Tiên cô bảo kiếm - Chương 27

Chương 27: Đoạt mệnh bà tử

Lang Sơn Nhất Bái lần này thì nhận rõ người dụng lực thổi một luồng hàn khí sau lưng mình, trong lòng phát nộ, một tiếng không nói, ngầm vận đủ chân lực vào hữu chưởng, rồi trở tay phát chiêu Long Vỹ Huy Phong, đánh lùi về phía sau. Thân hình cũng theo đó xoay nhanh nửa vòng, nhưng một chưởng rơi vào khoảng không chẳng có một bóng người nào, điều này càng khiến lão ta sinh nghi.

Chính tại lúc này, bỗng nghe mấy tiếng quát lớn, rồi từ phía cửa sổ bốn bóng người dáng vẻ tức giận chạy nhào vào tới.

Bọn họ chính là Du Long kiếm khách Sử Truyền Đỉnh, Phi Hồng Dực Sĩ Lục Phi Hồng, Bát Quái môn Cam Huyền Thông và Lục Hợp môn Thần Điêu Đầu Hói Mạnh Đạt Nhân.

Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu đã nhận ra có chuyện không ổn, không chờ bọn họ nhào tới nơi, liền hú dài một tiếng vang lớn rồi nhún chân tung người phóng đi như một mũi tên.

Khi ấy bên tai lão mới nghe rõ có tiếng người nói giọng châm chích:

- Sách lão đại đi mạnh khỏe, phiền không tiễn được!

Lại nói lúc này trận đấu giữa Quảng Minh và Kim Giáp Thần Hoắc Vạn Thanh đã ngoài bốn trăm chiêu, cả hai đều trí tâm tận lực, xem ra cứ như hai kẻ say máu không để ý gì đến bên ngoài, cứ quần nhau mà đánh.

Mãi đến khi tiếng hú dài báo hiệu của Lang Sơn Nhất Bái, lão mới kịp nhìn ra tình hình, tay phải xuất thiết bút, tay trái vung ra với bốn ngón còn lại như bốn móc câu, hai chiêu cùng một lần đẩy bật người Kim Giáp Thần về sau. Đoạn một tiếng cũng không nói, tung người lên không trung vượt qua tường thành biến mất ra ngoài.

Kim Giáp thần Hoắc Vạn Thanh tức giận thét lớn:

- Con lừa kia, chạy đi đâu!

Nói rồi định phóng người truy theo, nhưng Trúc Thu Lan đã vội lên tiếng cản:

- Hoắc tổng quản, xin dừng chân!

Hoắc Vạn Thanh khựng chân đứng lại, quay đầu nhìn nhiều hỏi:

- Trúc cô nương có gì cao kiến?

- Trên vách núi có hang động, Tống thiếu trang chủ và Nhạc đại ca đã lên đó, chúng ta cần phải lên theo tiếp ứng mới phải, con lừa trọc kia đã bỏ chạy không cần phải truy theo làm gì nữa.

Lúc này bọn Du Long kiếm khách bốn người chạy đến bên Vô Trụ thiền sư thì cả Lang Sơn Nhất Bái và Quảng Minh đã không biết chạy đi đâu rồi.

Vô Trụ thiền sư ánh mắt vui mừng, tiến lên một bước, tay cầm thiền trượng, tay chắp trước ngực, nói:

- A di đà Phật, bốn vị cuối cùng cũng đã tỉnh lại!

Thần Điêu Đầu Hói lên tiếng:

- Đều nhờ tay cứu trợ của Trúc cô nương. Ái... Chúng ta là mấy tay lão luyện giang hồ, thế mà không ngờ hôm nay nhận một bài học này, đúng là già mà bất cẩn cũng vẫn thua con nít!

Vô Trụ thiền sư hỏi:

- Bốn vị đạo huynh, tình hình thế nào mà lại bị bọn chúng khống chế?

Cam Huyền Thông lên tiếng đáp:

- Lúc đại sư xuất hiện, không phải là bốn chúng tôi phân ra ẩn vào trong các góc tối sao? Nơi bần đạo nấp là một nóc mái nhà đầu Đông, bỗng nhiên khi ấy nghe từ phía sau có tiếng áo lướt gió rất nhẹ. Vừa nghe tiếng gió đã biết người này khinh công rất cao, đến khi bần đạo quay người lại thì chẳng thấy bóng người đâu cả, ngược lại trong mũi ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, thần trí lập tức không còn hay biết gì nữa.

Sử Truyền Đỉnh cũng tiếp lời kể:

- Tại hạ tình hình cũng như vậy, bọn tặc này xem ra không từ bất cứ thủ đoạn nào, chúng dụng loại mê hương mà chỉ có giang hồ bại số mới dùng.

Trúc Thu Lan nghe thế thì giật mình thầm nghĩ:

- Ta đã từng nghe nói qua, trên giang hồ loại mê hương này vừa ngửi thấy mà đã hôn mê thì chỉ có Bách Lý Hương của mẹ ta. Còn những loại mê hương khác, thì chí ít cũng phải mất một thời gian ngắn mới có thể khiến đối phương hôn mê thần trí, huống gì những người này đều là những nhân vật võ lâm cao thủ. Ái, chẳng lẽ bọn chúng dụng đúng là Bách Lý Hương?

Nghĩ đến đó, bất giác chợt nhớ lại vừa rồi có người rơi từ trên mỏm núi xuống không biết chết sống thế nào, nhân vì vừa rồi khi Nhạc Tiểu Tuấn và Tống Văn Tuấn chạy đến xem thương thế người kia thì nàng vì đứng xa nên không trông thấy rõ.

Không nhìn thì thôi, nhìn thì giật mình kinh hãi, rõ ràng là người kia vừa rồi nằm ngay dưới chân vách núi, vậy mà giờ đã không còn thấy đâu nữa.

Trong lòng thấy kì, nàng quay lại kêu lên:

- Đại sư, người vừa rồi rơi từ mỏm núi xuống đâu rồi?

Vô Trụ thiền sư chậm rãi đáp:

- Người kia e không cứu nổi, còn nằm ở đó mà...

Vừa nói lão vừa quay người lại nhìn, nhưng chân vách núi trống không, nào thấy bóng người kia đâu.

Điều nấy khiến lão liên tưởng đến những sự kiện quái lạ vừa xảy ra tới Lang Sơn Nhất Bái như vấp chân bổ nhào và cả miệng đầy cát. Đến cuối cùng Lang Sơn Nhất Bái xuất một chiêu Long Vũ Huy Phong, chỉ uổng công. Tự nhiên Vô Trụ thiền sư hiểu ra vấn đề, tay chắp trước ngực tuyên niệm Phật hiệu nói:

- A di đà Phật, người này nhất định là một cao nhân du hí phong trần, vừa rồi lúc bần tăng đấu nhau với Lang Sơn Nhất Bái đã ngầm ra tay tương trợ.

Nói rồi thiền sư đem mọi chuyện sơ lược kể cho tất cả cùng nghe.

Mọi người ban đầu nghe kể thấy Lang Sơn Nhất Bái không ngờ lại là một cao thủ như vậy thì giật mình chấn động, đến sau nghe hắn hai lần vấp ngã, miệng lại bị nhét đầy cát bụi thì càng thấy chuyện li kì hơn.

Trúc Thu Lan chợt hiểu ra bèn nói:

- Thế thì đúng rồi, cứ theo như đại sư nói thì người này nhất định cũng chính là người vừa rồi ngầm nói chuyện với tôi.

Đoạn nàng cũng đem chuyện kể ra, có người ngầm dùng truyền âm nhập mật chỉ thị cho nàng dùng ám khí để khống chế bốn tên áo đen, cứu bọn Du Long kiếm khách.

Thần Điêu Đầu Hói nói:

- Có điều không biết vị cao nhân này là ai?

Vô Trụ thiền sư nói:

- Bần tăng vừa rồi nghe ra chừng như Nhạc Tiểu Tuấn quen biết người kia.

Trúc Thu Lan nhíu mày kêu kên:

- Nhạc đại ca biết người kia ư? Là ai nhỉ?

Nhắc đến Nhạc Tiểu Tuấn nàng lại nhớ ra rồi “à” lên một tiếng, vội nói:

- Nhạc đại ca cùng Tống thiếu hiệp đã tìm lên đỉnh núi từ lâu, Hoắc tổng quản, chúng ta nhanh đi thôi.

Vô Trụ thiền sư nói:

- Không sai, nhị vị tiểu thí chủ đã đi từ lâu, chúng ta cần nhanh lên tiếp ứng cho họ mới phải.

Hoắc Vạn Thanh cũng nóng lòng khi nghe nhắc đến Tống thiếu trang chủ, bèn phất tay nói lớn:

- Tại hạ xin tiên phong dẫn đường.

Nói rồi lão quay người vòng theo vách núi bên phải mà lên, mọi người lục tục theo sau, Trúc Thu Lan là người đi sau cùng.

Ra khỏi cánh cửa gỗ, nhìn lên đây mọi người không ai có thể nhận ra là bên trái này có một con đường mòn khúc khuỷu có thể lên đến đỉnh núi, gọi là con đường thật ra chỉ là những nấc thang được khoét lõm nông vào vách đá tương đối dựng đứng lên cao, nếu chỉ đứng xa nhìn vào thì không thể nào nhận ra được vì những đường gân đá xanh một màu không có gì khác lạ cả.

Bấy giờ đoàn người lúc tục theo chân nhau bò lên mỏm núi, khi lên cao chừng hai mươi trượng thì đến một vách núi rộng lớn hơn, ở đây có một mỏm đá nhô hẳn ra ngoài miệng hang đen ngòm thấy rõ trước mặt.

Tống Văn Tuấn và Nhạc Tiểu Tuấn hai người đứng cầm trường kiếm, dán chặt người bên vách miệng hang tựa hồ như đang chờ đợi một điều gì.

Hoắc Vạn Thanh là người lên đầu tiên, vừa nhìn thấy họ thì kêu lên:

- Công tử...

Nhưng chưa nói hết câu thì Tống Văn Tuấn quay đầu thất thanh la lớn:

- Hoắc tổng quản cẩn thận...

Trường kiếm theo đó vung lên “soạt, soạt” hai tiếng, hai ngọn thủ tiễn bị chém rơi xuống nền đá, thế nhưng còn tiếp một mũi thứ ba vẫn thoát khỏi đường kiếm của chàng bay vào người Hoắc Vạn Thanh.

Hoắc Vạn Thanh là nhân vật lão luyện giang hồ, khi vừa đặt chân lên đấy, thấy bọn họ hai người đứng nép hai bên cửa thạch động mà không xông vào thì thầm hiểu trong động tất có địch nhân, bởi vậy vừa thấy vệt sáng trắng từ trong miệng hang bay vù tới, lão vung hữu thủ dụng song chỉ kẹp lấy ám khí đó ngay.

Ám khí tuy đã bị hai ngón tay của lão kẹp cứng, nhưng dư lực vẫn còn mạnh khiến hai tay lão chấn động không ít, giờ thì Hoắc Vạn Thanh đã nhìn thấy rõ ám khí chỉ là một chiếc đũa, trong lòng lão thầm chấn động.

- Người này chỉ phóng một chiếc đũa mà kình lực mạnh đến thế này, đủ thấy nội lực của hắn quyết không kém gì ta.

Nghĩ thế nhưng miệng vẫn phát ra tràng cười hào hùng nói lớn:

- Loài chuột bọ nào, sao cứ nấp mãi trong hang dùng ám khí mà hại người, ta trả lại cho ngươi đây!

Nói dứt lời, thuận tay lão phóng chiếc đũa bay vèo trở lại miệng hang, chỉ nghe “coong” một tiếng kèm theo nhiều ánh lửa tóe lên trong màn đêm.

Hoắc Vạn Thanh trong lòng thầm nghĩ:

- Chiếc đũa vừa bay vào miệng hang đã chạm vách đá chặn ngăn, đủ thấy trong động có chỗ rẽ ngang chứ chẳng không. Địa thế như vậy thì lợi cho việc phòng thủ mà bất lợi cho việc tấn công, làm thế nào để xông vào trong hang bây giờ?

Lão ta quả không thẹn là người già dặn kinh nghiệm giang hồ, chỉ bằng vào một chiêu trả miếng đối phương, mà ít nhiều nhận được tình hình trong thạch động.

Lúc này bọn Vô Trụ thiền sư cũng đã kéo nhau lên đến nơi.

Tống Văn Tuấn nghênh đầu chạy đến ôm quyền thi lễ giọng cảm kích nói:

- Thửa mong chư vị tiền bối kéo đến chi viện, tại hạ cảm kích vô cùng.

Vô Trụ thiền sư vội chắp tay trước ngực nói:

- Thiếu trang chủ chớ nên khách khí, đây chỉ là kế hoạch định sẵn của Hoắc tổng quản mà thôi. Bọn bần tăng thật ra chưa rời khỏi Mã Tích sơn, chỉ vòng trên mặt hồ một lúc, đến khi đoàn người của Thiếu trang chủ lên bờ thì bọn bần tăng cũng lên bờ theo.

Thì ra bọn Vô Trụ thiền sư năm người nói là rời Thiên Hoa sơn trang trở về môn phái, chỉ là một kế để tránh tai mắt của đối phương mà thôi, kì thực bọn họ hành động đều có sự sắp đặt sẵn của Hoắc Vạn Thanh rồi.

Thần Điêu Đầu Hói hỏi:

- Thiếu trang chủ có biết bên trong động là kẻ nào không?

Tống Văn Tuấn mặt đỏ ửng lên đáp:

- Nói ra thật hổ thẹn, tại hạ và Nhạc huynh lên đây phát hiện ra hang động này, nhưng bị người bên trong phòng thủ dụng thủ tiễn bắn ra, khiến chúng tôi không sao vào được. Đến bây giờ cũng chưa thấy một tên tặc nhân nào bên trong xuất đầu lộ diện, nên căn bản không biết chúng là ai?

Hoắc Vạn Thanh trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Xem ra chính là mụ đàn bà họ Thôi và con nha đầu Xuân Mai chứ chẳng sai!

Thần Điêu Đầu Hói ngạc nhiên hỏi:

- Người đàn bà họ Thôi là ai?

Hoắc Vạn Thanh bèn kể chuyện mình lập kế vạch mặt Thôi bà bà và Xuân Mai tiềm phục trong trang viện thế nào cho mọi người nghe.

Cam Huyền Thông xen vào nói:

- Nói thế thì có thể Minh chủ bị chúng bắt giữ trong này?

Hoắc Vạn Thanh gật đầu đồng tình:

- Lão hủ cũng nghi như vậy, bọn chúng bắt cóc lão Trang chủ quyết chưa thể đưa đi xa, cho nên lão hủ mới nhờ chư vị giúp sức truy tầm lão Trang chủ.

Lục Phi Hồng nói:

- Lang Sơn Nhất Bái và Cửu Chỉ La Hán đều đã bỏ chạy, chỉ còn lại mụ già và con nha đầu này cố thủ trong động thì có gì đáng nói, tại hạ không tin bọn chúng có thể nhịn đói được một tuần đâu!

Vô Trụ thiền sư nghe ý này liền nói:

- Sử đạo huynh nói có lí, thế nhưng địch ám ta minh, ta chưa đến gần một bước chúng đã nhìn thấy rõ, mà chúng ta thì không thấy được bọn chúng bên trong, đây là bất lợi đầu tiên. Động khẩu không lớn, bên trong có thể còn nhiều lối ngang dọc khác, binh khí khó xoay trở sử dụng, đây là bất lợi thứ hai, chỉ hai điểm bất lợi này thôi cũng đủ thấy muốn tấn công vào quyết không đơn giản tí nào!

Sử Truyền Đỉnh nói tiếp:

- Nói thế theo ý đại sư thì chúng ta xông vào bằng cách nào mới được?

Vô Trụ thiền sư cười đáp:

- Cho nên trước hết chúng ta cần phải khắc phục hai điểm bất lợi này.

Trong khi mọi người bàn luận thì Tống Văn Tuấn quay sang Hoắc Vạn Thanh hỏi:

- Hoắc tổng quản bị trúng độc nay đã hoàn toàn giải hết rồi sao?

Hoắc Vạn Thanh cười nói:

- Hội bẩm Thiếu trang chủ, may mà lão hủ có mang theo trong người Đường môn Bát đảo giải độc Vô ưu đan, nếu không thì đêm nay làm sao có thể giải độc nhanh chóng được thế này?

Bấy giờ mọi người mới hiểu ra vì sao vừa rồi ở dưới chân vách núi, Hoắc Vạn Thanh trúng độc mà lại có thể tự giải cứu cho mình được.

Vô Trụ thiền sư nói:

- Bần đạo tuy không nghĩ ra kế gì hay, thế nhưng hiện tại muốn tiến vào một lần thử xem sao?

Sử Truyền Đỉnh cũng hăng hái nói ngay:

- Tại hạ nguyện theo chân đại sư.

Tống Văn Tuấn vội nói:

- Đã thế tại hạ cũng xin theo chân đại sư.

Nhạc Tiểu Tuấn nảy giờ đứng nghe, khi ấy tiến lên một bước, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Vô Trụ thiền sư đã nói:

- Đủ rồi, đủ rồi, lần này chỉ là dò thám thử mà thôi, bần tăng cũng không dám đoan chắc thành công, cho nên đi nhiều không lợi, chỉ cần ba chúng ta là đủ.

Hoắc Vạn Thanh thầm hiểu Vô Trụ thiền sư là cao thủ Thiếu Lâm, công lực thâm hậu trí tuệ hơn người, lão xuất đầu trận xông vào, cho dù không chắc thắng lợi nhưng chí ít thì cũng an toàn thoái lui.

Khi ấy bèn bước lên một bước chắp tay thi lễ nói:

- Để cứu lão Trang chủ, lão hủ có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ, khi nào lại để đại sư mạo hiểm thế này...

Vô Trụ thiền sư cười điềm nhiên nói:

- Hoắc tổng quản là người sắp đặt kế hoạch ứng phó toàn cục, huống gì chuyện cứu Minh chủ là trách nhiệm chung của toàn Bát đại môn phái chúng ta, bần tăng được xung phong trận đầu chính là điều vinh hạnh lớn cho bần tăng, Hoắc tổng quản không nên khách khí như vậy.

Hoắc Vạn Thanh vội thi lễ lần nữa, nói:

- Đại sư ngôn trọng, lão hủ thật không dám nhận.

Vô Trụ thiền sư tay chống thiền trượng quay đầu nói:

- Sử đạo huynh, Thiếu trang chủ, xin theo sau bần tăng. Khi vào đến động cần phải giữ cự li an toàn, quyết không được sơ hốt xông loạn vào.

Lời này như một mệnh lệnh, Sử Truyền Đỉnh và Tống Văn Tuấn đồng thanh đáp:

- Tại hạ ghi nhớ!

Trúc Thu Lan bỗng tiến lên hai bước, lấy từ trong áo ra chiếc hỏa động đưa đến trước mặt Vô Trụ thiền sư nói:

- Đại sư xin mang theo nó, trong động rất tối, phải cần đến nó.

Vô Trụ thiền sư là người lịch lãm giang hồ, nhưng lão chưa từng thấy qua chiếc hỏa động tinh chế kĩ xảo, là vật mà kẻ dạ hành thường mang theo bên người khi hành sự, kinh ngạc hỏi:

- Nữ thí chủ, đây là vật gì?

- Nó là cái thiên lí hỏa động, khi dùng chỉ cần ấn vào nút điều khiển bên hông thì nó sẽ phát ra ánh sáng, có thể chiếu tỏa trong vòng hai trượng.

Vô Trụ thiền sư chắp tay nói:

- Đa tạ nữ thí chủ!

Nói rồi đón lấy chiếc thiên lí hỏa động cất vào trong áo.

Hoắc Vạn Thanh nhớ ra chuyện gì, cũng lấy từ trong áo ra một chiếc kính cổ dúi vào tay Tống Văn Tuấn nói:

- Đây là chiếc Từ thiết hộ hung kính có thể phòng ngự ám khí, công tử mang theo trong người đề phong bất trắc.

Tống Văn Tuấn nghe giọng lão nói rất trịnh trọng, đành cầm lấy chiếc kính cất vào áo.

Vô Trụ thiền sư quay người huơ ngọn thiền trượng rồi dẫn đầu bước đi.

Sử Truyền Đỉnh và Tống Văn Tuấn hai người phân ra tả hữu, giữ cự li chừng bảy tám bộ, thần trí tập trung đề phòng, bước theo chân sư.

Quái lạ, lần này bên trong động không chút động tĩnh, mặc cho bọn họ tiến vào.

Vô Trụ thiền sư khi đặt chân đến cửa động, đôi mắt sáng ngời quét nhanh hai bên, tai ngưng tụ thính giác nghe ngóng, lúc này chỉ một làn gió thoáng nhẹ cũng không qua nổi tai mắt của lão.

Đến lúc này thì Vô Trụ thiền sư đã có thể nhìn thấy toàn cảnh trong thạch động, bên trong không lớn lắm nhưng cũng phải được một trượng vuông, hai bên tả hữu có phần tối hơn, nhưng với người có công lực thâm hậu như thiền sư đương nhiên nhãn lực khác thường, chỉ nhìn qua cũng không có vẻ gì là có người đang mai ẩn.

Vô Trụ thiền sư trong lòng thầm kêu lên.

- Bọn chúng không ra tay kháng cự ngay tại cửa động, chẳng lẽ chúng định dụ ta vào sâu bên trong?

Nói thì lâu, nhưng thực chất cái ngừng chân của Vô Trụ thiền sư diễn ra trong nháy mắt, rồi từng bước thận trọng tiến vào. Cho nên người đứng bên ngoài nhìn không nhận ra điều gì khác thường đáng ngại.

Vào đến trong động thì bước chân của thiền sư đột nhiên nhanh lên, chỉ mấy cái nhảy thì cả người đã đỉnh lập ngay giữa thạch động.

Sử Truyền Đỉnh và Tống Văn Tuấn từ phía sau cũng nhanh nhẹn lách vào bên trong, phân ra hai cánh tả hữu án ngữ hai bên cửa hang, hợp với Vô Trụ thiền sư tạo thành thế chân vạc ỷ giốc cho nhau.

Đến lúc này thì bọn họ đã phát hiện ra động đạo quả nhiên rẽ về bên phải, chạy sâu vào trong.

Vô Trụ thiền sư ngưng thần tụ khí, lớn giọng nói:

- Vị thí chủ ẩn nấp trong động nghe đây, Lang Sơn Nhất Bái Sách Nghị Phu và Cửu Chỉ La Hán Quảng Minh đã bỏ chạy, chỉ còn lại các người cố thủ ở đây, thử hỏi các vị giữ được bao lâu? Bần tăng khuyên các vị thí chủ nên nhanh chóng ra đây, chỉ cần để lại Minh chủ mà các vị đã bắt cóc, bần tăng có thể đảm bảo cho các vị an toàn rời khỏi nơi đây ngay.

Động đạo bên phải tối ngòm ngòm, nhưng tuyệt nhiên không có chút động tĩnh.

Vô Trụ thiền sư chờ một lúc không thấy có người đáp lại bèn lớn tiếng nói tiếp:

- Các vị thí chủ đã không xuất hiện, cũng không đáp lời bần tăng, xem ra muốn đối đầu cùng với bần tăng. Nhưng nên biết rằng chư vị thí chủ ngoan cố đến cùng thì cũng chẳng ích gì!

Trong động chỉ có tiếng dội lại lời của Vô Trụ thiền sư, tuyệt không có tiếng người đáp lại.

Vô Trụ thiền sư từ từ đi bộ về phía động đạo bên phải.

Sử Truyền Đỉnh và Tống Văn Tuấn cũng liền di bộ bước theo, nhanh chóng chiếm lĩnh các vị trí trọng yếu bên cửa vào động đạo.

Đúng tại lúc này “vù” một tiếng, một cổ chưởng phong rất mạnh từ bên trong động đạo đẩy ra nhằm hướng vách động bên trái. Đây chính là hướng Sử Truyền Đỉnh đang di động tới, tai nghe tiếng chưởng phong, biết có biến động, không dám trực tiếp nghênh đón.

Sử Truyền Đỉnh liền đề khí nhảy về sau mấy xích.

“Bình” một tiếng, chưởng phong đánh đội vào vách đá vang lớn một tiếng, chấn động mạnh khiến đất đá trên vách núi vụn bay xuống rơi lả tả.

Từ một chưởng này của đối phương, Sử Truyền Đỉnh đã nhận ra phương vị của đối phương thì khi nào chịu bỏ lỡ cơ hội, miệng thét lớn:

- Tiện nhân hay thật, ngươi dám xuất thủ ngầm tập kích Sử mỗ.

Rồi không đợi đối phương kịp phát chưởng thứ hai, thân hình bổ tới kiếm trước người sau, nhằm đúng nơi vừa phát ra chưởng lực trong động đạo bên trái chém xả một đường.

Vô Trụ thiền sư không ngờ Sử Truyền Đỉnh xông lên phát chiêu cực kì nguy hiểm, vội la lên:

- Sử đạo huynh thận trọng!

Đúng khi cả người lẫn kiếm của Sử Truyền Đỉnh bổ vào động đạo, thì từ bên trong một giọng người trầm trầm quát lớn:

- Lui ra!

“Vù” một tiếng, lại một cổ chưởng phong phát ra nhằm đúng người Sử Truyền Đỉnh.

Vô Trụ thiền sư trong tiếng quát thì người cũng đã sấn đến, vì tai mắt tinh thông, nghe tiếng kình biết đã có chuyện không ổn, nên định trợ giúp cho Sử Truyền Đỉnh.

Quả đúng như phán đoán của Vô Trụ thiền sư, tiếng kình phong vừa rồi không phải là chưởng lực mà là một binh khí rất nặng.

Thân hình Sử Truyền Đỉnh đang lơ lửng trên không, với thanh kiếm chỉ dài chừng ba xích, há có thể đương lại nổi thế công cực mạnh này?

Mọi chuyện phân tích ra thì dài, nhưng lúc ấy tựa hồ như xảy ra đồng thời một lúc trong cái nháy mắt mà thôi.

Vô Trụ thiền sư nhào tới, tay vung ngọn thiền trượng, miệng thét lớn:

- Sử đạo huynh lui nhanh!

Keng!

Coong!

Hai tiếng binh khí chạm nhau khô khan vang lên gần như cùng lúc, kèm theo những đóa hỏa quang lóe sáng.

Tiếng đầu là thanh trường kiếm trong tay Sử Truyền Đỉnh bị binh khí kia đánh bật ra, khiến hổ khẩu của lão tê dại, thanh kiếm tựa hồ như không nắm vững, cả người cũng bị chấn động mạnh thoái lui mấy bước dài.

Tiếng thứ hai chính là ngọn thiền trượng trong tay Vô Trụ thiền sư chống đỡ lại binh khí kia, đến bản thân thiền sư có sự chủ động chuẩn bị mà hai tay cũng bị chấn động mạnh, giật thót mình, cả kinh vội thoái lui hai bước.

Nhân vì Vô Trụ thiền sư đã kịp nhận ra binh khí của đối phương cũng là một thanh thiết trượng, đồng thời cũng nhận ra được nội lực đối phương vô cùng thâm hậu quyết không kém gì mình.

Trong hang khá rộng, nhưng động đạo thì hẹp, sử dụng thiền trượng tự nhiên rất vướng víu khó khăn, nên chuyện xông vào là điều không dễ tí nào.

Vừa lúc Vô Trụ thiền sư thoái lui thì sau lưng nghe huỵch một tiếng, chừng như có người nào ngã trên đất.

Nghe tiếng người ngã khiến Vô Trụ thiền sư ngớ người, vì rằng Sử Truyền Đỉnh là nhân vật nhất nhì trong Bát đại môn phái, vừa rồi dùng trường kiếm tuy kháng cự không nổi với thế trượng cực mạnh của đối phương, nhưng cũng không đến nỗi phải ngã khuỵu trên đất.

Nghĩ thế liền nhảy người lui về sau quay đầu hỏi:

- Sử đạo huynh bị làm sao rồi?

Chẳng ngờ, thân hình vừa quay đi, thì từ phía sau vù vù liền hai tiếng, rõ ràng có ám khí nhằm lưng lão bắn ra.

Vô Trụ thiền sư tức giận thét lớn:

- Thí chủ thủ đoạn thật tàn độc!

Tả thủ phất tay áo phất trửu lực về sau chống đỡ.

Lại nói, Tống Văn Tuấn vì nép người vào vách đá cánh phải, cùng hướng với động đạo, cho nên không tiện xuất thủ. Lúc này nhìn thấy Sử Truyền Đỉnh ngã lăn trên đất thì vội tung người chạy tới xem xét.

Chỉ thấy Sử Truyền Đỉnh nằm ngửa trên đất không chút nhúc nhích, tựa hồ như bất tỉnh nhân sự bèn ngước đầu nói:

- Đại sư, Sử đại hiệp đã hôn mê rồi!

Vô Trụ thiền sư vừa phá xong hai ngọn ám khí, bèn nói nhanh:

- Thiếu trang chủ, nhanh bế Sử đạo huynh ra ngoài.

Tống Văn Tuấn không nói lời nào, liền thâu kiếm vào vỏ rồi hai tay bế người Sử Truyền Đỉnh lên chạy trở ra khỏi động.

Vô Trụ thiền sư cũng liền cầm thiền trượng yểm hộ phía sau, từ từ rút ra ngoài động.

Bọn Hoắc Vạn Thanh đứng bên ngoài ngưng mục chờ đợi, khi thấy Tống Văn Tuấn bế Sử Truyền Đỉnh chạy vọt ra thì vội vàng hỏi:

- Thiếu trang chủ, Sử đại hiệp ra sao...

Tống Văn Tuấn thở hổn hển nói ngay:

- Sử đại hiệp hôn mê bất tỉnh, có lẽ trúng ám khí của đối phương!

Vừa nói vừa cẩn thận đặt Sử Truyền Đỉnh nằm trên mặt đất.

Vô Trụ thiền sư cũng đã ra đến nơi, thấp giọng tuyên Phật hiệu nói:

- Ái tai! Ái tai! Sử đạo huynh vừa rồi trong động nóng vội xông vào, có lẽ đã trúng ám khí của địch nhân.

Thần Điêu Đầu Hói nói:

- Để tại hạ xem sao!

Nói rồi ngồi xuống chăm chú quan sát người Sử Truyền Đỉnh một hồi, bỗng nhiên hai tay mở ngực áo họ Sử ra, bước miệng kêu lên:

- Ám khí cực hiểm, suýt nữa thì đã trúng vào tâm tạng!

Vô Trụ thiền sư nói:

- Mạnh đạo huynh có nhận ra bọn chúng dùng loại ám khí gì không?

Thần Điêu Đầu Hói đưa tay chỉ vào một sợi châm nhỏ li ti trên ngực Sử Truyền Đỉnh nói:

- Ám khí cực nhỏ, phải đến bảy tám nơi bị trúng, tựa hồ như loại ám khí Mai Hoa châm!

Tống Văn Tuấn quan tâm hỏi:

- Mạnh tiền bối, Sử đại hiệp có thể cứu được chứ?

Thần Điêu Đầu Hói trầm ngâm chốc lát đáp:

- Thông thường những loại ám khí cực nhỏ thì ảnh hưởng không lớn, chỉ cần không trúng vào các ác huyệt thì không đến nỗi nguy hiểm lắm, thế nhưng để rút được nó ra thì là chuyện khó đây!

Tống Văn Tuấn nói:

- Làm thế nào để rút được những chiếc ám khí nhỏ này ra?

Thần Điêu Đầu Hói thoáng chút ngẫm nghĩ rồi nói:

- Ám khí cực nhỏ thường đặc chế từ thép luyện, dùng đá nam châm thì có thể hút nó ra được.

Tống Văn Tuấn mắt rạng lên quay đầu nhìn Hoặc Vạn Thanh hỏi:

- Hoắc tổng quản, chiếc Từ thiết hộ hung kính của ngươi có thể dùng được chứ?

Hoặc Vạn Thanh lắc đầu nói:

- Chiếc hộ hung kính này chỉ có thể đề phòng ám khí, dùng để hút ám khí từ trong người ra chỉ e không đủ lực...

Thần Điêu Đầu Hói nói ngay:

- Trước mặt chúng ta chưa tìm ra được đá nam châm, hay cứ dùng chiếc kính này thử xem!

Trúc Thu Lan bỗng chen vào nói:

- Đá nam châm, tôi có!

Vừa nói nàng vừa lấy trong áo ra một viên đá từ lớn bằng nắm tay, thấy vậy Thần Điêu Đầu Hói cười nói:

- Lão hủ quên khuấy Trúc cô nương là truyền nhân của Mai Hoa bà bà, lệnh đường năm xưa thành danh giang hồ với ngón nghề dùng ám khí, trong người cô nương hẳn phải có nhiều thứ đồ chơi này. Hì hì...

Nói rồi đón lấy cục đá từ, lại gọi Cam Huyền Thông:

- Cam đạo huynh, lại đây, lại đây, quý môn phái sở trường Nội thái cực công hấp vật lực mà!

Cam Huyền Thông cười đáp:

- Hiện tại là lúc này mà Mạnh huynh còn đùa, ai lại không biết Lục Hợp môn chuyên cách không hấp vật, huống hồ bây giờ đã có viên đá từ của Trúc cô nương trong tay, sao còn làm khó huynh đệ chứ!

Thần Điêu Đầu Hói nói:

- Hảo, hảo, thế nhưng đạo huynh chớ đứng xa, nếu huynh đệ không hút ra được, thì đạo huynh phải ra tay nhé!

Miệng nói tay cầm chặt viên đá từ, vận chân khí vào đó rồi đặt viên đá lên những chỗ trúng thương trên ngực Sử Truyền Đỉnh.

Cứ như vậy qua chừng thời gian một tuần trà, lão bỗng thở hắt ra một hồi, rồi giơ mạnh viên đá từ lên.

Tiếp liền nghe Sử Truyền Đỉnh rên hừ một tiếng, đột nhiên mở bừng mắt ra.

Thần Điêu Đầu Hói mới đứng lên thở phào nhẹ nhõm nói:

- Tốt rồi, Trúc cô nương, trong người cô nương nhất định còn mang theo biệt dược Chỉ Huyết Sinh Cơ của lệnh đường, làm phiền lấy ra cho Sử huynh một ít.

Trúc Thu Lan đáp một tiếng, rồi lấy từ trong người ra một bình sành nhỏ xíu rồi cùng Nhạc Tiểu Tuấn ngồi xuống dùng thuốc bôi lên các vết thương trên người Sử Truyền Đỉnh.

Thần Điêu Đầu Hói đưa mặt dưới viên đá từ lên tận mắt xem, chỉ thấy dính trên viên đá nam châm mười mấy ngọn kim nhỏ li ti, đầu kim đều dính ít máu đen, quay đầu nhìn Phi Hồng Dực Sĩ nói:

- Hiểm thật, Lục đạo huynh xem vật gì đây?

Phi Hồng Dực Sĩ nhìn thấy những chiếc kim không khỏi giật mình la lên:

- Ái, Thanh Thiết Đoạt Hồn châm!

- Không sai tí nào!

Thần Điêu Đầu Hói gật gù nói tiếp:

- Hoắc tổng quản có biết Thôi bà bà tiềm nhập trong quý trang là ai không?

Hoắc Vạn Thanh nghe hỏi thì giật thót mình nói:

- Lẽ nào lại là nhân vật danh trấn võ lâm năm xưa. Vu lão lão, ngoại hiệu Đoạt Mệnh Bà Tử ở vùng Thiểm Bắc?

Mấy tiếng này làm rúng động toàn trường, Thần Điêu Đầu Hói gật đầu nói:

- Không phải bà ta thì còn ai vào đây?

Hoắc Vạn Thanh gật gù, trầm ngâm một lúc lại nói:

- Nha đầu Xuân Mai xem ra thân phận còn hơn cả Vu lão lão, không biết lai lịch của ả thế nào?

Vô Trụ thiền sư thấp giọng nói:

- Ái, từ Minh chủ cho đến Bát đại môn phái đều bị trúng kế của chúng, vậy mà lai lịch đối phương thế nào chúng ta cũng không một ai hay biết, xem ra uy danh Bát đại môn phái chúng ta sụp đổ trên giang hồ từ nay!

Cam Huyền Thông nghe mấy câu này thì hào khí sôi lên, phất tay nói:

- Đại sư, đi! Bần đạo không tin Vu lão lão lại có bản lĩnh kinh thiên động địa!

Tống Văn Tuấn trẻ tuổi khí thịnh, nói ngay:

- Tại hạ xin mở đường!

Nói liền vung kiếm lấy tinh thần sải chân đi về hướng cửa động ngay.

Vô Trụ thiền sư thấy Tống Văn Tuấn đi trước mở đường sợ xảy ra sơ suất, vội gọi ngăn lại:

- Thiếu trang chủ chờ một lát!

Nói rồi quay đầu nhìn Hoắc Vạn Thanh tiếp:

- Hoắc tổng quản, Mạnh đạo huynh, Lục đạo huynh, chư vị giữ ở đây, chúng ta không nên để mất đường rút lui.

Trong lúc lão nói, thì Cam Huyền Thông đã theo chân Tống Văn Tuấn vào trong thạch động.

Vô Trụ thiền sư thấy vậy không dám chậm trễ, huơ ngọn thiền trượng phóng theo.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3