Duy Ngã Độc Tôn - Chương 545 - 546
CHƯƠNG 545:
NGƯỜI NGU XUẨN VÀ CHUYỆN NGU XUẨN!
Bang chủ Lãnh Bình của Đại Thanh Bang, người
chết mà sổng lại, mẩy năm trước trở về thành Thanh Long, dùng khí thế vương giả
trở về chỉ trong một đêm đã một lần nữa thu phục Thanh Long bang quần long vô
chủ hỗn chiến nhiều năm.
Mang theo thành viên tổ chức cường đại tích
lũy từ thành Hoàng Sa. Lãnh Bình lại một lần nữa trở thành nhân vật đứng đầu
thế giới ngầm của thành Thanh Long.
Chỉ là sau khi tr
ải qua rất nhiều chuyện. Lãnh Bình dường như cũng cảm thấy mệt mỏi, hắn rất
ít khi ra mặt quản lý chuyện gì. Đại Thanh Bang ở Thanh Long quốc chính là một
tổ chức siêu nhiên. Ngay cả trong triều đình có trọng thần đưa tấu muốn tiêu
diệt thế lực Đại Thanh Bang khiến người ta bất an này đều bị Hoàng đế Triệu
Tinh Hải gạt đi.
Nói đùa gì chứ, người khác không biết sau lưng Đại Thanh Bang là ai, Triệu
Tinh Hải làm sao có thể không biết chứ? Nếu năm xưa Tần Lập nguyện ý, giết
Triệu Tinh Hải, có thể dễ dàng thay thế được chính quyền họ Triệu, trở thành
quốc mới của Thanh Long quốc.
Lúc ấy danh vọng của Tần Lập ở Thanh Long quốc, cho dù hắn muốn làm Hoàng
đế cũng sẽ không xuất hiện bao nhiêu người lên giọng phản đối. Nếu Tần Lập đăng
cơ xưng đế, như vậy Đại Thanh Bang chính là tổ chức nòng cốt chân chính của Tần
Lập.
Thế lực như vậy, Triệu Tinh Hải như thế nào có khả năng đi trêu chọc?
Lãnh Bình trong lòng cũng hiểu rất rõ, hắn thường xuyên liên lạc thư từ với
A Hổ, hiểu biết tình hình gần đây của nhau. Từ khi A Hổ trở thành Đại nguyên
soái của Thanh Long quốc, quan hệ của Lãnh Bình cùng A Hổ càng thêm chặt chẽ.
Hơn nữa, Lãnh Bình không lúc nào không nghĩ đến khi nào thì có thể lại gặp mặt
Tần Hầu gia.
Nếu năm đó không có Tần Hầu, làm sao có Lãnh Bình hắn ngày hôm nay?
Thoạt nhìn thân phận địa vị của hắn dường như không có gì biến hóa, xoay
xoay chuyển chuyển, vẫn là Bang chủ Đại Thanh Bang. Nhưng Đại Thanh Bang hôm nay
làm sao Đại Thanh Bang ngày xưa có thể sánh bằng?
Thế lực đã sớm không chỉ ở một Thanh Long quốc này, mà đã vươn tầm tay tới
mười mấy quốc gia xung quanh.
Có thể nói một Đường chủ Đại Thanh Bang, quyền lực trong tay hiện nay đều
lớn hơn Lãnh Bình so với thời Tiên đế.
Cho nên, Lãnh Bình biết đủ. Hắn rất trân trọng cuộc sống hiện tại, mỗi ngày
cùng thê tử và đứa nhỏ của mình ở nhà hưởng thụ cuộc sống. Nhưng cuộc sống này
cũng không làm mòn nhuệ khí của Lãnh Bình.
Lãnh Bình hiện tại, thực lực kỳ thật đã sớm tăng cao.
Hắn tuy rằng không thăng tiến đến cảnh giới Hợp Thiên cường hãn như A Hổ,
nhưng Lãnh Bình cũng là cao thủ cảnh giới Phá Thiên. Trận vừa rồi còn giúp
Hoàng đế Triệu Tinh Hải đánh chết một đại nguyên soái một nước nhỏ phía nam.
Hắn vừa trở về thành Thanh Long, lại một lần nữa từ chối Hoàng đế phong
thưởng. Danh cùng lợi, đối với Lãnh Bình hiện tại mà nói thật sự là rất phai
nhạt.
Lãnh Bình hy vọng nhất chính là có thể lại được gặp mặt công tử một lần.
Bởi vì sau khi đột phá Thiên cấp. Lãnh Bình mới phát hiện nguyên lai con đường
của võ giả dĩ nhiên là rộng lớn như thế.
Lãnh Bình là một trong số ít người bit trang viên Hoàng gia sát thành Thanh
Long là của ai. Mấy năm nay nhìn tên quản gia kia từng chút một tu hú chiếm tổ.
Lãnh Bình căn bản cũng lười quản.
Bởi vì nếu quản, đổi người khác qu kết quả kỳ thật vẫn giống nhau, còn
không bằng mặc kệ. Đây giống như là nuôi heo, ở trong mắt Lãnh Bình, tên Hà
quản gia kia chỉ là một con heo.
Chỉ số thông minh không khác gì heo, hơn nữa diễn xuất cũng như một con
heo. Thậm chí trong mắt Lãnh Bình, tên Hà quản gia kia nhỏ yếu còn không bằng
một con heo ấy chứ. Chỉ cần động động đầu ngón tay, có thể bóp chết hắn.
Cho nên Lãnh Bình một mực làm như không
biết. Hôm nay đột nhiên có người báo với Lãnh Bình nói là nơi trang viên Hoàng
gia kia đã xảy ra một ít xung đột. Một đám người tới công bố là chủ nhân của
trang viên, hơn nữa hết sức bá đạo đuổi già trẻ lớn bé cả nhà Hà quản gia hơn
trăm người chạy đi, chỉ để lại một ít nô bộc, người hầu...
Lãnh Bình đang híp mắt ngủ gật trên ghế
bỗng mở to mắt, hai mắt dừng trên mặt thủ hạ tâm phúc, chậm rãi nói:
- Lãnh Kiếm. Ngươi có biết, lời này của
ngươi, ý nghĩa là gì không?
Người kêu Lãnh Kiếm này là một thanh niên
nhìn qua khoảng 35, 36 tuổi. Hắn hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Chủ nhân, đúng vậy. Ta cũng hoài nghi, là Tần...
- Lập tức chuẩn bị xe cho ta!
Lãnh Bình "roạt" một cái đứng bật dậy, nhìn thoáng qua quần áo
của mình, không ngờ có chút luống cuống chân tay, lại nói với Lãnh Kiếm:
- Đúng rồi. Đi, thông báo cho tất cả trưởng lão ở thành Thanh Long, đều đến
chỗ của ta.
Lúc này, một nữ tử diện mạo xinh đẹp từ trong phòng thò đầu ra, giọng nói
ngọt ngào:
- Lão gia, ngài làm sao vậy? Muốn đi ra
ngoài sao?
- A, a! Ta muốn đi ra ngoài, nàng mau nhìn
xem, quần áo của ta có thích hợp gặp khách? Lãnh Bình ở bên ngoài tuy rằng cực
kỳ nghiêm túc, tu luyện chiến kỹ Liệt Diễm Kiếm khiến cho tính tình hắn cũng
rất nóng nảy, nhưng đối với nữ nhân của mình cũng là cực kỳ dịu dàng. Tâm phúc
Lãnh Kiếm đứng bên cạnh đã sớm quen thuộc, bộ dạng nhìn quen không thấy quái
lạ.
Nữ nhân kia dịu dàng cười, tuy nhiên lại có
chút kinh ngạc. Lão gia nhà mình. Hoàng đế vừa rồi cầu hắn làm một chuyện, hắn
sảng khoái đáp ứng, sau khi làm xong, ngay cả ban thưởng cũng đều từ chổi. Nói
cách khác, gặp Hoàng đế hắn cũng không có bất kỳ biểu tình kích động gì, chẳng
lẽ là... Nữ nhân nghĩ đến đây, tâm tư khẽ động. Là người vẫn đi theo Lãnh Bình,
nàng tự nhiên rất rõ người mà đời này nam nhân của mình sùng bái nhất bội phục
nhất là
- Lão gia! Ta vừa mới may một bộ quần áo
cho ngài ở tiệm may Tiền Ký. Mặc bộ đó đi.
Nữ nhân nói xong, uốn éo vòng eo, xoay
người vào phòng.
- Được, được!
Lãnh Bình lập tức nhanh chóng theo vào.
Lãnh Kiếm đứng ở trong sân, trợn trắng mắt
xem thường, có vẻ rất ác thú nghĩ:
- Nếu đám người nghe thấy tên chủ nhân liền
run lên, thấy bộ dạng này của chủ nhân, có thể hay không... cả kinh rớt con mắt
ra ngoài?
...
Đại Thanh Bang, Phó Đường chủ Vạn Tùng của
Trường Xuân Đường giờ phút này đang ngồi ở một gian phòng trang nhã tầng ba một
tửu lâu thật lớn trong phạm vi Trường Xuân Đường, lẳng lặng uống trà.
Cách sống của Vạn Tùng này chính là học
theo Long đầu lão đại chẳng qua là hỏa hậu kém không ít.
Nhưng có thể ngồi lên vị trí phó Đường chủ
này, cũng đủ để nói lên người này không tầm thường. Đừng nhìn hắn chỉ là một
phó Đường chủ, nhưng ở trong thành Thanh Long này coi như là một nhân vật danh
tiếng tương đương vang dội.
Hiện tại Đại Thanh Bang tổng cộng có chín
môn mười tám đường.
Chín môn là do chín trưởng lão quản lý, môn
hạ mỗi một môn có hai đường. Chín trưởng lão đều là những người năm xưa cùng
chiến đấu với Lãnh Bình, hiện tại bọn họ cũng đều gần như là ở trạng thái nửa
quy ẩn, bình thường đều gần như không quản chuyện.
Cho nên, Đại Thanh Bang hiện tại có hơn 50
vạn bang chúng, trên thực tế chính là do mười tám đường quản lý.
Mỗi một đường, có một Đường chủ, bốn phó
Đường chủ. Như vậy tùy tiện một phó Đường chủ, quyền lực trong tay hắn có thể
tưởng tượng được khổng lồ cỡ nào.
Vạn Tùng năm nay 38 tuổi, trong thế tục
giới này đúng là thời điểm trẻ trung khỏe mạnh. Thực lực đã đạt tới Địa cấp
đỉnh, nghe nói rất có thể đột phá đến Thiên cấp trước 40 tuổi.
Vạn Tùng phụ trách tất cả nội vụ cùng hậu
cần của Đại Thanh Bang trong phạm vi chừng hai trăm dặm lẩy thành Thanh Long
làm trung tâm. Đây là một vị trí béo bở, cho nên Vạn Tùng không thiếu tiền.
Bởi vậy, hắn đối với hộp trân châu cực phẩm
mà Hà lão gia cung kính có thừa cùng hai người của Hà đưa cho hắn cũng không
quá coi trọng.
Nhưng một chuyện khác đối phương nói ra
khiến cho Vạn Tùng có chút động tâm. Hà lão gia mang theo hai tên Hà gia từng
uổng rượu với Vạn Tùng hai lần, tìm hắn khóc lóc kể lể, nói có một đám cường
giả đến đây, mạnh mẽ chiếm đoạt trang viên của hắn, hơn nữa giết chết nhạc mẫu
của Hà lão gia, còn đánh chết một tên trông cửa, đuổi tất cả bọn họ đi ra.
Dám làm chuyện này ở đế đô, chưa chắc không
có chút dựa dẫm chống lưng. Vạn Tùng tuy rằng về sau gia nhập Đại Thanh Bang,
cũng không rõ ràng lắm chủ nhân trang viên kia là ai, nhưng điều này cũng không
gây trở ngại hắn cảm thấy được can thiệp chuyện này không dễ.
Chỉ là Hà lão gia mang theo người mình nhận
thức, trong lúc vô ý nói đối phương hơn ba trăm người, không ngờ có hơn phân
nửa là nữ nhân xinh đẹp. Vạn Tùng động lòng.
Cả đời này của hắn, danh lợi cũng không
thiếu, nhưng duy nhất có một điểm, đó là cực độ háo sắc.
Nhưng ở đế đô này, Vạn Tùng cũng không dám
làm càn, Long đầu lão đại chín vị trưởng lão gần như đều ở tại đế đô, nào đến
lượt một phó Đường chủ như hắn kiêu ngạo?
Ở hầu hết các sản nghiệp của Đại Thanh
Bang, đều là kinh doanh chính đáng, danh tiếng ở Thanh Long quốc cũng rất tốt,
không có khả năng cho phép Vạn Tùng làm ra một ít chuyện mạnh mẽ cướp đoạt dân
nữ.
Nhưng chuyện lần này không giống, là đối
phương chủ động đưa tới tận miệng.
Ta đây chỉ là... trợ giúp một chút cho phú
hào ngày thường có nhiều hiếu kính với Đại Thanh Bang. Đúng, chính là như thế
này, ở trong lòng Vạn Tùng không ngừng tự thôi miên mình mặc dù hắn biết chuyện
này rất có khả năng có nguy hiểm, nhưng so với những thứ có thể thu hoạch, vẫn
đáng giá mạo hiểm.
Đến lúc đó, chẳng những đám nữ nhân kia đều
về tay mình, ngay cả trang viên này... Hừ hừ! Chính mình dù thế nào, cũng đạt
được hơn một nửa chứ?
Vạn Tùng nghĩ trong lòng, khóe miệng nổi
lên một tia cười đắc ý, nhìn Hà lão gia đang hết sức lo sợ, nói:
- Hà lão gia. Có chuyện này... chúng ta
thương lượng một chút?
...
Một màn cơ hồ giống như vừa rồi cũng vừa
mới trình diễn ở trong nhà của Thành chủ thành Thanh Long.
Thành chủ thành Thanh Long Triệu Tinh
Hoành, là một người họ xa của hoàng thất Triệu gia, cùng thế hệ Triệu Tinh Hải.
Sau khi Triệu Tinh Hải đăng cơ xưng đế liền đề bạt Triệu Tinh Hoành.
Nhiều năm như vậy, Triệu Tinh Hoành cũng
coi như không phụ sự ủy thác, quản lý Thành Thanh Long cũng không tệ. Kỳ thật
cũng là do Lãnh Bình phi thường trói buộc thành viên Đại Thanh Bang, bằng không
bằng vào Triệu Tinh Hoành gần như không thể nào quản lý tốt thành thị này.
Tuy nhiên bất kể nói thế nào, hắn coi như
là một đại quý tộc quyền cao chức trọng. Nhưng hắn có một tật xấu, đó chính là
tham lam.
Phi thường tham lam.
Đối mặt với một tấm ngân phiếu 50 vạn lạng
trên bàn, cùng với rất nhiều đồ cổ tranh chữ trân quý, tổng giá trị hon trăm
vạn lạng bạc. Triệu Tinh Hoành không kìm nổi có chút do dự.
Hắn đương nhiên biết chủ nhân của tòa trang
viên Hoàng gia kia là ai, năm đó hắn còn hâm mộ một thời gian rất lâu. Nhưng
chuyện này dù sao đã qua rất nhiều năm, vẫn không ai tìm về. Lại nói Tần Hầu
kia, rời khỏi Thanh Long quốc cũng nhiều năm rồi, nghe nói là đi tu luyện.
Người như vậy, hơn nửa là sẽ không tham lam luyến tiếc mọi chuyện hồng trần... Nhưng
vẩn đề lớn nhất là, nếu thật sự là vị kia, hoặc là người có liên quan, mình tự
tay quản lý chuyện này không phải là tìm chết sao?
Nghĩ rồi, lại nhìn thoáng qua tài vật trên
bàn. Thật là một khoản tiền khổng lồ a!
CHƯƠNG 546:
KHÔNG BIẾT SỐNG CHẾT
Triệu Tinh Hoành có chút do dự, đứng dậy
không ngừng đi đi lại lại trong phòng, một phụ tá tâm phúc của hắn đứng bên
cạnh, lúc này thản nhiên nói một câu:
- Lão gia, ngài cần gì phải khó xử. Mang
một đội quân nhân, lấy cớ là điều tra đi qua xem là được. Nếu quả thật là vị
kia trở lại, ngài liền trả lại mấy thứ này, coi như một món nhân tình. Nếu
không phải vị kia, ha ha, vậy cần làm như thế nào, trong lòng lão gia cũng đã
quyết định rồi chứ hả?
Triệu Tinh Hoành vừa nghe, cảm thấy được
phụ tá của mình nói rất có đạo lý. Tuy nhiên, tài vật hơn trăm vạn này...
Phụ tá thực hiểu biết tính cách chủ nhân
mình thế nào, thản nhiên nói:
- Lão gia ngàn vạn lần đừng nghĩ giữ lại
một chút nào. Ngài nghĩ lại thật kỹ, vị kia cùng Hoàng đế bệ hạ có quan hệ gì,
là chút tài vật này trọng yếu hay là vị trí thành chủ này của ngài trọng yếu.
Thuộc hạ cả gan nói nhiều một câu, nếu quả thật là vị kia, ngài đắc tội hắn,
vậy vấn đề sẽ không chỉ là chút tài vật cùng vị trí thành chủ. Hoàng đế bệ hạ sẽ
làm như thế nào để hạ lửa giận của vị kia, trong lòng lão gia hẳn là biết chứ?
Thân thể Triệu Tinh Hoành khẽ run lên,
trong giây lát tỉnh táo lại, gật đầu với phụ tá, trầm giọng nói:
- Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, vậy ta đi...
...
Hoàng thành, đại nội hoàng cung.
Từ khi Triệu Tinh Hải đăng cơ tới nay, cần
chính yêu dân, mở mang bờ cõi, phát triển Thanh Long quốc dân giàu nước mạnh.
Mà danh vọng của hắn cũng gần như đạt tới đỉnh mà hoàng thất Thanh Long có thể
đạt tới.
Trong một chút lâng lâng. Triệu Tinh Hải
vẫn rất rõ được một điểm, hết thảy là vì đâu mà có.
Tỷ như nói thời điềm phát sinh xung đột với
Tư La quốc, vị Đại nguyên soái cực kỳ ưu tú kia của Tư La quốc đã từng nói một
câu:
- Tần công tử nếu không phải là người Thanh
Long quốc ngươi, trong nháy mắt ta có thể diệt các ngươi...
Nhưng kết quả là: hoàng thất Tư La quốc -
hàng. Tư La quốc - diệt
vong!
Tư La quốc trước kia, trở thành một bộ phận trên bản đồ Thanh Long quốc.
Đại Tề, Thanh Khâu, Đại Sở... gần như cũng
giống như quốc thổ của Tân Tần đế quốc ngày trước. Thanh Long quốc hiện giờ, đã
sớm trở thành một đế quốc khổng lồ.
Hết thảy mọi thứ này, đều đơn giản là vì
một người trẻ tuổi mới xảy ra biến hóa trọng đại như vậy. Bởi vì những thế lực
phía sau những quốc gia kia, võ giả các nơi thần bí vừa nghe nói người sau lưng
hoàng thất Thanh Long quốc là Tần Lập, trực tiếp nói cho những hoàng thất kia:
Không cần đấu tranh, đầu hàng còn có thể cam đoan phú quý bản thân. Kết quả của
phản kháng, chỉ có chết. Bọn họ cũng không giúp được gì.
Vô tình, thanh danh Tần Lập ở phương Đông
sớm đã không chỉ giới hạn ở Huyền Đảo. Rất nhiều người ở nơi thần bí phương
Đông bởi vì Thần Miếu xuất thế, nhưng chính là vì vậy mà cũng đều biết người
trẻ tuổi mạnh nhất đại lục phương đông - Tần Lập!
Nhưng trong lòng Triệu Tinh Hải càng rõ
ràng, Tần gia cũng không phải gia tộc đứng sau lưng hoàng thất Thanh Long quốc.
Hắn lại thật ra rất muốn, đáng tiếc những năm gần đây, hành tung Tần Lập không
rõ, hẳn vẫn không có cơ hội gặp lại Tần Lập.
Triệu Tinh Hải sớm quyết định, phàm là mọi
chuyện và người có liên quan đến Tần Lập, mình đều phải đích thân xử lý. Cho
nên, A Hổ thành Đại nguyên soái quân đội Thanh Long quốc.
Sở dĩ tòa trang viên kia của Tây Qua, cho
dù vẫn không ai trở về. Triệu Tinh Hải cũng chưa bao giờ muốn thu lại.
Hết thảy đều vì lần tới gặp Tần Lập, xin
Tần gia trở thành cung phụng của hoàng thất Thanh Long quốc.
Chỉ cần Tần Lập đáp ứng, Thanh Long quốc từ
nay về sau mới có thể được cho là chân chính không lo. Triệu Tinh Hải tin
tưởng, Tần Lập là một người trọng tình cảm. Hắn sẽ đáp ứng, bởi vì nơi này còn
có một nhân tổ trọng yếu nhất, đó chính là Triệu Thiên Thiên.
Triệu Tinh Hải cũng không phải người đặc
biệt thích hưởng thụ, mỗi ngày vật dụng và đồ ăn của hắn đều phi thường đơn
giản. Hôm nay, vừa ăn xong cơm chiều, đang cùng Thái tử đi dạo ở trong hoa
viên, vừa lúc kiểm tra một chút về bài học của Thái tử hôm nay. Lúc này, một
thị vệ tâm phúc đi tới bên cạnh Triệu Tinh Hải, ghé tai nói vài câu gì đó, sắc
mặt Triệu Tinh Hải trong nháy mắt thay đổi.
Hắn nhìn thị vệ kia, giọng nói chuyện đều
có chút run lên khe khẽ:
- Ngươi đã điều tra rõ chưa? Chuyện này là
thật?
Thị vệ kia thấp giọng nói:
- Thuộc hạ đã điều tra một buổi chiều,
chuyện này tuyệt đối là thật. Chỉ là Tần công tử có trong đám người kia hay
không thì không biết được. Nhưng có thể khẳng định là chắc chắn Tây Qua đã trở
lại, hơn nữa đám người hắn mang về cũng không phải hạng bình thường.
- Tốt! Lập tức chuẩn bị tốt xa giá cho
trẫm. Đi hoàng trang...
Triệu Tinh Hải thở phào một cái, khuôn mặt
trắng bởi vì kích động mà có chút đỏ lên, cho dù Tần Lập không trở về, Tây Qua
trở về cũng là một chuyện vui rất lớn. Nhiều năm như vậy trôi qua, bọn họ rốt
cục đã trở lại.
Thái tử năm nay vừa mới mười tuổi, ngẩng
đầu lên, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn Triệu Tinh Hải, giọng non nớt
nói:
- Phụ hoàng. Ngài muốn làm gì?
- Phụ hoàng... muốn đi gặp một đại nhân
vật. Ngươi muốn đi theo hay không?
Triệu Tinh Hải cười hỏi.
Đứa nhỏ rất đẹp trai, nghiêng đầu nghĩ nghĩ
cuối cùng vẫn lắc đầu. Triệu Tinh Hải có chút không ngờ, hỏi:
- Ngươi bình thường không phải thích nhất
là phụ hoàng mang ngươi đi ra ngoài chơi
- Lúc này không giống. Phụ hoàng muốn đi
làm việc quan trọng, con còn nhỏ, đi theo sẽ thêm phiền...
Giọng non nớt của đứa trẻ trả lời khiến
Triệu Tinh Hải không kìm nổi cười ha ha, yêu thương xoa đầu con, sau đó nói:
- Hoàng nhi thật ngoan!
Nhìn phụ hoàng xoay người ra ngoài, trong
lòng đứa bé tràn ngập các loại tình cảm sùng bái. Phụ hoàng mới là Hoàng đế anh
minh nhất thiên hạ này, có thể làm được việc chiêu hiền đãi sĩ như thế... về
sau ta cũng muốn học theo cách đối nhân xử thế của phụ hoàng.
...
- Nơi này, chính là nơi chàng sinh ra và
lớn lên?
Cơ Ngữ Yên theo bên cạnh Tần Lập, cười hỏi.
Gió nhẹ trời chiều thổi ở bên người làm cho
người ta có một loại cảm giác hết sức thoải mái. Bị đuổi giết lâu như vậy, khó
khăn lắm bình tĩnh trở lại, hai người rất hưởng thụ loại cảm giác này.
- Ha ha! Đây là quốc gia nơi ta sinh ra,
tuy nhiên nơi ta sinh sống lại ở phía nam, rất nhanh ta sẽ đưa nàng đi tới đó.
Tuy nhiên, trước tiên ta muốn đưa nàng về nơi thần bí gia tộc một chuyến. Dù
thế nào, cũng phải để cho mẫu thân ta nhìn xem con dâu bà có bộ dạng gì chứ hả!
Tần Lập cười hì hì nói.
- Ngươi đi mà đi!
Cơ Ngữ Yên trợn mắt liếc Tần Lập một cái,
ngượng ngùng nói:
- Ai là vợ ngươi? Ngươi khắp nơi lưu tình,
hừ. Ta nghe nói ngoài hai người vợ, ngươi dường như còn vài vị hồng nhan tri kỷ
đó...
Trong lòng Tần Lập có chút buồn bực, thầm
nghĩ Tây Qua này có chút lắm mồm, xem ra phải tìm cơ hội chỉnh một phen.
Cơ Ngữ Yên thấy Tần Lập trầm mặc, cũng có
chút hối hận. Đang yên đang lành, mình tự nhiên đề cập đến đề tài mất hứng này
làm chi? Vì thế, nàng dịu dàng nói:
- Được rồi. Người ta cũng không ép chàng
làm gì, lại càng không muốn cưỡng cầu cái gì. Tựa như hiện tại, ta ở bên cạnh
chàng, không phải rất tốt sao?
- Nàng không quan tâm danh phận sao?
Tần Lập nhìn thoáng qua Cơ Ngữ Yên, đột
nhiên hỏi.
Danh phận. Cơ Ngữ Yên cười khổ lắc đầu,
trong giọng nói mang theo vài phần thống khổ, khẽ nói:
- Rất nhiều lúc, danh phận vị tất là chuyện
tốt. Tựa như mẫu thân cùng di nương ta. Di nương ta hại chết mẫu thân của ta,
hại chết phụ thân ta. Nhưng cuối cùng, nàng cũng không phải có kết cục táng
thân nơi xa lạ sao? Cho nên, theo ý ta, yêu - liền cùng một chỗ, không yêu -
liền tách ra. Danh phận đối với những người tu luyện chúng ta mà nói giống như
mây bay. Chỉ có những nữ tử thế tục không nhìn ra, mới có thể coi trọng danh
phận như thế hả?
- Ha ha!
Tần Lập mỉm cười, không có phản bác thẳng
lại lời nói có chút cực đoan này của Cơ Ngữ Yên, mà hỏi ngược lại:
- Vậy nàng không hy vọng, có một ngày có
thể mặc quần áo xinh đẹp nhất, được đón về vô cùng náo nhiệt sao?
Ánh mắt Cơ Ngữ Yên có chút mê ly, bỗng
nhiên khẽ cười, khoác tay Tần Lập, tựa vào vai hắn, giọng thì thào khẽ nói:
- Ta thích - là bản thân chàng. Chỉ cần có thể ở một nơi với chàng, mấy thứ
kia đều không trọng yếu. Có tự nhiên là tốt, không có... ta cũng không oán hận
một câu.
Quả nhiên, nữ nhân thực lực đạt tới một
cảnh giới nhất định, quan điểm đích thật là khác với người khác. Đây cũng không
phải nói Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao hy vọng có lễ cưới là người tục tằng,
kỳ thật Cơ Ngữ Yên nói rất dễ hiểu. Nàng không phải không hy vọng, mà là không
quá để tâm. Tựa như Thi Vũ cùng Lãnh Dao, cũng không có chân chính quá mức để
bụng.
Lãnh Dao chỉ muốn cầu một danh phận, đó là
bởi vì nàng sợ.
Nàng sợ Tần Lập sẽ rời khỏi nàng. Dù sao
còn có Triệu Thiên Thiên, Bộ Vân Yên, thậm chí còn có... Lệnh Hồ Phi Nguyệt.
Lúc này, ở xa xa bốc lên một đám bụi mù,
rất nhiều người cưỡi ngựa nhanh chóng chạy tới nơi này.
Tần Lập khe khẽ nhíu mày, kỳ thật hắn cũng
không nghĩ quá mức che giấu hành tung của mình. Thực lực hiện tại của hắn, lại
thêm Cơ Ngữ Yên đủ để ứng phó hầu hết mọi trường hợp.
Lúc trước sở dĩ phải trốn chết, lo lắng
chân chính là sợ liên lụy đám Tây Qua, mà không phải là Tần Lập e ngại người
của Thánh Hoàng lĩnh vực bao nhiêu.
Nhưng bị quấy rầy như vậy, cũng không phải
chuyện Tần Lập thích. Hơn nữa, người tới rất có khả năng là người mà Hà quản
gia tìm tới để báo thù.
Bên trong trang viên bên kia cũng làm rất
nhanh. Tây Qua mang theo mười mấy người từ trong đi ra.
- Chúng ta trở về đi. Nơi này để Tây Qua xử lý là được rồi.
Tần Lập nói với Cơ Ngữ Yên.
Cơ Ngữ Yên gật đầu, nàng cũng không phải loại người thích giao tiếp với
người khác, chuyện xuất đầu lộ diện, nàng cũng không ham thích.
Không nghĩ tới là kỵ sĩ bên kia rất nhanh liền nhìn thấy Cơ Ngữ Yên, liếc
mắt liền nhận ra nữ nhân này là mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành, không khỏi ở
trên ngựa từ rất xa hô lớn lên, miệng còn rất không sạch sẽ.
- Tiểu nương tử, đừng chạy. Cùng đại gia về nhà đi.
- Cút! Tiểu nương tử kia lão tử phát hiện trước, tự nhiên là về lão tử.
- Phì. Các ngươi ai dám tranh với bản phó Đường chủ?
Đôi mắt Cơ Ngữ Yên lập tức phát lạnh, bắn ra hai luồng hào quang tràn ngập
sát khí. Những võ giả thế tục trong mắt nàng thực lực cực kỳ kém cỏi này, cũng
dám đùa giỡn nàng như thế. Hơn nữa, vẫn còn là ở trước mặt Tần Lập. Trong nháy
mắt Cơ Ngữ Yên động sát khí.
Tần Lập không kìm nổi lắc đầu, thầm nghĩ:
- Thật sự là một đám không biết sống chết. Chẳng lẽ các ngươi không có não
sao? Trước khi làm chuyện gì, chẳng lẽ không điều tra một phen sao? Thật sự là
một đám ngu ngốc!