Duy Ngã Độc Tôn - Chương 119 - 120

CHƯƠNG 119: TỰ ĐIÊN CUỒNG GIỮA TRIỀU Đ

Triệu Nguyên Lễ dở khóc dở cười nhìn thiếu niên nhanh mồm nhanh miệng bên dưới, cũng không có bao nhiêu bực bội. Nếu như thật sự muốn trị tội hắn, cần gì phải dấy binh động chúng triệu hắn đến ngự triều? Đừng nói là người thường, coi như là một đại quý tộc, cả đời cũng chưa chắc có cơ hội gặp mặt thánh thượng một lần.

Có thể diện kiến Hoàng đế, đó là ân sủng trời ban!

Đừng thấy rất nhiều võ giả cao giai không để hoàng quyền vào mắt, coi như mây bay, bộ dáng ngông nghênh bất cần. Đó là bọn hắn chưa từng trải nghiệm qua tuyệt vời của quyền thế!

Bằng không vì sao bên trong hoàng cung, lại có nhiều cung phụng Thiên cấp như vậy?

Còn thiếu niên quý tộc Đại Tề quốc trước mắt này, thật là khiến Triệu Nguyên Lễ có chút tặc lưỡi nhìn lại. Thoạt nhìn một bộ dáng hỉ hả, khù khờ ngây ngô, giống như không rành thế sự. Nhưng trên thực tế, lại là một tên kiêu ngạo cứng đầu! Dù là hắn đối mặt với vua một nước, cũng không chịu cúi thấp cái đầu cao ngạo!

Ừ! Thật sự là một nhân tài không tệ mà!

Hơn nữa sâu trong nội tâm Triệu Nguyên Lễ, đối với Tần Lập nói cũng có chút tán thành. Trong triều Thanh Long quốc luôn luôn tương đối cởi mở, giữa quân thần cũng không có loại quan niệm đẳng cấp đặc biệt sâm nghiêm.

Nhưng trải qua Tần Lập kích thích, nhìn lại vô số tên ác ý xúi giục, Triệu Nguyên Lễ thật ghi vào lòng, chẳng qua cũng không dễ biểu lộ ra mặt mà thôi. Vì vậy hắn cười nhàn nhạt, không để ý đến lời Tần Lập nói, mà trực tiếp nói:

- Trẫm có thể không trách tội ngươi giết con dân ta, tuy nhiên ngươi phải gia nhập Thanh Long quốc. Ngươi có đồng ý không?

- Không đồng ý.

Tần Lập trả lời thẳng thắn như vậy, làm cho mọi người bên dưới đều trợn tròn mắt. Bất luận là phái Thái tử hay là phái Nhị hoàng tử, đều tròn mắt dại ra nhìn Tần Lập, trong lòng nói: tiểu tử này đầu vô nước hay sao? Hay là hắn thiếu đầu óc, mới có thể trả lời một câu kém trí như vậy?

Mấy người vốn đã nhìn Tần Lập không vừa mắt, lần này rốt cuộc cũng hài lòng, trong lòng nói: tiểu tử này thật đúng là tự mình làm bậy, không thể sống được mà! Lại dám ngỗ nghịch Hoàng Thượng ngay mặt như thế. Đừng nói ngươi có thực lực Địa cấp, dù cho ngươi là Thiên cấp, nếu như Hoàng Thượng muốn giết ngươi thì ngươi căn bản không đi ra khỏi cửa lớn cung điện này được.

Lúc này Triệu Nguyên Lễ cũng có chút bực bội, trong lòng nói tiểu tử này thật đúng là ngây ngốc mà. Trẫm là vua một nước, dùng thái độ nói chuyện với ngươi như vậy, ngươi lại hoàn toàn không để trẫm vào mắt!

Thật sự là tức chết ta mà! Triệu Nguyên Lễ vừa trừng mắt muốn nói, nhưng lại thấy Tần Lập vẻ mặt không cam lòng, há miệng nói to:

- Ta vốn có thân phận quý tộc Đại Tề quốc! Nhất định là ngươi muốn ta gia nhập Thanh Long quốc, sau đó xóa đi thân phận quý tộc của ta, tiếp đó lại trị tội ta. Hừ! Ta biết mà, nhất định là như thế! Ta sẽ không đáp ứng, trừ khi ngươi giết ta.

Toàn bộ triều thần, lúc này ít nhất có hơn phân nửa người quay mặt đi chỗ khác lấy tay cực lực bịt miệng lại, bằng không nhất định sẽ cười ra tiếng.

Dù là như thế, bầu không khí trên toàn đại điện cũng chợt buông lỏng.

Mấy người thống hận Tần Lập đều vẻ mặt chấn động nhìn hắn. Thái tử Triệu Tinh Hà rốt cuộc không nhịn được, mặt tái mét nhỏ giọng mắng:

- Ngu ngốc!

Triệu Nguyên Lễ cũng bị Tần Lập chọc vui vẻ, chỉ hắn cười nói:

- Tiểu tử như ngươi, trẫm muốn thu phục ngươi còn cần phiền phức như vậy sao? Ngươi... ngươi làm trẫm chết cười mà. Ha ha ha!

Hoàng đế dẫn đầu cười to, không ít người cũng không nhịn được cười ra tiếng. Ánh mắt nhiều người nhìn về phía Tần Lập cũng nhu hòa hơn rất nhiều, trong lòng nói: thiếu niên này tính tình thẳng thắn, thật là khả ái.

Nhưng những người chán ghét Tần Lập, cái nhìn đối với Tần Lập hoàn toàn ngược lại: thằng nhà quê, lưu manh, lão nông dân, ngu ngốc chưa thấy sự đời...

Nhưng mặc kệ thế nào, mọi người đều trong đại điện cũng đều nhìn ra: Hoàng đế bệ hạ yêu thích thiếu niên quý tộc Đại Tề này, đích thật phát ra từ nội tâm!

- Tần Lập! Vậy ngươi nói ngươi muốn thế nào mới bằng lòng gia nhập quốc tịch Thanh Long ta đây?

Triệu Nguyên Lễ cười xong, tay đặt trên ghế rồng, ánh mắt sáng quắc nhìn vào Tần Lập.

Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ này đích xác cực kỳ yêu thích nhân tài, hơn nữa đối đãi với người có tài năng đặc thù thì thường thường đều có thể vứt bỏ mặt mũi vua một nước. Vì chiêu hiền đãi sĩ, không nói thật giả, một Hoàng đế có thể làm được đến này, coi như là giả cũng đã là một phần đặc biệt quang vinh rồi!

Đổi lại người thường, ngươi muốn gặp mặt Hoàng đế một lần cũng không bao giờ có cơ hội!

- Ta nghe nói Thanh Long quốc có một tòa học viện Đế đô. Chỉ cần tốt nghiệp ở nơi đó, trước hai mươi tuổi đạt được Huyền cấp là có thể nhận được sắc phong của bệ hạ trở thành quý tộc?

Tần Lập cười hì hì nhìn Triệu Nguyên Lễ, trong lòng nói: không ngờ tới quốc tịch Đại Tề này, còn có diệu dụng như vậy.

Triệu Nguyên Lễ gật đầu nói:

- Không sai. Thanh Long quốc ta đối đãi nhân tài luôn luôn hào phóng.

- Vậy, ta là võ giả Địa cấp mười sáu tuổi, nếu như gia nhập Thanh Long quốc trở thành con dân của bệ hạ. Bệ hạ chuẩn bị phong thưởng ta thế nào đây?

Tê!

Trên triều trong giây lát vang lên một trận hít vào một hơi lạnh, mọi người đều giống như đau răng, ánh mắt nhìn Tần Lập đầy kinh hãi. Dù ngay cả Thái tử Triệu Tinh Hà, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lập, cũng nhiều thêm vài phần kiêng kỵ.

Cũng không phải mọi người đều biết thiếu niên này lại là võ giả có thực lực Địa cấp, cho nên Tần Lập vừa nói ra miệng, làm mọi người chấn động ngay tại chỗ. Nhìn lại Tần Lập đã có tính toán bất đồng rất lớn, trong lòng nói thảo nào bệ hạ kiên trì như vậy. Không sợ ngươi trời sinh ngớ ngẩn hay là ngu ngốc, đều sẽ chiều theo ý hắn. Thật không nghĩ ra cái tiểu tử quý tộc sa sút này, lại có được thiên tư tập võ tuyệt hảo như vậy.

Người như thế đừng nói là Hoàng Thượng, mỗi một vị ở đây nếu như Tần Lập gật đầu đồng ý, vậy thì tiền tài mỹ nữ danh vọng địa vị tùy tiện lựa chọn! Có mấy đại thần phái Thái tử biết trận giết chóc trước kia, trong lòng đều âm thầm oán giận Thái tử Triệu Tinh Hà: nhân tài như vậy lại đi kết lấy hận thù, thật là quá không sáng suốt mà!

Đại Thanh Bang kia dù là tốt, ở trong mắt đoàn người này cũng không theo kịp một mình Tần Lập!

Võ giả Địa cấp mười sáu tuổi có ý nghĩa gì? Có nghĩa hắn là một thiên tài giống như yêu nghiệt! Toàn bộ Thanh Long quốc, sợ rằng cũng đã mấy trăm năm trời chưa từng xuất hiện thiên tài như thế!

Tần gia Tam công tử Tần Phong ở thành Hoàng Sa trước kia, có người nói cũng là một thiên tài siêu cấp, năm nay đồng dạng cũng là mười sáu tuổi, nhưng cũng chỉ là Huyền cấp bậc chín. Người như vậy trên toàn cũng đã coi là nhân tài rất giỏi rồi!

Mười sáu tuổi tiến vào Địa cấp, chỉ cần không có vấn đề gì, trước hai mươi lăm tuổi chắc chắn tiến vào Thiên cấp!

Một võ giả Thiên cấp hai mươi lăm tuổi, tiền đồ cùng tương lai của hắn... Ngẫm lại mà mọi người đều đỏ mắt sốt ruột!

Những đại thần ở đây, tuy rằng trong lòng không quá coi trọng võ giả, lúc này khi một thiên tài như yêu nghiệt đứng ở đây, nói không động tâm, vậy chắc chắn đều là giả.

Triệu Nguyên Lễ thu thần sắc mọi người phía dưới vào trong mắt, mỉm cười nói:

- Vậy ngươi muốn cái gì đây?

- Thăng quan phát tài, kim tiền mỹ nữ ta đều muốn!

Tần Lập híp mắt, cười rất vui vẻ, giống như một con tiểu hồ ly tham lam.

Phì!

Rất nhiều người lại bị chọc cười một lần nữa, kẻ dở hơi này nói thật là trực tiếp mà! Ngày hôm nay coi như mở rộng tầm mắt. Cho tới giờ chưa từng gặp qua một người nào, dám ở trong triều đình trước mặt Hoàng đế nói như vậy.

Triệu Nguyên Lễ cười ha ha, tâm tình cực kỳ vui vẻ, trong lòng nói: loại yêu cầu này, trẫm thích nhất! Trẫm chỉ sợ nhất là những tên khô khan đờ đẫn chỉ biết tu luyện ngày đêm, cả đám vô dục vô cầu, hoặc là thuộc về một đại gia tộc nào đó, muốn lôi kéo cũng không có biện pháp!

Đối với vua của một nước mà nói, quyền thế, quan tước, tiền tài mỹ nữ... Những thứ này căn bản không phải vấn đề! Chỉ sợ ngươi không dám đòi, chỉ cần ngươi có thực lực kia, ngươi muốn cái gì, Hoàng Thượng liền dám cho ngươi thứ đó!

- Tốt, tốt, tốt!

Triệu Nguyên Lễ liên tiếp nói ba chữ tốt, Nhị hoàng tử trong đám người bên kia không nhịn được mặt mày hớn hở, trong lòng nói coi như hắn kết được một thiện duyên rồi! Cho dù như thế nào, người này tuyệt đối không thể đi cùng một đường với đại ca được. Ha ha! Triệu Tinh Hà ơi Triệu Tinh Hà, con sông của ngươi cuối cùng cũng phải dung nhập biển rộng thôi!

Ngay khi Triệu Nguyên Lễ muốn mở miệng sắc phong cho Tần Lập, Thái tử Triệu Tinh Hà bên kia bỗng nhiên nhảy ra cao giọng nói:

- Phụ hoàng! Nhi thần có lời muốn nói!

Triệu Nguyên Lễ như cười như không nhìn thoáng qua Triệu Tinh Hà, nhàn nhạt nói:

- À? Thái tử có lời gì muốn nói?

- Phụ hoàng! Nhi thần cảm thấy trực tiếp sắc phong Tần Lập như vậy, có phải quá vội vàng hay không?

Triệu Tinh Hà không chút hoang mang nói.

Tần Lập khó hiểu nhìn thoáng qua Triệu Tinh Hà, trong lòng nói: tên đê tiện nhà ngươi, khẳng định là không hợp ngày sinh với lão tử, xem ra giết một cánh tay trái của ngươi còn ngại ít, còn phải chém luôn một cánh tay phải, ngươi mới thoải mái sao!

- Thế nào lại vội vàng?

Trên mặt Triệu Nguyên Lễ không nhìn ra vui buồn, nhưng mọi người quen thuộc Hoàng đế đều biết: bệ hạ mất hứng rồi! Dù ngay cả mấy người phái Thái tử cũng không nhịn được nháy mắt với Triệu Tinh Hà, trong lòng nói lúc này ngươi nghịch lại bệ hạ còn không phải tự chịu bẽ mặt sao?

Ai biết rằng, Triệu Tinh Hà giống như không phát hiện ánh mắt những người đó, cố chấp khom người đối mặt với phụ thân - Hoàng đế bệ hạ Triệu Nguyên Lễ, trầm giọng nói:

- Thanh Long quốc ta khát cầu nhân tài, nhưng ai biết có thể vàng thau lẫn lộn hay không đây?

Ài, Thái tử Điện hạ bị thù hận che mù mắt rồi! Lập tức liền có không ít người nghĩ như vậy: Tần Lập này có phải vàng thau lẫn lộn hay không, Thái tử gia ngài còn không biết sao? Nếu ngài nói không biết, vậy Thiểm Điện Đao Tôn Lục, Đường chủ Chiến Đao Đường trong Đại Thanh Bang kia, chết như thế nào?

- Vậy theo ý của ngươi là?

Triệu Nguyên Lễ nhìn lướt qua Triệu Tinh Hà sắc mặt trầm ổn.

- Ý của nhi thần, tự nhiên là phải khảo sát Tần Lập này một phen. Kiểm tra đẳng cấp của hắn trước, sau đó tìm người luận bàn với hắn một phen, như vậy cũng có thể chứng minh giá trị của hắn. Đến lúc đó phụ hoàng lại phong thưởng, chẳng phải càng thêm có lý có cớ?

Triệu Tinh Hà chậm rãi nói ra mục đích của mình, nói xong còn không quên quay đầu về phía Tần Lập cười quỷ dị:

- Tần công tử, ngài nói sao đây?

Trong lòng Tần Lập hơi khẽ động, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng mắng: Triệu Tinh Hà ngươi thật là đê tiện, thì ra ngươi đang chờ ta ở chỗ này! Muốn bức ta lộ ra chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn? Ngươi nằm mơ đi!

- Điện hạ nói có lý! Cái gọi là không công không chịu lộc. X chấp nhận yêu cầu của Điện hạ, tại hạ muốn chứng minh giá trị của mình.

Tần Lập khẽ hất hàm, giống như rất hài lòng mình nói lớn tiếng. Trong lòng lại cười lạnh: Triệu Tinh Hà, ngươi tốt nhất là không nên tìm người cùng lúc nghiệm chứng ta, lại có ý muốn giết ta. Nếu như vậy, ngươi sẽ lại bị thương nữa đấy!

CHƯƠNG 120: THỰC LỰC KINH NGƯỜI

Các văn võ đại thần trên điện nghe nói còn phải nghiệm chứng, cả đám lập tức xôn xao trầm trồ. Nếu bình thường, loại kiểm tra võ giả này bọn họ chưa chắc có nhiều hứng thú, nhưng tình huống hiện tại không như thế nữa. Dù là đại thần không biết trước đó giữa Thái tử cùng Tần Lập đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể nhận ra trên người Thái tử Điện hạ nỗi căm hận với Tần Lập.

Diễn võ trường nằm ở phía cửa Tây ngoài hoàng cung, rất giống với sân thể dục ở kiếp trước. Chỉ là không có nhiều chỗ ngồi như vậy, chỉ có khoảng một vạn mà thôi.

Đấu lôi đài mùa xuân mỗi năm cũng được tổ chức ở nơi này. Các diễn võ trường giống như vậy, ở Đế đô còn có rất nhiều chỗ, nhưng nơi này thuộc về Hoàng gia, cho nên là chỗ lớn nhất.

Toàn thể đại thần tiến vào trên chỗ ngồi quý tộc, tự nhiên có người đưa điểm tâm nước trà lên, chuyện như vậy đối với bọn họ mà nói cũng coi như khá mới mẻ. Cho nên trên mặt những người này đều lộ vẻ tươi cười thoải mái.

Thái tử Triệu Tinh Hà đi tới bên người Tần Lập, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Tần Lập, dán trên tai Tần Lập lạnh lùng nói:

- Chuyện ngươi giết thủ hạ của ta, tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua! Còn nữa, tên của ngươi làm cho ta rất chán ghét! Nếu như ngươi là cùng một người với kẻ kia, ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt!

- Điện hạ! Ngài đang nói gì, tại hạ không hiểu. Từ khi tại hạ tới Thanh Long quốc, tuân theo pháp luật, yên ổn kinh doanh buôn bán. Mấy ngày trước chỉ có một đám súc sinh Đại Thanh Bang kia tới tìm ta gây chuyện, lẽ nào đám côn đồ Đại Thanh Bang này đều là thủ hạ của Điện hạ hay sao?

Tần Lập nói những lời này, cũng không có bất kỳ che giấu này, trực tiếp lớn tiếng nói ra.

Tiếng bàn tán ong ong khắp diễn võ trường lập tức tan biến, bầu không khí bắt đầu trở nên có chút khẩn trương.

- Ngươi... ngươi nói bậy bạ gì đó? Kỳ quái! Ngươi nói với ta những điều này làm gì!

Mặy Triệu Tinh Hà đỏ hồng, ngực hơi phập phồng. Hắn thật không ngờ tới, cái tên khờ chết tiệt này lại dám không cố kỵ đắc tội mình như vậy. Trong lòng Triệu Tinh Hà đại hận, nhìn Tần Lập cười hung ác, khẽ giọng nói:

- Được! Tiểu tử, đợi lát nữa ngươi đừng hối hận!

- Điện hạ, lời ngài nói là có ý gì? Ngài đang uy hiếp ta sao? Cái gì gọi là không hối hận?

Tần Lập bỗng nhiên phẫn nộ, trừng mắt nhìn về phía Triệu Tinh Hà cả giận nói:

- Không ngờ tới Thái tử của một quốc gia, lại không có khí thế như vậy! Hơn nữa tại hạ căn bản không biết đắc tội Thái tử Điện hạ chỗ nào, lại khiến ngài liên tục chĩa mũi nhọn vào ta như vậy! Quý tộc Thanh Long quốc này, lão tử không làm cũng được! Nơi này không lưu ta, tự nhiên có chỗ để ta ở!

Tần Lập nói xong lời thê lương như thế, liền xoay người muốn đi. Triệu Tinh Hà bị Tần Lập nói đến nỗi khí huyết trào lên, hét lớn:

- Tần Lập! Ta biết nhất định là ngươi! Nhất định là ngươi! Hôm nay ngươi dám đi, có tin ta lập tức phái người truy sát ngươi hay không!

- Câm miệng!

Triệu Nguyên Lễ ngồi trên khán đài vốn không muốn lên tiếng, nhưng phát hiện Thái tử càng ngày càng quá đáng, lại trực tiếp công khai uy hiếp tới Tần Lập, trong mắt hiện lên thất vọng sâu sắc.

Nhị hoàng tử Triệu Tinh Hải ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ giọng khuyên can:

- Phụ hoàng! Đừng vì chuyện này mà tổn hại thân thể!

- Đại ca ngươi nếu hiểu chuyện được như ngươi, vậy thì tốt rồi!

Triệu Nguyên Lễ than nhẹ một tiếng, sau đó quay về phía Thái tử cách đó không xa lớn tiếng nói:

- Ngươi lập tức cút ra cho ta! Chuyện kiểm tra tự nhiên có người an bài, có liên quan gì đến ngươi?

Triệu Tinh Hà hung hăng trừng mắt với Tần Lập, lại nháy mắt với một thái giám truyền lệnh, sau đó mới mơ hồ không bằng lòng trở về chỗ cạnh Triệu Nguyên Lễ. Nhìn sắc mặt phụ hoàng khó coi, còn Nhị đệ làm lại ra một bộ dáng hiếu thuận ngồi bên cạnh, trong lòng càng thêm phiền muộn, nói với Triệu Nguyên Lễ:

- Phụ hoàng! Hài nhi hoài nghi Tần Lập này chính là gã Tần Lập ở thành Hoàng Sa kia.

- Nói bậy! Người ở thành Hoàng Sa làm sao có thể nói khẩu âm Đại Tề quốc? Tuy rằng hai người tuổi không kém mấy, nhưng bộ dạng Tần Lập thành Hoàng Sa kia ngươi còn chưa thấy qua sao?

Triệu Nguyên Lễ lạnh lùng trừng mắt nhi tử mình, trong lòng nói may mà bản thân cũng có thực lực Địa cấp, còn có tuổi thọ rất dài. Nói cách khác, nếu như truyền ngôi cho Thái tử, vậy Tần Lập này tự nhiên bỏ đi thật xa! Một võ giả thiên tài tiền đồ rộng lớn, lại bị bỏ qua như thế! Vẫn là Tinh Hải hiểu chuyện hơn một chút.

Triệu Tinh Hải ở bên cạnh khuyên nhủ:

- Đại ca! Tuy rằng Tần Lập thành Hoàng Sa kia có thù oán với huynh, nhưng huynh cũng không thể đổ hết tức giận lên những người có tên gọi Tần Lập được chứ. Thiên hạ này người có tên gọi như vậy ngàn ngàn vạn vạn, lẽ nào đại ca còn có thể giết sạch hết bọn họ được sao?

Triệu Tinh Hà mặt đầy âm trầm, cũng không nói gì, trong lòng lại đang mắng to:

- Lão Nhị, ngươi thật cho rằng ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì hay sao? Hừ, chỉ cần một ngày ta còn sống, ngươi liền vĩnh viễn đừng nghĩ tới có cơ hội! Chờ đến ngày ta đăng cơ kế vị, chính là ngày ngươi... Hừ hừ!

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng cười nói như chuông bạc, giọng nói rất là êm tai. Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ nghe thấy tiếng cười đó, vốn gương mặt cứng ngắc, rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười.

- Phụ hoàng phụ hoàng! Ta tới rồi, phụ hoàng có chuyện thú vị cũng không biết gọi nữ nhi một tiếng, nữ nhi thật là đau lòng mà!

Một cô gái mười ba mười bốn tuổi, gương mặt cực đẹp, da thịt trắng tuyết, mặc một bộ áo dài màu xanh biển, mái tóc dài đen óng có chút xoắn lại, bay bổng trên vai, cười hì hì đẩy cửa đi vào gian phòng xa hoa.

- Ồ! Hai vị ca ca cũng ở đây!

Ánh mắt cô gái nhìn lướt qua Thái tử cùng Nhị hoàng tử, vừa cười vừa nói.

Cô gái này chính là công chúa Triệu Thiên Thiên, em ruột cùng mẹ với Nhị hoàng tử và Thái tử, cũng là một công chúa được Hoàng Thượng Triệu Nguyên Lễ sủng ái nhất. Chính vì như thế, Lý công công mới dẫn người đi bắt Lục Nhung Miêu cho nàng.

- À, Thiên Thiên tới rồi! Chuyện này có gì thú vị chứ, đây là phụ thân dâng đao mời nhân tài mà thôi!

Triệu Nguyên Lễ đối với nữ nhi hiếu động này cho tới giờ luôn luôn hòa ái thân thiết, cũng không quá mức nghiêm khắc. Mà nữ nhi cũng rất hiểu chuyện, trên người không nhìn ra một chút kiêu căng, càng chưa từng bày v công chúa.

- Hì hì, là người nào vậy?

Công chúa Triệu Thiên Thiên hỏi, vừa nhìn xuống bên dưới. Lúc này bên kia đã bày biện dụng cụ kiểm tra đẳng cấp võ giả xong, chỉ chờ Hoàng đế lên tiếng, Tần Lập mới có thể tiến hành kiểm tra.

- Thoạt nhìn cũng không lớn hơn ta bao nhiêu cả.

Triệu Thiên Thiên thuận miệng nói:

- Hắn có bản lĩnh gì mà để phụ hoàng coi trọng như thế chứ?

Triệu Nguyên Lễ vẻ mặt hiền lành cười nói:

- Ngươi đợi xem sẽ biết! Thực lực của hắn so với ngươi mạnh hơn rất nhiều đó!

Vẻ mặt Triệu Thiên Thiên không phục, bĩu môi nói:

- Người ta đã là tiểu thiên tài từ lâu rồi mà!

- Ha ha, nữ nhi của ta là đại thiên tài! Đại thiên tài!

Triệu Nguyên Lễ cười ha ha nói.

- Hừ! Vốn là thế mà!

Triệu Thiên Thiên bĩu môi, ngồi ở bên cạnh Triệu Tinh Hải, nàng cùng nhị ca càng thêm gần gũi một chút. Đại ca là Thái tử, cả ngày mặt cứng ngắc, hơn nữa quá kiêu ngạo, Triệu Thiên Thiên không thích ở cùng hắn lắm. Năm nay Triệu Thiên Thiên mười bốn tuổi, bản thân có thực lực Huyền cấp bậc sáu, tuy nói là dùng rất nhiều loại linh dược, nhưng thiên phú của nàng xác thật cũng không kém.

Cho nên thấy phụ hoàng nói người kia lợi hại hơn mình, trong lòng Triệu Thiên Thiên có chút không phục, mắt nhìn chằm chằm không chuyển vào thiếu niên bên dưới.

- Có thể bắt đầu rồi chứ?

Thần thức khổng lồ của Tần Lập, đối với những chuyện xảy ra ở trong căn phòng xa hoa kia đều dò thám được rõ ràng, cho nên cũng không nóng nảy. Thấy đều đã chuẩn bị tốt, liền thuận miệng hỏi.

- Tốt, có thể bắt đầu rồi!

Thái giám được cho phép, gật đầu với Tần Lập.

Tần Lập nhìn thiết bị kiểm tra giống như một tấm khiên màu đỏ trước mắt, ngưng thần tĩnh tâm hít sâu một hơi, đột nhiên hét lớn một tiếng. Trong khoảng khắc trên người bùng lên một quần sáng màu xanh lam, đồng thời đẩy thẳng tay, một quyền hung hăng đánh về phía thiết bị kiểm tra màu đỏ

Theo quần sáng màu xanh bùng phát trên người Tần Lập, miệng công chúa Triệu Thiên Thiên liền hơi mở ra, giật mình nhìn thiếu niên kia, vẻ mặt không thể tin nổi.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, quanh quẩn trên toàn diễn võ trường.

Ngay sau đó, một tiếng nói máy móc vang lên:

- Địa cấp, bậc bảy!

Tần Lập mặt hiện vẻ mỉm cười, đứng vững như núi cao ở đó giống như một tướng quân chiến thắng, chờ đợi người ta hoan hô.

A!

Một loạt tiếng kinh hô không che giấu được lập tức vang lên từ trên khán đài.

Triệu Thiên Thiên hai mắt trừng lớn, sững sốt một lát, mới gào lên:

- Phụ hoàng! Ngài xác định hắn... là người chứ?

Trong mắt Nhị hoàng tử Điện hạ lóe ra tia sáng hưng phấn, trong lòng không ngừng lẩm bẩm:

- Lão tử tìm được bảo rồi, lão tử tìm được bảo rồi!

Triệu Nguyên Lễ cũng lập tức đứng dậy, hét lớn một tiếng:

- Hay cho một thiên tài!

Bộp bộp bộp!

Một hồi tiếng vỗ tay nhiệt liệt truyền đến từ bốn phương tám hướng, đồng thời nương theo đó còn có không ít tiếng khen ngợi trầm trồ của rất nhiều người không kìm nổi.

Trên mặt Thái tử Triệu Tinh Hà âm trầm bất định, phải thừa nhận đích xác hắn xem thường người này, không ngờ tới lại là một võ giả Địa cấp bậc bảy. Thiểm Điện Đao Tôn Lục cùng các huynh đệ Chiến Đao Đường chết không oan! Trong lòng thống hận Tần Lập đã đạt đến tột đỉnh, thầm nói:

- Tên nhãi ranh phá hủy chuyện lớn của ta, hơn nữa đã không có khả năng cho ta sử dụng, như vậy ta nhất định phải trừ bỏ ngươi!

Triệu Nguyên Lễ quay đầu lại nhìn thoáng qua nữ nhi của mình, vừa cười vừa nói:

- Thế nào, nữ nhi bảo bối của ta, lúc này con chịu phục chưa? Tiểu thiên tài!

Triệu Thiên Thiên cười hì hì:

- Phụ hoàng, không chừng hắn là linh thú g biến hóa thì sao, bằng không làm thế nào lại lợi hại như vậy?

- Thôi đi, đừng nói bậy. Linh thú biến hóa cái gì chứ, linh thú biến hóa ít nhất cũng phải có thực lực Thiên cấp!

Triệu Nguyên Lễ cười vuốt mũi nữ nhi một chút, sau đó nói:

- Hiện tại ai tới kiểm tra thực lực chân chính của Tần Lập thử một chút? Có vị cung phụng nào ở đây?

- Bệ hạ! Thần tới thử xem.

Một giọng nói già nua vang lên, làm tất cả mọi người ở đây trong lòng đều rùng mình. Làm đại thần trong triều, cung phụng Thiên cấp tự nhiên bọn họ cũng không xa lạ. Mà người vừa nói này tự nhiên không phải ai khác, chính là người đứng đầu giữa năm mươi bốn cung phụng Thiên cấp - Trần Diệc Hàn!

Thăm dò di tích thượng cổ hồ Phượng Hoàng, kết quả hao binh tổn tướng, làm cho Trần Diệc Hàn buồn bực một thời gian rất lâu. Chẳng qua là một võ giả Thiên cấp bậc chín cường hãn, trên toàn Thanh Long quốc ai ai cũng biết tên lão, không ai không tôn kính lão! Tần Lập nghe đến giọng nói này, trong lòng khẽ động, thầm nhủ: Triệu Tinh Hà, ngươi giỏi lắm! Lại có tâm cơ như thế, mời được vị lão đại này đi ra!

Phải biết rằng Trần Diệc Hàn ở chỗ hồ Phượng Hoàng, ngoại trừ cảm thấy uất ức ra, đối với mấy võ giả cấp thấp cướp đi Hắc Thủy Khuê Ngưu cũng cực kỳ thống hận!

Hơn nữa làm một cường giả Thiên cấp cao giai, còn kém một chút là có thể đột phá đến cảnh giới Phá Thiên, thần thức cũng cực kỳ cường đại! Người bình thường dù có dịch dung đi nữa, nhưng khí tức cũng không qua mặt được cường giả như lão!

Trong căn phòng sang trọng, Triệu Tinh Hà đang cười lạnh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3