On the way to the wedding - Chương 24 phần 2

Đó là Hermione. Một người mà anh biết rằng quan tâm đến hạnh phúc của Lucy hơn hết thảy bất kỳ ai khác.

"Anh đang làm gì ở đây vậy?" cô rít lên. Nhưng cô nhanh chóng đóng cánh cửa thông ra hành lang, chắc chắn đó là một tín hiệu tốt.

"Tôi phải nói chuyện với Lucy."

"Cô ấy đã kết hôn với Haselby."

Anh lắc đầu. "Nó vẫn chưa được hoàn thành mà."

Miệng cô há to ra theo đúng nghĩa đen. "Chúa ơi, ý anh không phải là –"

"Tôi sẽ trung thực nhất với cô," anh cắt ngang. "Tôi không biết ý tôi là gì, ngoại trừ là tìm cách nào đó để giải thoát cho cô ấy."

Hermione nhìn anh chằm chằm trong một vài giây. Và rồi, có vẻ như không còn cách nào khác là nói thẳng ra, cô nói, "Cô ấy yêu anh."

"Cô ấy nói với cô như thế à?"

Cô lắc đầu. "Không, nhưng điều đó là hiển nhiên mà. Hoặc ít nhất thì sớm muộn gì cũng nhận thấy." Cô nhìn căn phòng, rồi đột ngột quay lại. "Vậy tại sao cô ấy lại kết hôn với Lord Haselby nhỉ? Tôi biết cô ấy cảm thấy một lời cam kết danh dự mạnh mẽ thế nào, nhưng chắc chắc là cô ấy có thể kết thúc nó trước hôm nay chứ."

"Cô ấy đang bị tống tiền," Gregory nói dứt khoát.

Đôi mắt xám của Hermione mở lớn. "Vì cái gì?"

"Tôi không thể nói với cô."

Với lòng tin của mình, cô không phí thêm thời gian để phản đối. Thay vào đó, cô nhìn lên anh, đôi mắt cô sắc nhọn và bình tĩnh. "Tôi có thể giúp gì được?"

Năm phút sau đó, Gregory thấy mình đang đứng cạnh cả hai người Lord Haselby và anh trai của Lucy. Anh sẽ thích làm điều này mà không có người thứ hai hơn, người mà trông như thể anh ta sẽ việc xử trảm Gregory một cách vui vẻ bất kể cho sự hiện diện của vợ anh ta hay không. Người đang siết chặt hai tay anh ta.

"Lucy đang ở đâu?" Richard yêu cầu.

"Cô ấy an toàn," Gregory trả lời.

"Thứ lỗi cho tôi nếu như tôi không được đảm bảo nhé," Richard vặn lại.

"Richard, thôi đi." Hermione cắt ngang, dung sức mạnh kéo anh trở lại. "Ngài Bridgerton không có ý làm hại cô ấy. Sự quan tâm dành cho Lucy đứng hàng đầu trong tim anh ấy."

"Ồ, thật sao?" Richard lè nhè.

Hermione liếc nhìn anh với một cái nhìn sắc bén mà Gregory chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp của cô. "Anh ấy yêu cô ấy," cô giải bày.

"Thật vậy."

Tất cả những cặp mắt đều quay sang Lord Haselby, người đang đứng cạnh cánh cửa, quan sát cảnh tượng với một biểu hiện thích thú kỳ lạ.

Không ai dường như biết phải nói gì.

"Ồ, anh ta chắc chắn là đã làm rõ vấn đề đó trong sáng nay rồi," Haselby tiếp tục, an tọa trên một cái ghế với một vẻ duyên dáng ung dung khác thường. "Anh không đồng ý sao?"

"Ửm, đúng vậy à?" Richard trả lời, và Gregory không thể đổ lỗi cho anh ta vì cái tông giọng không chắc chắn đó. Haselby dường như nói về chuyện đó trong một thái độ không bình thường chút nào. Bình tĩnh. Quá bình tĩnh đến nỗi mà cái nhịp đập rộn ràng của Gregory dường như có vẻ phải nhanh quá hai lần mức cần thiết, chỉ để bù đắp cho những thiếu sót của Haselby.

"Cô ấy yêu tôi," Gregory nói với anh ta, gập bàn tay lại thanh một nắm đấm đằng sau lưng – không phải là để chuẩn bị cho một cách cư xử hung bào nào đó, mà chỉ bởi vì nếu anh không di chuyển một bộ phận cơ thể nào đó, anh rất có khả năng bị hoảng hốt. "Tôi xin lỗi khi nói điều đó, nhưng –"

"Không, không, không sao đâu," Haselby nói với một cái vẫy tay. "Tôi vẫn biết là cô ấy đâu có yêu tôi. Điều mà rõ ràng là tốt nhất, bởi tôi chắc chắn là tất cả chúng ta có thể đồng ý."

Gregory không chắc là anh có nên trả lời lại hay không nữa. Richard đang đỏ bừng mặt một cách điên cuồng, còn Hermione thì trông hoàn toàn bối rối.

"Anh sẽ giải thoát cho cô ấy chứ?" Gregory hỏi. Anh chẳng có thời gian để mà rào đón quanh chủ đề này.

"Nếu tôi không sẵn lòng làm điều đó, anh có thực sự nghĩ rằng tôi sẽ đứng ở đây và nói chuyện với anh với cùng một tông giọng như khi bàn luận về chủ để thời tiết không?"

"À... không?"

Haselby mỉm cười. Một cách yếu ớt. "Cha tôi sẽ không vui đâu. Những cuộc nói chuyện cấp nhà nước luôn mang lại cho tôi sự vui thích, chắc chắn là vậy, nhưng nó cũng phơi bày ra không ít khó khăn. Chúng ta sẽ phải tiến hành thật cẩn thận."

"Lucy không nên có mặt ở đây sao?" Hermione hỏi.

Richard khôi phục lại cái nhìn chằm chằm. "Em gái tôi đâu?"

"Trên lầu," Gregory nói một cách cộc lốc. Điều đó đã thu hẹp lại phạm vi trong vòng ba căn phòng.

"Trên lầu nhưng ở đâu?" Richard gầm lên.

Gregory lờ đi câu hỏi. Đây chẳng phải là thời điểm thích hợp nhất để tiết lộ ra rằng cô đang bị trói vào một cái bồn vệ sinh.

Anh quay trở lại chỗ Haselby, người vẫn đang ngồi yên, một chân gác ngang qua chân kia một cách ngẫu nhiên. Anh ta đang xem xét những cái móng tay của mình.

Gregory cảm thấy như mình sẵn sàng leo lên tường. Làm thế nào mà người đàn ông chết tiệt này có thể ngồi đó một cách bình tĩnh quá quắt như vậy nhỉ? Đây là một cuộc đối thoại quyết định quan trọng nhất mà họ đã từng có với nhau, và tất cả những gì anh ta có thể làm là ngồi đó kiểm tra cái móng tay?

"Anh sẽ giải thoát cho cô ấy chứ?" Gregory gầm lên.

Haselby nhìn lên anh và chớp mắt. "Tôi đã nói là tôi sẽ."

"Nhưng anh có tiết lộ những bí mật của cô ấy không?"

Vào lúc đó, toàn bộ thái độ của Haselby thay đổi. Cơ thể anh ta dường như cứng lại, và mắt anh ta trở nên sắc bén chết người. "Tôi chẳng hiểu anh đang nói về chuyện gì cả," anh ta nói, từng lời một dứt khoát và chính xác.

"Tôi cũng vậy," Richard thêm vào, bước đến gần hơn.

Gregory chuyển hướng sự chú ý của mình một cách ngắn gọn. "Cô ấy đang bị tống tiền."

"Không," Haselby nói một cách rõ ràng, "không phải bởi tôi."

"Lời xin lỗi của tôi," Gregory nói một cách lặng lẽ. Tống tiền là một việc cực kỳ xấu xa. "Tôi không có ý ám chỉ."

"Tôi luôn luôn tự hỏi tại sao mà cô ấy đồng ý lấy tôi," Haselby nói mềm mỏng.

"Điều đó đã được chú cô ấy sắp xếp," Hermione tham gia. Rồi, khi tất cả mọi người quay sang cô với một sự ngạc nhiên ôn hòa, cô thêm vào, "Ồ, mọi người biết Lucy mà. Cô ấy không phải là loại người thích nổi loạn. Cô ấy thích những mệnh lệnh."

"Tất cả đều ăn khớp," Haselby nói, "Cô ấy thực tế là đã có một cơ hội cực kỳ ấn tượng để thoát khỏi nó." Anh ta dừng lại, hếch đầu sang một bên. "Đó hẳn phải là cha tôi, phải không?"

Cằm Gregory giật mạnh trong một cái gật đầu đơn giản, dữ tợn.

"Thật chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Ông ta luôn mong muốn tôi kết hôn. Ồ, rồi –" Haselby nắm hay tay lại, xoắn chúng lại và siết chặt chúng. "Chúng ta sẽ làm gì? Vạch trần trò lừa bịp của ông ấy, tôi nghĩ vậy."

Gregory lắc đầu. "Chúng ta không thể làm điều đó."

"Ồ, đi ngay bây giờ đi. Nó không thể nào tệ như thế. Cái quái gì trên trái đất này mà Lady Lucinda đã có thể làm chứ?"

"Chúng ta thực sự phải gặp cô ấy," Hermione nói lần nữa. Và rồi, khi cả ba người đàn ông quay sang nhìn cô lần nữa, cô thêm vào, "Làm sao mà các anh lại thích thú chuyện số phận của các anh đang được thảo luận mà lại vắng mặt các anh nhỉ?"

Richard bước đến trước mặt Gregory. "Kể cho tôi nghe," anh nói.

Gregory không có ý định cố ý hiểu nhầm câu nói. "Nó rất tệ hại."

"Kể cho tôi."

"Đó là về cha anh," Gregory nói bằng một giọng lặng lẽ. Và anh bắt đầu thuật lại những gì Lucy đã kể với anh.

"Cô ấy làm vậy là vì chúng ta," Hermione thì thầm khi Gregory đã kể xong. Cô quay sang chồng mình, nắm chặt lấy tay anh. "Cô ấy làm điều này để cứu chúng ta. Ôi, Lucy."

Nhưng Richard chỉ lắc đầu. "Đó không phải là sự thật," anh nói.

Gregory cố gắng để giữ không tỏ rõ lòng thương hại trong đôi mắt mình khi anh nói, "Có một bằng chứng."

"Ồ, thật vậy sao? Loại bằng chứng gì vậy?"

"Lucy nói rằng có một số bằng chứng bằng văn bản."

"Cô ấy đã nhìn thấy nó chưa?" Richard yêu cầu. "Và cô ấy thậm chí có biết phải nói thế nào có cái gì đó là đồ giả mạo không?"

Gregory hít một hơi dài. Anh chẳng thể nào đổ lỗi cho anh trai Lucy vì những phản ứng của anh ta. Anh ngờ rằng anh cũng sẽ làm giống vậy, đó là một phản ứng muốn làm sáng tỏ vấn đề về chính cha mình.

"Lucy không biết đâu". Richard tiếp tục, vẫn còn đang lắc đầu. "Cô ấy còn quá nhỏ. Cha tôi sẽ không làm một điều như thế đâu. Điều đó là không thể tưởng tượng được."

"Anh cũng còn nhỏ như thế mà," Gregory nói một cách nhẹ nhàng.

"Tôi đủ lớn để biết về cha tôi," Richard ngắt lời, "và ông không phải là một kẻ phản quốc. Một ai đó đã lừa gạt Lucy."

Gregory quay sang Haselby. "Là cha anh à?"

"Thật chẳng thông minh chút nào," Haselby kết thúc. "Ông ta sẽ rất vui vẻ mà thực hiện việc tống tiền, nhưng ông ta sẽ làm điều đó với một điều có thật, chứ không phải là một điều dối trá. Ông ta thông minh, nhưng ông ta không phải là người thích sáng tạo."

Richard bước lên phía trước. "Nhưng chú tôi thì có."

Gregory quay sang anh ta với một chút nôn nóng. "Anh nghĩ rằng chú anh đã nói dối Lucy à?"

"Ông ta chắc chắn là đã nói một điều gì đó với cô ấy để đảm bảo là cô ấy sẽ không rút lui khỏi việc kết hôn," Richard nói một cách chua chát.

"Nhưng tại sao ông ta lại muốn cô ấy kết hôn với Lord Haselby?" Hermione hỏi.

Tất cả bọn họ đều quay sang nhìn người đàn ông trong câu hỏi.

"Tôi chẳng biết gì cả," anh ta nói.

"Ông ấy chắc phải có một vài bí mật cho riêng mình," Gregory nói.

Richard lắc đầu. "Không phải là những khoản nợ."

"Ông ấy chẳng nhận được bấy kỳ khoản tiền nào thanh toán cả," Haselby chỉ rõ ra.

Mọi người quay sang nhìn anh ta.

"Tôi có thể để cha tôi chọn cô dâu cho mình," anh ta nói với một cái nhún vai, "nhưng tôi sẽ không kết hôn với ai đó mà không được đọc những hợp đồng của nó."

"Rồi, những bí mật," Gregory nói.

"Có lẽ là dự tính với Lord Davenport," Hermione thêm vào. Cô quay sang Haselby. "Rất xin lỗi."

Anh ta vẫy tay với lời xin lỗi của cô. "Tôi chẳng nghĩ gì đâu."

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Richard hỏi.

"Đến gặp Lucy," Hermione trả lời ngay lập tức.

Gregory gật đầu một cách mạnh mẽ. "Cô ấy đúng đấy."

"Không," Haselby nói, đứng lên. "Chúng ta cần có cha tôi."

"Cha anh à?" Richard mím môi. "Ông ta sẽ rất thông cảm cho động cơ của chúng ta đấy."

"Có lẽ vậy, và tôi sẽ là người đầu tiên nói rằng ông ta là không thể chịu đựng nổi quá ba phút đâu, nhưng ông ta sẽ có những câu trả lời. Và bởi vì tất cả những gì chua cay của ông ta, ông ấy hầu như là vô hại."

"Hầu như?" Hermione lặp lại.

Haselby có vẻ cân nhắc điều đó. "Hầu như là vậy."

"Chúng ta cần phải hành động," Gregory nói. "Ngay bây giờ. Haselby, anh và Fennsworth sẽ đưa cha anh đến đây và thẩm vấn ông ta. Cố tìm ra sự thật. Lady Fennsworth và tôi sẽ quay trở lại chỗ Lucy và mang cô ấy đến đây, nơi mà Lady Fennsworth sẽ ở lại với cô ấy." Anh quay sang Richard. "Tôi xin lỗi cho những sắp xếp này, nhưng tôi cần có vợ anh đi với tôi để đảm bảo cho danh tiếng của Lucy trong trường hợp có ai đó nhìn thấy chúng tôi. Cô ấy đã biến mất gần một giờ đồng hồ rồi mà. Một ai đó có thể sẽ chú ý."

Richard trao cho anh cái gật đầu cộc lốc, nhưng rõ ràng là anh chẳng hề hạnh phúc với tình huống này. Cũng vẫn vậy, anh chẳng có lựa chọn nào cả. Danh dự của anh đòi hỏi anh phải là người đặt câu hỏi với Lord Davenport.

"Tốt," Gregory nói. "Chúng ta đã đồng ý rồi. Tôi sẽ gặp lại hai người trong vòng..." Anh dừng lại. Ngoài phòng ngủ của Lucy và căn phòng tắm trên lầu ra, anh chẳng biết gì về cấu trúc của căn nhà cả.

"Gặp chúng tôi trong thư viện," Richard hướng dẫn. "Nó nằm ở tầng một, đối mặt với hướng đông."

Anh bước một bước về phía cánh cửa, rồi quay lại và nói với Gregory, "Đợi ở đây. Tôi sẽ trở lại trong lát nữa."

Gregory rất muốn đi khỏi, nhưng biểu hiện của Richard đủ để thuyết phục anh đứng lại. Chắc chắn là đủ, khi anh trai Lucy quay lại, hầu như chỉ một phút sau đó, anh mang theo hai khẩu súng ngắn.

Anh đưa một khẩu cho Gregory.

Chúa nhân từ.

"Anh sẽ cần nó," Richard nói.

"Chúa giúp tôi nếu tôi có cần đến nó," Gregory nói trong hơi thở.

"Xin lỗi?"

Gregory lắc đầu. "À, chỉ là may mắn thôi." Richard gật đầu với Haselby, và hai người họ xuất phát, di chuyển một cách nhanh nhẹn xuống phía dưới nhà.

Gregory gật đầu ra hiệu với Hermione. "Chúng ta đi thôi," anh nói, hướng cô đi về phía ngược lại, "và đừng có cố mà phán xét tôi khi cô nhìn thấy nơi tôi đang đưa cô đến."

Anh nghe thấy tiếng cười thầm của cô khi họ đi lên cầu thang. "Tại sao," cô nói, "tôi cứ nghi ngờ rằng, nếu có bất cứ thứ gì, thay vào đó, tôi sẽ phán rằng anh khá là thông minh nhỉ?"

"Tôi không tin là cô sẽ lưu lại nơi đó," Gregory thú nhận, bước một lúc hai bậc. Khi họ lên đến đỉnh cầu thang, anh xoay sang đối mặt với cô. "Nó có thể hơi nặng tay, nhưng tôi chẳng thể làm được cái gì khác cả. Tất cả những gì tôi cần chỉ là một ít thời gian."

Hermione gật đầu. "Chúng ta đang đi đâu?"

"Đến phòng tắm của người giữ trẻ," anh thú nhận. "Tôi trói cô ấy vào một cái bồn vệ sinh."

"Anh trói cô ấy vào – Ôi Chúa ơi, tôi không thể đợi được để thấy cảnh đó."

Nhưng khi họ mở cánh cửa phòng tắm nhỏ, Lucy đã đi rồi.

Và tất cả dấu hiệu ở đó cho thấy cô đã không sẵn lòng rời khỏi đó.