Khách điếm Đại Long Môn (Tập 2) - Chương 49
Chương 49: Bạch thiếu chủ đột kích phường tiểu thuyết
Tiết trời chuyển lạnh. Mùa hạ đã qua, mùa thu đã đến. Cái nóng cuối cùng của mùa hạ cũng bị gió thu quét sạch khỏi kinh đô. Nhưng kinh thành rộng lớn lại không có ai để ý đến thời tiết. Dưới chân thiên tử, thời tiết của họ phụ thuộc vào một người trong hoàng cung. Người đó vui thì kinh thành tỏa nắng, người đó giận dữ thì giông bão ùa đến. Người đó có thể một tay che cả bầu trời.
Long sàng được che bởi bức rèm vàng. Vầng mặt trời của triều đình không giấu được những tiếng ho nhẹ. Qua tấm rèm có thể nhìn thấy Thập cửu hoàng tử đứng cách giường một khoảng. Từ sau khi được triệu về kinh, hắn không hề tấu xin được gặp mặt phụ thân lấy một lần mà chỉ ở vương phủ của mình, tiếp nhận chức vụ. Hắn không hề nhiệt tình đến thỉnh an phụ thân đang bị bệnh nằm trên giường. Đến tận hôm nay, khi Hoàng thượng tuyên kiến Thập cửu hoàng tử trước mặt triều thần thì hắn mới tới.
- Sổ sách bộ Hộ kiểm tra đến đâu rồi?
- Xin hỏi Hoàng thượng muốn hỏi sổ sách của năm nào?
- Mười năm gần đây.
- Toàn là nợ nần. - Hắn báo cáo theo tình hình thực tế, ngắn gọn và cũng tiện thể giải thích nguyên nhân hắn không có thời gian đến khấu đầu thỉnh an Hoàng thượng.
Người trong rèm im lặng hồi lâu rồi truyền:
- Trẫm nghe quan bộ Hộ báo cáo, con nhất định dùng ấn quan với tên “Long Hiểu Ất” là vì sao?
- Mười năm ở ngoài, thần đã quen rồi.
- ... Long Hiểu Ất, cái tên này hay hơn cái tên trẫm đặt cho con sao? Hừ! Cũng được. Trẫm nghe quan bộ Lễ báo trước khi đón con về, không phải con đã lập gia thất rồi sao? Họ Long là họ của Long thị. Nếu đã như vậy thì tại sao con lại chỉ quay về có một mình?
Long Hiểu Ất hơi nhíu mày, chỉ thản nhiên đáp:
- Nữ nhi ở thành trì biên cương không hiểu đạo thê tử, lại kết duyên không tình cảm nên thần đã sớm hưu rồi. Thường ngày, thần bôn ba bên ngoài không hề có tình cảm gì với Long thị.
- Trẫm biết con là người cẩn thận, sao có thể cùng một dân nữ vô danh được chứ? Cũng tốt. Con có thể thành thân với người xứng đáng với con. Nếu thiên kim tiểu thư nào của các văn võ bá quan trong triều lọt vào mắt con thì cứ nói với trẫm. Nếu con đã về kinh thì cũng nên sớm yên bề gia thất.
- ...
- Sao vậy? Có phải con đang nghĩ rằng trẫm muốn mượn tay nhiều người để giữ con không? Muốn con có vợ có con để trói buộc con?
- ...
- Khà khà! Nếu con nghĩ như vậy thì cũng không phải là không có lý. Nếu con đã thích dùng cái tên Long Hiểu Ất thì con cứ dùng đi.
- Tạ ơn Hoàng thượng đã chấp thuận. - Hắn tạ ơn xong thì đứng lên định cáo từ nhưng bị người sau bức rèm gọi giữ chân lại.
- Trẫm còn có việc cần giao cho con. Lễ tuyển chọn đề bạt quan viên mùa xuân năm sau sẽ do con đứng đầu.
- ... Khởi bẩm Hoàng thượng, thần nắm giữ bộ Hộ. Việc tuyển chọn đề bạt quan viên là trách nhiệm của bộ Lại. Thần mà làm vậy, e rằng không thỏa đáng.
- Không thỏa đáng ư? Có chỗ nào không thỏa đáng? Con là con trai trẫm. Đừng nói là lựa chọn quan viên, cho dù trẫm có giao cả giang sơn này cho con thì cũng không ai dám nói không thỏa đáng cả.
- ... - Hắn bặm môi, ngước mắt nhìn các cung nữ, thái giám xung quanh. Tuy họ đều cúi đầu nhìn xuống nhưng không có nghĩa là họ không nghe thấy hay sẽ không nói gì. Hắn hơi nhếch môi, phụ hoàng của hắn đã đi nước cờ hỗn loạn mong giành chiến thắng. Chiêu này thực mà hư. Hắn không hiểu rõ, không hiểu rõ chút nào. Mười năm trước thì hắn sẽ tiếp chiêu nhưng bây giờ hắn chỉ có thể nhìn mà tìm cách khắc phục: - Thần sẽ bàn bạc cùng các quan đại nhân ở bộ Lại, sau đó sẽ gửi lên Hoàng thượng định đoạt.
- ... Hừ... Như vậy cũng tốt. Con lui ra đi.
Hắn cúi người hành lễ, xoay người bước qua bậc cửa đang định đi thì thấy một thiếu niên mặc triều phục cao quý dựa vào cột đá ở hành lang. Ánh mắt kẻ đó nửa như khiên chiến nửa như khinh bỉ đang nhìn hắn. Kẻ thù ngấm ngầm, Cung Diệu Hoàng, hoàng tôn được Đương kim Thánh thượng sủng ái nhất.
- Thập cửu điện hạ vừa về kinh nhưng đã thích ứng được với cuộc sống kinh thành rồi. Tiểu vương rất quen thuộc với kinh thành. Trên là các vương công quý tộc, dưới là các khuê nữ đài các, tiểu vương đều có thể giới thiệu với Thập cửu điện hạ.
Long Hiểu Ất nheo mắt đánh giá kẻ đó. Có thể vì kẻ trước mặt và người nào đó có tuổi tác tương đồng, lại toát lên vẻ lười biếng từ đầu đến chân, miệng đầy những lời phóng đãng, thêm nữa lại không hề biết cách giấu kín cảm xúc và ý đồ của mình, nên hắn đã phải nhíu mày, lập tức mất đi sự kiên nhẫn và cảnh giác đối với vị hoàng thượng hắn vừa đối phó đang ở sau rèm:
- Đồ khốn! Cút đi.
- Ngươi dám gọi ta là đồ khốn ư? Ngươi là đứa con bất hiếu vừa được hoàng gia gia nhặt về mà dám xưng hô với tiểu vương như vậy sao? - Cung Diệu Hoàng nổi giận lao lên phía trước nắm lấy cổ áo triều phục màu tím sẫm của hắn.
- Không phải ngươi nên gọi ta là Thập cửu điện hạ sao? Ta là hoàng thúc của ngươi. Ai dạy ngươi xưng hô với trưởng bối như vậy? Sau này gặp ta thì phải hành lễ đầy đủ đấy. - Long Hiểu Ất liếc nhìn, gạt tay hắn ra khỏi cổ áo mình.
- Ngươi chỉ lớn hơn ta vài tuổi mà dám xưng trưởng bối với ta sao? Ta và ngươi có cấp bậc quan chức ngang nhau. Ngươi bộ Hộ, ta bộ Binh, tại sao ta phải hành lễ với ngươi chứ? Phì! Thật nực cười!
- Dựa vào việc ta là thúc thúc của ngươi. - Đừng nói là kẻ kia mới có mười tám tuổi, hắn còn là thúc thúc của mấy đứa cháu lớn tuổi hơn cơ.
- Ngươi... Hừ! Hôm nay ta đến để nói cho ngươi biết. Đừng mong dựa vào tình xưa nghĩa cũ của hoàng gia gia cho ngươi nắm giữ một bộ mà ngóc đầu lên. Tuy ngươi phụ trách việc tuyển chọn quan viên cấp dưới nhưng... - Cung Diệu Hoàng nhấn mạnh, đưa ra lời cảnh cáo: - Bạch Phong Ninh đó là người của tiểu vương. Nếu hắn ứng thí thì phải đưa hắn vào bộ Binh của ta, do ta phụ trách. Ngươi hiểu rõ chưa?
- Ngươi muốn Bạch Phong Ninh sao?
- Phải. Tiểu vương muốn hắn.
- Tốt thôi. Cứ việc lôi hắn đi.
Long Hiểu Ất nhẹ nhàng xua tay, dáng vẻ như bảo không cần khách sáo với hắn. Hắn đi qua mặt đứa cháu không biết xấu hổ. Nền giáo dục của cung đình này ngày càng thất bại rồi. Có kẻ lại dám xông đến cảnh cáo, khiêu khích thúc thúc của mình chỉ vì muốn tranh giành một tên nam nhân. Thật là kỳ quái!
- Ngươi, ngươi dám không coi tiểu vương ra gì sao? Dù bây giờ Bạch Phong Ninh một lòng theo ngươi nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ hiểu ra tiểu vương mới là người thích hợp với hắn.
- ... - Hắn bước nhanh theo hành lang cung đình, hít thở sâu, bỏ mặc những lời nói của đứa cháu ở phía sau. Nếu không thì hắn khó mà khống chế được bản thân để không quay lại cho đứa cháu một trận. Nó không cần thể diện thì thôi nhưng hắn còn phải làm người. Hắn không muốn có quan hệ bất minh gì với Bạch Phong Ninh đó.
- Rốt cuộc ngươi có nghe tiểu vương nói không thế?
- Ngươi nói ngươi rất quen thuộc mọi thứ trong kinh thành. - Hắn bỗng dừng bước, quay người nhìn vào đứa cháu cứ bám theo mình hỏi: - Ngươi biết trà quán nào có diễn kịch không?
- Hả? Này! Tiểu vương đang nói chuyện với ngươi về Bạch Phong Ninh mà.
- Hoàng thúc của ngươi muốn xem vở Võ Tòng đánh hổ. Có trà quán nào diễn vở này không?
- Ngươi... - Sao ngươi lại thấp kém như thế chứ?
- Rốt cuộc ngươi có vào thỉnh an không? Nếu không đi thì dẫn ta đến trà quán.
- Ta... - Ta đến ra uy với ngươi mà.
- Bạch Phong Ninh thích nhất là xem kịch. Hơn nữa, kịch càng náo nhiệt càng tốt. Muốn giành được hắn, tốt nhất ngươi nên chịu khó chạy đến các trà quán.
- ... Hắn cũng thích xem vở Võ Tòng đánh hổ sao? - Cung Diệu Hoàng nghi ngờ nhìn thúc thúc của mình, tỏ rõ vẻ nghi hoặc.
Long Hiểu Ất nhìn hắn, ngẫm nghĩ, môi hơi nở nụ cười có phần tự nhiên, điềm đạm nói:
- Có lẽ vậy. Chắc là cũng không ghét.
Vì khoảng cách xa xôi, hắn không thể nhìn thấy cành hạnh đỏ nhà mình. Chắc giờ này, cành hạnh đỏ đã sớm vượt tường đi phiêu du rồi.
Trên thực thế, Long Hiểu Ẩt đã đoán sai. Bạch Phong Ninh không hề thích xem vở kịch Võ Tòng đánh hổ. Thậm chí hắn còn rất ghét vở kịch này. Đặc biệt là sau khi hắn tuyên bố không gặp mặt cành hạnh đỏ nữa. Lúc này, hắn đang ngồi ở trà quán xem kịch, đầu óc mông lung, uống trà nghe nhạc. Hắn thừa nhận, hắn chẳng còn chút hứng thú nào. Đám người hâm mộ chân chính của Long Tiểu Hoa đang quây dưới đài kia cứ phàn nàn rằng vở kịch Võ Tòng đánh hổ này thiếu mất vai diễn của Long tiểu thư, chẳng ra đâu vào đâu. Đến cả Võ Tòng cũng thấy xa lạ với con hổ lớn nghe lời thái quá này, chẳng thể làm nổi bật khí thế của chàng, nó cứ mặc kệ cho chàng thỏa sức quăng chém. Ngón tay hắn gõ trên mặt bàn, một tay chống cằm nhìn gió thu thổi bên ngoài cửa sổ.
- Thiếu chủ, hay là thuộc hạ cùng thiếu chủ đến kỹ viện nhé. - Bạch Vô Ưu nhìn thiếu chủ nhà mình thả hồn bên ngoài cửa sổ, không biết đang cắm rễ ngoài cửa phủ nhà nào đợi hạnh đỏ vượt tường.
Bạch Phong Ninh nhìn Bạch Vô Ưu lấy làm lạ:
- Sao ta phải đến kỹ viện chứ?
- Mỗi lần tâm trạng của thiếu chủ không vui, thiếu chủ đều đến đó mà. Hay là thiếu chủ muốn giữ mình như ngọc?
- ... Phiền ngươi đừng nhắc đến bốn từ đó trước mặt ta được không? - Phải, lâu lắm rồi hắn không đến kỹ viện. Phải, tâm trạng hắn không vui. Phải, hắn tuyệt đối có lý do để đến kỹ viện cho hả giận nhưng cứ nghĩ đến sự phản đối nghiêm túc của kẻ vô sỉ đó đối với việc tới kỹ viện, là chân hắn lại không nghe lời, tự động bỏ qua cái nơi hồng trần ấy. Bản thân hắn đúng là chẳng có cách nào, nhiều khi bước đi nhanh quá cũng không phải chuyện tốt, đầu óc còn chưa hiểu gì mà cơ thể thì đã hành động rồi.
- Vâng, vậy sẽ thay bằng “giữ gìn thanh bạch”.
- ... Kinh thành có tin tức gì không? - Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.
- Có ạ. Nghe nói Hoàng thượng đã để Thập cửu điện hạ chủ trì việc tuyển chọn quan viên. Cung Diệu Hoàng đang khiêu chiến với Thập cửu điện hạ nói là muốn có được thiếu chủ.
- ... Tên quỷ đó càng ngày càng chẳng biết điều gì cả. Hắn ngạo mạn trước mặt ta thì thôi, lại còn chạy đến trước mặt Hiểu Ất gây chuyện. Phải cho hắn biết tay mới được. - Bị hai tên nam nhân tranh giành, hắn không hề cảm thấy vui chút nào. Hắn sợ tổn hại đến danh dự của mình.
- Có phải thiếu chủ chuẩn bị vào kinh thi không ạ?
- Cũng phải chuẩn bị một chút. Gặp đúng tiểu tử Hiểu Ất làm chủ khảo, hắn nhất định sẽ gây thêm khó khăn cho ta. Trong trường hợp đó, trên bài thi ta sẽ vẽ một cành hạnh đỏ nở hoa đón xuân bên ngoài bờ tường. Chắc chắn sẽ làm cho hắn phải vuốt ve thán phục, nhìn mãi không chán, muốn chạm mà không dám mạnh tay, muốn xé mà không nỡ xé.
- ... Thiếu chủ, có rất nhiều người truy sát thiếu chủ. Xin thiếu chủ đừng tăng thêm gánh nặng cho thuộc hạ nữa ạ. - Thiếu chủ thích nở nụ cười và làm những việc khiến người khác thấy ghét. Tại sao cá tính ấy lại không chịu thay đổi chứ? Rõ ràng biết võ công của mình rất kém nhưng lại cứ hay gây chuyện. Làm người bảo vệ cho thiếu chủ thật là gian khổ. Bị Long Hiểu Ất truy sát còn dễ đối phó, nhưng nếu bị Thập cửu hoàng tử đương triều truy sát thì sẽ khó khăn gấp vạn. Cho dù nhà họ Bạch có gia thế võ lâm cũng phải nể mặt triều đình vài phần.
- Hắn dựa vào bàn tính và sổ sách, nhiều lắm cũng chỉ có thể bắt nhà họ Bạch đóng thuế nhiều hơn mà thôi. Muốn truy sát ta ư? Ha ha! Luyện tập chân tay không vô ích đâu. - Bạch Phong Ninh nhâm nhi hớp trà thơm trong chiếc chén ngọc, đưa ra định nghĩa rất đơn giản về Thập cửu điện hạ, tiện thể tự hào rằng bây giờ khinh công của mình đã đạt đến đỉnh cao, đã có thể vượt xa so với suy nghĩ của người nào đó, đúng là tội nghiệp!
- Vậy khi nào chúng ta sẽ đến kinh thành ạ?
Hắn nghĩ một lát rồi khẽ hé môi:
- Cứ đợi đã. Không cần vội.
Còn không vội sao? Lúc này, các sĩ tử đều đã sớm đến kinh thành. Dù thiếu chủ có hai cánh cửa hậu thuẫn ở kinh thành có thể đóng mở bất cứ lúc nào thì cũng không thể không lo mà ung dung tự tại được. Thiếu chủ còn ở thành Đồng Khê này làm việc gì nữa sao?
Bạch Phong Ninh nhâm nhi hớp trà, im lặng, mãi sau mới buột miệng nói ra câu hỏi sâu kín trong lòng:
- Không biết dạo này kẻ vô lương tâm đó đang làm gì?
- Thiếu chủ nói kẻ vô lương tâm nào ạ?
- ...
- ... Tiểu thư nhà họ Long ư? - Khuôn mặt điềm tĩnh luôn nở nụ cười khiến người ta thấy ghét của thiếu chủ lại có nét ấm ức hiếm thấy như vậy.
- Hừm!
- Cô ấy rất ổn!
- Ổn thế nào?
- Ăn được, ngủ được ạ.
- ... - Tốt nhất là ngươi nên nói toàn bộ những gì mình biết ra. Nếu không tối nay ta lại bỏ thanh kiếm nhà họ Bạch vào tủ đựng yếm của khuê nữ nhà lành để ngươi đi lấy về đấy.
- ... - Chiêu thức thật độc ác! Vì thăm dò tình hình mà không tiếc hy sinh danh dự, sự trong trắng của con gái nhà người ta. Thật quá đáng! Bạch Vô Ưu lên tiếng: - Mấy ngày trước, cô ấy có đến tìm thiếu chủ nhưng đã bị gia đinh đuổi đi.
- Hừm! Sau đó thì sao? - Dạy đám nữ nhi quyết không được nương tay. Muốn vẫy hắn đến thì đến, đuổi đi thì đi sao? Hứ! Học thêm nữa đi.
- Sau đó, cô ấy ở trong Long phủ vài ngày rồi bắt đầu đến phường tiểu thuyết.
- Cô ấy không ở nhà nghiên cứu đối sách giữ khách điếm còn đến đó làm gì? - Nếu là bình thường, cành hạnh đỏ đó mấy ngày không đến phường tiểu thuyết thì sẽ thấy khó chịu. Nhưng lần này, không phải cô ấy và tên gia đinh không chịu khuất phục, Long Tiểu Bính, đang đánh cược với nhau sao? Thực sự không cố gắng nổi vài ngày mà lại mò đến phường tiểu thuyết để tìm sự an ủi sao?
Hắn còn tưởng Long Hiểu Ất dạy không tốt, còn hắn có tài chắc chắn đã thành công đến một nửa. Thật không ngờ, cành hạnh đỏ này vẫn ương bướng như vậy. Nàng làm cho Hiểu Ất tức giận bỏ về kinh thành xa xôi. Lần này, lại muốn rút hết tim gan hắn rồi đuổi về kinh đô sao?
- Thuộc hạ không biết. Thuộc hạ chỉ thấy cô ấy hết lần này đến lần khác tới chỗ chủ tiệm sách thì thầm to nhỏ, thậm thụt gì đó.
- Vậy chủ tiệm sác là nam hay nữ?
- Nam ạ.
- ...
- Thiếu chủ! Thiếu chủ định đi đâu thế?
- Bỗng nhiên ta có hứng. Ta muốn đi mua mấy cuốn tiểu thuyết để xem. Chắc sách mới của Tiểu Như Ý đã ra rồi.
- Thiếu chủ nói cuốn Cha, người ta muốn ư?
- Ta ghét cuốn đó. - Hắn nói xong thì vén áo bước xuống lầu, bay thẳng đến phường tiểu thuyết.
- Dạo này khinh công của thiếu chủ càng ngày càng nhanh. Có điều chỉ là đi mua tiểu thuyết, không cần phải đi với tốc độ nhanh như bỏ trốn đó làm gì. - Bạch Vô Ưu lắc đầu, giơ tay gọi tiểu nhị: - Tiểu nhị, tính tiền.
Nếu không có hắn thì thiếu chủ lại ăn quỵt rồi.