Xin lỗi nhé, cút rồi! - Chương 67
Chương 67: Cùng giường.
Sáng sớm, Hề Hề đang vắt vẻo ở cạnh giường, Nhị Nha ngậm một phong thư vào, thấy tình hình nguy hiểm vội vàng nhảy vọt một bước, dùng đầu đẩy tiểu chủ nhân về giữa giường. Toát mồ hôi, tư thế ngủ của tiểu chủ nhân nhà nó hơn chục năm như một ngày, luôn đáng sợ như vậy.
Cô bé còn chưa tỉnh táo nhúc nhích vài cái, thành công xoắn cái chăn thành hình bánh quẩy, bàn tay nhỏ bé khi dụi mắt khi xoa mặt, mông lung cảm thấy đồng bọn nhà mình đang nhiệt tình dùng mũi bắt chuyện với nàng.
“Ưm, Nhị Nha dậy sớm quá.” Nàng mơ màng vươn tay ôm lấy đầu Nhị Nha, vươn tới cọ xát theo thói quen, đột nhiên cảm thấy xúc cảm không thích hợp.
Thứ gì chọc vào người vậy?
“Nhị Nha, lông của em biến thành cứng…” Rồi tiếp tục nhắm mắt sờ sờ thứ cứng cứng kia, thầy bói mù sờ voi một lúc sau, cuối cùng nàng cũng mò được một thứ không thuộc về Nhị Nha.
Là giấy thì phải.
Cố gắng mở mắt ra, ngọ ngoạy ngồi dậy, mờ mịt nhìn chằm chằm vào hư vô một lúc lâu nàng mới chậm rãi dùng hai tay nhéo má kéo trái kéo vải vài cái, lại ưỡn lưng thật dài, cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.
Sau đó nàng ngạc nhiên nhìn trang giấy mỏng trên chăn, cho dù đã gấp lại vẫn thấy những nét chữ tinh tế.
Hề Hề:
Mặc ca ca chỉ có thể bảo vệ muội đến đây.
Bởi vì sau này muội sẽ rất hạnh phúc.
Mặc ca ca cũng sẽ có hạnh phúc của chính mình, vì vậy đừng lo lắng.
Sau này còn gặp lại.
Phỉ Mặc.
“Mặc ca ca đi rồi, Nhị Nha.” Hề Hề đọc từng câu từng chữ, lại sửng sốt hồi lâu cuối cùng bừng tỉnh, quát to một tiếng, ngay cả giày cũng không đi, nhảy xuống giường lập tức chạy ra ngoài, Nhị Nha vội vàng ngậm giày của nàng đuổi theo.
Hô hào chạy đến phòng Độc Cô Ngạn, lại phát hiện sắc mặt hắn ửng hồng, nằm trên giường không chịu dậy, sờ trán mới thấy nguy rồi, rất nóng.
Giờ nàng cũng bất chấp phải tìm Phỉ Mặc, A Ngạn phát sốt!
Hề Hề lại chạy tới phòng cha mẹ như một cơn gió, không kịp phân trần liền kéo cha ra khỏi lòng mẹ, lại dắt Tiêu Tiếu Sinh quần áo xộc xệch, quay về phòng Độc Cô Ngạn nhanh như lốc xoáy.
“Cha, đừng ngủ, đừng ngủ nữa, mặt A Ngạn đỏ như con tôm hôm qua mẹ nấu rồi, cha mau xem đi.” Hề Hề dùng sức lắc cha già quái y dù đứng cũng ngủ bất tỉnh nhân sự của mình.
“Ôi giời, nóng tí không chết được.” Tiêu Tiếu Sinh mắt nhắm mắt mở nhìn cho có lệ một cái, lại ôm cột giường ngủ tiếp.
“Cha thối, nếu cha không xem bệnh cho A Ngạn con sẽ gọi mẹ tới.” Hề Hề đau lòng nhìn gương mặt nóng đỏ của Độc Cô Ngạn, hung dữ hô lên với Tiêu Tiếu Sinh, có điều vẻ mặt hung ác này phối hợp với gương mặt nhỏ nhắn vô hại không hề có chút xíu lực uy hiếp nào.
Cũng may nội dung câu nói có tác dụng triệu hồi. Tiêu Tiếu Sinh tức giận mở mắt trừng nàng một cái, sau đó nắm cằm Độc Cô Ngạn mở miệng hắn ra kiểm tra, dáng dấp này nhìn thế nào cũng không giống xem bệnh, ngược lại giống như đang kiểm tra răng ngựa.
Nhìn qua loa vài lần, Tiêu Tiếu Sinh không nhịn được ném lại vài câu: “Chỉ phong hàn thôi, uống bát canh gừng đổ mồ hôi là được, có cần chuyện bé xé ra to thế không, có đàn ông là quên cha, đồ con gái bất hiếu.” Sau đó hắn ngáp dài, nghênh ngang bỏ đi.
Canh gừng, nàng hẳn là biết nấu. Hề Hề nhìn Độc Cô Ngạn hơi thở nặng nề, mặt đỏ như đít nồi, âm thầm hạ quyết tâm: A Ngạn, huynh phải cố gắng, chờ muội nhé!
Một lúc lâu sau, Độc Cô Ngạn dựa vào lòng Hề Hề, cố gắng nuốt bát thuốc quái dị kia, khó khăn mới thấy đáy, hắn trừng mắt nhìn đống đen xì gì đó, vừa ho vừa khàn giọng hỏi: “Hề Hề, khụ khụ… Đây là cái gì?”
Hề Hề thấy hắn uống hết nhanh như vậy, mừng đến mức hoàn toàn không chú ý tới xưng hô của hắn đã thay đổi, vừa dùng đũa gắp thứ quái dị kia đưa đến miệng hắn vừa rất tốt bụng giải đáp nghi vấn: “Đây là gừng mà! Nào, A Ngạn, ăn cái này đi rồi rất nhanh sẽ khỏi.”
Xin hãy tha thứ cho bé Tiêu Hề Hề khỏe mạnh, từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng uống canh gừng, đương nhiên không biết vị canh gừng, cũng không biết không phải cứ bỏ một đống gừng vào nước đun sôi là thành canh. Huống hồ một đống có vẻ đáng sợ như thế lại bảo hắn ăn hết…
Độc Cô Ngạn lập tức ghét bỏ quay đầu: “Khụ khụ, ta không ăn.”
“A Ngạn, phải nghe lời, nếu không bệnh sẽ không khỏi.” Hề Hề tha thiết khuyên nhủ.
“Không ăn cũng khỏi, khụ khụ.” Nói tóm lại, bảo hắn ăn một đống quái dị như thế, đừng nói là cửa, cửa sổ cũng không có.
“Nhưng mà, A Ngạn, muội đã đun rất lâu đấy…” Hề Hề có chút tiếc nuối nhìn đống gừng đã từ từ lạnh đi trong bát.
“…” Độc Cô Ngạn chậm rãi quay mặt lại, hắn dùng sức trừng mắt với thứ đen đen gì đó trên đũa, ánh mắt hung ác kia giống như Hề Hề đang gắp một thứ hung khí gì đó. Đang lúc Hề hề định bỏ cuộc với đôi đũa trong tay, Độc Cô Ngạn vươn tay nắm lấy đám gừng kia, mắt nhắm chặt, cắn một miếng, quai hàm như đột nhiên rút gân, cuối cùng hắn vẫn kiên cường nhai vài cái mới “ực” một tiếng nuốt vào bụng.
Tổng cộng ba miếng to mới coi như ăn hết.
Nếu trong mắt Hề Hề không tràn ra vẻ thân thiết, hắn gần như cho rằng nàng muốn dùng thứ này báo thù hắn đã giả ngốc. Nếu không trên đời này sao lại có thứ canh gừng đáng sợ như thế…
“A Ngạn, huynh lại ngủ một giấc đi, cha nói đổ mồ hôi sẽ khỏe, huynh chờ một chút nha.” Hề Hề xoay người muốn chạy.
Độc Cô Ngạn nắm lấy tay nàng: “Nàng đi đâu?”
“Muội đi lấy chăn cho huynh, chăn này quá mỏng, nếu huynh không ra mồ hôi được thì sao?” Hề Hề lo lắng nhìn cái chăn hoa hơi mỏng trên người hắn, chăn này là chăn mùa xuân của nàng, nàng còn vài tấm chăn mùa đông ấm áp chưa cống hiến ra.
“Không cần.” Độc Cô Ngạn không chịu buông tay nàng ra. Tuy hắn nóng sốt nhưng giờ đang là mùa hè nóng bức, hắn tin chăn này đã đủ để hắn toát mồ hôi rồi, nhất là hắn còn vừa ăn một miếng gừng lớn như vậy.
“Nhưng mà…” Hề Hề vẫn muốn đi lấy chăn bông hoa áp đáy thúng ra.
“Ta có nàng là đủ rồi.” Độc Cô Ngạn tha thiết nhìn nàng. Ý của hắn là có nàng ở đây với hắn còn tốt hơn uống bất cứ loại thuốc nào.
Nhưng Hề Hề thuần khiết của chúng ta rõ ràng giải thích thành một ý khác. Nàng vui sướng đá giày ra trèo lên giường, chui vào chăn ôm lấy Độc Cô Ngạn như bạch tuộc, cho đến khi nàng hoàn thành một loạt động tác này Độc Cô Ngạn mới tìm lại giọng nói của mình trong khiếp sợ: “Hề Hề, nàng đang…” Ho khan cũng bị dọa chạy.
“Không phải huynh bảo muội làm chăn sao? Yên tâm, muội rất ấm, nhất định huynh sẽ toát mồ hôi!” Hề hề vỗ ngực đảm bảo độ ấm áp của tấm chăn thịt là nàng.
“…” Độc Cô Ngạn thật sự không biết nên nói gì. Hề Hề vỗ đầu hắn như hay làm với Nhị Nha, dịu dàng dỗ dành: “A Ngạn ngoan ngủ đi, ngủ một giấc bệnh sẽ bỏ chạy hết.”
Đầu hắn thật sự choáng váng muốn chết, cho dù bên người quẩn quanh hương thơm thiếu nữ thanh mát, nhưng đây là vòng tay hắn khát vọng đã mấy tháng nay, trong cảm giác ấm áp vây quanh như vậy hắn ngủ thiếp đi rất nhanh.
“Dáng ngủ của A Ngạn thật đẹp mắt.” Hề Hề mê muội nhìn dáng ngủ như trẻ con của chàng trai trong lòng, rất nhanh mí mắt nàng cũng nặng xuống. Ừm, đêm qua sấm quá lớn, bọn họ đều không ngủ yên…
Khi Độc Cô Ngạn tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã gần hoàng hôn, thân là một bệnh nhân, hắn phát hiện mình đang đáng thương dính sát vào góc giường, tỉnh táo nhìn lại, một cô bé ngốc tóc trắng da như tuyết đang chiếm hơn phân nửa cái giường, chăn hoa trong lòng bị hai tay hai chân nàng ôm méo mó.
Tiểu nha đầu này, tư thế ngủ rất xấu. Có lẽ đống gừng đáng sợ kia có chút hiệu quả, ít nhất hắn đã khôi phục một chút sức lực, cơn sốt giảm, chỉ còn hơi choáng đầu.
Vươn ngón tay trỏ nhẹ nhàng vuốt gương mặt tinh xảo của nàng, cảm giác như đang chạm vào tơ lụa khiến hắn không khỏi cúi người, muốn âu yếm. Hắn chậm rãi cúi người, chậm rãi…
“Bịch!” Một tiếng vang dội, Độc Cô Ngạn ngạc nhiên ôm mũi. Cô nàng này, đang ngủ cũng có thể tập kích người!
Hề Hề trở mình một cái, tiếp tục ngủ không biết trời đất gì. Nửa người nàng đong đưa ngoài mép giường, Độc Cô Ngạn bất đắc dĩ mò nàng về, sau đó nằm xuống ôm nàng vào trong lòng, miễn cho nàng trở mình cái nữa là rơi xuống đất.
Rất nhanh Hề Hề đã cảm thấy khó chịu, tay chân khua khoắng muốn tìm tự do, Độc Cô Ngạn sợ làm nàng tỉnh dậy đành buông nàng ra. Nghĩ mình ngủ bên ngoài hẳn có thể ngăn nàng không ngã xuống, mê muội quan sát vẻ mặt ngủ say của nàng, cảm thấy ngon miệng…
“Thịch.” Một tiếng đánh khe khẽ, một cô nàng ngủ xấu tướng lại lăn tới, Độc Cô Ngạn mở to hai mắt, đây đã là lần thứ tư nàng chủ động nhào tới, không đợi hắn vươn hai tay ôm nàng, nàng đã duyên dáng lăn một đường đi mất. Một lát sau tay chân lại vung lên, mở thành hình chữ đại, một cánh tay nhỏ vừa vặn rơi xuống nửa người dưới của người nào đó. Hắn nuốt nước miếng, nhẹ nhàng nhặt tay nàng lên đặt trước ngực, khẽ bảo vệ.
Đừng lộn xộn nữa. Hắn im lặng nói với Hề Hề.
Đương nhiên là nàng không nghe thấy được.
Lại một lát sau, Hề Hề ôm chăn lăn nửa vòng, trực tiếp đập lên tường, còn biến thân thành thằn lằn, ra sức dán lên vách tường. Độc Cô Ngạn không muốn nàng cách xa như vậy, tay vung lên chụp nàng về. Coi như nàng chịu ngoan ngoãn một trận, Độc Cô Ngạn cuối cùng cũng được thả lỏng, đôi mắt dần cay, chậm rãi cũng nhắm hai mắt lại ngủ.
Độc Cô Ngạn bị kích động từ nửa người dưới làm cho tỉnh dậy, hắn cho rằng mình lại nóng lên, đầu tiên là sờ trán, không thấy nóng. Đột nhiên lại cảm thấy nửa dưới có dị trạng.
Tập trung nhìn lại, cô nàng kia đang cuộn thành con tôm dính sát vào thắt lưng hắn, mà mặt của nàng… vừa vặn đối diện với bộ phận mẫn cảm của hắn. Lửa cháy đổ thêm dầu chính là đây, tiểu nha đầu hình như thích cảm giác “trèo cao”, cọ cọ trái cảm thấy xúc cảm không tốt, đổi thành cọ cọ phải. Cọ một hồi vẫn không hài lòng, tay nhỏ lại tập kích…
Độc Cô Ngạn vội vàng chặn tay nàng lại, hít thở một hơi thật sâu, nha đầu này rất biết trêu chọc người.
Tay bị chặn, tiểu nha đầu càng không an phận, trực tiếp dùng đầu dụi dụi, gương mặt nhỏ nhắn còn trực tiếp đối với một nơi nào đó đang rục rịch thổi hơi thở thơm mát.
Hắn dần dần có chút khó kiềm chế, thân thể cũng phát sinh thay đổi rõ ràng.
Cố tình tiểu nha đầu còn chà xát.
Hắn vội vàng giật giật người muốn ngồi dậy ôm nàng tới một bên, không ngờ cái đầu nhỏ kia cố chấp muốn chinh phục ngọn núi nhỏ, càng không ngừng dụi tới dụi lui, hô hấp của hắn ngày càng gấp, toàn thân run run.
Cho đến khi nàng mơ màng kêu một tiếng: “A Ngạn…” Một bàn tay khác chưa bị bắt còn gác lên nơi đang muốn chết kia, thậm chí còn tò mò sờ nắn…
Cuối cùng, tới cực hạn rồi.