Duy Ngã Độc Tôn - Chương 287 - 288
CHƯƠNG 287:
XÀ NỮ KIÊU NGẠO!
Một đám con cháu
trẻ tuổi của Tần gia, vẻ mặt đều phẫn nộ. Tần Lập thì lại cười nói:
- Chí Tôn chết vẫn
quá ít, nếu chết thêm vài cái thì các ngươi cũng sẽ không còn giọng điệu như
vậy nữa!
Thôi gia Đại tiểu
thư vẫn đang khóc thút thít bên kia bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt oán độc nhìn Tần
Lập, thốt lên:
- Chết nhiều nữa
cũng mạnh hơn Tần gia các ngươi. Các ngươi một cái cũng không có đó!
Lời này vừa ra ngay
cả rất nhiều người xem vây quanh vẻ mặt đều lộ ra thần sắc cổ quái, không kìm
nổi nhìn vị Thôi gia Đại tiểu thư vẻ mặt khuất nhục này. Thầm nghĩ:
- Con nhóc này
không ngờ lại là kẻ ngu ngốc, không ngờ có thể nói ra loại lời nói này. Đây
không phải là nguyền rủa võ giả Chí Tôn nhà mình chết nhiều hơn sao?
Quả nhiên đám người
Tần gia cười ngặt nghẽo, một người trẻ tuổi nói:
- Không có việc gì,
quá vài ngày Chí Tôn Thôi gia nhà ngươi đều chết sạch. Ha ha ha ha!
Rất nhiều người bao
gồm cả Thiên Cơ Môn và Lâm gia đều không kìm nổi phát tiếng cười sảng khoái.
Những hành vi Thôi
gia đã làm trên Huyền Đảo kỳ thật đã khiến rất nhiều nhà bất mãn. Bảy đại siêu
cấp thế lực đều có nội tình thâm hậu, gia tộc thâm căn cố đế. Bên trong nhà nào
lại không có một, hai siêu cấp cường giả tọa trấn?
Cho nên nếu nói
loại đại quy mô chém giết gần như là chuyện không thể xảy ra. Giết địch một
ngàn tổn hại tám trăm, tự dưng tiện nghi cho người khác, loại chuyện này phàm
là người có đầu óc đều sẽ không đi làm.
Cho nên lời nói hôm
nay của Thôi Lãnh mới tạo thành phản ứng lớn như vậy. Phải biết rằng, cho dù
một gia tộc cỡ trung như Tần gia cũng đồng dạng mấy ngàn dòng chính, hơn nữa
dòng phụ cùng hạ nhân, tổng cộng không dưới mười mấy vạn người. Loại gia tộc
khổng lồ này làm sao lại không có bất kỳ một út lực trả đòn nào?
Nói Chí Tôn vô cùng
mạnh mẽ, đúng. Võ giả đạt tới cảnh giới Chí Tôn đích thật là cực kỳ cường đại,
mười mấy võ giả cảnh giới Dung Thiên cũng không phải là đối thủ. Nhưng cho dù
có cường đại đến đâu cũng có lúc nguyên lực hao hết. Nếu dám dùng chiến thuật
biển người, người hầu đều dùng hết thì Chí Tôn nhiều thế nào cũng không dám
tiêu hao, luôn xuất hiện thương vong!
Đây cũng là vì sao
cừu hận giữa các tộc các phái gần như đều là quy mô nhỏ, chỉ tìm đầu sỏ gây
nên. Mà cái loại cả tộc đấu đá báo thù quả thực là rất ít.
Sau khi Tần Lập nói
xong, bỗng nhiên truyền âm cho Tần Lĩnh Sơn nói:
- Lão tổ tông, Thôi
gia sợ là có sẽ có động tác lớn, nhanh chóng cho người truyền tin trở về. Nói
cho người gia tộc để ý, ngàn vạn lần đừng để bị người Thôi gia tập kích vào lúc
này!
Tần Lĩnh Sơn khẽ
gật đầu thầm chấp nhận. Là một lão nhân sống rất nhiều năm, lão tự nhiên hiểu
được loại người có thân phận như Thôi Lãnh đã không cần dùng lời nói láo để đe
dọa người khác. Đã nói ra, tự nhiên là phải làm!
Chỉ là không biết
hiện tại còn kịp không. Dù sao hắn dám nói ra trong trường hợp này liền chứng
minh hắn đã có nắm chắc rất lớn!
Tần Lập cũng nghĩ
tới mức đó, thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Ta rời đi một
chút, rất mau sẽ trở lại.
Nói xong lắc mình
đi đến nơi dừng chân của Tần gia.
Không ít người thấy
động tác của Tần Lập, cũng không để trong lòng. Bởi vì Hoàng Kim Cung tuy đã
phủ xuống nhưng giải đấu Chí Tôn còn phải mấy canh giờ sau mới bắt đầu.
Sau khi Tần Lập trở
lại nơi dừng chân, liền triển khai thần thức liên hệ với Kim Điêu. Bởi vì Kim
Điêu đã nhận chủ, giờ phút này đang yên lặng chú ý động tĩnh của Hoàng Kim Cung
cho nên rất dễ dàng liên hệ được. Tần Lập dặn bảo vài câu lại ngồi lại điều tức
một hồi, xoay người ra ngoài.
Những người ở đây
không thể nhìn xuyên thấu lên trời, một Kim Điêu, hai con cự ưng màu đen nhanh
như tia chớp bay về hướng thành Phong Sa.
Điều tức một hồi,
Tần Lập vừa muốn rời khỏi, đi đến Hoàng Kim Cung đột nhiên trong lòng bỗng có
dấu hiệu nguy hiểm, quay đầu lại nhìn thì thấy hắc y xà nữ đang đứng lẳng lặng
trong góc lều trại của mình. Cho dù là Tần Lập to gan lớn mật, giờ phút này
cũng bị dọa đầy đầu mồ hôi lạnh, cả giận nói:
- Làm sao ngươi lại
ở trong này?
- Vì sao ta không
thể ở trong này?
Hắc y xà nữ bĩu môi,
đôi mắt quyến rũ trợn trắng lên:
- Người ta đã đến
đây nửa ngày ngươi mới phát hiện ra. Hừ! Nếu ra tay đối với ngươi, ngươi đã sớm
thành người chết! Tuy nhiên, nhân loại các ngươi thật có ý tứ, vì sao trước khi
chiến đấu còn muốn khiêu khích một hồi? Trực tiếp xông lên giết là xong!
Nói xong, đầu lưỡi
khiêu gợi liếm bờ môi một vòng.
Sau đó nũng nịu
cười nói:
- Có muốn ta giúp
ngươi giải quyết đám người chán ghét kia không?
- Ặc... Vẫn là thôi đi!
Nói thật Tần Lập đối với đề nghị của xà nữ rất động tâm. Nhưng hắn lại biết
hiện tại Tần gia trong mắt mọi người căn bản là một gia tộc rất yếu, hoàn toàn
không có thực lực uy hiếp đến sự tồn tại của Thôi gia. Một khi đột nhiên xuất
hiện một kẻ cường đại biến thái như xà nữ, không nói nhà khác, Thiên Cơ Môn cùng
Lâm gia đầu tiên sẽ sinh ra ngờ vực.
Đừng tưởng rằng người khác đều là đứa ngốc, xà nữ cường đại như vậy, lại
còn xuất hiện ở trên đỉnh Huyền Vũ này, lại liên tưởng đến mình trèo lên vách
đá Huyền Vũ mà không chết... Nhất định sẽ có người nghĩ đến càng nhiều, đến lúc
đó Tần gia mới thật sự trở thành mục tiêu của mọi người.
- Tuy nhiên, vẫn là phải cảm ơn ngươi. Chẳng lẽ ngươi nghĩ thông? Muốn đi
theo ta?
Tần Lập có chút nghi hoặc nhìn hắc y nữ tử mặt ngoài lẳng lơ kỳ thật thì
lại rất cao ngạo.
- Hừ! Ngươi nằm mơ! Ta chỉ cảm giác thấy có người vận dụng lực lượng Hoàng
Kim Cung, xuống dưới xem xét một phen. Sau đó lại thấy mấy con chim nhỏ kia đều
bay ra ngoài, có phải là ngươi yêu cầu hay không?
Đôi mắt xà nữ nhìn chằm chằm mắt Tần Lập, cái loại lẳng lơ bề ngoài này
hoàn toàn không thể che giấu được vẻ lạnh như băng trong lòng nàng. Quả nhiên
là động vật máu lạnh!
Tần Lập cảm thán một câu trong lòng, sau đó rất chân thật gật đầu, điều này
chẳng có gì là không thể thừa nhận:
- Đúng vậy. Có người sẽ gây bất lợi cho Tần gia ta, cho nên ta để cho bọn
họ đi giúp ta trông nom một chút!
- Hừ! ngốc kia thật đúng là thích nghe lời ngươi!
Hắc y xà nữ bĩu môi, sau đó hướng về Tần Lập nũng nịu cười nói:
- Ta sẽ không giống mấy con chim ngốc kia, cam tâm tình nguyện đi theo
ngươi đâu!
Tần Lập khẽ nở nụ cười, sau đó nói:
- Ngươi đã tới Thiên Tôn đỉnh thời gian rất lâu đúng không?
- Thì sao?
Xà nữ lạnh lùng, không chút dao động.
- Ha ha, không sao. Chỉ là ta được sư phụ truyền thừa tất cả, bên trong có
vô số cảm ngộ võ đạo cùng với...
- Cùng với cái gì?
Ánh mắt xà nữ dần dần sáng lên, hô hấp cũng không kìm nổi có cht dồn dập.
Hô Diên Bác đích thật truyền cho những linh thú này rất nhiều thứ, nhưng
còn có càng nhiều lại cũng không truyền cho bọn họ. Nguyên nhân chính là muốn đem
linh thú này truyền cho người kế thừa của mình. Có cũng đủ hấp dẫn có thể khiến
đám linh thú này ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lại không nghĩ rằng mấy con vượn
già kia căn bản không cho Tần Lập cơ hội này, mà Tần Lập lúc ấy cũng không lật
xem đến những trí nhớ này.
Dù sao trí nhớ Hô Diên Bác để lại cho Tần Lập quá mức khổng lồ, cho dù tìm
kiếm cũng phải mất hồi lâu mới tìm được. Cũng may là những trí nhớ này trực
tiếp đánh vào linh hồn, sẽ không tan thành mây khói. Cũng may thần thức Tần Lập
khác hẳn người thường, đổi lại là người thường, chỉ riêng trí nhớ phong phú này
cũng đủ để hoàn toàn làm vỡ tung tinh thần thức hải.
- Không nói cho ngươi!
Tần Lập dứt khoát nói.
- Ngươi...
Xà nữ phát hiện mình không ngờ vô tình bị trúng kế tiểu tử này, quyền chủ
động đã bị hắn nắm được. Đột nhiên, nàng cười hết sức quyến rũ:
- Ngươi nên nói cho ta, mới có lợi đó!
- Muốn ta nói cho ngươi, cũng được. Nhận ta là chủ...
- Tiểu tử xấu xa, ngươi đi chết đi!
Hắc y xà nữ nói xong, thân hình chợt lóe biến mất không thấy. Tần Lập vừa
mới sửng sốt một chút, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng hô gọi:
- Lập thiếu gia bên kia lập tức muốn bắt đầu!
- Ta đã biết!
Tần Lập nhẹ nhàng thở phào một hơi, trên mặt lộ ra tươi cười vui vẻ. Tuy
rằng tuổi mình kém hơn xà nữ rất nhiều, nhưng kinh nghiệm hai kiếp làm người
khiến cho Tần Lập rất rõ ràng tâm tính xà nữ lúc này.
Bị đám Kim Điêu đoạt trước, trong lòng tức giận không thôi. Rõ ràng muốn đi
theo mình nhưng lại sợ mất mặt mũi, vì thế ngầm ở lại, lại cố tình không chịu
thừa nhận. Bộ dạng như vậy giống như một đứa trẻ con.
Tần Lập biết xà nữ này nhất định ở một góc nào đó chú ý mình, có nàng ở
trong này nàng Tần Lập càng thêm có tin tưởng đối phó với quái vật lớn của Thôi
gia. Nếu ba con vượn kia cũng đi theo mình thì càng tốt!
Trong lòng nghĩ lập tức lắc đầu, ba con vượn kia là cường đại nhất trong số
bảy con linh thú truyền kỳ. Nhất là con lớn nhất, không ngờ đã đạt tới cảnh
giới Phá Toái Hư Không. Thật sự là làm cho người ta kinh ngạc!
Thượng Quan Thi Vũ thấy Tần Lập trở về, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng cảm thấy được Tần Lập dường như có việc gì gạt mình, tuy nhiên nàng lại
không có ý hỏi, nàng tin tưởng người mình yêu, tới lúc nào cũng sẽ không lừa
nàng, lại càng không phụ bạc nàng! Điều này như vậy là đủ, trong lòng của ai mà
không thể để lại chút bí ẩn?
- Khẩn trương sao?
Tần Lập đi đến bên cạnh Thượng Quan Thi Vũ, nhẹ giọng hỏi.
Thượng Quan Thi Vũ khẽ lắc đầu, nói:
- Không khẩn trương, đánh không lại thì trực tiếp nhận thua, đó không phải
là chàng dạy ta sao?
Tần Lập cười, gật gật đầu:
- Đúng vậy, nhận thua cũng không bẽ mặt, đánh thua là đánh thua, còn sống
mới là quan trọng nhất. Nhớ kỹ, một khi gặp người Thôi gia, có thể đánh thì
đánh, không đánh lại thì trực tiếp nhận thua. Chỉ cần ngươi nhận thua, đối
phương nếu dám công kích ngươi chẳng khác nào trái với quy củ của giải đấu Chí
Tôn, Hoàng Kim Cung sẽ công kích hắn!
Đôi mắt Thượng Quan Thi Vũ nghi ngờ nhìn trên mặt Tần Lập mấy lần, buồn bực
nói:
- Làm sao tới giờ muội chưa từng nghe nói như vậy?
Tần Lập cười nói:
- Nàng là nữ chủ nhân
Thượng Quan Thi Vũ từ sâu trong mắt Tần Lập nhìn thấy một tia nghiêm túc,
trong lòng cả kinh trên mặt lại không biểu hiện ra chút gì, nhưng vui sướng
trong mắt lại hiện ra rõ ràng. Tuy rằng không rõ rốt cục là vì sao nhưng nàng
hiểu được Tần Lập ở trên đỉnh Huyền Vũ này nhất định là gặp chuyện khó tin!
Lúc này nóc Hoàng Kim Cung cao lớn nguy nga bỗng nhiêu chiếu xuống hai
luồng sáng, hai luồng sáng này chiếu đến mặt đất bao phủ tất cả mọi người. Sau
đó tất cả những võ giả phù hợp yêu cầu tham gia giải đấu Chí Tôn cảm giác thân
mình nhẹ bẫng, mắt hoa đi. Trong nháy mắt đi tới một nơi khác!
Lúc này bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu hoảng sợ của một võ giả trẻ
tuổi của một gia tộc nhỏ nào đó lần đầu tiên tham gia giải đấu Chí Tôn vang
vọng Huyền Vũ đài.
- Trời ạ! Ta mới Thiên cấp, ta thật sự chỉ là tới xem náo nhiệt...
CHƯƠNG 288: TRẬN CHIẾN ĐẦU TIÊN!
Tần Lập cũng cảm giác được thân mình nhẹ bẫng, không đợi có phản ứng thì
ngay sau đó phát hiện mình xuất hiện ở trong một kết giới kỳ dị. Lại nhìn bên
cạnh mình, khắp nơi đều là người, biểu tình khác nhau. Có rất nhiều người đích
thật là không biết rõ quy củ giải đấu Chí Tôn, căn bản không có bất kỳ tâm lý
chuẩn bị gì cả liền bị truyền tống đến đây.
Thậm chí còn có một số người đánh vào kết giới hình ảnh, la to muốn đi ra
ngoài. Đối với rất nhiều người mà nói, tới nơi này đích xác là vì muốn tăng
kiến thức mà thôi. Đùa gì chứ, người vận khí tốt đích xác là có, chỉ là mỗi một
lần đào thải đều gặp được đối thủ yếu hơn mình một chút. Nhưng vạn nhất vận khí
không tốt gặp được người bình thường có cừu oán với mình lại cường đại hơn
mình, như vậy không phải là chết trận sao?
Mặc dù ở đây có mấy ngàn người, nhưng chưa chắc đã đều gặp được may mắn như
vậy. Nhưng chuyện trên đời này nào có nhiều từ "nếu" như vậy!
Rất nhiều con cháu đại tộc đại phái biết quy củ này, ở một bên cười trộm,
nhìn đám con cháu tiểu tộc tiểu phái biểu hiện ra thật quê mùa, trên mặt tràn
ngập biểu tình vui sướng khi người gặp họa không có bất kỳ vẻ đồng tình!
Thượng Quan Thi Vũ rúc vào trong lòng Tần Lập, trên mặt không có bất kỳ
biểu tình gì. Còn có bảy, tám mươi con cháu Tần gia trẻ tuổi đều vây quanh
người Tần Lập. Lúc trước bọn họ đều biết sẽ có loại kết quả này cho nên cũng
không bối rối.
Tần Tỏa cũng ở trong đám người, đang cổ vũ cho mọi ngườiiện trấn an bọn họ.
Không may gặp người của Thôi gia, đánh không lại trực tiếp nhận thua cũng không
sợ mất mặt...
Trên thực tế, chỉ cần không đụng cường giả biến thái như Thôi Lãnh, đại bộ
phận con cháu đều tám lạng nửa cân. Nếu thực sự đánh cũng chưa chắc nhất định
phải thua!
Nhưng so về nội tình, Tần gia kém Thôi gia rất nhiều, cho nên càng nhiều
người đều là mang tâm tư học tập cùng rèn luyện mà tới. Chim non nếu không dũng
cảm bước ra khỏi tổ bước đầu tiên liền vĩnh viễn không có cơ hội giương cánh
bay cao.
- Thật sự là một đám quê mùa không kiến thức!
Thôi gia Đại tiểu thư như là rốt cục tìm được nơi phát tiết, khinh thường
nhìn đám con cháu tiểu tộc tiểu phái mặt mang hoảng sợ kia.
- Cần gì phải để tâm đám tiểu nhân vật không kiến thức đó? Nếu để ta gặp
phải, khẳng định một kiếm một người, giết toàn bộ là xong! Hừ, trên đời này,
không phải là chuẩn bị cho kẻ yếu!
Một thanh niên nhìn qua khoảng ba mươi tuổi của Thôi gia, vẻ mặt lạnh lùng
nói.
Nơi sân dự bị cũng không quá lớn, cho nên nhiều người như vậy ít nhiều cũng
có chút chật chội. Lời nói của thanh niên Thôi gia này lập tức bị rất nhiều
người nghe thấy, đám con cháu trẻ tuổi của đại tộc đại phái nghe thấy còn không
thấy sao cả. Nhưng đám con cháu trẻ tuổi của tiểu tộc tiểu phái nghe thấy đều
đối với người này trừng mắt giận dữ. Chỉ cần là người, bất kể hắn thực lực thế
nào, địa vị ra sao nhưng luôn có tôn nghiêm!
Tuy nhiên, con cháu này của Thôi gia hiển nhiên là không cho là đúng, hừ
lạnh nói:
- Nhìn cái gì? Có bản lĩnh gặp nhau trên lôi đài!
Nơi sân dự bị cùng nơi luận võ bên ngoài có thể thấy được nhưng lại không
nghe thấy bên trong nói gì.
Đám người Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Lĩnh Sơn đã sớm đứng ở khu an toàn cho
nên Tần Hàn Nguyệt cũng không bị truyền tống vào. Bên cạnh bọn họ còn đứng một
đám người Tần gia tuổi lớn, những người này thực lực tuy không mạnh nhưng đều
có thực lực Thiên cấp. Đến đây chỉ là vì hầu hạ đám người trẻ tuổi kia, coi như
là hậu cần.
Tần Hàn Nguyệt nhìn trượng phu và con trai trong sân dự bị, trong lòng ít
nhiều có chút lo lắng cho bọn họ, khẽ nói:
- Lão tổ tông. Thôi gia đã cùng Tần gia chúng ta làm lớn chuyện, chỉ sợ
trong trận đấu sẽ không chết
Tần Lĩnh Sơn khẽ thở dài một hơi:
- Hàn Nguyệt! Những chuyện này lúc trước ta đã từng nghĩ, nhưng không có hy
sinh thì không có trưởng thành. Những gia tộc như chúng ta sở dĩ trăm, ngàn năm
đều thủy chung giữ vững ở một tình trạng, nguyên nhân lớn nhất đó là sống quá
an nhàn! Con cháu tuổi trẻ tới mười tám tuổi chỉ cần thực lực đạt tới Huyền cấp
trở lên, mỗi tháng đều lĩnh được một khoản sinh hoạt phí từ gia tộc, đạt tới
Địa cấp lại tăng một bậc, đạt tới Thiên cấp là có thể yên ổn cả đời. Cũng không
phải tất cả mọi người đều có loại dã tâm xưng vương xưng bá. Tựa như lần này,
Tần gia ta bán đấu giá đan phương, được đến năm thế tục quốc gia, kim tiền lại
càng nhiều rất dễ dàng làm người ta cảm thấy lơi lỏng. Nếu muốn phát triển, như
vậy chỉ có thể tôi luyện trong máu và lửa mới được!
Tần Hàn Nguyệt nghiêm túc gật đầu, không nói gì. Đám lão già Tần gia bên
cạnh nàng, trên mặt đa số người đều mang theo vẻ hổ thẹn nhưng lại lộ ra thần
sắc suy tư!
Tần Tỏa lúc này đã nói xong, chỉ chờ bắt đầu. Đột nhiên thấy Tần Lập cùng
Thượng Quan Thi Vũ, mắt xoay tròn, sau đó nói:
- Tần Lập. Vậy, đại ca nói xong rồi, ngươi xem còn có gì cần bổ sung không?
Tần Lập nao nao, sau đó nhìn đám con cháu Tần gia nhìn mình với vẻ chờ
mong, cảm thấy được nếu mình không nói gì dường như không được tốt lắm. Cho nên
hắn mỉm cười giơ tay, nói:
- Mọi người cùng nhau cố gắng, khiến cho Tần gia biến thành một thế lực
siêu cấp, gặp kẻ nào cản đường liền... chém con mẹ nó!
Một đám con cháu Tần gia đầu tiên là sửng sốt, sau đó ầm ầm hoan hô. Từng
người đều như đột nhiên trở nên càng có lực lượng, cái loại tinh thần này khiến
người chung quanh đều phải nhìn vào.
Tần Tỏa cười khổ, thầm nghĩ đây chính là lực tác động của cường giả sao?
Mình cố hết sức hao hết võ mồm nói nửa ngày, mọi người vẫn nửa sống nửa chết.
Mà Tần Lập nói một câu liền kích động đám người này máu nóng sôi trào. Trên
thực tế, sự hăng hái của người trẻ tuổi căn bản không cần nhiều lời.
Lúc này Tần Lập nhìn võ giả Thôi gia vừa nói lời cuồng ngạo, trong mặt hiện
lên một tia cười lạnh. Lập tức đạo hào quang thứ nhất chiếu lên người hắn nháy
mắt truyền tống đến trong sân luận võ.
Con cháu trẻ tuổi Thôi gia đó hơi ngốc một chút, đại khái không nghĩ tới
mình không ngờ là người thứ nhất. Ngay sau đó, Tần Lập lại chỉ huy Hoàng Kim
Cung truyền tống một người trung niên có cường đại trong một tiểu gia tộc.
Cảnh tượng thay đổi, hai người thoáng cái liền xuất hiện ở sân tỷ võ.
Người các tộc các phái bên ngoài lúc này đều ngừng nói chuyện, ngừng thở
nhìn cảnh tượng bên trong.
Người Thôi gia cùng những người thân cận bọn họ tự nhiên là hy vọng Thôi
gia có một khởi đầu tốt đẹp. Mà người tiểu tộc tiểu phái vừa bị Thôi gia làm
nhục đều nóng bỏng nhìn người trung niên kia, hy vọng hắn có thể cho Thôi gia
một bài học! Để cho bọn hắn biết trên đời này cũng không phải chỉ có Thôi gia
mới là đệ nhất!
- Ngươi chủ động nhận thua hay là chờ ta đánh đập ngươi không còn hình
người?
Con cháu trẻ tuổi Thôi gia này tên là Thôi Vũ Hành, đến nay đã ba mươi
tuổi, là con thứ sáu của gia chủ Thôi gia; người em thứ sáu của Thôi Lãnh tuổi
trẻ đã có được thực lực cảnh giới Hợp Thiên, khó trách dám lên tiếng ngông
cuồng. Bình thường trong tiểu tộc tiểu phái, cảnh giới Hợp Thiên đã có thể ngồi
vào vị trí trưởng lão!
Người trung niên đối diện đến từ một tiểu gia tộc nhỏ của Huyền Đảo, càng
khéo cũng là họ Thôi. Về phần có phải là chi thứ của Thôi gia hay không thì đã
không thể nào kiểm chứng. Vốn thấy Thôi gia còn có chút thân cận, dù sao cũng
là cùng họ. Hơn nữa tám chín phần mươi là từ Thôi gia phân chi mà ra.
Nhưng lại không nghĩ rằng con cháu Thôi gia này, mỗi người đều mắt để trên
trán, hết sức cuồng vọng nhất là người trước mắt. Tuy nhiên, cuối cùng xem như
đồng tông, người trung niên họ Thôi này vẫn hết sức khách khí nói:
- Tại hạ cũng họ Thôi, tên là Thôi Vô Địch. Còn chưa biết tính danh của
ngươi...
- Ha ha! Vô Địch? Cười chết ta rồi! Chỉ bằng ngươi cũng dám kêu vô địch?
Tên họ của ta, ngươi không có tư cách biết. Dù sao lát nữa ngươi cũng phải
chết!
Người thanh niên Thôi gia này vẻ mặt khinh thường, cười lạnh:
- Đừng tưởng rằng ngươi báo ra tên giả là có thể bắt quàng làm họ. Đến đây
đi, đứng nói nhiều. Động thủ!
Nói xong Thôi Vũ Hành rút từ trên lưng ra một thanh trường kiếm phong cách
cổ xưa. Trường kiếm ra khỏi vỏ, hàn khí bức người, kiếm chỉ vào Thôi Vô Địch.
Khuôn mặt Thôi Vô Địch lập tức đỏ lên, trong mắt hiện ra tia sát ý. Không thể
chịu được, người Thôi gia cũng quá hung hăng dọa người.
- Vô Địch đại ca, giết con chó ngông cuồng này!
- Đúng vậy! Thôi gia đại tộc cao cao tại thượng, chúng ta không thể với
tới. Tuy nói một bút không thể viết hai chữ Thôi, nhưng chữ Thôi của người ta
là nạm vàng!
- Vô Địch huynh đệ, giết chết hắn! Tiểu tộc tiểu phái chúng ta đều ủng hộ
ngươi!
Đám người bên ngoài, mấy cường giả Chí Tôn Thôi gia đều không kìm nổi nhíu
mày, đối với sự ngông cuồng của Thôi Vũ Hành lộ ra vài phần bất mãn. Thầm nghĩ
đắc tội với người, cũng nên chọn lúc chọn nơi. Đám tiểu tộc tiểu phái này nhìn
qua tuy rằng không có thực lực gì, nhưng nếu bọn họ liên hợp lại cũng là một cỗ
lực lượng không ai dám khinh thường!
Thôi Vũ Hành cười hắc hắc, thân hình đột nhiên hóa thành một luồng hào
quang. Đồng thời, trong sân luận võ chợt bùng lên một luồng khí cực kỳ lạnh
lẽo, khí lạnh thấu xương, một kiếm đâm tới mi tâm Thôi Vô Địch. Thôi Vô Địch
lạnh lùng cười, đôi tay đột nhiên biến thành màu vàng, không chút sợ hãi chụp
vào kiếm Thôi Vũ Hành!
- Hả, Xích Kim thủ! Dĩ nhiên là Xích Kim Thủ đã nổi tiếng một thời 1700 năm
trước.
Người bên ngoài đang xem cuộc chiến lập tức có người hô kinh hãi.
- Thật sự là Xích Kim Thủ. Tiểu tử Thôi gia kia gặp xương cứng!
- Ha ha. Thôi gia thật sự là bất lợi. Trước có Tần Lập trước sau tát vài
cái, không nghĩ tới hiện tại một con cháu tiểu gia tộc cũng có năng lực làm
được như vậy!
Mấy lão già cảnh giới Chí Tôn Thôi gia, cùng với một đám võ giả có tuổi lớn
ở bên ngoài sắc mặt trong nháy mắt nhìn thấy Xích Kim Thủ đều biến thật khó
coi.
Thôi Lãnh trong sân dự bị trong mắt cũng hiện ra vẻ kinh ngạc, la lớn:
- Vũ Hành! Cẩn thận...
Chỉ tiếc kết giới nơi sân luận võ là đơn hướng, nói cách khác thanh âm bên
trong có thể truyền ra ngoài, mà thanh âm bên ngoài không chút nào truyền được
vào bên trong.
- Muốn chết!
Trên mặt Thôi Vũ Hành hiện vẻ dữ tợn, đem nguyên lực toàn thân đều quán chú
lên thân kiếm. Bảo kiếm phá không, phát ra một hồi tiếng chói tai!
- Ầm Ầm!
Cặp tay biến thành màu vàng của Thôi Vô Địch trong nháy mắt va chạm cùng
một chỗ với bảo kiếm của Thôi Vũ Hành, phát ra một tiếng nổ vang thật lớn. Lại
nhìn bảo kiếm trong tay không ngờ lại bị mạnh mẽ bẻ gãy!