Xin lỗi nhé, cút rồi! - Chương 58 - 59

Chương 58: Mộng, mà không phải mộng.

Độc Cô Ngạn có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, cảnh vật không ngừng thay đổi, linh hồn hắn giống như đang trôi giữa không trung, lẻ loi một mình nhìn rất nhiều cảnh tái hiện ngay trước mắt.

Một cô bé vẻ mặt luôn vô cảm nhanh nhẹn như khỉ chạy tới từ phía sau bám lên người hắn, âm điệu vĩnh viễn thanh thúy hạnh phúc, nàng thích nhất liên thanh gọi hắn “tướng công, tướng công”, hắn không để ý tới nàng nàng mới gãi má đổi giọng gọi hắn “A Ngạn, A Ngạn”.

Lần đầu tiên gặp mặt, nàng nghiêm trang nói với hắn: “Làm tướng công của muội được không?”

Hắn không để ý tới nàng, nàng liền suốt ngày quấn quýt hỏi tên hắn, thậm chí to gan đạp qua người Nhị Nha bò lên cửa sổ phòng hắn, còn đặt cho hắn một cái tên thân mật buồn cười như vậy – A Ngạn.

Ngày rời khỏi huyện Tụ Vân, nàng mở to đôi mắt tràn ngập lên án, lắc lắc tay áo hắn: “A Ngạn, huynh định bỏ muội lại sao?”

Trong đại hội kén rể, nàng chảy máu mũi cố gắng bơi trong sóng người về phía hắn, ba chân bốn cẳng quấn lên người hắn, tiện thể bá đạo lại kiên định tuyên bố với tiểu thư Huyện lệnh: “A Ngạn là tướng công của ta!”

Phong Lăng Ba nhìn hắn không vừa mắt, đào góc tương giựt dây nàng bỏ hắn, nàng lại nghiêm túc nói: “A Ngạn tốt lắm, muội thích A Ngạn.”

Dọc đường không cẩn thận ngã gặm bùn, nàng chỉ biết ngẩn gương mặt nhỏ, chậm rãi chớp mắt, giống như một con chó nhỏ vừa đáng thương vừa quật cường, túm tay áo hắn lắc lắc, làm nũng muốn hắn lau máu mũi cho nàng.

Thấy Phong Lăng Ba và Lê Trạm thân thiết, nàng cũng muốn thân thiết với hắn, vì vậy ngày ngày chu đôi môi nhỏ đuổi theo hắn khắp sân: “A Ngạn, A Ngạn, muội cũng muốn hôn.”

Hắn mua kẹo, mua bộ đồ mới cho nàng, nàng liền vui tới mức nhào tới ôm hắn, toàn thân mềm mại dựa trong lòng hắn lớn tiếng hô: “A Ngạn, A Ngạn, huynh thật tốt!”

Thấy uyên ương trong hồ triền miên giao cánh, nàng đáng yêu chống cằm ngọt ngào thương lượng với hắn: “A Ngạn, chúng ta mãi mãi bên nhau được không? Giống như hai con vịt kia kìa!”

Một chuyện lại một chuyện, giống như mang theo hương kẹo ngọt ngào vờn quanh hắn trong mơ, khiến hắn không nhịn được mỉm cười từ sâu trong lòng.

Ngày Hề Hề rời khỏi hắn không có nước mắt, bởi vì nàng không biết khóc.

Nàng chỉ mở to mắt, dùng hết sức nhìn hắn, giống như muốn nhìn rõ dáng vẻ hắn, khắc vào trong tim. Đôi mắt đen như ngọc thạch mờ mịt sương mù, tựa như khó hiểu hỏi hắn, hay cũng là hỏi chính nàng…

Vì sao?

Trong mơ có gió, tiếng gió vù vù hòa với tiếng lá cây rộn rạo, phất qua những sợi tóc hoàn mỹ thuần khiết của cô bé đang hoảng sợ lắc hắn, như tiếng nỉ non bên tai.

A Ngạn, A Ngạn, huynh đừng ngủ, mau tỉnh lại. Là tiếng nàng mang theo tiếng khóc nức nở.

Vẻ mặt nàng sợ hãi, bất lực như vậy, ánh mắt chứa đầy sầu lo và bi thương, lại không có nước mắt.

Nàng vẫn chưa biết khóc.

Nàng trong mơ hoàn toàn không còn giống lúc trước, tóc trắng Tuyết Nhan, mắt tím lấp lánh, đẹp như tiên tử hạ phàm. Thế nhưng hắn khẳng định nữ tử vĩnh viễn không biết oán hận này chính là nàng. Là Hề Hề của hắn.

Tóc của nàng, vì sao biến thành như vậy?

Gương mặt nàng, vì sao trong suốt như vậy?

Đôi mắt nàng, vì sao đầy u buồn như vậy?

Hắn không biết hắn đã khiến nàng khổ sở đến vậy.

Hắn trong mơ bị nỗi hối hận cắn xé tâm can.

Hắn luôn đưa lưng về phía nàng.

Hắn luôn lạnh lùng với nàng.

Hắn luôn hờ hững với nàng.

Cuối cùng còn tàn nhẫn đuổi nàng đi.

Mà khi đã nếm hết nỗi khổ tương tư, hắn phải thừa nhận: mất đi nàng, hắn rất đau, Nàng luôn hiện lên trong đầu hắn, chuyển không đi, trở thành dấu ấn quá sâu.

Đã từng có một ngày, khi khắp nơi không tìm thấy nàng, đau khổ chờ đợi, nàng cũng không trở về, hắn từng nghĩ tới bỏ cuộc.

Hắn tổn thương nàng nặng nề đến vậy, sao nàng có thể gặp lại hắn?

Hắn tổn thương nàng sâu đến vậy, sao nàng có thể tha thứ cho hắn?

Hắn tổn thương nàng nhẫn tâm đến vậy, sao nàng có thể lưu luyến hắn?

Nàng đi rồi, sẽ không trở về nữa.

Bỏ cuộc đi thôi, thế giới của nàng đã không còn nơi cho hắn dung thân. Bởi ngay cả chính hắn cũng cảm thấy bản không đáng được tha thứ.

Hắn có tư cách gì xuất hiện trước mặt nàng lần nữa?

Nghĩ đến đây, cuối cùng hắn dừng bước chân bôn ba mấy tháng, đứng ngẩn người giữa núi rừng yên ắng.

Lo âu mấy tháng, vội vàng mấy tháng, tự oán trách mấy tháng, tìm kiếm không mục đích mấy tháng.

Cứ vậy chấm dứt thôi sao?

Màn đêm buông xuống, hắn ngủ giữa rừng, muốn mượn nội công tâm pháp ông nội dạy để tìm kiếm yên lặng trong chốc lát, lại bị buồn bực cuồn cuộn trào lên trong lòng bức ra một ngụm máu đen.

Trái tim bị buồn bực siết chặt.

Chặt đến đau đớn.

Cảm giác này còn đau hơn rất nhiều so với kinh mạch tổn hại, mất hết võ công.

Hắn không cách nào bình tâm tĩnh khí, không cách nào điều tức, nỗi buồn nặng nề khiến toàn thân hắn tán loạn, khiến hắn hận không thể dùng kiếm tự kết liễu.

Mùi máu tanh nồng tràn ngập trong mũi, ý thức vô tri vô giác nhớ tới bên hồ ngày ấy, trên mặt cỏ xanh, nàng mới tỉnh lại, không để ý chính mình đau đớn lại lo lắng hắn bị thương.

A Ngạn, có phải huynh cũng rất đau không? Nàng đã hỏi hắn như vậy.

Hề Hề, còn nàng thì sao? Nàng có đau không? Hắn lại không hỏi ra miệng.

Mỗi khi nghĩ đến nàng lại đau đến không thể hít thở, không phải đau đớn da thịt mà lan ra từ trong xương tủy, rõ ràng rất đau lại không nỡ ngừng chấp niệm mà nhớ tới nàng.

Hề Hề.

Rõ ràng muốn cứ quên đi như vậy bước chân lại không nghe chỉ huy, ngang bướng rời khỏi sơn cốc, tiếp tục hành trình tìm kiếm chẳng biết thưở nào mới kết thúc. Đường dài bôn ba, từ lâu đã quên đau đớn, trong đầu chỉ còn mình nàng, duy nhất.

Hắn còn muốn nhìn thấy dáng điệu ngơ ngác nhếch khóe môi của nàng lần nữa, muốn thấy nàng dùng hai tay hai chân bò lên người hắn không chịu xuống lần nữa, muốn nghe nàng ngọt ngào gọi hắn A Ngạn lần nữa.

Muốn nàng trở lên bên hắn lần nữa.

Trong mơ có một sức mạnh ấm áp xuyên qua ý thức của hắn mà đến.

Mỏng manh, tinh tế, gần như không thể nghe rõ.

Hắn chăm chú lắng nghe, chăm chú phân biệt, cuối cùng cũng nghe rõ giọng nói hắn nhớ mong trăm ngàn lần.

A Ngạn, hôm nay huynh có khỏe lên chút nào không? Cha rất xấu xa, rõ ràng huynh bị thương cha còn nói huynh khỏe như trâu! Hừ, cha không sắc thuốc cho huynh thì muội sắc! Huynh đừng sợ nhé, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi!

A Ngạn, huynh biết không? Thì ra muội còn một người bác nữa! Người xấu đánh huynh bị thương nói muội giống bác như đúc. Nhưng suýt chút nữa ông ấy giết huynh rồi, nên muội không thèm để ý tới ông ấy! Huynh yên tâm, ông ấy bị cha đánh chạy rồi, không bao giờ đến nữa đâu.

A Ngạn, giờ huynh đang ở nhà muội đấy. Nhà muội rất lớn, rất đẹp nhé, có rất nhiều thứ thú vị, muội rất muốn cho huynh xem. Huynh xem xong rồi ngủ tiếp được không?

A Ngạn, muội lại tới thăm huynh này, một canh giờ không gặp, muội rất nhớ huynh, huynh thì sao? Đều tại cha đấy, cha muội trộm nước quả của muội! Đó là muội cố ý muốn giữ lại cho huynh uống! Nhưng huynh yên tâm, muội đã cướp lọ cuối cùng về rồi, hừ, cho cha thèm chết!

A Ngạn… Muội nhớ huynh…

A Ngạn… Khi nào huynh mới tỉnh lại…

Âm thanh trong veo không ngừng vang lên, khi vui sướng, khi lo sợ không yên, khi thấp thỏm, khi nghẹn ngào, những lời nói hắn chưa từng nghe, dường như đây là nỗi nhớ nàng vẫn chôn sâu trong đáy lòng từ ngày chia ly, nay toàn bộ được nàng nhiều lần nỉ non cho hắn nghe. Mỗi việc nàng làm hàng ngày hắn đều biết, mỗi ý niệm nàng nghĩ trong đầu hắn đều hiểu.

Hôm nay, những tư niệm chỉ thuộc về nàng đều hướng về hắn, xuyên thấu qua da hắn, chảy vào trong cơ thể, rót vào tim, tựa dòng suối mát lạnh đọng trong lòng hắn, mỗi giọt đều khiến hắn vừa ngọt vừa đắng.

Từ lâu hắn đã biết nàng yêu hắn.

Nay cuối cùng cũng biết, thì ra hắn cũng yêu nàng.

Trong mông lung, hắn ra sức muốn mở mắt, muốn nhìn nàng, muốn nói hắn cũng nhớ nàng, lại đột nhiên nghe thấy có người cằn nhằn: “Quả dưa ngốc, ta nói này, ngày nào con cũng thì thầm lẩm bẩm cái gì vào tai hắn vậy? Nói xấu ta đúng không? A a a a a, giờ hắn ăn gì cũng là lãng phí, cần gì phí phạm nước quả mẹ con khổ cực làm ra? Aiz, con đừng đút cho hắn uống nữa, để lại cho ta một ít, tốt xấu gì cũng phải để lại chút chứ! Đồ con gái bất hiếu!”

Chất lỏng chua chua ngọt ngọt chảy vào miệng hắn, hắn bắt đầu nuốt, lại nghe giọng nói kia nổi giận hét lên: “A a a a, hắn còn nuốt nữa! Ghê tởm!” Độc Cô Ngạn thầm mỉm cười, Hề Hề, chờ ta.

Chương 59: Đứa ngốc.

Tiêu Tiếu Sinh cho rằng sau khi Độc Cô Ngạn tỉnh lại và biết thật ra Hề Hề vẫn xa tận chân trời gần ngay trước mặt ở cạnh hắn, phản ứng nhất định sẽ rất đặc sắc.

Ít nhất hắn thật sự cho rằng như vậy.

Vì vậy khi hắn phát hiện Độc Cô Ngạn có dấu hiện tỉnh lại liền vội vàng chuyển một cái ghế ngồi bên giường, mở to mắt chờ xem kịch vui, ngay cả thói quen dạo phòng bếp mỗi ngày một lần cũng bỏ qua.

Hề Hề ở bên cạnh vui mừng chớp đôi mắt sáng như sao, cuối cùng cha cũng biết quan tâm A Ngạn rồi!

Tiêu Tiếu Sinh chờ rồi lại chờ, chờ đến mức trừng đau cả mắt, cuối cùng tiểu tử kia mới chậm rãi run run mí mắt, không nhanh không chậm, không chút hoang mang mà mở ra.

Ánh mắt thuần khiết như trẻ con kia nhìn thẳng vào cái đầu nho nhỏ trắng bóc, làm như không nhìn thấy cái đầu đen đang chen tới như có điều suy nghĩ.

Tới rồi, tới rồi, Tiêu Tiếu Sinh gần như muốn nhảy lên hoan hô. Mau phun máu thỏa thích đi, rít gào đi, lửa giận tận trời đi, ha ha ha ha ha!

Vì vậy, khi Độc Cô Ngạn giật mình một lúc rồi đột nhiên nở nụ cười thuần khiết trong mắt Hề Hề và ngu dại không gì sánh được trong mắt Tiêu Tiếu Sinh, một y giả ý đồ bất lương nào đó suýt chút nữa hô hào mau phun máu…

Sao tiểu tử này có thể bình tĩnh như vậy? Hắn nên đấm ngực giậm chân mới đúng! Nên nghiến răng nghiến lợi mới đúng! Nên gào thét không ngừng mới đúng!

Thế nhưng Độc Cô Ngạn không như vậy, hắn chỉ kinh ngạc nhìn thiếu nữ đẹp như tiên trước mặt, cười như chim non thấy mẹ kiếm ăn trở về…

Một khắc sau, Tiêu Tiếu Sinh đang nổi giận hoàn toàn trợn tròn mắt.

Độc Cô Ngạn phong độ một cước đá bay cái chăn hoa trên người, sau đó giang rộng hai tay, híp mắt cười còn hai đường chỉ với Hề Hề, giống như chim non chờ ăn, đợi cái ôm ấm áp của mẹ.

Hề Hề luôn hi vọng hắn tỉnh lại đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này. Nàng khom người ôm cổ Độc Cô Ngạn, sau đó gắng sức muốn ôm hắn ngồi xuống, nhưng Độc Cô Ngạn trở tính không chịu phối hợp, ngược lại cố sức vùng lên, kết quả là Hề Hề ngã vào lòng hắn, nằm trên người hắn. Hắn nở nụ cười nghịch ngợm trong sáng, hai tay quấn chặt lấy eo Hề Hề, mặt còn cọ tới cọ lui vào cổ Hề Hề, môi bĩu lên ngây thơ thổi những sợi tóc trước vạt áo nàng. Hề Hề bị hắn thổi nhột cũng nằm trong lòng hắn cười khanh khách.

Tiêu Tiếu Sinh thấy vậy muốn nghẹn thở, tiểu tử này tỉnh lại không chịu thỏa mãn nguyện vọng phun máu nho nhỏ của hắn thì thôi, ngay cả ân nhân cứu mạng đây cũng không ba quỳ chín lạy chảy nước mắt, còn dám đùa giỡn con gái ân nhân ngay trước mặt ân nhân!

Phản rồi!

“Độc Cô tiểu tử, hạn cho ngươi lập tức, ngay lập tức dời hai tay tội ác của ngươi ra khỏi người quả dưa ngốc nhà ta! Nếu không đừng trách ta không khách khí!” Muốn làm thần ngủ mấy tháng nữa phải không? Hắn rất vui vẻ thành toàn!

Một tiếng rống giận của Tiêu Tiếu Sinh dọa Độc Cô Ngạn mở to hai mắt, không chỉ không buông Hề Hề ra mà còn ôm nàng càng chặt, cả gương mặt vùi vào lòng Hề Hề, giống như Tiêu Tiếu Sinh là quái thú ăn thịt người từ đâu chạy ra.

Hề Hề cũng cảm thấy Độc Cô Ngạn vừa tỉnh lại có chút kỳ quái. Thế nhưng đối với người âu yếm, niềm thương tiếc vẫn chiếm thượng phong, nàng tức giận reo lên với Tiêu Tiếu Sinh: “Cha, cha dữ với A Ngạn thế làm gì!”

Tiêu Tiếu Sinh càng giận, tiểu tử chết tiệt này làm hại quả dưa ngốc dám xoay người phản chiến với cả cha ruột! “Ngươi… Ngươi… Ngươi xuống đây cho ta!” Tiêu Tiếu Sinh dùng một tay nhéo áo Độc Cô Ngạn, thô bạo lôi hắn ra khỏi lòng Hề Hề, ném xuống khỏi giường.

Hề Hề hét lớn: “Cha, cha thật xấu xa, con sẽ bảo mẹ thay con và A Ngạn nghiêm phạt cha!” Nàng vội vàng chạy tới cạnh giường kiểm tra tình hình Độc Cô Ngạn.

“Oa…” Môt tiếng gào xuyên phá tầng mây, Độc Cô Ngạn ngửa cổ gào khóc, hoàn toàn không để ý bản thân đã hai mươi tuổi, ngửa thẳng cổ khóc đến mức đứt từng khúc ruột, mồ hôi nhễ nhại.

Tiêu Tiếu Sinh và Hề Hề, cả Duy Âm nghe thấy tiếng tranh cãi đi tới đều sững sờ tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Độc Cô Ngạn ngốc rồi.

Hắn trở nên không biết nói chuyện, không biết nhận người, hoàn toàn không hiểu cách đối nhân xử thế, ngay cả chuyện đơn giản nhất như mặc quần áo cũng không biết. Hơn nữa chỉ có một dáng vẻ “ta không biết các ngươi”, đáng thương như trẻ con bị ngược đãi.

Trải qua một phen đối xử thô bạo của Tiêu Tiếu Sinh, hắn càng trở nên ngây dại, bởi người đầu tiên nhìn thấy là Hề Hề, lại cảm nhận được Hề Hề không sợ cường quyền và toàn tâm toàn ý che chở nên hắn hoàn toàn biến thành cái đuôi đằng sau Hề Hề. Hề Hề đi tới đâu hắn theo tới đó, Hề Hề không ở trước mặt hắn không run rẩy trong góc tường cũng ngồi bệt dưới đất oa oa gào khóc, tất cả hành vi không khác gì trẻ con hai tuổi, buổi tối hận không thể ngủ luôn trong ổ chăn của Hề Hề. Đương nhiên chuyện này triệt để không được chấp hành dưới sự đồng thanh phản đối của Tiêu Tiếu Sinh và Duy Âm, mỗi ngày Hề Hề chỉ dỗ hắn ngủ rồi mới về phòng mình. Còn bạn nhỏ Độc Cô Ngạn hiện nay cũng đương nhiên không dễ dàng hợp tác, vì vậy Tiêu Tiếu Sinh thích chí dùng chút thủ đoạn, trời vừa tối liền cho hắn chút “Hương Trong Mộng”, khiến hắn ngủ thẳng cẳng tới hừng đông.

Độc Cô Ngạn đặc biệt sợ Tiêu Tiếu Sinh, gần như vừa thấy hắn liền nước mắt lưng tròng. Vì vậy trong lúc nóng lòng, Hề Hề nghiêm cấm Tiêu Tiếu Sinh không được tới gần phòng của Độc Cô Ngạn, không được vượt qua khoảng cách mười trượng, chỉ thiếu nước dựng bảng trước cửa phòng: “Cha quái y không được vào!”

Tiêu Tiếu Sinh căm giận đến cực điểm.

“Cha, cha không thấy A Ngạn sợ cha sao? Mau ra ngoài đi!” Hề Hề không chút lưu tình đánh đuổi một vị quái y nào đó đang không cam lòng thập thò ở cửa sổ híp mắt quan sát Độc Cô Ngạn.

“Sợ ta? Ta cũng chưa làm gì hắn! Hơn nữa ai biết tiểu tử này mưu đồ gì! Độc dược kia căn bản không thể nào biến người ta thành kẻ ngốc!” Tiêu Tiếu Sinh lúc đầu không tin, xem mạch vài lần phát hiện khí huyết Độc Cô Ngạn đã thông, ngũ tạng đủ cả, nội tức bình ổn, ngay cả vết quả hạch đào trên lưng cũng mất tăm, toàn thân trên dưới không chỗ nào chọn ra bệnh.

Nay chỉ có hai loại khả năng, một là hắn ngủ ngu người, một là hắn giả ngu! Đương nhiên thân là lão quái y có tiếng anh minh cơ trí trên giang hồ, Tiêu Tiếu Sinh có khuynh hướng thiên về giả thiết sau.

Tiểu tử này dám chơi kế sách với hắn! Cho rằng hắn không nhận ra chút âm mưu này, hừ!

“Tiểu tử thối ngươi cứ giả vờ đi, có giỏi ngươi giả vờ cả đời xem nào!” Tiêu Tiếu Sinh vừa gõ cửa sổ vừa kêu gào.

Độc Cô Ngạn sợ hãi rụt hai vai, mười ngón tay nắm chặt tay áo dài của Hề Hề, thân thể cao lớn miễn cưỡng trốn sau bóng lưng nhỏ gầy.

“Cha, cha ra ngoài đi! A Ngạn biến thành thế này đã đủ đáng thương rồi, cha còn tới dọa huynh ấy nữa!” Hề Hề không nhịn được nữa, đóng cửa sổ lại. Cha thối, không nghĩ cách để A Ngạn khỏe lại, mỗi ngày còn chạy tới đe dọa, thật đáng ghét!

Tiêu Tiếu Sinh chỉ lo tìm sơ hở của Độc Cô Ngạn, đâu ngờ cửa sổ đột nhiên đóng lại, kêu thảm một tiếng, hắn nước mắt lưng tròng nhìn ngón trỏ sưng đỏ, bi phẫn chửi ầm lên: “Tiêu Hề Hề, đồ con gái bất hiếu, lăn ra đây quỳ bàn giặt cho lão tử!”

Mặc hắn tức giận đến giơ chân vẫn không ai thèm để ý. Hề Hề bận rộn an ủi bạn nhỏ Độc Cô Ngạn sợ đến mức trốn vào chăn, đâu rảnh quan tâm cha mình!

Trận này Tiêu Tiếu Sinh thất bại thảm hại, chật vật rút quân, chỉ có thể ai oán chạy tới bên cạnh nương tử tố cáo con gái bất hiếu càng lớn càng đại nghịch bất đạo.

Tiêu Tiếu Sinh len lén dính trên cửa sổ, liếc mắt khinh bỉ nhìn Độc Cô Ngạn ngồi ăn trên giường, không, là được Hề Hề đút cho ăn trên giường. Từ sau khi tỉnh lại, ngoại trừ ngoạc miệng khóc lớn và cười khúc khích ngơ ngác, Độc Cô Ngạn chưa từng nói được một câu hoàn chỉnh, bộ dạng ngu dại ngây ngốc, ngay cả đũa cũng không biết dùng, chỉ biết dùng tay bốc.

Làm cha của vú em tạm thời của bạn nhỏ Độc Cô Ngạn, hắn có nên thấy may mắn không? Ít nhất tiểu tử này còn biết đi.

Tiểu tử này thật con mẹ nó biết đóng kịch. Ngay cả nương tử thân yêu cũng tin hắn bị một chưởng của Thanh Lưu Huy đánh thành kẻ ngốc. Hừ, Tiêu Tiếu Sinh thấy rõ ràng, một chưởng này đánh lên lưng, không phải lên đầu!

Nhưng hiện nay Độc Cô Ngạn thuộc quần thể yếu đuối, con gái hắn một tấc không rời che chở như gà mẹ bảo vệ gà con, nương tử thân yêu lại che chở con gái, hắn ngược lại trở thành phần tử nguy hiểm, tức chết!

Hề Hề đút xong cho Độc Cô Ngạn một bát canh tim (một vị quái y nào đó nói hắn thiếu nội tâm, cần bổ tim!), giống một mẫu thân vô cùng kiên nhẫn lau nước canh dính bên mép hắn. Trước đó nàng còn không biết chăm sóc người khác, mới vài ngày đã tương đối quen thuộc với chức vị bảo mẫu này. Vốn nàng còn chút do dự vì mối tình kiếp với Độc Cô Ngạn, nay hắn biến thành thế này, nàng thương còn không kịp đâu có thời gian quan tâm quá khứ.

“Tới đây, A Ngạn, chúng ta ôn tập bài học hôm qua nhé, tên của muội nói thế nào?” Hề Hề đặt bát sang một bên, chớp mắt trông chờ nhìn Độc Cô Ngạn đang cười khúc khích.

“Kê…” Hàm răng gần như phải đánh nhau một trận với đầu lưỡi vì một chữ đơn giản, Độc Cô Ngạn nhăn mặt nhíu mày. Rất rõ ràng, hắn cũng cảm thấy âm này khác khá xa với âm ngày hôm qua.

“A Ngạn, không phải kê, là Hề…” Hề Hề rất kiên nhẫn hướng dẫn từng chút một.

“Thê…” Tiêu Tiếu Sinh chỉ muốn rắc ít thuốc bột cho tiểu tử này câm luôn đi. Tiểu tử này quá biết diễn trò, còn luôn hành hạ lỗ tai hắn.

“A Ngạn đừng vội, từ từ sẽ được, nào, nói theo muội, Hề…”

“Hi… Hi Hi…” Nhìn chăm chú đường môi xinh đẹp của nàng hé mở, giọng nam trưởng thành học theo thành một âm gần giống, nghe thế nào cũng giống đang cười.

“Tốt lắm, A Ngạn giỏi quá!” Hề Hề khen ngợi xoa đầu Độc Cô Ngạn, mà hắn lại được đằng chân nâng đằng đầu, chỉ chỉ má mình. Hề Hề vươn tới hôn “chụt chụt” hai tiếng, hắn liền cười như được ăn kẹo.

“Tiểu tử ngươi đừng quá đáng!” Quái y Tiêu thị mỗi ngày một lần nổi điên. Thấy chưa, lại nữa rồi.

“Cha, cửa sổ còn hỏng lần nữa mẹ sẽ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.” Hề Hề đã học được cách nâng ra cấp trên để chèn ép phần tử đối nghịch sau mấy ngày chống đối, đương nhiên, lãnh đạo chính là mẹ nàng.

Tiêu Tiếu Sinh vô cùng thất vọng. Động lực để hắn cứu tiểu tử này chính là muốn nhìn tiểu tử này phiền muộn máu chảy đầm đìa, kết quả là người máu chảy đầm đìa chính là hắn!

Sớm biết như vậy dù quả dưa ngốc có gào hét đến chết, liều mạng một tháng không vào phòng nương tử thân yên, hắn cũng không cứu kẻ vong ân bội nghĩa này!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3