Xin lỗi nhé, cút rồi! - Chương 20 - 21
Chương 20: Án mạng ở tiêu cục
Đến một nhà trọ nhỏ thuê hai gian phòng, Độc Cô Ngạn lập tức kéo Hề Hề vào một phòng, khiến cho Phong Lăng Ba kêu to: “Này Độc Cô khổng tước, ngươi muốn làm gì hả?” Trả lời nàng là tiếng đóng cửa “rầm” một cái.
“Tiêu cô nương, cô có biết loại sâu này không?” Độc Cô Ngạn mở nắp chiếc hộp, đưa cho Hề Hề xem.
Nét mặt Hề Hề rất nhạt nhẽo, nhìn hắn, không nói một lời.
Độc Cô Ngạn không biết phải làm sao đành mở miệng nhắc lại: “Hề Hề, cô nhận ra loại sâu này chứ?”
Lúc này Hề Hề mới vui mừng gật đầu nhìn hắn rồi nói: “Muội biết.”
Đôi lông mày đang nhíu chặt dần dần dãn ra, Độc Cô Ngạn lại hỏi: “Đây là loại sâu gì? Có độc không?”
Hề Hề lắc đầu: “Muội không biết.”
“Không phải cô vừa nói biết loại sâu này sao?” Đôi lông mày của Độc Cô Ngạn lại nhíu lại.
“Ừm, bởi vì ở Tụ Hiền lâu muội từng bị nó cắn, nhưng nó đã bị một cước của Nhị Nha biến thành đồ ăn tươi rồi.” Hề Hề ra vẻ tiếc nuối. Nàng vốn muốn bắt chúng lại, đợi khi trở về nhà sẽ đem dọa cha.
“Cô đã từng bị cắn chúng?” Độc Cô Ngạn kinh ngạc hỏi.
“Vâng, ở đây nổi lên vài nốt đỏ nhỏ nhỏ, nhưng sau lại dần biến mất.” Hề Hề vén tay áo lên, chỉ vào cánh tay nhỏ bé nói. Trên đó một vết tích cũng không còn.
“Nhị Nha ăn xong có phản ứng gì không?”
“Ừm, có lẽ Nhị Nha thấy vị của nó không tồi…” Ăn xong còn liếm liếm cái vuốt.
Độc Cô Ngạn trở lên trầm mặc. Vì sao Hề Hề bị cắn mà không trúng độc? Ngay cả con báo trắng kia cũng không có phản ứng gì… Chẳng lẽ không phải cùng một loại sâu?
“Cô xác định chính là loại sâu này?”
“Vâng, bọn nó giống nhau, trông giống tằm.” Hề Hề vừa nói vừa đưa một ngón tay chọc chọc vào trong hộp.
“Đừng chạm vào, có độc.” Độc Cô Ngạn vội vàng kéo tay nàng ra khỏi cái hộp. Nhưng lại nhớ ra nàng vốn là con gái của quái y, có lẽ cha nàng đã cho nàng ăn linh đan diệu dược gì đó, bách độc bất xâm.
“Vâng.” Hề Hề chậm chạp thu lại ngón tay, đôi mắt chớp chớp nhìn hắn, ánh lên vẻ mãn nguyện. A Ngạn hôm nay thật thân thiết nha!
Độc Cô Ngạn lại một lần nữa trầm tư suy nghĩ. Bởi vì sơ xuất của hắn mà hai người kia đã bị diệt khẩu, kẻ thần bí giết bọn họ sau đó cũng không còn tăm tích, hiện giờ manh mối duy nhất chính là xác những con sâu này. Trước khi trở về, hắn cố ý vòng đến trước cửa chính của đại viện xem xét, đây đúng là một tiêu cục, tên là Xích Tùng Chấn Viễn.
Chấn Viễn tiêu cục trong võ lâm rất có danh tiếng, bởi không đơn giản chỉ có một tiêu cục ở đây mà từ Tây Bắc đến Giang Nam, hầu như thành trấn phồn hoa nào cũng có cứ điểm của nó, nhân lực ước đến cả vạn người, được xưng là võ lâm đệ nhất tiêu. Tổng tiêu đầu họ Từ tên Chấn Viễn, khi còn trẻ đã nổi danh trên giang hồ với Phích Lịch thủ [Phích Lịch: sét đánh, bàn tay sét đánh = =" nghe như truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn], làm người rất coi trọng chữ tín, không chỉ võ nghệ xuất chúng, tài kinh thương cũng đứng hàng đầu, hai mươi năm trước, Chấn Viễn tiêu cục mà ông sáng lập nghiễm nhiên trở thành nơi được tin tưởng và có danh dự nhất trong võ lâm, người người ca tụng. Trong thị trấn Xích Tùng này bọn họ cũng có một phân cục, không ngờ lại gặp phải độc thủ của tổ chức thần bí này.
Những người đó, rốt cuộc có âm mưu gì?
Sự việc xảy ra ngày càng nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Xem ra phải nhanh chóng đến Ân Châu bàn bạc với bác, không chừng võ lâm sắp dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
“A Ngạn.” Hề Hề gọi hắn một tiếng. Hắn trong nháy mắt từ trầm tư khôi phục vẻ bình thường. Bây giờ hắn còn phải mang theo nha đầu này…
“A Ngạn, huynh không vui sao?” Hề Hề thân thiết hỏi thăm hắn. Hai hàng lông mày của huynh ấy đã nhíu chặt lại rồi kia. Nhưng hình như A Ngạn chưa bao giờ vui vẻ cả…
“Ngày mai cô ở lại nhà trọ, không được ra ngoài, biết không?” Độc Cô Ngạn nhàn nhạt nói với nàng.
“A Ngạn, cùng đi không được sao?” Hề Hề trực tiếp hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất.
“Ta có chuyện phải làm.” Độc Cô Ngạn đi tới mở cửa, đem Hề Hề đến trước mặt người vẫn dán tai ở cửa nghe trộm, chính là Phong Lăng Ba, nói: “Để ý cô ấy cẩn thận.”
“A Ngạn, huynh định đi đâu, làm gì?” Hề Hề quay đầu lại hỏi.
Độc Cô Ngạn hạ tầm mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Giải quyết xong mọi việc, ta sẽ trở về.” Nói xong, người nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất.
“A Ngạn.” Hề Hề vội vàng chạy đến trước cửa sổ, nhưng hắn đã biến mất không để lại dấu tích.
“Độc Cô khổng tước thần kinh, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?” Phong Lăng Ba ở phía sau nhỏ giọng nói thầm.
Ngày hôm sau, mọi người trong trấn bàn tán sôi nổi, Phong Lăng Ba ghé vào lầu một của một nhà trọ bình dân, nghe ngóng một hồi đã dần dần lý giải được chuyện gì đang xảy ra. Chuyện là tiêu cục lớn nhất trấn – Chấn Viễn tiêu cục, ngày hôm qua bỗng nhiên gặp họa diệt môn. Không, cũng không thể gọi là diệt môn, bởi người già, phụ nữ và trẻ em đều còn sống, chỉ là mọi người cũng không lý giải được tại sao nam nhân trong nhà võ công đều tốt, vậy mà lại chết bất đắc kỳ tử phía sau hoa viên. Nghe nói lúc này quan phủ đã ra lệnh giới nghiêm toàn trấn, bất luận kẻ nào cũng không được vào thành, cũng không để kẻ nào có thể rời khỏi thành. Dù sao bỗng chốc chết đến ba bốn mươi người, lại đều là người biết võ, quan phủ cũng trở nên lo lắng.
“Độc Cô Ngạn liệu có liên quan đến những chuyện này không? Ngày hôm qua sắc mặt hắn thật khó coi.” Phong Lăng Ba vừa đi đến phòng Hề Hề vừa lẩm bẩm. Nha đầu Hề Hề kia từ khi bị Độc Cô Ngạn bỏ lại đây, liền ngồi canh giữ bên cửa sổ, ngây ngốc chờ hắn trở về, đến cơm cũng không buồn ăn.
“Đại Mao, A Ngạn vẫn còn ở trong trấn sao?” Bên trong truyền ra câu hỏi của Hề Hề. Từ đêm qua đến nay, câu này nàng hỏi cũng phải đến một trăm tám mươi lần.
“Oa oa.” Đại Mao không chút do dự kêu lên hai tiếng tỏ vẻ khẳng định.
Hề Hề lại nằm sấp xuống, quay về phía cửa sổ, tiếp tục sự nghiệp “vọng phu” của mình.
“Hề Hề, tới đây ăn chút gì đi, muội có nhìn đến mù mắt hắn cũng không lập tức xuất hiện được.” Phong Lăng Ba bưng bát canh gà đặt lên bàn trước cửa sổ. Nàng thật lòng yêu thích Hề Hề, nha đầu này lại cố tình không nhận ra bộ dạng của mình có gì không tốt, cứ khăng khăng phải như thế này.
“Phong tỷ tỷ, vì sao lần nào A Ngạn cũng không cho muội đi cùng?” Hề Hề quay đầu hỏi, trong giọng nói tràn đầy buồn rầu.
“Nha đầu ngốc, muội không biết võ công, nếu như hắn ra ngoài làm chuyện nguy hiểm, muội đi theo không phải cũng nguy hiểm sao?” Phong Lăng Ba xoa xoa khuôn mặt vô cảm như khúc gỗ của nàng.
“A Ngạn lo lắng cho muội sao?” Hề Hề nghe xong cảm thấy rất vui vẻ.
“… Đúng vậy.” Phong Lăng Ba chần chừ gật đầu, tuy nàng nghĩ Độc Cô khổng tưởng nhất định là ngại Hề Hề vướng tay vướng chân, nhưng nàng sẽ không nói sự thật đó ra làm Hề Hề đau lòng.
“A Ngạn thật tốt.”Hề Hề cảm động ca ngợi. Phong Lăng Ba thầm oán Độc Cô Ngạn mấy câu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang trước mặt, không nhịn được lại tiến đến xoa xoa thêm mấy cái.
“Phong tỷ tỷ, tỷ đi Ân Châu làm gì vậy? Tìm tướng công sao?” Sau khi tâm tình được thả lỏng, đột nhiên Hề Hề hăng hái nói chuyện phiếm, liền bám lấy Phong Lăng Ba hỏi chuyện.
“Cô nàng Hề Hề này, muội nghĩ mọi người đều giống muội, không sợ xấu hổ mà đuổi theo nam nhân sao?” Phong Lăng Ba nhéo cái mũi nhỏ của Hề Hề, giọng nói nhỏ dần: “Cha tỷ… Ông ấy bị người ta ám hại, đến nay vẫn không biết hung thủ là ai. Các huynh đệ trong nhà đều đến Ân Châu tham gia đại hội võ lâm, báo thù cho cha. Tỷ là con gái của người, không thể không làm gì. Tỷ muốn tự mình tìm ra hung thủ, báo thù cho cha.”
Nàng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hề Hề, không khỏi tự giễu mình, cười nói: “Xem tỷ này, nói với muội những điều này làm gì chứ. Muội quá đơn thuần, không hề biết thế giới này tàn khốc như thế nào, nhưng Phong tỷ tỷ lại muốn muội mãi mãi có thể hồn nhiên, ngây thơ như bây giờ, ít nhất cũng có thể được vui vẻ.” Xoa xoa đầu Hề Hề, Phong Lăng Ba mỉm cười có chút thê lương. Thật ra nàng cũng chỉ hơn Hề Hề có một, hai tuổi, trước khi cha nàng bị sát hại, chẳng phải nàng cũng là một tiểu thư ngây thơ, tùy hứng, không hiểu sự đời đấy sao, chỉ là khi cha đã mất, nàng mới phát hiện chính mình vẫn được bao bọc tốt mới có thể sống thoải mái như vậy. Cái chết của cha nàng khiến nàng trưởng thành chỉ sau một đêm, là con gái, nàng cũng phải gánh một phần trách nhiệm, cho dù con đường phía trước không biết có những nguy hiểm gì, nhưng nàng cũng không e sợ.
“Những thứ thật sự quan trọng, cho dù phải dùng cả tính mạng cũng phải tự tay mình bảo vệ.” Hề Hề đột nhiên nói. Đây là câu nói mà một lần mẹ từng nói với cha, tuy rằng nàng không hiểu, nhưng khi mẹ nói ra những lời này, trông mẹ thật vĩ đại.
Phong Lăng Ba ngẩn người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hề Hề, trong lòng đột nhiên nghĩ, có lẽ ôm một tâm hồn như trẻ sơ sinh như Hề Hề mới là chuyện hạnh phúc nhất thế gian. Tuy khuôn mặt nàng luôn trông ngơ ngơ ngác ngác, nhưng cũng không phải là giả ngu.
Nàng xoa đầu Hề Hề, dịu dàng nói: “Hề Hề, Phong tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội thật tốt.”
Hề Hề có chút ngốc nghếch quay lại ôm lấy cánh tay của Phong Lăng Ba, nói với nàng: “Phong tỷ tỷ, muội cũng sẽ bảo vệ tỷ, và cả A Ngạn nữa.” Trong lời nói tràn đầy vẻ nghiêm túc. Trong lòng nàng bỗng thấy ấm áp, ngây ngốc nhìn Hề Hề, đôi mắt sáng lên, trong đó ánh lên vẻ kiên định. Một lúc sau, Phong Lăng Ba bỗng bật cười, gật gật đầu: “Cảm ơn Hề Hề.” Đương nhiên, nếu quên luôn cái tên phía sau thì càng đẹp.
Thị trấn Xích Tùng đã giới nghiêm mấy ngày, nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối gì, lại càng cấp bách tìm ra hung thủ. Thật là một vụ án mạng kỳ lạ, cuối cùng quan phủ cũng không biết phải làm thế nào, đành tạm gác vụ án lại để điều tra sau.
Độc Cô Ngạn điều tra tại thị trấn Xích Tùng ba ngày, cũng không phát hiện điều gì liên quan đến tổ chức thần bí. Xem ra rất có khả năng bọn chúng đã rút khỏi Xích Tùng.
Hắn chỉ không hiểu, thật ra tại huyện Tụ Vân, tổ chức thần bí đã biết bọn họ bắt đầu điều tra chuyện này, vì sao vẫn tiếp tục hành sự trắng trợn như vậy? Là do không lo sợ, hay còn mục đích đặc biệt gì khác.
Có lẽ đây là lúc phải nói chuyện với Phong Lăng Ba.
“Thu dọn hành lí đi, chúng ta phải nhanh chóng tới Ân Châu.” Sau khi về đến quán trọ, Độc Cô Ngạn lập tức nói với một người đang quanh quẩn bên cạnh hắn như một con chó nhỏ. Hề Hề gật đầu, nhảy về phía trước đi gọi Phong Lăng Ba.
“Nhị Nha, Đại Mao, đi thôi.” Hề Hề quay về phía Đại Mao và Nhị Nha đã mắt to mắt nhỏ trừng nhau, vẫy vẫy tay với chúng, Nhị Nha phẫn nộ thu hồi ánh mắt, ung dung lắc lắc đuôi, ưu nhã đi về phía Hề Hề. Đại Mao ở phía sau không hiểu gì oa oa lên hai tiếng, không thấy ai để ý đến nó, đành phải nhảy về phía trước, nối đuôi đi theo.
Chương 21: Cái chết của trang chủ
Rời khởi Xích Tùng trấn, bởi vì phải nhanh chóng đến Giang Nam, đi đường lớn hiển nhiên không phải một sự lựa chọn sáng suốt. Vì vậy, Độc Cô Ngạn chọn đường nhỏ, Hề Hề đương nhiên nghe theo lời hắn, còn Phong Lăng Ba cũng không có ý kiến gì.
Cũng may cả ba người đều có vật cưỡi, nhất là Nhị Nha, càng vất vả công lao càng lớn, không chỉ làm vật để cưỡi mà còn kiêm luôn chức năng làm chỗ ngủ cũng như chăn bông. Hề Hề không phải người học võ, đêm mùa xuân thời tiết còn chút se lạnh, lớp lông ấm áp của Nhị Nha quả là tấm chăn bông tốt nhất để tránh gió. Chỉ là, mỗi khi nàng nhiệt tình mời Độc Cô Ngạn cùng ngủ trong cái bụng ấm áp của Nhị Nha thì đều bị đáp trả bằng ánh mắt ánh mắt khinh thường, ngược lại, Phong Lăng Ba hưởng ứng vô cùng hăng hái.
Nhìn Hề Hề vùi mình trong lòng Nhị Nha, dần dần ngủ say, Độc Cô Ngạn đứng dậy tiến lại gần Phong Lăng Ba, nhẹ giọng nói: “Phong cô nương, ta có việc thỉnh giáo, liệu có tiện nói chuyện không?”
Phong Lăng Ba có chút kì quái nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Độc Cô Ngạn, không khách khí nói: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo [Không có việc gì tự nhiên nịnh bợ, không có ý tốt]! Hơn nữa Hề Hề đang ngủ, không ngồi yên ngắm con bé, ngươi với ta có chuyện gì mà nói?” Có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc ngắm nhìn tư thế ngủ của Hề Hề?!
Tư thế ngủ của tiểu nha đầu này vô cùng dễ thương, một tay để bên má, một tay nắm lấy đuôi của Nhị Nha, khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác sau khi ngủ say khẽ động đậy theo hơi thở, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu lên, nàng nhìn mà tay chân ngứa ngáy, thật muốn nhéo cái má kia một cái!
“Việc này vô cùng hệ trọng, phiền Phong cô nương qua đây một chút.” Độc Cô Ngạn đưa tay tạo thành một động tác mời, Phong Lăng Ba liếc mắt nhìn một cái, vỗ vỗ Nhị Nha ý bảo nó canh chừng cho Hề Hề rồi đứng dậy đi theo hắn qua một bên. Đi ngang qua chỗ Hề Hề nằm, nàng chăm chú nhìn Độc Cô Ngạn, phát hiện hắn không thèm liếc nhìn Hề Hề lấy một cái, trong lòng càng cảm thấy không đáng. Loại nam nhân không biết quý trọng này rốt cuộc tốt ở chỗ nào?
“Này, Độc Cô Ngạn, Hề Hề thích ngươi như thế, ngươi thích muội ấy một chút thì chết sao?” Đi theo Độc Cô Ngạn đến một khoảng đất trống, ánh trăng như nước bao trùm tất cả, những cơn gió đêm mát lạnh phả mặt không làm giảm chút nào sự tức giận trong lòng Phong Lăng Ba.
“Xin hỏi Phong cô nương, cô nương là con gái của Phong Mộ Liên của Tam Tuyệt trang, Phong tiền bối?” Độc Cô Ngạn không để ý đến sự khiêu khích của nàng, hỏi thẳng vào vấn đề chính.
“Đúng thì sao?”
“Xin hỏi Phong tiền bối bị sát hại như thế nào?” Độc Cô Ngạn lại tiếp tục hỏi.
Sắc mặt Phong Lăng Ba đông cứng trong nháy mắt, hai bàn tay nắm chặt, trong mắt ánh lên hận ý vô cùng.
Nhắc tới Tam Tuyệt trang, trên giang hồ gần như không người nào không biết, danh tiếng tuyệt đối không thua gì ngôi sao Bắc Đẩu trong võ lâm – Thiếu Lâm tự, cùng năm phái Thiếu Lâm tự, Côn Lôn phái, Không Đấu môn, Ly Trần cung, Lạc Mai sơn trở thành lục đại môn phái đứng đầu trong giang hồ, có thể thấy được thực lực và sức ảnh hưởng của họ.
Đương nhiên, Tam tuyệt trang cũng là một môn phái đặc biệt nhất trong những môn phái này.
Đặc biệt ngay từ tên gọi của nó.
Cũng như tên gọi, Tam Tuyệt trang đương nhiên có tam tuyệt [Tuyệt trong tuyệt đối, ba tuyệt kĩ giỏi nhất võ lâm], nhưng mọi người trong Tam Tuyệt trang đều không biết võ công.
Một đại bang đại phái có thể đứng vững trong võ lâm, võ nghệ cao siêu đương nhiên là gốc rễ sinh tồn, Tam tuyệt trang không có bất cứ đệ tử nào học võ lại có thể có một địa vị đặc biệt ở trên giang hồ như vậy, đương nhiên là có pháp bảo để giành thắng lợi.
Tam Tuyệt gồm cơ tuyệt, độn tuyệt, trang tuyệt.
Cơ tuyệt – Tam Tuyệt trang tinh thông về các loại cơ quan và ám khí, đặc biệt là trang chủ Phong Mộ Liên, từ khi còn trẻ đã được người lúc bấy giờ xưng là “Tam tuyệt thánh thủ”, không chỉ thiết kế được những cơ quan bẫy rập khéo léo, mà dùng ám khí cũng đạt đến trình độ tuyệt hảo. Rất nhiều người còn chưa nhìn thấy ông xuất thủ đã bị trúng ám khí ngã xuống, đương nhiên, ông am hiểu nhất là dùng châm, nhất là loại ám khí hiếm thấy, Mai Hoa châm. Cấu tạo của loại ám khí này gồm năm chiếc kim thép nối liền với nhau ở đuôi kim, sau khi bắn trúng kẻ địch, Mai Hoa châm phân ra năm hướng, giống như năm cánh của hoa mai. Bởi vậy, ông còn có mộ biệt hiệu rất thanh nhã là Phong Trung Mai thiếu gia.
Người của Tam tuyệt trang không hề luyện võ, bởi vậy cũng không một chút nội lực nào, khi ám khí phát huy uy lực khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng. Nhưng bọn họ đã chế tạo thêm một cơ quan nhỏ có tác dụng phụ trợ khi ám khí bắn ra, bởi vậy, so với phương pháp sử dụng nhiều sức lực lấy nội lực làm chủ, phương pháp sử dụng ít sức lực này ngược lại thật sự không tệ.
Độn tuyệt – cái gọi là độn thuật, chính là ẩn thuật. Lợi dụng sự sắp xếp của ngũ hành bát quái, dùng những đồ vật bình thường làm vật trung gian, trong thời gian ngắn thiết lập thủ thuật che mắt, khiến kẻ khác rơi vào ảo giác mụ mị, sau đó biến mất không dấu vết, so với Ngũ Hành trận mà nói thì càng tinh tế, nhanh chóng, lấy thoát hiểm là điều kiện ưu tiên, thông thường sẽ không khiến người khác bị thương, là một thuật dùng để chạy trốn vô cùng lợi hại.
Trang tuyệt – tức thuật dịch dung. Thuật dịch dung của Tam tuyệt trang tuyệt diệu không chỉ ở chỗ có thể biến đổi dung mạo, vóc dáng, giọng nói, mà còn ở mức độ tương đồng. Có người nói rằng, người của Tam Tuyệt trang chỉ cần ở chung với bất cứ người nào không quá nửa canh giờ liền có thể trở thành bản sao của người đó, nói là bản sao bởi vì họ không chỉ giống nhau về bề ngoài, mà thậm chí giống đến cả tính cách và thói quen, đồng thời có thể mô phỏng đến mức không có điểm gì khác biệt, nếu người thật và bản sao ở cùng một chỗ, dù là người thân quen cũng không thể nhận ra đâu là người thật.
Mà trang chủ thần thông quảng đại của Tam Tuyệt trang lại bị ám hại một cách không minh bạch như thế…
Phong Lăng Ba hiển nhiên đã chìm vào những hồi ức đau khổ, thân thể bất giác run run.
Độc Cô Ngạn hạ tầm mắt nói: “Mong Phong cô nương thứ lỗi, ta vô ý nhắc đến chuyện đau lòng của cô, chỉ là lục đại chưởng môn đồng thời bị ám hại, chuyện này quá mức kỳ quái. Gần đây ta có điều tra sự việc, thấy có khả năng Phong tiền bối và những người bị hại có chút liên hệ, mong Phong cô nương có thể nói rõ sự tình để sớm tìm ra hung thủ.”
Phong Lăng ba sau khi hít sâu một hơi dần dần tỉnh táo lại nói: “Ngươi là ai? Ta dựa vào cái gì phải tin ngươi? Hiện nay, ngay cả minh chủ võ lâm cũng không thể xác định được việc này là do ai làm, ngươi dựa vào cái gì lại khẳng định mình có thể tìm được đáp án?” Nếu như có khả năng, nàng hi vọng có thể tự tay báo thù cho cha biết nhường nào.
“Ta chắc rằng cô đã nghe nói đến Phiếu Miểu Phong.” Độc Cô Ngạn nhàn nhạt nói.
“Cho dù ngươi là người của Độc cô gia ở Phiếu Miếu Phong, một mình ngươi có thể làm được gì? Đến bây giờ chúng ta vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, e là đã gặp phải đối thủ vô cùng mạnh.” Phong Lăng Ba chán nản nói.
“Đôi khi một người làm lại thuận lợi hơn so với nhiều người cùng hành động rất nhiều, trước tiên cần một nhóm người giúp đỡ có thể phối hợp mật thiết. Ta tin cô nương nhất định muốn tìm ra hung thủ, còn ta cũng muốn nhanh chóng tìm được chân tướng sự việc.” Độc Cô Ngạn cầm một cái hộp trong tay đưa cho Phong Lăng Ba: “Cô nương đã từng gặp thứ này chưa?”
“Đây là sâu gì vậy, trông thật buồn nôn?” Phong Lăng Ba chán ghét quay đầu ra chỗ khác, nàng không thích những con vật mềm mềm như thế này.
“Đây là thủ phạm sát hại hơn mười người ở Chấn Viễn tiêu cục.”
“Cái gì? Con sâu nhỏ như vậy… Ta biết rồi, đây là cổ trùng đúng không?” Nàng rất nhanh đã đưa ra nhận định.
Độc Cô Ngạn tiếp tục nói: “Bây giờ còn chưa thể xác định được đây là loại sâu gì, nhưng ta đã tận mắt nhìn thấy chúng hạ độc giết người ở Chấn Viễn tiêu cục trong nháy mắt, hơn nữa chúng có người nuôi, thức ăn của chúng là máu người.”
“Đáng sợ như vậy sao?” Phong Lăng Ba thốt lên kinh hãi.
“Lúc Phong tiền bối qua đời, tại hiện trường có phát hiện loại sâu này không?” Độc Cô Ngạn hỏi.
“Không có.” Phong Lăng Ba lắc đầu, nói tiếp: “Lúc chúng ta phát hiện ra cha ta… Ông đã tắt thở, thất khiếu chảy máu, toàn thân không hề có vết thương, cũng không phát hiện nội thương. Tuy chúng ta đều cho rằng ông là vì trúng độc mà qua đời, nhưng cũng không thể tìm ra là loại độc gì. Thật đáng giận!” Nàng cắn chặt môi, cố gắng ngăn những giọt nước mắt rơi xuống. Nếu có thể điều tra ra là loại độc gì, nàng có thể căn cứ vào loại độc dược mà suy đoán nơi xuất xứ và đuổi theo hung thủ.
“Vậy cô có phát hiện ra xung quanh cha cô có đồ vật gì khác lạ không? Ví dụ như vật này…” Độc Cô Ngạn lấy từ trong người ra một hạt huyết châu đưa cho Phong Lăng Ba.
“Đây là cái gì?” Phong Lăng Ba nhận lấy hạt chân trâu màu đỏ, tỉ mỉ quan sát, màu sắc thật quỷ dị, giống như được luyện thành từ máu.
“Sau khi trúng độc, máu từ trên mặt bọn họ chảy ra, ngưng tụ thành hạt huyết châu này.” Độc Cô Ngạn dùng ngữ khí bình thản nói ra nội dung kinh người này. Trước đó, tại Tụ Hiền lâu, hắn không đem hạt huyết châu này cho ai xem, bởi vì hắn không rõ Khê Vân các lần này đến Trung Nguyên là có mục đích gì. Nhưng Phong Lăng Ba là con gái của người bị hại, lập trường của nàng không có gì phải nghi ngờ, vô cùng rõ ràng.
Phong Lăng Ba kinh hãi nói không ra lời. Vùng giữa hai chân mày của nàng xuất hiện một hàng nếp nhăn, cẩn thận nhớ lại khung cảnh xung quanh khi phát hiện thi thể cha nàng, Độc Cô Ngạn cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh chờ đợi.
“Hình như cũng không có gì khác lạ, khuôn mặt cha ta lúc đó rất bình thản, nếu như không phải thất khiếu chảy máu thì cơ bản không phát hiện là đã tắt thở. A đúng rồi, ta nhớ rồi, lúc cha ta qua đời, tư thế rất kỳ quái, ông đang ngồi thiền.” Nàng la lớn lên, hai con mắt đồng thời mở lớn, bên trong tràn đầy vẻ hoài nghi.
“Ngồi thiền?” Độc Cô Ngạn cũng cảm thấy có điều kỳ quái, mọi người đều biết người trong Tam Tuyệt trang đều không học võ, Phong trang chủ hẳn không có thói quen ngồi thiền mới đúng. Quả thực có điểm kỳ lạ.
“Còn có điều gì khác lạ nữa không?” Hắn tiếp tục hỏi.
Phong Lăng Ba cẩn thận suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “Hình như… Còn có một con bướm khô… Chính là một con bướm.”
“Bướm?”
“Là như thế này, khi chúng ta đi vào, cửa sổ phòng cha ta đang mở, bên ngoài có một gốc đại thụ, thỉnh thoảng gió sẽ thổi vào một ít lá cây. Lúc đó ta cho rằng thứ vàng vàng trên mặt đất là lá khô, vô tình giẫm lên. Thế nhưng khi ta cởi giày thì phát hiện dấu vết dưới đế giày đích thị là một cánh bướm, chính là một con bướm, không sai, chỉ là, có lẽ con bướm này đã chết lâu rồi, cánh đều khô hết cả. Ta chỉ nhớ những điều này, không biết có thể từ đó tìm ra chút manh mối gì không, vì cha ta bình thường thích mở cửa sổ để ngắm phong cảnh ở hậu viện, thỉnh thoảng lại có ong bướm bay vào phòng, cũng không phải là chuyện gì lạ. Có lẽ cha ta cũng không phát hiện có xác bướm ở trong phòng.” Phong Lăng Ba tỉ mỉ kể lại tình hình lúc đó.
“Xem ra, chúng ta chỉ còn cách nhanh chóng đi tới Ân Châu rồi sẽ họp bàn với ngũ đại môn phái, tìm cách lý giải cái chết của ngũ đại chưởng môn còn lại, có lẽ sẽ tìm ra manh mối.” Độc Cô Ngạn chậm rãi nói, trên mặt không chút biểu cảm nhìn về phía xa.
Màn đêm đen kịt, xa xa những ngọn núi tùng điệp nối tiếp nhau, u ám, con đường mờ mịt.