Xin lỗi nhé, cút rồi! - Chương 32
Chương 32: Ma giáo trở lại
“Cỏ Đoạt Hồn?” Ngộ Minh càng thêm hoảng sợ. Hai mươi năm trước, ma giáo đã dùng loại cỏ Đoạt Hồn này để không chế rất nhiều môn phái trên giang hồ, cuối cùng toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đã phải đổ máu mới dẹp yên được tràng gió tanh mưa máu này.
“Cỏ Đoạt Hồn rất khó sinh trưởng, hơn nữa hàng năm chỉ thu hoạch được một mùa, mỗi mùa sản lượng không nhiều. Theo tin tức Phỉ mỗ thăm dò được, loại cỏ Đoạt Hồn này đã được trồng ít nhất năm mùa…”
“Bắt đầu trồng từ năm năm trước?” Phong Lăng Ba trợn tròn hai mắt, hiển nhiên hoảng sợ trước tin tức này.
“Điều ta lo lắng là nếu ma giáo thật sự bùng cháy từ tro tàn, rất có khả năng bọn chúng đã bắt đầu sắp xếp ván bài từ lâu rồi.” Độc Cô Ngạn lạnh giọng nói.
Mọi người đồng loạt trầm mặc. Nhìn từ những đầu mối bọn họ điều tra được, nếu ma giáo thật sự trở lại thì từ lâu họ đã rơi vào cục diện bị động mà không hề hay biết…
“Khởi bẩm minh chủ, Diệu cô nương cầu kiến.” Thuộc hạ của Lê Thanh thông báo.
“Mau mời vào.”
“Diệu Tiểu Thanh kính chào minh chủ và các vị tiền bối, đồng nhân.” Diệu Tiểu Thanh “Diệu Thủ Y Tiên” là đệ tử của Quỷ Y bà bà, bề ngoài thanh thoát xuất chúng, tuổi còn trẻ đã y thuật siêu quần, lại trùng hợp mang họ Diệu nên giang hồ xưng một tiếng “Diệu Thủ Y Tiên”.
“Diệu cô nương xin hãy đứng lên.”
Diểu Tiểu Thanh quả thật xinh đẹp động lòng người, đôi mắt hạnh dịu dàng như nước, khi mỉm cười khóe miệng còn có hai chiếc má lúm hút hồn khiến nụ cười có vẻ vô cùng ngọt ngào. Nàng chậm rãi mỉm cười gật đầu với những người trong phòng, khi ánh mắt chuyển tới Phỉ Mặc cũng khó có thể dời trong chốc lát, cho tới khi Lê Thanh khẽ gọi một tiếng mới như bừng tỉnh, hai gò má bất giác ửng hồng. Nàng e lệ liếc mắt nhìn Phỉ Mặc, vừa lúc Phỉ Mặc mỉm cười với nàng, áng mây đỏ thoáng chốc lại bừng lên, không dám nhìn nhiều về phía hắn nữa.
Phong Lăng Ba thầm than, lại một nữ nhân đáng thương nữa bị Phỉ yêu quái hút mất hồn…
“Diệu cô nương, tình hình thế nào rồi?” Lê Thanh hỏi tình hình của Hoắc Chiêu Vân
“Thưa minh chủ, bệnh trạng của vị Hoắc đại thúc kia có chút phức tạp, chưa nói đến mạch tượng vô cùng hỗn loạn, kịch độc trong người đã có đến ba bốn loại, kiềm chế lẫn nhau, vì vậy đến giờ ông ấy mới có thể giữ được tính mạng, có điều tâm thần và kinh mạch của ông ấy đều bị tổn hại, cho dù có thể giải được độc trên người sợ rằng sau này cũng thành phế nhân.” Diệu Tiểu Thanh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phần lớn độc trong người ông ấy là bí dược chỉ Nam Cương mới có, thuốc dẫn cần thiết vô cùng phức tạp, hơn nữa không dễ tìm. Phương thuốc ta phối chỉ có thể giảm bớt hai loại trong số đó, những loại độc tính mạnh còn lại sợ rằng phải tìm được thuốc dẫn.”
“Vậy ông ấy có thể tỉnh táo lại không?” Phong Lăng Ba hỏi.
“Tạm thời chưa thể.” Diệu Tiểu Thanh lắc đầu.
“Vậy Diệu cô nương có biết mấy thứ này không?” Lê Thanh đưa những thứ Độc Cô Ngạn giao cho ông cho Diệu Tiểu Thanh, nàng khẽ vươn tay, một cây châm tinh tế xuất hiện trên đầu ngón tay, nàng cẩn thận lật xem con sâu hút máu, lại nhìn con bướm như lá khô, nhíu chặt mày ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Loại sâu này nhìn giống như một loại cổ, nhưng ta quả thật chưa từng gặp. Quả Cực Lạc này cũng là một loại quả kịch độc của Nam Cương, có điều nó chỉ có thể sinh trưởng tại Nam Cương, vì sao lại xuất hiện tại Trung Nguyên? Con bướm và hạt huyết châu này càng chưa từng nhìn thấy.” Nói đoạn nàng có chút xấu hổ, thân là người học y, nàng đã đọc rất nhiều sách vở, gặp trăm loại thảo dược, nhưng vẫn không nhận được rất nhiều loại độc vật.
“Nam Cương? Dường như hai mươi năm trước ma giáo chưa từng dùng quả Cực Lạc làm hại võ lâm.” Lê Thanh trầm ngâm nói.
“Chẳng hay Quỷ Y bà bà có biết lai lịch của chúng hay không?” Ngộ Minh hỏi.
“Mấy ngày trước gia sư vừa vặn bế quan, lúc này sợ khó có thể mời bà đến Ân Châu.” Diệu Tiểu Thanh nói có chút khó xử. Đột nhiên nàng như nghĩ tới chuyện gì đó: “Nhưng khi còn bé ta từng nghe sư phụ nói, phấn hoa của quả Cực Lạc là thuốc hay để giải độc của quả này, có điều đối với người chưa trúng độc của quả Cực Lạc, phấn hoa này cũng là kịch độc.”
“Phỉ mỗ cũng từng tìm được trên người đám áo đen một lọ ấu trùng, chỉ là lần trước vô tình mở ra, hình như đã chạy hết.” Phỉ Mặc thản nhiên nói.
Phong Lăng Ba liếc nhìn hắn, không phải chạy hết mà bị hắn giết hết mới đúng!
“Phỉ huynh có bị cắn không?” Độc Cô Ngạn hỏi. Phỉ Mặc dù ra tay rất nhanh nhưng loại sâu này nhanh nhẹn bất ngờ, không kịp hút máu cũng có khả năng sẽ bị cắn.
“Hình như bị cắn một cái, nhưng không cảm thấy gì.” Phỉ Mặc vẫn cười thờ ơ. Nếu hắn phản ứng chậm nửa bước ước chừng đã hiến mất ít máu rồi.
“Loại sâu này cực kỳ nhạy cảm với máu người, hơn nữa tốc bộ bò rất nhanh, người bị cắn không có cảm giác gì, trên người cũng không có vết thương, nhưng một khi bị nó hút máu nhất định phải đi tìm quả Cực Lạc, nếu không ăn quả Cực Lạc đúng lúc sẽ thất khiếu đổ máu mà chết, hơn nữa sau đó không hề có dấu hiệu trúng độc.” Độc Cô Ngạn nhớ lại hoàn cảnh nhìn thấy đám sâu này mấy lần trước, kể lại tình hình một lần.
“Đám người Hoắc Chiêu Vân hẳn là bị tổ chức thần bí kia khống chế, tổ chức này nếu không phải dư đảng của ma giáo tất cũng có liên quan sâu xa. Nếu có thể khiến ông ấy tỉnh lại, chúng ta có thể nắm giữ nhiều đầu mối hơn, tránh cho cản trở khắp nơi, rơi vào thế bị động.” Lê Thanh nghiêm trang nói.
“Mấu chốt là hiện giờ thành phần của kịch độc trong người ông ấy quá phức tạp, ta cần vài ngày để phân tích rõ thành phần mới có thể bốc thuốc đúng bệnh, đi tìm thuốc dẫn.” Diệu Tiểu Thanh khẽ thở dài nói, nhớ tới ánh mắt tha thiết chờ mong của Hoắc cô nương kia, nàng cảm thấy thật đau lòng.
“Có lẽ nào là trúng độc quả Cực Lạc?” Phong Lăng Ba hỏi.
“Hiện giờ còn chưa rõ, nhưng quả Cực Lạc quả thật sẽ khiến người ta thần trí mơ hồ, rơi vào ảo cảnh.” Diệu Tiểu Thanh trả lời.
Độc Cô Ngạn nhìn viên huyết châu, nhớ tới phản ứng của những người trên núi Tụ Vân sau khi ăn quả Cực Lạc, sắc mặt càng thêm nặng nề. Chỉ riêng quả Cực Lạc đã lợi hại như vậy, lại thêm đám sâu quỷ quái này, cùng với những chiêu số còn chưa sử dụng của kẻ địch…
“Minh chủ, bần tăng cho rằng cần liên kết lực lượng của các đại môn phái võ lâm để điều tra rõ việc này, đồng thời gửi đi thư mời anh hùng, triệu tập mọi người tới bàn bạc…” Ngộ Minh đề nghị.
“Hiện giờ ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, hành động như vậy sợ rằng sẽ dứt dây động rừng.” Lê Thanh trầm ngâm: “Chi bằng chờ kết quả điều tra tình huống từ ba đại môn phái khác đã.”
Cùng lúc đó, ngoài cổng thành Ân Châu.
“Hề nhi thật sự ở đây?” Một thiếu phụ áo tím hỏi mỹ nam bên cạnh, gương mặt tuyệt mỹ vô cùng lạnh lùng.
“Ừ, ha ha, ha ha.” Chỉ thấy mỹ nam cười rộ lên quỷ quái, còn có xu hướng không ngừng được.
“Tiếu Tiếu.” Thiếu phụ nhẹ nhàng phun ra hai tiếng lạnh như băng, mỹ nam lập tức bình thường trở lại: “Có tướng công đây, từ khi hạ “Theo Đuôi” trên người Đại Mao, chỉ cần Đại Mao tìm được nha đầu ngốc kia, còn bé có chạy đến đâu cũng không trốn được khỏi lòng bàn tay chúng ta.”
Mỹ nam hưởng thụ ánh mắt chăm chú của nương tử thân yêu, đắc ý không để đâu cho hết: “Vi phu biết chính mình rất nhìn xa trông rộng, nương tử không cần sùng bái quá mức!” Hắn chắp tay giả bộ khiêm tốn, nhưng ngay sau đó lại “chụt, chụt” hai tiếng, để lại dấu ấn tình yêu trên gương mặt non mềm của thiếu phụ, không thèm để ý đến người đi đường và ánh mắt giật mình của thủ vệ cổng thành. Âm Âm nương tử dù đã ăn “Hoán Nhan” vẫn khuynh quốc khuynh thành như trước, hắn đang biểu thị quyền sở hữu nương tử thân yêu với đám háo sắc bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện.
“Đi tìm con bé.” Thiếu phụ áo tím luôn luôn lời ít ý nhiều, kiên quyết không chịu nói thêm vài câu.
“Nương tử à, có muốn nhìn xem nha đầu ngốc kia tiến bộ bao nhiêu từ khi rời khỏi cốc không?” Mỹ nam gian xảo nháy mắt với mỹ phụ.
Mỹ phụ lạnh lùng gật đầu.
“Vậy chúng ta phải…” Hắn thì thầm bên tai mỹ phụ, ra vẻ như vì không cho ai nghe thấy, thật ra… hắn chỉ đang hít vài hơi mùi thơm trong trẻo trên người mỹ phụ mà thôi.
Trải qua một phen mưu đồ bí mật… Được rồi, thật ra chỉ là mưu kế của một mình hắn, hai người cùng quyết định đi vào trong thành Ân Châu.
Khi đi qua thủ vệ kia, mỹ nam nhẹ nhàng búng ngón tay. Hừ, dám dùng ánh mắt thèm thuồng như thế để nhìn nương tử nhà hắn, giật chết ngươi!
Vì vậy, người đi đường trợn mắt há mồm nhìn thủ vệ cổng thành động nhiên điên cuồng xoay giật như bị chuột rút, cường độ giãy giụa kia nếu có người nói hắn có máu loài rắn cũng không ai không tin…
“Hề Hề, ngươi quen biết Ngạn biểu ca thế nào? Người lạnh lùng như Ngạn biểu ca cũng để ngươi đi theo?” Lê Ninh Nhi nằm rạp trên cỏ, hai tay chống cằm, hai chân trước sau quẫy đạp trong không trung, dáng vẻ “ta muốn nghe bí mật”.
“Ta quen A Ngạn ở nhà trọ, ta hỏi huynh ấy có bằng lòng làm tướng công của ta không, nhưng huynh ấy lại xấu hổ đi mất.” Hề Hề cũng học Lê Ninh Nhi, chống gương mặt nhỏ nhắn vô cảm kể chuyện cũ.
“Ngạn biểu ca cũng biết xấu hổ?” Giọng điệu của Lê Ninh Nhi giống như nghe thấy heo có thể bay, tràn ngập khó tin.
“A Ngạn rất hay xấu hổ.” Hề Hề nghiêm túc nhắc lại.
“Ta quen huynh ấy mười sáu năm, chưa bao giờ thấy huynh ấy xấu hổ…” Lê Ninh Nhi than thở nằm lăn trên đất, nàng thật sự không cách nào tin tưởng Độc Cô Ngạn anh minh thần võ, lạnh lùng như băng còn biết xấu hổ.
“Ngươi quen A Ngạn lâu như vậy, thật tốt.” Hề Hề dùng tay dứt đám cỏ xanh mượt, nói một cách hâm mộ.
“Mẹ của Ngạn biểu ca là cô của ta, có điều Ngạn biểu ca không hay xuống núi, mỗi năm chúng ta chỉ gặp nhau nhiều nhất một lần. Huynh ấy rất lợi hại, mười lăm tuổi đã đánh bại cha ta, cha ta là minh chủ võ lâm đấy nhé!” Lê Ninh Nhi sùng bái nói.
“A Ngạn giỏi quá!” Hề Hề cũng cảm thấy rất vui vẻ thay Độc Cô Ngạn.
“Hề Hề, ta nói với ngươi nhé, thật ra nguyện vọng lớn nhất khi còn bé của ta là làm tân nương của Ngạn biểu ca, nhưng Ngạn biểu ca lúc nào cũng lạnh lùng với ta, ca ca nói nếu ta gả cho Ngạn biểu ca nhất định mỗi ngày sẽ khóc chạy về nhà mẹ đẻ. Hề Hề, ngươi thật sự thích Ngạn biểu ca à? Ngươi không sợ huynh ấy sao?”
“A Ngạn tốt lắm, không hung dữ chút nào.” Hề Hề lắc đầu nói.
“Vậy nhất định huynh ấy chỉ tốt với mình ngươi thôi, hừ, với ta lại dữ dằn như vậy, sau này ta không thèm để ý tới huynh ấy nữa.” Lê Ninh Nhi kiêu ngạo hất cằm, đột nhiên hưng phấn trở lại, cầm tay Hề Hề nói: “Hề Hề, Mặc ca ca kia của ngươi là ai vậy?”
“Mặc ca ca? Huynh ấy là Khê Vân các chủ, ừ, huynh ấy cũng rất lợi hại, là một người rất tốt.” Có điều trong lòng nàng A Ngạn lợi hại nhất.
“Khê Vân các chủ? Là cái gì?” Lê Ninh Nhi hỏi. Kiến thức giang hồ của nàng thiếu sót nghiêm trọng.
“Ta cũng không biết. Có điều cả ngày Mặc ca ca không làm việc, có chút lười biếng.” Hề Hề cảm thấy thật đáng tiếc. Người lười biếng sau này sẽ không có cơm ăn.
“Rất lười sao… Có điều nhìn hắn thật đẹp mắt, giống như thần tiên trong tranh vậy.” Lê Ninh Nhi ước ao nói.
“Ngươi muốn tìm Mặc ca ca làm tướng công à?” Hề Hề hỏi.
“Ta không biết. Nhưng ta không thích Ngạn biểu ca nữa, huynh ấy rất hung dữ, cũng không tốt với ta. Hề Hề, nếu sau này Ngạn biểu ca không tốt với ngươi, ngươi sẽ làm gì?”
“A Ngạn tốt với ta lắm.” Hề Hề có chút không hiểu ý nàng.
“Ta nói nếu như, nếu như ấy mà, kiểu như ví dụ ấy.” Lê Ninh Nhi nhấn mạnh.
“À, nếu A Ngạn không tốt với ta thì nhất định là lỗi của ta, ta sửa rồi huynh ấy sẽ lại rất tốt với ta.” Hề Hề nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi nói.
“Hề Hề, ta đột nhiên cảm thấy có lẽ ngươi mới là người thích hợp nhất với Ngạn biểu ca.” Lê Ninh Nhi than thở: “Nếu Ngạn biểu ca không tốt với ta, ta cũng sẽ không tốt với huynh ấy nữa.”
“A Ngạn rất tốt với ta, ta cũng muốn tốt với huynh ấy.” Hề Hề nói rồi ngáp một cái thật to.
“Ngươi mệt à, hình như ta cũng có chút buồn ngủ. Đúng rồi, ta biết một nơi rất đẹp, ngủ ở đó rất thoải mái, ta dẫn ngươi đi.” Lê Ninh Nhi lăn một vòng đứng dậy, kéo Hề Hề chạy về phía bên hồ.
Đại Mao đã lượn lờ trên núi Kỳ Lân này mấy vòng, nay đang gặp lại Nhị Nha bên hồ, đương nhiên lại phải đọ mắt một phen. Hề Hề đã ra lệnh không cho phép đánh nhau, bọn nó đành phải chuyển sang phương pháp thứ hai, chém giết vô hình. Có điều hai tên bảo tiêu này cũng không quên chính sự, vừa bớt thời gian mắt to trừng mắt nhỏ, vừa để ý an toàn cho hai thiếu nữ đang say ngủ.
Gió khẽ khàng thổi, người bên hồ chìm đắm trong mộng đẹp.