Công Tắc Tình Yêu - Chương 08 - Phần 2
Chu Tiểu Manh giẫm lên lưng anh ta, hai tay ôm chặt lấy thân cây, Chu Diễn Chiếu chầm chậm đứng dậy, nhưng cô lại đứng không vững, anh ta bèn ôm chặt hai cẳng chân cô, dồn sức đẩy lên. Rốt cuộc, Chu Tiểu Manh cũng bám được vào cành cây mọc chĩa ngang ra, cuống cuồng leo lên. Chu Diễn Chiếu đẩy cô lên cành cây thứ nhất, tự mình cũng leo lên, hơn nữa còn leo cao hơn cô, rồi đưa tay kéo cô lên cành cây thứ hai, leo lên tiếp nữa là bệ cửa sổ rồi. Chu Tiểu Manh cảm thấy trèo cây cũng rất thú vị, lá gan cũng lớn hơn lúc leo từ trong cửa sổ ra khi nãy nhiều. Chu Diễn Chiếu trèo qua cửa sổ vào trước, sau đó kéo cô vào. Hai người không dám bật đèn, vừa lần mò vừa sợ đụng phải các thứ bên cạnh bàn, đang dò dò dẫm dẫm, đột nhiên cả căn phòng sáng bừng lên. Bọn họ từ trong bóng tối đi vào, đèn thình lình bật sáng, làm cả hai chói mắt không mở ra được.
Chu Tiểu Manh theo phản xạ đưa tay che mắt lại, còn Chu Diễn Chiếu theo bản năng chắn ngay trước mặt cô, ông Chu Bân Lễ đã vung tay tát tới: “Thằng chó chết! Nửa đêm khuya khoắt mày đưa em gái đi đâu hả?! Dì mày lo đến sắp phát điên lên rồi kia kìa!”
Chu Tiểu Manh cũng không ngờ bị người lớn phát hiện, chỉ trố mắt nhìn Chu Diễn Chiếu bị bợp cho mấy cú, phen này đúng là ông Chu Bân Lễ đã nổi giận thực sự, ông vừa đánh vừa chửi, lại đạp cho Chu Diễn Chiếu mấy phát liền. Chu Tiểu Manh sợ đến đờ cả người ra, một lúc lâu sau mới òa khóc thành tiếng, ôm lấy cánh tay ông liên tục van xin: “Bố ơi! Bố đừng giận nữa!”
Ông Chu Bân Lễ vẫn luôn thương yêu cô con gái này từ khi còn bé tí, thấy cô ngồi trên bàn như chú chim nhỏ bị kinh hãi, sợ đến nỗi toàn thân run lên bần bật, dù lòng đầy lửa giận, ông cũng đành nén xuống, hằn học trừng mắt nhìn Chu Diễn Chiếu, rồi quay sang an ủi Chu Tiểu Manh: “Đừng khóc, đừng khóc! Bố không mắng con đâu mà, nào, chầm chậm xuống đây, đừng nhảy, cẩn thận trật chân, anh trai con đúng là thằng chẳng ra gì... con đừng học theo nó, mau chạy đi xem mẹ con thế nào, bà ấy sắp phát điên lên rồi kìa...”
Thì ra bà Diệp Tư Dung vốn kỹ tính, vẫn nhớ con gái bảo không được khỏe, đã đi ngủ từ sớm. Bà lo con gái bị lạnh rồi phát sốt, nên mấy tiếng sau, đoán chừng con gái đã ngủ say, bèn sang xem thế nào. Chẳng ngờ phòng Chu Tiểu Manh lại khóa trái bên trong, bà Diệp Tư Dung biết con gái mình đã lớn, có lúc không muốn bị người lớn chăm sóc như đứa trẻ con, lại sợ làm phiền cô ngủ, nên cũng không gõ cửa, mà bảo người giúp việc lấy chìa khóa phụ đến, định lẳng lặng vào xem một chút. Bà cũng không bật đèn, lờ mờ thấy trên giường có người đang nằm ngủ, liền nhẹ nhàng đi qua sờ thử, vừa lo con gái bị sốt, lại lo chăn quấn chặt quá làm con gái đổ mồ hôi. Kết quả, rờ xuống dưới chăn, không ngờ lại là cái gối, bấy giờ bà mới cảm thấy không ổn, vội bật đèn lên xem, thì ra là cái chăn quấn quanh cái gối giả làm hình người, còn Chu Tiểu Manh chẳng biết đã đi đâu.
Bà Diệp Tư Dung cuống đến nỗi tối sầm cả mặt mũi lại, hôn mê bất tỉnh, làm đám người giúp việc hoảng hồn, lập tức gọi điện ngay cho ông Chu Bân Lễ. Ông đang bận tiếp khách, nghe nói con gái biến mất, cũng vừa kinh hoảng vừa tức giận, lập tức lao về nhà. Ông Chu Bân Lễ nghe người giúp việc kể lại sự tình, lại quan sát tình hình trong phòng một lượt, biết ngay con gái mình không bị ai bắt cóc, mà chắc chắn là lén lút trốn ra ngoài. Đứa con gái này xưa nay vẫn ngoan ngoãn nghe lời, sao lại nửa đêm nửa hôm trốn ra khỏi nhà, dù có ra khỏi được phòng, thì làm sao nó ra cổng được, ông Chu Bân Lễ vừa nghĩ tới đây, liền biết ngay là việc tốt do ai làm.
Chu Tiểu Manh chẳng ngờ mẹ mình lại lo đến nỗi ngất xỉu, vừa thương mẹ, vừa hối hận, vội chạy đến bên giường bà. Ông Chu Bân Lễ đã mời bác sĩ đến, bác sĩ bảo là do nhất thời lo lắng quá nên mới như vậy, bây giờ thân thể hư nhược chỉ có thể nằm trên giường truyền dịch. Chu Tiểu Manh thấy bộ dạng mẹ mình như thế, đương nhiên lại khóc òa lên một trận. Bà Diệp Tư Dung mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn lần dò nắm chặt bàn tay cô, yếu ớt cười: “Về là tốt rồi... đừng làm mẹ sợ nữa... mẹ chỉ có một mình con...”
Chu Tiểu Manh phục người bên giường mẹ, lại thút thít khóc thêm một lát nữa, mới nghe lời khuyên đi tắm rửa rồi ngủ. Dẫu sao, cô cũng chỉ mười sáu tuổi, xong chuyện thì đã nửa đêm, được người giúp việc dỗ dành ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau cô mới biết, ông Chu Bân Lễ đánh Chu Diễn Chiếu rất dữ dội, mấy năm nay ông không động tay động chân đánh con trai nữa, nhưng lần này lại phá lệ, hai bố con cãi nhau một trận lớn, Chu Diễn Chiếu tức khí, đã bỏ đi lúc đêm hôm khuya khoắt.
Ông Chu Bân Lễ nói: “Không ai được phép đi tìm nó! Không ai được cho nó tiền! Thằng này làm phản rồi chắc!”
Bà Diệp Tư Dung ốm mấy ngày liền, trong nhà cũng không ai dám khuyên ông Chu Bân Lễ, chỉ có Chu Tiểu Manh âm thầm áy náy trong lòng, cảm thấy tại mình mà liên lụy anh trai. Cô trộm trong nhà một đống tiền lẻ, đồng thời dốc hết tiền tiêu vặt mình để dành, bỏ vào một phong bì, cho vào cặp sách mang đến trường.
Chu Tiểu Manh có cách của riêng cô, tuy không biết Chu Diễn Chiếu đã đi đâu, nhưng chắc chắn có người biết. Cả trường đều biết cô là em gái của Chu Diễn Chiếu, cô nhờ mấy học sinh lớp trên đi nghe ngóng ở mấy gã du côn hay lảng vảng gần trường học, quả nhiên có tin Chu Diễn Chiếu hiện đang ở phố Chợ Bánh dưỡng thương.
Phố Chợ Bánh cũng là một nét đặc sắc của thành phố Nam Duyệt, ban đầu, cả thành phố này toàn người bán bánh nướng. Tục xưa của đất Nam Duyệt này là bất kể lễ lạt gì, trong nhà làm sinh nhật, hay cưới gả, đẻ con, chuyện vui lớn nhỏ đều ăn bánh nướng, không chỉ ăn bánh, mà còn phải đem tặng thân bằng hảo hữu bánh lễ, vì vậy thời xưa ở thành phố Nam Duyệt này có rất nhiều người lập nghiệp bằng nghề làm bánh. Thời kỳ hưng vượng nhất, cả một dãy phố này toàn tiệm bánh. Phía trước là cửa tiệm, phía sau để ở, mái nhà san sát cả một vùng, nên gọi là phố Chợ Bánh. Về sau, tục lệ cũ dần mai một, nơi này nằm ở khu phố xá sầm uất, nhưng vì là khu phố cũ, nên đường đi chật hẹp, ngõ ngách quanh co, dần dần trở thành một chốn tệ nạn xã hội nổi tiếng của thành phố. Vì vậy, khi nghe nói Chu Diễn Chiếu đang ẩn náu trong phố Chợ Bánh, Chu Tiểu Manh hoàn toàn không ngạc nhiên. Chu Diễn Chiếu có rất nhiều bạn bè sinh ra ở phố Chợ Bánh, lớn lên ở phố Chợ Bánh, ngay chính ông Chu Bân Lễ cũng sinh ra trong một ngôi nhà giữa phố Chợ Bánh, sau này tay trắng làm nên sự nghiệp mới dọn đến ở trong biệt thự dựa vào núi, mặt hướng ra hồ.
Chu Tiểu Manh nói với mấy gã du côn kia: “Tôi muốn đi gặp anh trai.”
Nghe vậy cả mấy gã đều lộ vẻ khó xử, gã cầm đầu lên tiếng: “Anh Mười mà biết, sẽ mắng chúng tôi đấy.”
“Đó không phải nơi con gái con đứa nên đi đâu.”
“Đúng đấy!”
Mấy người đều nói như chém đinh chặt sắt, cả bọn đã biết chuyện hai năm trước Chu Diễn Chiếu phóng xe máy phi vào sân trường, từ đây có thể thấy Chu Diễn Chiếu che chở cô em gái này như con ngươi mắt mình vậy, thêm nữa, bên trên còn có nhân vật như ông Chu Bân Lễ, hễ ông giậm chân một cái, giới xã hội đen cả thành phố Nam Duyệt này nhất định phải chấn động ba lượt. Ông Chu Bân Lễ đã có lời, không ai được phép lo cho Chu Diễn Chiếu, càng không được phép cho anh ta tiền. Đám thiếu niên ở phố Chợ Bánh đương nhiên bằng mặt không bằng lòng, một mặt thì miễn cưỡng ậm ừ cho qua với người nhà, mặt khác đều đồng thuận một điểm, chuyện nhà của cha con họ Chu bọn họ, dù thế nào cũng không nên tham dự vào, chứa chấp Chu Diễn Chiếu là nghĩa khí, nhưng còn cô hai nhà họ Chu yểu điệu xinh đẹp này thì tuyệt đối không nên dẫn vào phố Chợ Bánh làm gì.
“Tôi muốn đi gặp anh trai tôi cơ.” Chu Tiểu Manh không vui: “Bố tôi sẽ không biết đâu.”
“Vậy cũng không được...”
“Đừng làm khó chúng tôi nữa.”
“Cô yên tâm đi, anh Mười khỏe lắm, chỉ là chút vết thương ngoài da thôi. Mọi người không để anh ấy thiếu ăn thiếu uống đâu...”
Nhưng Chu Tiểu Manh thấy áy náy, sự việc vốn do cô mà ra, nếu không phải vì giúp cô, Chu Diễn Chiếu sao lại bị đánh, nếu không phải vì bị đánh, anh ta cũng không xung đột với bố rồi bỏ nhà ra đi... Chu Tiểu Manh quyết tâm nhất định phải gặp mặt Chu Diễn Chiếu xem sao.
Lần đầu tiên trong đời Chu Tiểu Manh trốn học, chính là vì Chu Diễn Chiếu. Lái xe nhà họ Chu mỗi buổi tối đều đến đón cô tan học, cô chỉ có cách bỏ giờ lên lớp mới có thể đi thăm Chu Diễn Chiếu. Vì vậy, cô xin chủ nhiệm lớp cho nghỉ, lấy cớ là đau bụng. Con gái ai cũng có mấy ngày bất tiện, cô giáo chủ nhiệm là phụ nữ trung niên, cũng có con gái, nghe Chu Tiểu Manh nói thế, liền phê chuẩn cho cô nghỉ nửa ngày.
Chu Tiểu Manh xách cặp đi ra khỏi trường, bắt một chiếc taxi đi thẳng đến chỗ Chợ Bánh, lái xe nói: “Cô gái trẻ à, chỉ đến được đây thôi, bên trong chật lắm, xe không vào được.”
Chu Tiểu Manh trả tiền, ngẩng đầu nhìn chiếc cổng chào cũ kỹ ấy, bốn mặt xung quanh đều là ban công, khiến đường phố chật hẹp lại càng thêm sâu hun hút, mặc dù đang giữa ban ngày ban mặt, cũng toát lên mấy phần u ám. Thoạt trông, phố Chợ Bánh ban ngày không khác gì những con phố cũ khác của thành phố Nam Duyệt, chỉ hơi quạnh quẽ hơn một chút, các cửa tiệm cắt tóc thư giãn đều chưa mở cửa, lác đác có mấy chỗ đã mở thì đều bán hàng tạp hóa, rượu thuốc linh tinh, còn có cả một sạp nhỏ bán cau, bày ngay chỗ rẽ vào ngõ, mượn chút bóng râm để che đi ánh mặt trời mùa thu.
Chu Tiểu Manh đứng ngẩn ra một lúc ở đầu ngõ, nơi này ngách ngang ngõ dọc chằng chịt như mạng nhện, làm sao mới tìm được Chu Diễn Chiếu đây? Đúng lúc cô đang ngơ ngẩn, đột nhiên bên cạnh lao ra một bóng đen vươn tay chụp lấy cặp sách trên tay cô. Cô giật lại theo bản năng, nhưng người kia lại không nhằm vào cặp sách, mà nhân lúc cô vươn tay ra, liền sờ vào ngực cô một cái, sau đó bật cười nham nhở. Chu Tiểu Manh bừng bừng nổi giận, tức đến nỗi hai tai đỏ bừng lên, giật cái cặp vào lòng, chân đã đá vung lên.
Từ khi Chu Tiểu Manh bị mấy đứa lưu manh bắt nạt một lần hồi cấp II, mặc dù đã trút giận thay cô, nhưng Chu Diễn Chiếu vẫn lo cô bị ức hiếp, nên đã ép cô tập lại Teakwondo cô từng học một thời gian hồi tiểu học. Cứ đến hai ngày cuối tuần, anh ta lại kéo cô đến võ đường Teakwondo tập luyện, có người thầy nghiêm như Chu Diễn Chiếu, dù cô chưa thể coi là trò giỏi, nhưng thân thủ cũng rất khá, cú đá này lập tức làm đối phương lăn quay ra đất. Chu Tiểu Manh vừa đá vừa hét: “Đồ lưu manh thối! Lưu manh thối!” Vừa mắng chửi, cô vừa uất ức, chừng như sắp khóc òa đến nơi.
Tên kia không ngờ thân thủ cô lại giỏi như vậy, bị ngã lăn quay ra rồi còn bị đá trúng chỗ yếu hại, đau đớn kêu toáng cả lên, lúc này trong ngõ có bảy tám gã trai trẻ nghe tiếng chạy ra, mỗi người đến cầm trên tay một con dao bấm, mặt mũi hung tợn. Chu Tiểu Manh mặc dù to gan, nhưng nhìn đám người này đột nhiên vây lấy mình, cũng sợ đến đờ người, lùi lại sau một bước, hét lên chất vấn: “Chúng mày định làm gì?”
Có người lôi kẻ nằm dưới đất lên, tên kia oằn người lại chửi: “Con khốn kiếp ở đâu ra, dám đến phố Chợ Bánh này gây sự, hôm nay không dạy cho mày biết ông đây là ai thì không được!”
Chu Tiểu Manh chầm chậm co người lại, dựa lưng vào tường, Chu Diễn Chiếu từng dạy cô, làm như vậy có thể tránh rơi vào cảnh trước mặt sau lưng đều có địch, chỉ cần đối phó với công kích chính diện mà thôi, nhưng đối mặt với bảy tám người cầm dao, rốt cuộc cô vẫn thấy sợ hãi, liền ưỡn thẳng lưng lên, nói: “Tôi đến tìm anh trai, anh ấy tên là Chu Diễn Chiếu!”
Gã trai cầm đầu thoáng ngây người ra, Chu Tiểu Manh thấy có hiệu quả, lại bồi thêm một câu: “Bố tôi là Chu Bân Lễ!”
Ba chữ Chu Bân Lễ, có thể nói là biến chữ thành vàng ở thành phố Nam Duyệt, hai đạo hắc bạch đều phải nể mặt. Ở phố Chợ Bánh, cái tên ấy còn vang dội hơn cả tên chủ tịch thành phố. Vì vậy, Chu Tiểu Manh vừa dứt lời, những người có mặt tại hiện trường đều đần thối ra, nhìn cô với ánh mắt nửa tin nửa ngờ, vừa không dám tin, lại vừa không dám không tin, bảy tám gã trai trẻ cầm dao đờ người ra đó, nhất thời không biết nên làm sao cho ổn.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng động cơ nổ giòn tan... phố Chợ Bánh chật hẹp xe tắc xi không vào nổi, nhưng mô tô thì có thể linh hoạt ra vào, đây cũng là phương tiện giao thông của rất nhiều người trong phố. Người lái xe từ trong ngõ sâu phóng ra, nhìn thấy tình cảnh phía này, bất giác cho xe chạy chậm lại. Đến khi nhìn rõ là Chu Tiểu Manh, chiếc xe ấy liền phanh kít lại, Chu Tiểu Manh cũng đã nhận ra, người điều khiển xe chính là Tiểu Quang, gã ta không đội mũ bảo hiểm, hai con mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô, tựa như trông thấy quái vật gì đó vậy: “Chu Tiểu Manh?”
Chu Tiểu Manh trông thấy gã ta, mặc dù chỉ mới gặp một lần, nhưng vừa nhìn đã nhận ra người quen, cuối cùng cũng òa khóc thành tiếng. Tiểu Quang thấy cô khóc, vội vàng nhảy xuống xe, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Tôi muốn anh tôi...” Chu Tiểu Manh xét cho cùng vẫn được nuông chiều từ bé, vừa rồi cô vừa tức giận vừa xấu hổ vừa sợ hãi, giờ trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là tìm được Chu Diễn Chiếu: “Tôi muốn anh tôi...”
Tiểu Quang không có em gái, đám con gái bình thường qua lại cũng chẳng khác gì con trai, rất hiếm khi gặp thiếu nữ nào giống như búp bê thế này, thấy cô khóc không ra hơi, gã liền hoảng cả lên: “Cô đừng sốt ruột mà, anh trai cô vẫn khỏe lắm, đang ở nhà tôi đấy. Đừng khóc nữa, tôi đưa cô đi đây!”
Chu Tiểu Manh ôm cặp sách, ngồi lên xe mô tô của Tiểu Quang, dọc đường cứ khóc suốt, khóc đến nỗi Tiểu Quang phải loạng choạng tay lái, con đường bình thường đã quen thuộc như lòng bàn tay mà cũng suýt đi nhầm, khó khăn lắm mới đến được bên dưới nhà mình. Gã ta dừng xe lại, nói: “Đang ở trên lầu ấy.”
Chu Tiểu Manh khóc đến nỗi chóp mũi đỏ ửng lên, còn chưa xuống xe, cửa sổ tầng hai đã bị đẩy bật ra, chính là Chu Diễn Chiếu. Anh ta loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của em gái, còn tưởng mình nghe lầm, nhưng rốt cuộc vẫn không dằn được, liền mở cửa sổ ra xem thế nào, kết quả vừa thò đầu ra không ngờ lại đúng là Chu Tiểu Manh thật. Anh ta cuống lên hỏi: “Sao thế?” Vừa hỏi vừa từ trên nhà lao bổ xuống.
Chu Tiểu Manh trông thấy anh trai, mới cảm thấy bao nhiêu uất ức chất đầy trong lòng tựa như nước lũ tuôn ra cuồn cuộn, vừa khóc vừa nhào vào lòng Chu Diễn Chiếu: “Thằng lưu manh...!”
Chu Diễn Chiếu vừa nghe thế, tức đến nỗi gân xanh gồ lên, quay lại hung hăng đấm cho Tiểu Quang một cú, khiến gã ta lảo đảo suýt ngã, khóe miệng rách toạc. Anh ta chẳng buồn nghĩ ngợi, còn định đánh tiếp thì Chu Tiểu Manh đã níu lại, nghẹn ngào nấc lên: “Không phải anh ta, là... là... đám người lúc nãy...”
Tiểu Quang liếm liếm vết thương ngay khóe miệng, Chu Diễn Chiếu giận quá mất khôn, bấy giờ mới định thần lại, vội nói: “Không sao chứ? Thật xin lỗi cậu...”
“Không sao.” Tiểu Quang cũng không để bụng: “Em gái anh cũng là em gái em, bọn lúc nãy em đã trông thấy rồi, chính là Lôi Lâm với mấy thằng khốn nữa, anh lo cho em gái trước đi, để em đi tìm chúng nó tính sổ!” Nói đoạn, gã ta khoa chân nhảy lên xe phóng đi luôn. Chu Diễn Chiếu lòng dạ rối bời, đỡ Chu Tiểu Manh lên lầu, vừa đi vừa hỏi: “Bị thương ở chỗ nào không? Sao em lại đến đây? Hừ, thế này không phải lại càng thêm rắc rối rồi sao...”
Chu Tiểu Manh được Chu Diễn Chiếu đỡ lên lầu, bấy giờ mới thấy anh ta còn chưa đi giày đã lao xuống, hai cái dép lê bị hất văng ở cửa, liền cảm thấy câu này của anh trai mình cũng không đến nỗi nghịch nhĩ, có điều, cô vẫn tủi thân: “Em đến thăm anh mà...”
“Ai bảo em biết anh ở đây?” Chu Diễn Chiếu nghiến răng nghiến lợi, thề đóng đinh vào miệng kẻ lắm lời kia.
Chu Tiểu Manh thấy sắc mặt anh ta như thế, lại khóc nấc lên: “Em có ý tốt đến thăm anh...”
“Được rồi được rồi, là anh không đúng.” Chu Diễn Chiếu thấy cô khóc như thế, trong lòng lo lắng, vội vàng vớ lấy một cuộn giấy đưa cho cô: “Nào, lau mặt đi, đừng khóc nữa. Em muốn đến, thì cũng nên gọi anh đi đón em chứ... sao em không gọi điện cho anh?”
Chu Tiểu Manh tủi thân đến cực độ: “Anh tắt máy mà...”
Chu Diễn Chiếu khi ấy mới sực nhớ ra, đúng là anh đã tắt máy điện thoại, vì sau khi bỏ nhà ra đi lúc nửa đêm, anh ta lại bị ông Chu Bân Lễ gọi điện xạc cho một trận nữa, mới cáu tiết tắt luôn máy đi. Chu Diễn Chiếu nhẫn nại nói: “Thế thì em cũng không thể một thân một mình chạy tới đây được, chỗ này rất hỗn loạn...”
Nói tới đây, Chu Tiểu Manh liền nhớ đến bàn tay đen đúa bẩn thỉu kia ấn lên ngực mình, lập tức cảm thấy buồn nôn buồn mửa, cô khóc rống lên: “Bẩn thỉu quá! Bẩn thỉu quá! Em muốn đi tắm! Em muốn đi tắm!”
“Được rồi, được rồi, đi tắm.” Chu Diễn Chiếu bị tiếng khóc của cô làm cho hoảng lên, nhận lời xong mới nhớ ra, nơi này còn chẳng có bình nóng lạnh, thực sự không tiện để tắm rửa, bản thân mình thì chẳng sao, xối nước lạnh một cái là xong, nhưng em gái thì không thể tắm nước lạnh được, thế nào cũng sinh bệnh chứ chẳng chơi. Anh ta thoáng nghĩ ngợi giây lát, trong đầu nảy ra một ý, định đi ra ngoài nhưng Chu Tiểu Manh cứ sống chết níu chặt lấy tay anh ta không chịu buông. Chu Diễn Chiếu đành cầm điện thoại gọi một lượt, bảo hàng xóm láng giềng bên cạnh mang hết nước sôi trong nhà qua, còn gọi cửa hàng ở đầu ngõ mang chậu và khăn mặt mới vào.
Nhất thời, bảy tám phích nước nóng được mang đến, lại cả một chai sữa tắm mới nguyên. Chu Tiểu Manh bấy giờ mới bỏ cặp sách xuống, thút tha thút thít đi tắm. Chu Diễn Chiếu không yên tâm, đứng ngoài cửa nói với vào: “Mấy thằng đó không ức hiếp em chứ?”
“Như thế mà còn không ức hiếp à!” Chu Tiểu Manh vừa tức vừa cuống, liên tiếp giậm chân, làm tấm ván mỏng mảnh của nhà vệ sinh rung lên bần bật: “Cái thằng lưu manh ấy…!”
Chu Diễn Chiếu cảm thấy yên tâm phần nào… cô nói thằng lưu manh kia… cũng may chỉ là một tên… cũng may chỉ là sờ một cái… nhưng ngọn lửa giận ở trong lòng lại lập tức bùng lên, một người hay nửa người cũng không được, kẻ nào dám đụng vào chéo áo của Chu Tiểu Manh, đều phải chặt tay nó đi!
Chu Tiểu Manh tắm hơn một tiếng đồng hồ, kỳ cọ đến nỗi sắp tróc cả da, cuối cùng mới đi ra. Chu Diễn Chiếu từ đầu chí cuối đều không dám đi đâu, đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của cô nặng dần, nhưng không dám hỏi nhiều, sợ cô lại khóc nữa, cũng sợ bản thân không kiềm chế được mà xông ra ngoài đi giết người.
Chu Tiểu Manh dùng hết cả nửa chai sữa tắm, cọ đến nỗi đỏ cả da lên. Làn da cô vốn trắng như tuyết, sau khi chà xát, trên cổ hiện ra từng vệt từng vệt ngón tay rõ nét, làm Chu Diễn Chiếu nhìn mà hết cả hồn, một hồi sau mới nhớ ra, lúc Chu Tiểu Manh đi vào, trên cổ cô vẫn chưa có những vết đỏ kia, chắc hẳn là do cô tự gây ra.
Chu Tiểu Manh khóc đã đủ, cũng đã mệt rũ ra rồi, cô không có quần áo để thay, đành mặc một chiếc áo sơ mi sạch của Chu Diễn Chiếu, dài như cái váy, cả quần soóc bãi biển của Chu Diễn Chiếu cô cũng mặc lên người, trông lùng bà lùng bùng càng giống một lớp váy, đầu tóc cô vẫn còn đang nhỏ nước ròng ròng. Chu Diễn Chiếu thấy cô em gái yểu điệu thành ra bộ dạng thế này, trong lòng cũng đau nhói lên từng đợt. Chu Tiểu Manh vẫn đang thút tha thút thít, tựa như đứa trẻ khóc lâu quá, mãi chưa lấy được hơi. Chu Diễn Chiếu vươn tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng, cảm giác cô chẳng khác nào một chú thỏ con bị khiếp sợ tột cùng, cơ hồ khiến người ta đau lòng đến độ không sao chịu đựng nổi. Cả đôi tai cô cũng chà xát cho đỏ hồng lên, vệt ngón tay trên cổ kéo dài xuống dưới, bên trong cổ áo hơi hé mở lộ ra làn da ửng hồng. Chu Diễn Chiếu thấy một giọt nước nhỏ từ trên tóc cô xuống dưới, rơi vào trong cổ, men theo vệt ngón tay chầm chậm lăn xuống. Anh ta cảm thấy cổ họng mình khô khốc, không sao kiềm chế nổi hạt hầu kết chuyển động, đành nuốt một ngụm nước bọt. Nhưng Chu Tiểu Manh lại cứ cọ cọ người vào lòng anh ta, nũng nịu gọi lên một tiếng: “Anh ơi!”
Chu Diễn Chiếu cảm thấy mình điên mất rồi, Chu Tiểu Manh cũng cảm thấy Chu Diễn Chiếu đã điên rồi, đột nhiên cô bị anh ta đẩy đến sát tường, đầu đụng vào bức vách, rồi bị anh ta nâng lên, sau đó anh ta gần như hung hãn hôn lên môi cô. Chu Tiểu Manh sợ đến ngây người, mùi mồ hôi, mùi đàn ông trên người Chu Diễn Chiếu xộc vào khoang mũi cô, khiến cô không thở nổi. Đầu lưỡi Chu Diễn Chiếu tách miệng cô ra, môi răng quấn vào nhau, lòng bàn tay anh ta nóng bỏng như chiếc bàn là, bấu chặt lấy eo hông cô, càng hôn càng chặt, càng hôn càng tham lam, toàn thân căng cứng, niềm khao khát sâu thẳm trong nội tâm tựa như một ngọn lửa thiêu đốt khiến anh ta khó chịu tột cùng, cảm thấy mình như một con dã thú, dục vọng trong lòng gào rít lên, chỉ muốn nuốt chửng cô. Chu Tiểu Manh hoàn toàn không có kinh nghiệm, đối với cô, hôn môi chỉ là cảnh tượng trên ti vi, anh trai cô chưa bao giờ như vậy, chưa bao giờ bá đạo như vậy, đây thuần túy là một sự xâm chiếm, đây là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ với cô.