Xuyên không ký sự - Phần 1 - Chương 01 -> 08
Cảnh A: Hiện đại
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
01
Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng khiến cho trong lòng Hàn Tinh Y không yên. Cô ngồi bên bàn ăn không ngừng nhìn đồng hồ, trong lòng thầm rủa Diệp Dương, đã mười giờ đêm còn kiên trì muốn chạy đi mua bánh ngọt.
Hôm nay là kỷ niệm ngày hai người quen nhau, ngày kỷ niệm kết hôn, cũng cho là sinh nhật của họ, bởi vì họ cùng ngày này được cô nhi viện nhặt về, tuy rằng Diệp Dương lớn hơn cô ba tuổi.
Trong ngày đặc biệt của cuộc sống này, ban ngày họ trở về cô nhi gặp qua các mẹ từng chăm sóc hai người, về đến nhà đã tối, nhưng Diệp Dương kiên trì muốn cùng nhau ăn bánh ngọt chúc mừng mới thấy hoàn mỹ, vì vậy anh kiên trì chạy ra ngoài mua bánh ngọt dưới trời mưa to.
Hàn Tinh Y lại nhịn không được nhìn đồng hồ. Diệp Dương ra khỏi cửa lúc mười giờ, hiện tại đã là mười một giờ một phút, còn chưa mua được bánh sao? Các cửa hàng chắc hẳn đóng cửa rồi, khi còn nhỏ không được ăn bánh sinh nhật nên bây giờ oán niệm sâu vậy sao?
Khi Hàn Tinh Y nhịn không được mà oán thầm, di động ném ở trên bàn bắt đầu rung lên.
Hàn Tinh Y nhìn dãy số liền nhanh chóng bắt điện thoại: “A lô, Diệp Dương a. Mua được bánh ngọt không? Không mua được thì thôi, mau trở về đi, nếu anh thật sự muốn ăn, ngày khác ở nhà em làm cho anh ăn.”
“Bà xã, bánh ngọt mua được rồi, hiện tại anh đang chờ ở nhà ga, sợ em chờ nên gọi điện về thông báo cho em một tiếng.” Thanh âm nhẹ nhàng của Diệp Dương cùng với tiếng sấm tiếng mưa rơi cùng nhau truyền qua điện thoại.
“Cái gì! Diệp! Dương! Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đang giông tố thì không được ở ngoài trời nghe điện thoại! Sét đánh anh a! Ngắt máy ngay!”
“Đúng vậy, bà xã... A!”
Hàn Tinh Y không muốn nghe lời vô nghĩa ở đầu kia điện thoại, vừa mới đem điện thoại cách xa cái lỗ tai định ngắt máy thì tay tê rần, giống như bị điện giật khiến cô đem điện thoại ném trên bàn.
Khi nãy…Giống như nghe thấy bên kia điện thoại có tiếng kêu thảm thiết?
Hàn Tinh Y nhìn điện thoại đã ngắt ném trên bàn, đột nhiên cảm giác tim đập nhanh rất khó chịu.
02
“Tích tắc… tích tắc… tích tắc…” Đồng hồ treo tường ở phòng bếp gõ mười hai tiếng chuông. Ngoài cửa sổ không còn nghe thấy tiếng sấm, tiếng mưa rơi cũng đã nhỏ dần.
Diệp Dương vẫn chưa về nhà, Hàn Tinh Y nhìn di động trên bàn mà sững sờ: vẫn chưa về nhà… Khi nãy xảy ra chuyện thật sao… Có thể hay không… Có thể hay không… Hay là gọi điện hỏi một chút xem? Đang mưa, hẳn là anh không nên ở ngoài trời nhận điện thoại nha? Nhưng là… Vẫn là gọi một cuộc xem sao, trong lòng thấy rất bất an…
Khi Hàn Tinh Y chuẩn bị chạy đến điện thoại thì di động đã bắt đầu rung. Nhìn thấy dãy số hiện ra, Hàn Tinh Y nhanh chóng tiếp: “Ông xã? Sao còn chưa về nhà, xảy ra chuyện gì sao?”
“Bà xã, anh không sao, chỉ là, hình như giống như vừa bị sét đánh một chút.”
“Cái gì!?” Hàn Tinh Y nghe vậy thì hoảng sợ từ ghế tựa nhảy mạnh lên, nhân tiện đem ghế tựa lật đổ chín mươi độ: “Anh có sao không? Ở bệnh viện nào? Em lập tức tới!” Nói xong Hàn Tinh Y đã bước nhanh tới cửa, vươn tay lấy cái áo khoác cô thuận tay treo ở cửa khi về nhà khi nãy.
“Anh không có việc gì, a, bánh ngọt cháy khét. Ô, đáng thương cho anh mạo hiểm ra ngoài khi mưa toi gió lớn cực khổ ra ngoài mới mua được bánh ngọt a.”
Hàn Tinh Y từ di động nghe được âm thanh không biết sống chết ở bên kia, tay đang lấy áo khoát trên giá dừng lại, tay kia thì nắm chặt di động, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh không có chuyện gì sao? Không có chuyện gì sao không trở về? Hiện tại anh sao vậy?”
“Bà xã, anh giống như, hình như, đại khái là bị sét đánh nên xuyên không thôi…” Ở bên kia điện thoại, Diệp Dương nhìn cái bánh ngọt mới bị sét đánh cháy khét dưới chân, tay lại sờ lên mái tóc vừa được thiên lôi sửa chữa, nhìn bốn phía có thể thấy cây cối xanh um tươi tốt. Anh có chút bất đắc dĩ mà trần thuật lại hiện trạng với đầu bên kia điện thoại.
“Pang! Banh!”
Đầu kia điện thoại truyền tới tiếng vật nặng rơi, Diệp Dương bỗng nhiên khẩn trương: “Bà xã? Bà xã, em làm sao vậy?”
“Nga, không có gì.” Ở đầu kia, Hàn Tinh Y lạnh nhạt nhìn cái giá áo không cẩn thận bị cô làm đổ, bình tĩnh nói: “Em chỉ là đang nghĩ… Ngày mai có nên ra ngoài mua vé số hay không.”
03
Mười phút sau.
“Uy, ông xã… Anh thật sự xuyên qua sao?”
“Bà xã, thật xin lỗi khi phải nói với em, đây có thể là sự thật. Hiện tại anh ở trong một khu rừng, ánh trăng chiếu sáng, nhìn không thấy nhà cao tầng. Nhưng dưới chân núi hình như có ánh đèn, lại nói, anh té xỉu rõ ràng là ở trên đường cái a, làm sao choáng váng một chút đã thay đổi khung cảnh a, người trên đường cùng lắm là đưa anh tới bệnh viện đi, không có khả năng đem anh ném lên rừng a! Anh cũng không biết gần nơi chúng ta sống có rừng a!”
“Như vậy… Vì sao em còn có thể nhận được điện thoại của anh?”
“Đại khái... Bởi vì khi bị sét đánh anh vẫn chưa ngắt máy, cho nên tín hiệu không bị đứt đoạn đi?”
“... Nga, vậy anh kiểm tra di động một chút xem tổng đài còn thu phí điện thoại của anh không.”
“Được... Bà xã, hiện tại anh thấy có một chuyện rất may mắn.”
“Cái gì?”
“Lúc trước đã kiên trì mua di động chạy bằng năng lượng mặt trời.”
“... Kiểm tra xem có mất phí điện thoại không!”
“Được, nếu điện thoại có thu phí thì cũng không chỉ thu phí quốc tế đường dài nha.”
“Đô... Đô... Đô...”
Một giờ sau.
“Tinh Y,anh đã xác định qua, điện thoại không không bị trừ tiền.”
“Đây là tình huống gì a?”
“Bà xã, anh có thể gọi được cho em, hẳn là không phải do điện thoại thôi a.”
“Vâng, vậy hiện tại anh thế nào?”
“Tìm được một cái thôn, đến thăm hỏi cái nhà lớn nhất, lừa gạt vài câu chủ nhà đồng thời cũng là trưởng thôn này, thành công được cho ở lại đêm nay.”
“Cảnh vật tối thui vậy mà anh cúng thấy đường tìm được thôn mà không ngã chết sao? Hay xung quanh anh tỏa ra ánh sáng? Vậy anh còn nghe được cái gì nữa không? Lịch sử hay quyền lực gì đó?”
“Năm thứ ba Long Sóc, đại khái giống như đang ở Đường triều, Tinh Y, em giúp anh tìm hiểu một chút đi.”
“Vâng, được, hiện tại em kiểm tra một chút.”
“Không xong…Anh phải mau trở về, nếu không chủ nhà này sẽ nghĩ anh tiêu chảy đến mức rớt xuống hầm cầu mất.”
“Được rồi... Ngày mai liên lạc.”
“Ngày mai chờ điện thoại của anh.”
04
“Bà xã, rời giường chưa?”
“Diệp Dương a, Đường triều rất nhiều đời, anh phải nói cụ thể một chút anh rớt xuống thể loại văn nào?”
“Ách, bà xã, ý em là gì?”
“Chính là, anh đầu tiên phải xác định rõ, anh đang ở ngựa đực văn, đam mỹ văn, hay ngôn tình văn a.”
“...”
“Nếu là ngựa đực văn, ông xã chắc hẳn sẽ không muốn trở về, ông xã nói xem, anh không trở về sao em tái giá bây giờ? Hiến pháp sẽ phán em tội trùng hôn a.”
“...”
“Nếu là đam mỹ văn, tư chất của anh thì chỉ có thể làm tiểu thụ thôi, nhớ tìm một người có tiền có quyền và đẹp mắt một chút… Còn nữa, đừng quên tiền nuôi dưỡng em.”
“...”
“Nếu là ngôn tình văn...”
“Tinh Y a, kỳ thật chắc anh rớt xuống khôi hài văn đi.” Diệp Dương ở bên kia cắt đứt điện thoại, hiện tại bà xã đang không bình thường, không chừng là vẫn chưa tỉnh ngủ hắn. Nhưng mà cũng nói, hôm qua chắc cô đã rất hoảng sợ, không biết mấy giờ mới ngủ. Tất cả là do cổ nhân dậy quá sớm, hại anh nhàn rỗi không có gì làm nên gọi điện, mười phút sau gọi lại thì tốt hơn.
Mười phút sau.
“Tinh Y, em bình thường lại chưa?”
“Vâng, anh có muốn nghe bối cảnh lịch sử ở đó không?”
“Được, anh nghe, em nói đi.”
“Năm ba Long Sóc, chính là năm 663 công nguyên, hoàng đế đương triều là Lí Trị, năm này có lệnh gọi quân dịch ở Bạch Giang, nhưng chắc là không ảnh hưởng tới anh đâu. Nhưng anh phải chú ý một chút, năm sau chính là năm đầu Lân Đức, chính là năm 664 trong lịch sử. Những năm gần đây, Võ hậu không an phận, tháng mười hai năm này, quan thị lang Thượng Quan Nghi có âm mưu phế truất hoàng hậu nhưng thất bại, ông ta bị hạ ngục. Mười ba ngày sau giết chết Thượng Quan Nghi, phế thái tử. Sau đó Võ hậu buông rèm chấp chính, quyền lực càng ngày càng lớn. Nga, đại khái năm đó Võ hậu sẽ sinh Thái Bình công chúa. [1]”
[1] Đây là thời Võ hậu Võ Tắc Thiên (tên là Võ Chiếu hay còn gọi là Võ Mị Nương), bà vốn là tài nhân (cứ hiểu là võ lẽ đi) của Đường Thái Tông, sau khi Đường Thái Tông chết bà phải vào chùa làm ni cô theo quy củ. Nhưng Đường Cao Tông, người kế vị Đường Thái Tông yêu bà, bất chấp lễ nghĩa mang bà trở về cung. Bà ta hãm hại Vương hoàng hậu rồi trở thành Võ hoàng hậu. Sau này dần nắm triều chính, sau khi Đường Cao Tông chết, bà lập thái tử Lý Hiển làm Đường Trung Tông, nhưng ông này không hợp ý bà liền bị phế truất. Sau đó lập Lý Đán làm Đường Duệ Tông. Sau khi bình định một cuộc phản loạn, Võ hậu phế Đường Duệ Tông, tự xưng hoàng đế Võ Tắc Thiên.
“Võ Tắc Thiên a... Nghe nói là một mỹ nhân.”
“Bà già bốn mươi tuổi thì có gì đẹp!”
“Bà xã ghen tị nha. Kỳ thực…”
“Đô... Đô... Đô... Đô...”
Diệp Dương cười yên lặng nhìn Hàn Tinh Y ngắt điện thoại, sau đó anh mỉm cười nhắn một tin nhắn: bà xã, cho dù em thành bà già sáu mươi tuổi vẫn là mỹ nhân nha.
Tin nhắn được gửi đi.
Không biết tin nhắn có gửi thành công hay không? Diệp Dương thay đổi quần áo bằng vải thôi, đứng trong rừng cây rậm rạp, nhìn bầu trời trong xanh khoái trá suy nghĩ.
05
“Diệp Dương, em đột nhiên nhớ tới, sự nghiệp viết văn của anh thế nào đây a?” Hàn Tinh Y hỏi Diệp Dương.
Bởi vì Hàn Tinh Y cùng Diệp Dương đều xuất thân từ cô nhi viện, kinh tế không đủ để họ học đại học, chỉ có thể đợi đến khi họ có khả năng độc lập thì mới học đại học ban đêm. Vì vậy, họ cũng không có bằng cấp gì nhiều, chỉ có dựa vào bản thân tự học thành tài, hiện tại hai vợ chồng hàng đêm viết tiểu thuyết trên mạng kiếm sống, một sự bắt đầu hơi hồ đồ.
Trang Tấn Giang kia, tiền nhuận bút cũng vừa đủ duy trì cuộc sống của họ.
Nhưng hiện tại, Diệp Dương lại đang ở thời không khác, không có biện pháp viết tiếp tục a.
Hàn Tinh Y rối rắm hỏi Diệp Dương.
“A, bà xã, nếu tác giả nói tác giả đã xuyên không, liệu có người tin không?”
“Phú Gian nói hắn đã ngừng đăng bài đợi anh đưa bài mới sao?”
“Bà xã…Em không hi vọng người khác gọi anh là TJ (chẳng biết là cái gì) đi?”
“....”
“Cho nên, bà xã, em giúp anh viết tiếp tiểu thuyết đi.”
“...”
“Dù sao, anh nghĩ cái gì em cũng biết, em một ngày một giờ… không, một ngày hai giờ cũng viết xong a, chỉ cần chống đỡ đến khi anh trở về là được!”
“Ông xã… Anh thật sự… Có thể trở về sao…”
“Ừ, nhất định! Chúng ta còn có thể gọi điện thoại, nhắn tin cũng được, vì thế anh nhất định có thể trở về! Nhanh thôi! Bằng không, cùng lắm anh để sét đánh mộ chút là trở về được!”
“Vâng… Ông xã… Em chờ anh trở về.”
Cắt đứt điện thoại, Diệp Dương nhìn nhìn bộ y phục bằng vải bố cứ như ăn mày, không nói gì nhìn trời than thở: đã đi hơn nửa ngày rồi, cái thị trấn nhỏ trong truyền thuyết kia ở đâu? Chẳng lẽ hào quang chỉ xuất hiện một lần thôi sao? Ô, ô, may mắn là lương khô cùng nước mà trưởng thôn cho vẫn đủ cho bản thân.
06
“Bà xã, anh đang tính lấy thân phận đạo sĩ đi vào Trường An!”
“Đạo sĩ? Trường An?”
“Đúng vậy, có thể dễ dàng tiếp cận những người có thân phận đặc biệt không phải là đạo sĩ sao? Hơn nữa làm đạo sĩ cũng có thể ngăn ngừa hữu hiệu số đào hoa. Trường An là thủ đô, sẽ có được rất nhiều thông tin. Nương tử, ta vĩnh viễn chỉ là của mình nàng, nàng phải chờ ta!”
“Vậy đi làm hòa thượng đi, dù sao tóc anh ngắn như vậy cạo cũng không đáng tiếc.”
“Nương tử, sao nàng có thể nhẫn tâm bảo phu quân xuất gia a.”
“Tinh Y, hôm nay anh nhận một đồ đệ nha.”
“Ai?”
“Một đứa nhỏ có ánh mắt rất kiên cường.”
“Vâng… Cũng là cô nhi sao? Vậy đối xử với nó cho tốt...”
“Bà xã, giọng em nghe có chút kỳ lạ, thân thể không thoải mái sao?”
“Có một chút, không có gì vấn đề lớn, em sẽ chú ý nghỉ ngơi.”
“Không thoải mái thì lập tức đi gặp bác sĩ a, hiện tại anh không thể quay về bắt em đi, tự giác a tự giác!”
“Biết, biết, hiện tại anh ở ngoài một mình cũng phải chú ý thân thể a.”
“Hiện tại anh không độc thân nha. Bà xã, em nghe anh nói chuyện mà không yên lòng kìa.”
“A?”
“Tạm thời anh thu một đồ đệ gọi là Tiểu Bối a. Hiện tại anh không độc thân.”
“A, như vậy a. Vậy cả hai người đều phải chú ý thân thể a.” Cắt điện thoại của Diệp Dương, Hàn Tinh Y mỉm cười nhàn nhạt. Không phải một người, đúng vậy, Diệp Dương có một đứa trẻ ở bên cạnh cũng tốt, bằng không anh… rất cô đơn.
07
“Tinh Y, rốt cuộc hôm nay anh cũng tới Trường An rồi.”
“Vâng, đã biết.”
“Bà xã? Tinh Y? Xảy ra chuyện gì sao? Mấy ngày nay nghe giọng của em thật không có tinh thần a?”
“Không… Em chỉ là suy nghĩ…” Hàn Tinh Y cầm di động ngẩn người… Muốn hay không… Muốn hay không… Nói cho Dương...
“Nói ra đi Tinh Y, cho dù anh không ở bên cạnh nhưng cũng có thể giúp em nghĩ biện pháp giải quyết a.”
“Không… Không có gì đáng ngại…Em chỉ là suy nghĩ… Các mẹ đặt tên chúng ta như thế nào.”
“Như vậy a, các mẹ rất lợi hại a, dùng phương pháp như vậy cũng có thể đặt tên.” Nắm di động, sắc mặt Diệp Dương không nhẹ nhàng như giọng nói, có chút hậm hực, Tinh Y có chuyện gạt anh… Là chuyện gì? Đáng giận, không thể ở bên cạnh cùng cô đối mặt… Đáng giận, là chuyện gì… Để sau này dò hỏi vẫn tốt hơn... Bất tri bất giác, tay nắm di động của Diệp Dương càng ngày càng chặt, khớp ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
“Các mẹ rất lợi hại, tên của anh: Diệp Dương, là bởi vì mẹ nhặt được anh dưới tán lá cây Dương Thụ ha.” Hàn Tinh Y nghĩ đến thì thấy buồn cười, phát ra vài tiếng cười khẽ.
“Đúng vậy, tên của em: Hàn Tinh Y, là vì mẹ nhặt được em ở mép vào một buổi tối rét lạnh a.” Diệp Dương giả ý thở dài một tiếng: “So với tên của anh còn có ý thơ hơn.”
“Nào có, tên của anh cũng rất hay a, em chỉ là đang suy nghĩ nên đặt tên gì cho con của chúng ta…”
“Chúng ta... Đứa nhỏ... ?”
“Khách.”
Diệp Dương có chút không hiểu nhìn chiếc điện thoại không có âm thanh. Sau đó cố nén thời khắc mấu chốt nên không thể quăng nó đi mà ôm nó vào trong lòng.
Đáng chết, vì sao gần đây bầu trời luôn âm u… Nhưng là… Đứa nhỏ…?
08
“Bà xã, ngày hôm qua có nói tới… đứa nhỏ?”
“Đúng vậy, ông xã… Mấy ngày nay em luôn do dự không biết có nên nói cho anh không, không ngờ lại không cẩn thận để anh phát hiện.”
“Như vậy, em nói là anh sắp làm baba? Ha ha, anh sắp làm baba!”
“Vâng, đại khái đó là chuyện trước khi anh xuyên không hai ngày, hiện tại đã được hơn hai tháng rồi.”
“Anh sắp làm ba ba! Ha ha, anh sắp làm ba ba!...”
Hàn Tinh Y mỉm cười nắm điện thoại, nghe thấy Diệp Dương ở đầu bên kia kích động đến mức có chút hỗn loạn, chưa cắt điện thoại đã chạy đi khoe với người khác.
“Tiểu Bối ngươi biết không…Vi sư sắp làm baba…Ha ha!”
“Sư phụ… Ba ba là cái gì vậy?”
“Ha, Tiểu Bối, ta sắp làm cha nha ha ha!”
“Sư phụ, ba ba chính là cha nha? Sư phụ làm cha?”
“Ha ha, làm cha, làm cha, ta sắp làm cha!”
“Nhưng mà sư phụ… Đạo sĩ như chúng ta… Có thể kết hôn sinh hài tử sao?”
“Ha ha, Tiểu Bối ngươi biết không… Sư mẫu ngươi vừa gọi điện thoại nói với ta… Ta sắp làm cha… Ha ha!”
“Sư… Sư phụ, gọi điện thoại là cái gì?... Sư phụ vừa mới nhận được tin tức của sư mẫu sao?”
“Ha ha, Tiểu Bối, ta sắp làm cha!”
“Sư phụ… Trên tay người cầm cái gì mà nó lóe sáng vậy? Là cái mà người nói… Dùng để nói chuyện gì đó sao?”
Hàn Tinh Y cười khẽ, Diệp Dương ở bên kia thu đồ đệ, Tiểu Bối sao? Hình như cũng là đứa nhỏ đáng yêu.
Không tự giác , Hàn Tinh Y vươn tay phủ lên bụng mình, ông xã, anh không có ở đây, có đứa nhỏ ở với em cũng tốt.
“Tinh Y, mang thai phải biết rằng có thể ăn... Không thể ăn...”
“Vâng, em biết, em có mua sách về đọc.”
“Tinh Y, không khí ở thành thị không tốt cho mang thai a!”
“Vâng, em đã trả phòng chúng ta đang thuê, về vùng ngoại thành thuê căn nhà nhỏ, cũng rất tiện nghi. Hơn nữa bà chủ nhà cũng rất tốt, xem em như con gái.”
Diệp Dương khẽ cười một tiếng, đúng vậy, Tinh Y nhà anh chính là có mị lực độc đáo, luôn khiến người lớn yêu thích nha: “A, đúng rồi, phụ nữ có thai không được tiếp xúc với máy tính… Tiểu thuyết của chúng ta…”
“Không có gì đâu… Hiện tại em toàn viết tay, sau đó thuê hai học sinh giúp em gõ lên mạng, em không dùng máy tính nữa.”
Diệp Dương nắm điện thoại, biểu cảm cùng âm thanh đều là sung sướng, nhưng mang theo chút bi ai. Tinh Y nhà anh, có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt… Có phải hay không không có anh… Cũng không ảnh hưởng gì lớn.