Công Tắc Tình Yêu - Chương 06 - Phần 3

Chu Tiểu Manh bấy giờ mới tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Chị Tôn vào phòng em ngồi một lát nhé, em đi rửa mặt đã.”

“Được.”

Phòng Chu Tiểu Manh tuy không lớn lắm, nhưng vẫn là một gian phòng khép kín đầy đủ, bên ngoài là gian sinh hoạt, Tôn Lăng Hy ngồi trên chiếc xô pha kê ở đó, Chu Tiểu Manh rót trà cho cô, chợt sực nhớ ra: “Em quên béng đi mất, giờ chị không thể uống trà được, em bảo họ mang nước hoa quả lên nhé.”

“Không cần đâu, chị ngồi một lát thôi, em đi rửa mặt đi.”

Chu Tiểu Manh cười xòa, vào buồng tắm rửa mặt. Tôn Lăng Hy đảo mắt nhìn quanh, thấy trên tường có treo mấy bức tranh, bèn đứng lên xem xét. Lát sau, Chu Tiểu Manh rửa mặt xong đi ra, Tôn Lăng Hy hỏi: “Mấy bức tranh trên tường này đẹp thật đấy, em mua à?”

“Không, mẹ em vẽ đấy.”

“Ồ.” Tôn Lăng Hy hiển nhiên đã biết mẹ của Chu Tiểu Manh dường như là một chủ đề cấm kỵ ở nhà họ Chu, nên cũng không gặng hỏi gì thêm. Cô chuyển chủ đề, nói sang mấy thứ mới mua. Chu Tiểu Manh liền bóc túi giấy, giở từng thứ ra cho cô xem, món cuối cùng là một cặp điện thoại tình nhân. Tôn Lăng Hy không kìm được nụ cười, hỏi: “Cái này em mua cho ai vậy?”

Chu Tiểu Manh đỏ mặt, đáp: “Em nói cho chị Tôn biết, nhưng chị không được nói cho anh em biết đâu đấy…”

“Mua cho bạn trai à?”

“Không phải, là... là... mua cho thầy Tiêu...”

Tôn Lăng Hy thấy cô đỏ mặt, lại ấp a ấp úng, liền sực hiểu ra: “À! Chị biết rồi! Thì ra em thích thầy giáo Tiêu...”

“Không phải không phải!” Mặt Chu Tiểu Manh càng đỏ bừng lên: “Không phải như chị nghĩ đâu mà, chị đừng hỏi em nữa!”

“Được rồi, được rồi, chị không hỏi nữa.” Tôn Lăng Hy cười tít mắt: “Chị xuống trước xem anh em thế nào đã, em đừng để bụng những lời anh ấy nói nhé, hôm nay anh ấy không được vui, khó tránh hơi nóng nảy một chút.”

Chu Tiểu Manh tiễn Tôn Lăng Hy ra tận cửa phòng, rồi mới mỉm cười khép cửa lại. Vừa đóng cửa, cô liền lục tìm hộp giấy nhỏ trong ba lô giở ra xem quả nhiên là máy nghe trộm trong truyền thuyết, chỉ to bằng chiếc sim, mỗi tội dày hơn sim điện thoại một chút. Cô lấy hết các thứ trong hộp ra, đọc kỹ sách hướng dẫn sử dụng, rồi xé vụn cả hộp lẫn sách, đổ vào toa lét. Vì sợ tắc toa lét, cô còn cố tình xả nước hai lần.

Nhìn dòng nước xoáy nhanh trong toa lét, cô ngây ra trong thoáng chốc, rồi lấy một túi giấy vệ sinh đã bóc dùng hết một nửa, rút một cuộn giấy ra, giấu vật kia vào trong, rồi cẩn thận dán lại, đút vào trong túi, nhét trả vào ngăn kéo tủ nhà tắm. Xong xuôi đâu đấy, cô mới gọi điện cho Tiểu Quang, chưa gì đã hỏi phủ đầu: “Anh trai tôi tại sao lại mang người đàn bà ấy về nhà?”

Tiểu Quang ngập ngừng chừng hai giây mới đáp: “Anh Mười muốn dẫn ai về nhà thì dẫn. Cô chủ hãy nhớ rõ thân phận của mình, đừng tự chuốc lấy phiền phức.”

“Vu Tiểu Quang, tôi nói cho anh biết, các người đừng coi tôi như con ngốc nữa! Anh không nói cho tôi, tôi sẽ đi hỏi anh ấy, bây giờ tôi chẳng còn gì nữa rồi, tôi cũng chẳng sợ gì nữa đâu!”

“Cô có bố, có mẹ, có anh trai.” Không thể nhận ra cảm xúc gì từ trong giọng nói chậm rì rì của Tiểu Quang, nhưng Chu Tiểu Manh nghe ra được ý tứ uy hiếp của anh ta, cô nghẹn ngào nói: “Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi muốn đến trường, tôi muốn ở lại trường.”

“Cô chủ trước nay đều không ở lại trường, nên bây giờ cũng không thể trở lại được.”

“Anh bắt tôi ở trong cái nhà này, tôi không chịu nổi!”

“Có được ắt sẽ có mất, cô muốn được thứ này, thì đành phải chịu mất thứ kia thôi.”

“Năm đó không phải anh rất thích tôi sao? Tại sao anh không chịu giúp tôi dù chỉ một chút? Anh trai tôi cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh cúc cung trung thành với anh ấy thế?”

Thấy Vu Tiểu Quang im lặng hồi lâu, Chu Tiểu Manh bắt đầu khóc lóc nỉ non: “Anh giúp tôi đi... coi như tôi cầu xin anh... anh giúp tôi đi mà...”

Gã ta đã gác máy.

Chu Tiểu Manh vùi mặt vào tấm ga trải giường, bắt đầu khóc òa lên thống thiết. Cô cũng không rõ mình đã khóc bao lâu, chỉ thấy mệt lử, liền thút thít cuộn người lại như đứa trẻ nằm trong bụng mẹ, tựa hồ hy vọng có được một lớp vỏ mỏng manh ngăn cách mình với tất thảy mọi khổ nạn trên thế gian này. Cô để mặc nước mắt tuôn đầm đìa, cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Chu Tiểu Manh bị người giúp việc đánh thức, vì đã tới giờ cơm tối. Có điều, Chu Diễn Chiếu và Tôn Lăng Hy đã ra ngoài, nghe bảo có một nhà hàng mới mở, đặc biệt mời hai người họ đến thử món. Chu Tiểu Manh xốc lại tinh thần, tranh thủ lúc này bảo người giúp việc thu dọn căn phòng sát vách với phòng mình. Cũng may, hằng ngày đều có người quét tước, nói là dọn dẹp, chẳng qua cũng chỉ thay chăn mền mới, thêm một hai cái bình, bày biện chút hoa tươi mà thôi.

Thông thường, buổi tối Chu Bân Lễ đều ăn trong phòng riêng, Chu Tiểu Manh ăn tối một mình, rồi gọi điện cho Tiêu Tư Trí: “Thầy Tiêu, em muốn gặp thầy.”

Tiêu Tư Trí bất ngờ vì đây không phải phương thức liên lạc thông thường, nhưng anh cũng rất nhanh trí, lập tức trả lời: “Được thôi, ở đâu thì tiện nhỉ?”

“Thầy đang ở trường ạ? Hay gặp nhau ở quán ăn nhanh ngoài cửa Đông nhé.”

“Ừ.”

Chu Tiểu Manh cầm điện thoại di động gọi lái xe đưa mình tới trường, quán ăn nhanh bên ngoài cửa Đông mở cửa 24/24, đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều sinh viên thường hay tới đây làm bài tập. Tiêu Tư Trí đã đợi cô ở trong quán, thấy cô đi vào, liền vẫy tay gọi. Lái xe mặc dù cũng đi theo cô vào trong, nhưng rất biết điều, mua đồ uống xong liền sang một bàn khác ngồi.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói Tiêu Tư Trí không hề lo lắng, nhưng ánh mắt lại đượm vẻ âu lo.

“Không có gì.” Chu Tiểu Manh lấy cà vạt và điện thoại di động trong ba lô ra, nói: “Thầy Tiêu, em tặng thầy...”

“Cái này...” Tiêu Tư Trí vội vàng xua tay: “Em cầm về đi, tôi không cần...”

“Không được, hôm ấy thầy bị đánh vỡ cả đầu... em vẫn luôn cảm thấy... không có cơ hội cảm ơn thầy. Thầy nhận lấy đi, mấy thứ này cũng không đắt, chỉ là một chút tâm ý của em...”

“Anh trai em đã cảm ơn tôi rồi, thật đấy!”

“Anh trai là anh trai, em là em chứ. Thầy cứ nhận đi! Đằng nào em cũng mua rồi...” Chu Tiểu Manh tựa như đang làm nũng: “Thầy không chịu nhận, chắc là chê nó không đẹp rồi...”

“Đâu phải đâu phải!”

Đùn qua đẩy lại một hồi, cuối cùng Tiêu Tư Trí cũng nhận lấy, đương nhiên, ánh mắt anh tràn đầy nghi hoặc, song Chu Tiểu Manh cũng không tiện giải thích, cô nói chuyện phiếm với anh được vài câu, lại hỏi: “Tối nay anh có bận gì không ạ?”

“Không, có việc gì em cứ nói.”

Chu Tiểu Manh nheo mắt cười: “Khéo thật, em cũng không bận gì, chúng ta ra sân vận động tản bộ đi!”

Tiêu Tư Trí hiểu ý, lập tức nhận lời.

Đường dành cho ô tô trong trường học không chạy tới sân vận động, Chu Tiểu Manh quay sang bảo lái xe: “Anh đừng theo nữa, ở trên xe đợi tôi đi, tôi sẽ về nhà trước mười giờ.”

Lái xe gật đầu đồng ý, Chu Tiểu Manh không đi đường chính, mà leo qua khán đài đi xuống. Bệ xi măng ở bậc cuối cùng rất cao, Tiêu Tư Trí nhảy xuống trước, rồi quay lại vươn tay ra đỡ cô. Chu Tiểu Manh từ trên bệ xi măng cao nhảy xuống, lực quán tính làm Tiêu Tư Trí suýt đứng không vững, anh ta ôm chặt cô lảo đảo một chập. Chu Tiểu Manh bật cười khúc khích, cũng không buông tay anh ra nữa.

Tối mùa thu, ánh trăng vằng vặc, họ đi vòng vòng trên sân vận động, bên cạnh thi thoảng có người chạy bộ qua, âm thanh xào xạc thoảng nghe như lá rụng. Hai người đi tới chỗ vắng vẻ, Tiêu Tư Trí mới cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Thầy Tiêu, tôi cảm thấy kế hoạch của thầy có thể thực hiện được.”

“Kế hoạch gì chứ?”

“Giả làm bạn trai tôi.”

“Không phải cô nói...”

“Giờ có thể được rồi.” Chu Tiểu Manh nói: “Anh trai tôi sẽ không phản đối đâu.” Cô bổ sung thêm: “Anh từng cứu tôi, nếu chúng ta liên lạc dồn dập, anh ấy ngược lại sẽ nghi ngờ, chi bằng làm bạn trai bạn gái, qua lại công khai luôn.”

Tiêu Tư Trí ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Được đấy.”

“Vậy chúng ta bắt đầu qua lại từ bây giờ luôn đi...” Giọng Chu Tiểu Manh nghe như thể rất thoải mái: “Em xưa nay chưa yêu đương ai bao giờ, thầy Tiêu phải chỉ dẫn nhiều đấy nhé!”

Tiêu Tư Trí cũng cười cười nói: “Yên tâm đi! Anh sẽ bảo vệ em!”

Mười một giờ đêm Chu Tiểu Manh mới về đến nhà họ Chu, đêm xuống gió lạnh, trên người cô còn khoác chiếc áo của Tiêu Tư Trí. Đó là áo khoác thể thao, tay áo vừa dài vừa to, cô mặc trên người trông như chiếc váy ngắn vậy. Chu Tiểu Manh nhẹ nhàng rảo bước lên lầu, đẩy cửa phòng mình ra, chợt ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc.

Trong bóng tối, chỉ thấy đốm lửa trên đầu điếu thuốc sáng lên như một viên hồng ngọc.

Cô vươn tay ra bật đèn, thấy Chu Diễn Chiếu đang nửa nằm nửa ngồi trên giường mình hút thuốc, bộ dạng xem chừng rất thoải mái, cả giày cũng chẳng buồn cởi ra.

Chu Tiểu Manh hỏi: “Chị Tôn đâu?”

“Ngày mai cô ấy mới dọn đến.” Chu Diễn Chiếu hỏi ngược lại cô: “Sao hả? Không đợi được nữa rồi hả? Nghe Tiểu Quang nói, cô làm nhặng lên đòi đến ở nội trú trong trường?”

“Em không ở trường thì còn ra thể thống gì nữa?” Chu Tiểu Manh cười khẩy: “Anh trai ơi, buổi đêm đừng có vào lầm phòng, lại thành ra trò cười đấy.”

“À, sợ tôi vào lầm phòng hả? Không phải để tiện cho cô với thằng họ Tiêu kia yêu đương à?”

“Em yêu đương với ai anh đừng hòng quản! Em đã đủ mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, anh cũng chẳng phải là người giám hộ của em nữa đâu!”

“Cô không sợ tôi lột da thằng họ Tiêu ấy ra à?”

Chu Tiểu Manh châm chọc: “Không phải anh từng nói, dù em có đóng phim sex với Tiêu Tư Trí trước mặt anh, anh cũng chẳng quan tâm sao! Đằng nào anh cũng sắp kết hôn rồi, em cũng phải tính toán cho mình chứ.”

“Thằng họ Tiêu ấy nuôi được cô chắc?”

“Tất nhiên không được rồi, nhưng chẳng phải còn anh đấy sao? Năm nghìn một lần, vẫn giá cũ.”

Chu Diễn Chiếu vươn tay kéo cô vào lòng mình, giọng điệu cợt nhả, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao, cay nghiệt lướt qua mặt cô: “Cô cũng tự tin lắm, có điều, giờ tôi nhìn cô là thấy chán ghét, nhất là khi nghĩ đến chuyện nhơ nhuốc giữa cô và thằng họ Tiêu ấy... bẩn thỉu lắm...”

“Tôi còn chưa chê anh bẩn nữa kìa!” Hai tay Chu Tiểu Manh chống lên ngực anh ta, gắng sức ngửa mặt ra phía sau: “Có câu này đến giờ tôi vẫn nhịn không nói ra... Chu Diễn Chiếu... trong lòng tôi anh chính là một thằng khốn khiếp vô sỉ đê hèn... từ trong ra ngoài đều nhơ nhớp thối nát... mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều thấy tởm lợm buồn nôn... mỗi lần tắm rửa, tôi chỉ muốn bóc da mình ra vì đã bị anh chạm phải... hễ nghĩ đến anh là tôi thấy buồn nôn! Tôi nhịn đến giờ không thể nào nhịn được nữa rồi! Anh không cho tiền thì thôi, tôi chẳng cần nữa! Mẹ tôi chết rồi thì tôi chết theo là xong! Tôi thà chết còn sướng hơn sống như bây giờ!”

Chu Diễn Chiếu đã thực sự bị chọc tức, bỗng cười phá lên: “Được lắm! Chửi nữa đi! Chửi nữa đi!”

“Chửi anh tôi cũng thấy bẩn cả miệng!” Gân xanh trên mu bàn tay Chu Tiểu Manh gồ lên, cô dồn hết sức đẩy Chu Diễn Chiếu ra, xoay người toan bỏ ra ngoài. Vừa đi một bước, đã bị Chu Diễn Chiếu tóm lấy vai, đẩy ngã ra giường. Chu Tiểu Manh co chân đá lên, nhưng Chu Diễn Chiếu tránh được, anh ta ấn chặt cánh tay cô, đè cô xuống giường, cúi người ghé sát vào tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chửi sướng miệng nhỉ, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nói lời thật lòng rồi đấy hả? Khi xưa ai đòi sống đòi chết cũng phải ở bên cạnh tôi? Thì ra trong lòng cô nghĩ như vậy, chẳng trách khi ấy lại lừa tôi đi Canada, hai mẹ con cô tính toán cũng thật giỏi đấy, tôi đi với cô, mẹ cô ở nhà hại bố tôi thành ra thế này! Đến Canada rồi cô định như thế nào? Cũng học theo mẹ cô, cho tôi một phát súng vào đầu hử?”

Cánh tay anh ta cứng như gọng kìm, Chu Tiểu Manh dốc hết sức vùng vẫy cũng không nhúc nhích được chút nào, cô lại bật cười lên: “Ai đòi sống đòi chết cũng phải ở bên anh chứ? Chính vì anh ở nhà, mẹ tôi thấy anh chướng mắt không tiện ra tay, nên mới bảo tôi gạt anh đến Bắc Kinh, ai thèm bỏ trốn cùng anh hả? Phải đấy, anh đoán đúng rồi, là tôi gạt anh đấy, chẳng phải anh vẫn bị lừa ư? Anh tưởng năm đó tôi yêu anh thật chắc? Tôi cứ thấy anh là buồn nôn rồi! Buồn nôn! Có kẻ nào bệnh hoạn như anh chứ, từ bé đã mê luyến em gái mình! Tại sao anh lại yêu Tô Bắc Bắc, chẳng phải vì cô ta...” Cô rít lên một tiếng ngắn ngủi chói tai, bởi Chu Diễn Chiếu đã tức giận đến cực điểm, lật cô lên tát cho một cái. Cô vừa đá loạn xạ vừa chửi ầm ĩ, Chu Diễn Chiếu tiện tay vớ lấy cái hộp chưa bóc bên cạnh, rút chiếc cà vạt mới tinh kia ra, thoáng cái đã trói nghiền tay cô lại. Thấy Chu Tiểu Manh vẫn chưa thôi chửi rủa, Chu Diễn Chiếu lại cầm gối hung hăng ấn lên mặt cô thật mạnh.

Chừng mấy chục giây sau, Chu Tiểu Manh bắt đầu thấy tức thở, cô ra sức vùng vẫy giãy giụa Chu Diễn Chiếu càng đè chặt, khiến quả tim cô như muốn nổ tung, hai tai ong ong, đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Cô không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh buốt táp lên mặt, có người bóp chặt cổ cô, bóp đến nỗi cô không thể thở được. Cô ho lên một tiếng, phải dồn hết sức lực mới thở được một hơi, cuối cùng mới dần dần nhận ra đó là ảo giác, không ai bóp cổ cô cả, cúc áo cổ của cô đã được cởi ra hết, lồng ngực đau dữ dội, nhưng đã tỉnh táo, đang nằm thẳng đờ trên giường, đầu tóc ướt sũng, tay chân cứng đờ như thể vừa chết một lần vậy.

Chu Diễn Chiếu đang đứng trước giường, trên tay anh ta vẫn cầm chiếc cà vạt vừa dùng trói tay cô, Tiểu Quang đứng bên cạnh, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi li ti, đang cố thử khuyên Chu Diễn Chiếu: “Anh Mười, đi thôi! Em đi uống rượu với anh.”

“Cút ra!”

Cơn tức của Chu Diễn Chiếu không hề giảm bớt, ngược lại còn thêm thậm tệ. Tiểu Quang thở dài một tiếng, rút chiếc cà vạt khỏi tay anh ta, ngẫm nghĩ giây lát, lại cầm cả hai chiếc gối trên giường đi luôn. Lúc ra đến cửa, gã đột nhiên quay lại, kẹp gối vào dưới nách, vương tay vén áo khoác của Chu Diễn Chiếu, rút lấy khẩu súng giắt sau lưng anh ta.

Chu Diễn Chiếu cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, quay người lại cười gằn: “Cậu làm trò đủ chưa vậy?”

“Anh Mười cũng làm trò đủ rồi.” Tiểu Quang lên đạn khẩu súng, nhét vào tay Chu Diễn Chiếu: “Ban đầu em khuyên thế nào anh Mười cũng không nghe, nên mới đến nông nỗi hôm nay. Vừa rồi vốn đã sắp làm cô ta chết ngạt, anh lại kinh hoảng nhất quyết phải cứu bằng được cô ta. Cứu được rồi anh Mười lại thấy bực bội, bực bội thì cho cô ta một phát súng là xong. Vẫn là câu nói ấy, cùng lắm đến lúc tảo mộ, mua thêm một bó hoa thôi!”

Sắc mặt Chu Diễn Chiếu càng lúc càng u ám: “Cút!”

Tiểu Quang đi tới bên cửa, song vẫn ngoảnh lại bồi thêm một câu: “Anh Mười nếu định nổ súng thật, thì nhớ bắn chuẩn một chút, chớ làm máu bắn khắp phòng, người bên dưới không dễ thu dọn hiện trường.”

Dứt lời, mặc cho Chu Diễn Chiếu tức đến run lên bần bật, Tiểu Quang đã đóng cửa bỏ đi mất. Toàn thân Chu Tiểu Manh cứng đờ, nhưng vẫn gắng gượng trở mình, nhìn Chu Diễn Chiếu, khóe miệng như cười mà không phải cười. Chu Diễn Chiếu cười khẩy: “Cô tưởng anh sẽ không nổ súng chắc?”

“Anh trai của em, đương nhiên anh sẽ nổ súng rồi, chỉ là bây giờ anh vẫn chưa nỡ để em chết, em chết rồi, anh đi đâu tìm được món đồ chơi hay ho như vậy nữa đây? Giày vò cho em sống không bằng chết, há chẳng phải thích thú hơn cho em một phát súng gọn ghẽ hay sao?”

“Những lời anh nói, cô cũng nhớ rõ lắm.”

“Lời anh trai từng nói, em đều không dám quên.” Mắt Chu Tiểu Manh đã long lanh lệ, nhưng vẫn cố ghìm lại: “Huống hồ mấy câu này, em càng không dám quên. Đây là những lời anh nói khi buộc em đến bệnh viện năm đó, em đảm bảo đời này kiếp này, vĩnh viễn không bao giờ quên!”

Chu Diễn Chiếu hoàn toàn không để ý đến cô, cũng chẳng muốn nhìn thẳng vào cô: “Anh biết mấy hôm nay cô phát bệnh thần kinh gì rồi, chẳng phải vì Tôn Lăng Hy có thai, nên mới lên cơn vậy sao. Cô nhớ được thì tốt rồi!”

Chu Tiểu Manh nuốt thứ tanh tanh mằn mặn trong cổ họng xuống, cười nói: “Anh trai, anh không thấy áy náy chút nào sao? Dù anh không yêu em nữa, dù anh hận em đến tận xương tận tủy, thì đứa bé cũng có một nửa là của anh...”

“Bất cứ ai cũng có thể sinh con cho tôi, nhưng cô thì không.” Chu Diễn Chiếu khôi phục lại vẻ trầm tĩnh và lạnh nhạt: “Cô lên cơn điên tôi cũng chẳng ngăn cản cô, nhưng cô mà dám đụng đến Tôn Lăng Hy, cô ấy chỉ cần thiếu một cọng tóc thôi, tôi sẽ khiến mẹ cô mất một ngón tay. Cô ấy mà thấy khó chịu ở đâu, tôi sẽ sai người đến bệnh viện rút ống dưỡng khí của mẹ cô. Cô cứ thử mà xem.”

Toàn thân Chu Tiểu Manh đang run lên, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Anh trai yên tâm, em không có bản lĩnh lớn như vậy mà đi đụng đến nửa sợi tóc của chị Tôn đâu. Có điều, anh làm bao nhiêu là chuyện thất đức như thế, người ta muốn làm gì thì chẳng liên quan đến em đâu!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3