On the way to the wedding - Chương 02 phần 1

Chương 2

Trong chương này nữ chính của chúng ta quyết định bày tỏ thái độ thiếu tôn trọng với tất cả những gì gọi là lãng mạn.

Gregory nếu không là một quý ông thì còn là gì, thế nên anh đã giấu sự thất vọng của mình rất tốt khi anh đưa cánh tay cho quý cô Lucinda và hộ tống cô đến sàn nhảy tạm thời. Cô là, anh chắn chắn, một quý cô trẻ hoàn toàn quyến rũ và đáng yêu, nhưng cô không phải là tiểu thư Hermione Watson.

Và anh đã đợi cả đời để được gặp tiểu thư Hermione Watson.

Tuy nhiên, chuyện này xem như cũng có lợi cho động cơ của anh. Quý cô Lucinda rõ ràng là cô bạn thân nhất của tiểu thư Watson – tiểu thư Watson cực kì tích cực tuôn trào mọi thổ lộ về cô ấy trong suốt cuộc chuyện trò vắn tắt của bọn họ, trong suốt khoảng thời gian quý cô Lucinda nhìn chằm chằm vào cái gì ấy ở phía bên kia vai anh, hình như chẳng lắng nghe một từ nào cả. Và với bốn người chị em gái, Gregory biết chút đỉnh về phụ nữ, điều tối quan trọng và lúc nào cũng là ý tưởng cực kì là đối xử thật tốt với bạn bè, với điều kiện họ thực sự là bạn, và không phải cái việc lạ lùng mà phụ nữ làm ở chỗ họ vờ trở thành bạn tốt và thực sự chỉ chực cho đến thời điểm hoàn hảo để thọc dao vào xương sườn của kẻ kia.

Những sinh vật kì bí, ôi đàn bà. Nếu họ có thể chỉ cần học được cách nói điều họ nghĩ thôi, thế giới này đã có thể trở thành một nơi đơn giản hơn nhiều rồi.

Nhưng tiểu thư Watson và quý cô Lucinda bộc lộ tất cả mọi vẻ của một tình bạn tuyệt vời và lòng tận tụy đối với nhau, đã bỏ sự đãng trí của quý cô Lucinda qua một bên.Và nếu Gregory muốn tìm hiểu thêm về tiểu thư Watson, quý cô Lucinda Abernathy là một mốc hiển nhiên để bắt đầu.

"Các cô đã làm khách ở Aubrey Hall lâu chưa?" Gregory lịch sự hỏi khi họ đợi âm nhạc nổi lên.

"Mới từ ngày hôm qua thôi," cô đáp. "Còn anh? Chúng tôi không trông thấy anh ở bất kì cuộc hội họp nào."

"Tôi chỉ mới đến từ tối nay," anh nói. "Sau bữa tối." Anh nhăn nhó. Giờ anh không còn nhìn đăm đăm vào tiểu thư Watson nữa, thành ra anh liền nhớ anh còn hơn cả đói đây này.

"Anh hẳn phải đói sắp xỉu rồi," quý cô Lucinda la lên. "Anh có muốn đi một vòng quanh sân thay vì khiêu vũ không? Tôi hứa chúng ta có thể tản bộ qua dãy bàn nghỉ."

Gregory có khả năng sẽ ôm chầm lấy cô. "Cô, quý cô Lucinda, là một quý cô tuyệt vời."

Cô mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười dịu dàng là lạ, và anh không thể đoán được nó có ý nghĩa gì. Cô giống như lời nhận xét của anh, điều mà anh hoàn toàn đảm bảo, nhưng cũng còn có điều gì đó khác, điều gì đó mang một chút buồn bã, có thể là một chút phó mặc.

"Cô hẳn phải có một anh em trai," anh nói.

"Vâng," cô thừa nhận, mỉm cười trước suy luận của anh. "Anh ấy lớn hơn tôi bốn tuổi và lúc nào cũng đói. Sự kinh ngạc của tôi khi chúng tôi nhận ra chẳng còn chút thức ăn nào trong chạn khi anh ấy ở trường về chắc sẽ đủ dùng cho đến hết đời."

Gregory đặt tay cô lên khuỷu tay mình rồi họ cùng nhau bước đến phần rìa của sân sau.

"Lối này," quý cô Lucinda nói, hơi giật một chút cánh tay anh khi anh cố lái họ theo chiều ngược kim đồng hồ. "Trừ khi anh thích những chiếc kẹo hơn."

Gregory cảm thấy khuôn mặt anh sáng rỡ lên. "Có đồ ăn mặn không?"

"Có bánh sandwich. Chúng nhỏ lắm, nhưng mà cực ngon, đặc biệt là trứng."

Anh gật đầu, hơi lơ đãng. Anh đang cố bắt lấy hình ảnh của tiểu thư Watson ngoài đuôi mắt của anh, và điều đó gây chút khó khăn để tập trung vào bất cứ thứ gì khác. Đặc biệt là khi cô ấy đang bị vây quanh bởi những người đàn ông.

Gregory chắc chắn là bọn họ chỉ chờ cho ai đó kéo quý cô Lucinda ra khỏi chỗ bên cạnh của cô ấy trước khi chuyển sang thế tấn công.

"À, cô biết tiểu thư Watson lâu chưa?" anh hỏi, cố gắng để ý định nghe sao không quá rõ ràng. Có một quãng ngập ngừng nho nhỏ, và rồi cô nói, "Ba năm rồi. Chúng tôi cùng là nữ sinh ở trường Tiểu thư Moss. Hoặc có thể nói là đã học chung trường với nhau. Chúng tôi hoàn thành khóa học vào đầu năm nay."

"Tôi có thể đoán là các cô định lập kế hoạch lần đầu ra mắt ở Luân Đôn vào cuối mùa xuân này phải không?"

"Vâng," cô trả lời, gật đầu hướng về chiếc bàn nặng trĩu những phần ăn nhẹ bé tẹo. "Chúng tôi đã dành vài tháng cuối cùng để chuẩn bị, như mẹ của Hermione thích gọi như thế, tham dự những bữa tiệc gia đình và những cuộc hội họp nho nhỏ."

"Để đánh bóng thêm bản thân các cô chăng?" anh hỏi với một nụ cười.

Môi cô cong lên trả lời. "Chính xác. Tôi nên trở thành một cái chân cắm nến thượng hạng ngay từ bây giờ."

Anh thấy bản thân rất lấy làm thích thú. "Chỉ là một cái chân cắm nến thôi sao, quý cô Lucinda? Lạy trời, đừng hạ thấp giá trị của cô thế. Ít nhất thì cô cũng là một trong những chiếc bình trà bằng bạc đắt cắt cổ mà tất cả mọi người dường như đều cần trong phòng khách cách đây không lâu đấy."

"Thế thì tôi là một cái bình trà," cô nói, gần như biểu lộ sẽ cân nhắc đến ý kiến đó. "Vậy tôi thắc mắc Hermione là gì?"

Một viên châu. Một viên kim cương. Một viên kim cương gắn trên vàng. Một viên kim cương gắn trên vàng được viền quanh bởi...

Anh buộc phải ngưng lại những ý nghĩ của anh. Anh có thể trình diễn khả năng thơ phú của anh sau, khi anh không mong đi đến cái kết của cuộc chuyện trò. Một cuộc chuyện trò với một tiểu thư trẻ khác biệt. "Tôi quả thật không biết," anh nói khẽ, đưa cho cô chiếc đĩa "Tôi chỉ mới quen biết tiểu thư Watson, sau tất cả."

Cô không nói gì, nhưng đôi lông mày của hơi hơi nhướn lên. Và rồi, đương nhiên, là lúc Gregory nhận ra anh đang liếc qua vai cô để có cái nhìn rõ hơn về phía tiểu thư Watson.

Quý cô Lucinda buông một tiếng thở dài khe khẽ. "Anh chắc chắn nên biết rằng cậu ấy đang yêu người khác."

Gregory lê ánh nhìn quay trở lại người phụ nữ anh định dành cho sự chú ý của mình. "Xin lỗi cô nói gì cơ?"

Cô tế nhị nhún vai khi cô đặt vào một vài chiếc sanwich nhỏ trên đĩa của cô. "Hermione. Cậu ấy đang yêu người khác. Tôi nghĩ anh muốn biết."

Gregory há hốc miệng với cô, và rồi, chiến đấu đến giọt cuối cùng của óc phán đoán của anh, nhìn trở lại phía tiểu thư Watson. Đó là một hành động hết sức rõ ràng, lại cực kì thống thiết, nhưng anh không ngăn nổi bản thân anh. Anh chỉ... Chúa nhân từ ơi, anh chỉ muốn nhìn cô, nhìn cô và không bao giờ ngừng mà thôi. Nếu đây không phải tình yêu, thì anh chẳng thể hình dung nổi tình yêu là cái gì nữa.

"Thịt lợn xông khói nhé?"

"Cái gì cơ?"

"Thịt lợn xông khói." Quý cô Lucinda chĩa một mảnh sandwich nhỏ trong một chiếc kẹp. Gương mặt của cô ngấm ngầm phật ý. "Anh có muốn một cái không?" cô hỏi.

Anh cằn nhằn và giơ đĩa của anh ra. Và rồi, bởi vì anh không thể để cho vấn đề đó như thế được, anh nói cứng, "Tôi chắc đó không phải việc của tôi."

"Về bánh sandwich hả?"

"Về tiểu thư Watson," anh quẹt quẹt chân.

Dù vậy, dĩ nhiên rồi, anh đâu hề có ý ấy. Miễn là anh còn liên quan nhé, Hermione Watson chắc chắn cực kì là vấn đề của anh, hoặc ít nhất cô ấy cũng thế, sắp thôi. Cũng hơi một chút rối lòng khi thấy cô ấy có vẻ không bị đánh phải một tia sét giáng thẳng vào anh. Chuyện này chưa bao giờ xảy đến với anh rằng khi anh yêu, vợ sắp cưới của anh có thể không có cảm giác giống hệt như anh, và với sự gần gũi ngang bằng nữa chứ. Nhưng ít nhất với lời giải thích này – cô ấy nghĩ rằng cô ấy đang yêu ai đó khác – cũng xoa dịu phần nào lòng tự trọng của anh. Nghĩ cô ấy mê tít ai đó còn dễ chịu hơn nghĩ cô ấy hoàn toàn lãnh đạm với anh.

Tất cả những suy nghĩ kiểu ấy đều dẫn đến việc sẽ khiến cô ấy nhận ra rằng cái gã kia dù có là ai, thì anh cũng không phải là người đàn ông dành cho cô.

George không hề nhồi đầy tính kiêu ngạo rằng anh nghĩ anh có thể thắng được bất kì người phụ nữ nào anh đặt trọn ánh mắt, nhưng anh chắc chắn anh chưa bao giờ gặp khó khăn với cái giới đẹp hơn kia, và tỏ phản ứng tự nhiên của anh hướng về tiểu thư Watson, đơn giản đến kì lạ rằng cảm xúc của anh có thể không được đền đáp trong khoảng thời gian rất dài. Anh có thể sẽ phải hành động để chiếm được trái tim và bàn tay của cô, nhưng điều đó chỉ càng khiến tất cả chiến thắng trở nên ngọt ngào hơn mà thôi.

Hoặc là anh tự nói với bản thân mình như thế. Sự thật là, cú sét đánh qua đánh lại còn lâu mới là ít phải băn khoăn.

"Đừng cảm thấy tệ quá," quý cô Lucinda nói, hơi vươn cổ lên khi cô xem xét những chiếc bánh, ngó nghiêng, đoán chừng, cho thứ gì đó lạ miệng hơn thịt lợn Anh quốc.

"Tôi không có," anh ngoạm một miếng, rồi đợi cô thực sự quay sang chú ý đến anh. Khi cô không làm thế, anh nói lại, "Tôi không có."

Cô quay ra, nhìn thẳng vào anh, và chớp mắt. "Ồ, thật là mới lạ, tôi phải nói thế đấy. Hầu hết những người đàn ông đều trở nên nhàu nhĩ."

Anh nhăn mày. "Ý cô là gì, hầu hết những người đàn ông đều trở nên nhàu nhĩ ấy?"

"Chính xác với điều tôi nói đó," cô trả lời, trao cho anh một ánh nhìn thiếu kiên nhẫn. "Hoặc giả họ không nhàu nhĩ, họ sẽ trở nên giận dữ không tài nào giải thích cho nổi." Cô buông một tiếng khụt khịt quý phái. "Như thể xem đó là thiếu sót của cậu ấy không bằng."

"Thiếu sót á?" Gregory nghẹn, bởi vì thật sự là, anh đang có một khoảng thời gian khốn khổ để dõi theo cô ấy đây.

"Anh không phải là quý ông đầu tiên tưởng tượng bản thân đem lòng yêu Hermione," cô nói, vẻ mặt của cô quá ư là chán nản. "Chuyện thế này lúc nào chả xảy ra."

"Tôi không tưởng tượng bản thân đem lòng..." Anh cắt ngang bản thân, hi vọng rằng cô không hề để ý đến việc nhấn mạnh lên từng từ giàu hình ảnh. Lạy Chúa, chuyện gì đang xảy ra với anh thế này? Anh đã từng có khả năng hài hước. Kể cả với chính anh. Đặc biệt là về chính anh.

"Anh không hả?" cô nghe có vẻ sửng sốt đến thú vị. "Hèm, thật là mới lạ."

"Tại sao," anh hỏi với đôi mắt hẹp lại, "điều đó lại thú vị?"

Cô đáp lại với "Tại sao anh lại hỏi nhiều thế?"

"Tôi không có," anh phản đối, dù cho anh có thật đấy.

Cô thở dài, rồi làm anh ngạc nhiên hoàn toàn bằng việc nói, "Tôi xin lỗi nhé."

"Gì cơ?"

Cô liếc nhìn chiếc bánh sanwich sa lát trứng trên đĩa của cô, rồi quay lại nhìn anh, trật tự trước sau này anh thấy chẳng muốn ca tụng chút nào. Anh vẫn thường được xếp hạng trên sa lát trứng đấy chứ. "Tôi đã nghĩ anh muốn nói chuyện về Hermione," cô nói. "Nếu tôi nhầm thì cho tôi xin lỗi."

Chuyện này đã đặt Gregory vào tình thế khó xử hay ho đây. Anh có thể đâm đầu thừa nhận rằng anh cảm tiểu thư Watson – sẽ khiến anh hơn cả xấu hổ, kể cả với một kẻ lãng mạn đến vô vọng như anh. Hoặc anh có thể phủ nhận sạch trơn, mà rõ là cô còn lâu mới tin. Hoặc anh có thể dàn xếp, và nhận có hơi mê tít thật, cái này anh vẫn thường xem như một giải pháp hoàn hảo nhất, ngoại trừ nó có thể chỉ xúc phạm đến quý cô Lucinda mà thôi.

Anh gặp cả hai cô gái cùng một lúc, sau mọi chuyện. Và anh không thể dại dột mà nói anh gục xuống yêu một cô được.

Nhưng rồi, như thể cô đọc được những suy nghĩ của anh (điều mà anh sợ chết khiếp đây này), cô vẫy vẫy tay và nói, "Xin đừng lo đến những cảm xúc của tôi. Tôi quen rồi mà. Như tôi nói ấy, chuyện này lúc nào chả xảy ra."

Mở toác trái tim, cắm phập con dao cùn vào. Ngoáy.

"Không sao đâu," cô tiếp tục một cách phũ phàng, "bản thân tôi thực tế đã đính hôn rồi." Và cô cắn một miếng sa lát trứng.

Gregory thấy anh tự hỏi không biết loại đàn ông nào đã nhận ra bản thân anh ta gắn bó với cái con người kì quặc này. Anh không có ý thương hại cho anh chàng đó, chính xác ra, chỉ là... tự hỏi thôi.

Và rồi quý cô Lucinda kêu nhỏ "Ối!"

Ánh mắt anh dõi theo cô, đến vị trí tiểu thư Watson đã từng đứng.

"Tôi chỉ thắc mắc cậu ấy đi đâu," quý cô Luncinda nói.

Gregory ngay lập tức quay ngoắt về cánh cửa, hi vọng sẽ tóm được hình dáng cuối cùng của cô trước khi cô biến mất, nhưng cô đã đi hẳn rồi. Đúng là tâm trạng bực mình đáng nguyền rủa mà. Có lý luận nào cho sự thu hút tức thì, tàn tệ, điên cuồng nếu một người không thể làm gì với nó không?

Và quên đi rằng tất cả đều từ một phía. Chúa nhân từ.

Anh không chắc ai là người thở dài qua kẽ răng nghiến chặt, nhưng đó chính xác là việc anh làm.

"A, quý cô Lucinda, em đây rồi."

Gregory nhìn lên để thấy chị dâu anh đang lại gần.

Và nhớ rằng anh đã quên sạch sành sanh về chị ấy. Kate không hề trông có vẻ bực mình; chị dâu anh là người có tinh thần thượng võ phi thường. Nhưng dù sao đi nữa, Gregory vẫn thường cố gắng để cư xử sao cho đàng hoàng hơn với những người phụ nữ mà anh không có liên hệ máu mủ với anh.

Qúy cô Lucinda khẽ nhún gối chào một cách đẹp mắt. "Phu nhân Bridgerton."

Kate cười ấm áp đáp lại. "Tiểu thư Watson đã nhờ tôi báo cho em rằng cô ấy cảm thấy không khỏe và đã đi nghỉ sớm rồi."

"Vậy ạ? Cậu ấy đã nói – ôi, không có gì đâu." Quý cô Lucinda hơi vẫy tay – kiểu đấy mang thông điệp hơi lãnh đạm, nhưng Gregory đã trông thấy dấu hiệu lộ liễu của sự thất vọng xoắn lại ở một bên góc miệng cô.

"Một cơn đau đầu, tôi tin là thế," Kate thêm vào.

Quý cô Lucinda gật nhẹ đầu. "Vâng," cô nói, trông ít thông cảm hơn một chút mà Gregory tưởng tượng, cho những hoàn cảnh thế này, "có lẽ vậy."

"Và em," Kate tiếp tục, quay sang Gregory, "vẫn chưa đến chào chị đấy nhé. Em thế nào rồi?"

Anh nâng đôi tay của chị dâu anh lên, hôn lên chúng như một lời xin lỗi. "Lề mề."

"Đó là điều chị biết." Gương mặt cô giả bộ biểu lộ vẻ cáu gắt, chỉ một chút trầm trọng thôi. "Em thế nào về mặt khác ấy?"

"Các mặt khác đều dễ thương." Anh cười toe. "Như mọi khi."

"Như mọi khi," cô lặp lại, trao cho anh cái nhìn rõ ràng hứa hẹn sẽ tra vấn vào tương lai. "Quý cô Lucinda," Kate tiếp tục, giọng cô ít khô hơn nhiều, "Tôi tin rằng em đã làm quen với em trai của chồng tôi, cậu Gregory Bridgerton rồi?"

"Thực vậy," quý cô Lucinda đáp. "Chúng em đều đang ca ngợi thức ăn. Những chiếc bánh sanwich đều rất thơm ngon."

"Cảm ơn em," Kate nói, rồi thêm vào, "Gregory đã hứa nhảy với em một bản chưa? Tôi không thể đảm bảo âm nhạc thuộc dạng chuyên nghiệp, nhưng chúng tôi đã gắng sắp xếp quay vòng những nhóm bốn nhạc công giữa các vị khách."

"Anh ấy có ạ," quý cô Lucinda đáp, "nhưng em đã tha cho bổn phận của anh ấy để anh ấy có thể làm dịu bớt cơn đói của mình."

"Em hẳn phải có các anh em trai," Kate nói với một nụ cười.

Qúy cô Lucinda nhìn Greogory với vẻ mặt thoáng giật mình trước khi trả lời, "chỉ một thôi ạ."

Anh quay sang Kate. "Em cũng có nhận xét tương tự từ lúc nãy," anh giải thích.

Kate bật một tràng cười ngắn. "Tư tưởng lớn gặp nhau, chị phải thừa nhận." Cô nhìn người thiếu nữ trẻ rồi nói, "Đúng là hiểu biết đáng giá về cách xử sự của những người đàn ông, quý cô Lucinda ạ. Đó là không bao giờ nên đánh giá thấp sức mạnh của đồ ăn."

Qúy cô Lucinda mở tròn đôi mắt. "Vì lợi ích của tâm trạng dễ chịu ạ?"

"Ừm, cái đó đó," Kate nói, gần như không chút khách sáo, "nhưng thật sự không nên coi nhẹ công dụng của nó cho mục đích thắng một vụ tranh cãi. Hoặc đơn giản hơn là để có được thứ gì mà em muốn."

"Cô ấy vừa mới chỉ tốt nghiệp trường nữ sinh thôi, chị Kate," Gregory trách.

Kate lờ anh đi và thay vào đó mỉm cười thật rộng với quý cô Lucinda. "Không bao giờ là quá trẻ để lượm lặt cho mình những kĩ năng quan trọng."

Quý cô Lucinda nhìn Gregory, rồi nhìn Kate, và rồi đôi mắt cô bắt đầu trở nên lấp lánh vì hài hước. "Em hiểu vì sao quá nhiều người lại tìm đến với phu nhân, thưa phu nhân Bridgerton."

Kate phá lên cười. "Em thật quá tốt bụng đó quý cô Lucinda."

"Ôi, làm ơn đi chị Kate," Gregory cắt ngang. Anh quay sang quý cô Lucinda và thêm vào. "Chị ấy sẽ đứng đây cả buổi tối nếu cô tiếp tục đưa ra những lời khen tụng đấy."

"Đừng quan tâm đến cậu ta," Kate nói với một nụ cười nhăn nhở. "Cậu ta trẻ con, ngốc nghếch và chẳng hiểu được cậu ta nói gì đâu."

Gregory đang định buông một câu bình luận khác – anh không thể chấp nhận được nhiều cho lắm việc để Kate kết thúc với nó nhưng rồi quý cô Lucinda chen ngang.

"Em sẽ hát một cách sung sướng những lời ca tụng cho phu nhân trong phần còn lại của tối nay, phu nhân Bridgerton, nhưng em tin rằng đã đến lúc để em đi nghỉ. Em muốn đi xem Hermione thế nào. Cậu ấy đã ở ngoài trời cả ngày, và em mong được quả quyết với bản thân rằng cậu ấy ổn."

"Đương nhiên rồi," Kate đáp. "Làm ơn gửi đến cô ấy những lời chúc của tôi, và chắc chắn nhớ rung chuông nếu các em cần bất cứ thứ gì nhé. Người quản gia của chúng tôi hay tưởng tượng bản thân bà ấy như một nhà bào chế thảo dược hay nghề gì tương tự ấy, và bà ấy luôn trộn các loại thuốc. Một vài trong số chúng khá là công hiệu." Cô cười ngoác miệng, và nét mặt của cô thân thiện đến mức Gregory ngay lập tức nhận ra rằng chị dâu mình chấp thuận quý cô Lucinda. Điều có nghĩa gì đó. Kate chưa bao giờ có thể chịu đựng được những kẻ xuẩn ngốc, hớn ha hớn hở hay những thứ khác.

"Tôi sẽ tiễn cô đến cửa," anh nói nhanh. Ít nhất anh cũng có thể đề nghị với cô hành động nhã nhặn này, và bên cạnh đó, nó sẽ không làm mất thể diện người bạn thân thiết nhất của tiểu thư Watson.

Họ nói lời từ biệt, và Gregory đặt cánh tay cô lên khuỷu tay anh. Họ bước đi trong im lặng tới cánh cửa dẫn đến phòng tranh, và Gregory nói, "Tôi tin cô sẽ có thể tự đi từ đây chứ?"

"Dĩ nhiên rồi," cô đáp lại. Và rồi cô nhìn lên – đôi mắt cô xanh xanh, anh chú ý gần như là lơ đãng và hỏi, "Anh có muốn tôi chuyển một lời nhắn đến Hermione không?"

Môi anh tách ra với sự ngạc nhiên. "Tại sao cô lại làm thế?" anh hỏi, trước khi anh có thể nghĩ một cách bình tĩnh câu trả lời của anh.

Cô chỉ nhún vai và nói, "Anh là kẻ ít đáng ngại hơn giữa hai tên ác quỷ, công tử Bridgerton à."

Anh muốn đến liều lĩnh hỏi cô cho rõ về lời nhận xét đó, nhưng anh không thể, không thể với một sự quen biết mong manh thế này, bởi vậy thay vào đó anh đã thể hiện sao cho giữ một nét mặt trung tính khi anh nói, "Gửi đến cô ấy lời chúc của tôi, vậy là đủ rồi."

"Thật à?"

Quỷ, nhưng cái nhìn vào đôi mắt cô rõ là đang khó chịu. "Thật."

Cô nhún cái chào nhẹ nhất rồi bước đi.

Gregory nhìn chằm chằm qua khung cửa nơi cô biến mất trong một lúc, rồi quay lại với bữa tiếc. Các vị khách bắt đầu khiêu vũ với số lượng nhiều hơn, và những tiếng cười gần như chắc chắn đã lấp đầy những lỗ trống trong không gian, nhưng dù sao đi nữa cảnh đêm có cảm giác buồn tẻ và không còn sức sống.

Thức ăn, anh dứt khoát. Anh ăn hơn hai mươi cái bánh sanwich bé tẹo rồi cũng lui đi nghỉ.

Tất cả mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng vào sáng mai.

Lucy biết Hermione không hề bị đau đầu, hoặc bất cứ loại đau đớn nào trong trường hợp này, và cô không hề ngạc nhiên tí gì khi thấy bạn mình đang ngồi trên giường, mải mê đọc thứ gì đó có vẻ là bức thư dài bốn trang giấy.

Được viết bằng nét viết tay vô cùng cứng ngắc.

"Một người hầu đã mang đến cho mình," Hermione nói, không hề ngước lên. "Anh ta bảo nó được gửi đến hôm nay, nhưng họ đã quên mang nó đến cho mình sớm hơn."

Lucy thở dài. "Từ anh Edmond, mình đoán thế?"

Hermione gật đầu.

Lucy băng qua căn phòng cô và Hermione hiện đang chia sẻ và ngồi xuống chiếc ghế ở bàn trang điểm. Đây không phải mảnh đầu tiên trong những bức thư Hermione nhận được từ Edmond, và Lucy theo kinh nghiệm biết rằng Hermione cần đọc nó hai lần, rồi một lần nữa cho việc phân tích sâu hơn, và thêm một lần cuối cùng, chỉ để sàng lọc bất cứ một ẩn ý nào trong lời thăm hỏi và gấp nó lại.

Điều đó nghĩa là Lucy sẽ không có việc gì để làm ngoại trừ xem xét những móng tay của cô ít nhất trong vòng năm phút.

Điều mà cô làm, không phải bởi vì cô hứng thú kinh khủng với những móng tay của cô, cũng không phải cô là một người kiên nhẫn đặc biệt, mà là bởi cô hiểu tình cảnh vô dụng khi cô thấy việc như thế này xảy ra, và cô nhìn được chỉ có một tí sức thuyết phục trong việc dành năng lượng thu hút Hermione vào cuộc hội thoại khi Hermione rõ ràng là sẽ không quan tâm vào bất cứ thứ gì cô phải nói.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3