Duy Ngã Độc Tôn - Chương 021 - 022
CHƯƠNG 21:
KHU DÂN NGHÈO
Trong thành Hoàng Sa, thành Đông thành Tây
cùng thành Nam đều là nơi ở của những phú hào cùng giai tầng trung sản. Thành
Bắc thì là khu phố dành cho bộ phận những người thuộc tầng dưới cùng, rồng cá
hỗn lộn, tam giáo cửu lưu dạng người gì cũng có. Những người thân phận thuộc
giai tầng trung sản, nhắc tới thành Bắc, trong ánh mắt đều mang theo vẻ khinh
bỉ. Mà phú hào chân chính, lại không ai đi vào thành Bắc định cư.
Khi ba chiếc xe ngựa coi như khí phái dừng
lại trước cửa một tiểu viện đổ nát, đám người chung quanh, đều bị kinh động.
Không ít người đều ở trong viện nhà mình, rất cẩn thận nhìn về phía này, hai
bên đường gồ ghề lầy lội. Cũng có một đám người đng từ rất xa nhìn lại, trong
mắt tất cả đều là vẻ hâm mộ.
Tần Lập từ trên xe ngựa nhảy xuống, đưa mắt
quan sát tiểu viện này ngay cả nơi ở trước đây cũng không bằng, trên mặt lại lộ
ra nụ cười thoải mái. Nhà vàng nhà bạc, không bằng nhà cỏ của chính mình, từ
hôm nay trở đi, xem như Tần Lập đã dọn một chân ra hỏi Tần gia. Đợi sau khi gặp
mặt tiểu thư Thượng Quan gia kia, thành hay không thành, Tần Lập căn bản không
có quá để ý trong lòng.
Khi người nghèo túng, vốn không có mặt mũi,
cũng không có tôn nghiêm. Có cũng chỉ là chút tự tôn đáng thương. Chỉ có khi
nào chính mình trở nên cường đại, có được thực lực mà bất cứ người nào cũng
không dám khinh thường. Đến lúc đó, mới chân chính có mặt mũi, có tôn nghiêm!
Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết bị cảnh tượng
bần cùng trước mắt khiến cho hoảng sợ, tuy nhiên cũng chỉ là hơi chút do dự một
chút, lập tức xuống xe, cùng Tần Lập đồng thời tiến vào trong viện dọn dẹp sạch
sẽ, sắp xếp đồ đạc.
Tiểu viện này chỉ có ba căn phòng, đông tây
hai gian là để người ở, gian giữa là phòng bếp. Phòng ở là do một nửa thanh
chuyên một nửa gạch sống dựng lên, phía trên là mái ngói màu xanh nhìn có chút
lâu năm, có mấy nơi đã cũ nát không chịu nổi, xem ra cần phải tu sửa ngay mới
được.
Cái nhà này, là Tần Lập quyết định mua, dựa
theo ý Tần Hàn Nguyệt, là muốn mua một tiểu viện ở thành Nam. Bên đó tuy rằng
không tính là khu người giàu có, nhưng điều kiện chung quy vẫn tốt hơn bên này
rất nhiều.
Tuy nhiên theo Tần Lập thấy, ở bên đó, còn
không bằng ở nơi thư thái này. Đừng thấy đám người giàu có khi nhắc tới thành
Bắc liền cau mày, đó là bởi bọn họ không biết tình hình!
Người trượng nghĩa mỗi ngày một ít, kẻ làm
giàu bất nhân thật ra lại rất nhiều, trọng nghĩa khinh tài chưa thấy qua mấy
người. Hơn nữa ở nơi này, là khó thấy nhất, chủ nhân trước của tiểu viện này
sau khi kiếm được một khoản kha khá mà phát tài, liền chạy tới thành Nam định
cư, Tần Lập dùng không nhiều bạc liền mua lại được. Đến lúc đó tu sửa một chút,
là có thể ở lại, Tần Lập cũng không nghĩ tới phải ở lại nơi này bao lâu, với
hắn mà nói, ở nơi này, chỉ là ở tạm mà thôi.
Mấy nam hài lá gan lớn, rụt rè đứng ở cách
đó không xa nhìn mấy người bên này khiêng dọn đồ đạc từ trên xe ngựa xuống, Tần
Lập hướng về phía mấy nam hài đó vẫy tay, nói:
- Lại đây hỗ trợ một chút được không?
- Dựa vào cái gì phải giúp ngươi
Một nam hài trạc tuổi Tần Lập, cả người lấm
lem, cảnh giác nhìn Tần Lập nói.
- Ha ha! Mọi người sau này chính là hàng
xóm rồi, hỗ trợ lẫn nhau, không phải là việc nên làm sao?
Tần Tuyết nhìn nam hài đó nhoẻn miệng cười
nói.
Cô gái xinh đẹp mười tám mười chín tuổi,
trong mắt tiểu nam hài chính là mối tình đầu tràn đầy ảo tưởng, quả thực chính
là hoàn mỹ không tỳ vết. Nam hài kia mặt hơi hơi đỏ lên, lập tức nhìn Tần Lập
nói:
- Ta cũng không phải là giúp ngươi, ta là
giúp tỷ tỷ này!
Nói xong hướng về phía say vẫy tay một cái
- Cẩu Đản, Thạch Đầu, Tiểu Niêm Ngư. Còn có
các ngươi, đừng xem náo nhiệt, cũng lại đây hỗ trợ đi!
Nam hài còn chưa dứt lời, phần phật một cái
cũng không biết từ đâu chui ra đến bảy tám tiểu hài tử, như ong vỡ tổ chạy tới,
tay chân cực kỳ nhanh nhẹn giúp đỡ khiêng dọn đồ vật xuống.
Tần Tuyết có chút đắc ý liếc mắt nhìn Tần
Lập một cái, Tần Lập vẫn còn xem thường, nhún nhún vai. Hắn thầm nghĩ những
tiểu nam hài đó thật là trưởng thành sớm quá, hồn nhiên quên mất chính mình năm
nay cũng chỉ mới mười ba tuổi.
Trong lúc nói chuyện với nhau, biết được
nam hài đầu lĩnh này tên là Tây Qua, nghe nói ba hắn là người bán Tây Qua, liền
đặt cho con một cái tên như vậy.
Đừng thấy Tây Qua tuổi không lớn, nhưng
cũng là vua của những đứa nhỏ ở hơn mười con phố xung quanh. Nó có thể đánh
nhau, có nghĩa khí, bọn nhỏ đều rất phục nó.
Nhìn bộ dáng Tây Qua dào dạt đắc ý, Tần Lập
mỉm cười trong lòng, mình trước khi gặp được sư phụ, cũng chẳng khác mấy so với
Tây Qua này. Tin rằng, đợi khi Tây Qua trưởng thành, không chừng cũng sẽ đi lên
con đường cũ chính mình chọn năm đó.
- Này? Các ngươi là từ đâu tới đây?
Tây Qua dùng ánh mắt có chút địch ý hỏi Tần
Lập. Hắn chung quy cảm thấy được, thiếu niên này ăn mặc cao quý, tuổi không sai
biệt lắm so với mình, tương lai sẽ là người khiêu chiến có sức uy hiếp mình
nhất tại mấy con phố này. Hơn nữa, có vẻ hắn cùng tỷ tỷ xinh đẹp này rất quen
thuộc, khiến cho người ta thấy trong lòng không sảng khoái.
- Ta vì sao phải nói với ngươi chứ?
Tần Lập liếc mắt nhìn Tây Qua một cái, nhe
răng
- Ta giúp ngươi dọn đồ!
Tây Qua trả lời cũng rất thẳng.
Tần Lập đối với tiểu tử đĩnh đạc có dũng
khí này cũng cảm thấy hứng thú hơn, chỉ vào Tần Tuyết cười nói:
- Ngươi vừa mới nói, ngươi là giúp đỡ tỷ tỷ
này, mà không phải giúp ta.
Tần Tuyết không kìm nổi bật cười, thấy Tây
Qua đã muốn nổi cáu, lập tức mặt đỏ lên. Lúc này, đồ đạc trên mấy xe ngựa cũng
đã dọn xong, Tây Qua oán hận nhìn thoáng qua Tần Lập, nói:
- Tiểu tử! Ngươi không có nghĩa khí, vừa
nhìn là biết không phải một người tốt!
Nói xong dẫn theo đám hài tử thoáng cái
chạy đi mất, trong không khí còn bay lại một câu:
- Tỷ tỷ ngược lại là một người tốt! Sau này
có người nào dám khi dễ tỷ, hãy báo danh hiệu Tây Qua của ta ra!
Tần Tuyết không kìm nổi che miệng cười khẽ,
giờ khắc này, nàng dường như hiểu được vì sao Tần Lập lựa chọn nơi này. So với
hoa viên tuyệt đẹp kia của Tần gia, tường cao, viện sâu, nơi này dường như càng
có hương vị nhân tình! Vốn còn có ý tưởng định lấy tiền riêng đưa phu nhân để
bà đi mua một căn nhà tốt hơn, giờ phút ý tưởng đó cũng hoàn toàn tiêu tan.
- Mẹ! Người yên tâm, con xin cam đoan với
người, ở nơi này chỉ là tạm thời! Không bao lâu nữa, con liền có thể dẫn người
rời nơi này đi!
Tần Lập nhìn Tần Hàn Nguyệt, chậm rãi nói.
Vẻ mặt Tần Hàn Nguyệt vui mừng nhìn con
trai bảo bối của mình, dịu dàng nói:
- Nơi này rất tốt, mẹ rất thích nơi này!
Lời nói của Tần Hàn Nguyệt tràn ngập xúc
động. Đúng vậy, địa phương này tuy rằng nghèo nàn, nhưng cũng sẽ không có người
nào dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, càng không có bất cứ tin đồn gì
truyền đến tai bọn họ.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền
đến một trận tiếng vó ngựa, bốn kỵ sĩ dừng lại trước cửa tiểu viện, một người
trong đó lên tiếng nói:
- Xin hỏi đây có phải là nhà của Tần công
tử không?
Tần Lập nhìn Tần Hàn Nguyệt nói:
- Mẹ! Hẳn là người Thượng Quan gia tới, Con
đi một chút rồi về!
Tần Hàn Nguyệt thấy con trai mình bởi vì
dọn dẹp đồ đạc mà trên người trở nên có chút dơ bẩn, đưa tay phủi chỗ bụi bặm,
nói:
- Thay quần áo rồi hãy đi?
Tần Lập khẽ lắc đầu, vỗ nhè nhẹ lên tay mẫu
thân, xoay người đi ra cửa:
- Ta là Tần Lập.
Mấy kỵ sĩ nghe vậy lập tức xuống ngựa,
hướng về phía Tần Lập đồng thời thi lễ, người lên tiếng vừa nãy nói:
- Tần công tử! Chúng ta phụng mệnh Thượng
Quan gia chủ, đến mời ngài tới gặp mặt tiểu thư. Xe ngựa đang chờ ngay đầu ngõ.
- Được! Chúng ta đi thôi!
Tần Lập cố ý đưa tay vỗ vỗ bụi bặm trên
người, thấy trong mắt mấy kỵ sĩ không có bất cứ biểu tình gì khác thường, trong
lòng thầm than: Tần gia kém hơn so với Thượng Quan gia, quả nhiên không phải
nửa điểm hay một điểm nha!
CHƯƠNG 22:
MỚI GẶP
Tần Lập mặt không đổi sắc ngồi vào chiếc xe
ngựa xa hoa này. Người đánh xe giơ roi lên, xe ngựa rất nhanh chạy đi, thoải
mái mà vững vàng không có bất kỳ cảm giác xóc nảy. Tim của Tần Lập cũng giống
như chiếc xe ngựa rộng rãi ổn định này, thực bình tĩnh. Hắn không chút lo lắng
về chuyện sắp gặp phải.
Xe ngựa này hẳn là xe ngựa dành cho đàn
ông, bên trong đơn giản khí phách. Trên vách không ngờ còn có một tủ sách nho
nhỏ hiển nhiên là chuẩn bị cho những chuyến đi đường dài.
Tần Lập tiện tay rút một quyển sách ở bên
trong ra, vừa nhìn liền sửng sốt. Hắn lấy ra không ngờ là một quyển công pháp
chiến kỹ cao cấp! Lại rút ra một quyển: tâm pháp nguyên lực cao cấp!
Tần Lập có chút không tin một hơi rút ra
sáu, bảy quyển sách. Tên sách không giống nhau nhưng không ngờ toàn bộ đều là
tâm pháp cùng chiến kỹ. Hơn nữa không có một quyển nào là loại rác rưởi, toàn
bộ đều là cao cấp!
Tâm pháp nguyên lực và chiến kỹ trên Thiên
Nguyên Đại Lục phần lớn được lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới nay. Được
phân làm ba cấp bậc sơ, trung, cao cấp. Võ quán bình thường hoặc là trong học
viện, tốt nhất cũng chỉ là trung cấp. Nếu không phải gia tộc lớn, rất ít người
có được công pháp cao cấp. Ở trên hội đấu giá, ngẫu nhiên cũng gặp được người
bán công pháp cao cấp. Tùy tiện một quyển gì cũng đều dễ dàng bán được mười mấy
vạn lượng bạc!
Mà Tần Lập mua tiểu viện này cũng chỉ là
hơn mười lượng bạc! Đối với một gia đình phổ thông mà nói, năm lượng bạc ăn
tiêu tiết kiệm có thể đủ dùng một năm.
Cho nên giá trị của những tâm pháp cùng
chiến kỹ này không cần nói cũng biết. Tần Lập hơi nhíu mày, để mấy thứ này lại
chỗ cũ. Hắn không biết hành vi này của Thượng Quan gia chủ có ý tứ gì. Có lẽ
không có ác ý gì, tuy nhiên đối với Tần Lập mà nói loại cho không biếu không
này hắn căn bản không tiếp nhận. Càng không nói đến người ta chỉ đặt sách ở đây
cũng chưa nói muốn tặng cho hắn. Có lẽ... lão điên Thượng Quan gia này tiền
nhiều đốt không hết nên thích đặt công pháp giá trị trăm vạn lượng bạc ở đó để
khoe khoang!
Tần Lập trong lòng thầm nghĩ, cảm giác được
xe ngựa dừng lại. Bên ngoài có người nói:
- Tần công tử! Tới nơi rồi!
Tần Lập xuống xe. Trước mắt là một quán
trà, lầu gỗ ba tầng rường cột chạm trổ cổ kính. Đứng ở bên ngoài làm cho người
ta có một cảm giác yên tĩnh.
- Tần công tử! Mời vào trong, tiểu thư đang
chờ ở bên trong.
Kỵ sĩ kia hơi khom người, dẫn Tần Lập vào
quán trà sau đó chờ đợi ở bên ngoài.
Nếu có người có chút kiến thức đi qua đây
chắc chắn không kìm nổi nghi hoặc trong lòng. Thầm nghĩ rằng đây là đại nhân
vật nào đến không ngờ dùng xe ngựa và hộ vệ của gia chủ Thượng Quan gia. Lai
lịch khẳng định không nhỏ.
Khi nhìn thấy thân hình hơi gầy yếu của Tần
Lập từ trên xe bước xuống, mặc quần áo còn có chút tro bụi lững thững vào quán
trà, những người đó miệng còn há hốc trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Bọn họ thầm
nghĩ rằng thiếu niên này chẳng lẽ là con cháu hoàng tộc nào thích cải trang hay
sao?
Cũng khó trách người ta đoán như vậy.
Thượng Quan gia vốn là hoàng thân, trừ người của hoàng gia còn có ai có tư cách
khiến cho đại nhân vật Thượng Quan Thiết cường thế nhất thành Hoàng Sa này
nhường xe ngựa của mình?
Bên trong quán trà một mảnh yên lặng, một
mùi hương nhàn nhạt truyền tới thấm vào tận đáy lòng. Một cô gái xinh đẹp trẻ
tuổi đứng đó, hơi khom người với Tần Lập. Nàng ta đưa tay hướng lên lầu, dịu
dàng nói:
- Tần công tử! Mời lên lầu!
Tần Lập cười thầm trong lòng. Không hổ là
tiểu thư con nhà giàu có, phô trương thật lớn. Chẳng qua Tần Lập không muốn
không cầu, trong lòng tự nhiên hết sức thoải mái bước lên lầu. Lúc đến lầu hai
vẫn là một cô gái xinh đẹp dẫn đường cho Tần Lập lên lầu ba.
Tần Lập một mạch lên lầu ba, đối diện hắn
là một cửa sổ đang mở, phía bên kia là một hồ nước rất lớn. Giữa hồ có một hòn
đảo nhỏ bên trên có bóng dáng đình đài thủy tạ thấp thoáng trong bóng cây, vừa
nhìn làm cho người ta có cảm giác thanh thản sảng khoái. Tâm tình nếu không
tốt, chỉ cần tới nơi này ngồi một lúc khẳng định sẽ thư giãn rất nhiều!
Thật sự là xa xỉ! Tần Lập chưa từng nghĩ tới trong trung tâm thành Hoàng Sa
này không ngờ còn có thể ẩn dấu một nơi như vậy. Bởi vậy có thể thấy rõ được
thế lực mạnh mẽ của Thượng Quan gia!
Lúc trước Tần Lập cũng không ngờ lầu ba này lại không có bất kỳ ngăn cách
nào. Một nơi cách hắn khoảng hơn hai mươi thước, bên cạnh mé cửa sổ một cô gái
dáng người yểu điệu đang nhìn ra ngoài cửa sổ đưa lưng về phía hắn.
Toàn bộ lầu ba trừ hai người bọn họ cũng không còn ai khác!
Nghe thấy có người lên lầu, cô gái kia xoay người lại, một lớp lụa trắng
thật dày che khuất khuôn mặt nàng chỉ lộ ra hai ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Lập
từ trên xuống dưới. Khi nhìn thấy rõ ràng một chút bụi bẩn trên quần áo Tần
Lập, lông mày cô gái khẽ nhíu, ánh mắt lộ ra một tia không vui.
Nếu không phải nghe nói đứa con hoang Tần gia này dám tự tay giết chết
người hầu làm nhục mẫu thân hắn, Thượng Quan Thi Vũ chắc chắn sẽ không tới đây
gặp. Trong lòng nàng trên đời này cũng chỉ có một mình gia gia đối xử tốt với
nàng. Đối mặt với những người khác nàng cũng lười chẳng muốn nói câu nào.
Nàng không nói lời nào, Tần Lập cũng không nói. Hai người cứ thế lẳng lặng
nhìn nhau mấy chục giây. Thượng Quan Thi Vũ rốt cuộc là cô gái, đầu tiên chịu
không được ánh mắt Tần Lập. Mà nàng cũng không nhìn thấy bất kỳ khác thường nào
trong mắt Tần Lập. "Thiếu niên này trừ bỏ áo quần có hơi dơ bẩn, con người
thật ra có vẻ tuấn tú, lịch sự. Hơn nữa trong ánh mắt hắn hết sức trong suốt.
Tuy nhiên ai biết trong lòng hắn có cười nhạo ta hay không?
Thượng Quan Thi Vũ nghĩ thầm trong lòng.
- Ngươi làm sao lại như vậy? Ngươi không biết nhìn chằm chằm một cô gái là
việc rất không lễ phép hay sao?
Thanh âm nàng trong trẻo, giống như chim hoàng anh còn mang theo hương vị
ngọt ngào cực kỳ êm tai.
Tần Lập mỉm cười đi đến bên cửa sổ, nhìn ra xa xa thản nhiên nói:
- Cô không nhìn ta, làm sao biết ta đang nhìn c
Thượng Quan Thi Vũ ngẩn ra. Nàng không nghĩ tới người này không ngờ lại nói
như vậy với mình. Dường như... rất mới mẻ!
- Ngươi không sợ ta sao? Mọi người đều nói ta là yêu nghiệt, là người có
điềm xấu. Gần gũi ta sẽ bị xui xẻo!
Thanh âm Thượng Quan Thi Vũ thực bình tĩnh, ánh mắt cũng không lộ ra hỉ nộ
ái ố lẳng lặng nhìn Tần Lập.
Ngay cả bản thân Thượng Quan Thi Vũ cũng chưa suy nghĩ cẩn thận vì sao mình
lại chủ động nói những lời này với một người xa lạ.
- Bọn họ nói như cái rắm ấy, nói vớ nói vẩn!
Tần Lập mỉm cười thản nhiên nói mà không nhìn Thượng Quan Thi Vũ.
- Ngươi thật là, nói chuyện cũng thật thô tục!
Thượng Quan Thi Vũ nói, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại. Tuy nhiên trong
lòng nàng lại có chút cảm giác khác thường. Dường như đối với loại lời nói thô
tục này nàng cũng không phản cảm như trong tưởng tượng.
- Gia gia ta đã có thỏa thuận gì với Tần gia các người?
Thượng Quan Thi Vũ cùng Tần Lập cách nhau mười mét, hai người cùng nhìn ra
bên ngoài cửa sổ, sâu kín nói:
- Kỳ thật ta cũng không muốn gả cho người. Ta biết ngoài mặt các ngươi
không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng nhất định là cảm thấy thật sợ hãi!
- Kỳ thật ta cũng không nghĩ muốn kết hôn, ta cũng bị ép buộc. Đương nhiên
cô cũng không có nghĩa vụ trợ giúp ta. Yên tâm. Cô có thể sống cuộc sống cô
thích, cũng có thể trực tiếp chối từ!
Tần Lập quay đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của Thượng Quan Thi Vũ, nói nghiêm
túc:
- Tuy nhiên. Hôm nay ta đến đây gặp cô chỉ là muốn nói cho cô. Cô không
phải là yêu nghiệt gì, cũng không phải là quái vật, lại càng không phải là
người mang điềm xấu. Trên đời này cũng không phải chỉ có người da vàng. Có
người da đen, cũng có da trắng, thậm chí còn có rất nhiều màu da cô chưa nhìn
thấy. Bọn họ đều sống rất tốt. Cô có nghĩ rằng cuộc hôn nhân này có trọng yếu
hay không, kỳ thật ta không để ý. Đương nhiên, ta không phủ nhận nếu chúng ta
đính hôn, cuộc sống của ta và mẫu thân ta chắc chắn khá giả rất nhiều. Tốt với
ta không phải vật chất mà là chúng ta an toàn hơn rất nhiều, điều này tin tưởng
cô cũng hiểu được!
Tần Lập nói xong cười tự giễu, đợi Thượng Quan Thi Vũ từ chối, sau đó hắn
có thể trực tiếp rời khỏi thành Hoàng Sa. Tin tưởng Tần gia cũng không dám làm
gì Tần Hàn Nguyệt.
Trong mắt Tần Lập, giao dịch giữa Thượng Quan Thiết và Tần Hoành Viễn xa xa
không quan trọng hơn thái độ của cô gái trước mặt này. Nếu nàng không muốn,
không quá ba ngày Tần gia sẽ tìm tới trả thù. Nhưng hắn quả thật không có bất
kỳ lý do gì cưỡng cầu một cô bé mười ba tuổi gật đầu đồng ý đính hôn với mình.
Nguy hiểm của ngươi có quan hệ gì với người ta? Trong đầu Tần Lập cho tới
bây giờ vốn không có ý tưởng dựa dẫm vào người khác.
- Ngươi nói thật chứ? Trên đời này có người da đen? Da đen?
Trong mắt Thượng Quan Thi Vũ tràn ngập khó tin, nàng trừng mắt nhìn Tần Lập
sau đó nói:
- Ngươi gạt ta... Ta chưa từng nghe nói qua bao giờ!
Tần Lập cười rộ lên, nói:
- Ta lừa một tiểu nha đầu như cô làm gì? Thế giới này rất lớn, cô biết được
bao nhiêu?
- Ngươi làm như ngươi lớn lắm vậy!" Thượng Quan Thi Vũ phát hiện nụ
cười của người trước mắt này thật đáng giận, không ngờ dám nói mình là một tiểu
nha đầu! Tuy nhiên nàng quả thật bị ý nghĩa trong lời nói của Tần Lập hấp dẫn.
Nàng nghĩ trong lòng:
- Hắn nói đều là thật sao? Trên đời này thật sự có người da đen? Chẳng lẽ
còn có người giống như ta?
Thượng Quan Thi Vũ nhìn Tần Lập bỗng nhiên nghĩ đến một ý: Người này có
phải là một người ngoài miệng nói dễ nghe, trong lòng lại có ý khác? Thượng
Quan Thi Vũ quyết định thử Tần Lập một chút, vì thế nàng mở miệng nói.
- Này, Tần Lập! Ngươi có muốn nhìn mặt ta không?