Duy Ngã Độc Tôn - Chương 543 - 544
CHƯƠNG 543:
CÚT KHỎI TRANG VIÊN NÀY!
Chủ trang viên này là ai? Trang viên này cũng không phải của Tần Lập, mà là...
Tây Qua.
Năm đó trước khi Triệu Tinh Hà giết cha. Nhị hoàng tử Triệu Tinh Hải còn
chưa lên ngôi, bởi vì Tần Lập mà ban cho Tây Qua lúc ấy là đầu lãnh Đại Thanh
Bang, tòa trang viên hoàng gia này, tuy nhiên Tây Qua cũng không có tới ở lại
trang viên ngày nào, sau lại Tây Qua bị đuổi chạy trối chết. Triệu Tinh Hải
cũng không có thu hồi lại tòa trang viên.
Một tòa trang viên mà thôi, đối với vị vua của một nước mà nói cũng không
tính là gì, lưu lại nơi này cũng coi như giữ một đoạn tình hương khói nói không
chừng đến ngày nào đó Tây Qua trở lại, nhất định sẽ ghi nhớ tấm lòng tốt của
mình.
Có lẽ ngày này là một trăm năm, hai trăm năm sau. Cho nên, Triệu Tinh Hải
tính ban cho Tây Qua tòa trang viên này, vĩnh cửu, giống như hắn đã ban cho A
Hổ thành Hoàng Sa vĩnh cửu, hết thảy chuyện này đều là nhờ có Tần Lập.
Bởi vậy, nhiều năm qua như vậy, cũng chưa từng có bất cứ người nào dám đến
trang viên này gây phiền toái thậm chí còn có không ít quan viên hiểu lầm, chủ
động đến nịnh bợ tên gọi là Hà lão gia này.
Nhưng Hà lão gia tự trong lòng mình, lại biết rất rõ thân phận địa vị của
mình, tuy rằng mấy năm gần đây hắn có chút lâng lâng, rất nhiều thời điểm đều
đã xem mình trở thành chủ nhân nơi này, nhưng hắn còn không có hồ đồ đến nỗi
ngu ngốc ôm mối dục niệm đó. Trong này, dục niệm đó biến mất không còn một
mảnh.
- Lão gia... ngài làm sao vậy?
Cô gái trẻ nằm trên giường, dường như còn
không có ý thức được đã xảy ra chuyện gì. Cái này cũng không thể trách nàng,
bởi vì ở trong lòng nàng. Hà lão gia chính là chủ nhân nơi này, cho nên nàng
cười nũng nịu, vươn tay định sờ chỗ đó của Hà lão gia.
- Bốp!
Hà lão gia đang giận dữ hung hăng tát một
cái trên mặt cô gái trẻ xinh đẹp, vẻ mặt dữ tợn nổi giận mắng:
- Cút ngay!
Cô gái mắt rưng rưng lệ, không dám tin nhìn
Hà lão gia, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bị dọa cho lặng thinh.
Hà lão gia hoang mang rối loạn hối hả mặc
quần áo, sau đó vội vàng mang theo tên tâm phúc kia chạy ra bên ngoài. Trừ hoạt
động trên giường, gần như Hà lão gia không có vận động gì nên chạy mấy bước
liền thở hổn ha hổn hển, tên tâm phúc chạy phía sau nói:
- Lão gia! Ngài chậm lại một chút!
- Không thể chậm! Nếu chậm sẽ không còn
mạng sống!
Hà lão gia vừa thở hổn hển nói vừa lúp xúp
chạy tới. Khi tới cửa, đột nhiên nghe ngoài cửa lớn một tràng tiếng quát tháo,
thanh âm vô cùng kiêu ngạo.
- Các ngươi là từ đâu tới ăn xin? Muốn cướp
trang viên của lão nương à? Nằm mơ đi! Cũng không dò la hỏi xem lão nương là
ai, đã dám tới nơi này gây rối? Hừ! Thành chủ đại nhân thành Thanh Long các
ngươi quen biết sao? Lũ quỷ đói các ngươi cũng không nghe nói tới sao? Thành
chủ đại nhân, cùng lão gia nhà ta là bạn tốt! Biết điều thì các ngươi mau mau
cút xa một chút cho lão nương! Lão nương đỡ khỏi báo quan bắt các ngươi nhốt
vào đại lao!
Hà lão gia đột nhiên run lên bần bật, chân
nọ vấp chân kia, lập tức ngã cái rầm ở đó, tay và mặt đều trầy trụa, nhưng hắn
vẫn hoàn toàn không có cảm giác, trong cổ họng phát ra một tiếng rít gào như dã
thú:
- Con tiện phụ này! Lão tử phải giết ngươi!
Nói xong, Hà lão gia xông ra ngoài như là
một cơn gió, thấy một nữ nhân trung niên toàn thân trang sức đầy vàng bạc châu
báu, trên mặt phết một lớp phấn dày, vẻ mặt kiêu ngạo đang một tay chổng nạnh,
một tay chỉ vào đám người đổi diện sắc mặt khó coi lớn tiếng mắng.
Thấy Hà lão gia đi ra, phụ nữ trung niên
còn không có ý thức được là hắn đang mắng mình, ngược lại khí thế càng tăng
lên, lớn tiếng nói:
- Chờ xem, lão gia nhà chúng ta ra đến đây
nhất định sẽ cho các ngươi đẹp mặt... Ồ? Lão gia! Mặt của ngài bị làm sao vậy?
- Làm sao vậy? Ta đánh chết ngươi con tiện
phụ này!
Hà lão gia lườm phụ nhân một cái, hận không
đánh chết bà ta ngay tại chỗ. Năm đó nếu không phải cha mẹ huynh muội tiện nhân
này đi vào trang viên, tham tài một cách điên cuồng, mình đâu đến nỗi như hôm
nay?
- Tỷ phu! Huynh làm cái gì vậy? Tỷ tỷ của
ta đâu có nói sai?
Một người mập mạp mặt mày hồng hào, cau mày
nhìn Hà lão gia nói:
- Một đám ăn xin như vậy, chẳng lẽ tỷ phu
còn sợ bọn chúng hay sao? Khi gã mập mạp nói chuyện, còn nháy mắt ra dấu với Hà
lão gia.
Sau đó đi đến bên cạnh Hà lão gia, nhỏ
giọng nói:
- Tỷ phu! Những người này, cho dù thật là
chủ nhân của trang viên này, nhưng huynh quen biết tốt với thành chủ thành
Thanh Long, trực tiếp bắt tất cả bọn họ giam vào đại lao. Đến lúc đó, còn không
phải chúng ta...
Hà lão gia xoay chuyển tròng mắt, cảm thấy
biện pháp này đích thật là không tệ. Tuy nhiên nghĩ lại đột nhiên nhớ tới năm
đó khi người nọ thuê mình tới làm quản gia, trong lúc vô ý nói qua một câu:
- Hà quản gia! Về sau hoàng trang... ồ
không, trang viên này sẽ do ngươi trông nom, ngươi phải hết sức tận tâm, ta
cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, chủ nhân trang viên này lai lịch không
tầm thường, hơn nữa thực rất có thể vẫn không tới ở nơi này. Cho nên, ngươi có
tham ô chút đỉnh cũng không có gì, nhưng nếu ngươi dám ra tay quá trớn, đó
chính là tự tìm chết!
Những lời này, mấy năm trước Hà quản gia
vẫn nhớ rõ, nhưng thời gian sau này hắn đã vứt những lời đó lên chín tầng mây.
Hắn cảm thấy bị người ta gọi là Hà quản gia, cùng với được xưng là Hà lão gia,
đó hoàn toàn là hai mức độ khác biệt.
Thế nhưng trước mắt, Hà quản gia bỗng nhiên
nghĩ đến thời điểm bọn quan viên đến lôi kéo làm quen với mình, luôn luôn nói
chính mình vận khí tốt, không ngờ có thể nhận được tòa trang viên này. Dường
như tòa trang viên này có lai lịch gì đó, hắn nhớ tiếp năm đó người tới thuê
mình làm quản gia, trong lúc vô ý nói ra hai chữ hoàng trang.
Trong lòng Hà quản gia đột nhiên như bị
nhéo một cái, trang viên này cộng với hơn vạn mẫu ruộng tốt phía sau, không ngờ
là... hoàng trang cũng chính là... trang viên hoàng gia.
- Con bà nó! Đám các ngươi hại chết lão tử
rồi!
Hà quản gia hung hăng trừng mắt nhìn cậu em
vợ một cái, cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của phu nhân, hắn cố làm ra vẻ
mặt tươi cười, vết máu trên mặt còn chưa kịp lau, quần áo trên người nhàu nát
bụi bẩm, nhìn qua thập phần chật vật.
- Ha ha! Tại hạ là Hà quản gia! Xin hỏi vị
nào tự xưng là trang chủ của trang viên này? Trong lời nói của Hà quản gia cũng
để lại đường lui, hắn không có nói thẳng vị nào là trang chủ đại nhân, mà là
hỏi... ai tự xưng là trang chủ.
Tần Lập cùng Cơ Ngữ Yên vẫn đứng ở một bên,
mỉm cười nhìn Tây Qua.
Đám đệ tử Băng Tuyểt Môn, giờ phút này cũng
đều thập phần phẫn nộ. Từ Băng Tuyết Cực Hàn một đường chạy trối chết tới đây,
có thể nói gần như là hao hết sạch thể lực, hiện tại bọn họ mong muốn nhất
chính là có thể tắm rửa trong nước ấm một phát, sau đó thanh thản ngủ một giấc,
tỉnh lại có một bữa cơm no đủ. Thế nhưng không nghĩ tới, lại bị người ta đối xử
như một đám ăn xin, thử hỏi tâm tình sao có thể tốt được chứ?
Kỳ thật xấu hổ nhất phẫn nộ nhất là Tây
Qua.
Đây là địa bàn của hắn, trang viên này cũng
là của hắn, thế mà hiện tại lại xuất hiện chuyện chó chết như vậy, vốn phải là
tên nô bộc lại chặn chủ nhân ở ngoài cửa?
Nói thật, Tây Qua rất muốn giết thẳng vào
trong, giết sạch đám người này cho xong. Tuy nhiên hắn nghĩ lại: một là làm như
vậy có điều không tốt lắm, bởi vì những người này đều là người thế tục bình
thường mà thôi giết bọn họ không có cảm giác thành tựu gì, còn có thể khiến cho
người trong môn phái nghĩ rằng mình là người hiếu sát. Hắn vừa mới tiếp nhận
chức môn chủ, vẫn là phải chú ý tới ảnh hưởng của nhất cử nhất động của mình.
Điều thứ hai ở đây dù sao cũng là Thanh
Long quốc, là quốc gia hắn sinh ra, hiện tại Hoàng đế Triệu Tinh Hải coi như
đối xử không tệ với hắn, đổi với công tử lại cung kính, vì thế ở nơi này giết
người, coi như cũng làm mất mặt Triệu Tinh Hải.
Cho nên, Tây Qua cảm thấy nếu đối phương
biết điều một chút, chuyện này cứ như vậy quên đi, chờ sau này bổ trí lại, đuổi
hết bọn chúng đi là được, về phần những người này nhiều năm như vậy bòn rút bao
nhiêu tài vật, Tây Qua có một trăm biện pháp làm cho bọn họ phải nhả ra toàn
bộ.
Nhưng lại không nghĩ rằng, người nơi này
lại kiêu ngạo đến mức như thế, gã quản gia mắt thấy chủ nhân, tuy rằng lộ vẻ
mặt sợ hãi nhưng trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một chút vẻ giảo hoạt con buôn
kia, làm sao có thể che mắt được người xuất thân đường phố này chứ?
Nghe Hà quản gia hỏi như vậy. Tây Qua cười
lạnh một tiếng, bước tới, hai mắt bắn ra hai tia sáng lạnh, hỏi:
- Ngươi! Chính là quản gia nơi này?
Hà quản gia bị Tây Qua nhìn với ánh mắt áp
bức đó khiến cho không ngang đầu lên được. Thực lực của Tây Qua ở trước mặt Tần
Lập không tính là gì, nhưng trong mắt người bình thường trên thế tục, quả thực
chính là tồn tại như vị Thần. Hà quản gia làm sao có thể chịu đựng nổi áp lực
từ Tây Qua phóng xuất ra.
- Tiểu... Tiểu nhân chính là...
Trên trán Hà quản gia bắt đầu không ngừng chảy mồ hôi, nhưng hắn cố chống
lại, ngẩng đầu lên, hỏi:
- Ngài chính là chủ nhân tòa trang viên này? Xin hỏi một câu, nhưng có mang
đến đây tín vật không?
Tây Qua nhe răng cười:
- Tín vật? Tín vật gì?
Lúc này, lão bà của Hà quản gia, phụ nhân trung niên một thân đeo đầy trang
sức đó, vừa nghe Tây Qua nói lập tức lại nổi lên bổn sự, quát lớn:
- Tốt lắm! Ngươi ngay cả tín vật cũng không có, mà dám tự xưng là chủ nhân
nơi này, ta xem ra ngươi không muốn sổng rồi! Hộ viện đâu? Hộ viện đều chết
sạch hay sao? Còn không lên bắt hết bọn chúng cho ta...
- Bốp!
Không đợi phụ nhân nói xong, đã bị Hà quản gia hung hăng tát một cái té
trên mặt đất.
Hà quản gia còn chưa hết giận, tiến lên không quan tâm lại đá cho mấy đá,
trong miệng mắng:
- Con tiện nhân này! Đâu phải chỗ ngươi nói chuyện! Lão tử đánh chết ngươi
đỡ phải chịu đựng ngươi lắm mồm!
Tên đệ đệ của phụ nhân thấy thế lập tức
xông lên, nhằm thẳng vào mặt của Hà quản gia hung hăng tung một đấm, đánh cho
Hà quản gia ngã lăn trên mặt đất, trong miệng còn mắng:
- Họ Hà kia! Con bà ngươi! Thực nghĩ rằng
ngươi là lão gia sao? Năm đó ngươi chỉ là một tên khố rách áo ôm, thời điểm tỷ
tỷ của ta gặp ngươi, ngươi có cái gì? Ngươi ngay cả nhà ở cũng không có, nếu
không nhờ tỷ tỷ của ta, ngươi đã sớm xin ăn trên đường phố rồi! Bây giờ ngươi
lợi hại lắm sao? Dám đánh tỷ tỷ ta, hôm nay ta sẽ đánh chết phường lang sói
ngươi này!
Lúc này, phụ nhân bị đánh ngã xuống đất lại
đi tới kéoay đệ đệ của mình, kêu khóc không cho hắn đánh.
Lúc này từ trong trang viên lại lao ra hai
lão già, miệng vừa cao giọng mắng, vừa giơ cao gậy trong tay như muốn đánh chết
Hà quản gia.
Tây Qua nhăn mày, nhìn thấy màn kịch trước
mắt, trầm giọng quát:
- Đủ rồi!
Một tiếng quát này dẫn theo lực lượng tinh
thần của cảnh giới Chí Tôn, lập tức làm cho tất cả đám người này đều sợ tới mức
ngẩn người tại chỗ.
Trên mặt Hà quản gia sưng vù, quần áo cũng
bị rách te tua, khóe miệng còn rỉ máu.
Trên gương mặt của phụ nhân cũng sưng phù,
trên người cũng toàn bộ đều là tro bụi cùng dấu chân, trên mặt cũng có hai chỗ
bị toát da.
Cậu em vợ của Hà quản gia, tên mập mạp kia
toàn thân hoa phục cũng biến thành rách mướp...
Tây Qua lạnh lùng nói:
- Cho các ngươi thời gian một nén nhang,
đều cút ra khỏi trang viên này cho ta!
- Dựa...
Bên kia lão ấu có lẽ là nhạc mẫu của Hà
quản gia với vẻ mặt dữ tợn, vừa mới nói ra một chữ, đã bị Tây Qua phóng tới như
một tia chớp tung một đá bay ra ngoài. Một đá này gần như Tây Qua dùng hết toàn
lực, vẻ mặt càng thêm dữ tợn gầm lên:
- Cút!
CHƯƠNG 544:
HÀ QUẢN GIA PHẪN NỘ!
Tây Qua nổi giận thật sự, một tiếng gầm
giận dữ như sấm rền truyền ra thật xa, chỉ sợ ngay cả thành Thanh Long bên kia
đều nghe thấy.
Lúc này, rốt cục người bên Hà quản gia đã
biết sợ, không ngừng ào ra một đám người, cả nam lẫn nữ vừa rồi còn tranh nhau
nói ầm ĩ cả lên, lập tức tất cả đều ngậm miệng lại.
Tây Qua với khuôn mặt âm trầm đến gần như
có thể nhỏ nước xuống, lạnh lùng nói:
- Tất cả tài vật đều để tại chỗ cho ta! Còn
nữa, mấy năm nay các ngươi nuốt của lão tử nhiều ít, đều nhả ra hết cho ta!
Đừng cho là ta tìm không thấy, các ngươi nếu ai ôm lòng giấu diếm, thì cứ chờ
cho người ta nhặt xác đi! Còn không mau cút đi!
Mọi người cũng không dám nói câu gì. Không
nghĩ tới, người trẻ tuổi quần áo tả tơi này lại lợi hại như thế, vừa thấy chính
là một nhân vật độc ác, một cước mãnh liệt đá nhạc mẫu của Hà quản gia kia chết
tươi, khiến mọi người kinh sợ.
Những người đó làm sao còn dám đi thu thập
tài vật, chỉ hận cha mẹ sinh ra ít quá chỉ có hai cái chân.
- Người chết cũng khiêng đi cho ta! Không
được để ở đây chướng mắt!
Tây Qua nói giọng lạnh lẽo.
Đám người kia vừa chạy, vừa nhỏ giọng bàn
tán.
- Đám người này ở đâu tới?
- Có trời biết! Gặp quỷ rồi! Thật đáng sợ!
Tên tự xưng trang chủ dường như rất lợi hại!
- Hừ! Ở trong thành Thanh Long ta quen biết
một phó Đường chủ của Đại Thanh Bang, ta đi tìm hắn giết chết đám người này!
- Ta cũng quen vài vị quan lớn thành Thanh
Long! Thật là tốt, chúng ta nhất định phải quay lại báo thù!
-...
Thanh Long bang?
Tây Qua cùng Tần Lập liếc nhìn nhau một
cái, không nghĩ tới, năm đó Thanh Long bang bị Triệu Tinh Hà chèn ép, ở thời
điểm sau khi Triệu Tinh Hải lên ngôi lại quật khởi hơn nữa còn cắm rễ ở thành
Thanh Long.
Tần Lập cùng Tây Qua đồng thời cùng nghĩ
đến một người: Lãnh Bình.
Trừ hắn ra người khác vị tất có bản lãnh
này, bởi vì A Hổ hiện tại đã thuần túy là một đại quý tộc, thân là thân vương
của Thanh Long quốc. A Hổ đâu cần phải đi đầu tư vào một bang phái.
Thời gian không đến tàn một nén nhang,
người trong trang viên gần như chạy sạch không còn, trong đó có mấy chục nha
hoàn, hạ nhân, cùng với đám đầu bếp, lại bị Tây Qua giữ lại,bọn họ cũng phải
cần có người chăm sóc hầu hạ.
Nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của những người
bị lưu lại, Tây Qua nói với vẻ mặt ôn hòa:
- Các ngươi không cần sợ, chúng ta sẽ không
làm gì các ngươi, các ngươi làm tốt bổn phận của mình, ta còn phải thưởng cho
nhiều!
Tây Qua nói xong, từ trong chiếc nhẫn trữ
vật lấy ra một đống lớn vàng, chừng hơn một ngàn lượng, hào quang lấp lánh ánh
vàng rực rỡ. Ánh mắt đám nha hoàn, hạ nhân lập tức sáng rực. Bọn họ từ nhỏ đến
lớn, đừng nói nhiều vàng như vậy, ngay cả vàng hình dạng ra sao, bọn họ đều
chưa thấy qua.
Những hoàng kim này, vẫn là thời điểm năm
đó Tây Qua chạy trối chết mang theo, sau lại có nhẫn trữ vật cũng thuận tiện
cất giữ trong mình.
Tây Qua thực tùy ý nói:
- Những thứ này, các ngươi cầm đi đặt mua
rượu, thức ăn, và các loại vật dụng sinh hoạt hàng ngày, hết thảy đều phải thứ
tốt!
Tây Qua nói xong, chỉ vào một cô gái thoạt
nhìn rất lanh lợi nói:
- Ừ! Chuyện này cứ giao cho ngươi phụ
trách. Hoàng kim còn lại ngươi giữ lấy! Các ngươi trước chia mỗi người mười
lượng đi! Làm việc cho tốt ta sẽ không bạc đãi các ngươi!
Mấy chục hạ nhân này làm sao có thể nghĩ
đến tân chủ nhân chẳng những không làm khó bọn họ, ngược lại còn thưởng cho bọn
họ số vàng cả đời cũng kiếm không được, nên nỗi sợ hãi vừa rồi đã sớm biền mất
không còn lại chút gì. Sau một phen quỳ trên mặt đất cảm tạ một hồi, lập tức
tinh thần tăng lên gấp trăm lần, rồi vội đi xuống làm việc của mình.
Cơ Ngữ Yên nhỏ giọng nói với Tần Lập:
- Xem ra, ta giao môn phái cho hắn là chính
xác!
Tần Lập cười cười, năm đó hắn đã biết Tây
Qua là người rất có năng lực. Chuyện hôm nay, chỉ sợ đã đủ để khiến hắn buồn
bực rồi vậy mà đám người đầu óc có bệnh đó lại còn muốn tìm Đại Thanh Bang đến
đổi phó với Tây Qua, không biết khi Tây Qua nhìn thấy người của Đại Thanh Bang
sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?
Không thể không nói sức mạnh của đồng tiền
vô cùng cường đại, đám hạ nhân này dùng thời gian nhanh nhất, chuẩn bị đầy đủ
nước cho những người này tắm rửa, lại có người chạy ra ngoài đặt mua các loại
vật dụng sinh hoạt, lại có người tinh lanh một hơi gom tất cả những đồ dùng cũ
trong trang viên ném ra bên ngoài sau đó nổi lửa thiêu hủy sạch...
Người có thể tùy tiện một lần ném ra hơn
một ngàn lượng hoàng kim, mà là người bình thường sao? Tuy rằng đám hạ nhân này
thân phận địa vị không cao, nhưng tầm nhìn của bọn họ cũng đủ dùng, phát hiện
toàn bộ người trong nhóm này, tuy rằng vẻ mặt tang thương, nhưng vốn không thấy
một người nào xem đám người Hà quản gia vào mắt.
Hơn nữa quần áo trên người bọn họ đa số mặc
dù có chút cũ nát, nhưng vừa thấy là biết vốn nhưng y phục đó may bằng loại vải
vô cùng đắt tiền, chỉ là trải qua lặn lội đường xa nên thấy vậy.
Thân là hạ nhân, không biết nhìn người một
chút, làm sao có thể xứng danh là hạ nhân?
Sau hai canh giờ, toàn bộ trang viên gần
như đã thay đổi bộ mặt mới, hơn nữa, mọiắm rửa xong, thay quần áo mới sạch sẽ,
sau đó xuất hiện lần nữa đều là thần thái sáng láng.
Mùi thức ăn thơm ngát bay tới hấp dẫn mọi
người. Người đi đặt mua vật dụng sinh hoạt còn chưa trở về, cho nên tạm thời
không thể đi nghỉ ngơi. Hơn nữa liên tục chạy trối chết, khiến cho đám đệ tử
Băng Tuyết Môn không còn lòng dạ thay quần áo, cũng không được nếm qua bữa cơm
ngon lành nào, hiện tại rốt cục có thể yên tâm nghỉ ngơi, nên mọi người đều bắt
đầu cảm thấy đói khát, giờ lại ngửi mùi thơm này, ai nấy đều không kìm nổi ngón
trỏ nhúc nhích.
Tây Qua cũng rất cao hứng, mời Tần Lập cùng
Cơ Ngữ Yên đi ra dùng cơm, mọi người đều ăn no nê một bữa. Tây Qua vừa khích lệ
đám hạ nhân này thông suốt xong rất cao hứng, hắn cho biết về sau bọn họ đều ở
lại chỗ này, hơn nữa cần phải tuyển thêm vào một số đông hạ nhân.
Băng Tuyết Môn cộng tất cả hơn ba trăm
người đệ tử, chỉ có ba mươi mấy hạ nhân là không đủ. Chuyện này, Tây Qua trực
tiếp giao cho cô gái trông có vẻ thông minh lanh lợi kia làm.
Cả đám hạ nhân đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn
cô gái này, tuy rằng Tây Qua không nói thêm gì, nhưng bọn họ đều có thể nhìn ra
được, sự phát đạt của cô gái này dường như ở ngay trước mắt.
Chủ nhân mới ra tay rộng rãi hơn nữa nhìn
qua còn không có thái độ hất mặt sai khiến vênh váo như cả nhà Hà lão gia trước
đây. Tuy rằng trước đó đối phó với đám Hà lão gia có hơi hung dữ, nhưng đổi xử
với hạ nhân bọn họ đều vô cùng tốt, vì thế rốt cục bọn họ mới cảm giác được cái
gì gọi là hạnh phúc.
Cô gái thông minh lanh lợi này tên là
Phương Thảo. Nàng vốn chỉ là một nha hoàn trong nhà, hầu hạ Đại phu nhân của Hà
lão gia. Đại phu nhân là một nữ nhân đanh đá, hơi có chút không vừa ý là bà ta
không đánh đập cũng chửi mắng tơi bời.
Mà Phương Thảo hầu hạ bên người Đại phu
nhân đã ba năm, trừ bỏ năm đầu bị mắng chửi hai lần, về sau đều chưa từng bị
mắng lần nào nữa, điều này đủ để chứng tỏ cô gái này là người đặc sắc thông
minh tới cỡ nào.
Chuyện vừa rồi phát sinh, thiếu chút nữa
Phương Thảo cũng chạy theo Đại phu nhân cùng nhau thoát ra ngoài.
Nhưng nàng lại rất tinh tế phát hiện, nhóm
người này gần như đều là người trẻ tuồi, rất nhiều người xem ra tuổi tác so với
mình không chênh lệch lắm, hơn nữa, tuy rằng phong trần mệt mỏi, nhưng khí chất
lại đều thập phần xuất chúng. Vả lại Phương Thảo hầu hạ bên người Đại phu nhân
rất nhiều năm, tự nhiên biết trang viên này cũng không phải của Hà lão gia, mà
là chủ nhân trang viên chưa từng xuất hiện.
Bởi vậy, khi nhóm người này đi thẳng tới
đây công bổ là chủ nhân nơi này, Phương Thảo đã tin hết tám phần.
Dưới chân Thiên tử, nếu không có đủ chứng
cớ chứng minh tài sản này là của bọn họ, bọn họ làm sao dám tùy tiện gây rối?
Hiện tại Thanh Long quốc nhưng rất lợi hại,
nhất là Thân vương Đại Tướng quân A Hổ, mấy năm gần đây nam chinh bắc chiến, bách
chiến bách thắng, vì Thanh Long quốc mở mang bờ cõi! Nghe nói trước kia còn có
Tần Hầu gia lợi hại hơn, nhưng nghe nói Tần Hầu gia là thế ngoại cao nhân, coi
thường bã vinh hoa phú quý thế gian này. Nhưng uy danh của Tần Hầu lưu lại, lại
truyền lan khắp toàn bộ dân gian Thanh Long quốc. Còn có người nói Thân vương A
Hổ sở dĩ bách chiến bách thắng là có quan hệ trực tiếp với Tần Hầu gia, những
quốc gia đó đều rất e sợ Tần Hầu gia.
Cho nên nói nhóm người tới hôm nay, nhất
định chính là chủ nhân chính thức. Bởi vậy, Phương Thảo rất nhanh trí không có
chạy trốn, rốt cục để nàng có cơ hội biểu hiện chính mình.
Nàng nắm bắt được.
Tiểu nhân vật dù sao cũng có biện pháp của
tiểu nhân vật, họ cũng giống nhau có khát vọng hướng lên trên, cũng đồng dạng
khát vọng có thể có được thế lực chân chính.
Hơn năm mươi năm sau, Phương Thảo đạt tới
tước vị Bá tước Thanh Long quốc, ở trong hồi ký của nàng viết như vầy:
- Ngày đó, một cái ý niệm trong đầu của ta,
đã thay đổi cả cuộc đời của ta! Lúc ấy ta thật không ngờ, ngay trong đám người
kia, có một người trẻ tuổi thực trầm mặc rất bề bộn, lại chính là người mà toàn
bộ dân trong nước Thanh Long quốc đều kính ngưỡng: đó là Tần Hầu gia! Bởi vậy,
ta thực cảm tạ Hà quản gia năm đó đã tuyển ta vào trang viên, không có hắn vốn
không có ta như hôm nay. Điều này không phải lạnh nhạt chê cười, đây là lời nói
trong lòng của ta.
Không nói đến ý tưởng trong lòng cô gái trẻ
Phương Thảo này thế nào! Trở lại cả nhà Hà quản gia bị đuổi ra khỏi trang viên,
thật thê thảm đi về hướng thành Thanh Long.
Trang viên cách thành Thanh Long đại khái
chừng ba mươi dặm, đám người này ngày thường ra vào đều là ngồi xe ngựa xa hoa,
mà hôm nay bọn họ bị đuổi chạy không kịp, đâu có gan bắt ngựa ráp xe?
Cho nên, đám người ngồi mát ăn bát vàng này
đi một hơi chừng ba canh giờ, đã mệt đến sắp đứt thở, rốt cục mới nhìn thấy
tường thành cao lớn của thành Thanh Long kia.
Lúc này liền có không ít người ngồi bệch
xuống đất, nói cái gì cũng cũng may cùng rời đi theo bọn họ, còn có một số hạ
nhân.
Mấy năm nay ở thành Thanh Long. Hà quản gia
cũng đặt mua không ít bất động sản cùng sản nghiệp khác, bằng không dựa vào cái
gì được người ta hâm mộ và nịnh bợ.
Hà quản gia cho người vào trong thành mướn
mấy chiếc xe ngựa lại đây. Đoàn người này còn mang theo một người chết, còn
người đã chết khác là Nhị cẩu gác cổng, chạy nửa đường bọn họ đã vứt xác ở chỗ
hoang dã...
Cho dù biết đối phương không dễ chọc, nhưng
Hà quản gia cũng thật sự rất nổi giận, hắn phát thề, nhất định phải báo mối thù
này. Trên đường đi bọn họ cũng đã quyết định, quan trọng nhất là phải đoàn kết
với nhau. Nếu không, khẳng định không phải là đối thủ của đám người đó.
Người qua người lại trên đường, đều tò mò
nhìn đoàn đội hơn trăm người này. Thường ngày đám người Hà quản gia cao cao tại
thượng, giờ phút này đều núp ở phía sau người khác, sợ bị người ta nhận ra quả
thực rất mất mặt.
Hà quản gia nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nhiều năm như vậy dù không có công lao,
lão tử cũng có bỏ sức, vậy mà không có chứng cớ gì nói đuổi liền đuổi còn đánh
chết nhạc mẫu của ta. Ta thật muốn nhìn xem, phía sau lưng các ngươi có thể lợi
hại tới cỡ nào? Có phải ngay cả Hoàng đế bệ hạ, cũng sẽ bất chấp pháp luật nói
giúp các ngươi hay không?