Duy Ngã Độc Tôn - Chương 171 - 172

CHƯƠNG 171: THANH LONG BIẾN ĐỔI LỚN

Tần Lập nói ra làm cho các cô gái lộ ra vẻ mặt vui vẻ tươi cười, nhưng sao vẻ tươi cười ấy lại có cảm giác như trong nụ cười của các nàng có vài phần miễn cưỡng.

Tần Lập hỏi:

- Như thế nào, các cô có tâm sự gì sao?

- A... không... không có! Đúng rồi, chúng tôi còn chưa biết gì về ân công nữa!

Lý Cầm chăm chú nhìn Tần Lập, hỏi ngược lại một câu.

Tần Lập cười cười, nói:

- Cùng là người lưu lạc nơi chân trời góc bể, gặp gỡ cần gì là phải quen biết? Biết ta là ai có ý nghĩa gì đâu?

- Cùng là người lưu lạc nơi chân trời góc bể, gặp gỡ cần gì là phải quen biết? Nói thật hay!

Lý Cầm thì thào tự nói, không ít cô gái cũng đều có chút khó tin nhìn Tần Lập, không thể tưởng được, một người trẻ tuổi vũ lực mạnh mẹ tướng mạo hung ác như vậy, không ngờ cũng có thể nói ra lời nói triết lý cao xa như thế.

- Nhưng, nếu ngay cả tính danh của ân công chúng ta cũng không biết, chẳng phải là sẽ hối tiếc suốt đời sao?

Lý Cầm lấy dũng khí nói.

- A! Ta nhớ ra rồi, hai lão súc sinh kia, dường như kêu ân công là cái gì? Tần... ?

Một cô gái cau mày cố gắng suy nghĩ, biểu tình thập phần đáng yêu, bởi vì lúc ấy phần nhiều bị bao phủ trong bầu không khí căng thẳng chết chóc, cho nên nhất thời có điều nghĩ không ra.

- Kêu là Tần Lập!

Một cô gái hơi lớn tuổi một chút, ước chừng gần hai mươi tuổi hưng phấn nói.

- Đúng... đúng chính là kêu tên này!

Vài người phía sau phụ họa nói theo.

Tần Lập cười khổ, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ trên mặt, tuy nhiên trên đời này có nhiều người tên là Tần Lập, hắn cũng không định công khai thân phận của mình, bởi vì cái tên Tần Lập này ở Thanh Long quốc tuy rằng danh vọng như mặt trời ban trưa, nhưng đồng dạng có rất nhiều kẻ thù.

Tần Lập chưa bao giờ hỏi qua thân phận các cô gái này, nhưng nhìn từ trên cử chỉ của họ, đa số có thể đều xuất thân từ các đại gia tộc quyền quý!

Trong số này khảng định có tồn tại thuộc phe của Thái tử, một khi biết thân phận của mình, đối với một số người mà nói, có thể chỉ làm cho họ, thậm chỉ khiến cả gia tộc của họ thêm khó xử.

Thật sự không cần thiết.

Dọc theo đường đi mọi người có hơi bất ngờ chính là vốn trên đường lộ thường ngày luôn náo nhiệt, lúc này lại xuất hiện rất ít người đi lại, thỉnh thoảng gặp được một vài người, ai nấy cũng đều vội vàng ngó trước ngó sau, sau đó rất kinh ngạc đánh giá đội ngũ toàn bộ đều là thiếu nữ tuổi thanh xuân này.

Nếu như đội ngũ này xe ngựa xa hoa hơn chút nữa, chỉ sợ sẽ bị người ra cho rằng là triều đình tuyển chọn, bởi vì số cô gái này, cả đám đều nhan sắc thượng thừa, người có kinh nghiệm có thể từ những hàng lông mi chưa nở rộ của các cô gái, nhìn ra đều là tấm thân xử nữ. Tuy nhiên những người này cũng chỉ là tò mò với đám người Tần Lập mà thôi, cũng không có hành động gì khác.

Đừng nói Tần Lập, ngay cả các cô gái cũng đều nhìn ra có chỗ không bình thường.

Lúc này, ở phía sau từ rất xa xuất hiện một đội kỵ binh chừng hai ba mươi người: ngươi dũng mãnh ngựa khỏe, tốc độ cực nhanh từ rất xa bụi tung đầy trời. Trong nháy mắt liền chạy tới kịp bọn họ, vốn sắp chạy người, nhưng bỗng nhiên trông thấy cô gái tuổi thanh xuân trong đội ngũ này, vị kỵ sĩ kia liền ghìm cương chiến mã, chiến mã hí lên một tiếng, hai vó trước dựng đứng. Các kỵ sĩ phía sau cũng cùng một động tác như nhau, biếu hiện ra tố chất chiến đấu thật tốt.

Vị kỵ binh kia, xem ra chừng ba mươi tuổi, dường như hàng năm trải qua gió mưa sương tuyết, thần tình phong trần, hai mắt dường như cũng mang theo đầy vẻ tang thương, nghi hoặc đảo qua trên người chúng nữ, cuối cùng dừng lại trên người nam nhân duy nhất, trầm giọng hỏi:

- Các ngươi là ai? Sao có nhiều cô gái đi theo như thế?

- Thất ca!

Một cô gái ở trong đám người kêu lên đầy vui mừng. Cô gái mặc váy màu vàng rơi lệ đầy mặt chạy tới.

Lập tức kỵ sĩ đầu lĩnh kia sửng sốt, há hốc miệng nhìn cô gái chạy đến này, sau đó lập tức nhảy xuống ngựa, một tay ôm cô cái nhào vào trong lòng, trong đôi mắt hổ ứa ra hai dòng lệ, trong thanh âm mang theo vô tận vui mừng:

- Tiểu muội! Muội... muội còn sống, thật tốt quá... thật tốt quá! Muội còn sống, cha mẹ nhất định sẽ rất cao hứng. Muội biết không, từ sau khi muội mất tích, suốt ngày mẹ lấy nước mắt rửa mặt đấy!

Tất cả mọi người hai bên đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới dưới tình huống thế này lại xuất hiện trường hợp nhận biết nhau như vậy.

Tần Lập chú ý tới thời điểm đám kỵ binh này nhìn về phía cô gái, tuy rằng trong mắt mang theo vài phần kinh diễm, nhưng phần nhiều cũng là một loại ánh mắt thưởng thức. Theo khí thế trên người bọn họ có thể phán đoán thực lực không cáo, nhưng cũng đều là võ giả nhập phẩm, nhất là kỵ sĩ đầu lĩnh quen biết cô gái này cũng đã đạt tới cảnh giới Huyền cấp.

Tần Lập lập tức liền có suy tính trong lòng, những người này hẳn đều là binh sĩ Thanh Long quốc.

Quả nhiên, hai huynh muội này sau một hồi kích động, liền nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại. Cô gái này kéo ca ca nàng đi tới trước mặt Tần Lập, nói:

- Đám người chúng ta đều bị một môn phái tà ác bắt đi, nếu không nhờ có ân công này, chúng ta đã sớm bị người làm nhục đến chết rồi, làm sao còn có cơ hội thấy lại ánh mặt trời?

Gã đầu lĩnh kỵ sĩ lập tức cả kinh, ngay sau đó trong mắt tràn ngập vẻ cảm kích, cúi mình thi lễ với Tần Lập:

- Tại hạ là Lý Thế Kỳ kỵ sĩ hoàng gia, đại biểu gia muội đa ta hiệp sĩ. Không biết tôn tính đại danh của ân công, thành Sơn Hải nhất định sẽ có hậu lễ đáp tạ!

- Thất ca! Tần Lập đại ca là cao thủ tuyệt thế, huynh cũng đừng đưa tiểu gia tộc chúng ta ra, xấu hổ lắm!

Cô gái gặp được thân nhân trong lòng vui sướng cực độ, giọng nói cũng thanh thúy dễ nghe như tiếng châu rơi chậu ngọc.

- Cái gì... ân công tục danh là... Tần... ngài là Tần Hầu gia sao?

Lý Thế Kỳ vẻ mặt kinh hãi nhìn Tần Lập, thầm nghĩ Tần Hầu danh chấn Thanh Long kia hẳn phải là một thiếu niên mới đúng, chẳng lẽ hai người này không phải cùng là một người? Trời ạ! Chẳng lẽ trên đời này hễ tên Tần Lập thì đều là hạng người kinh thế hãi tục như vậy sao?

Tần Lập cười khổ một tiếng, từ trong giọng nói của Lý Thế Kỳ này hắn rõ ràng đã nghe ra một chút mùi vị khác: Rõ ràng dường như đế đô bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi? Lúc trước Tần Lập không để lộ thân phận là sợ phiền toái, hiện tại nếu bị người hỏi cũng không cần phải dấu đầu hở đuôi nữa.

Tần Lập gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Là ta! Thấy các ngươi xuất phát vội vàng hẳn là đã xảy ra chuyện gì sao?

- A! Đúng là Tần Hầu! Ta đã nói, trên đời này như thế nào có hai người có thể trùng tên trùng họ, hơn nữa đều là cường giả thực lực kinh người! Thật tốt quá! Ông trời có mắt! Thanh Long quốc không đáng lo rồi!

Đầu lĩnh kỵ sĩ Lý Thế Kỳ mặt đầy vẻ cảm khái, lập tức quỳ xuống trước mặt Tần Lập, trong thanh âm mang theo chút nghẹn ngào:

- Tần Hầu! Cứu... cứu Thanh Long quốc! Cứu... cứu công chúa điện hạ với!

Lúc này tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, bao gồm các thiếu nữ đều kinh ngạc về thân phận của Tần Lập. Mà Lý Thế Kỳ này vừa rồi nói lời cảm kích ân nhân cứu mạng của Tần Lập với muội muội, cũng chỉ là cúi mình thi lễ, nhưng trong nháy mắt sau khi biết thân phận của Tần Lập, không ngờ lại quỳ sụp xuống đất, cầu hắn cứu Thanh Long quốc, cứu công chúa điện hạ. Trời ạ! Đây là chuyện gì xảy ra?

Tần Lập bước tới đỡ Lý Thế Kỳ đứng lên, nói:

- Đừng nóng vội! Ngươi trước tiên từ từ nói rõ xem: rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Lý Thế Kỳ thở dài một tiếng, vẻ mặt buồn bã nói:

- Ôi! Một lời khó nói hết được! Tần Hầu đây là dịch dung phải không? Chúng ta chuyện đi! Đến cổ trấn phía trước chúng ta nói chuyện tiếp! Vốn chúng ta lần này cũng là chuẩn bị đi thành Hoàng Sa thỉnh Tần Hầu ra mặt, không nghĩ tới đúng lúc như vậy gặp được Tần Hầu.

Các thiếu nữ nghe nói Tần Lập là dịch dung, cả đám đối với thân phận chân thật của Tần Lập càng thêm tò mò, quấn lấy các kỵ sĩ phía sau hỏi về chuyện của hắn.

Các kỵ sĩ đó tuy rằng đều là binh sĩ rất nghiêm minh, nhưng cũng không chịu nổi một đám cô gái thanh xuân xinh đẹp như vậy không ngừng níu kéo, không lâu sao đều kể hết mọi sự tích về Tần Lập. Thời điểm đó các cô gái này bị bắt vào Cực Nhạc Thiên Cung, Tần Lập còn giấu diếm danh tiếng của mình, cho nên sau khi nghe kể lại đủ loại sự tích về Tần Lập, không ngừng phát ra tiếng kinh hô khó tin.

Tần Lập có thể được tất cả người trẻ tuổi Thanh Long quốc xem như thần tượng, ở trong mắt các cô gái này, lập tức từ ân nhân cứu mạng tăng lên sùng bái tới tột đỉnh.

Hơn nữa, có kỵ sĩ trong lúc vô ý nói ra, trên thực tế diện mạo của Tần Hầu cực kì trẻ tuổi anh tuấn.

Cái này lại khiến các cô gái kích động không thôi. Điều này cũng không phải nói họ trông mặt mà bắt hình dong, nhưng nếu ân công là một người anh tuấn bảnh bao còn trẻ, chẳng phải là tốt hơn sao?

Đoàn người đi vào cổ trấn, một hơi bao trọn hai nhà trọ. Sau đó Lý Thế Kỳ một mình đi vào phòng Tần Lập, vừa vào cửa lại quỳ gối trầm giọng nói:

- Tần Hầu! Tại hạ là người của nhị điện hạ!

Tần Lập đã từng nghĩ vậy, nếu là người của Thái tử cho dù có cảm kích mình đến mấy chỉ sợ cũng không biểu hiện thân thiết như thế. Tần Lập gật gật đầu, hỏi:

- Nói xem, mấy tháng ta không ở đây, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

- Bệ hạ băng hà rồi!

Lý Thế Kỳ nói ra một câu thật kinh người, lập tức khiến Tần Lập cả kinh đứng ngẩn người nơi đó. Sau đó thất thanh nói:

- Cái gì? Điều này sao có thể? Bệ hạ dù gì cũng là võ giả Địa cấp mà! Còn có nhiều cung phụng hoàng gia như vậy, đang khỏe mạnh bệ hạ như thế nào có thể băng hà?

Tần Lập nói xong, ánh mắt chợt ngưng trọng, chậm rãi trầm giọng nói:

- Là Thái tử?

Lý Thế Kỳ

- Việc này nón đến cũng có chút quan hệ với Tần Hầu: Thái tử cùng Tần Hầu không hợp nhau, từ lúc Tần Hầu đi rồi, Thái tử điện hạ liền...

Nói đến đây, Lý Thế Kỳ lộ vẻ mặt khó xử.

- Liền như thế nào?

Tần Lập thần sắc bình tĩnh, thản nhiên hỏi.

- Liền bắt đầu dốc sức chèn ép thế lực của Tần Hầu. Tiểu Tây tân thủ lĩnh thế lực ngầm thành Thanh Long, là người của Tần Hầu phải không?

Lý Thế Kỳ hỏi Tần Lập.

- Đúng vậy! Vậy thì sao?

- Thái tử điện hạ phái trọng binh bao bây tiêu trừ thế lực ngầm thành Thanh Long. Tiểu Tây bị thương chạy trốn, sau đó... Thái tử điện hạ vu hãm cửa hiệu Đan Dược Tần Ký của Tần Hầu, nói nơi đó chứa chấp nghi phạm, vì thế, lại cho người tới tịch biên nơi đó, toàn bộ những người ở cửa hiệu Đan Dược đều bị bắt hết. Tiếp đó lại nhằm vào phủ đệ Tần Hầu, tuy nhiên, Trần lão ra mặt bảo vệ phủ đệ Tần Hầu, cũng đón những người ở cửa hiệu Đan Dược về. Đồng thời công khai nói muốn gây khó dễ với Tần Hầu, phải bước qua xác của lão!

Tần Lập nhớ tới Trần Diệc Hàn, trong lòng cảm kích nói:

- Vậy bệ hạ là chết như thế nào?

CHƯƠNG 172: LỬA GIÂN!

Lý Thế Kỳ vẻ mặt đầy phẫn nộ, cắn răng nói:

- Thái tử điện hạ kì thật sớm đã có mưu đồ từ trước, chính là muốn chọc giận bệ hạ. Quả nhiên, bệ hạ cùng ngày liền giận dữ, gầm lên muốn phế Thái tử. Kết quả, trong đêm đó bệ hạ liền chết một cách khó hiểu! Cùng một lúc nhóm người cung phụng hoàng gia Trần lão đều gặp phải tập kích, cung phụng hoàng gia chết hơn phân nửa.

- Tại sao có thể như vậy?

Tần Lập nghe nói thế cũng phải lột vẻ kinh ngạc, nếu không phải có thể cảm giác được thời điểm Lý Thế Kỳ nói lời này rõ ràng với giọng điệu phẫn nộ, thậm chí Tần Lập có chút không thể tin được đây là sự thật!

Hơn nữa, loại chuyện động trời này căn bản không cần phải nói dối. Bởi vì ngay tại thời điểm đám người Tần Lập đi vào cổ trấn này, bọn họ đều nhìn ra sự khẩn trương dị thương trên mặt mọi người nơi đây.

Phải biết rằng, trấn này trước đây rất sấm uất phồn hoa, vô số kể thương đội lui tới, các loại sinh ý buôn bán cực kì sôi động.

Tần Lập cảm thấy khó hiểu nhất là Thái tử Triệu Tinh Hà làm sao có thể nắm được loại lực lượng diệt quốc này?

Lời nói tiếp theo của Lý Thế Kỳ liền giải đáp mối nghi hoặc trong lòng Tần Lập:

- Tần Hầu! Chỉ sợ ngài căn bản không thể tưởng tượng được: tên Triệu Tinh Hà súc sinh là kẻ phản quốc! Không biết hắn đã tiếp xúc với người của Tân Tần quốc từ lúc nào, cũng không biết bên kia cấp ưu đãi gì cho hắn, không ngờ lại khiến hắn làm ra chuyện phát rồ như thế. Đêm đó Nhị điện hạ nhận được tin thấy sự tình đã không thể nghịch chuyển, liền dẫn người trốn về hướng Đại Sở quốc ở phương Đông. Cung phụng Trần lão mang theo tám cung phụng thiên cấp còn lại, bảo vệ gia quyến Tần Hầu chạy về thành Hoàng Sa. Phỏng chừng mục đích của Trần lão cũng giống như chúng ta, đều là muốn Tần Hầu ra mặt, lại không nghĩ rằng Tần Hầu căn bản không ở thành Hoàng Sa.

Lý Thế Kỳ thở dài, nói tiếp:

- Bên người Thái tử điện hạ dường như có hai cao thủ cường đại, thực rất có thể... đã đạt tới cảnh giới Phá Thiên! Cũng không biết loại cường giả cảnh giới này... là từ đâu chui ra thật bất ngờ! Càng không ai nghĩ đến Tân Tần quốc lại dùng chiêu này. Quả thực rất tuyệt!

Lúc này Tần Lập cũng từ trong khiếp sợ ổn định lại, cười khổ nói:

- Đương nhiên, vị trí địa lí của Thanh Long quốc nằm ở trung tâm năm nước, thu mua một Thanh Long quốc, chẳng khác nào tan rã toàn bộ liên minh năm nước. Không chỉ như thế, nếu Triệu Tinh Hà đầu phục Tân Tần quốc, bốn nước Đại Sở, Thanh Khâu, Tư La cùng Đại Tề quốc còn lại, tự nhiên chỉ còn có hai lựa chọn: hoặc là giao ra chính quyền, trở thành nước phụ thuộc Tân Tần quốc, hoặc là cũng chỉ có thể liều chết chống lại Tân Tần quốc! Mà hiện nay, tất nhiên bọn họ muốn tiêu diệt phản đồ chết tiệt Thanh Long quốc này! Cho nên Triệu Tinh Hà cũng chỉ có thể ôm đùi Tân Tần quốc tới chết mà thôi!

Tần Lập nói xong lạnh lùng cười, nhớ tới Lý Thế Kỳ cầu xin mình cứu giúp Công chúa. Công chúa kia tự nhiên không là ai khác, chỉ có thể là công chúa Triệu Thiên Thiên - muội muội thân sinh của Triệu Tinh Hà!

- Hắn... đem giao muội muội cho Tân Tần quốc?

Tần Lập mang theo một chút đùa cợt nơi khóe miệng, ở chỗ sâu trong đôi mắt cũng là... lửa giận nồng đậm!

- Đúng vậy! Công chúa điện hạ bị khống chế, đồng thời ngay ngày hôm nay, ông chúa điện hạ cũng hẳn đã bị đưa đi lên đường tới Tân Tần quốc rồi. Chúng ta lần này mạo hiểm chạy ra ngoài cũng là muốn tới thành Hoàng Sa tìm Tần Hầu. Bởi vì toàn bộ người trong thiên hạ đều biết tình ý của Công chúa đối với Tần Hầu, nên Triệu Tinh Hà hắn làm vậy, chẳng những muốn giữ chân Tần Hầu, cũng chính là để trả thù và công khai biểu thị thế mạnh của hắn!

Tần Lập gật gật đầu, trong lòng buồn bực, nhớ tới gương mặt lúc vui lúc giận của Triệu Thiên Thiên kia, nghĩ đến áp lực cực lớn "hai đỉnh" của nàng, trước mặt mọi người đưa vào trong lòng mình ôm ấp... đủ loại chuyện trước đây thoáng hiện rõ mồn một trong đầu Tần Lập. Tuy rằng thời gian kết giao cùng công chúa Triệu Thiên Thiên tôn quý này không có dài lắm, nhưng nếu cứ như vậy trơ mắt nhìn một cô gái sáng sủa khờ dại đi từng bước một xuống hố lửa, Tần Lập tự hỏi lương tâm mình: hắn không làm được chuyện đó!

Cũng giống như cứu các cô gái này, đó là gặp dịp may mắn, gặp gỡ, thuận tay nhúng tay vào. Hơn nữa, tuy rằng Tần Lập tự nhận mình không phải người tốt gì, nhưng cũng không phải hạng ác nhân tội ác tày trời làm việc không có nguyên tắc, không có mục đích.

Đối với ác nhân có thể hắn còn độc ác hơn! Nhưng đối với người thiện lương, khảng định Tần Lập sẽ không chủ động đi gia hại đối phương. Nhưng, cũng chỉ thế thôi, nếu là một Công chúa hoàng thất bình thương không có liên quan gì với mình, chỉ sợ cho dù nàng ta được vạn dân yêu kính đi nữa, Tần Lập cũng sẽ thờ ơ. Tuy rằng hiện tại hắn đã có thực lực rất mạnh, nhưng vô cớ gây thù hằn cũng không phải mong muốn của Tần Lập. Nhành động của Triệu Tinh Hà này rõ ràng là một mưu kế khốn nạn ác độc.

Ngoại trừ những ý đó, còn có một ý: đó chính là làm cho Tần Lập đối lập với Tân Tần quốc! Nếu Tân Tần quốc có thể tiêu diệt Tần Lập, cũng coi như trừ bỏ mối họa lớn trong lòng hắn.

Có thể nói đó mới là kết quả Triệu Tinh Hà mong muốn nhất!

Tần Lập thầm cười lạnh:

- Triệu Tinh Hà! Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng hai võ giả cảnh giới Phá Thiên có thể bảo vệ ngươi hay sao?

Nghĩ vậy, ánh mắt Tần Lập nhìn thẳng vào Lý Thế Kỳ, thản nhiên nói:

- Lý Thế Kỳ này! Ta có thể tin tưởng ngươi không?

Lý Thế Kỳ vừa nghe lời này, lập tức mừng rỡ, đứng dậy sắc mặt nghiêm nghị nói:

- Tần Hầu cứ phân phó! Đừng nói Thế Kỳ là người của Nhị điện hạ, nhưng là người dân của Thanh Long quốc, ta tin tưởng chỉ cần người có một chút tôn nghiêm cùng vinh dự đều không thể trơ mắt nhìn quốc gia diệt vong! Càng đừng nói... Tần Hầu còn đã cứu tiểu muội của ta!

Tần Lập cười cười, nói:

- Không sao! Không cần khẩn trương, ta cần ngươi đi làm một chuyện: ta tin tưởng ngươi nhất định có thể liên hệ với Nhị điện hạ, bảo hắn chuẩn bị tốt trở về để hắn làm Hoàng đế! Chỉ có điều làm thế nào để xoa dịu cơn phẫn nộ của bốn nước kia, đó chính là chuyện của hắn. Còn nữa, đối mắt với Tân Tần chắc chắn sẽ có một hồi khổ chiến! Mà ta cũng không thể chiếu cố giúp đỡ nhiều lắm, bởi vì đến lúc đó ta còn có chuyện phải làm! Cứ như vậy, nếu hắn nguyện ý bảo hắn trong vòng mười ngày, lặng lẽ trở về đế đô, bởi vì... tin Triệu Tinh Hà chết trong lúc nhất thời không thể công khai được! Vì ta còn phải đi mang Công chúa Thiên Thiên trở về!

Lý Thế Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Lập, sau một lúc lâu, nước mắt bỗng nhiên chảy ra, lại một lần nữa quỳ xuống, quân nhân hán tử đầy sắt máu này nghẹn ngào nói:

- Lý Thế Kỳ cảm tạ đại ân của Tần Hầu.

Lý Thế Kỳ thả chim cắt trở về báo tin, sau đó ở tại chỗ này bảo vệ an toàn cho các thiếu nữ. Đồng thời Tần Lập cũng dùng chim cắt gửi một phong thư về thành Hoàng Sa, cùng lúc cảm tạ Trần Diệc Hàn, mặt khác là báo cho đám A Hổ biết mình an toàn. Đối với chuyện Tây Qua mất tích, Tần Lập mặc dù có chút lo lắng nhưng cũng không lo lắng quá mức, tiểu tử đó thật sự mạng lớn không thể chết được!

Sau khi làm xong hết thảy, Tần Lập cũng không nói gì với các thiếu nữ liền lặng lẽ ra đi. Lúc này ở trong mắt Tần Lập: Thái tử Triệu Tinh Hà coi như là một người chết!

Khắp thành Thanh Long vẫn phồn hoa như trước, các loại buôn bán sinh ý dường như cũng không có bị ảnh hưởng gì quá lớn. Thế nhưng trên mặt mỗi người đều mất đi vẻ tươi cười trước đây.

Hoàng đế Triệu Nguyên Lễ ở ngôi vua mấy năm nay chuyên cần chính sự, có uy vọng cực cao trong lòng dân chúng ở Thanh Long quốc, hiện tại lại đột nhiên băng hà, đối với lí do chết đột ngột vì hiểm nghèo do tân hoàng Triệu Tinh Hà đưa ra, hầu hết mọi người đều là nửa tin nửa ngờ, hơn nữa, giữa phố phường còn lưu truyền một lời đồn đãi.

Hoàng đế Triệu Tinh Hà đã đầu phục Tân Tần quốc, hoàng đế bệ hạ cũng là hắn hại chết. Về phần chứng cớ... nói đến tiểu công chúa Triệu Thiên Thiên mà trong lòng dân chính Đế quốc yêu thích nhất đang ở Tân Tần quốc, không phải chính là chứng cứ tốt nhất hay sao?

Đương nhiên, tin tức này mọing chỉ dám lén lút trao đổi, nếu bị vệ binh nghe thấy lập tức sẽ bị bắt giam, thậm chí giết chết ngay tại chỗ!

Mấy ngày qua, toàn thành Thanh Long ở mặt ngoài vẫn phồn vinh như trước, nhưng trên thực tế mỗi người đều cảm thấy bất an, mạch nước ngầm bắt đầu tuôn trào rồi.

Lần này Tần Lập dịch dung thành một thanh niên bình thường chừng hơn hai mươi tuổi, thuộc hạng người ném vào đám đông cũng không ai chú ý. Tần Lập đi bộ trên đường lộ thành Thanh Long, mắt thấy từng đội vệ binh sắc mặt nghiêm túc, tâm tình hắn cũng thoáng sa sầm xuống. Dù sao tiên hoàng Triệu Nguyên Lễ đối đãi với mình rất tốt, tuy rằng bên trong cũng có vài phần lợi dụng, nhưng trong lòng Tần Lập cũng không hề phản cảm loại chuyện này.

Học được võ nghệ giỏi bán sức cho Đế Vương! Điều này vốn là mục đích theo đuổi của hầu hết mọi người. Còn riêng Tần Lập tuy rằng có cảnh ngộ khác, nên trong suy nghĩ có điều không nằm ở phương diện này mà thôi.

Nếu Tần Lập là một võ giả bình thường thì e là chỉ cần làm phú ông giàu có cũng đã thỏa mãn rồi.

Trên con đường buôn bán thành Thanh Long, Tần Lập đi ngang qua cửa hàng thuộc về mình, lại thấy nơi đó đã thay đổi hình dạng, thành một tòa tửu lâu rất lớn, trang hoàng thập phần hoa mỹ, tráng lệ.

Tần Lập thầm cười lạnh trong lòng, nhất định đây là sản nghiệp của Triệu Tinh Hà, cho dù không phải nhất định cũng là tâm phúc dưới tay Triệu Tinh Hà. Trừ bọn họ ra còn có ai có thể trong khoảng thời gian ngắn tiếp nhận nơi này, lại hoàn toàn biến đổi thành một tửu lâu khang trang như vậy?

Nghĩ đến sinh ý lần đầu tiên trên đời của mình cứ như vậy bị người ta huỷ diệt, trong lòng Tần Lập lại sinh ra vài phần hận ý.

Lúc này trong hoàng cung, Triệu Tinh Hà đang dự đại yến cùng quần thần. Ở đây đám đại thần văn võ biểu tình cùng tâm sự khác nhau.

Có vui vẻ ra mặt, tâm tình thoải mái, cũng có sắc mặt nghiêm túc, trầm mặc không nói, còn có một số người lại là khuôn mặt lạnh lùng, thờ ơ.

Thái tử Triệu Tinh Hà ngồi đó, ngồi hai bên hắn là hai lão già mặt không chút biểu cảm. Nhìn sắc mặt đều hồng nhuận không thể đoán ra tuổi bao nhiêu, thậm chí không có bao nhiêu nếp nhăn. Trong mắt hai lão già không có cái loại ngạo mạn kiêu căng, nhưng thái độ gần như không thèm nhìn mọi người, cùng thái độ lễ phép của Triệu Tinh Hà đối với hai người bọn họ cũng đủ để nói rõ: thân phận hai người này không tầm thường. Trên mặt Triệu Tinh Hà mang đầy vẻ tươi cười, đầu đội vương miện, thân mặc hoàng bào. Vốn trên yến hội thế này hắn không cần ăn mặc như thế.

Nhưng... hắn thích!

Đây là tâm nguyện lớn nhất của hắn nhiều năm qua!

Hiện tại, rốt cục đã thực hiện được!

Chỉ cần loại bỏ cái gai trong mắt, cái đinh đâm trong thịt kia, như vậy hết thảy đều rất hoàn mỹ!

Chỉ có điều khiến Triệu Tinh Hà nhiều ít có chút khó chịu chính là: tên Tần Lập kia không ngờ giống như chưa từng xuất hiện trên đời!

Điểm này, hắn đã sớm nhận được tin mật báo từ Thượng Quan gia ở thành Hoàng Sa bên kia, Tần Lập căn bản là không có trở về!

Như vậy, hắn ở đâu?