Hái sao - Chương 20 - Phần 1
Chương 20: Đêm chưa tàn, nến cháy lắt lay (2)
Cửa tứ hợp viện khép hờ, những đại viện ở quân khu này đêm đến tuyệt đối không đóng cửa, không ai nhặt của rơi trên đường. Trên mái hiên còn đọng vài tia nước đóng băng, lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Lính cần vụ đã dọn sạch tuyết đọng trước cửa, nhưng hơi nước vẫn ngấm vào mặt đất, đến đêm là đóng băng, hơi trơn trượt.
Gia Hàng hà hơi vào tay, khẽ khàng đẩy cửa ra.
Phòng em bé tối om, phòng ngủ chính cũng tối mò, a, phòng dành cho khách vẫn còn sáng đèn, ánh đèn lọt qua khung cửa, hắt thành một vầng sáng trên sân.
Cô thò đầu vào cười.
Tiểu Phàm Phàm đang ở trên giường ngẩng phắt dậy, toét miệng ra cười theo.
- Phu nhân đã về! – Thím Đường ngồi bên cạnh giường giữ Tiểu Phàm Phàm, ngăn không cho cậu nhóc ngã xuống dưới.
- Tiểu Phàm Phàm, con chưa xin phép mà đã vào khuê phòng của Heo hả, có biết tội gì không? – Gia Hàng nhe nanh múa vuốt xông tới, chọc cho Tiểu Phàm Phàm cười như nắc nẻ.
- Giờ thì tốt rồi, cứ tới tối là cậu nhóc lại ưỡn bụng về phía này, tôi đành phải bế nó sang đây. Thím Đường cười cười kể tội.
- Tiểu Phàm Phàm chẳng ngoan chút nào nhé! – Gia Hàng phùng mang trợn má, nhưng Tiểu Phàm Phàm chẳng thèm để ý, cười toe đòi cô bế.
- Thiếu tướng Trác đâu? – Cô hỏi thím Đường.
- Cậu ấy gọi điện về bảo tối nay có cuộc họp khẩn, chưa về được. – Nói rồi, thím ngáp một cái.
Gia Hàng ân cần bảo thím Đường đi ngủ trước, cô trông Tiểu Phàm Phàm, đợi Trác Thiệu Hoa trở về.
Trong mắt Tiểu Phàm Phàm chỉ có Gia Hàng, thím Đường vẫy tay với cậu, cậu cũng chẳng thèm nhìn.
- Đồ nịnh bợ. – Gia Hàng lấy chăn quây xung quanh rồi để Tiểu Phàm Phàm vào giữa. Tiểu Phàm Phàm khua chân múa tay, phản đối việc phải rời xa Hàng Hàng.
Gia Hàng trừng mắt nhìn cậu nhóc.
- Heo ở ngoài cả ngày, phải đi rửa mặt rửa chân, đánh răng đã chứ!
Nhưng vẫn không dám ở trong nhà vệ sinh quá lâu, vặn một chậu nước ra để rửa mặt. Lúc thay đồ ở nhà, cô nói:
- Tiểu Phàm Phàm, quay mặt ra chỗ khác.
Tiểu Phàm Phàm trợn tròn mắt một cách quang minh chính đại, cười khanh khách.
Trong phòng rất ấm, cô cởi áo khoác cho Phàm Phàm, phen này thì tốt rồi, tay chân chậu nhóc linh hoạt hẳn lên, huơ loạn xạ trong cái chăn quây.
Gia Hàng đứng ở góc giường vỗ vỗ tay:
- Tiểu Phàm Phàm, bò lại đây!
Cậu nhóc chớp chớp mắt, nước dãi chảy lòng thòng, chỉ biết ngọ nguậy tại chỗ.
- Con không biết bò hả? Giống con cún con ấy!
Tiểu Phàm Phàm vẫn không biết phải làm gì.
Gia Hàng thở dài:
- Con ngốc thật đấy, nhóc thối ạ! Thôi được rồi, Heo sẽ làm mẫu cho con.
Cô quỳ lên trên giường, khom người xuống, bò mấy bước:
- Nhìn thấy chưa, tay cũng phải chống xuống đất, người giữ thẳng, sau đó hai tay hai chân đầu dùng sức tiến về phía trước.
Có lẽ Tiểu Phàm Phàm thấy trò này hay ho, đầu đuôi ngoáy loạn lên.
Gia Hàng hứng chí bò tới bò lui mấy vòng, còn bắt chước tiếng chó sủa gâu gâu.
- Biết chưa hả?
- Đừng yêu cầu cao quá, trẻ con đến tháng thứ bảy mới biết ngồi, tám tháng mới biết bò.
Trong phòng còn có người thứ ba?
Nghe tiếng nói, Gia Hàng quay đầu sang, Trác Thiệu Hoa đang thảnh thơi đứng tựa cửa, giọng nói trầm ấm, dáng đứng tao nhã, nự cười hiền hòa.
Cô lập tức tung chăn ra, bế Tiểu Phàm Phàm chui tọt vào trong đó.
Xấu hổ mặt đỏ như gấc rồi.
Lần này mặt mũi chìm nghỉm tận Bắc Băng Dương rồi, nhất thời không trôi về được.
Tiểu Phàm Phàm lại không chịu chui trong bóng tối, cuống quýt kêu ầm lên, đầu lắc nguầy nguậy.
Góc chăn bị kéo ra từ phía ngoài, ha, ánh sáng lại về bản.
- Em để Phàm Phàm thở với chứ!
Gia Hàng ngượng nghịu cười với khuôn mặt được phóng đại của thủ trưởng:
- Ha ha, anh về rồi ạ, vậy thì bế thằng nhóc thối này đi, nó phải ngủ rồi.
- Hình như nó thích ngủ ở đây hơn. – Mắt Trác Thiệu Hoa hơi nheo lại.
- Ở đây… thì có gì hay?
Anh cúi thấp đầu xuống, hơi thở gần trong gang tấc, nhìn vào mắt cô, như thể cô khuynh quốc khuynh thành, như thể cô vô cùng gợi cảm.
- Anh cũng thích ở đây.
Miệng lưỡi cô khô khốc, bắt đầu lắp bắp:
- Thủ trưởng… Có phải anh muốn đổi phòng với em không?
- Qua Tết phòng ngủ chính phải sửa sang lại, đúng là anh muốn đổi phòng. – Anh khẽ cười, tiếp tục tiến lại gần.
Cô nhắm mắt lại, tim đập thình thịch như trống, cảm giác được hơi thở nóng hổi của anh.
- Phàm Phàm có nhớ bố không?
Cái miệng xinh của Phàm Phàm khép chặt, chỉ biết phun bọt, không rặn ra được một từ hoàn chỉnh.
Môi anh đậu lên gò má non mịn của cô, đầu tiên là bên trái, sau đó là bên phải, sau đó…
Đáp thẳng xuống mu bàn tay cô… cô sợ tim mình sẽ vọt ra ngoài cổ họng, không thể không dùng tay bịt lại.
Bốn mắt nhìn nhau, không gian ngập tràn cảm xúc.
- Thiếu tướng Trác Thiệu Hoa. – Cô hắng giọng, mặt mày nghiêm túc.
Anh gật đầu, nhấc Phàm Phàm từ trong chăn ra bế trong lòng mình, thuận thế ngồi xuống.
- Nếu em không thân quen với anh, nếu không phải em hiểu anh, anh… dạo gần đây những hành vi của anh sẽ khiến người khác hiểu lầm hình như anh đang trêu ghẹo em… - Chuyện này cô đã giữ trong lòng lâu lắm rồi, luôn muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, chỉ có điều không tìm được cơ hội thích hợp. Em biết anh không phải là người như vậy, nhưng vẫn cần phải chú ý một chút, đừng để người có ý đồ thêu dệt.
Ý cười trong ánh mắt hòa tan trong khóe môi đang cong lên:
- Vậy em có thấy anh đối xử với người khác như vậy bao giờ không?
- Không, cho nên em mới nhắc nhở anh.
Nụ cười của anh càng đậm:
- Thế thì em lo lắng điều gì? Anh chỉ đối với em như thế, em lại không hiểu lầm.
Anh đổi Phàm Phàm sang bế bằng tay kia, cánh tay còn lại bỗng siết chặt, xoay người, đôi môi mát lạnh phủ lên cái miệng đang hơi há ra.
- Ngốc quá đi mất!
Trong lúc choáng váng, cô nghe thấy anh thở dài.
- Buổi tối ăn mì xào à? – Anh ngước mắt lên.
Đầu ngón chân cô cũng đỏ bừng lên vì xấu hổ, vừa rồi sợ Tiểu Phàm Phàm đợi lâu sốt ruột, cô còn chưa kịp đánh răng.
Càng xấu hổ hơn là, khi anh buông cô ra, tên nhóc trong lòng cũng chu cái mỏ ra, cô không thể không dẩu môi ra, chủ động hiến hôn.
- Anh đã gọi điện tới bệnh viện hỏi han tình hình của anh rể, mọi thứ có thể coi là tốt đẹp.
- Cám ơn anh đã quan tâm. – Cô cân nhắc từng chữ, cảm thấy hơi không chịu nổi áp lực.
Trác Thiệu Hoa cố tình lườm cô:
- Hôm nay sao tự nhiên lại hiểu chuyện như vậy?
Cô trợn mắt, đúng rồi, cô vẫn còn có chuyện phải tính sổ với anh:
- Thiếu tướng Trác Thiệu Hoa, anh có nghĩ đến hậu quả của việc bố mẹ em đi nhờ máy bay quân sự không?
Cô bắt đầu dấy binh hỏi tội.
- Khi nhận lời sinh Phàm Phàm, em có nghĩ tới chuyện đó sẽ ảnh hưởng tới cuộc đời em như thế nào không? – Anh bình thản hỏi ngược lại.
Cô sững người, hàng mi dài không ngừng chấp chới.
- Nói thế này đi, em có cảm thấy việc sinh Phàm Phàm là một sai lầm không?
Cô lắc đầu.
- Bởi vì không phải là sai lầm, cho nên làm việc nghĩa lòng không chùn bước. Chuyện để bố mẹ đi máy bay quân sự, anh cũng cảm thấy không phải là một sai lầm, có lí do gì mà không làm chứ?
Ha, sao lại nói như thể cô vô cớ gây náo loạn vậy?
- Nhưng tình hình của chúng ta đặc biệt như vậy, sẽ… sẽ dọa cho bố mẹ và chị hai chết khiếp mất.
- Vậy chẳng lẽ giấu mãi? Gia Hàng, em cảm thấy Bắc Kinh lớn lắm sao? Em cảm thấy trên đời này thật sự có giấy gói được lửa sao? Em cảm thấy việc bố mẹ và chị hai nghe người ta thêm mắm dặm muối, nói bóng nói gió về chuyện của chúng ta và việc chúng ta thẳng thắn thừa nhận, việc nào tốt hơn?
- Thẳng thắn thừa nhận em mang thai hộ? – Gia Hàng nín thở, lòng thấp thỏm, bố mẹ và chị là những người theo nề nếp cũ, có thể hiểu được chuyện này không? Nhưng lời thủ trưởng cũng có lí.
Băn khoăn!
- Trong nhà có hai người đàn ông, không cần để phụ nữ phải gánh trách nhiệm, anh với Phàm Phàm là đủ rồi, em cứ trốn sau lưng bọn anh là được.
Gia Hàng bị anh chọc cười:
- Không cho phép lấy Phàm Phàm ra làm bia đỡ đạn.
- Con sẽ lấy làm vinh hạnh.
- Thủ trưởng, có phải anh lại chủ động thừa nhận anh là một kẻ phụ bạc?
- Bố mẹ tuy buồn lòng vì con cái làm mình thất vọng, nhưng đều sẽ khoan dung, bác ái, bởi vì họ tin rằng con mình về bản chất không xấu, chỉ cần cho chúng thời gian, chúng sẽ trở nên tốt đẹp.
- Đúng vậy, hồi trước dù em gây họa lớn tới đâu, bố mẹ và chị hai cũng đều tha thứ.
Hi vọng lần này cũng thế.
Anh cười khẽ:
- Cùng lắm anh lại ăn một cái tát nữa thôi.
Haizz, cô cũng nhớ lại năm vết ngón tay trên mặt anh hôm đó:
- Thủ trưởng, mặt anh cũng dày thật, nếu là em thì em chẳng dám ra khỏi cửa mất.
Cũng không tính là dày lắm, nếu không, ngay lúc này đây, anh sẽ không rời khỏi phòng dành cho khách như một quý ông lịch sự.
Đêm nay, Gia Hàng trằn trọc.
Có lẽ trước đây cô chưa từng nghĩ theo hướng này, nhưng sau khi sắp xếp lại những chuyện khác lạ diễn ra gần đây, cô bị kết luận đó làm cho hóa đá tức khắc vì sợ hãi, cảm xúc ngổn ngang.
Cô lại một lần nữa làm rối tung những việc đã được sắp xếp xong xuôi.
Không làm rõ được, vậy thì tạm thời gác lại, từ trước tới giờ cô luôn như vậy, nếu không, cô sẽ suy sụp.
Anh như vì sao trên trời cao, nếu có rơi xuống đất, thì vẫn là kim cương.
Cô chỉ là một con heo, đã ai nhìn thấy một con heo đeo kim cương bao giờ chưa?
Vò đầu rối bù như tổ quạ, trùm kín chăn, thở phì phò.
Nhận được điện thoại của Chu Văn Cẩn là buổi chiều của ba ngày sau, cách Tết ông Táo hai ngày, Gia Hàng bị Gia Doanh sai đi chợ mua một đống đồ hải sản, vác về nhà cho Lạc Gia Lương xử lí.
Lạc Gia Lương xin nghỉ phép một tuần. Có lẽ vì sắp đến Tết nên các lãnh đạo đặc biệt có tình người, anh vừa lên tiếng xin nghỉ phép đã đồng ý ngay, không thèm hỏi cả lí do. Phía cảnh sát giao thông cũng không tới tìm anh, đoán là đã có người nói đỡ.
Hiếm khi rảnh rỗi như vậy, anh ở nhà làm hết việc này đến việc nọ, mua hết thức ăn cần chuẩn bị cho dịp Tết, Tử Nhiên và Gia Hàng làm chân sai vặt cho anh.
Ở tứ hợp viện dì Lữ đã có mấy cậu lính và thím Đường giúp đỡ, cô chỉ là khách, nhưng vẫn duy trì đi sớm về muộn, Tiểu Phàm Phàm không có ý kiến gì về vấn đề này. Buổi tối hễ ăn xong, cu cậu liền ở trong phòng dành cho khách đợi cô về.
Cô hơi có ý tránh thủ trưởng.
Cô và Chu Văn Cẩn hẹn nhau cùng ăn tối ở một quán ăn gần chung cư.
Cô tới trước, nhìn thấy Chu Văn Cẩn và Diêu Viễn cùng xuống xe buýt, hai người họ dừng lại ở cửa tiểu khu trao đổi vài câu, rồi anh mới chạy về phía quán ăn.
Cô đã gọi món xong xuôi, anh vừa tới là cô bảo phục vụ mang thức ăn lên.
Không bia không rượu, một bát canh cá và ba món ăn, thêm một đĩa cơm chiên Dương Châu.
Chu Văn Cẩn hơi đói, ăn rất nhanh.
- Ngày 28 này anh về Triết Giang, ở đó ấm hơn ở Bắc Kinh, đi chơi với anh luôn đi. – Anh nhiệt tình rủ.
Cô lắc đầu:
- Bố mẹ em đến Bắc Kinh, em phải ở lại với họ.
Mắt Chu Văn Cẩn sáng lên:
- Vậy trước mùng năm Tết anh sẽ quay lại Bắc Kinh, cũng nên ra mắt hai bác.
Cô lặng lẽ nhai cơm.
- Sao thế? Chê hình tượng anh không đủ vĩ đại hả? – Anh cười nói. – Mặc dù anh không có gia thế gì, nhưng anh sẽ cố gắng, tuổi anh cũng chưa cao, sau này chắc chắn sẽ không kém những người khác. Heo, em biết không? Hôm nay anh nhận được một nhiệm vụ quan trọng, việc nâng cấp hệ thống bảo mật hồ sơ của toàn quân sẽ do anh phụ trách.
Cô ngước mắt lên:
- Chu sư huynh, sao anh cứ phải so với người khác?
Chu Văn Cẩn ngỡ ngàng, cười thản nhiên:
- Khi đi học, chúng ta có thể tự tin để biểu hiện một cách xuất sắc nhất. Nhưng sau khi đi làm, em sẽ phát hiện ra hiện thực rất tàn khốc, cũng không có sự công bằng đúng nghĩa. Có những người không cần nỗ lực, chỉ cần giơ tay đã đạt tới những đỉnh cao mà cả đời chúng ta không với tới được. Nhưng anh sẽ không nản lòng, anh cũng sẽ không chịu thua, anh sẽ trở thành chuyên gia giỏi nhất trong quân đội, khiến mọi người phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Cô uống một ngụm canh, không đáp lại, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Cô và Chu sư huynh đều là người tính khí kiêu hãnh, nhưng cô chịu thua được, còn anh thì không. Cứ như thế này, cô lo một ngày nào đó Chu sư huynh sẽ ngã rất thảm, nhưng cô không thể khuyên bảo anh. Bởi vì anh bây giờ sẽ không chịu nghe.
Xã hội vốn không có sự công bằng tuyệt đối, nhưng cũng chưa hẳn mọi anh hùng đều không có đất dụng võ. Không cần phải so đo, làm thật tốt công việc của mình là đủ.
- Hai bác bao giờ thì tới? – Chu Văn Cẩn dịu giọng hỏi.
- Tết ông Táo.
- Anh và em cùng đi đón họ, em đừng từ chối, chị hai cũng biết anh mà.
- Chu sư huynh, sau khi anh từ Tây Xương trở về, chúng ta đã nói rõ là vẫn sẽ như trước đây coi nhau như anh em, nếu… vẫn cảm thấy được, thì mới tiến xa thêm. – Đây là kết quả cô đã suy nghĩ suốt mấy ngày, Chu Văn Cẩn đã chấp nhận.
- Anh cảm thấy được mà!
- Em cảm thấy chúng ta vẫn cần hiểu nhau thêm. – Không hiểu tại sao, những gì định nói với Chu sư huynh cũng cứ mãi luẩn quẩn trong đầu, cũng không sốt sắng lắm với việc gặp nhau. Có lẽ Chu sư huynh không thay đổi, mà người thay đổi là cô.
Cô vẫn tiếp tục cố gắng, dù sao anh ấy cũng là Chu sư huynh!
Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Chu Văn Cẩn đanh mặt lại đi thanh toán, hai người lặng lẽ ra khỏi cửa.
- Em… còn một chút chuyện nữa, lát nữa mới trở về. – Lúc sang đường, cô dừng bước.
- Đi đâu? – Anh lạnh lùng hỏi.
- Ra ngoài. – Cô ghét bị người ta hỏi cung như thế, giơ tay lên vẫy một chiếc taxi.
Mặt Chu Văn Cẩn tái xanh, tức tối, không nói không rằng nhìn cô bỏ đi, sau đó anh ta làm một chuyện khiến chính mình cũng phải kinh ngạc.
- Đuổi theo chiếc xe phía trước. – Anh nói với tài xế taxi.
Trác Thiệu Hoa đã đổi lính lái xe, họ Dụ, cậu lính cũ đã về quân ngũ làm phó liên đội trưởng.
Tiểu Dụ vẫn chưa quen thuộc với tình hình nhà họ Trác.
Trời nhá nhem, ánh đèn xe chiếu lên một bóng người đang cắm cúi đi mải miết, cậu ta nhìn mãi, do dự nói với Thiệu Hoa đang ngồi ghế sau:
- Thủ trưởng, người kia hình như là phu nhân.
Trác Thiệu Hoa ngồi thẳng người dậy, ờ một tiếng. Chẳng phải chính là Gia Hàng sao, lê từng bước chân trông có vẻ rất mệt mỏi.
- Dừng xe bên đường, cậu về nhà trước, tôi đi một lát. – Lòng khẽ xao động, hiếm khi cô nhóc này lại về nhà sớm như hôm nay.
Gia Hàng bị chiếc xe đỗ xịch bên cạnh làm giật mình, lùi lại về phía gốc cây theo bản năng, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt Trác Thiệu Hoa, cô bĩu môi, coi như chào hỏi.
- Sao không quàng khăn? – Nhìn chiếc cổ trần của cô, anh nhíu mày, gỡ chiếc khăn trong áo khoác ra quàng lên cổ cô.
Chiếc khăn rất ấm, còn mang theo hơi ấm của anh.
Cô có mang khăn theo, có lẽ đã để quên trong quán ăn, haizz, trăm mối tơ vò.
- Anh ăn tối chưa? – Chỉ đơn thuần là câu chào hỏi xã giao của người Trung Quốc, cô nhìn tuyết trên cây còn nhiều hơn nhìn anh.
- Chưa, hôm nay chúng ta cùng ra ngoài ăn? – Trác Thiệu Hoa bỗng nhớ lại lần trước cùng cô ra ngoài ăn là Tết Dương lịch, ký ức thú vị biết bao, cũng nên ôn cố tri tân thôi.
Cô thực sự không có tâm trạng:
- Em ăn rồi, anh tự đi ăn đi. – Cô đá đá chân.
- Vậy mình cùng đi siêu thị!
Gia Hàng vội đỡ cằm, sợ nó sẽ rớt vèo xuống đất.
Ăn tối xong đi siêu thị thông thường là trẻ con đi học xa nhà hoặc những đôi vợ chồng trung niên đã kết hôn n năm, đi siêu thị mua chút đồ dùng, kết hợp đi tản bộ luôn.
- Thủ trưởng, gần đây công việc của anh vứt hết cho thuộc hạ làm à, cho nên mới rảnh rỗi như vậy? – Cô giật mấy lần, những vẫn không giật được tay anh ra, đành để mặc cho anh dắt, xoay người đi về hướng siêu thị.
Hai cái bóng một ngắn một dài kéo trên mặt đất, vừa vặn thấp hơn một cái đầu, một cái vai, một cái eo, trông rất hài hòa.
- Nếu có thể như vậy, thì người chồng là anh đây có lẽ sẽ tròn trách nhiệm hơn một chút. Ít ra những ngày lạnh giá như thế này, sẽ không cần phải ở lại văn phòng làm thêm, mà có thể lái xe đi đón vợ yêu, không để cô ấy chen chúc trên tàu điện ngầm hay xe buýt, lại còn phải đi bộ xa như thế nữa.
Đùng, gương mặt lạnh cóng như kề sát một chậu than, nóng rực lên.
Cô vẫn ráng giữ tỉnh táo:
- Những thứ cần dùng trong nhà dì Lữ đều chuẩn bị đầy đủ, đi siêu thị làm gì chứ?
- Cạnh siêu thị có một hàng sủi cảo Đại Nương. – Hỏi một đằng anh trả lời một nẻo. - Ở đó có đồ ăn nhanh, có cơm nóng, đi mệt rồi chúng ta có thể vào đó ngồi.
Cô nhịn thở, bị thủ trưởng đánh bại rồi, đành phải hùa theo anh vậy. Cứ chầm chậm thả bước như thế này, ống kính kéo ra xa, chỉ một lát sau, họ đã tóc bạc da mồi, phía Tây, ánh tà dương rực lên như lửa.
Thực ra, đi dạo trong đêm đông buốt giá như thế này, để gió táp vào mặt, nghe tiếng tuyết rơi xào xạc, trái tim, dần trở nên bình yên.
Lúc vào hiệu sủi cảo Đại Nương, cô thấy hơi mệt. Anh gọi một đĩa bít tết thay bữa tối, cô thực sự không ăn nổi, bèn gọi một ly trà phổ tai ô mai.
Trà phổ tai ô mai, một chút ngọt ngào, một chút cay đắng và ấm áp, uống vào rất sảng khoái.
Cô ôm cốc nhìn ra xung quanh, phát hiện ra những người đang dùng bữa đa phần là một nam một nữa, có một hai bà mẹ đi với con. Cô liếc trộm thủ trưởng, trong mắt người khác, họ là mối quan hệ nam nữ như thế nào?
Nói chuyện gia đình, chuyện chăm sóc con cái, làm những chuyện vụn vặt trong nhà, nếu nói không phải là một gia đình, có ai tin?
- Ngày kia bố mẹ tới, Tiểu Dụ sẽ lái xe đưa em tới sân bay đón họ. Anh đã mượn bạn một chiếc xe của khu vực Bắc Kinh, sau này Tiểu Dụ sẽ cùng mọi người đưa bố mẹ đi ăn cơm, tham quan, trời lạnh thế này vẫn nên có xe, bố mẹ tuổi đã cao, vì họ, em không được từ chối.
Cô đã hơi há miệng ra, lại đành phải khép lại một cách không tình nguyện, uống một ngụm trà lớn, không cẩn thận bị bỏng lưỡi, mặt nhăn tít lại.
Chàng con rể hờ như thủ trưởng sắp đuổi kịp anh rể rồi, không biết anh rể có cảm nhận được nguy cơ không?
- Trông em kìa, cũng may Phàm Phàm không có mặt, nếu không chắc chắn sẽ bắt chước em. – Trác Thiệu Hoa thở dài.
- Tiểu Phàm Phàm có thể phân rõ thị phi, nó sẽ chọn lọc hết những gì tinh túy, loại bỏ những gì thừa thãi. – Vô duyên vô cớ, cô muốn tranh luận với anh, cô ghét anh cứ thản nhiên hờ hững như thế, khiến cho cô càng lộ vẻ bộp chộp, thô lỗ.
- Em chẳng biết khiêm tốn chút nào, hèn chi người ta đều nói con của mình thì nhìn thế nào cũng thấy tốt đẹp! – Anh bật cười lắc đầu.
- Vậy là tốt mà, tại sao em lại cãi cố chứ? – Cô hừ một tiếng.
Anh không tranh luận với cô:
- Bố mẹ đến rồi sẽ ở đâu?
- Nhà chị hai hơi nhỏ, chung cư của em lại ở cùng người khác. Em muốn để bố mẹ ở khách sạn Ngôi sao Cẩm Giang đối diện chung cư, hôm đó chúng ta đi thuê phòng, điều kiện rất tốt, đúng không?
- Khụ, khụ. – Trác Thiệu Hoa bịt mồm ho hai tiếng. – Gia Hàng, nói nhỏ một chút, chuyện thuê phòng rất dễ bị người ta suy diễn đấy.
Cô cười ha ha, không dám liếc mắt nhìn đi đâu, cắm cúi giả vờ uống trà.
- Em có thể nói là cả nhà mình đi kiểm tra dịch vụ khách sạn thay ông bà ngoại.
Trời, anh nói như vậy, sợ là mọi người lại càng nghĩ sâu xa hơn.
- Thủ trưởng, có chuyện này em… muốn hỏi anh. – Cô mím môi, xoay xoay cái cốc trong tay, lúc thì nhíu mày, lúc thì bĩu môi, vẻ mặt rất sinh động.