Kiếm khách liệt truyện - Chương 21
PHẦN TRUYỆN CỦA RYU KEI ICHIROU
Ryu Kei Ichirou tên thật là Ikeda Ichirou, sinh năm 1923 tại Tokyo, mất năm 1989. Ông bắt đầu viết văn vào năm 1984 với bút danh Ryu Kei Ichirou, và quyển sách đầu tiên “Yoshiwara Gomenjou”, là một tập tiểu thuyết thời đại.
Từ đó về sau ông tập trung nhiều vào lãnh vực này, và có nhiều tác phẩm nổi tiếng như “Kage Musha Tokugawa”. Có lẽ động lực thúc đẩy ông đến với tiểu thuyết thời đại là trong thời gian chiến tranh, ông là sĩ quan lục quân và có đọc qua cuốn sách võ sĩ đạo “Hagakure”.
BÓNG TRĂNG
Chỉ có những võ sĩ với sáu ngón tay mới có thể học được chiêu thức này.
"Thành chủ xứ Ueno, Kami izumi Isenokami Nobutsuma là người sáng lập ra phái kiếm Shinkage Ryu vào cuối thế kỉ XVI. Sau khi lang bạt khắp chốn giang hồ, ông dừng chân tại làng Yagyu thuộc xứ Yamato. Sau khi đánh bại "Người mạnh nhất" của dòng họ Yagyu là Muneyoshi, nhận thấy tư chất người này khác thường, nên đã truyền lại kiếm pháp phái Shinkage cho Yagyu. Vì thế sau này kiếm phái Yagyu còn có tên là Yagyu Shinkage.
Cùng thời, đại sư Nobutsuma nhận Matsuda Oribe No Suke làm đệ tử. Sau khi ông mất thì Yagyu Muneyoshi và Oribe No Suke mỗi người đã đi theo con đường riêng của mình. Khi vị Daimyo nhà Yagyu suy sụp thì Matsuda nhân đó chiếm đoạt tài sản và sát hại người của dòng họ Yagyu. Đến khi Muneyoshi nhắm mắt vẫn chưa rửa được mối hận..."
Một ngày xuân năm Keicho thứ sáu (1601), một bầu không khí nặng nề bao trùm toàn bộ võ đường phái Yagyu ở Edo. Chưởng môn nhân Yagyu Munenori cho vời Sadaki Matemon, võ sinh tài giỏi nhất của sư phụ Sekishusai[1] đã khuất đến.
[1] Hiệu của Muneyoshi.
- Sadaki Matemon! Các hạ có biết vì sao ta cho vời các hạ đến không? Ta có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho các hạ. Ta vừa được thông báo là Oribe No Suke vừa mở một lưu phái ở Nara.
- Matsuda Oribe Nosuke!
Sadaki Matemon khẽ thốt lên, gương mặt chăm chú.
- Ta tin rằng các hạ vẫn chưa quên ước nguyện của cha ta, sư phụ của các hạ chứ?
- Thưa, đã hàng bao năm nay tại hạ không lúc nào không mang theo tâm niệm của sư phụ trong trí óc.
Matemon đáp.
- Ngày mai, các hạ sẽ đến Nara với mười võ sĩ giỏi nhất của phái Yagyu chúng ta. Cả Oribe No Suke và cha ta đều là những học trò xuất sắc nhất của đại sư Isenokami. Hắn ta giờ đã già nhưng các hạ phải cẩn thận.
- Tại hạ sẽ cẩn thận.
Sadaki Matemon hơi rướn người, tay trái với lấy cái tọa bồ đoàn[2] anh đang ngồi rồi ném thẳng lên không trung. Trong sát na, tay phải rút thanh đoản kiếm wakizashi đeo bên sườn ra chém hai nhát ngọt sớt. Tấm zabuton bị phân thành bốn mảnh rơi xuống.
[2] Một loại đệm để ngồi có hình tròn. (nguyên văn: zabuton)
- Số phận của Oribe Nosuke sẽ như thế này.
Matemon nói, đoạn chào cúi chào chưởng môn nhân rồi lui.
ĐÊM TRĂNG RẰM
Vào khoảng nửa đêm, có mười một người xuất hiện bao vây bên ngoài võ đường Jinkage ở Nara. Ba người chặn cổng sau, ba người chặn bên cạnh lối vào, còn Sadaki Matemon cùng bốn người còn lại gác ở cổng trước. Một người gõ cửa.
Một thanh niên bước ra.
- Hãy báo với sư phụ ngươi, Matsuda Oribe Nosuke rằng, có người của phái Yagyu đến đây đòi lại món nợ cũ.
Một lúc sau, trong võ đường tiến ra một nhóm người. Một lão nhân độ tuổi lục tuần, người thanh niên ra mở cổng cùng sáu người mặc võ phục và một thiếu niên chừng mười lăm tuổi.
- Ta là Sadaki Matemon, võ sĩ phái Yagyu đến đây giải quyết món nợ mà ngươi thiếu sư phụ đã khuất của ta. - Matemon dõng dạc tuyên bố.
- Sự cố đó đã xảy ra cách đây đã gần hai mươi năm rồi và ta hầu như đã quên mất chuyện đó. Nhưng ngươi đã đến đây rồi thì xem như không tránh khỏi một cuộc tử thí! - Oribe Nosuke khẽ nói.
- Đúng!
Sadaki Matemon nói và bước lùi lại.
Chàng rút thanh gươm từ từ, hai tay nâng nó lên ngang trán, lưỡi gươm hướng lên trời. Thanh Katana của Matemon không giống với những thanh gươm bình thường khác. Lưỡi gươm cực kì bóng loáng, phản chiếu như mặt gương. Còn đốc kiếm thì không cố định mà có thể di chuyển được. (rung, lắc được?)
Oribe Nosuke nhìn thế thủ của đối phương bất giác thốt lên với sự ngạc nhiên lẫn sợ hãi.
- Tsuki kage[1]!
[1] Bóng trăng.
- Đúng!
Matemon đáp một cách lạnh lùng. Bàn tay phải tì vào đốc kiếm theo một lối đặc biệt và Oribe thấy Matemon có sáu ngón tay, ngón thứ sáu chèn bên dưới đốc kiếm.
- Ngươi có sáu ngón tay. Thảo nào ngươi có thể tung ra tuyệt chiêu này!
Oribe ngước nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên bầu trời đêm không gợn bóng mây. Máu nóng dồn cả ra khuôn mặt lão.
- Hôm nay là ngày mấy?
Lão quay sang hỏi đám đệ tử.
- Thưa, hôm nay là ngày rằm tháng ba...
- Ngươi chọn đúng thời điểm rồi đấy! Xem ra đêm nay ta phải bỏ xác nơi này thôi.
Oribe thở dài và rút kiếm.
- Khoan đã! Yagyu và Shinkage đều có chung một nguồn gốc. Thật không đáng để người ngoài nhìn chúng ta đánh nhau.
Matemon yêu cầu.
- Chẳng có ai là người ngoài cả. Sáu người mặc võ phục này là đệ tử của ta. Người thanh niên này là con trai ta và cậu bé này là con trai vị Daimyo quá cố của ta và là con nuôi ta.
Khi Matemon nhìn từng đối thủ một thì Oribe bỗng la lớn như có chủ định:
- Chỉ những người với sáu ngón tay mới có khả năng lãnh hội chiêu thức Nguyệt Ảnh! Thật hiếm có!
Không ai chú ý khi cậu thiếu niên lặng lẽ khoanh tay trước ngực và giấu đôi bàn tay của mình vào ống tay áo. Cũng không ai biết rằng cậu có sáu ngón ở mỗi bàn tay.
NGUYỆT ẢNH
- Chuẩn bị chưa?
Matemon xoay cổ tay, lưỡi gươm lấp loáng phản chiếu ánh trăng đêm rằm.
- Trongg...
Matemon đẩy mạnh đốc kiếm bằng ngón tay cái và ngón thứ sáu. Bóng nguyệt chiếu thẳng vào mặt Oribe, lão thấy một ánh chớp lóe lên trong mắt. Theo bản năng, lão vung gươm thủ thế thượng đoạn. Ánh chớp biến mất. Matemon bước tới một bước.
- Trongg...
Sadaki vung kiếm và luồng ánh sáng lần nữa chiếu thẳng vào mắt địch thủ. Oribe nhìn thấy một luồng sáng lạnh lẽo khác ánh lên trong mắt và bước lui một bước. Lúc này Matemon đã đến gần lão lắm rồi.
- Trongg, trongg, trongg...
Luồn sáng chớp lên bảy lần nữa với tốc độ của lưỡi kiếm ngày càng nhanh, và mỗi lần ánh sáng lóe lên là Matemon tiến lên một bước. Có vài lần bóng nguyệt ánh lên cùng với tiếng rung của đốc kiếm, vài lần chỉ có ánh sáng lóe lên.
Ánh sáng làm chóa mắt Oribe và tâm lão đang trong tình trạng hỗn loạn thực sự vì âm thanh của đốc kiếm Matemon gây ra. Một nỗi sợ hãi bao trùm tâm can lão. Và Oribe cũng không biết chính xác rằng địch thủ đã tiến lên bao nhiêu bước, chỉ biết lão đã lùi ba hay bốn bước gì đó theo phản xạ.
Matemon đã đến gần lão lắm rồi.
- Trongg...
Sadaki vung gươm lần nữa và đột ngột chuyển hướng lưỡi gươm, từ vị trí nằm ngang sang vị trí thủ dọc và ra một đòn chém từ trên xuống. Ánh sáng vừa dứt thì Oribe kịp hoàn hồn, nhưng mắt lão chưa kịp quen với bóng tối và trong sát na ấy, lão cũng không nhìn thấy đường kiếm của Matemon đang bổ xuống.
- Cha!
Người thanh niên hét lớn.
Lập tức bước lùi ra sau, Oribe thoát hiểm khi lưỡi gươm xuống đến cách ngực lão vài thốn. Nhưng lão chưa kịp phản công thì Matemon bỏ một bước tiến tới, xoay cổ tay chém ngược lên.
- Orrrrrr...
Thân thể già nua của Oribe từ từ đổ xuống, nơi ngực áo thấm đẫm máu.
Matemon bước đến định cắt đầu lão già, bỗng nghe thấy âm thanh rít gió của một lưỡi kiếm đang chém tới. Khẽ xoay đầu nhìn ra sau, thì thấy một đường kiếm chém ngang đang chực cổ mình mà lao đến, Matemon cúi thấp đầu. Vài sợi nơi búi tóc Matemon bị lấy đi ngọt xớt.
Trong lúc đó thì vẫn không quay lại, Sadaki đâm ngược ra sau bên dưới nách tay trái.
- Aaaahhh.
Matemon rút kiếm lại và nhảy sang một bên. Thân hình của con trai Oribe với một lỗ nơi bụng đổ sập xuống bên cạnh anh.
- Phái Yagyu không muốn sát hại những người vô tội. Ta đã làm tròn nhiệm vụ của ta. Vì vậy đừng cố đối đầu với chúng ta, các người bị bao vây rồi!
Matemon bảo bọn đệ tử của Oribe, lúc này đang đứng bảo vệ quanh cậu thiếu niên thành một vòng tròn. Không ai di chuyển nửa bước.
Matemon cắt đầu Oribe và xách lên bằng chỏm tóc, đặt một mẩu giấy dầu nơi cổ để ngăn máu chảy ra và bỏ đầu vào một hộp gỗ chứa nhiều vôi. Sau đó thì mười một người phái Yagyu mất hút trong đêm tối.
MẦM MỐNG THÙ HẬN
Sáu võ sinh sống sót của phái Shinkage nhìn kẻ thù rời đi mà không nói nên lời. Họ biết kháng cự đồng nghĩa với tự sát. Khuôn mặt bọn họ cứng lại đầy sự giận dữ và căm phẫn, vài người còn mím môi nghiến răng đến độ chảy máu. Họ quay lại nhìn người thiếu niên với ánh mắt kì vọng.
Khuôn mặt cậu bé chẳng biểu lộ điều gì. Cậu không nhìn theo đám người Yagyu, mà đang nhìn chằm chằm vào vầng trăng vành vạnh với ánh mắt mơ màng.
"Năm 1601, Sodaki Matemon của kiếm phái Yagyu Ryu đã giết chết Matsuda Oribe Nosuke của võ phái đối địch Shinkage ryu. Matemon sinh ra đã có sáu ngón tay trên mỗi bàn tay, nên đã học được một tuyệt chiêu lợi hại của Yagyu Ryu là Tsuki kage (ánh trăng), tuyệt chiêu chỉ người sáu ngón mới học được.
Kể từ đó, các môn sinh của Yagyu và Shinkage thường xuyên đụng độ nhau và phần thắng thường nghiêng về bên nhà Yagyu. Sodaki Matemon chết năm KanEi thứ tư (1627) và thừa kế vai trò người mạnh nhất của Yagyu là con trai của chưởng môn nhân Yagyu Munenori là Yagyu Jubei.
Khi còn nhỏ, Jubei đã mất đi con mắt trái khi đang tập kiếm với cha mình. Sinh ra với năng khiếu đặc biệt về kiếm thuật, người ta bảo rằng người duy nhất có khả năng đối đầu với kiếm thánh Miyamoto Musashi chỉ có mình Jubei.
Đến năm hai mươi tuổi thì Jubei đã thông thạo hết tất cả các món võ nghệ của dòng Yagyu, trừ tuyệt chiêu Tsuki Kage vì bàn tay Jubei cũng giống như bao người khác, không có ngón thứ sáu như Sodaki Matemon. Cho đến nay thì cùng với Miyamoto Musashi, Yagyu Jubei đã trở nên bất tử vì võ công xuất chúng và khí lượng của mình, và hai nhân vật này luôn là đề tài chính cho các bộ phim, tiểu thuyết võ hiệp Nhật Bản..."
LỜI THÁCH ĐẤU
Một ngày mùa xuân năm 1631, một bức thư được gởi đến võ đường Yagyu với nội dung như sau:
"Ta, Bakuya Daikyu, con trai của Daimyo (lãnh chúa) Bakuya, người học trò của kiếm sư Matsuda Oribe Nosuke và bây giờ là chưởng môn nhân của Shinkage Ryu, muốn thách đấu với người mạnh nhất của kiếm phái Yagyu, để giải quyết mối ân oán giữa hai nhà chúng ta. Ta sẽ đến chùa Kiyomizu bên ngoài Edo nửa đêm, ngày mười lăm tháng ba năm nay, Kamei thứ tám (1631)".
Sau khi đọc xong bức thư, Yagyu Jubei quay sang hỏi cha:
- Chúng ta đã có được những thông tin gì về gã Bakuya Daikyu này chưa, thưa cha?
- Hắn đến từ Nara. Theo nguồn tin của chúng ta thì hắn bao giờ cũng chọn đêm rằm khi có những cuộc quyết đấu quan trọng. Người ta đồn rằng hắn ta luôn sử dụng tuyệt kĩ Tsuki Kage và có người bảo rằng, hắn đến Edo này đã mười ngày nay và đêm nào cũng luyện tập ở chùa Kiyo Mizu.
- Hừmmm... quả là khó thật.
Jubei chậm rãi nói.
- Thứ nhất, có lẽ hắn đã nắm hết những thế mạnh và yếu điểm của chúng ta khi gởi thư thách đấu. Thứ hai, hắn đang luyện tập ở chùa Kiyo Mizu và có lẽ đã quen thuộc với địa hình ở đó rồi. Thứ ba, dù chiêu thức Tsuki Kage có ghi chép trong bí kĩ thư (Tora no maki) nhà ta, nhưng con đã không học được vì không có sáu ngón tay, và con cũng đã không hỏi chú Matemon khi chú ấy còn sống về tuyệt chiêu này. Bakuya Daikyu đã chuẩn bị rất kĩ càng cho trận đấu còn con thì chưa. Vì vậy cơ hội để chiến thắng của con là rất mong manh, trừ khi con nắm được chiêu này.
Đôi mắt của Munenori mở to:
- Có phải con muốn nói là chúng ta phái người tấn công hắn khi con đang quan sát?
- Vâng, nhưng những người tấn công phải là kẻ có tầm cỡ mới mong hắn tung tuyệt chiêu mạnh nhất ra, và điều này rất nguy hiểm...
Jubei đáp.
Vừa dứt lời là có ba người tiến ra thưa:
- Chúng tôi xin tình nguyện làm điều này!
Munenori nhìn người thứ nhất rồi bảo:
- Nhưng Sohachiro, ngươi đã ngoài năm mươi rồi còn gì.
- Vâng, và tôi đã sống một cuộc đời đầy đủ rồi.
Sohachiro bình thản đáp.
- Còn hai người thì sao?
Munenori quay sang những người còn lại.
- Chúng tôi không có quan hệ gì tới chuyện này, chúng tôi chỉ muốn thử với gã cuồng kia.
- Thôi được.
Munenori nói.
- Hôm nay đã là ngày mười ba rồi, ba người hãy đi với Jubei đêm nay. Bất Động Minh Vương sẽ phù hộ các nguơi.
Khi ba người vừa ra khỏi, thì tất cả các môn sinh đứng hai bên đại sảnh đều cúi mình tôn kính hành động dũng cảm của họ.
BA ĐỐI MỘT
Vào nửa đêm ở chùa Kiyo Mizu, ba bóng người chợt xuất hiện và bao vây Bakuya Daikyu lúc này đang luyện tập trong sân chùa. Bakuya đứng yên lặng lẽ nhìn những kẻ lạ mặt từng người một. Một hồi sau, Bakuya quay sang Sohachiro:
- Chúng ta đã từng gặp nhau rồi.
- Ở đâu?
Sohachiro ngạc nhiên.
- Ba mươi năm trước bên ngoài võ đường Shinkage ở Nara. Ông có nhớ cậu bé đứng đó và nhìn tất cả không?
- Sao, ra ngươi là thằng nhóc đó?
Sohachiro mở to mắt đầy ngạc nhiên.
- Vâng, đêm đó tôi đã quan sát rất kĩ từng động tác của Sodaki Matemon, kẻ đã giết sư phụ tôi. Không ai chú ý rằng tôi có sáu ngón trên mỗi bàn tay.
Bakuya chậm rãi nói một cách quả quyết.
- Và từ đó, ngày nào tôi cũng luyện tập chiêu thức đã hại chết sư phụ tôi. Và với các bí kĩ của chúng tôi, cuối cùng cũng đã hoàn thiện chiêu thức này. Ở Nara không có ai là đối thủ của tôi. Và ông có nhớ rằng đó là đêm ngày mười lăm tháng ba của ba mươi năm trước không, cái đêm mà phái Yagyu các ông trút mối hận máu lên phái Shinkage chúng tôi, và hôm nay, ba mươi năm sau tôi lại chọn đêm mười lăm tháng ba để đánh bại các ông.
Sohachiro lắng nghe và đáp lại:
- Đúng là nhổ có phải nhổ tận gốc. Bây giờ thì ta thấy thấm thía điều này.
Sohachiro rút gươm.
- Gì thế này, vẫn còn hai ngày nữa mới đến ngày quyết đấu mà!
Daikyu yêu cầu.
- Chúng ta đến đây để thử sức chú mày. Nếu không hạ được bọn ta, thì lấy tư cách gì để đòi gặp người mạnh nhất của Yagyu?
- Được...
Daikyu nói rồi bước lùi ra sau và giơ thanh gươm được chế tạo đặc biệt lên ngang trán. Sohachiro bỗng thấy ớn lạnh khi nhìn thấy lưỡi gươm bóng lên như mặt kính vì ánh trăng chiếu vào.
- Tronggg...
Cú lắc mạnh nơi đốc kiếm của Daikyu bỗng phá vỡ bầu không khí yên lặng của màn đêm.
- Tronggg...
Sohachiro thấy một luồng sáng trước mắt. Theo phản xạ, Sohachiro giơ gươm lên đỡ phần thượng đoạn. Nhưng lưỡi gươm đó không cản thứ gì cả, ngoại trừ việc cắt đôi bầu không khí yên tĩnh và Sohachiro cảm thấy một cơn đau ngọt xớt ở vùng bụng. Máu và nội tạng phun cả ra bên ngoài.
- Ahhh...
Sohachiro ngã vật xuống đất chết không kịp kêu tiếng thứ hai. Daikyu tiến tới hai bước và gạt đỡ đường kiếm của hai kẻ xấu số còn lại.
Daikyu dịch chuyển chậm rãi quanh hai người với một nụ cười quái đản trên môi. Hai võ sinh Yagyu bỗng thấy ngần ngại. Daikyu tiến tới, lắc mạnh cổ tay để chiếu thẳng ánh sáng vào người bên trái rồi bất ngờ xông vào kẻ bên phải. Kẻ xấu số vì quá ngạc nhiên nên đã bị chém làm đôi trước khi kịp cất bước thối lui. Daikyu xoay mình đỡ đòn của người còn lại, rồi chém phản thế nhanh như điện xẹt khiến võ sinh phái Yagyu chết mà không kịp kêu lên một tiếng.
- Ha ha ha ha ha ha...! Người của Yagyu chỉ toàn là những kẻ vô dụng.
Daikyu nói lớn rồi lấy giấy lau chùi thanh kiếm trước khi rời khỏi.
Từ trong bóng tối, Jubei, người đã mục kích tất cả, nhìn vào ba xác chết vô hồn trên sân và buồn rầu thầm thì một mình:
- Hắn ta có tuyệt chiêu nhất kích tất sát.
PHI YẾN
Vào đêm ngày mười bốn, mọi người trong võ đường Yagyu đều ngủ chỉ trừ Jubei. Đứng một mình trong sân với thanh kiếm trong tay, Jubei cố gắng hình dung cách tấn công của Daikyu vào ngày hôm sau. Đứng dưới ánh trăng, Jubei thầm nghĩ:
- Tốc độ của chiêu Tsuki Kage là rất nhanh và ta khó có thể đỡ được. Daikyu đã không ngừng luyện tập trong ba mươi năm qua và có lẽ giờ đây hắn ta là vô song. Khi ánh sáng trăng từ lưỡi gươm chiếu vào mắt thì mình chắc chắn sẽ bị chói. Một sát na không nhìn thấy gì cũng đủ cho một cái chết... Nếu có cách gì loại bỏ đi nguồn sáng..., nhưng việc này nằm ngoài khả năng của con người. Nếu mình che mắt còn lại thì cũng không nhìn thấy gì... Đêm nay phải nghĩ ra cách gì đó, nhưng...
Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Jubei, nhưng lúc này đã quá mệt, Jubei chậm rãi ngồi xuống vươn người, và cuối cùng ngủ trên sân đất.
Vào buổi sáng, ánh mặt trời lên cao rọi thẳng vào mắt khiến Jubei tỉnh giấc. Có một tổ chim én nơi góc sân. Đôi chim cũng bị đánh thức bởi ánh nắng và đang cất lên tiếng gọi bất mãn. Jubei lắng nghe tiếng chim giận dữ và nhìn quanh.
Khi vừa rời tổ, đôi chim uốn mình lượn và bay đi theo chiều ngược lại với ánh nắng. Jubei đứng dậy và nhìn theo đôi chim lúc này đã mất hút trong khoảng không bao la.
KIẾM SĨ MỘT MẮT
Trước nửa đêm ở chùa Kiyo Mizu, một đám đông đã tụ tập tự bao giờ ở bên ngoài. Một nhóm đến từ Nara và những người còn lại là dân Edo. Đúng nửa đêm, hai kiếm sĩ xuất hiện và bước vào sân chùa.
- Xem, xem Bakuya Daikyu kìa!
Những người đến từ Nara hò hét và chỉ vào Daikyu. Trong khi đó, ở phía bên kia sân, một kiếm sĩ một mắt bước ra.
- Là Jubei!
Bọn thị dân Edo hò hét.
Hai người bước đến và dừng lại trước mặt nhau. Daikyu cúi chào và giới thiệu:
- Ta là Bakuya Daikyu của kiếm phái Shinkage.
Jubei đáp lễ và nói:
- Ta là Yagyu Mitsuyoshi Jubei của kiếm phái Yagyu.
Nói đoạn, Jubei rút gươm và nắm ngược chuôi kiếm. Tay phải đè chặt đốc kiếm và tay trái giữ lấy chuôi kiếm, đoạn giơ kiếm chậm rãi lên trước với lưỡi kiếm hướng ngược lên trên và mũi chĩa vào đối phương. Đây là thế thủ Thiên Địa Mộng Tưởng Kiếm (Tenchi Muso Ken) nổi danh của nhà Yagyu.
Phía bên kia, Daikyu giơ kiếm theo chiều dọc đến giữa trán trong thế thủ Tsuki Kage. Jubei tiến lên, Daikyu lùi lại và lắc mạnh cổ tay.
- Tronggg...
Một luồng sáng rọi thẳng vào mặt Jubei. Jubei nhanh chóng giơ tay chặn lấy luồng sáng bằng ống tay áo. Daikyu thấy vậy liền nở một nụ cười nham hiểm.
- Trongg, tronng, trongg, trongg...
Daikyu lắc cổ tay càng lúc càng nhanh. Jubei lần nữa lại dùng tay áo để che ánh sáng. Cùng lúc, Daikyu xông đến và chém ngang vào giữa bụng Jubei. Lưỡi gươm rạch gió lao tới như ánh chớp.
Thình lình, Jubei búng người lên không và bay qua đầu Daikyu như một con én. Giữa không trung, Jubei chém xuống và đáp xuống đất cách ba bước chân phía sau Daikyu. Một vệt máu rỏ ra từ lưỡi kiếm của Jubei. Một cách chậm rãi, Daikyu quay lại nhìn đối thủ với một đường cắt ngay giữa trán.
- Chiêu... chiêu gì thế này?
Daikyu hỏi với một giọng run run yếu ớt và cố gượng không ngã bằng cách chống gươm xuống đất, đỡ thân hình đang muốn đổ sập xuống.
- Ta gọi nó là Phi Yến Vô Song Kiếm[1].
[1] Hien Muso Ken.
- Agrr...
Dường như Daikyu cố nói một điều gì đó nhưng máu đã làm nghẹn cổ họng hắn, rồi đổ sập xuống, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.
Jubei nhìn xác chết rồi chuyển ý nghĩ sang tổ chim én ở góc sân.