừ… Mắt mở không lên mà còn nhiều lời… Đi đi!

Hắn nhắm mắt. Đầu tựa vào đá, và khẽ khàng nhắm mắt. Cảm giác thật dễ chịu. Không phải là chăn êm nệm ấm, song lại khiến Thiệu Khải Đăng có giấc ngủ thật ngon. Bây giờ đã thế, nếu được ôm người ngọc mà ngủ, có lẽ còn thoải mái đến dường nào. Đêm tĩnh lặng. Nương Tiên ló đầu ra. Xung quanh thật yên tĩnh. Người đáng sợ kia đâu rồi? Kia kìa! Nàng lại hoảng hốt núp vào. Mấy lần như vậy, nhưng hắn không có động tĩnh gì. Hình như hắn ngủ rồi, không dậy đâu, như Nương Tiên những ngày đông u ám cũng rút vào trong mẫu thạch, ngủ rất nhiều.

Xung quanh có những thứ đồ thật mới lạ. Cái này là gì? Nàng sờ nhẹ vào chiếc bàn. Giường ngủ nữa. Là những thứ lần đầu trông thấy, trông thật lạ lẫm. Trên bàn còn có đặt một đĩa quả, không cần tốn công hái. Nương Tiên đưa một quả lên miệng.

- Ngọt quá!

Bỗng:

- Rầm!

Một tiếng động chát chúa vang lên bên tai. Nàng hoảng hốt quay đầu lại, dự định chạy vào trong mẫu thạch.

- Á!

Cảnh tượng trước mắt làm Nương Tiên kinh hoàng hét lên. Mẫu thạch của nàng đã bị người kia cầm chiếc búa to, chẻ nát.

- Không!!!

Nàng lao về hướng mẫu thạch, nhưng đã bị một bàn tay mạnh bạo kéo vào lòng. Một cảm xúc lạ lùng dâng lên. Nương Tiên chỉ biết bây giờ mình phải đánh, đánh cho cái gã này thật đau. Hắn đã phá nát mẫu thạch của nàng rồi:

- Bại hoại, người bại hoại! - Một cái gì đó ấm nóng chảy trên má Nương Tiên - Phá mẫu thạch của tôi, người ta sẽ bắt tôi… Không có chỗ ở… Bại hoại!

Nàng đang khóc. Thiệu Khải Đăng đau lòng như cắt, nhưng hắn biết, muốn giữ nàng lại chỉ còn cách đó. Phá đi nơi nương tựa duy nhất của nàng, biến mình thành chỗ dựa duy nhất của nàng. Là bại hoại thì đã sao? Hắn ôm lấy người đẹp đang run rẩy trong lòng mình, để mặc cho nàng đấm thình thịch vào lồng ngực. Trông Thiệu Khải Đăng mảnh khảnh thế thôi nhưng cơ bắp lại rắn chắc, mà tay của nàng thì mềm như lụa, hắn thương tiếc nắm lấy, lo lắng nàng đau:

- Có ta đây không ai hiếp đáp được nàng đâu.

Dục vọng chiếm hữu? Thiệu Khải Đăng đối với cô gái trước mặt, đương nhiên cũng có khao khát. Nhưng đó không phải là tất cả. Để lâu dài, đương nhiên không được làm cho nàng sợ hãi. Phải từ từ…

- Nương Tiên này?

- … … … ..

- Khi ở trong mẫu thạch, nàng nghe thấy gì?

- Không có nghe nhưng ấm lắm! Mưa không bị ướt, cũng không bị thú dữ ăn hiếp.

- Vậy nó giống như nhà nàng rồi - Hắn nhỏ nhẹ dỗ dành - Ta cũng có nhà. Nàng ở lại nhà ta đi, mưa không dột, thú dữ cũng không làm hại được nàng.

Đôi mắt trong trẻo làm hắn say mê. Khuôn mặt đẹp vẫn còn vương nước mắt, đau thắt cả lòng:

- Nhưng tôi không quen người. Không!

- Từ từ rồi sẽ quen - Hắn vuốt nhẹ lên má nàng, âu yếm - Ta làm hỏng của nàng một ngôi nhà nhưng ta có cả một ngôi nhà lớn. Chẳng qua là do ta ở một mình trong đây, buồn quá. Ta muốn có người ở chung.

- Đâu phải có một mình người?! Rất đông mà…

- Bọn họ… - Hắn có chút lúng túng, rồi nhanh chóng tìm ra cách giải thích - Chúng đều là giống ta, không có thú vị như khi ở với nàng. Nàng rất đặc biệt.

Một cô bé ngây thơ, đương nhiên được khen là thích. Đề cao vai trò của nàng như vậy, tự nhiên sẽ làm Nương Tiên thích thú hơn:

- Tôi đặc biệt à?

- Ừ. Rất đặc biệt, nhưng chỉ có đặc biệt với ta thôi. Nàng mà đi chỗ khác, người ta không xem nàng là đặc biệt, chúng sẽ mang nàng đi ra chợ bán. Bọn chúng cũng sẽ lột sạch quần áo nàng, bắt nàng làm việc như khổ sai. Có hiểu không?

Thế gian rất nguy hiểm. Cha đã dặn vậy, bây giờ lại thêm người này nữa. Cha từng bảo loài người hung dữ, độc ác, thấy nàng là sẽ “ăn “ ngay. Tên này không như vậy. Hắn không có vẻ gì muốn “ăn” nàng, còn chỉ cho Nương Tiên cách đề phòng, cho nàng chỗ ở nữa. Là người tốt, rất tốt!

- Người không gạt tôi chứ?

- Không có! Ở lại đây với ta, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi hay lừa gạt nàng.

Khi người ngọc gật nhẹ đầu, lòng hắn dâng lên một niềm vui khôn tả. Nàng sẽ khôn lên, quan trọng bây giờ sau khi dụ dỗ, đó là làm sao để giữ nàng mãi mãi trong lòng mình. Thế giới của sơn tặc, một mỹ nữ như hoa như nàng chắc chắn sẽ không thoát khỏi mắt bọn chúng. Bản thân một kẻ lười biếng như hắn, không khéo phải bắt đầu bước vào con đường tranh giành. Biết làm sao được, muốn đảm bảo chắc chắn một thứ nào đó, nhất định phải nắm trong tay quyền lực. Nếu không chuyện ngày xưa không phải đã là một bài học quá đắng cay sao?

- Người đâu!

- Dạ!

- Dọn thêm sang phòng ta mền gối, từ nay Nương Tiên sẽ sống chung với ta!

- Dạ!

Cũng ngay lúc ấy, tên thuộc hạ bước vào:

- Tâu sơn vương, đại vương triệu tập các động. 2 ngày nữa đều phải có mặt trên Ngọc Túy San.

- Không đi! Bảo là ta sắp thành hôn, không tiện đến. Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai ta và Nương Tiên sẽ thành thân.

- Tuân lệnh sơn vương!

Cũng đã lâu lắm rồi, sơn vương không vui vậy. Động phủ cũng chẳng mấy khi có dịp vui chơi.

Chương 6: Thế lực của đại vương

Hôn lễ được tổ chức ngay. Nương Tiên được thay một chiếc áo đỏ, chuẩn bị bái tơ hồng. Nàng vùng vằng:

- Áo này xấu quả. Không thích đâu!

- Ngoan! Chúng ta đang chơi trò chơi mà. Nàng mặc áo này, mới có thể vào nhà với ta được.

Đêm qua, hắn đã ôm mỹ nhân say giấc. Hương thơm trên người nàng, ru cho hắn một giấc mộng đẹp. Đã lâu lắm rồi không ngủ ngon như vậy. Nương Tiên cũng vô tư mà ngủ. Trời đang lạnh, quả nhiên rúc vào lòng hắn rất ấm. Nàng bắt đầu sợ, nếu hắn không cho nàng ôm mà ngủ nữa, không phải sẽ phải co ro trong trời lạnh sao? Nương Tiên sợ lạnh. Nếu còn bị đuổi ra khỏi nhà, sống chơ vơ một mình ngoài kia thì còn đáng sợ hơn. Không ít lần tò mò, nàng ló đầu ra ngắm cảnh đêm. Quả là đẹp, nhưng sau đó có một tiếng gầm rất to vang lên sát bên nàng. Con quái thú to đùng, người vằn vện lao tới. May là Nương Tiên nhanh chóng nép vào mẫu thạChương Con vật đó còn gầm rú lâu lắm, lấy chân đá vào trong, nàng chỉ biết nhắm ghiền mắt, đợi nó đi qua. Rất đáng sợ! Từ đó không bao giờ dám bước ra ngoài lúc ban đêm.

- Đội cái này vào!

Hắn đưa cho nàng một tấm khăn đỏ, phủ lên đầu. Lần này Nương Tiên kiên quyết từ chối:

- Không đội. Không thấy đường đi, ngộp nữa!

- Không thích à?

- Ừ! Không đội!

- Ừ! Không đội thì không đội.

Hắn vốn là cướp, cũng đâu cần để ý quá nhiều đến lễ nghi. Chẳng qua, hắn không muốn người đẹp của mình ủy khuất. Dù cha mẹ nàng không có, nhưng một lần khoác áo vu quy vẫn là hạnh phúc của thiếu nữ. Ăn nàng rồi chung sống, không phải là không được, song cũng cảm thấy có gì đó không công bằng. Sau hôn lễ này, Nương Tiên sẽ là nương tử của hắn, danh chính ngôn thuận ôm lấy nàng vẫn hay hơn.

- Ra ngoài thôi!

Nương Tiên ngoan ngoãn bước theo hắn. Cả sơn trại nhỏ ồ lên, Sơn vương đúng là khéo chọn. Mỹ nhân như hoa như ngọc, dù không trang điểm phấn son nhưng vẫn đẹp vô cùng. Đặc biệt là khi cười, mà nàng thì rất hay cười. Thấy mọi người thân thiện với mình, không ai muốn ăn mình, Nương Tiên rất vui vẻ, càng để ý kỹ hơn. Quả nhiên như lời hắn nói, ở đây ai cũng như hắn cả, có nàng, mọi người vì vậy vui hơn.

- Sơn vương! Mời người!

- Phu nhân! Mời phu nhân!

- Sơn vương! Hôm nay không say không về!

- Sơn vương…

Tiếng bọn thuộc hạ reo hò phấn khích. Bỗng dưng đằng sau có tiếng xôn xao.

- Đại vương tới!

Đại vương của Ngọc Túy san. Chúa của các động cướp quanh đây. Thiệu Khải Đăng là động chủ không mấy khi đi cướp bóc, nhưng hắn vẫn thường xuyên nộp cống vật. Tuy nhiên so về thực lực, Thiệu Khải Đăng không phải là nhân vật được chú ý quá nhiều nên đại vương đến đây, quả nhiên là một bất ngờ. Nhanh tay, Thiệu Khải Đăng kéo Nương Tiên ra sau lưng mình. Nhượng bộ cho nàng không đội khăn che mặt, thật là một sai lầm. Nhưng đã muộn, Đại vương đã nhìn thấy mỹ nhân. Con trai của hắn, công tử Đinh Bộ mắt sáng lên, không giấu giếm nỗi cái nhìn si dại. Đại vương như gần như chôn chân tại chỗ, mắt không rời người ngọc diễm kiều. Thiệu Khải Đăng nhếch môi khinh bỉ. Thật ra thưởng thức nhan sắc của mỹ nhân thì tên đàn ông nào không vậy. Nhưng ý nghĩ trong đầu chúng, cướp thứ đã thuộc về thuộc hạ trong khi thường ngày rao giảng đạo đức, tình nghĩa, đúng là một lũ giả nghĩa giả nhân. Quả nhiên…

- Thiệu tiểu tử, ta có chuyện muốn bàn với ngươi.

Trên thiên giới, thiên đế lòng nóng như lửa đốt. Cuộc trò chuyện đó rõ ràng bên tai, khiến máu như sôi lên, cơn tức giận bừng bừng phát hỏa:

- Tiểu tử, ta cho ngươi lên làm chúa của các động ở vùng này. Ngươi nhường mỹ nữ lại cho… cho con trai ta!

Một cuộc mua bán, Thiệu Khải Đăng chỉ cười trong khi tên chúa cướp càng lúc càng không kiêng nể:

- Ta cũng sẽ đền cho ngươi 10 mỹ nhân đẹp không thua kém. Chẳng qua là con ta mới gặp đã yêu. Kẻ làm cha thì…

Sau đó là cú đấm:

- Nếu không nghe lời, cả động của ngươi tự biết hậu quả rồi. Chỉ cần ta không bảo hộ… Đám lính triều đình…

Khốn nạn! Gọi là duyên kiếp trước không thể quản, nhưng hắn sắp bán rẻ Nương Tiên, quản được rồi.

- Đi đâu?

- Ta phải cứu con gái vàng con gái bạc của ta.

- Không cần! Ta đã nói, tên cướp đó không bình thường đâu!

Chương 7: Đằng sau những nụ cười

- Hay là như vầy… Đêm nay ta để ngươi hưởng dụng nàng thêm một lần cho đúng nghĩa tân hôn. Ngày mai ta mới mang nàng đi. Dù sao chắc ngươi cũng đã hưởng đủ nàng rồi, phải không?

Những tràng cười khả ố. Thiệu Khải Đăng cũng cười. Bất ngờ hắn vung tay lên:

- Bốp!

Gương mặt công tử yêu của đại vương lãnh trọn cái tát của hắn vì bất ngờ. Thiệu Khải Đăng sau khi ra tay, gương mặt chợt hiện ra nuối tiếc. Tay thuận vốn là tay trái cơ mà. Đánh bằng tay phải, sao mà mạnh hơn được?!

- Ngươi…

Đinh Bộ nhào tới… Thiệu Khải Đăng né người, chân gạt mạnh khiến hắn ta ngã sấp xuống đất. Trên tay là một thanh gỗ dài bịt sắt nhọn, ánh mắt Thiệu Khải Đăng trở nên thật dữ dội:

- Ngươi tưởng ta may mắn mà bò lên được cái ngôi sơn vương này sao? Đồ công tử bột vô sỉ, khốn kiếp!

Hắn họ Thiệu. Sơn vương cũ là họ Bàng…

- Ngươi bớt nóng đi. - Đinh Khải đại vương vội lên tiếng. Gã này, ra tay không kiêng dè, lá gan không nhỏ, quả thật ông ta đã quá xem thường hắn rồi - Chỉ là một đứa con gái thôi mà…

- Đứa con gái? Ừ, chỉ là một đứa con gái. Nhưng đó là nương tử của thuộc hạ mình. Đại vương, cướp nương tử của thuộc hạ cho con trai, có đáng làm một đại vương thống lãnh 15 động không?

Chiếc gậy sắt của hắn kêu rắc một tiếng. Phía đầu gậy bỗng bật ra một lưỡi kiếm nhỏ, mảnh như tơ nhưng sức sát thương thì không nhỏ một chút nào.

- Ngươi không cần kích động vậy! - Đinh Khải xuống nước - Xem như ta sai… Nhưng ngươi trái lại mệnh lệnh, không đến theo triệu tập. Muốn làm phản à?

- Đại vương! Chuyện ông đưa con trai lên kế vị là chuyện của ông, tôi không quan tâm tới việc đó, chỉ tổ mất thời gian. Vắng mặt tôi thì mọi chuyện vẫn được tổ chức đúng như ý định của nó thôi mà!

- Kháng lệnh đại vương… ngươi…

- Đại vương nên nhớ, Thiệu Khải Đăng tôi chưa bao giờ đến xin xỏ ông một cái gì. Trước đây lão Bàng đúng là đến cầu cạnh ông thường xuyên nhưng tôi thì không đâu! - Hắn rút cây lại, trao cho thuộc hạ - Ông có 14 động khác để cai quản, phần nộp hàng tháng của động tôi thì vẫn đủ. Chuyện còn lại không cần ông quản…

- Ngươi…

Vẻ giận dữ của ông ta đã không thể kiềm nén. Nhưng cũng do chủ quan, đi đến đây chỉ với vài người. Nếu gã thanh niên này thực sự liều mạng, thật là chẳng thể xem thường.

- Không cần hù dọa tôi - Thiệu Khải Đăng cười khẽ - Không được bảo hộ của Ngọc Túy San, động phủ của tôi sẽ bị triều đình tiêu diệt à? Trước khi bị tiêu diệt, tôi có nên mang chuyện ông và bọn triều đình cấu kết với nhau cho 14 động còn lại cùng biết không? Đại vương lại là tay sai hạng sang của triều đình, ông nghĩ những người còn lại đủ vị tha để tha cho ông không hả? Đại vương!

- Ngươi… thì ra ngươi…

- Tôi còn biết nhiều chuyện lắm! - Giọng Thiệu Khải Đăng nhẹ như gió - Nhưng nước sông không phạm nước giếng. Ông làm đại vương của ông, tôi làm sơn vương trại nhỏ của tôi. Vợ của tôi, tôi dùng thế nào không cần cha con ông quản. Còn chuyện vừa gặp đã yêu của công tử cũng nên tự trách mình yêu không đúng người, đúng lúc. Thành thật cáo lỗi, nương tử đang chờ. Hôm nào rảnh rỗi cùng chuyện phiếm với hai vị sau.

Hắn đưa tay làm động tác tiễn khách. Nhìn theo hai cha con đại vương người hậm hực, kẻ tiu nghỉu bước đi, khinh bỉ không làm sao nói hết. Cướp bóc cũng phải có đạo đức của cướp bóc chứ. Đám thuộc hạ nhìn hắn đầy ngưỡng mộ. Ôi, sơn vương…

- Phu nhân đã vào phòng chưa?

- Rồi ạ… Vào “tròng” … à không… vào phòng rồi ạ!

- Ừ! Mang rượu Nữ hồng quỳnh vào.

Tuy là hắn rất thích nhìn bộ dạng thẹn thùng của nàng nhưng đau đớn lần đầu của phụ nữ nghe nói rất khủng khiếp. Thiệu Khải Đăng cũng thoáng rùng mình. Thực lòng mà nói, tuy là hắn cũng không phải là lần đầu, nhưng cũng không phải kinh nghiệm tràn đầy gì, tốt nhất là cứ phục rượu cho nàng say, sau đó từ từ hưởng thụ. Trên thiên giới, con vật cưng quay sang thần số phận, khó chịu:

- Khúc sau là chuyện riêng tư. Khỏi xem nhé?

- Ừ!

Tay áo đỏ chóe đặt lên vai thiên đế đang cứng đờ người:

- Không sao! Gả con gái đi là vậy, rồi sẽ quen thôi. Về nhà nhắm mắt ngủ một giấc đi, không nên làm phiền đôi trẻ.

Thiên đế đơ ra, không biết nên khóc hay cười. Con gái yêu ơi! Số phận quả là khốn kiếp!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3