Công Tắc Tình Yêu - Chương 08 - Phần 1

Chương 8

Tiểu Quang không biết Mạch Định Lạc nói gì với Chu Diễn Chiếu, tóm lại từ lúc ở trên sân thượng xuống, hai người đều có vẻ tràn trề tâm sự. Chuyến bay của Mạch Định Lạc cất cánh vào sáng sớm hôm sau, nên Chu Diễn Chiếu không về nhà nữa, lấy một phòng trong khách sạn ngủ lại. Hôm sau, anh ta dậy từ sớm, lại đích thân đưa Mạch Định Lạc ra sân bay.

Tiễn Mạch Định Lạc đi rồi, tâm trạng Chu Diễn Chiếu dường như mới tốt lên phần nào, anh ta hỏi Tiểu Quang: “Bảo cậu hẹn Tiêu Tư Trí, đã hẹn chưa?”

“Đã nói với nó rồi, chiều nay nó đến.”

“Tôn Lăng Hy đang làm gì?”

“Đi làm, tối qua ra ngoài ăn với cô hai.” Tiểu Quang hơi ngập ngừng, đoạn nói tiếp: “Còn có cả Tiêu Tư Trí nữa.”

Chu Diễn Chiếu cười khẩy: “Coi nhau như người một nhà rồi đấy à?”

Tôn Lăng Hy đi làm chẳng qua cũng chỉ ở văn phòng uống trà lên mạng, chiều hôm ấy Chu Tiểu Manh không có giờ học, liền hẹn cô đi xem lễ phục. Lái xe đến đón Chu Tiểu Manh trước, sau đó qua thư viện đón Tôn Lăng Hy. Vừa lên xe, Chu Tiểu Manh đã dúi cho Tôn Lăng Hy một gói đồ ăn vặt nóng hôi hổi: “Em mua ở cổng trường đấy, không đắt nhưng ngon lắm.”

Bọn họ mở cửa sổ trên nóc xe ra để ăn, gió thổi lùa vào xe hơi lành lạnh, Tôn Lăng Hy quấn một chiếc khăn quàng, bị gió thổi phất pha phất phơ, cơ hồ sắp quết vào hộp nhựa đựng thức ăn đầy dầu mỡ. Chu Tiểu Manh bèn nói: “Để em buộc lại cho.” Dứt lời liền đưa tay ra giúp cô kéo tấm khăn ra sau vai, thắt nút lại. Tôn Lăng Hy chừng như hơi ngần ngại, cười cười bảo: “Thì ra hồi đi học, toàn thích ăn mấy thứ này.”

“Em cũng thế, hồi học trung học, em cực kỳ thích ăn bánh cuốn trong một ngõ nhỏ bên ngoài trường, mà mẹ em từ bé đã không cho phép em ăn linh tinh ngoài đường, mỗi ngày tan học nhìn thấy đám bạn ăn, em lại thèm chảy dãi ra... khổ nỗi ngày nào nhà em cũng có lái xe đến đón, muốn lén lút mua một phần cũng không được. Càng không được ăn, thì lại càng thèm...”

Tôn Lăng Hy bật cười “hích” một tiếng: “Thế thì len lén nhờ người mua hộ chứ!”

Chu Tiểu Manh cũng cười, lúc đó đương nhiên có người mua hộ cô. Cô học môn Toán không được tốt, tối nào cũng phải mời gia sư phụ đạo, lúc gia sư đi về thì đã khoảng mười giờ rồi. Nhà họ Chu tuy là dân xã hội đen, nhưng ông Chu Bân Lễ quản con cái rất chặt, mười giờ là giờ giới nghiêm, nếu không về sẽ bị ăn đòn. Chu Diễn Chiếu thường rất hay giẫm đạp lên lệnh cấm này, có lúc về muộn quá, ông Chu Bân Lễ ngồi canh ở phòng khách. Chu Diễn Chiếu đời nào chịu thua, hễ lẻn vào trong vườn liền leo cây lên tầng hai, giả bộ như đã về từ sớm. Bên ngoài phòng ngủ của Chu Tiểu Manh vừa khéo có một cái cây, hồi nhỏ Chu Diễn Chiếu từng ngồi trên cành cây đó hù dọa cô. Về sau lớn lên, thường thường là khi cô đang làm bài tập, hễ nghe thấy tiếng lá cây sột soạt khe khẽ, ngẩng đầu lên liền trông thấy Chu Diễn Chiếu đang từ cửa sổ chui vào một tay bám cành cây, một tay còn xách túi bánh cuốn mua về cho cô.

“Anh lại trèo cây rồi!” Cô trợn tròn đôi mắt sáng, thở phì phì vì tức, đón lấy túi bánh cuốn nóng hổi, rồi lại vội vội vàng vàng vơ lấy đống sách vở: “Đừng giẫm lên vở bài tập của em!”

“Có đồ ăn rồi mà vẫn không bịt được miệng em!” Chu Diễn Chiếu thường hay véo má cô một cái, sau đó nhảy từ trên bàn xuống, chỉnh lại quần áo, nở một nụ cười xảo quyệt: “Anh xuống nhà báo bố một tiếng đã, không lại tưởng anh vẫn chưa về.”

Năm Chu Diễn Chiếu mười sáu tuổi, ngôi sao mà cô mê nhất từ Hồng Kông qua tổ chức đại nhạc hội. Tất cả đám con gái trong lớp đã hẹn nhau cùng đi xem, mọi người đều góp tiền mua vé trước, nhưng Chu Tiểu Manh biết mình chẳng thể ra khỏi cửa, cứ ủ ê rầu rĩ suốt mấy ngày liền, mãi đến một hôm Chu Diễn Chiếu chui từ cửa sổ vào như thường lệ, trông thấy cô mặt mày ủ chau, cả túi bánh cuốn cũng chẳng buồn đón lấy, liền hỏi: “Sao thế? Ai bắt nạt em à?”

“Nói ra anh cũng chẳng giúp được em đâu.” Chu Tiểu Manh năm mười sáu tuổi vẫn còn trẻ con ngang bướng, đầy một bụng tâm sự mà không biết nói từ đâu, uể oải nằm rạp người xuống mặt bàn.

“Này!” Chu Diễn Chiếu thời học cấp ba đã cao một mét tám, giờ ngồi trên mặt bàn của cô, hai cẳng chân dài không biết gác vào đâu. Trên miệng anh ta ngậm một điếu thuốc nhăn nhúm, nhưng không châm thuốc, bộ dạng có vẻ rất thích thú, vò vò mái tóc như mì sợi của cô: “Em còn không nói cho anh nghe, làm sao biết là anh không giúp em được?”

“Em muốn đi xem ca nhạc!”

“Không có tiền mua vé hả?” Chu Diễn Chiếu móc ví ra, “Đây! Để anh trai tài trợ cho em, năm trăm đồng đủ không?”

“Em có tiền.” Chu Tiểu Manh rất ấm ức: “Mẹ bảo chỗ đại nhạc hội ấy rối ren hỗn loạn lắm, không cho em đi! Nhưng bọn con gái trong lớp đều nói là sẽ đi cả mà!”

“Xời, còn tưởng chuyện gì to tát lắm chứ.” Chu Diễn Chiếu nhét ví tiền vào túi, hỏi cô: “Lúc nào biểu diễn?”

“Tối ngày kia đấy, ngày kia bố mẹ đều ở nhà, em có trốn cũng không trốn ra được...”

“Yên tâm đi, anh giúp em đối phó!”

“Bốc phét!”

“Hừ, em thấy anh bốc phét bao giờ chưa hả.” Chu Diễn Chiếu thong dong bước xuống khỏi bàn: “Đến tối hôm ấy, em chỉ cần bảo không được khỏe, muốn đi ngủ sớm là được rồi.”

Lần đầu tiên trốn ra khỏi nhà trong đời Chu Tiểu Manh chính là một vụ mạo hiểm với sự giúp đỡ của Chu Diễn Chiếu. Đến tối hôm ấy, Chu Diễn Chiếu lên tới phòng cô, lặng lẽ gõ cửa. Cô để anh ta vào trong, anh ta thấy cô mặc váy liền chau mày lại: “Em mặc cái thứ này đi à?”

“Sao lại không được?”

“Thay quần bò đi!” Chu Diễn Chiếu thúc giục: “Nhanh lên!”

Sau khi cô thay quần bò xong đi ra, Chu Diễn Chiếu từ cửa sổ leo lên cây trước, sau đó giơ tay về phía cô: “Qua đây, anh giữ em cho!”

Chu Tiểu Manh cũng hơi sợ, dù đây chỉ là lầu hai, nhưng vẫn rất cao, từ bậu cửa sổ tới cành cây ít nhất cũng cách nhau một sải tay. Nhưng Chu Diễn Chiếu đã tóm lấy cánh tay cô, kéo ra ngoài: “Đừng sợ! Nhanh lên nào!”

Chu Tiểu Manh run lẩy bẩy, đánh liều bổ nhào ra ngoài, kết quả trán cô đụng vào cằm của Chu Diễn Chiếu, trượt chân một cái, suýt nữa thì ngã xuống dưới, cũng may Chu Diễn Chiếu kịp thời tóm lấy thắt lưng cô nhấc bổng lên, mới giữ cho cô trụ vững được thân hình. Anh ta hít vào một hơi, nói: “Sao em ngu thế không biết!”

“Em đâu có...” Cô vừa thốt ra ba chữ ấy liền bị anh ta bịt chặt miệng lại, phòng ngủ chính ở sát vách đột nhiên sáng đèn. Phỏng chừng nghe thấy tiếng lá cây xao động, bà Diệp Tư Dung đi tới cạnh cửa sổ, mở cánh cửa nhìn ra bên ngoài. Cũng may, trong phòng đèn sáng trưng, nhưng bên ngoài thì tối mịt, bọn họ lại nấp dưới tán lá, bà đảo mắt nhìn mấy lượt, cũng không phát hiện ra điều gì. Nhưng chính vì trong phòng sáng trưng, nên họ có thể nhìn rõ mồn một nét mặt của bà Diệp Tư Dung, Chu Tiểu Manh sợ đến nỗi không dám thở mạnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Hai người chết cứng tại đó, không dám nhúc nhích. May sao, bà Diệp Tư Dung rốt cuộc cũng đóng cửa sổ lại, buông rèm cửa xuống. Quả tim Chu Tiểu Manh gần như sắp nhảy ra ngoài, tai cô vừa khéo léo áp lên lồng ngực Chu Diễn Chiếu, bấy giờ mới phát hiện, tim anh ta cũng đập thình thịch vừa nhanh vừa gấp.

Cô đang định chế giễu Chu Diễn Chiếu mấy câu, không ngờ vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc Chu Diễn Chiếu muốn cúi đầu xuống nói gì với cô, môi anh ta vừa hay chạm vào trán cô, cảm giác mềm mại khiến Chu Tiểu Manh giật nảy cả mình, thân hình nghiêng đi, suýt chút nữa lại rơi xuống dưới, cũng may cánh tay Chu Diễn Chiếu ôm chặt, níu giữ cô lại. Anh ta nói: “Em đừng có cựa quậy lung tung!”

Chu Tiểu Manh hơi ngượng ngùng, từ nhỏ ông Chu Bân Lễ đã đối xử với cô rất tốt, thường hay ôm cô đặt lên đùi. Nhưng khi cô bảy tám tuổi, ông Chu Bân Lễ đã coi cô như con gái lớn, không hay ôm ấp cô nữa, chắc để tránh ngờ vực, dẫu sao thì ông cũng chỉ là cha dượng của cô mà thôi. Chu Diễn Chiếu là anh trai, có lúc nhéo nhéo má cô một cái, cô cũng chưa từng nghĩ ngợi linh tinh bao giờ. Chỉ có điều, được Chu Diễn Chiếu ôm như thế này, cũng là lần đầu tiên từ khi trưởng thành, cô ở gần một người khác giới đến thế, mà người đàn ông này lại là anh trai cô, cô cảm thấy mình lẽ ra không nên đỏ mặt.

Chu Diễn Chiếu dường như cũng cảm nhận được, bèn nói: “Em ôm chặt lấy cành cây này, anh xuống trước, sau đấy em leo xuống theo.”

“Vâng.”

“Thế anh buông tay ra nhé?”

“Vâng.”

Sau khi tụt xuống gốc cây, mọi chuyện trở nên rất đơn giản, Chu Diễn Chiếu ngựa quen đường cũ, móc chìa khóa cửa sau ra mở cửa, rồi cùng cô lẻn ra khỏi biệt thự. Chu Diễn Chiếu đưa cô tới tận bên ngoài sân vận động, tìm chỗ hẹn, cả đám con gái trong lớp cô đều tụ tập ở đó, người nào người nấy hưng phấn như con chim nhỏ sổ lồng, lích cha lích chích. Cô hân hoan tìm tới đám bạn học, loáng cái đã quên sạch nỗi sợ hãi khi leo cây ban nãy.

Chu Diễn Chiếu không đi xem đại nhạc hội với cô, chỉ bảo: “Đồ trẻ con!” Anh ta hẹn người đi uống trà nói chuyện, khi buổi biểu diễn kết thúc mới đến đón cô. Khi ấy, Chu Diễn Chiếu vừa đổi chiếc mô tô Harley thứ ba, chở cô xuyên qua thành phố trong màn đêm, phố lớn ngõ nhỏ nhanh chóng bị quăng lại sau lưng. Gió lùa phần phật làm vạt tóc mai bên dưới mũ bảo hiểm của cô rối bời, chọc cả vào mắt. Chu Diễn Chiếu phóng xe quá nhanh, hoàn toàn chẳng để ý gì đến đèn xanh đèn đỏ và luật lệ giao thông, lúc rẽ ngoặt, thân xe gần như áp sát mặt đất, Chu Tiểu Manh sợ đến nỗi ôm chặt lấy eo anh ta. Lúc đi qua đầu con ngõ quen thuộc, có người huýt sáo miệng vỗ tay, còn có người gọi “Anh Mười”, hiển nhiên đều là người quen biết. Thoáng sau, liền có mấy chiếc xe khác chạy tới, theo sát phía sau bọn họ. Chu Tiểu Manh mới đầu không để ý, về sau càng lúc càng có nhiều xe hơn, cô mới phát hiện, không ngờ có đến mấy chục chiếc mô tô từ các ngõ nhỏ phố lớn tụ tập lại, theo sát phía sau hai người bọn họ.

“Anh ơi!” Cô muốn nhắc nhở Chu Diễn Chiếu, nhưng xe chạy quá nhanh, dù cô có hét lớn thế nào, âm thanh cũng bị gió cuốn đi mất. Đó là lần đầu tiên cô gặp Tiểu Quang, bấy giờ chỉ có xe của anh ta là cuối cùng vượt qua được bọn họ, đồng thời giữ vững ưu thế đó đến phút chót. Đích đến của cuộc đua xe là một đoạn cầu vượt chưa thông lộ, tất cả đều phanh lại trước khối xi măng trơn phản quang, Chu Diễn Chiếu chống một chân xuống, cởi mũ bảo hiểm ra nói: “Được lắm, Tiểu Quang, cậu lại thắng rồi!”

“Anh Quang thắng lần thứ ba rồi!”

“Nào nào! Hôn một cái đi!”

Cả đám người xung quanh đều làm rộn lên, Chu Diễn Chiếu xoay người lại, nói: “Hôm nay không được, hôm nay là em gái tôi.”

“Nói bậy! Không phải mới bao được em này, không nỡ nhường đấy chứ?”

“Hôn một cái cũng có mất miếng thịt nào đâu!”

“Phải đấy! Dám chơi thì dám chịu! Anh Mười, anh có phải loại người mất mặt thế đâu!”

Chu Tiểu Manh hoàn toàn không nghe rõ bọn họ đang nói gì, tiện tay gỡ cái mũ bảo hiểm xuống, đám người này vừa nhìn thấy mặt cô, lại càng làm dữ hơn, có kẻ còn huýt sáo miệng: “Thảo nào anh Mười không nỡ, quả nhiên vừa trắng lại vừa non!”

Sắc mặt Chu Diễn Chiếu sa sầm, còn chưa nói năng gì, Tiểu Quang đã lên tiếng: “Đừng làm loạn lên nữa, đây đúng là em gái anh Mười đấy, lúc tôi đến nhà anh ấy đã gặp rồi.”

“Em gái tôi, Tiểu Manh.” Chu Diễn Chiếu tiện tay vuốt mái tóc cô: “Sau này có gặp nó, phải ra dáng đàn anh đấy nhé.”

“Anh Quang không được nhẹ tay với anh ấy, thắng một trận hôn kiểu Pháp một cái, không thể vì là em gái mà bỏ qua được!”

“Đúng thế đúng thế!”

Chu Diễn Chiếu cũng không bực, cười hì hì hỏi Tiểu Quang: “Hôm nay đúng là phải xin lỗi cậu rồi, tôi thật tình không muốn đua đâu, vì có em gái ở trên xe. Có điều, nếu thế rồi, thì cứ theo quy củ mà làm, hay là, tôi với cậu hôn nhau kiểu Pháp nhé?” Nói xong liền nhảy xuống xe, làm bộ đi hôn Tiểu Quang thật, Tiểu Quang xụ mặt vừa né tránh vừa nói: “Ghi nợ! Ghi nợ! Lần sau anh bảo bé nào ngồi sau xe anh hôn em là được rồi!” Cả bọn đều cười rộ lên, Chu Tiểu Manh cũng không nhịn được cất tiếng cười theo.

Sau cùng, vẫn là Chu Diễn Chiếu cảm thấy mắc nợ, vì vậy liền lên tiếng mời tất cả đi ăn đêm. Chu Tiểu Manh chưa bao giờ ngồi trên xe máy phóng vèo vèo trên đường phố Nam Duyệt vào lúc đêm khuya như vậy. Tận khi ấy, cô mời biết thì ra thành phố Nam Duyệt về đêm khác hẳn ban ngày. Vẻ phồn hoa náo nhiệt của ban ngày đến khi đêm buông, lại lắng đọng thành một phong cảnh khác. Những ngõ phố tầm thường kia, dưới ánh đèn đường dường như cũng mang một nét phong tình rất riêng.

Bao nhiêu mô tô của bọn họ gầm rú phóng vọt qua, tựa như một đàn cá bơi vun vút trên đường phố trống trải, lại tựa như nghìn vạn mũi tên cùng bắn vọt đi, nhưng những mũi tên này biết rẽ ngoặt, men theo những dải ban công trên con phố cũ, ngoặt chỗ này rồi lại ngoặt chỗ kia, cuối cùng đến chợ đêm bên bờ sông, đúng lúc náo nhiệt tưng bừng. Bọn họ dừng xe dưới gốc cây, rồi đi đến cửa tiệm quen thuộc.

Mỗi gã trai trẻ trên xe đều dẫn theo một cô bạn gái, người nào người nấy chỉ hơn Chu Tiểu Manh một hai tuổi là cùng, nhưng cô nào cũng như người lớn, coi Chu Tiểu Manh thành đứa con nít ranh, vừa vào tiệm đã phát thuốc cho khắp mọi người, thuốc lá quăng qua quăng lại. Chu Diễn Chiếu còn tiện tay cầm cái cốc trước mặt cô đi: “Trẻ con uống nước hoa quả được rồi.”

“Để em.” Một cô gái ngồi bên cạnh chìa đôi tay sơn móng đỏ son đẹp đẽ, đổ đầy nước cà rốt vào cốc, sau đó đưa cho Chu Tiểu Manh: “Em Mười, cái này cho em.”

“Gọi bậy gọi bạ cái gì đấy!” Chu Diễn Chiếu vừa buồn cười vừa tức: “Tôi đứng thứ Mười chứ nó có đứng thứ Mười đâu.”

“Em gái của anh Mười, thôi thì gọi tắt là em Mười cho xong.” Cô gái kia chẳng hề để tâm, bỏ điếu thuốc đang ngậm trên môi ra, búng tàn thuốc, rồi tiện tay đưa cho gã trai bên cạnh mình, liếc mắt đánh giá Chu Tiểu Manh: “Chà, anh Mười, anh đừng nói nhé, cô em gái này của anh đúng là xinh đẹp thật đấy, cũng may chẳng giống anh tẹo nào, chứ giống anh thì xong phim luôn rồi!”

“Đệch!” Gã trai bên cạnh cô ta phá lên cười: “Anh Mười, con này nói móc anh không đẹp trai kìa!”

“Đàn ông cần đẹp mã làm cái gì?” Chu Diễn Chiếu tùy tiện vỗ lên tay gã kia: “Còn nữa, em gái tôi ở đây, đừng có mở mồm ra là chửi bậy, giữ mồm giữ miệng một chút không được à?”

“Hầy, chẳng ra làm sao cả, đến nói chuyện cũng sợ làm hư em gái anh, cô bé mà biết những chuyện xấu anh làm bên ngoài, e là sợ đến phát khóc lên mất!”

“Tôi làm chuyện xấu gì chứ?” Chu Diễn Chiếu cười hết sức thoải mái: “Bớt nói nhăng nói cuội đi, em gái tôi mà sợ thật, để xem tôi lột da cậu như thế nào!”

Chu Tiểu Manh chưa từng thấy Chu Diễn Chiếu như vậy bao giờ, trong lòng cô, anh trai chỉ là anh trai mà thôi, tuy có nghịch ngợm, nhưng những lúc ở nhà, bị ông Chu Bân Lễ quản thúc nên đành phải làm bộ làm tịch, cũng không xuất chúng cho lắm. Nhưng Chu Diễn Chiếu đêm nay hoàn toàn khác, anh ta ngông cuồng ngang ngược, lại thoải mái ung dung, so với lúc ở nhà thì như thể hai con người khác nhau vậy. Ở anh ta, có một thứ thần thái kỳ dị, đám trai trẻ này đều tựa như những mũi nhọn, nhưng tất cả đều rất ngưỡng mộ anh ta, phục tùng anh ta. Chu Diễn Chiếu tựa như con sói có uy lực nhất trong đàn, lần nào cũng chỉ cần thong thả ung dung là chiếm được ưu thế, đứng trên vách đá cao xa nhất cúi nhìn xuống cả thảo nguyên mênh mông.

Dáng ngồi của Chu Diễn Chiếu cũng không giống ở nhà, trong nhà dẫu sao cũng còn có bà Diệp Tư Dung, ông Chu Bân Lễ không quản con cái chặt chẽ lắm, nhưng bà Diệp Tư Dung cả ngày cứ ở đằng sau hai đứa con ân cần dặn dò. Chu Diễn Chiếu cũng rất tôn trọng và khách khí với bà. Xét cho cùng, anh ta từ nhỏ đã mất mẹ, bà Diệp Tư Dung lại dốc rất nhiều tâm sức vào anh ta, từ nhỏ đã dạy anh ta ngồi cho ra dáng ngồi. Những lúc ở nhà, Chu Diễn Chiếu đều ngồi rất nghiêm chỉnh, lưng eo thẳng tắp, hai gối khép lại, bộ dạng như một đứa con ngoan ngoãn lắm. Khi ở sạp hàng ngoài chợ đêm, đương nhiên anh ta buông thả hơn nhiều, một tay đặt trên lưng ghế của Chu Tiểu Manh, tay còn lại kẹp điếu thuốc, chân thì ngoắc lên thanh ngang bên dưới mặt bàn, tưởng như toàn thân chẳng có tí xương cốt nào vậy, bộ dạng uể oải lờ đờ như con chó hoang mà bà Diệp Tư Dung nhặt về... Chu Tiểu Manh nghĩ tới đây, liền không nhịn được cười trộm, lại ngó nhìn Chu Diễn Chiếu, thấy chân anh ta duỗi ra thật dài, sao mà giống con chó ấy lúc ngáp quá chừng. Cô cứ ngây ra đó cười một mình,, bất thình lình, gò má bị nhéo cho một cái, thủ phạm chính là Chu Diễn Chiếu: “Ngây ra cười cái gì đó?”

“Không có, ngao xào ngon quá.” Cô nhanh nhẹn trả lời, Chu Diễn Chiếu mà biết cô nghĩ anh ta giống chó, nhất định sẽ nhéo đứt tai cô mất.

“Ăn mấy thứ cay nóng này ít thôi, kẻo về lại kêu mọc mụn rồi.”

Hai tháng trước, Chu Tiểu Manh mọc mấy cái mụn, cả ngày cứ rầu rĩ ủ dột, thở ngắn than dài, nằm trên giường mà cứ đấm nệm thùm thụp. Một hôm, Chu Diễn Chiếu về muộn, trèo qua cửa sổ chui vào, vừa hay trông thấy cô nằm khóc, liền giật nảy cả mình, còn tưởng cô tủi thân chuyện gì ghê gớm lắm, bèn ngồi xổm bên giường nhẫn nại dỗ dành hồi lâu mới hỏi được, thì ra trên trán cô mọc hai cái mụn to tướng, Chu Tiểu Manh cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.

“Ai mà chẳng mọc mụn chứ!” Chu Diễn Chiếu đã yên tâm, liền hung hãn chọc cho cô một cái: “Nghĩ ngợi lung tung cái gì, mấy hôm nữa là nó lặn mất thôi!”

“Có phải anh mọc mụn đâu mà!” Chu Tiểu Manh đang ở tuổi dậy thì, trái tính trái nết, tròng mắt đỏ lựng, cứ xuýt xoa mãi không thôi: “Anh biết cái gì chứ!”

“Ai bảo anh chưa từng mọc mụn.” Chu Diễn Chiếu hy sinh bản thân, bắt đầu dỗ dành cô em trái tính: “Bây giờ vẫn còn đây này, không tin cho em xem!”

“Ở đâu?”

Chu Diễn Chiếu vạch tai ra: “Ở sau tai ấy, xem đi!”

Chu Tiểu Manh đưa mắt nhìn, quả nhiên có thấy một cái mụn cơm, lại càng ấn sâu hơn: “Đến tận bây giờ anh vẫn còn mọc mụn à? Vậy tức là kể cả khi em già giống anh, cũng vẫn bị mọc mụn ư... hu hu hu hu... ” Cô vừa khóc được mấy tiếng, Chu Diễn Chiếu đã thò tay ra chọc lét: “Cái gì mà già giống anh chứ hả!” Hồi nhỏ bọn họ thường chơi đùa với nhau, Chu Diễn Chiếu biết cô có máu buồn, ngón tay còn chưa chọc vào nách, cô đã cười rũ ra, nên đây là chiêu hiệu quả nhất để cô đổi khóc thành cười. Quả nhiên, tay anh ta còn chưa chạm đến cánh tay cô, cô đã cười đến nỗi oằn người lại: “Anh ơi em sai rồi... được rồi...” Chu Diễn Chiếu cù thêm mấy cái nữa, toàn thân cô mềm nhũn cả ra, nói năng cũng lắp ba lắp bắp: “Xin lỗi rồi mà... anh tha cho em đi... anh... xin anh đấy... được rồi... người ta đã xin anh rồi mà...”

Cô cười đến nỗi sắp chảy cả nước mắt, muốn nói cũng thở không ra hơi, đành ngước đôi mắt long lanh đẫm nước lên nhìn Chu Diễn Chiếu, tỏ ý xin tha, đồng thời đẩy cánh tay anh ta ra, cong người lại cười lên mấy tiếng khúc khích, chợt thấy Chu Diễn Chiếu đờ người ra đó, hai bàn tay nắm chặt tấm ga trải giường bên cạnh cô, trên trán thậm chí còn có cả mồ hôi rịn ra. Chu Tiểu Manh không khỏi lấy làm kỳ lạ: “Sao thế ạ?”

“Không có gì, anh nhớ ra một chuyện quan trọng.” Sắc mặt Chu Diễn Chiếu hết sức khó coi: “Em ngủ trước đi, anh đi đây.”

Chu Tiểu Manh thấy anh ta như thể đang chạy trốn, đẩy cửa đi luôn thì thầm nhủ, chắc chắn lại quên chuyện gì quan trọng của ông Chu Bân Lễ rồi, bằng không sao lại cuống cả lên như thế.

Nhưng đối với Chu Tiểu Manh năm mười sáu tuổi, có thể trốn ra ngoài xem biểu diễn ca nhạc đã là khoảnh khắc tột cùng vui sướng, tột cùng rực rỡ của quãng đời thiếu nữ rồi. Niềm hưng phấn của buổi biểu diễn, cộng với sự kích thích khi đua xe, giờ lại ngồi ở đây ăn đêm, xung quanh toàn những người trẻ tuổi ngông nghênh ngạo ngược, cảm giác này thật quá thích thú, giống như thể trong đêm tối đột nhiên nở đầy hoa tươi, khiến cô cảm thấy mình đang ở giữa một thế giới mới mẻ. Dù Chu Diễn Chiếu nhắc nhở sẽ mọc mụn, nhưng cô cũng chẳng buồn nhớ lại buổi tối quái lạ cách đấy hai tháng, chỉ quay sang Chu Diễn Chiếu làm mặt quỷ, rồi ăn sạch chỗ ngao còn lại.

Chu Diễn Chiếu và những người khác đều uống bia, cả két bia được mang lên, mỗi người một chai, thoáng cái đã hết sạch, tựa như uống nước ngọt có ga vậy. Thấy Chu Tiểu Manh lột vỏ tôm bị đâm chảy máu tay, Chu Diễn Chiếu không cho cô ăn nữa, nói: “Trẻ con buổi tối ăn nhiều quá không tốt đâu.”

“Có anh mới là trẻ con ấy!” Chu Tiểu Manh bừng bừng phẫn nộ: “Em mười sáu tuổi rồi!”

“Thì đúng rồi, đừng nghe lời anh trai em.” Bên cạnh có người đùa bỡn: “Năm mười sáu tuổi anh ấy đổi tới mấy cô bạn gái rồi đó!”

“Em gái à, em biết bạn gái của anh trai em bây giờ là ai không?”

“Bông hoa của thành phố Nam Duyệt đấy!”

“Hôm nào bảo anh trai dẫn về cho mà xem mặt!

Một đám mồm năm miệng mười nói cho Chu Diễn Chiếu không xuống thang nổi, dù anh ta như ông cụ non, nhưng dẫu sao cũng vẫn còn trẻ, da mặt không được tường đồng vách sắt như sau này. Anh ta đành đối đáp qua loa với họ một hồi, sau đó bảo phải đưa Chu Tiểu Manh về nhà, vì ngày nào cô cũng đi ngủ lúc mười giờ rưỡi, hôm nay thực sự đã muộn quá rồi.

Cả đám người cứ như vậy giải tán, người nào lên xe người ấy, lao vút đi tứ tán trong làn gió đêm. Lúc Chu Diễn Chiếu phóng xe, Chu Tiểu Manh ngáp liên hồi, rồi ôm eo anh ta, gối đầu lên lưng, ngủ thiếp đi. Cô thực sự quá mệt, cũng đã buồn ngủ lắm rồi. Cuối cùng, khi Chu Diễn Chiếu lay cô tỉnh dậy, bọn họ đã vào đến trong vườn, ở ngay bên dưới gốc cây lớn.

Chu Tiểu Manh dụi dụi mắt: “Sao đã đến đây rồi?”

“Anh cõng em vào đấy.” Không hiểu sao, giọng Chu Diễn Chiếu đầy vẻ châm chọc: “Ngủ như heo ấy! Có ném em xuống cống em cũng chẳng biết. Sao không nhìn con gái con đứa nhà người ta xem, có ai giống em đâu, cái miệng mình cũng không quản được, ăn đến nỗi béo ú lên! Nặng chết đi được!”

Chu Tiểu Manh cảm thấy những lời này hết sức chối tai, xưa nay cô tuyệt đối không chịu thua ai về miệng lưỡi bao giờ, đảo mắt một vòng, rồi cười hì hì nói: “Anh cõng nhiều bạn gái lắm rồi nhỉ? Không thì sao biết người khác đều nhẹ hơn em chứ!”

“Tất nhiên người khác đều nhẹ hơn em rồi!”

“Chỉ có Trư Bát Giới mới đi cõng cô dâu, anh suốt ngày cõng bạn gái, còn Trư Bát Giới hơn cả Trư Bát Giới nữa, thế mà không biết ngượng nói em là heo! Em mà là heo, thì anh chính là anh trai của heo! Cái đồ heo mập!”

Chu Diễn Chiếu dường như bị câu nói này làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới đáp trả: “Em mà không phải là em gái anh thì còn lâu mà anh mới cõng nhé! Còn nữa anh sẽ bỏ em ở đây một mình, cho em tự leo về phòng đi ngủ đấy!”

Chu Tiểu Manh biết rõ anh sẽ không làm vậy, nhưng vẫn làm bộ sợ hãi vô cùng, kéo kéo ống tay áo Chu Diễn Chiếu nũng nịu: “Anh à…”

Chu Diễn Chiếu không biết làm sao đành ngồi xổm xuống, nói: “Giẫm lên lưng anh, anh công kênh em lên cây.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3