Duy Ngã Độc Tôn - Chương 081 - 082
CHƯƠNG 81: ĐIỀU KHIỂN BẰNG ÂM THANH
Về phần xử trí viên nội đan Hắc Thủy Khuê Ngưu này, là Tần Lập suy nghĩ rất lâu, mới đưa ra quyết định.
Nói thẳng ra, từ trước tới nay Tần Lập chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình là người tốt, làm người tốt quá mệt mỏi, tiêu chuẩn rất cao, hắn không đủ tư cách. Một người tốt chỉ cần có một việc làm không vừa lòng người khác, sẽ đắc tội với cả một đám đông người. Hơn nữa:
- người hiền lành thường bị khi dễ", những lời này quả thực rất có đạo lí, Tần Lập thật sự rất bội phục tiên hiền có thể nói ra câu nói này. Cho nên, đời trước Tần Lập không là người tốt, đời này hắn cũng không muốn đi làm một người tốt làm gì!
Hắn chỉ muốn làm một người thoải mái làm theo ý mình không bị gò bó, thiện ác tự mình phân biệt!
Tần Lập cũng muốn một ngụm nuốt luôn viên nội đan, sau đó luyện hóa nó. Tin rằng trong khoảng thời gian ngắn này, Trần Diệc Hàn không có lá gan quay lại nơi đây.
Nội đan linh thú Thiên cấp tuy rằng vô giá, nhưng bên trong di tích thượng cổ dưới hồ kia còn có vô số bảo tàng không biết bao nhiêu đang chờ bọn họ đi khai quật, đi tiếp thu. Hơn nữa... trọng yếu nhất là đám võ giả hoàng gia đến đây, dùng chính sách phong tỏa không tiếc đắc tội với anh hùng cả nước, mục đích duy nhất chính là thứ trong truyền thuyết:
- Đan phương Thiên Huyền đan!"
Bởi vậy Tần Lập kết luận: khảng định Trần Diệc Hàn bọn họ sẽ không vì chuyện này mà vướng mắc nhiều lắm.
Hơn nữa ở trong mắt Trần Diệc Hàn, đám người bọn họ chỉ là mấy tên mạo hiểm thực lực yếu ớt đáng thương. Chỉ có điều may mắn sao đó được linh thú hóa hình ưu ái. Linh thú cường đại kia mà rời đi thì bọn họ thậm chí ngay cả núi Phượng Hoàng cũng không thể đi xuyên qua được!
Cho nên, Hắc Thủy Khuê Ngưu coi như tạm thời gửi lại ở chỗ bọn họ, chỉ cần đến lc đó để cho mấy tên mạo hiểm này đưa ra cái giá vừa phải... đến cuối cùng linh thú này... vẫn là thuộc về lão!
Mà Tần Lập sở dĩ không có lựa chọn dùng ngay nội đan linh thú, mà lựa chọn đi vào di tích, cũng bởi vì chính Tần Lập hắn cũng đặt ánh mắt vào đan phương Thiên Huyền đan kia!
Loại vật này ai mà không muốn? Càng đừng nói Tần Lập cũng muốn cho Tây Qua trở thành một cao thủ bình thường, mà không phải qua ba lần niết bàn tức mười hai tháng sau, chính mình phải đi chôn xác Tây Qua!
Tần Lập tin rằng lần này các võ giả đến nơi đây, hầu hết đều là nhằm vào đan phương Thiên Huyền đan mà tới! Chỉ cần là người có chút đầu có đều không thể không biết: cái đan phương thượng cổ này, đối với một quốc gia hoặc một thế lực nào đó mà nói là ý nghĩa như thế nào!
Tần Lập bỗng nhiên nghĩ:
- Địa phương này, rất nhanh sẽ biến thành rất náo nhiệt! Hoàng thất trong nước, nước láng giềng... cũng tốt, các đại gia tộc đó cũng thế, hẳn là cũng sẽ ào ào giẫm đạp nhau chạy tới!
Có ý tưởng bi quan này thật sự cũng bình thường, Thiên Nguyên Đại Lục cực kì rộng lớn, quốc gia giống như Thanh Long quốc quá nhiều!
Sau khi Tần Lập hiểu rõ về tinh cầu khổng lồ này, thậm chí hắn có chút không dám tin, bởi vì sự rộng lớn của tinh cầu này đã hoàn toàn vượt qua khả năng hiểu biết của Tần Lập!
Thanh Long quốc cũng không phải là tiểu quốc, diện tích lãnh thổ của nó đã đạt tới ba bốn trăm vạn km2. Thế mà quốc gia như vậy ở trên đại lục thần kì này, không ngờ lại... quá nhiều!
Thanh Long đại lục rốt cục rộng lớn bao nhiêu? Tin rằng cho dù người lữ sắc nhất, cũng không thể cho ra đáp án hoàn mỹ, nguyên nhân chính là nó thật sự quá rộng lớn!
Cũng chính vì nguyên nhân như thế, các đại gia tộc thế lực cường đại có chút dã tâm, đều không chịu cam tâm chỉ làm một kẻ quyền quý, đều đang ngấm ngầm đào tạo nhân tài cho thế lực của mình. Cho nên vừa có cơ hội thích hợp, vừa thoáng nghe tin một cái lập tức liền hành động, thành lập chính quyền thuộc về chính mình!
Thanh Long quốc, năm đó kì thật cũng được thành lập dưới tình huống như vậy. Vì phòng ngừa lại phát sinh chuyện cùng loại, tự nhiên sẽ càng hết sức thận trọng, dùng hết lực lượng cường đại của mình phong tỏa hồ Phượng Hoàng. Chuyện này cũng không ngoài mục đích không muốn tạo cơ hội cho người khác mà thôi.
Tuy nhiên những chuyện đó đối với Tần Lập cũng không có quan hệ nhiều lắm. Giờ phút này hắn đã thừa dịp đám người Trần Diệc Hàn rời khỏi khu vực, tiến vào bên trong kiến trúc rồi.
Lúc ở bên ngoài kiến trúc Tần Lập đã cảm nhận được sóng dao động năng lượng kia, đối với tài nghệ của cổ nhân Thiên Nguyên Đại Lục hắn bội phục sát đất: không ngờ lại có thể làm ra loại kết giới không thấm nước này. Thật đúng là mở rộng tầm mắt!
Địa phương Tần Lập tiến vào, đích xác chính là một cái đại điện, bên trong tối đen, vô cùng tĩnh lặng. Tần Lập lấy ra cây đuốc đã sớm chuẩn bị sẵn châm lửa. Ánh lửa lập tức chiếu sáng phạm vi hơn mười thước chung quanh hắn.
Khoảng không trống rỗng, cái gì cũng không có.
Tần Lập tiếp tục đi vào bên trong, trong mũi ngửi thoang thoảng có mùi khác lạ. Tần Lập phát hiện dường như có dấu vết của thứ gì đã nằm trong đó rất lâu. Hắn đi tới vừa thấy trên mặt đất có mấy cái vảy màu đen cỡ bàn tay, biết là của Hắc Thủy Khuê Ngưu lưu lại.
Không có dừng lại lâu, Tần Lập tiếp tục đi đến cuối đại sảnh, phát hiện có một cái cửa tò vò cao chừng ba thước, nhưng không có cánh cửa. Tần Lập không vội đi vào, mà dạo quanh một vòng đại sảnh quan sát cẩn thận, hắn phát hiện còn có một cửa tò vò khác, không đợi đi đến trước cửa tức thì có một luồng hơi ẩm ướt đập vào mặt hắn.
Tần Lập theo cửa tò vò đi ra ngoài, bên ngoài là một sân trống, nhưng hắn vẫn đi ra! Đi một vòng sân, dường như là một cái ban công rất lớn, Tần Lập bỗng nhiên ý thức được cây đuốc mình cầm trong tay có chút không ổn, lập tức lui trở lại vào trong đại điện. Bên này là đưa lưng về phía võ giả hoàng gia. Tần Lập lại đi tới cổng tò vò khác.
Sau đó đi vào phát hiện đó là một gian phòng nhỏ giống như một nhà mồ màu đen, bên trong cũng thập phần trống trải như nhau, cái gì cũng không có, ở trong một góc phòng lại có một bậc thang xoắn ốc. Bên trên chiếu xuống ánh lửa yếu ớt, kéo dài xuống phía dưới bậc thang, làm cho người ta một loại cảm giác thật thần bí.
Tần Lập vận phóng Tiên Thiên Tử Khí ra bên ngoài cơ thể dò xét: trong phạm vi một trăm thước không có cảm nhận được bất cứ nguy hiểm gì. Vì thế hắn yên tâm theo bậc thang đi xuống phía dưới.
Bậc thang không biết dùng chất liệu gỗ gì chế thành, trải qua vô số năm, bước chân lên vẫn còn khiến người ta có cảm giác thật vững chắc ổn định, không có một tiếng vang kẽo kẹt nào.
Ánh mắt Tần Lập bỗng nhiên ngưng trọng, hắn chậm rãi ngồi xuống đưa tay lau qua tay vịn bậc thang, hạ cây đuốc xuống, nhìn vào lòng bàn tay trắng nõn của hắn, không ngờ chỉ dính có một chút xíu tro bụi mờ nhạt!
Tần Lập lập tức rùng mình, một cảm giác quái dị nổi lên trong lòng. Vừa rồi ở trong đại sảnh hắn đã cảm thấy có điều không đúng, nhưng thủy chung nghĩ không ra là không đúng ở chỗ nào, hiện tại rốt cục hắn đã hiểu ra: đó chính là một cái kiến trúc cũ kĩ chìm nghỉm ở đáy hồ mấy ngàn năm, thậm chí có hơn vạn năm, kì thật cùng với một ngôi mộ cổ cũng không có gì khác biệt lắm.
Cho dù kiến trúc nhiều năm đó có sạch sẽ, có ngăn nắp đến mấy đi nữa, trải qua nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng giữ được sạch sẽ như thế! Sạch đến mức thậm chí có chút quá đáng! Dùng từ không nhiễm một hạt bụi để hình dung, cũng không khoa trương chút nào!
Như vậy... là ai? Tại đây vô số năm qua, đã quét tước dọn dẹp nơi này sạch sẽ được như vậy?
Nghĩ đến đây, bước chân Tần Lập có chút do dự. Sau lưng hắn bỗng dưng lành lạnh. Đừng nói cái gì lá gan lớn, cái gì cũng không sợ. Cái gì cũng không sợ thực sự chỉ là kẻ ngu ngốc!
Nhưng con người bình thường ít nhiều đều có tồn tại sự vật hắn kính sợ, chỉ có điều tiêu chuẩn của mỗi người khác nhau mà thôi.
- A... !
Tần Lập đột nhiên giương cổ rống lên một tiếng, ở trong cảnh ban đêm rỗng không tĩnh lặng này, lập tức truyền đến một tiếng vang vọng của hắn, ngoài ra cũng không có gì khác.
Tuy nhiên, khiến Tần Lập vô cùng kinh ngạc chính là: theo tiếng rống giận hết sức bình sinh của hắn, trong gian phòng nhỏ dưới chân hắn này, cùng với rất nhiều gian phòng nối tiếp với nó cùng một lúc... đều phát trợn mắt há hốc mồm nhìn vào một màn này, vẻ mặt rung động đến không nói ra lời. Thật lâu sau, mới thì thào nói:
- Con bà nó! Điều khiển bằng âm thanh đây...
Đồng thời, ánh mắt Tần Lập chiếu lên trên tường tận cuối gian phòng dưới chân này. Nơi đó lộ ra một bức tranh. Tần Lập chỉ vừa nhìn vào nó liền không thể dời mắt ra được.
CHƯƠNG 82: TÀI PHÚ TRONG CỔ THÀNH
Bức tranh đó cũng không phải mỹ nữ tuyệt thế gì đó, cũng không phải là tranh sơn dầu thủy mặc gì, mà là... một bộ chữ viết rồng bay phượng múa!
Ngắn ngủn có sáu mươi chữ, từng chữ đều làm cho người ta có cảm giác nét chử cứng cáp, ngang tàng uy vũ, bộc lộ hết tài năng!
Dường như không muốn bị trói buộc, muốn giãy giụa thoát ra khỏi bức tường!
Càng khiên cho Tần Lập giật mình kinh ngạc, là hàm nghĩa của những chữ đó: đúng là những khẩu quyết công pháp thiếu sót của chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn mà hắn vẫn khổ sở tìm lâu nay không được!
- Vô hình vô tương, toàn thể thấu không. Ứng vật tự nhiên, tây sơn huyền thanh. Hổ khiếu viên minh, ngũ uẩn giai không. Vô ngã vô tương, hồn thiên nhất thể. (Có 48 chữ mà tác giả ghi 60 chữ, có lẽ thêm hàng: Khẩu quyết chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn.)
Ầm!
Một cảm giác như thông suốt đạo lí, bỗng nhiên nổ tung ở trong đầu Tần Lập. Hai mắt Tần Lập như bị dán vào khẩu quyết trong bức tranh trên tường. Hắn vội lẩm nhẩm học thuộc lòng.
Lúc này, đột nhiên Tần Lập cảm giác thấy hoa mắt một cái, trên bức tường kia trống không không còn hình ảnh gì!
Không ngờ cài gì cũng không có!
Trong lòng Tần Lập quả thực nổi kên cơn sóng gió động trời. Hắn giơ tay sờ ót, lạnh như băng, ẩm ướt, không ngờ sau ót đã toát mồ hôi lạnh!
Bóng đêm tĩnh lặng như tờ, cây đuốc trong tay Tần Lập lúc này đã hầu như bị dập tắt, nhưng những ngọn đèn trong phòng này vẫn sáng tỏ.
Tần Lập lắc lắc đầu tiếp tục đi xuống bậc thang, đi sâu vào bên trong.
Phát sinh loại tình huống này bất cứ ai cũng rất khó tiếp tục giữ được tâm trạng bình tĩnh. Tần Lập cũng vậy! Thậm chí hắn phân vân không biết hết thảy những xảy ra rốt cục là ảo giác hay là sự thật?
Nhưng sáu mươi chữ khẩu quyết này đối với Tần Lập không thể nghi ngờ là trợ giúp thật lớn!
Bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, Tần Lập đã hoàn toàn đột phá cảnh giới tầng thứ nhất của chiến kĩ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, tiến vào tầng hứ hai!
Đây là một loại cảnh giới chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời. Tuy rằng theo cấp bậc võ giả, Tần Lập cũng không có đột phá đến Địa cấp, nhưng Tần Lập tin tưởng, giờ này khắc này cho dù đối mặt với một võ giả Địa cấp bậc chín, Tần Lập cũng có niềm tin ngay trước mặt đánh bại hắn!
Lúc trước giết Tần Thập Tam còn phải dưới điều kiện tiên quyết là đánh lén mới làm được, lấy hữu tâm mưu đồ với kẻ vô 1 mới dẫn đưa một cường giả Địa cấp vào đường cùng giết chết; thời điểm đối chiến với Tần Phong, Tần Phong thực lực cũng đã đạt tới Huyền cấp bậc chín. Dưới tình huống cùng Tần Lập thực lực gần như bằng nhau ngay mặt tác chiến, Tần Phong muốn chạy trốn, Tần Lập nếu như muốn cưỡng ép lưu lại hắn cũng phải trả cái giá rất lớn.
Nhưng nếu là hiện tại, Tần Lập thậm chí có tin tưởng trong nháy mắt giết chết Tần Phong tại đương trường!
Phù!
Tần Lập thở phào một cái, thần thái cả người lập tức trở nên sáng láng, tinh thần hưng phấn. Quản làm chi nó thực tế hay hư ảo! Chính mình nhờ đó thu được chỗ tốt: đột phá cảnh giới tầng thứ nhất chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn, là sự thật là được!
Có thu hoạch này chuyến đi hôm nay cho dù không có gì thêm, thì nó... cũng không phải là một viên nội đan linh thú Thiên cấp có thể so sánh được.
Tần Lập đi tiếp xuống phía dưới, xuyên qua rất nhiều gian phòng trống rỗng, hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Khu thượng cổ di tích này, cũng không biết năm đó bao nhiêu người ở, không ngờ lại rộng lớn như thế.
Cũng không biết năm đó kẻ mạo hiểm kia, đến tột cùng là từ đâu tìm được chiến kĩ Duy Ngã Độc Tôn. Đúng rồi! Bỗng nhiên Tần Lập nghĩ đến: chính mình thẳng một đường đến đây, ở một vài căn phòng thấy có bàn ghế nhưng không phát hiện ra bất kì dụng cụ khay ly chén gì. Lại nghĩ đến lúc trước kẻ mạo hiểm kia, mang ra ngoài rất nhiều dụng cụ vàng bạc thời thượng cỗ, có một số thậm chí có công năng không gian tồn trữ, bán ra với giá trên trời.
Trong lòng Tần Lập có hơi hiểu rõ: xem ra địa phương này trước đây cũng là bị người qua rồi.
Lúc này Tần Lập rốt cục đi ra khỏi căn lầu này, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ mở ra. Trước mắt xuất hiện một con đường!
Khí tức thê lương cổ xưa trong nháy mắt tràn ngập cả đầu óc Tần Lập. Dường như Tần Lập có thể nhìn thấy người ở thời đại viễn cổ đang đi lại trên con đường này, bộ dáng bừng bừng, thần sắc phấn khởi.
Địa phương phía trước có hơi u tối, hai bên không người. Tần Lập gào lên một tiếng vang vọng như tiếng sói tru quỷ khóc, đột nhiên những ngọn đèn từ dưới chân Tần Lập hướng về hai bên lan tràn tới, giống như quân bài domino tuần tự ngã rạp, phạm vi trong vòng một ngàn thước đèn đuốc sáng trưng!
- Quả thực quá tiên tiến!
Tần Lập vừa tán thương, vừa đi tới phía trước. Mới vừa đi được mấy chục thước, một cửa hàng bên đường thu hút ánh mắt Tần Lập, là một gian hàng bán đồ trang sức châu báu bảng hiệu là "Ô Ký".
Chữ viết cứng cáp phong cách cổ xưa, vừa thấy liền biết viết ra từ danh gia. Hơn nữa, so với các bảng hiệu Tần Lập thấy ở thành Hoàng Sa, bảng hiệu trước mắt này đẹp hơn rất nhiều lần! Trong nét chữ viết kia đều mang theo một phong cách cổ xưa mượt mà.
Đạo pháp tự nhiên!
Tần Lập chỉ có thể sử dụng bốn chữ này để hình dung chữ viết trên bảng hiệu này. Đồng thời không khỏi kinh hãi không thôi. Cái vấn đề kia, lại một lần nữa hiện ra trong đầu hắn: tòa thành này, đến tột cùng năm đó thuộc vào hạng người nào? Vì cái gì lại có nhà cao tầng như thế, vì cái gì một bảng hiệu cửa tiệm, nhìn qua đều bất phàm như thế!
Dựa vào âm thanh khống chế ánh sáng, sau cả vạn năm vẫn còn có thể giữ được hoàn mỹ như thế, chỉ sợ cho dù là địa cầu nới Tần Lập sống trước lúc xuyên qua, với công nghệ cao như lúc đó cũng rất khó làm được điều này!
Bởi vì, đây là dân dụng!
Một tòa thành lớn như vậy không có khả năng chỉ là một đại nhân vật ở, mà hẳn là rất đông người sinh sống. Dựa theo phương tiện công cộng này là có thể nhìn ra được: ở thời đại đó đã từng phát đạt huy hoàng!
Tần Lập đưa tay đẩy cánh cửa tiệm châu báu. Cánh cửa chạm trổ hoa cảnh, không biết dùng loại gỗ gì chế thành mà đẩy ra thật êm không một tiếng động. Bên trong không có mùi ẩm mốc như tưởng tượng của Tần Lập, ngược lại truyền đến một mùi thơm thoang thoảng. Tần Lập gõ cửa trên hai cái.
Cộc! Cộc!
Thanh âm truyền tới cùng cảm giác trên tay dường như mặc nhiên nói cho Tần Lập biết cánh của vẫn còn rất chắc chắn!
Bên trong cửa hàng, cũng theo tiếng nói của Tần Lập khởi động những ánh đèn dịu dàng sáng lên. Quầy hàng bề thế đơn giản làm cho người ta có cảm giác rất nặng. Màu sắc của quầy hàng chính là màu gỗ nguyên thủy, khoảng giữa được gắn thủy tinh trong suốt, dưới ánh đén chiếu xuống lấp lánh thật rực rỡ!
Tần Lập trông thấy có chút không nói nên lời, trong lòng nhớ tới:
- Xa xỉ! Quả thực là quá xa xỉ! Thực lực cửa hàng này phải như thế nào mới có thể trang hoàng xa hoa như thế?
Tần Lập híp mắt quét nhìn bên trong quầy. Quầy hàng có thể làm xa hoa như thế, đồ trang sức châu báu bên trong làm sao có thể kém được?
Một lớp sa tanh màu vàng mềm mại lót bên trong quầy, bên trên một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc Phỉ Thủy khắc thành hình Phượng Hoàng, trông rất sống động, lấp lánh tỏa ánh sáng dịu dàng!
Toàn bộ chiếc trâm Phỉ Thúy trông như Phượng Hoàng giương cánh muốn bay lên, đầu trâm tức đầu Phượng Hoàng, đôi mắt sâu màu xanh lá, rất sống động; phần cuối chiếc trâm tức đuôi chin Phượng, làm cho người ta thậm chí có cảm giác đó chính là một con Phượng Hoàng đang bay múa trên chín tầng trời!
Trâm ngọc Phượng Hoàng đặt trên cái giá san hô màu đỏ. San hô kia hình thành từ thiên nhiên, ánh sáng mượt mà lộng lẫy, dù đã trải qua ngàn năm vạn năm nhưng vẫn còn như mới!
Cho dù đứng ở bên ngoài quầy, Tần Lập cũng có thể cảm giác được một luồng linh khí từ trên chiếc trâm ngọc Phượng Hoàng kia phát ra.
Mà ở bên cạnh cái giá đặt một tờ giấy tốt, mặt trên dùng chữ viết ngay ngắn, viết lai lịch cùng công hiệu của chiếc trâm ngọc Phượng Hoàng này. Tần Lập ngưng thần nhìn xem không khỏi líu lưỡi không thốt nên lời.