Nụ hôn của quỷ (Tập 3) - Chương 141 - 142
Chương 141
“QUÁCH TIỄN NI!”
Sống hai ngày vui vẻ như thần tiên trong ngôi nhà ven biển, cuối cùng tôi cũng về đến nhà, nhưng không thấy bóng bố tôi đâu cả~, chỉ thấy trên bàn có chặn một tờ giấy:
“Tiễn Ni, bố đi gặp bác sĩ, con và Tuấn Hạo ở nhà phải ngoan ngoãn đấy nhé~”.
Bố tôi… vẫn không muốn bỏ cuộc ư? Nhưng, nhưng chẳng lẽ bố đã quên rồi? Mẹ cũng vì bệnh ung thư nên mới rời bỏ chúng tôi! Vả lại bệnh của tôi rõ ràng còn phức tạp hơn nhiều, không có khả năng chữa khỏi mà!
Tôi đờ đẫn cầm tờ giấy, ┯︵┯ thấy sống mũi cay cay…
“Tiễn Ni, Tiễn Ni”. Ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng gõ cửa rất lịch sự.
Tôi vội vàng nở một nụ cười rồi chạy đến mở cửa.
Một gương mặt tươi cười như thiên sứ xuất hiện, là Tuấn Hạo, ~^O^~ he he! Nhìn thấy nụ cười luôn dịu dàng ấm áp của anh, tâm trạng tôi bỗng khá hơn nhiều…
“︵_︵ Tiễn Ni, tay em đang cầm gì thế?”, Tuấn Hạo nhìn thấy ngay tờ giấy trên tay tôi.
Xem ra không giấu được rồi, vậy tôi cứ nói thật là xong:
“Bố em đi gặp bác sĩ rồi, đây là mảnh giấy ông để lại…”
“Sao? Không nỡ để bố đi à? Yên tâm, em sẽ không cô đơn đâu, ngày nào anh cũng sẽ đến chơi với em”.
“┯︵┯ Không phải thế…”
“Anh biết, anh biết em đang nghĩ gì! Mọi người đều không ngừng hy vọng, em có lý do gì để bỏ cuộc? Em có nhẫn tâm phụ lòng bố không? Ông đã làm cho em bao nhiêu…”
“Hu hu hu hu…”. Tôi không muốn bỏ cuộc, nhưng…
“Xin lỗi, Tiễn Ni, anh không nên nói với em như thế, anh biết cảm nhận của em…”
“Hu hu hu hu hu… ~~~~~>_<~~~~~”
“Được rồi, anh sẽ hành động để chứng tỏ anh có thiện chí xin lỗi em nhé? Hừm… dẫn em đi siêu thị được không? Em muốn ăn, muốn mua gì cứ việc chọn! ︵_︵
Thế nào?”
“Á? O_O Siêu thị? Mà lại còn tùy em muốn mua gì thì mua?”. Tôi lập tức nín khóc. He he, tốt quá~, xem ra tôi nên khóc lóc thường xuyên mới được, hi hi.
“Ừ! Tuấn Hạo! Vậy chúng ta đi nhanh lên!”. Tôi hào hứng kéo tay Tuấn Hạo chạy ra ngoài.
Chúng tôi đã đến siêu thị lớn nhất gần đó.
Ôi chao~, siêu thị này đồ đạc phong phú quá, thạch trái cây, kem ống, trái cây, bánh sữa, thảm dệt bằng tay, búp bê vải, gối thêu… Woa, ⊙O⊙đúng là thứ gì cũng có, đáp ứng mọi nhu cầu của mọi người, nhìn đã mắt quá, he he.
Tôi luồn lách khắp mọi nơi như một con cá, sờ món này một tí, đụng món kia một tí, thứ gì cũng thích, thứ gì cũng muốn mua, he he. Lần này Tuấn Hạo đáng thương mệt rồi đây, anh đành ngoan ngoãn đi theo sau tôi, vừa giúp tôi xách túi lớn túi nhỏ, vừa chuẩn bị tính tiền, mà vẫn giữ được nụ cười thương hiệu mê người của mình nữa.
~^O^~ Hê hê, không thể trách tôi được~, ai bảo anh chủ động nói muốn mua…
“Tuấn Hạo, dạo cũng được kha khá rồi, chúng ta về thôi”. Dạo vòng vòng trong siêu thị khá lâu, cuối cùng tôi thở một hơi dài, nói với Tuấn Hạo đang đẩy chiếc xe đồ đạc chất đống như núi đến nỗi không thấy mặt mũi đâu nữa.
“Ừ”.
“Tuấn Hạo, nhiều đồ đạc thế này chắc nặng lắm hả? Để em đẩy phụ nhé”. Nhìn đám mê trai xung quanh ngắm anh với vẻ xót thương, nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận, cuối cùng tôi nói với vẻ vô cùng “ân cần”.
“Không cần!”
“Không sao đâu! Anh tưởng em không đẩy nổi à? Em khoẻ lắm đấy nhé, không tin thì em chứng minh ngay cho anh xem!” Tôi vừa nói vừa định cướp tay nắm xe đẩy.
“Ngoan, nghe lời!”. Anh nhanh nhẹn tránh đi, mỉm cười yêu chiều với tôi.
Hừ~, tôi không bị mắc lừa đâu, nhân lúc anh đến quầy thanh toán tiền, tôi lén lút đưa tay ra với lấy tay nắm chiếc xe đẩy dừng cạnh đó, rồi nhanh chóng đẩy nó sang phía bên kia đường.
Nhưng đúng lúc tôi vừa chạy được mấy bước, và đắc ý quay lại làm mặt hề với Tuấn Hạo thì…
“Rầm…”. Trượt chân, đám đồ đạc chất chồng như núi trên xe lắc lư dữ dội… Đầu óc trống rỗng, không nghe thấy gì, nhìn thấy gì nữa, đến lúc phản ứng được thì tôi chỉ nghe thấy Tuấn Hạo cuống quýt gọi “Tiễn Ni, cẩn thận”, sau đó là tiếng đồ vật rơi rào rào xuống, và sau đó nữa là…
Một bàn tay đưa ra giữa không khí như ảo thuật, kéo tôi lên khỏi đống đồ đạc lỉnh kỉnh trên đất, động tác nhanh như điện…
Nhưng, động tác nhanh như thế chỉ với người bàng quan thôi, còn đối với tôi, lại vô cùng chậm, chậm vô hạn, chậm như thể mình đang sống trong một giấc mộng, hoặc đang trải qua những cảnh quay đau thương đang chiếu từ từ…
Trong sự chậm chạp vô hạn ấy, tôi nhìn rõ cánh tay ấy, cánh tay đã cứu tôi, thon dài và mạnh mẽ, hoàn mỹ lạ thường, quen thuộc lạ thường, nó kéo tôi lên, từng chút từng chút một, đến gần chủ nhân nó, rồi quay một vòng, một vòng chậm chạp 360 độ, gió đang ca hát bên tai…
Thế là, trong sự xoay chuyển của gió, từng chút một, tôi nhìn thấy chủ nhân của cánh tay ấy, mái tóc đen của anh ấy bồng lên trong gió, gương mặt đẹp trai tỏa ánh hào quang, đôi môi mím lại lộ rõ niềm vui sướng lẫn đau khổ không thể nói ra, đôi mắt tuyệt đẹp như nước hồ sâu thăm thẳm, bao bọc lấy tôi, giống như muốn dìm chết tôi, nuốt trọn lấy tôi, để tôi hòa vào sinh mệnh anh…
⊙_⊙ Thuần… Hy…
Không sai, là Thuần Hy! Kim Thuần Hy! Kim Thuần Hy mà đời này kiếp này tôi yêu nhất! Kim Thuần
Hy mà tôi yêu nhất nhưng không thể ở bên cạnh! ⊙_⊙
Là anh đã cứu tôi, anh lại cứu tôi…
Nhưng… nhưng cuối cùng anh đã nhìn thấy tôi, ┯︵┯ cái sự thật tôi đã chết cuối cùng cũng bị thay đổi rồi, anh vẫn túm lấy tôi thật chặt, không chỉ bằng tay, mà còn có ánh mắt, anh giữ chặt lấy tôi bằng đôi mắt tuyệt đẹp, bao niềm vui và đau khổ hòa lẫn với nhau trong ánh mắt, khiến tôi đau đớn vô cùng, khiến tôi không thể hít thở…
Anh muốn làm gì? Có phải là phát hiện ra tôi chưa chết, xúc động đến nỗi không nói thành lời? Ánh mắt vui mừng đến không thể tin nổi, có phải đang nói với tôi rằng sau này anh sẽ không bao giờ buông tôi ra nữa?
Tôi nhìn Thuần Hy, đáy mắt ánh phản chiếu vẻ mặt kinh hoàng và phức tạp của tôi, tôi nhìn anh, tim muốn nhảy vọt ra ngoài…
Nhưng không được! >_< Không được! Không thể thế! Chúng tôi không thể nữa!
Cho dù gặp lại nhau cũng sẽ có ngày chia xa, Quách Tiễn Ni! Mi không thể ích kỷ như vậy! Mi đã yêu Thuần Hy đến thế, lẽ nào nhẫn tâm bắt anh chịu mất đi một lần nữa? Lẽ nào mi nhẫn tâm làm tổn thương anh thêm lần nữa?
>_< Không được! Không được!
Tôi lắc đầu thật mạnh, trong đầu bỗng thoáng hiện một suy nghĩ, chẳng phải anh đã cho rằng tôi chết rồi sao? Vậy thì hãy để anh cứ nghĩ vậy mãi mãi đi! Để anh nghĩ rằng, người trước mặt đây không phải là Quách Tiễn Ni, mà chỉ là một người xa lạ giống Quách Tiễn Ni là được!
Ừ, làm thế đi! Cũng chỉ có thể làm thế!
Thế là, tôi cố hết sức kìm nén sóng gió trong lòng mình, dùng thái độ của một người lạ, cố gắng phát huy năng lực diễn xuất của mình, cảm kích nói với anh: “^O^ Cám… cám ơn anh! Tạm biệt!”
Thuần Hy, quên em đi, em đã không còn là em khi xưa nữa… Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng sắp chết của em, không muốn nhìn thấy vẻ bi thương của anh vì tim em sẽ rất đau, không muốn…
Nhưng anh không để tôi vùng thoát khỏi tay anh, ngược lại còn nắm tay tôi chặt hơn.
Như thể không nghe thấy tôi nói gì, anh kéo tôi lại gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của anh, nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt sâu thẳm đen nhánh tuyệt mỹ của mình, với một vẻ không-thể-tin-được, nỗi vui mừng như đã đánh mất thứ gì rồi lại tìm được đang thắp sáng trong mắt anh, giống như muốn dìm ngợp tôi trong đó.
Tim tôi đập thình thịch điên cuồng, bàn tay Thuần Hy truyền đến hơi ấm đang đốt cháy tình cảm mà tôi đang cố gắng đóng băng…
Tôi hít thật sâu, không nhìn vào gương mặt anh nữa, cố gắng làm ra vẻ thật bình tĩnh, tôi cất cao giọng:
“^O^ Anh à! Tôi vô cùng cảm kích ơn cứu mạng của anh! Nhưng… xin anh… bỏ tay ra! Tôi phải đi rồi! Vẫn chưa buông à? À ồ~, anh ơi, chẳng lẽ anh muốn tiền cứu mạng ư? Nhưng tôi không mang theo tiền, làm sao đây? ︵_︵ Anh xem như đang làm việc thiện đi nhé, đốt một nén hương cho mình vậy, được không? ︵_︵ Không nói à? Không nói thì xem như đồng ý nhé? Vậy cảm ơn anh, bye bye~~~! ︵_︵”
Tôi vừa cười tươi vừa nói thế, vừa cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh để bỏ chạy thật nhanh, nhưng dù tôi giằng co thế nào cũng không thể thoát ra được.
Anh đã túm chặt lấy cánh tay tôi như thế, ┯︵┯ tư lự nhìn tôi, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm, nỗi vui mừng dần bị cơn đau đớn che lấp, nỗi đau không thể hình dung ấy đang đập tan mọi nỗ lực bình thản của tôi.
Tim tôi đau quá, đau đến nỗi tôi sắp rơi nước mắt rồi, nhưng tôi vẫn phải cố tình làm ra vẻ lạnh lùng:
“Anh à, phiền anh buông tay tôi ra, phiền anh buông ra đi, được không? Anh nắm tay tôi đau quá…”
“Anh à, tôi cầu xin anh buông tôi ra mà! Làm ơn!”
“>O< Này, anh mà không buông ra thì tôi sẽ hét lên đó, tôi sắp hét thật đây này…”
“Quách Tiễn Ni!” Anh nhìn tôi chằm chằm, thốt ra ba chữ bằng một vẻ kiên định chưa bao giờ thấy.
Cơ thể tôi run bắn lên. ⊙_⊙
Ba chữ đó… ba chữ đó giống như tia chớp, xé nát một đường rất dài trong vở kịch hoàn hảo mà tôi đang diễn, đánh mạnh vào trái tim mà tôi đã cố giữ vững thành một khối.
Nước mắt tôi đang dâng lên… ~~~>_<~~~
Không được! Không được! Không thể như thế! Quách Tiễn Ni, mi phải chạy mau! Chạy nhanh đi!
Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, quay phắt người định bỏ đi, >_< không, là chạy đi!
Anh đột ngột kéo tôi lại rồi ôm vào lòng.
Vừa chạm vào cơ thể anh, nước mắt tôi bỗng tuôn ra như suối, không điều khiển nổi… ~~~~~>_<~~~~~
Nhưng mà… không được, không được, không được, không được, không được, không được, không được, không được, không được, không được!
Tôi hạ quyết tâm, cắn chặt răng, ra sức vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh ôm tôi như đang ôm một báu vật ngỡ đã mất nhưng lại tìm ra, hai tay anh ôm tôi thật chặt như hai gọng kìm, không cho tôi cơ hội để tránh thoát…
Tôi sắp ngạt thở rồi…
Tôi đưa tay đấm vào ngực anh, cuống quýt hét to:
“Quách Tiễn Ni nào? Cô ta là ai? Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó cả! Buông ra! Buông tôi ra! Cái anh này kỳ quặc thật đấy! Tôi phải đi đây, tôi phải đi thật mà, p(>o<)^q xin anh buông tôi ra đi!”
Nhưng anh như một đứa trẻ cứng đầu ngang ngạnh, mặc cho tôi vùng vẫy, anh vẫn ôm tôi thật chặt, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi chăm chú, nỗi đau thương trong mắt anh như muốn rút cạn linh hồn tôi ra khỏi cơ thể…
Tay tôi động đậy, gần như chỉ muốn vùi đầu vào ngực anh khóc lớn một trận, trút mọi nỗi nhớ nhung và uất ức trong bao tháng ngày gần đây ra hết, nhưng… nhưng tôi không thể! p(>_<^)q. Tôi tuyệt đối không thể làm thế!
Tôi quay mặt đi, vận hết mọi sức lực để vùng thoát khỏi tay anh, hét lớn:
“Anh à, làm ơn lí trí giùm tôi có được không? Anh nhận nhầm người rồi! Tôi không phải là Quách Tiễn Ni mà anh nói đâu!”
“Tôi không phải - anh buông ra! Buông ra! (>O<)!”
“Buông ra mau! p(>O<)^q Tôi đã nói không phải mà!”.
“Tôi không phải, không phải, không phải, không phải!”
Tôi gần như hét lên bằng toàn bộ sức lực của mình.
Nhưng anh bỗng nhiên quỳ xuống, đưa tay ra kéo váy tôi lên!
Chương 142
EM... SẼ QUAY VỀ BÊN ANH
“⊙_⊙^^^ … Anh… anh muốn làm gì?”. Tôi giật bắn mình.
Nhưng Thuần Hy không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào đầu gối tôi, bằng ánh mắt kiên định nhưng rất đau thương…
Tôi thắc mắc nhìn xuống…
Trời ơi… trên đầu gối của tôi… có một… vết sẹo mờ mờ bị váy che khuất, đập vào mắt tôi rất rõ ràng, giống như một tia chớp sáng lóe, ⊙_⊙^ rạch ngang lời nói dối hoàn hảo của tôi…
“Thuần Hy, chúng ta cùng đi mướn một chiếc xe đạp để lên núi nhé?” “Ừ”.
…
“Thuần Hy, đạp lâu như thế anh có mệt không? Em có pudding ở đây, đút cho anh ăn để thưởng nè”.
“Không cần”.
“Thuần Hy, ngoan, há miệng ra, a…”
“Nguy hiểm, ngồi im!”
“Úi da~~~”
“Em không sao chứ?”. Thuần Hy luống cuống nhảy xuống khỏi xe đạp.
“He he, không sao không sao, đầu gối rách tí da thôi ấy mà. He he”.
“Bảo em đừng có động đậy mà”.
“Tại anh không chịu nghe lời, không chịu ngoan ngoãn há miệng ra! Kim Thuần Hy đáng ghét! Ui da!”
“Còn nói không sao à?”
“Có đau không?”
“Hử~? Không đau nữa không đau nữa!”
“Cứng mồm!”
“Này~! Anh làm gì thế?”
“-_- Ngốc! Em không biết nước bọt là thuốc cấp cứu hiệu nghiệm nhất để sát trùng vết thương hả?”...
⊙_⊙^ Đồng cỏ thiên đường… Phải, vệt sẹo ấy đã có khi chúng tôi đến đồng cỏ thiên đường… Ai ngờ tôi chối đây đẩy như thế, mà vết sẹo trên đầu gối lại chứng minh mọi sự thật một cách rõ ràng…
“Em là Quách Tiễn Ni!” Thuần Hy nhìn tôi chằm chằm, rất thân thiết và đau thương, điềm tĩnh khẳng định, sau đó lại ôm chặt tôi vào lòng.
Nhưng… nhưng Quách Tiễn Ni, tuy anh đã biết mi chưa chết, mi cũng không thể cho anh hy vọng! >_< Tuyệt đối không thể, không thể, không thể!
Quách Tiễn Ni! Mi yếu lòng chỉ làm Thuần Hy đau thương hơn thôi! Quách Tiễn Ni! Kiên định lên! Lạnh lùng hơn! Nếu mi thật lòng yêu anh, nhất định nhất định không thể để anh hy vọng thêm chút nào cả!
“p(>o<)q Quách Tiễn Ni đã chết rồi!” Trước sự thật rõ rành rành, tôi không thể phủ nhận được, cuối cùng đã bùng nổ.
Cơ thể anh đột ngột run bắn lên, cứng đờ.
“Quách Tiễn Ni trước kia đã chết rồi! Nên trái tim trước kia cũng đã chết rồi, tình cảm yêu mến anh cũng chết rồi! Nên tôi bây giờ mới tìm đủ mọi cách để trốn tránh anh, muốn cách xa anh ra, mãi mãi không muốn thấy anh nữa, để tránh khỏi chuyện anh đeo bám tôi, anh có hiểu không?”
Anh gần như nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, sự chấn động kinh ngạc trong đôi mắt dần lan tỏa, đau khổ vô cùng.
Tôi ép mình không nhìn anh nữa, tiếp tục cười mỉa mai lạnh lùng:
“Ha~, Kim Thuần Hy, chẳng lẽ anh vẫn chưa hiểu? Tôi đang trốn tránh anh~! Tôi đã không còn thích anh lâu lắm rồi, anh chẳng qua chỉ là một trong những ác quỷ trong kế hoạch săn lùng của tôi, cưa được rồi tôi sẽ đá anh, đó là mục đích của tôi! Bây giờ… trò chơi kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc rồi~!”
Nhưng Thuần Hy vẫn nhìn tôi, mặc cho tôi nói gì, anh vẫn im lìm bất động nhìn tôi. Nhưng tôi cảm thấy cánh tay anh ôm tôi đang run lên..., cảm nhận rõ ràng nỗi đau khổ chân thực nặng nề chôn giấu trong trái tim anh…
Đầu tôi mỗi lúc một đau, đau đến mức tôi muốn ngất đi, nhưng tôi vẫn cố giữ nụ cười mỉa mai châm biếm lạnh lùng của mình, nói rõ từng câu từng chữ với anh, “Kim Thuần Hy, tôi - không - thích - anh! Không - muốn - nhìn - thấy - anh - nữa! p(>o<)q”
Tay anh thoáng lạnh cứng, dần dần đờ ra. Tôi nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay anh, quay người bỏ đi.
Thuần Hy anh… nỗi đau của anh, có thể còn đau đớn hơn khi đứng trước phần mộ tôi chăng…┯︵┯ Thuần
Hy, xin lỗi, em xin lỗi…
He he, Quách Tiễn Ni, mi diễn thật hay, tôi tự cảm thấy mình đóng rất đạt, ừ, xem ra ở cạnh Tuấn Hạo lâu rồi, vô hình trung cũng được nhiễm chút khả năng đóng kịch chăng, he he.
Bỗng phía sau có một cánh tay nắm chặt lấy cánh tay tôi.
Cánh tay ấy nắm rất chặt, rất cố chấp, hơi ấm lòng bàn tay kia truyền đến nói lên tình cảm nhiệt thành và bướng bỉnh của chủ nhân nó… Tôi không kìm được quay đầu nhìn lại, vẫn là đôi mắt đẹp tuyệt khiến tim tôi đau nhói, nó đang phát ra ánh sáng rất chân thành, đó là tình yêu và nỗi đau, giống như… giống như đang van xin tôi ở lại…
“Anh… không tin!”. Thuần Hy nhìn tôi, nói ra từng chữ.
Loạn rồi, loạn rồi, làm sao đây? Ánh mắt anh rất nghiêm túc cũng rất đau đớn, tim tôi… run rẩy như muốn bật máu…┯︵┯
“Tiễn Ni…”. Đúng vào lúc này, Tuấn Hạo chạy đến.
Thấy tay tôi bị túm chặt, anh giận dữ nắm lấy tay tôi, ra sức rút ra khỏi tay Thuần Hy, “Anh làm gì thế?”
Nhưng trong tích tắc Tuấn Hạo nhìn thấy Thuần Hy, O_O^ anh đờ cả người, gương mặt giống nhau, khí chất nhã nhặn cao quý giống nhau… Chỉ có điều Thuần Hy nhìn lạnh lùng hơn thôi… Còn Tuấn Hạo lại có vẻ nho nhã dịu dàng hơn nhiều…
Hồi lâu sau, Tuấn Hạo mới ngần ngừ hỏi, “Cậu… chính là Kim Thuần Hy?”
Khóe môi Thuần Hy hơi nhướn lên, anh chẳng nhìn Tuấn Hạo lấy một cái, vẫn chăm chú nhìn tôi đang đỏ bừng mặt, đôi mắt ấy như đang chế giễu tôi: Ngốc! Nếu em thật sự chỉ xem anh là quân cờ, vậy… anh chàng giống anh kia, em định giải thích thế nào?
Chế giễu đi! Kim Thuần Hy! Tùy anh muốn mỉa mai muốn đoán mò thế nào cũng được! Dù sao em cũng không muốn lằng nhằng ở đây nữa! Nếu em đã không thể nói dối trước mặt anh nữa, thì em sẽ trốn thật xa!
Tôi ôm choàng lấy cánh tay Tuấn Hạo, nói với Thuần Hy:
“Nhìn rõ này, đây là bạn trai của tôi, tình cảm chúng tôi rất tốt… Nên anh hết cơ hội rồi!”
Tuấn Hạo lập tức hiểu ý, phối hợp với tôi vô cùng ăn ý.
Anh nhã nhặn chìa tay ra với Thuần Hy, “Chào cậu, tôi là Thân Tuấn Hạo!”
Thuần Hy đứng im lìm nhìn tôi và Tuấn Hạo, đôi mắt tuyệt đẹp ấy tràn đầy ánh sáng thông tuệ. Anh phớt lờ bàn tay chìa ra của Tuấn Hạo, lạnh lùng nhìn chúng tôi, giống như đang nhìn hai đứa bé diễn kịch.
Tay Tuấn Hạo ngượng ngùng giữa không trung, không khí nặng nề vô cùng, dưới ánh mắt của Thuần Hy, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ rồi chui xuống quách cho xong, để tránh không bệnh mà xấu hổ tới chết.
“Khụ khụ… Tuấn Hạo, trễ rồi, chúng ta đi thôi”. Tôi thấy da đầu mình gai gai, kéo tay Tuấn Hạo định chuồn nhanh.
Nhanh đi nhanh đi, không thấy ánh mắt Thuần Hy như điện có thể giết người à? Trời ạ! Ánh mắt đó mà tiếp tục thêm một khắc nữa, chỉ e ngày mai tuyết sẽ rơi ngay… hu hu hu hu… Nếu bây giờ có một chú chim đang bay trên trời rơi vào mắt anh bị điện giật chết, chắc sẽ bị nướng chín nhỉ? ┯︵┯^
Quách Tiễn Ni, dù sao mày không sợ làm rùa rụt cổ, >_< thế thì chạy nhanh đi…
Nhưng, Tuấn Hạo cũng bất động đứng tại chỗ, nhìn Thuần Hy.
Trời ạ! Có nhầm không vậy? Tại sao tôi lại thấy trong ánh mắt anh cũng có một ngọn lửa nhỏ đang bắn tia lửa ra thế? >_<
“Tuấn Hạo… đầu em đau quá…”. Bó tay rồi, đành sử dụng tuyệt chiêu này thôi, tôi bám lấy cánh tay Tuấn Hạo, sốt ruột giục giã, “Nhanh lên, chúng ta đi thôi”.
“︵_︵ Tạm biệt!”. Tuấn Hạo không nhìn nữa, vô cùng lịch sự mỉm cười chào Thuần Hy, sau đó kéo tôi bỏ đi.
Nhưng Thuần Hy vẫn mặc kệ Tuấn Hạo, anh chỉ chăm chú nhìn tôi không chớp mắt, nhìn rất sâu sắc và chân thành, như chỉ thêm một giây nữa sẽ nhìn thấu tôi vậy.
Không được, không được! >_< Không thể nhìn Thuần Hy nữa, thêm một giây cũng không được, nếu không thì tôi sẽ không thể nào hạ quyết tâm rời xa anh được nữa.
Tôi hoảng loạn trốn tránh ánh mắt anh, kéo Tuấn Hạo bỏ đi, mỗi bước chân đều trở nên gấp gáp… đau lòng quá…
“-_- Quách Tiễn Ni!”. Mới đi được mấy bước, phía sau văng vẳng giọng nói lạnh lùng quen thuộc của anh. Tôi vờ như không nghe, tiếp tục bỏ đi, nhưng chân vẫn như không nghe lời mà dừng lại.
“Em… sẽ quay về bên anh!”. Giọng nói ấy như một quả chuông nặng ngàn cân đập vào sau lưng tôi, gõ vào tận sâu thẳm trái tim tôi, O_O khiến trái tim tôi rung động…
Tôi ngẩn ngơ một lúc, choàng tay Tuấn Hạo chặt hơn rồi lẳng lặng bỏ đi.
Tôi không dám quay lại, không dám nghĩ đến người sau lưng mình đang cô độc bơ vơ đứng trên con đường trong ánh tịch dương, đôi mắt nhìn theo bóng lưng tôi không chớp, nhìn theo hướng tôi rời xa, mặc cho chiếc áo khoác màu trắng bị gió chiều thổi bay…
Tha thứ cho em, Thuần Hy, cho dù em làm thế nào thì anh vẫn phải tha thứ cho em, tất cả đều là do em yêu anh, ┯︵┯ em quá yêu anh…
Không, đừng tha thứ cho em, dù thế nào cũng không được, như thế anh sẽ quên được em, như thế khi đến một ngày anh biết em đã chết rồi thì sẽ không còn đau buồn, như thế anh có thể tiếp tục cuộc sống mới không chút ám ảnh…