Hái sao - Chương 13 - Phần 1
Chương 13: Bãi lau sương mắt trắng tinh (1)
Trác Thiệu
Hoa nhét bao thuốc vào ngăn kéo, ngón tay bỗng chạm phải thứ gì lành lạnh, anh
cúi xuống xem, là một chiếc hộp đồng hồ hình vuông. Anh gẩy tàn thuốc, dập
thuốc đi, tiện tay cầm chiếc hộp lên.
Khi đi ngang
qua khu thương mại, lúc đợi đèn xanh, anh lại nhìn thấy tấm biển quảng cáo đồng
hồ nguyệt tướng kia, nhớ tới ánh sáng lấp lánh trong mắt Gia Hàng khi đó, có lẽ
là nhiệt huyết dâng trào, sau đó anh đã đi mua.
Nhân viên
bán hàng vừa gói quà vừa cười hỏi, có phải anh mua quà năm mới cho vợ hay
không?
Đúng vậy,
trông anh chắc chắn là không còn ở độ tuổi đang yêu, điệu bộ nghiêm chỉnh, cũng
tuyệt đối không thể là một “tình nhân”, người ta đương nhiên sẽ hỏi vậy.
Anh lại
không tài nào trả lời một cách rành mạch.
Gia Hàng rốt
cuộc là gì của anh? Trừ mối quan hệ về mặt pháp luật, thật sự không có từ nào
thích hợp để hình dung.
Trác Thiệu
Hoa không thể nào lí giải được hành vi hoang đường quá sức tưởng tượng của Giai
Tịch, anh thích trẻ con, nhưng nếu số phận đã định là không có, anh cũng không
cố nài. Chu Ân Lai – vị Thủ tướng thứ nhất của
nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa mà anh vô cùng tôn kính – cũng không có con
cái, chẳng phải vẫn bạch đầu giai lão với vợ mình hay sao! Đứa trẻ ra đời do
người khác mang thai hộ giống như một sản phẩm tổng hợp, ngoài huyết thống, anh
chưa từng nảy sinh bất kỳ tình cảm nào, bảo anh phải tiếp nhận thế nào đây?
Giai Tịch đã
qua đời, anh không thể lôi cô từ dưới đất sâu lên để quở trách.
Anh phải
ngăn hành động hoang đường này lại.
Cũng giống
như anh đã nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, Gia Hàng cũng linh cảm ngay
được anh là ai.
Câu đầu tiên
cô nói với anh là:
- Tại sao
hai người lại nuốt lời?
Cô quay lưng
lại phía anh, ngại ngần, bối rối.
Anh không
hiểu câu nói này.
- Giai Tịch
đâu? – Gia Hàng lại hỏi.
- Đã qua đời
từ một tháng trước. – Anh nhìn quyển từ điển Anh – Hán dày cộp trên mặt bàn.
Cô khóc, anh
đưa giấy ăn cho cô.
Khó khăn lắm
mới kìm được tiếng khóc, cô nói:
- Nếu Giai
Tịch đã không còn, vậy thì không cần giữ đứa bé nữa.
Giọng cô
bình thản, rõ ràng, như thể đó là một kết luận đã được cân nhắc từ lâu.
Anh im lặng
trong sửng sốt. Anh coi như cô còn trẻ người non dạ, đang suy nghĩ xem làm cách
nào để nói chuyện với cô.
- Giai Tịch
khổ công đi theo con đường nhờ mang thai hộ, là bởi vì chị ấy không sinh con
được, mà lại mong muốn có đứa con của anh. Bây giờ Giai Tịch không còn, đứa trẻ
sẽ được mang về nhà dưới danh nghĩa gì? Chẳng lẽ anh định nói ra chuyện mang
thai hộ? Người nhà của anh và chị ấy có thể hiểu và chấp nhận được không? Xã
hội sẽ nhìn nhận anh như thế nào? Như thế quá tàn nhẫn với đứa bé. Mặc dù phá
thai là chuyện đáng hổ thẹn, nhưng nếu không thể cho nó một môi trường hạnh
phúc và ấm cúng, chi bằng nó đừng có mặt trên cõi đời này. Hãy để nó đi theo
Giai Tịch, chị ấy rất yêu nó. Sau này, khi tái hôn, anh sẽ có đứa con của chính
mình.
Cô nhắm mắt
lại, nước mắt lã chã rơi.
Nếu như
trước đó anh đã từng có một tia do dự, thì giây phút ấy, anh hoàn toàn khẳng
định, anh muốn có đứa con này. Không phải là vì huyết thống, không phải vì
trách nhiệm, không phải xuất phát từ lương tâm. Anh muốn dành tình yêu từ một
người cha cho một đứa con, rừng rực như lửa cháy, từ toàn bộ thể xác và linh
hồn, không cần báo đáp.
- Tôi sẽ
không tái hôn, nó sẽ là đứa con duy nhất của tôi.
Nước mắt run
rẩy đọng trên mi, hai mắt vừa sưng vừa đỏ, cô nghẹn ngào nói:
- Anh đâu đã
quá già!
- Không liên
quan đến tuổi tác.
Là bởi vì
trên đời này chỉ có một Giai Tịch thôi sao? Dường như cô đã hiểu sự kiên quyết
của anh.
- Cô không
cần nghĩ tới chuyện khác, bây giờ chỉ là người ở bên cạnh cô sẽ đổi từ Giai
Tịch thành tôi, những việc khác hoàn toàn không thay đổi.
- Anh thật
sự có thể yêu thương nó như vậy sao, yêu nó cùng với tình yêu của Giai Tịch? –
Cô xoa bụng.
Nhìn lớp váy
bầu rộng rãi nhúc nhích khe khẽ, tim anh bỗng đập thình thịch:
- Tôi… tôi
sẽ cố gắng học hỏi để trở thành một người cha xứng đáng.
Phải hết sức
cố gắng anh mới dời khỏi ánh mắt khỏi người cô.
Đó là cử
động thai đúng không? Bởi vì nghe thấy giọng nói của anh, nên đứa bé chào anh?
Một cơn sóng
lửa cuồn cuộn ập đến, anh chờ nó chôn vùi anh, hai đầu gối không kìm được mà
run lên, là bởi vì kích động.
Vì thế, anh
trở thành người chồng từ nước ngoài trở về mà Gia Hàng buột miệng bịa ra.
Một hôm,
không hiểu sao cô lại nói về việc định ra nước ngoài du học, anh không nói gì,
bỗng cảm thấy tâm trạng rất xuống dốc, còn có phần chua chát.
Tình thế đột
ngột chuyển hướng, là vào ngày chạm trán ông Án Nam Phi và bà Trác Dương.
Bà Trác
Dương vô thức cho rằng anh và Gia Hàng đã làm chuyện có lỗi với Giai Tịch. Ông
Án Nam Phi lại bình tĩnh ám chỉ với anh rằng chuyện đã tới nước này, làm đàn
ông nên đứng ra nhận trách nhiệm, lẽ nào lại để Gia Hàng không cưới mà sinh
con?
Khóc dở mếu
dở, lại không thể thanh minh.
Anh nhìn Gia
Hàng, Gia Hàng cũng đang nhìn anh, nở nụ cười bất đắc dĩ.
- Không sao
đâu, đến con còn sinh giúp hai người, cũng coi như đã từng kết hôn. Có điều,
anh đã từng nói sẽ không tái hôn, bây giờ lại định nuốt lời hả?
Đến lúc này
rồi mà cô vẫn có thể nói đùa được, khiến anh muốn cười, nhưng tim lại nghèn
nghẹn.
- Em phải
chịu khổ rồi! – Anh chân thành xin lỗi, vì Giai Tịch, vì anh, đều khiến cô phải
chịu ấm ức.
Anh vẫn ngỡ
rằng mình sẽ là một người chồng tốt, nhưng lại khiến cho Giai Tịch khủng hoảng
trong hôn nhân, nên cô mới làm ra chuyện hoang đường như vậy. Tất cả lẽ ra do
bọn họ tự giải quyết, lại vô tình kéo Gia Hàng vào cuộc, hơn nữa càng lún càng
sâu.
Anh có ích
kỷ không? Có!
Họ kết hôn.
Cô nói sau
khi ra viện cô sẽ rời đi, sau đó chọn một thời điểm thích hợp, âm thầm ly hôn.
Theo đúng giao hẹn, không làm phiền nhau nữa.
Nhưng, dần
dần, từng giây từng khắc, anh không từ bỏ được, như không có lí do nào, lại như
có vô vàn lí do.
Đồng hồ điểm
sáu tiếng, Trác Thiệu Hoa quơ tay vào bên trong theo thói quen, nơi đó trống
không. Anh mở choàng mắt, nhớ ra rằng tối qua Tiểu Phàm ngủ trong phòng dành
cho khách.
Nắng len lỏi
qua tấm rèm cửa, hắt lên mặt đất. Ngày đầu tiên của năm mới, hình như trời rất
đẹp.
Cảm giác
tỉnh lại một mình trên giường hơi kỳ lạ, anh mở tủ tìm quần áo, một ô tủ còn
lại trống rỗng. Anh đóng tủ lại, đi vào nhà vệ sinh.
Cửa phòng
dành cho khách vẫn đang khép chặt, bên trong không một tiếng động.
Anh khẽ
khàng gõ cửa, không có tiếng đáp. Anh đẩy một chút một chút, cửa không khóa.
Ánh mắt anh men theo ánh nắng quét từ đầu giường đến cuối giường, không thấy
Gia Hàng đâu, chỉ thấy Tiểu Phàm Phàm đang giang chân giang tay nằm giữa
giường, mặt đỏ hồng say sưa ngủ.
- Gia Hàng?
– Anh nén giọng, gọi khẽ.
Im lìm.
Anh nhìn vào
phòng vệ sinh, cũng không có động tĩnh gì.
- Gia Hàng?
– Anh lại gọi.
- Em ở dưới
đất. – Một giọng nói ỉu xìu vọng lên từ dưới đất.
Anh vội lần
theo tiếng nói.
Gia Hàng
quấn một chiếc chăn đơn nằm dưới đất, muốn khóc mà không ra nước mắt.
- Sao anh
không bảo em là tên nhóc thối đó lúc ngủ sẽ giãy giụa? – Mất ngủ cả đêm, hai
mắt Gia Hàng đỏ mọng, bực bội đá thúng đụng nia. – Đầu tiên nó nằm thẳng, sau
đó ngủ mãi, bèn xoay ngang ra giường, đá em văng xuống đất.
Đêm đông rét
mướt, đến giờ tay chân cô vẫn còn rét cóng đây này.
Trác Thiệu
Hoa nhịn cười:
- Xin lỗi,
chuyện này là anh không tốt. Nhưng trước đây nó không có thói quen này.
- Con hư tại
bố, anh lại còn dám cười!
- Rồi, rồi,
anh không cười. – Trác Thiệu Hoa mím môi, nhẹ nhàng bế tên tội đồ trên giường
lên đặt sang một bên. – Còn em nữa, có cần anh bế không?
Nói xong mới
thấy không thỏa đáng, hai vành tai đỏ lựng lên.
- Em ghét
anh! – Người không ngủ đủ, không cảm nhận được gì.
Gia Hàng
đứng dậy, chiếc khăn tuột khỏi bờ vai. Cúc áo ngủ không hiểu sao bị bung mất
hai nút mà cô không biết, cô quỳ xuống lườm Tiểu Phàm Phàm, làn da trắng ngần
lấp ló dưới tà áo.
Thật sự là
không cố ý, chỉ là tình cờ trông thấy thôi. Mặt Trác Thiệu Hoa cũng đỏ lên
theo, vội vàng rời mắt, không ngừng hung hắng.
- Khe khẽ
thôi, nhóc thối vẫn còn đang ngủ đấy! – Gia Hàng ngẩng đầu lên.
- Gia Hàng,
cài cúc áo vào. – Giọng anh khan khan, tay chân luống cuống không biết để vào
đâu.
- Cúc áo nào
cơ? – Cô chớp mắt.
Trác Thiệu
Hoa lặng lẽ hít một hơi, chỉ vào phía dưới ngực.
Gia Hàng cúi
đầu xuống, muốn đâm đầu vào gối tự tử.
Không khí
trong phòng bỗng trở nên mập mờ, càng lúc càng dày đặc.
Mắt Tiểu
Phàm Phàm khẽ động đậy rồi từ từ mở ra, con ngươi đen láy đảo một vòng, nhìn họ
nở nụ cười ngọt ngào.
Sáng sớm ra
đã bị tiếng chuông điện thoại dựng dậy, chẳng ai là thấy vui vẻ cả, nhất là
người đến tảng sáng mới chợp mắt.
- Nói!
Không quanh
co lòng vòng, Thành Công nhắm nghiền mắt, trực tiếp dùng câu mệnh lệnh. Trong
lòng biết rõ, dám ngông cuồng như vậy vào sáng sớm chẳng có mấy người.
Đầu dây bên
kia vang lên một tiếng cười trầm trầm:
- Vẫn đang
ngủ à?
Thành Công
mở choàng mắt ra:
- Thiệu Hoa?
Đây là bất
ngờ nho nhỏ.
- Ừ, chuyện
tối qua cám ơn cậu.
Đừng nhắc
tới tối qua, nhắc tới là đau đầu.
- Anh em với
nhau cần gì phải khách sáo? Heo không giận dỗi gì cậu chứ?
- Không.
- Thiệu Hoa,
cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu thích cô ta ở điểm nào? So với Giai Tịch, cô
ta chẳng ra dáng phụ nữ chút nào.
Thành Công
nghiêng người, chống một tay lên, cố tình hỏi bằng giọng cợt nhả.
- Mỗi người
đều có một ưu điểm riêng, không thể so sánh được. Như hai chúng ta, có thể nói
ai tốt ai xấu sao?
Thành Công
thầm rủa đồ nham hiểm, rõ là giương đông kích tây.
- Cậu gọi
tôi không phải chỉ để cám ơn đấy chứ?
Trác Thiệu
Hoa cười:
- Cậu không
định đón năm mới trên giường đấy chứ, không hẹn bạn đi chơi à?
Thành Công
lại nằm xuống:
- Họ đâu có
tha cho tôi, chiều nay phải ra ngoài rồi.
- Bình
thường ở bên nhau các cậu hay có hoạt động gì?
- Uống
caphê, nghe nhạc, tới hội quán tập thể thao, buổi tối thì ăn cơm, sau đó đi xem
phim hay xem kịch nhạc gì đó, nếu tâm trạng tốt thì sẽ duy trì độ ấm, cùng nhau
qua đêm. – Lông mày Thành Công bỗng nhíu lại. – Ê, cậu hỏi mấy thứ này làm gì?
- Thể hiện
sự quan tâm của tôi với cậu. Người đang yêu có phải đều như vậy hay không?
Nghe thấy
chẳng có gì mới mẻ cả, cứ như đi xả giao tiếp khách vậy.
Thành Công
cảm thấy không đúng, đây không phải là phong cách của Thiệu Hoa.
- Không phải
cậu đang thăm dò tôi cách theo đuổi con gái đấy chứ? – Óc anh ta chợt lóe lên.
- Tôi đã là
bố trẻ con rồi, có cần không? Thôi được rồi, cậu ngủ tiếp đi.
Thành Công
miết điện thoại trong tay, khóe miệng cong lên nghiền ngẫm.
Trác Thiệu
Hoa ra khỏi phòng làm việc, mặt trời đã lên cao ngọn cây, rọi sáng từng ngóc
ngách trong sân. Cành lạp mai dì Lữ trồng năm ngoái đã hé những nụ hoa vàng,
phảng phất tỏa hương, nhưng tới gần lại không ngửi thấy gì. Chậu thủy tiên đặt
trên hành lang hai hôm nay lên rất tốt, lá xanh mướt, những nụ hoa tròn căng,
thím Đường ngày nào cũng ra đếm xem đã nở được mấy bông.
Gia Hàng ngủ
tới trưa mới tỉnh dậy, nửa chừng cô có mở mắt ra, Tiểu Phàm Phàm đang gối đầu
lên tay cô ngủ say sưa, cô lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lần này tỉnh
dậy, cảm thấy khắp người, đặc biệt là cánh tay vừa đau vừa mỏi. Cô cắn răng cắn
lợi dịch lên phía trên, một tay cẩn thận chống ra đằng sau, tránh bị ngã một
lần nữa.
Tiểu Phàm
Phàm cũng ngủ no nê, chu cái miệng nhỏ lên, mở mắt ra.
- Nhóc thối
đúng là vô lễ, không chúc mừng năm mới heo hả, chỉ biết cười thôi. – Gia Hàng
làm mặt hề rồi cầm bộ quần áo ở tủ đầu giường lên, ngắm nghía một hồi rồi bỏ
cuộc, lát nữa để thím Đường làm vậy. – Đừng động đậy lung tung, cũng không được
giở trò xấu.
Tiểu Phàm
Phàm chỉ cười, mút ngón tay chùn chụt.
- Ôi ôi, bẩn
chết đi được, cái đồ mèo đói này. – Gia Hàng kéo tay cậu nhóc ra rồi bế cậu lên
vai. Có lẽ là do bản năng, nằm trong lòng Gia Hàng, miệng cậu nhóc tự nhiên mò
mẫm tìm, nước dãi thấm ướt ngực áo ngủ của cô.
- Tiểu Phàm
Phàm, con… con giở trò lưu manh. – Gia Hàng hét toáng lên.
Nghe tiếng
động, Trác Thiệu Hoa vội đẩy của bước vào.
- Mau, anh mau bế nó đi. Thằng nhóc này là đồ háo sắc. – Gia Hàng quắc mắt.
Trác Thiệu Hoa vừa nhìn đã thấy ngay mảng ướt trước ngực Gia Hàng, vội cụp
mắt xuống bước tới bế Phàm Phàm:
- Phàm Phàm, nói với heo là chúng ta không cố ý, không được chụp mũ lung
tung như thế.
Tiểu Phàm Phàm chỉ khoái chí nhe cái miệng toàn lợi ra.
Gia Hàng
chớp mắt liên tục:
- Hai người
còn lí luận nữa, nếu cố ý thì xong chắc rồi.
- Vậy em có
muốn tính sổ không? – Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực.
Ánh mắt ấy
của anh như có thể hút người ta vào trong vậy, Gia Hàng thấy choáng váng, lẩm
bẩm:
- Cứ ghi đấy
đã, sau mùa thu tính sổ.
- Được rồi,
thời gian của chúng ta còn rất nhiều. Heo con ơi, dậy đi thôi!
Câu này
không biết là nói với Phàm Phàm, hay là nói với Gia Hàng.
Gia Hàng
thần ra một lúc, khi định hỏi, thì hai bố con đã ra khỏi cửa.
Trên bàn ăn,
vẻ mặt thím Đường và dì Lữ rất kỳ quái, như thể đang giấu giếm bí mật gì đó,
thỉnh thoảng lại ra hiệu bằng mắt, nhìn nhau cùng cười. Khi cô nhìn sang thì họ
bèn tỏ vẻ tự nhiên. Nhưng dấu vết để lại quá rõ ràng, lòng cô đầy ngờ vực.
Cô nhìn Trác
Thiệu Hoa nghi hoặc, anh đang nghe điện thoại.
Tối nay Đại
học Quốc Phòng có liên hoan mừng năm mới, mời anh tới dự. Anh nói anh có chút
việc không đi được.
Ăn cơm xong,
Tiểu Phàm Phàm và thím Đường đi sang khu nhà phía sau chơi. Con gái nhà đó mới
từ Nội Mông Cổ về Bắc Kinh chờ đẻ, rất thích Tiểu Phàm Phàm. Gia Hàng về phòng
lên mạng một lúc, ẩn nick đăng nhập QQ, phát hiện ra Chu Văn Cẩn xuất hiện
trong danh sách bạn của cô, còn để lại tin nhắn.
“Heo, về Bắc Kinh rồi. Số điện thoại vẫn như
cũ, đọc được tin nhắn thì liên lạc với anh, anh có chuyện rất quan trọng cần
gặp em”.
Chuyện có
quan trọng đến mấy, qua ba năm, cũng trở nên không quan trọng.
Gia Hàng
nhắm mắt lại, tắt QQ, vẫn chiêu cũ, anh ăn trộm mật khẩu của cô, thêm mình vào
danh sách. Trước đây cô sẽ ra tay phản kích, giờ thì lười rồi.
Điện thoại
có vài tin nhắn chúc mừng năm mới, mấy kẻ xấu xa kia còn lười hơn cô, toàn nhắn
tin hàng loạt trên mạng. Chỉ có Mạc Tiểu Ngải là ngoan nhất, kỳ cạch gõ từng
chữ: “Heo, chúc mừng năm mới! Chu sư huynh
tìm mình, anh ấy muốn có số điện thoại của cậu, mình cho anh ấy được không?”
Mắt hơi
nhức, cô vội nhắm lại, lúc mở ra, nghe thấy thủ trưởng đang đứng ngoài gọi cô.
Thủ trưởng
đã thay bộ quần áo mặc ra ngoài, tưởng anh tới chào tạm biệt mình, cô vẫy vẫy tay.
Thủ trưởng
chăm chú nhìn cô, không nhúc nhích.
- Anh còn gì
dặn dò nữa ạ? – Cô hỏi.
- Anh đang
đợi em.
- Hả?
- Hôm nay
trên phố chắc là náo nhiệt lắm.
Cô không hoa
mắt chứ, trên gương mặt đẹp trai của thủ trưởng lại thoáng chút thấp thỏm và
hơi mất tự nhiên.
- Ừ! – Năm
mới ở thủ đô, bao ống kính trên thế giới đang chỉa vào, không náo nhiệt cũng
phải làm cho náo nhiệt.
- Chúng ta… cùng ra phố xem.
Sợi dây cảnh giác trong lòng lập tức căng lên, cô nuốt nước bọt:
- Chỉ xem thôi, không muốn mua gì chứ?
- Chắc không.
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ:
- Hôm nay nhiều xe, tắc lắm, em muốn đi tàu điện ngầm.
- Được! – Đâu phải chưa đi bao giờ.
- Buổi tối em muốn ăn vặt ngoài vỉa hè.
- Được! – Đâu phải chưa từng ăn.
- Bộ quần áo này của anh nghiêm túc quá, trông chẳng ra dáng đi dạo phố gì
cả, cứ như đi dự họp ấy.
Anh câm nín nhìn trời, hồi lâu sau cúi đầu xuống:
- Anh đi thay!
- Thôi. – Cô gượng gạo chun mũi, khí chất của thủ trưởng là từ xương cốt,
sợ là có mặc đồ ăn mày trông vẫn giống cảnh sát chìm. – Nói rõ nhé, hôm nay
không được bắt nạt em.
Đây là điều kiện đi kèm.
- Lúc nào em cũng có thể bắt nạt anh.
- Vậy hôm nay anh trả tiền hết nhé?
- Không thành vấn đề.
Gia Hàng mừng húm:
- Đợi em, em vào mặc quần áo.