Duy Ngã Độc Tôn - Chương 797 - 798

CHƯƠNG 797: CỔ THƯƠNG LY BIỆT!

Lần đầu các vương giả trẻ tuổi Giới Hạ gặp mặt, bình thản yên lặng, yên ổn tới mức làm cho Ô Quận Vương cũng phải bất ngờ. Tuy nhiên tiếp đó ông ta liền hiểu được, chiến tích Tần Lập ở Tây Vực thật quá chói mắt.

Hắn đã đạt đến một độ cao mà người ta hoàn toàn không thể đạt đến, không thể nào siêu việt.

Lòng đố kỵ của con người, thường sẽ dùng nó đố kỵ một người nào đó mạnh hơn bọn họ một chút. Những người có lòng đố kỵ mạnh sẽ cho rằng mình không kém hơn đối phương chút nào, thậm chí còn ưu tú hơn đối phương, nhưng không có thành tích tốt bằng đối phương. Vì vậy, sẽ sinh ra tâm lý đố kỵ.

Loại tâm lý này, hoặc nhiều hoặc ít. Nhưng khi đối mặt với đỉnh cao mà mình không cách nào vượt qua được, loại đố kỵ này sẽ theo đó hóa thành tâm lý kính sợ thật sâu.

Đúng thế, chính là kính sợ!

Dù là Ngọc Châu hay Kiền Kính, hoặc Mạc Bắc bề ngoài như một dã nhân, tuổi cùng với thực lực bọn họ, đều quyết định tính tình của bọn họ.

Bề ngoài có biểu hiện hay không biểu hiện ra, ở sâu trong nội tâm, sâu bên trong cốt tủy cũng có kiêu ngạo nhất định.

Nhưng Tần Lập thật sự vượt qua bọn họ nhiều lắm. Ô Quận Vương tin tưởng, nếu như không phải Tần Lập vừa đại chiến một trận vang danh thiên hạ nơi Tây Vực, bất luận là Ngọc Châu hay Kiền Kính, Mạc Bắc, ba người này cũng sẽ giống như Hô Diên Kiêu Dưởng cùng Hạ Văn Vũ lần đầu gặp được Tần Lập, muốn luận bàn với hắn.

Đương nhiên kết quả đã sớm định trước, bọn họ sẽ không thể nào thắng được Tần Lập.

Hiện giờ dù là năm người bọn họ cùng lên, cũng không phải đối thủ của Tần Lập.

Nhìn bọn người Ngọc Châu chẳng những không mất mát, ngược lại còn kích thích lòng phấn đấu mãnh liệt, trong lòng Ô Quận Vương tràn ngập vui mừng, cười nói với Tần Lập:

- Tần Lập, ta giao năm đứa nhỏ này cho con. Con nhất định phái nhớ, bất cứ chuyện gì, cũng không trọng yếu bằng sinh mệnh của các con.

Ngữ khí Ô Quận Vương có chút thương cảm:

- Sống, mới là ý nghĩa cuối cùng của sinh

Tần Lập yên lặng gật đầu:

- Lão sư cứ yên tâm, con biết nên làm thế nào!

Ô Quận Vương hiện lên vẻ tươi cười vui mừng, sau đó nói:

- Chỉnh đốn một phen. Tần Lập, con lập tức cho ngươi công cáo thiên hạ, cánh cửa Thần Miếu... Một tháng sau, mở ra!

Ô Quận Vương nói ra lời này, trong lòng mọi người bỗng căng thẳng. Tiếp đó, trong mắt đều bắn ra quang mang hưng phấn, đại thời đại gió thổi mây vần, rốt cuộc... đã đến rồi.

Hô Diên Kiêu Dưởng nắm chặt hai tay, tuyệt đỉnh đại năng trẻ tuổi này bây giờ lòng bàn tay đầy mồ hôi, cảm xúc dâng trào, dùng sức hít sâu, làm mình bình tĩnh lại.

Nơi Thần Vực đó!

Đó là nơi mà gần như tất cả các cường giả đứng ở đỉnh cao đều hướng tới, hôm nay rốt cuộc sắp mở ra rồi. Bọn họ, cũng là nhóm cường giả nơi Giới Hạ đầu tiên bước đến nơi Thần Vực sau vô số năm.

Đây là sự kiện thuộc về bọn họ.

Đây là một thời đại thuộc về bọn họ.

Ngay cả Ngọc Châu lạnh như băng sương, vào lúc này sắc mặt cũng ửng hồng, hô hấp gắp gầp.

Bất luận là Hô Diên Kiêu Dưởng tùy tiện, hay Hạ Văn Vũ một thân khí độ hoàng gia, kể cả Kiền Kính vẻ mặt lãnh, khốc cùng Mạc Bắc như một dã nhân, tất cả đều khó khống chế được cảm giác hạnh phúc sáng tạo lịch sử này.

Các nàng Thượng Quan Thi Vũ cùng Lãnh Dao Cơ Ngữ Yên, trên dung nhan lại không có biểu tình hưng phấn nào, thần sắc còn có chút buồn bã, cùng Tần Lập vẫn luôn gần ít xa nhiều.

Mấy tháng nay, Tần Lập vẫn theo cạnh các nàng như hình với bóng, loại cảm giác này, làm cho các nàng cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Nhưng không ngờ tới, lại phải chia lìa nhanh như vậy. Một tháng sau, cánh cửa Thần Miếu mở ra, đoàn người Tần Lập khẳng định phải đi nơi Thần Vực, nhưng các nàng lại phải ở lại Giới Hạ, tiếp tục tu luyện. Cho đến khi nào tới được cảnh giới Địa Tiên đại viên mãn, thậm chí tiến lên cảnh giới nửa bước Thánh Chủ mới có thể được tiến vào nơi Thần Vực.

Bên trong nơi Thần Vực, mới chân chính là nơi cường giả như mây. Đến chỗ đó, có nguy hiểm hay không, các nàng không thể nắm chắc, nói lại, loại cảm giác này không tính là thiên nhân vnh cách, nhưng cũng là mỗi người ở hai thế giới.

Cho nên, đối với các hồng nhan cạnh Tần Lập, đây thật không thể coi là một tin tức tốt.

Cánh cửa Thần Miếu sẽ mở ra vào một tháng sau, tin tức này vừa truyền ra, quả nhiên kinh động thiên hạ.

Đông Hoang, Nam Cương, Tây Vực, Bắc Vực cùng Trung Châu, trên năm khối đại lục này, chẳng biết ẩn tàng bao nhiêu lão quái thực lực mạnh mẽ. Người như bọn họ, mới là người tu luyện ẩn sĩ chân chính.

Chỉ cần trời còn không sập xuống, bọn họ sẽ không xuất hiện ở trong mắt người đời. Bọn họ hoàn toàn thờ ơ với tất cả sự vật, sống chết của ngươi khác, hoàn toàn không có một chút quan hệ tới bọn họ.

Nhưng cánh cửa Thần Miếu mở ra, triệt để chấn động các lão quái này đi ra.

Bên trong Thần Miếu, chính là Tinh Môn đó.

Các lão quái sống quá vạn năm này, rất rõ ràng chuyện đó. Mà đi qua Tinh Môn, liền có thể bước vào nơi Thần Vực.

Nơi Thần Vực đó!

Ở nơi đó, mới là thiên đường chân chính cho ngươi tu luyện cảnh giới Thánh Chủ trở lên.

Ngay Lập tức, toàn Giới Hạ bắt đầu sôi sục phun trào, chẳng biết bao nhiêu lão quái cường đại bắt đầu đi tới thành Hoàng Sa trong biên giới Thanh Long Đế quốc. Còn có vô số đại gia tộc, đại môn phái Đông Hoang Nam Cương Tây Vực Bắc Vực Trung Châu, nghe được tin tức này, cũng đều đi tới chỗ thành Hoàng Sa.

Đối với bọn họ mà nói, đây là một sự kiện thuộc về thế giới này. Dù là không thể bước vào Tinh Môn nhưng có thể chứng kiến trận đại hội này, vậy cũng là một chuyện thú vị nhất trong đời.

Thời gian một tháng, trôi qua rất nhanh. Trong một tháng này, Tần Lập vẫn luôn ở cạnh chúng hồng nhan, những giai nhân khuynh thành tuyệt sắc này, rốt cuộc cũng buông bỏ một tia rụt rè cuối cùng.

Ai cũng đều biết, lần này Tần Lập đi rồi, có lẽ một hai năm liền trở về, hoặc là tám mười năm, hoặc là mấy trăm năm, hoặc là...

Còn có rất nhiều khả năng các nữ nhân này không muốn nghĩ tới, cho nên các nàng đều bỏ qua tất cả rụt rè, không để ý người khác trêu chọc, mỗi người dính một chỗ với Tần Lập.

Ô Quận Vương tìm một chỗ thanh tịnh bế quan tu luyện, Nam Cung Tử Lăng dẫn Hô Diên Kiêu Dưởng, Hạ Văn Vũ, Ngọc Châu. Kiền Kính cùng Mạc Bắc tiểu cô nương Linh Nhi đi trước một bước tới thành Hoàng Sa, làm chuẩn bị cuối cùng vì tiến vào nơi Thần Vực.

Lão vượn Bạch Trung Sơn, Bạch Trung Hỏa, Bạch Trung Tuyết, Kim Điêu, Linh Ưng, Mặc Ưng, Tiểu Hắc, Thải Hồng, Tào Hồng, cùng với những người bộ tộc tử đồng Mặc Lý, Mặc Thuận, Lãnh Hồi, Tử Tiêu, Tử Huyên, lại trực tiếp tuyên bố bế quan tu luyện.

Theo phẩm chất thiên tài địa bảo trong tay Tần Lập ngày càng cao, đan dược Lãnh Dao luyện chế ra cũng ngày càng tốt. Điều này làm cho mọi người đều nghẹn một hơi, chuẩn bị thông qua tu luyện điên cuồng, sớm ngày thực hiện nguyện vọng tiến vào nơi Thần Vực.

Ngay cả Tây Qua cùng mấy người Cở Như Nguyệt, Cơ Như Băng luôn luôn lười biếng, cũng đều tiến vào bế quan.

Tần Văn Hiên cùng Tần Hàn Nguyệt phụ mẫu Tần Lập cũng đang tích cực chuẩn bị, đợi Tần Lập vừa đi, bọn họ cũng sẽ bế quan.

Tất cả người đi theo Tần Lập, bọn họ đều hy vọng có thể đi cùng Tần Lập tạo dựng sự nghiệp. Bọn họ không hy vọng mình lại chết già ở Giới Hạ, đều muốn lúc còn sinh thời, có thể tự mình bước đến nơi Thần Vực, xem phong cảnh nơi đó một lần.

Ô Quận Vương cũng bị những người môn phái Viêm Hoàng liều mạng làm cảm động, để lại ba loại thần thông bí thuật dị tượng Hoang cổ cùng với bảy tám loại bí thuật Thái cổ, về phân những người môn phái Viêm Hoàng có thể lĩnh ngộ bao nhiêu, vậy phải xem đạt đến cảnh giới nào, phải xem ngộ tính cùng tạo hóa mỗi người.

Thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua, Tần Lập đứng ở sơn môn Viêm Hoàng Sơn nhìn chúng hồng nhan đều vành mắt đỏ hồng, cố nén không rơi nước mắt.

Tần Văn Hiên cúi đầu không nói, Tần Hàn Nguyệt đã lệ ướt tràn mi.

Loại tràng cảnh ly biệt này, làm cho trong lòng Tần Lập cũng không biết cảm giác gì. Vốn hắn muốn len lén rời đi, nhưng mọi người nói thế nào cũng muốn tiễn hắn một đoạn đường.

- Được rồi, cứ ở đây đi. Các ngươi ngàn vạn lần đừng theo ta, tiến vào thành Hoàng Sa rồi, ta lại mềm lòng, liền mang theo các ngươi xuyên qua Tinh Môn mất...

Vành mắt Tần Lập cũng hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói.

- Xuyên qua Tinh Môn có gì đặc biệt, ai sợ chứ!

Xà Xà khẽ giọng lẩm bẩm, nhưng Đại Bỉểu tiếng lòng của rất nhiều người.

Nhưng kỳ thật trong lòng mọi người đều thân thể các nàng hiện giờ không thể thừa nhận áp lực Tinh Môn.

Khóe miệng Tần Lập ẩn tia mỉm cười cưng chiều, đi tới gần Xà Xà, xoa xoa mái tóc như thác của nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, không nói gì. Sau đó lại nhẹ nhàng đi tới trước mặt Thượng Quan Thi Vũ, cũng nhẹ nhàng ôm lấy, tiếp đó là Lãnh Dao, Cơ Ngữ Yên, Bộ Vân Yên, Triệu Thiên Thiên, Lệnh Hồ Phẫn nguyệt, Tần Tuyết là người cuối cùng.

Tần Lập khẽ giọng nói bên tai Tần Tuyết:

- Tỷ, chiếu cố tốt mẫu thân!

Tần Tuyết không nhịn được dùng sức ôm lấy eo Tần Lập, nước mắt chảy ra, gần như không nói ra lời. Một lúc lâu sau, mới buông Tần Lập ra, trên mặt lưu hàng lệ châu trong suốt, lại hiện ra mặt cười thoải mái:

- Chàng yên tâm đi, chuyện trong nhà, đã có chúng ta đây.

Tần Lập dùng sức gật đầu, đi qua ôm lấy Tần Hàn Nguyệt, Tần Hàn Nguyệt dùng sức ôm chặt nhi tử của mình, sau đó nói:

- Tiểu tử, cho ngươi thời gian mười năm. Mười năm, phải trở về xem chúng ta một lần nếu không thì lão nương không để yên cho ngươi.

Tần Lập im lặng gật đầu. nhưng có trời mới biết được bao lâu mới có thể trở về, hoặc là có trời mới biết được còn có thể trở về hay không. Tần Lập không phải là thần, cũng không dám nói có thể hô mưa gọi gió nơi Thần Vực.

Đi tới trước mặt Tần Văn Hiên, Tần Lập trầm giọng nói:

- Phụ thân, ngài phải bảo trọng.

Tần Lập rất ít mở miệng gọi Tần Văn Hiên là phụ thân, dù là quan hệ giữa hai người đã dịu đi, cũng chỉ gặp mặt là nói trực tiếp, trước mặt mọi người gọi hắn là phụ thân, gần như chưa từng có.

Vẻ mặt Tần Văn Hiên lộ ra tươi cười ấm áp:

- Tiểu tử, đi nơi Thần Vực, ở hoàn cảnh xa lạ này, hết thảy phải luôn chú ý cẩn thận. Nhớ kỹ, còn sống mới là trọng yếu nhất.

Tần Lập dùng sức gật đầu, sau đó quay sang một đám đệ tử môn phái Viêm Hoàng biết được ti,. tự phát đến đưa tiễn, dùng sức phất tay, quay người đi, dậm chân hư không biến mất ngay tại chổ.

Không ai thấy, trong nháy mắt xoay người lại, khóe mắt Tần Lập cũng đã ẩm ướt.

Nhìn bóng người Tần Lập biến mất trong không khí, chúng nữ liền không nhịn được phát ra tiếng khóc đèén. Lần này khác với trước kia, quả thật quá lớn. Trước kia dù là Tần Lập đi ra mấy năm, các nàng cũng không có loại cảm giác này.

Đây là cách nhau hai thế giới mà!

Xà Xà dùng sức nắm chặt tay, nhìn thoáng qua Cơ Ngữ Yên mặt đầy nước mắt, nhẹ giọng nói:

- Hai người chúng ta là có hy vọng lớn nhất vọt đến cảnh giới Địa Tiên đại viên mãn, tỷ muội chúng ta so thi xem ai đến trước tiên!

Nói rồi, vươn một cánh tay mềm mại nhỏ dài ra...

CHƯƠNG 798: KỊCH CHIẾN THÀNH HOÀNG SA!

Cơ Ngữ Yên biết rõ Xà Xà đang khích lệ mình, hàng mi mang theo vết nước mắt, cũng mỉm cười, vuơn tay ra:

- Được, một lời đã định!

- Còn có ta!

Thượng Quan Thi Vũ khóe mẳt còn chưa khô hàng lệ, vươn tay đặt lên trên tay hai người.

- Còn có ta!

- Còn có chúng ta!

Tay chúng nữ, mỗi bàn tay cùng đặt một chỗ. Đến cuối cùng, chúng nữ hồng nhan Tần Lập đều đặt chung những bàn tay vào nhau. Cỏi lòng chúng nữ, giờ phút này cũng như giao hòa lẫn nhau.

Nhìn nhau mỉm cười, Thượng Quan Thi Vũ thể hiện phong phạm bà lớn, cao giọng nói:

- Các tỷ muội, chúng ta không cần phải thương tâm. Phu quân chàng phải đi làm đại sự, chúng ta phải vui mừng vì chàng mới phải. Ta tin tưởng, nội trong trăm năm, chúng ta đều có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn... Nhất định làm được!

- Nhất định làm được!

Chúng nữ cùng kêu lên.

Một cỗ tin tưởng vững chắc phát ra từ trên người chúng nữ, tràn ngập khắp cả Viêm Hoàng Sơn. Tất cả sở hữu Viêm Hoàng Sơn đi ra tiễn đưa, nhìn một màn này, đều không nhịn được lặng lẽ nắm chặt tay.

Chúng ta... cùng muốn tiến lên!

Khóe miệng Thượng Quan Thi Vũ ẩn một tia mỉm cười nhàn nhạt, thừa dịp không ai để ý, nháy mắt với một phía trên bầu trời, mỉm cười như hoa, rất là đắc ý.

Tần Lập mỉm cười, đạp ra một bước, hư không hoàng độ.Vừa rồi trong nháy mắt khi hắn xoay người đi, liền cảm giác được tâm tình chúng nữ suy sụp. Vì vậy dừng ở trên cao, ẩn giấu thân ảnh, truyền âm cho Thượng Quan Thi Vũ, để cho nàng an ủi mọi người.

Năm tháng vô tình, con đường tu luyện dài đằng đẳng vô tận, không ai biết được lần này Tần Lập đi rồi, sẽ phải đi bao nhiêu năm mới có thể trở về, tâm tình chúng nữ suy sụp cũng là chuyện rất bình thường. Hiện giờ đã khơi dậy nhiệt tình tu luyện, cảm giác đau xót do ly biệt sinh ra, tự nhiên cũng phai nhạt đi nhiều.

Lúc Tần Lập xuất hiện ở thành Hoàng Sa, bị cảnh tượng trước mắt làm ngây người.

Chỉ thấy trên bầu trời thành Hoàng Sa, võ giả cường đại không chút kiêng nể lăng không bay giữa trời. Trên bầu trời tùng trận dao động nối tiếp, hầu như không có chút dừng lại.

Đa phần bách tính thành Hoàng Sa đều đóng cửa không ra, tuy rằng hàng năm ở thành Hoàng Sa đều sẽ tụ tập rất nhiều cường giả, nhưng lại không nhiều giống như bây giờ.

Nhất là những Địa Tiên đại năng kia, coi người thường như con kiến, căn bản sẽ không để ý tới mình có dọa người thường hay không.

Thậm chí, giữa những đại năng này hoặc là bởi một số thù oán, hoặc là vì những chuyện nhỏ, gây ra va chạm, tranh đấu lẫn nhau, cũng mặc kệ đây là nơi nào, thường hay hủy diệt một mảng lớn dân cư.

Thời gian gần đây A Hổ bận đến sứt đầu mẻ trán, nếu không có bọn người Nam Cung Tử Lăng sớm đi tới giúp đỡ duy trì trật tự thành Hoàng Sa, sợ rằng sẽ càng thêm hỗn loạn.

Cũng may bọn người Nam Cung Tử Lăng thực lực đủ mạnh, cũng chấn nhiếp một số đại năng, nhưng vẫn còn có chút người không quan tâm đến mấy người Nam Cung Tử Lăng.

Lần này Ô Quận Vương sẽ không tiến vào nơi Thần Vực, bởi vì động tĩnh Giới Hạ lớn như vậy, gần như không thể gạt được nơi Thần Vực. Một khi bóng dáng Ô Quận Vương xuất hiện ở bên kia Thần Vực, sợ rằng sẽ lập tức lọt vào truy sát khủng bố.

Ô Quận Vương quyết định chờ Thần Miếu mở ra khoảng một tháng, lại yên lặng lẻn vào. Hơn nữa, trong thời gian ngắn sẽ không liên hệ với Tần Lập, ông ta cần quay về lấy vài thứ gia tộc Thần Vương bí mật cất giữ năm xưa, sau đó tranh thủ trong thời gian ngắn đột phá đến cảnh giới Thần Vương.

Tuy rằng Thông Thiên Đại Đế vô cùng mạnh mẽ, nhưng người có thân phận như hắn,

tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra tay. Chỉ cần Ô Quận Vương tới cảnh giới Thần Vương như vậy đối mặt với cường giả nơi Thần Vực, cũng sẽ yên tâm hơn nhiều.

Thân hình Tần Lập vừa xuất hiện trên bầu trời thành Hoàng Sa, liền nhìn thấy giữa không trung phía trước có hai đoàn người đang chiến đấu kịch liệt. Mấy trăm người chiến đấu, biến trên trời dưới đất thành một đống lộn xộn.

Kiếm khí cũng không gian bị xé rách tràn ra, đã biến một mảnh nhà dân thành Hoàng Sa bên dưới thành một mảnh đất bằng.

Bọn người Nam Cung Tử Lăng cố sức ngăn cản, nhưng không cách nào làm cho tranh đấu hai bên ngừng lại được. Bởi vì hai bên tranh đấu lẫn nhau, thực lực cũng không yếu.

Bọn người Nam Cung Tử Lăng cũng không thể trực tiếp lao vào đánh chết đối phương, mắt thấy nhà dân bị hủy ngày càng nhiều, vô số người điên cuồng chạy trốn dưới mặt đất, nhưng không có biện pháp nào tốt cả.

Nam Cung Tử Lăng cùng tiểu cô nương bỗng nhiên thấy Tần Lập xuất hiện trên bầu trời, vội vàng chạy tới nói chuyện.

- Đây là chuyện gì?

Tần Lập sắc mặt âm trầm, giọng lạnh băng hỏi.

- Ôi! Đừng nói nữa, sư đệ, thực lực đệ mạnh nhất, đệ nhanh trấn áp những người này lại. Bọn họ là hai đại tộc tới từ Bắc Vực, tử thù truyền kiếp. Lần này đều tới thành Hoàng Sa, bởi vì một chút tranh chấp liền trực tiếp đánh lên. Tỷ bảo bọn họ đi ra ngoài đánh, bọn họ căn bản không nghe. Chúng ta cũng không có biện pháp trực tiếp can thiệp.

Nam Cung Tử Lăng nói không rõ ràng, nhưng trên thực tế, mấy trăm người hai bên nếu nhất trí chống lại sáu người Nam Cung Tử Lãng, Linh Nhi, Hô Diên Kiêu Dưởng, Hạ Văn Vũ, Kiền Kính cùng Mạc Bắc, thật sự sẽ gây ra áp lực cực lớn cho sáu người bọn họ.

Dù sao, sáu người bọn họ chỉ là nửa bước Thánh Chủ, cũng không phải Thánh Chủ chân chính. Mà mấy trăm người đối phương, trong đó nửa bước Thánh Chủ cũng đã có ba bốn người, cho nên mới căn bản không để ý tới bọn người Nam Cung Tử Lăng điều đình.

Tần Lập nhìn thoáng qua Mạc Bắc mặt đầy râu, hỏi:

- Ngươi nhận ra bọn họ chứ?

Mạc Bắc bĩu môi, nói:

- Oan gia đối địch cũ, một là Lương gia Bắc Vực, một là Từ gia Bắc Vực, ở Bắc Vực coi như hào môn đỉnh cấp. Ân oán hai nhà này phải ngược tới thời đại Thái cổ, vẫn tranh đấuúc đang nói chuyện, một đại năng Lương gia một kiếm chém một đại năng Từ gia thanh hai nửa, máu tươi rải giữa không trung như một đóa hoA Hổng lộng lẫy thê lương.

Còn Từ gia bên kia cũng không chịu kém, một người nửa bước Thánh Chủ Từ gia tế ra một thanh bảo kiếm màu bạc, một kiếm chém đầu một đại năng Lương gia, bay vọt lên mấy chục trượng ở trời cao.

Tần Lập nhíu mày, nhàn nhạt nói:

- Muốn đánh thì đổi một chỗ không có người mà đánh, đừng ở đây làm hại dân chúng bình thường.

Giọng Tần Lập nói cũng không lớn, nhưng lại truyền vào trong tay mỗi người rất rõ ràng. Nhất thời, toàn chiến trường chợt kiềm hãm.

Một đại năng Lương gia lại thừa cơ một kiếm đâm thủng đan điền một đại năng Từ gia, trên mặt cười hung ác, cổ tay vừa lật, vị đại năng Từ gia kia miệng phun máu, lập tức mất mạng.

Cường giả Từ gia bên này thấy vậy liền nổi giận, điên cuồng xông lên.

Chiến đấu, lập tức lại tiến hành kịch liệt.

Sắc mặt bọn người Hô Diên Kiêu Dưởng đều trở nên tái mét, có câu: đế vương gặp nhục, thần tử liều mình, những người này không cho bọn họ mặt mũi thì thôi, nhưng không nhìn Tần Lập như vậy, bọn họ lại không thể nào dễ tha thứ được.

Tần Lập thần sắc không đổi, nhàn nhạt nói:

- Không nghe phải không? Vậy giết đi, Hô Diên, Văn Vũ, Kiền Kính cùng Mạc Bắc, giết cho ta. Chú ý an toàn của mình.

- Ta thì sao? Ta thì sao?

Tiểu cô nương Linh Nhi vọt tới trước mặt Tần Lập, thể hiện sự tồn tại của mình.

- Cô cùng Tử Lăng sư tỷ xem chiến.

Tần Lập lạnh lùng nói xong, thân người vọt lên, trực tiếp lao vào giữa vòng chiến. Mặc kệ là người nhà ai, tiện tay một kiếm lướt qua cổ một đại năng, đầu đại năng kia bị chém bay. Tay trái đánh ra một chưởng, vỗ lên ngực một đại năng khác.

Một đạo Tiên Thiên Tử Khí khủng bố trực tiếp đánh vào kinh mạch đối phương, nháy mắt phá hoại toàn bộ kinh mạch người này.

Hô Diên Kiêu Dưởng, Hạ Văn Vũ, Kiền Kính cùng Mạc Bắc ở bên kia đều nghẹn một cơn tức giận. Hai đoàn người này đều vô cùng kiêu ngạo, trước đó Nam Cung Tử Lăng bảo bọn họ ngừng chiến đấu, không ít người còn cự lại nhiêu bậy bạ. Nếu không phải sợ tạo thành tổn thương quá lớn đến thành Hoàng Sa bọn họ đã sớm xông lên rồi.

Đều là vương giả trẻ tuổi, ai lại sợ chiến đấu?

Đoàn người Tần Lập mạnh mẽ can thiệp, rốt cuộc làm cho hai gia tộc khôi phục vài phần lý trí. Mắt thấy Tần Lập lao vào như hổ nhập đàn dê, nơi đi qua mặc kệ là đại năng đỉnh cấp hay là tiền bối danh túc, người mạnh cỡ nào cũng không thể ngăn được Tần Lập một chiêu.

Những người ở xung quanh vây xem, cũng bị dọa ngây người.

- Trời ạ, người thanh niên kia là ai? Là lão quái nhà nào? Thực lực mạnh mẽ như thế cũng dám can dự vào ân oán giữa Lương gia cùng Từ gia Bắc Vực, hơn nữa ra tay tàn nhẫn như vậy.

- Lão quái chó má, hắn chính là Tần Lập, chính là Vương giả trung Châu. Hiện giờ xem ra, xưng là Vương giả Giới Hạ cũng không quá đáng.

- A? Hắn chính là Tần Lập trong truyền thuyết, người ra tay đè chết Thanh Long Lão tổ gia tộc Thanh Long Thần bí Tây Vực?

- Không phải hắn thì còn là ai. Hừ, Lương gia cùng Từ gia Bắc Vực không để ý chết sống của ngươi thường như thế, lần này bọn họ gặp nạn rồi.

- Đúng thế, Tần tông chủ phủ xuống thành Hoàng Sa này, xem còn ai dám gây chuyện.

Người Lương gia cùng Từ gia bên này rốt cuộc ý thức được người tới đây là một ma vương khủng bố, nếu như còn không ngừng chiến đấu lẫn nhau, sợ rằng sẽ bị đối phương đồ sát sạch sẽ.

- Dừng tay!

Một người nửa bước Thánh Chủ Lương gia quát một tiếng.

Một người nửa bước Thánh Chủ Từ gia cũng hô lớn:

- Dừng tay, mau dừng tay!

Người hai nhà rốt cuộc ngừng chém giết lẫn nhau. Mà chỉ trong nháy mắt này, người hai nhà chết trong tay bọn người Tần Lập đã vượt quá mười mấy người.

- Ngươi là ai? Dám nhúng tay vào ân oán giữa chúng ta?

Vị nửa bước Thánh Chủ Lương gia lạnh lùng tập trung vào Tần Lập.

- Ta thấy ngươi chán sống rồi, ân oán của người nào cũng dám nhúng tay!

Nửa bước Thánh Chủ Từ gia cũng sắc mặt tái mét, trừng thắng Tần Lập. Bởi vì vừa rồi. cũng có ba đại năng Từ gia chết trên tay Tần Lập.

- Ta là người như thế nào, không quan trọng, các ngươi đánh sống đánh chết, không có một chút quan hệ gì tới ta. Nhưng thành Hoàng Sa là địa bàn của ta muốn đánh thì cút ra ngoài mà đánh. Hai nhà các ngươi cùng ôm nhau chết, ta càng vui vẻ

Tần Lập ngữ khí bình thản, yên tĩnh như không nói.

- Ngươi...

Vị nửa bước Thánh Chủ Lương gia giận tím mặt, chỉ vào Tần Lập mắng:

- Thắng nhóc kia, ngươi tính là thứ gì, ỷ vào có chút thực lực liền không coi người trong thiên hạ vào mắt?

- Ta đúng là không để đám rác rưởi các ngươi ở trong mắt. Thế nào? Muốn liên hợp lại đánh ta? Vậy thì ra ngoài thành, tìm một chỗ hoang dã không người, ta đánh với các ngươi!

Vẻ mặt Tần Lập hiện lên vẻ châm chọc nhàn nhạt.

Người Lương gia cùng Từ gia náo động một trận, người thanh niên này quả thật quá kiêu ngạo, căn bản không để bọn họ ở trong mắt.

Vị nửa bước Thánh Chủ Lương gia kia phẫn nộ lớn gan, cách hư không chụp xuống Tần Lập. Trên bầu trời xuất hiện một bàn tay lớn, muốn trấn áp Tần Lập.

Vị nửa bước Thánh Chủ Từ gia cũng không chịu yếu kém, tế ra một thanh bảo kiếm tỏa ra lãnh quang, chém về phía Tần Lập... 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3