Duy Ngã Độc Tôn - Chương 089 - 090

CHƯƠNG 89: TRUY
SÁT NGÀN DẶM

Đồng bạn bị bắt giữ, không thể nghĩ ra biện
pháp giải quyết, là không có mưu kế; dây dưa không dứt, không biết đi hay ở, là
không quả quyết; không thể ước thúc thủ hạ cho tốt, để cho cuối cùng gây ra họa
lớn, là không kỷ luật nghiêm minh; phát sinh sai lầm không biết ngăn cản, ngược
lại sai càng thêm sai, chẳng những bỏ qua chính chủ, còn ngông cuồng muốn giết
người diệt khẩu. Chuyện này... chuyện này quả thật chỉ có kẻ ngu xuẩn kém trí
mới có thể làm ra!

Ngay lúc đó Tần Hoành Viễn lập tức mở miệng
mắng to, lập tức tự mình mang theo ngân phiếu trăm vạn lượng bạc, hơn mười con
linh thú Địa cấp đi Mạc gia, đích thân xin lỗi Mạc Phỉ Phỉ!

Mặt mũi này thật sự cho quá đủ, mặc kệ
trong lòng Mạc Phỉ Phỉ thống hận huynh đệ Tần Phong Tần Hổ ra sao, nhưng đối
mặt với đại lão thành Hoàng Sa này cũng không thể nói ra lời cự tuyệt.

Tần Hoành Viễn vì hai tôn tử đền tiền cúi
đầu, cuối cùng cũng bãi bình xong chuyện này. Sau đó liền đổ một bồn lửa giận
lên đầu Tần Lập.

Sau chuyến đi đến Thượng Quan gia, hắn trở
về liền tuyên bố: Tần Lập bị Tần gia trục xuất khỏi gia tộc! Đồng thời phạm
phải tội trạng không thể tha thứ, hiện giờ lập tức treo giải mười vạn lượng bạc
truy nã Tần Lập!

Đồng thời gia chủ Thượng Quan gia Thượng
Quan Bất Hối cũng tuyên bố công khai: Trải qua xem xét, Thượng Quan gia nhất
trí quyết định, hủy bỏ hôn ước giữa Tần Lập cùng tiểu thư Thượng Quan gia
Thượng Quan Thi Vũ.

Chẳng qua vốn Mạc Phỉ Phỉ phải thống hận
Tần Lập nhất, lại năn nỉ phụ thân đừng chen chân vào chuyện này. Mạc Phỉ Phỉ
điêu ngoa tùy hứng, nhưng ở trong mắt bằng hữu lại là người trượng nghĩa rộng
rãi? Đầu óc nàng cũng không ngốc chút nào, nàng đúng là thích Tần Phong, là một
loại cực kỳ thích. Nhưng sau khi nhận rõ bản chất của Tần Phong, liền hoàn toàn
từ bỏ tâm tư này. Nàng vĩnh viễn đều không thể nào quên, một kiếm của Tần Lập
giáng từ trên trời xuống... Quả thật giống như là thiên ngoại phi tiên!

Một khắc đó, thậm chí Mạc Phỉ Phỉ cho rằng
mình chết chắc rồi!

Đến sau này, Tần Lập bắt nàng làm con tin,
loại lạnh lùng cùng sát khí này, cả đời nàng cũng không thể nào quên. Bản thân
mình thật là khờ, làm sao lại lựa chọn đối nghịch với hắn chứ?

Sẽ không, sẽ không bao giờ lại như thế nữa!

Khiến cho Tần Hoành Viễn cảm thấy phẫn nộ,
còn không dừng ở đó. Sau khi chuyện này dàn xếp xong, người Tần gia phái ra rốt
cuộc cũng tìm được hai tiểu súc sinh kia, đồng thời đưa hai người bọn họ về nhà
an toàn.

Vốn cứ tưởng rằng hai người sẽ cảm thấy hổ
thẹn vì hành vi ngu xuẩn của mình, nhưng làm Tần Hoành Viễn không ngờ tới: hai
người Tần Phong cùng Tần Hổ lại hai miệng một lời nói cảm thấy hối hận vì để
Mạc Phỉ Phỉ chạy mất. Còn nói nếu giết tiểu tiện nhân kia, sẽ không làm Tần gia
đánh mất mặt mũi lớn như vậy!

Làm cho Tần Hoành Viễn tức giận đến nỗi
ngay tại chỗ hung hăng cho mỗi người Tần Phong Tần Hổ hai cái tát. Từ nhỏ đến
lớn, đây là lần đầu tiên hắn động thủ đánh hai cháu yêu của mình.

Nếu không quá tức giận, sao lại như vậy
được?

Còn hai người Tần Phong cùng Tần Hổ, hận ý
đối với Tần Lập cũng đã đạt đến đỉnh, hét ầm lên rằng: chờ khi Tần Lập trở lại
thành Hoàng Sa, sẽ bắt hắn bầm thây vạn đoạn.

Cuối cùng Tần Hoành Viễn không để ý đến chỉ
còn vài ngày là năm mới, một cước đá hai tôn tử trở về Đế đô. Nếu vẫn ầm ĩ lộn
xộn ở trước mắt, còn không bằng để cho bọn họ cút xa một chút.

Nào không biết, một cước này của hắn, mới
để cho Tần gia lưu lại một tia huyết mạch.

...

Một thân khinh công của Tần Lập, làm cho
hai người lão tổ Tần gia đuổi sát không tha ở phía sau nhìn mà than thở. Hai
người gần như có thể kết luận, một thân thực lực của người thanh niên chết tiệt
kia thật có khả năng còn không đến cả Địa cấp, nhưng lại giống như một con cá
chạch, nhiều lần trốn thoát khỏi tay hai người!

Trận truy đuổi này đã giằng co cả một ngày!

Mắt thấy sắc trời dần tối, không ngờ tiểu
tử kia vẫn còn khỏe khoắn sung mãn cắm đầu chạy phía trước, hai lão già đều cực
độ phiền muộn nghĩ: hắn không biết mệt sao?

Đáng hận nhất là tiểu tử này căn bản không
quan tâm phía trước có ma thú cường đại hay không, một đường chạy đụng chạm
lung tung. Ỷ vào tốc độ siêu cường giống như một trận gió bay từ bên ngoài
ngang qua lãnh địa của các linh thú, bọn chúng vừa phản ứng lại, còn không kịp
suy nghĩ có đuổi theo hay không thì nhị lão Tần gia đã chạy tới. Vì vậy linh
thú hoàn toàn bị chọc giận: Còn không xong? Coi chỗ của lão tử là cổng thành
sao?

Hai người cường giả Thiên cấp cao giai vừa
bực vừa gấp, chẳng những phải phân thần lưu ý hành tung Tần Lập, còn phải đối
phó những linh thú nổi giận này. Kể từ đó vốn sớm bắt được tiểu tử này, nhưng
kéo đến bầu trời tối đen cũng không đuổi kịp Tần Lập!

Bọn họ không tốt lành, đồng dạng Tần Lập
cũng rất khó chịu. Tuy rằng hắn nắm giữ khinh công tuyệt thế, Tiên Thiên Tử Khí
trong cơ thể lại vượt xa nguyên lực bình thường, nhưng cuối cùng vẫn không kéo
dài hơn nguyên lực của hai võ giả được.

Nói đơn giản, chất lượng nguyên lực của hắn
dù có cao, nhưng không chịu nổi lượng lớn của đối phương!

Nếu không phải suốt dọc đường có các loại
linh thú mạnh mẽ trợ giúp, chỉ sợ hắn đã sớm buông tha bỏ chạy liều mạng đánh
một trận. Cho dù chết, ít nhất cũng có thể liều một trận cá chết lưới rách, như
vậy bỏ mạng chân trời cũng không cô đơn một mình.

Thấy sắc trời dần đen xuống, lão đại Tần
Hằng Thiên trong nhị lão Tần gia nóng nảy mắng:

- Tiểu súc sinh, ngươi đứng lại cho gia
gia!

Lão nhị Tần Hằng Địa cũng mắng theo:

- Thằng nhãi con, hôm nay lão tử ta không
lột da ngươi không được! Ngươi có biết một tiếng hô của ngươi ngày hôm nay, sẽ
khiến Tần gia ta rơi vào thế khó biết bao nhiêu hay không?

- Chó má, tiểu gia ta hò hét ba xạo đó! Thế
nào? Không được sao? Hừ, ta chẳng qua là xuống nước tắm rửa, các ngươi lại muốn
mưu tài hại mệnh, cho nên liền hãm hại các ngươi. Ha ha, tới bắt ta đi!

- Chết tiệt! Tiểu súc sinh, ta nhất định
phải giết ngươi!

Tần Hằng Thiên tức giận đến nỗi thiếu chút
nữa phun ra một ngụm máu. Thằng nhãi con này chẳng những trơn không nắm được,
nói chuyện cũng ngoa ngoắt như thế. Mẹ nó, tắm ở trong hồ Phượng Hoàng? Ngươi
có bao nhiêu cái mạng vậy?

- Tiểu tử. Ngươi dừng lại, chúng ta nói
chuyện thỏa đáng, thế nào?

Lão nhị Tần Hằng Địa phát tiết xong rồi,
tỉnh táo lại nghĩ cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Thể lực tiểu
tử này còn xa mới cạn kiệt, mà một tiếng hô của hắn, khẳng định là một đả kích
trí mạng đối với Tần gia. Có thể tưởng tượng, hiện tại nhất định sẽ có rất
nhiều người trở lại thành Hoàng Sa, đánh chủ ý tới Tần gia.

- Dừng lại? Dừng cái quỷ đầu to nhà ngươi!

Tần Lập vừa chạy vừa mắng:

- Hai lão già không biết xấu hổ các ngươi,
lão bất tử! Cho rằng tiểu gia ta là kẻ ngốc sao? Không sai, ta lấy được vô số
bảo bối từ trong hồ Phượng Hoàng, vậy thì sao chứ? Đó là vận số của ta tốt! Hừ,
các ngươi muốn thì đuổi theo ta đi! Đuổi theo được thì là của các ngươi rồi!

- Tốt, tốt! Tiểu súc sinh, ta không giết
ngươi thề không làm người!

Tần Hằng Thiên tính tình đã sớm bị Tần Lập
chọc đến giận sôi lên. Nếu hắn biết người thanh niên này còn là hậu bối của gia
tộc mình, rành rành là hàng con cháu dòng chính... Sợ rằng lúc này sẽ bị tức
chết.

- Đại ca, cứ tiếp tục như vậy không phải
cách hay, tiểu tử này ngoại trừ tốc độ nhanh thì không có sở trường nào khác.
Ngươi đuổi theo, ta phải về gia tộc xem thử, đừng thật sự xảy ra đại loạn thì
hỏng chuyện mất!

- Tốt! Lão nhị, ngươi đi lo chuyện. Ta nhất
định phải giết tiểu tử này mới hả giận!

Tần Lập bỗng nhiên cảm giác được áp lực
phía sau chợt giảm. Hơi liếc đảo qua phía sau một chút, hắn phát hiện một người
trong đó phóng người rời đi, trong lòng chợt rõ ràng, cười lạnh nói:

- Thế nào? Không dám đuổi theo ta nữa? Hắc
hắc, này tên rời đi kia, ngươi đi rồi không sợ kẻ còn lại nuốt trọn bảo vật hồ
Phượng Hoàng sao?

- Nuốt trọn con mẹ tổ tông ngươi!

Tần Hằng Thiên liếc thấy thân hình Tần Lập
chợt ngừng, vung tay đẩy một chưởng. Một đạo phong mang màu u lam chém về phía
Tần Lập.

Tần Lập chợt né tránh chiêu này, trong
miệng lầm bầm nói:

- Lẽ nào các ngươi rớt từ trong đá ra sao?

Vốn Tần Lập đối với Tần gia không có chút
lòng trung thành, càng đừng nói với hai cường giả Thiên cấp này đã sớm cách hắn
năm đời, thậm chí bảy tám đời rồi. Cho nên đối mặt với tổ tiên Tần gia muốn
giết mình, Tần Lập cũng không có một chút kính ý.

Hai người một đuổi một chạy, tốc độ truy
đuổi trong đêm cũng không coi như quá nhanh. Gần như luôn đang khôi phục thể
lực, Tần Lập liếc thấy phía trước xuất hiện một ngọn núi thật lớn. Ngọn núi cao
vót trong mây, trong đêm đen giống như là một quái thú khổng lồ nằm ngang ở đó.

Thân thể Tần Lập bỗng nhiên trầm xuống
dưới, lập tức tiến vào trong rừng rậm nguyên thủy.

Tần Hằng Thiên phía sau sững sờ, lập tức
mừng rỡ. Tiểu tử này bị đuổi tới choáng váng, lại tự tìm đường chết. Hừ, không
nói đến trong rừng cây rậm rạp chạy trốn khó khăn, linh thú hùng mạnh bên trong
cũng đủ nuốt sống ngươi rồi! Ta cứ theo ngươi ở bên trên, nhìn xem rốt cuộc
ngươi có thể chạy đến nơi nào!

Cách nghĩ thì thật là hay, nhưng ngay sau
đó Tần Hằng Thiên liền phát hiện một sự thật làm hắn nổi trận lôi đình: khí tức
của tiểu súc sinh kia... bỗng biến mất!

CHƯƠNG 90:
BÍ ẨN KINH THIÊN

Thân thể Tần Hằng Thiên chậm rãi hạ xuống
phía dưới.

Sư tử vồ thỏ phải dùng toàn lực. Làm võ giả
có được thực lực Thiên cấp, kinh nghiệm vô cùng phong phú, Tần Hằng Thiên càng
thêm rõ ràng đạo lý này. Ngoài miệng dù mắng rất dữ, nhưng lão không bởi vậy mà
không để Tần Lập vào mắt. Có thể chạy trốn tròn một ngày dưới hai võ giả Thiên
cấp truy sát, sẽ là loại người đơn giản sao?

- Đi ra đây cho lão tử! Tiểu quỷ nhát gan!
Thằng nhãi con! Thằng khốn nạn! Tiểu súc sinh!

Tần Hằng Thiên đã tiến vào Thiên cấp từ
trăm năm trước, thực lực hiện tại càng đạt tới Thiên cấp bậc sáu, cường giả
hàng thật giá thật. Nhưng tính tình bản thân cho tới giờ lại chưa từng thay
đổi, cũng không bởi vì bế quan trăm năm mà có chút văn nhã, ngược lại càng già
càng cố chấp!

Trong rừng rậm đen kịt yên tĩnh, khắp nơi
vang vọng tiếng nói của Tần Hằng Thiên. Thời gian một ngày truy đuổi ra gần
ngàn dặm, nhiệt độ nơi này phải cao hơn thành Hoàng Sa không ít. Dù ngay cả
trong rừng rậm, khắp nơi cũng tràn ngập không khí nóng ẩm, khiến cho Tần Hằng
Thiên trọc đầu có chút khó chịu.

Làm sao có thể? Làm sao có thể? Trong đầu
Tần Hằng Thiên tràn đầy dấu chấm hỏi. Tên võ giả cấp thấp dao động nguyên lực
rất yếu này, làm sao có thể đột nhiên biến mất bóng dáng trước mí mắt mình
được?

Trong lòng nghĩ vậy, Tần Hằng Thiên đứng
yên ở đó phóng ra thần thức cường đại, trong phương viên vài trăm thước đều
không thoát khỏi linh giác của hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác, lại không
cảm thụ được một chút dấu hiệu có người tồn tại.

Điều này làm cho Tần Hằng Thiên bỗng nhiên
sinh ra một cảm giác sau lưng phát lạnh. Không phải sợ hãi, lão già này sống
vượt quá hai trăm tuổi, còn không đến mức không có tiền đồ lại đi sợ hãi một võ
giả thực lực còn xa không bằng mình. Nhưng mà lần này, một người sống sờ sờ cứ
như thể biến mất vào hư không, cái này cũng quá quỷ dị đi chứ!

Giống như là ném một hòn đá vào trong một
vũng bùn, ngay cả một cái bong bóng cũng không nổi lên, đã bị nuốt mất.

Thanh kiếm chẳng biết bao nhiêu năm chưa
từng động tới, rốt cuộc bị Tần Hằng Thiên chậm rãi rút ra từ sau lưng.

Bóng đêm như nước, hàn quang lóe ra từ bảo
kiếm, giống như ánh mắt Tần Hằng Thiên: phẫn nộ mà lạnh băng!

Lão bỗng nhiên có một loại cảm giác: bản
thân như một kẻ hề trên sân khấu, bị một t tuổi còn không bằng số lẻ của mình
đùa bỡn quay tròn, sau đó nhìn hắn khù khờ khó chịu đứng trong rừng cây này.

Nguyên lực toàn thân tràn sang thân kiếm,
quét ngang phía trước!

Một đạo kiếm mang sáng rực lửa đỏ theo một
kiếm của Tần Hằng Thiên kéo dài ra hơn một trượng, xoay chuyển một vòng quanh
người Tần Hằng Thiên!

Ban đêm vạn vật yên tĩnh, trong rừng rậm ẩm
ướt, bất chợt vang lên một hồi tiếng nổ ầm đùng sột soạt. Những cây cổ thụ mấy
trăm năm, nháy mắt gãy đổ ầm ầm!

Ầm ầm ầm ầm!

Theo Tần Hằng Thiên thực sự thi triển ra
một thân bản lãnh của mình, oai phong võ giả Thiên cấp cũng hoàn toàn bày ra.
Chỉ trong chốc lát, trong vòng phương viên trăm mét toàn một đống hỗn độn!

Dù ngay cả mặt đất cũng bị đánh ra những
đám hố sâu!

- Đi ra! Ngươi ra đây cho ta!

Tần Hằng Thiên rống giận một tiếng, mỗi lần gầm lên phẫn nộ, đều kèm thêm
một chiêu kiếm hung tàn đánh ra ngoài.

Tần Lập rốt cuộc tận mắt thấy được chiến kỹ cao cấp ở trong tay cường giả
Thiên cấp, khác biệt cỡ nào so với trong tay võ giả Huyền cấp!

Quả thật đúng là uy thế kinh thiên mà!

Lúc này khoảng cách Tần Lập với Tần Hằng Thiên không đủ năm trăm thước,
ngồi trên một gốc đại thụ mọc đầy lá xanh, thi triển Quy Tức đại pháp phong bế
tất cả kinh mạch trên dưới toàn thân. Nếu không phải Tần Lập muốn xem hành động
của Tần Hằng Thiên, ngay cả nhịp tim của hắn cũng có thể ngừng lại. Còn hiện
giờ, cứ cách một hồi lâu mới chậm rãi nhảy lên một chút, trừ khi là cường giả
Phá Thiên cảnh, bằng không căn bản không phát hiện được bóng dáng của hắn!

Sử dụng chiêu này, Tần Lập cũng là bị buộc bất đắc dĩ. Quy Tức đại pháp, là
lão đạo sĩ truyền thụ cho hắn ở kiếp trước, dùng chiêu này đã mấy lần Tần Lập
thoáng gặp qua thần chết. Kiếp này vẫn là sử dụng lần đầu tiên, mà đối tượng
lại là một võ giả Thiên cấp siêu cường!

Tần Hằng Thiên ở đối diện, trong lòng Tần Lập thật không có một chút phần
thắng. Nếu là một võ giả Địa cấp thì sợ rằng Tần Lập đã sớm nhảy ra, để cho Ẩm
Huyết Kiếm chân chính uống máu.

Tần Hằng Thiên tỉ mỉ tìm tòi khu vực mình tàn phá cả nửa buổi, nhưng vẫn
không phát hiện ra được tung tích Tần Lập, không khỏi bắt đầu có chút gấp gáp
nóng nảy thần thức của hắn, Tần Lập căn bản không có khả năng chạy ra quá xa,
như vậy nhất định hắn vẫn còn trốn ở một chỗ ở gần đây!

- Ngươi đã trốn kỹ, như vậy ta liền hấp dẫn ngươi ra. Tần gia gia ta kể
chuyện xưa, là tuyệt nhất thiên hạ! Ta cũng không tin nghe xong cố sự của ta,
ngươi sẽ không có một chút dao dộng tâm tình nào!

- Hắc, tiểu tử! Ta kể chuyện xưa cho ngươi đi.

- Ngươi có biết không, năm xưa Tần gia gia ta là làm cái gì?

Tần Hằng Thiên vừa dò xét xung quanh, vừa cười khặc khặc quái dị nói.

- Tổ tiên Tần gia năm đó - cũng là phụ thân
của ta, chỉ là một đồ tể bình thường, mở một quán rượu nhỏ trên trấn Hoàng Sa
phục vụ cho các thợ săn lui tới. Có một lần, một thợ săn rất cường đại có thực
lực Thiên cấp tiến vào khu Tuyệt Sát - một trong bốn đại hiểm địa. Cửu tử nhất
sinh, lấy ra được vài bản chiến kỹ thượng cổ, còn có tâm pháp nguyên lực, nhưng
lại bị nội thương rất nặng. Lúc trở về, hắn tới ở chỗ Tần gia ta. Bị cha ta, kẻ
đồ tể thoạt nhìn khù khờ kia dùng một bao thuốc mê liều cao, cộng thêm một
thanh đao róc xương, róc từng mảnh cho đến chết!

Tần Hằng Thiên cười rất đắc ý:

- Ha ha ha, khi đó ông ta còn để ta cùng đệ
đệ ở bên cạnh nhìn. Nhìn phụ thân từng đao từng đao, giống như giết lợn, từng
chút một lóc thịt trên người gã cường giả kia xuống. Hắc hắc, lúc đó ta còn
buồn bực, bình thường phụ thân giết lợn thì hai ba nhát là đã đứt đôi, làm sao
gã võ giả kia lại tốn thời gian nhiều như vậy? Hiện giờ ta mới hiểu được, thì
ra thân thể võ giả Thiên cấp quá sức cứng cỏi, đao kiếm bình thường căn bản khó
có thể thương tổn. Chẳng qua hắn vẫn chết, một đời cường giả không chết ở hiểm
địa, lại chết uất ức dưới đao của một kẻ đồ tể. Ha ha ha ha!

Tần Hằng Thiên cười to điên cuồng, trên mặt
lại không có một chút ý cười!

Trong nháy mắt này thần thức của hắn đề cao
đến đỉnh, chỉ cần đối phương có một chút dao động tình cảm nào hắn lập tức sẽ
có phát hiện. Tuy nhiên, đối phương kiên trì tốt hơn rất nhiều so với hắn tưởng
tượng.

Tần Hằng Thiên nói tiếp:

- Ngươi biết vì sao phụ thân ta lại giết
hắn không? Một đồ tể bình thường, căn bản không hiểu được các loại tâm pháp
chiến kỹ gì đó quý giá bao nhiêu, hơn nữa khi đó thành Hoàng Sa còn rất hoang
vắng, không có bao nhiêu hộ gia đình. Cường giả Thiên cấp kia lúc tới đây liền
ở tại nhà của ta, nhưng cười nhạo phụ thân ta là kẻ kém trí, luôn quát bảo cha
ta, sai khiến một nô lệ! Kết quả, hắn đã chết. Người thanh niên, ngươi nói cái
này có tính là báo ứng hay không? Ta thề, nếu như hiện giờ ngươi đi ra, giao ra
bảo vật lấy được từ di tích cổ hồ Phượng Hoàng, ta tuyệt không làm khó dễ
ngươi. Ngược lại còn tặng ngươi phú quý ngập trời!

Tần Hằng Thiên thè lưỡi liếm liếm môi, đi
về hướng Tần Lập ẩn thân.

- Nếu như ngươi nhất mực kiên trì, cho rằng
có thể thoát khỏi ta tra xét, một khi bị ta tìm được, hắc hắc. Tên võ giả Thiên
cấp kia chính là tấm gương của ngươi! Ta sẽ lóc từng khối từng khối, từng chút
từng chút thịt trên người của ngươi xuống. À, đừng đánh giá thấp tay nghề của
ta nha, ta cũng đã học cùng cha ta hai mươi năm cơ đấy! Còn nữa, trên người của
ta còn có muối đây. Ha ha ha!

Tần Lập trốn ở trên cây, trong lòng chửi ầm
lên: lão biến thái, lão súc sinh, lão quỷ quái!

Nếu không phải lúc này Tần Lập thi triển
Quy Tức đại pháp, Tần Hằng Thiên nói những lời này thật đúng là sẽ khiến Tần
Lập muốn ói ra. Bởi vì hắn nói thật sự quá ghê tởm, bất cứ một người bình
thường nào nghe xong thì tâm tình đều sẽ có chút dao động. Bởi vì một chút tình
tiết oán hận như thế, lại hung ác lăng trì người ta đến chết. Kẻ có thể hoàn
toàn thờ ơ, chỉ sợ cũng chỉ có sát thủ biến thái máu lạnh cùng người chết mới
làm được.

Lúc này Tần Hằng Thiên cũng đi mệt rồi,
bước tới phía dưới gốc đại thụ che trời Tần Lập ẩn thân, dựa vào thân cây lấy
ra túi nước ừng ựng mấy ngụm nước. Con mắt lại láo liên xung quanh, kỳ vọng có
thể phát hiện một chút dị thường.

Tuy nhiên vẫn khiến hắn thất vọng, trải qua
một hồi lăn qua lăn lại, gần chỗ này ngay cả một con sâu cũng không thấy, rừng
rậm yên ắng tới mức dọa người.

- Hắc hắc, chuyện cũ vừa rồi không dễ nghe,
ta lại nói cho ngươi nghe một bí mật nhé. Xem chừng ngươi cũng là đệ tử nhà nào
ở thành Hoàng Sa, tuy rằng lão phu chưa thấy qua ngươi, nhưng ngươi quen thuộc
hồ Phượng Hoàng như vậy thì không phải người bên ngoài mới phải. À, nếu là như
thế thì lão phu kể cho ngươi một chuyện. Nói cái gì đây? Được rồi, hơn ba mươi
năm trước, lúc lão phu ngẫu nhiên xuất quan, phát hiện Tần gia ta đã hết sức
phồn vinh, có được cơ nghiệp khổng lồ như vậy. Nếu như phụ thân ta có thể thấy
được cảnh tượng hôm nay, dưới chín suối cũng có thể nhắm mắt. Chẳng qua lão phu
lại phát hiện, Tần gia lại có rất nhiều trẻ con. Lão phu thật cao hứng mà, con
cháu đầy đàn, đây là chuyện tốt!

Giọng nói của Tần Hằng Thiên trầm thấp,
thanh âm tràn ngập từ tính, đúng như hắn nói, đích thật là một cao thủ kể
chuyện xưa. Còn Tần Lập, cũng vui vẻ ở trên đỉnh đầu nghe hắn kể chuyện phiếm.

- Nhưng vừa hỏi lại mới biết được, mẹ nó
thì ra những đứa trẻ này phần lớn đều là cướp tới! Thằng ranh con Tần Hoành
Viễn kia, thật đúng là di truyền truyền thống tốt đẹp của Tần gia ta mà! Trong
đó có một đứa bé gái, hồng hào mềm mịn, lớn lên thật là quá khả ái! Lão phu vừa
nhìn liền ưa thích. Hắc hắc! Đừng nhìn lão phu đã hai trăm tuổi, nhưng phương
diện kia vẫn còn rất mạnh!

Tần Hằng Thiên cười dâm đãng vài tiếng,
đồng thời càng buông thần thức ra ngoài. Nếu đối phương là đệ tử thành Hoàng
Sa, không có khả năng một chút hứng thú với chuyện này cũng không có!

- Vẫn không có động tĩnh!" Trong lòng
Tần Hằng Thiên thầm mắng vài câu, nói tiếp.

- Lão phu đã nghĩ, con bé này nếu lớn đến
hơn hai mươi tuổi, khẳng định là mỹ nhân tuyệt sắc! Vì vậy lão phu liền nói hắn
lưu lại con bé này cho lão phu. Ai biết, thằng ranh con kia lại nói đó là để
sau này dâng lên cho Hoàng đế, để cho Tần gia một bước lên mây. Hắn tìm kiếm
rất lâu mới tìm được một đứa bé gái thiên tư tuyệt thế như vậy. Con mẹ nó, có
thứ tốt không biết giữ lại cho lão tổ tông, ngược lại còn muốn tặng cho Hoàng
đế hưởng dụng. Lão phu rất tức giận, chẳng qua cái này cũng là vì Tần gia, lão
phu cũng nhịn thôi.

Tần Hằng Thiên lại không biết, hắn trong
lúc vô ý lộ ra một đoạn lời nói này, đã làm Tần Lập cả kinh trợn mắt há mồm.
Hơn nữa nghe ngữ điệu vô sỉ của hắn, một lão quái vật hơn hai trăm tuổi đang ở
dưới ý dâm mẫu thân của Tần Lập, lửa giận trong lòng liền bốc cháy hừng hực.
Tần Lập thật sự có một loại xúc động giải thoát khỏi Quy Tức đại pháp, một kiếm
chém chết lão súc sinh này.

Tần Hằng Thiên căm tức bực bội nói:

- Kết quả lần này lão phu xuất quan, thằng
ranh Tần Hoành Viễn kia lại nói ả đê tiện kia bỏ nhà theo trai, còn sinh ra một
thằng con hoang! Hơn nữa từ trong lời nói, còn rất có ý vị nói tốt cho ả đê
tiện kia. Buồn cười, thật đúng là coi nó như con gái rồi sao? Hừ! Con mẹ nó,
thật sự là buồn cười! Thật là tức chết lão phu! Sớm biết như vậy, năm đó lão
phu nên hưởng thụ đồ đê tiện kia trước...

- Hưởng thụ con mẹ ngươi!

Một tiếng rống giận kinh thiên, một đạo
kiếm khí tuyệt thế, từ trên cao giáng thẳng xuống đầu Tần Hằng Thiên bên dưới!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3