Duy Ngã Độc Tôn - Chương 441 - 442
CHƯƠNG 441: ỨNG VẬN MÀ SINH
Tần Lập vừa định nói, đột nhiên cảm giác được có một cỗ dao động tinh thần cực kỳ quái dị đang dò thám nhẫn trữ vậy trên tay mình. Trong lòng khẽ động, làm ra vẻ không biết, ở xung quanh nhẫn bày ra một tầng gai nhọn tinh thần phản kích.
Lúc này, sư muội mập mạp Lý Bình bỗng nhiên thét lên, sau đó hai tay ôm đầu cố nén đau đớn phát ra từ tinh thần thức hải, trong mắt cũng phát ra quang mang vô cùng sợ hãi.
Tần Lập giả vờ không biết gì, kinh ngạc hỏi:
- Làm sao vậy?
Trong lòng mập mạp hận nghiến răng nghiến lợi, hắn biết sư muội làm gì, cũng rõ ràng người trước mắt này khẳng định đang giả vờ hồ đồ. Trong lòng vừa thầm trách sư muội lỗ mãng, cùng càng thêm hiểu rõ Tần Lập vài phần. Thầm nghĩ người này chẳng những thực lực vô cùng mạnh mẽ, bộ pháp hết sức thần kỳ, nhưng... con mẹ nó, cũng thật là âm hiểm mà!
Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt mập mạp lại cố ra vẻ tươi cười, trong mắt tràn ngập sầu lo thở dài một tiếng:
- Ôi! Nhìn qua thì sư muội ta là một người rất khỏe mạnh, trên thực tế nàng lại có bệnh!
- Có bệnh?
Trong lòng Tần Lập cười ngất, muốn nhìn xem mập mạp này có thể biên tạo ra cái gì.
- Đúng vậy! Từ trong bụng mẹ đã có bệnh, không biết lúc nào phát tác. Đi xem qua y sư nổi danh, kết quả người ta nói tiểu sư muội ta sẽ không sống quá hai mươi lăm tuổi.
Mập mạp nói đến đây, còn nặn ra hai giọt nước mắt, biểu tình nhìn thật đau khổ, nếu không biết xảy ra chuyện gì khẳng định sẽ bị hắn lừa gạt.
Tần Lập cũng vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Như vậy... thật là đáng tiếc, thật là một cô nương tốt mà!
Lý Bình ở một bên đầu đau muốn nứt ra, trong lòng lại thống hận tột đỉnh hai nam nhân chết tiệt dối trá này. Đầu lão nương đã đau đến như thế này, hai nam nhân chết tiệt các ngươi còn ở đó giả vờ không biết xảy ra chuyện gì. Mập mạp đáng chết, ngươi còn trù ẻo lão nương, ngươi chờ đó cho ta!
Cũng may Tần Lập cũng không làm thật, bằng không Lý Bình đã sớm biến thành một người ngu ngốc, nào còn có năng lực ở đó mắng chửi. Cho nên một lát sau Lý Bình liền khôi phục lại được, biết nam tử trẻ tuổi anh tuấn trước mắt này chẳng những thực lực siêu quần, những phương diện khác xuất chúng như tướng mạo của hắn!
Xong bữa cơm, có tên Hồ Tiểu Bàn hoạt náo viên ở đây, ba người đều ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, lúc rời đi Hồ Tiểu Bàn đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ với Tần Lập.
- Thực lực Tần huynh thật làm người ta kính ngưỡng, chẳng qua nghe nói Tần huynh đi ra từ nơi thần bí, đoàn người ở cực Tây đều là mắt cao hơn trán, khinh thường nhất là võ giả nơi thần bí. Đây còn không sao, chân chính cần lo lắng là thường xuyên có một ít môn phái hoặc gia tộc nơi cực Tây tìm được cửa ra vào một nơi thần bí, sẽ trực tiếp tấn công vào chém giết cướp bóc! Tần huynh nên cẩn thận!
Mập mạp vẻ mặt thành khẩn nhìn Tần Lập nói, nhưng trong lòng thì nghĩ như thế nào, vậy cũng không biết.
Tần Lập cũng gật đầu nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Đa tạ Hồ huynh đệ nhắc nhở, ta sẽ chú ý!
- Gọi mập mạp là được rồi!
Hồ Tiểu Bàn vỗ vỗ bộ ngực béo mập của mình, đĩnh đạc nói.
Sau khi chia tay, hai sư huynh muội Hồ Tiểu Bàn cùng Lý Bình trở lại phòng. Vừa vào phòng, đóng cửa lại, Hồ Tiểu Bàn liền bị Lý Bình đè lên giường, khóa chặt hai tay, vẻ mặt hung ác nhìn mập mạp.
Hai mắt ti hí của mập mạp lộ ra vẻ mờ mịt, biểu tình trên mặt nhìn thật sợ hãi, run run nói:
- Ta nói tiểu sư muội à, cái này... cái này... Tuy rằng sư huynh luôn luôn thích chiếm chút tiện nghi của muội, nhưng mà huynh thật không phải người tùy tiện! Chẳng qua... chẳng qua nếu như muội ép, sư huynh ta, ta cũng chỉ có thể theo muội... Ô ô!
- Đi chết đi! Mập mạp đáng chết! Ngươi bớt giả bộ cho lão nương! Chính ngươi nói những gì hôm nay, sẽ không phải chỉ uống chút rượu liền quên mất rồi chứ?
Lý Bình hung ác nhìn chằm chằm hai mắt mập mạp, cười lạnh nói:
- Giỏi lắm, nói ta có bệnh, nói lão nương sống không quá hai mươi lăm tuổi, ngươi thật là giỏi mà... Mập mạp đáng chết, nếu nhớ không lầm thì năm nay ngươi cũng đã sáu mươi bảy tuổi, lão nương cũng đã năm mươi bốn tuổi rồi! Sống không quá hai mươi lăm tuổi? Vậy lão nương là quỷ hay sao?
Đệ tử trong môn phái nơi cực Tây, tuy rằng rất nhiều người nhìn qua rất trẻ tuổi, thậm chí có người giống như mười mấy tuổi. Nhưng chân chính trẻ tuổi, lại có được thành tựu rất cao cũng chỉ là phượng mao lân giác. Dù sao, không phải mọi người đều có được gần như thần kỳ của Tân Lập.
Hầu như tất cả những người thoạt nhìn trẻ tuổi, đều là bắt đầu từ nhỏ đã dùng các loại linh dược bồi dưỡng, dùng các loại dược liệu cực phẩm rèn đúc thân thể, trải qua bế quan tu luyện nhiều năm, mới có thể làm bọn họ còn trẻ tuổi đã đạt được thực lực rất mạnh, cũng làm tốc độ già yếu của bọn họ hết sức chậm chạp. Trên mặt bọn họ, hầu như không nhìn thấy dấu vết năm tháng để lại.
Cũng đồng dạng, tuy rằng những người này tuổi đã rất lớn, nhưng cái gọi là tướng do tâm sinh, cho nên những đệ tử bề ngoài trẻ tuổi này tính tình cũng gần như thanh niên.
Mập mạp mắt thấy trốn không khỏi, chỉ còn cách cúi đầu xuống, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trong đôi mắt tràn ngập thâm tình. Nhìn vào hai mắt mỹ lệ nhưng tràn ngập lửa giận của Lý Bình, dùng ngữ khí đau thương nói:
- Bình Nhi, ngày hôm nay muội cũng quá hồ đồ! Muội có biết không, tên gia hỏa Tần Lập kia đã hạ thủ lưu tình? Muội có biết không, nếu như muội xảy ra chuyện gì bất ngờ, ta sẽ biến thành dạng gì? Muội có biết hay không, không có muội... ta căn bản không sống nổi! (Sến quá *_*)
Lý Bình bị mập mạp nói ba câu biết không liền sững sờ ra đó, tiếp theo mắt đỏ lên, hai mắt lưng tròng nhìn mập mạp. Lửa giận tràn ngập trong hai mắt thoáng cái tiêu tán, khẽ dựa vào trong lòng mập mạp, giống như làm nũng lại ôn nhu nói:
- Người ta... người ta chẳng qua là hiếu kỳ mà thôi! Hơn nữa người ta làm như vậy còn không phải vì tên mập mạp đáng ghét không có lương tâm ngươi sao! Muốn trở thành chưởng môn, ngươi không có thành tích làm mọi người tin phục, là một chuyện căn bản không có khả năng! Ngươi nói chúng ta là môn phái nhỏ, ôi, nếu thật sự là môn phái nhỏ thì tốt rồi, nhưng trên thực tế...
Lý Bình lại thở dài một tiếng:
- Hiện tại có không biết bao nhiêu người đang chờ ngươi phạm sai lầm nữa!
Mập mạp vươn tay vỗ vỗ lưng Lý Bình, cười nói:
- Chờ Bàn gia ta phạm sai lầm lớn? Vậy để cho bọn họ chờ đi! Nhưng mà Bình Nhi, ta có một cách nghĩ, muốn thương lượng với muội.
- Có ý tưởng gì?
Lý Bình nằm trong lòng mập mạp ngẩng đầu lên, hai mắt như nước nhìn mập mạp. Đừng nhìn hai người tuổi tác rất lớn, nhưng trên thực tế thời gian bọn họ dùng bế quan tu luyện, tổng cộng đã vượt quá bốn mươi năm!
Loại bế quan tu luyện này, hoàn toàn khô khan, không có bất cứ mội loại tiếp xúc với bên ngoài gì. Cho nên, bất luận là nơi cực Tây, hay các nơi thần bí trên Thiên Nguyên đại lục, những võ giả đi ra từ các nơi này cũng không thể dựa trên tuổi tác đánh giá lịch duyệt cùng tâm tính được.
Rất nhiều lão nhân hơn trăm tuổi, thật ra cũng không có bao nhiêu từng trải giang hồ, càng không khác gì với những thanh niên.
Mập mạp chậm rãi nói:
- Chuyện trong tay ta có bản đồ Thái Cổ, ngoại trừ sư phụ ta là chưởng môn ra, những người khác, dù là trưởng lão môn phái cũng không biết. Chuyện này vốn là lịch đại chưởng môn truyền từ đời này sang đời khác. Ta biết được hoàn toàn là bởi vì muội... Cho nên, vốn ta nghĩ có thể lấy thêm được một tấm bản đồ Thái Cổ, cũng không phải muốn cố định địa vị của mình trong môn phái, mà là muốn xem trong bản đồ Thái Cổ này rốt cuộc có gì thần kỳ. Chỉ là hiện tại muội cũng thấy rồi, bản đồ này ở trong tay chúng ta không phải là một chuyện tốt, những chuyện giết choc sinh ra từ bản đồ Thái Cổ này, đã nhiều lắm rồi!
- Vậy huynh muốn làm gì?
Lý Bình cau đôi mi thanh tú nhìn mập mạp. Sư phụ của mập mạp, chính là chưởng môn nhân "môn phái nhỏ", đồng thời còn là phụ thân của Lý Bình!
- Ý của huynh là tấm bản đồ trong tay môn phái chúng ta, dứt khoát đưa cho Tần Lập kia là được rồi!
Mập mạp nói, lời không dọa chết người không thôi.
- A! Chuyện này dứt khoát không được!
Lý Bình kiên quyết nói:
- Đừng nói cha muội sẽ không đáp ứng, muội cũng sẽ không đáp ứng! Mập mạp đáng chết, rốt cuộc ngươi nghĩ cái gì chứ? Dựa vào cái gì lấy bản đồ trong tay chúng ta tặng cho người khác? Không ai biết trong tay chúng tay có bản đồ Thái Cổ! Hơn nữa, dù là huynh muốn dẫn họa về đông, cũng không cần thiết mà. Hiện giờ bản thân Tần Lập cũng đã là cái đích nhắm tới của mọi người rồi...
- Bình Nhi! Muội vẫn còn chưa hiểu ý huynh.
Mập mạp khẽ cười nói:
- Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Bình Nhi, muội nói sư huynh ta là loại người chịu bị thiệt sao?
Lý Bình chớp mắt suy nghĩ một hồi. Không cần phải nói, hai người lớn lên cùng một chỗ từ nhỏ, mập mạp đáng ghét này thật không phải loại người dễ chịu thiệt. Tuy rằng thực lực ở môn phái không tính là cực mạnh, nhưng trí tuệ tuyệt đối xếp vào mấy hạng đầu! Người bình thường muốn đối phó hắn, kết quả cuối cùng thường đều là bị mập mạp chơi xỏ.
Chính là bởi vì điểm ấy, mới đắc tội không ít đồng môn, mới khiến nhiều người đưa ra ý kiến phản đối việc mập mạp tiếp nhận chức chưởng môn. Lý do hết sức đơn giản: chính là đưa một người tinh minh như thế lên làm chưởng môn, những người khác trong môn phái còn có đường sống sao?
Loại tiếng nói này tuy rằng không đại biểu cho cả môn phái, nhưng cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ. Cho nên Lý Bình mới mang theo mập mạp muốn lấy được bản đô Thái Cổ, sau đó cống hiến cho môn phái. Có được thành tích như vậy, cho dù có người phản đối thì chưởng môn nhân đã không có ý kiến nữa.
Nhưng hiện tại mập mạp chẳng những không muốn cướp lấy tấm bản đồ mới, ngược lại còn muốn đem tấm bản đồ trong tay giao cho Tần Lập vừa nhận thức lại không có giao tình gì, điều này làm cho Lý Bình rất khó chịu.
Mập mạp nói tiếp:
- Muội có lẽ không tra cứu quá trình trưởng thành của Tần Lập này, nhưng mà huynh đã nghiên cứu qua, hắn mới chân chính là thiên tài tuyệt thế! Muội có còn nhớ không, lúc chúng ta còn bé, trong môn phái có một Thái Thượng trưởng lão tinh thông thuật bói toán?
Lý Bình nhíu đôi mi thanh tú, suy nghĩ một chút mới nói:
- hình như là có một người như thế, chẳng qua lúc chúng ta lớn lên thì ngài ấy đã tọa hóa rồi mà!
Mập mạp gật đầu:
- Đích thật là đã sớm tọa hóa. Nhưng muội có biết, trước khi ngài ấy tọa hóa đã bói một quẻ cuối cùng, có biết đó là gì không?
Lý Bình suy nghĩ một chút, nói:
- Hình như phụ thân có nói qua, trước khi vị Thái Thượng trưởng lão kia tọa hóa, phụ thân từng hỏi ngài ấy thiên hạ đại thế tương lai. Vị Thái Thượng trưởng lão kia nói... Thần miếu xuất hiện, bảo đồ tặng người, người ứng vận ở tại phương Đông...
CHƯƠNG 442: NGƯỜI ĐẠI SỐ MỆNH!
Lý Bình nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại, đôi tròng mắt mỹ lệ lộ ra ánh sáng không thể tin nổi. Nhìn sang mập mạp, khóe miệng hơi trù trừ một chút, nói:
- Thần Miếu xuất hiện, bảo đồ tặng người, người ứng vận ở tại phương Đông... Mập mạp đáng chết, ngươi nói là bảo đồ chính là bản đồ Thái Cổ? Muốn tặng cho người ứng vận, chính là Tần Lập
Mập mạp khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Cho nên mới nói, sư phụ ngài ấy nhất định sẽ đáp ứng chuyện này. Bởi vì Thái Thượng trưởng lão sau đó còn nói một câu, chính là người ứng vận không thể đối địch, nếu có thể đi theo cùng người ứng vận, vậy môn phái sẽ hưng thịnh trường tồn, bằng không, trong trăm năm môn phái ắt gặp đại nạn!
- Thế nhưng... Thế nhưng làm sao huynh xác định Tần Lập chính là người ứng vận?
Lý Bình không dám hoài nghi Thái Thượng trưởng lão trong môn phái mình, bởi vì vị Thái Thượng trưởng lão kia năm đó có thuật bói toán vô cùng linh nghiệm thần kỳ, chưa bao giờ sai!
- Muội ngẫm lại...
Mập mạp kéo tay Lỳ Bình ngồi trên giường, sau đó thần sắc vô cùng nghiêm túc nói, một tay lặng lẽ đặt trên đùi sư muội, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lý Bình mặt cười ửng đỏ, khẽ thở hổn hển, nhưng lại không ngăn cản. Trên thực tế, mập mạp đáng ghét này vẫn là kẻ có tà tâm lại không có gan trộm, nhiều lắm là chiếm chút tiện nghi, lớn mật như ngày hôm nay thật không nhiều lắm. Nhưng lòng của nàng đã sớm thuộc về mập mạp này, cho nên chẳng những không có phản cảm, trong lòng còn mơ hồ có vài phần mừng rỡ cùng mong chờ.
- Tần Lập kia năm nay mới hơn hai mươi tuổi, một thân thực lực ngay cả tuyệt thế thiên tài của Hải gia, cường giả Đan Nguyên Anh Hóa cũng không phải đối thủ. Muội nghĩ xem, Tần Lập kia còn không phải người ứng vận? Dù là nơi cực Tây, muội còn có thể tìm được người mạnh như vậy sao?
Mập mạp nói, làm cho Lý Bình rơi vào trầm tư, gần như quên mất bàn tay của mập mạp này càng lúc càng mò lên trên...
Chuyện này không phải chuyện đùa, làm nàng cũng không thể không lo lắng thận trọng. Dù sao chuyện này liên quan đến lợi ích môn phái, cũng có khả năng liên lụy tới cách nhìn của phụ thân với mập mạp.
- Có người nói con út của thành chủ thành Thông Thiên, năm nay chỉ ba mươi tuổi, nhưng cũng đã tiến vào cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa... Chuyện này không biết là thật hay giả.
Lý Bình bị tay heo của mập mạp trêu chọc sắc mặt ửng đỏ, cả người nhũn ra, cố chịu đựng hỏi.
- Con út của thành chủ thành Thông Thiên, huynh cũng nghe nói là một thiên tài ngàn năm mới xuất hiện. Chẳng qua hắn có thể đánh Hải Kim tôn tiến vào cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa mấy chục năm trước tới mức không cách nào hoàn thủ, mạnh mẽ đánh gãy một cánh tay được
Mập mạp cười lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Người khác đều cho rằng Tần Lập kia nhất định có được kỳ ngộ gì, chỉ là một thân cậy mạnh, nhưng muội cũng cho là như vậy sao?
Lý Bình gần như xụi lơ ở trong lòng mập mạp, nũng nịu ngâm khẽ:
- Huynh nói thế nào thì là thế đó. Sư huynh... muội... muội...
Mập mạp cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của Lý Bình, lửa nóng hừng hực nháy mắt bốc cao.
Tần Lập trở lại phủ thành chủ, nhanh chóng gặp lại A Hổ. Đối với chuyện tối hôm qua, A Hổ không nói một chữ, Tần Lập biết mặc kệ thế nào A Hổ cũng sẽ không sinh ra lòng oán hận gì với mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hổ thẹn. Nếu như không phải bởi vì mình, tuy rằng A Hổ sẽ không có những gì ngày hôm nay, nhưng phụ mẫu vợ con cũng sẽ không vì vậy mà chết.
Nhớ tới môn phái tàn sát cả nhà A Hổ, trong mắt Tần Lập hiện lên một tia sát khí lạnh băng. Bất luận thế nào, Tần Lập cũng tuyệt không bỏ qua cho môn phái ở Thiên Trì quốc kia! Đến lúc này, còn chưa có một môn phái nào làm Tần Lập thống hận như vậy. Dù là nữ nhân Hàn Mai ở Nguyệt Diêu Tiên Cung, Tần Lập cũng chưa từng nghĩ tới muốn giết nàng, chỉ muốn cho nàng bài học mà thôi.
Duy độc môn phái tàn sát cả nhà A Hổ năm đó, bất luận thế nào Tần Lập cũng sẽ không bỏ qua cho chúng! Chắc chắn, đối phương cũng nghĩ như thế!
Chạng vạng, Hồ Tiểu Bàn một mình hừ theo điệu nhạc đi tới phủ A Hổ cầu kiến Tần Lập. Lúc Tần Lập nhìn thấy mập mạp này, luôn cảm thấy đối phương có chút không giống như lúc sáng sớm, cụ thể khác chỗ nào Tần Lập lại không nói nên lời. Dù sao mập mạp này hiện tại mặt mày hớn hở, tươi cười đầy mặt, giống như nhặt được tiền vậy, làm cho người ta có một cảm giác rất thiếu bị đánh.
Tần Lập không biết ý đồ của mập mạp này, lúc sáng hắn giáo huấn sư muội mập mạp này một chút, người này không phải chạy tới khởi binh hỏi tội chứ?
Chẳng qua khi mập mạp nói ra ý đồ của hắn tới đây, dù ngay cả Tần Lập cũng giật mình hồi lâu mới phục hồi lại. Một lúc sau, mới ngẩng đầu nhìn vào hai mắt ti hí của mập mạp, nhàn nhạt hỏi:
- Vì sao?
Cái gọi là vô sự hiến ân cần, không gian tức là trộm. Tần Lập căn bản không tin mập mạp này lại hảo tâm như thế, lấy bản đồ Thái Cổ tặng cho mình
Hơn nữa, hiện tại trong tay ai có bản đồ Thái Cổ còn không cất kỹ sợ bị người khác biết, nhưng mập mạp này lại bày ra trước mắt mình.
Tuy rằng trước đó Tần Lập cũng nghe trộm được hai sư huynh muội nói chuyện, biết trong tay bọn họ xác thật có bản đồ Thái Cổ, nhưng đối với ý đồ của mập mạp tới đây vẫn không quá rõ ràng. Chuyện này chưa làm rõ, Tần Lập sẽ không tiếp nhận bản đồ của mập mạp.
Mập mạp vẻ mặt thản nhiên nhìn Tần Lập, trong lòng cũng đang suy nghĩ: Tần Lập này quả nhiên không phải người thường, sau khi mình nói ra những lời này, Tần Lập cũng không có kích động như tưởng tượng, ngược lại hỏi mình vì sao. Hơn nữa nhìn bộ dạng kia, nếu mình không nói ra nguyên nhân, thì Tần Lập sẽ không tiếp nhận!
- Cái này...
Mập mạp trầm ngâm một chút, nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó mới cắn răng nói chuyện một quẻ cuối cùng của Thái Thượng trưởng lão năm đó.
Trong lòng Tần Lập khẽ động, cũng không hỏi mập mạp dựa vào cái gì xác định mình chính là người kia, bởi vì những lời đồng dạng, Tần Lập đã nghe qua không chỉ một lần.
Từ vị chưởng môn Băng Thiên Nhai thần bí cho đến Tưởng Hằng trưởng lão Hồng Nhạn Môn, còn có rất nhiều kỳ ngộ trên người mình, đã làm Tần Lập cơ bản kết luận: mình chính là người ứng vận theo như những người kia nói!
Cái gọi là người ứng vận, là chỉ người ứng hợp với thiên hạ đại thế, thuận theo đại thế mà sinh ra loại người đại số mệnh!
Kỳ thật người như thế, mỗi cách mấy trăm năm đều xuất hiện một người. Ví dụ rõ rệt nhất, chính là đế vương khai quốc ở giới thế tục! Những người này không ai không phải ứng với số mệnh mà sinh ra, số phận bọn họ cùng thiên hạ đại thế dung hợp cùng một chỗ. Cho nên mỗi lần đều có thể thoát ra khỏi tuyệt cảnh, sau đó sáng tạo đại nghiệp bất hủ muôn đời. Ở trong thế giới võ giả, đồng dạng cũng có người ứng theo thời vận sinh ra. Thuở nhỏ bọn họ đã có một mặt xuất phát không giống với người thường. Ví dụ như Thượng Quan Thi Vũ trời sinh linh thể, lúc còn nhỏ không biểu hiện ra thiên phú võ giả gì, nhưng ở thời đại thiếu nữ bị phát hiện là Tiên Thiên Linh Thể, tốc độ tu luyện lại cực kỳ kinh người! Nếu như nàng bắt đầy liền bái nhập đại môn phái nơi cực Tây, như vậy tất nhiên thực lực sẽ mạnh hơn bây giờ rất nhiều!
Tỷ như nói nữ nhân Hàn Mai kia, tuy rằng tính cách làm người ta chán ghét, nhưng không thể không thừa nhận nàng cũng là người ứng mệnh mà sinh, thiên tư trác tuyệt làm người ta đỏ mắt thậm chí đố kỵ
Không tới năm mươi tuổi, đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không đỉnh phong, cũng không phải người thường có thể làm được.
Hơn nữa mập mạp này cùng sư muội hắn, kỳ thật hai người cũng đều là người có số mệnh, đều trẻ tuổi đã có thực lực rất mạnh.
Số mệnh thiên hạ, không có khả năng chỉ rơi vào một người, nếu như vậy, người này cũng không nhất định chịu đựng nổi. Nhưng có một điểm rất nhiều người đều tin, đó chính là giữa những người theo số mệnh mà sinh, tất nhiên tồn tại chuyện số mệnh nhiều ít, nói cách khác, nhất định có tồn tại người có đại số mệnh!
Thiên tư của bọn họ, con đường phát triển của bọn họ thật không thể tin nổi, làm cho người ta ngưỡng vọng, làm cho người ta không thể sinh ra nổi lòng đố kỵ!
Nhìn vào con đường phát triển của Tần Lập, hiển nhiên hắn là một người có đại số mệnh!
Lúc bé đau khổ, thời đại thiếu niên bắt đầu bộc lộ tài năng, hắn không sinh ra nơi cực Tây cường giả tụ tập, cũng không sinh ra ở nơi thần bí linh khí dư thừa.
Hắn chỉ là con tư sinh của một tiểu thư con nhà giàu nơi thế tục. Dưới tình huống như vậy, tu luyện một quyển chiến kỹ người nào luyện kẻ đó chết chắc, lại trong thời gian vài năm ngắn ngủi từ một kẻ ngay cả võ giả Hoàng cấp cũng không tới, trở thành Thiên cấp. Sau đó một đường đột nhiên tăng mạnh, tốc độ tăng cấp làm người ta trợn mắt há mồm.
Thời gian mười mấy năm, đã trở thành một siêu cấp cường giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa!
Mà rất nhiều thanh niên được xưng thiên tài, ở tuổi như Tần Lập, dù là nơi cực Tây chỉ là Phá Thiên, hay là cảnh giới Chí Tôn... đây còn là dùng không biết bao nhiêu linh dược bảo bối chồng chất ra.
Nhìn lại vận số của Tần Lập, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, kết cục hắn phải chết lại bị hắn dễ dàng phá vỡ, sau đó còn có thể thu được chỗ tốt cực lớn từ trong đó ra. Từ Chu Quả, Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên năm đó, đến sau là Hoàng Kim Cung.
Mỗi một bước của Tần Lập, nhìn như mạo hiểm, rồi lại cảm giác là đương nhiên, giống như mấy thứ này trời sinh nên dành cho hắn. Vận số của hắn tốt đến mức tận cùng!
Một người như vậy, ngươi nói hắn không phải là người mang đại số mệnh, vậy còn có thể là ai?
Nhìn lại bản thân mình từ khi tới Thiên Nguyên đại lục mấy năm nay, từng từng chút cũng thật đúng như lời những người này nói. Bốn phần cố gắng, vận số lại phải chiếm sáu phần!
Bởi vì người ra sức cố gắng nhiều không đếm hết, nhưng người có thể đạt được thành tựu trong thời gian ngắn như thế, lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
Trong đầu Tần Lập suy nghĩ ngàn vạn, mập mạp cũng không cắt đứt Tần Lập, mà ngồi tại chỗ vẻ mặt ý cười say sưa, dường như đang nghĩ tới chuyện tốt đẹp gì đó.
Một lúc lâu sau, Tần Lập mới chậm rãi nói:
- Được! Nhân tình của Hồ huynh, Tần Lập tâm lĩnh. Sau này trong Thần Miếu nếu thật có vật gì, vậy không thể thiếu Hồ huynh một phần!
Mập mạp vẻ mặt tươi cười:
- Vậy cứ định như thế, ta tin tưởng Tần huynh cũng không phải người không giữ lời!
Nói rồi, trong người lấy ra một hộp gỗ, đưa cho Tần Lập.
Tần Lập mở ngay tại chỗ, bên trong một quyển trục da thú nằm yên, một cỗ khí tức xa xưa tang thương đập vào mặt. Mở quyển trục ra, những dấu hiệu bên trên đánh dấu các nơi thần bí trên Thiên Nguyên đại lục, phía sau là những hoa văn thần bí, giống như đúc với hoa văn trên cánh cửa Thần Miếu!
Trong lòng Tần Lập thở phào một cái, bảy tấm bản đồ! Còn lại một tấm cuối cùng, Tần Lập cũng ước chừng nơi hạ lạc của nó, xem ra là lúc phải đi xem nơi cực Tây rồi!